"Đừng mà, anh trai, cầu xin anh, buông em ra!" Hàn Ỷ Mộng cố gắng vùng vẫy, quần áo đã bị Giang Tế Xuyên xé rách, còn treo vắt vẻo một nửa bên bả vai, đỉnh nhũ hoa hồng phấn hơi run run rẩy không không khí mát lạnh, giống như trái tim cô đang run rẩy giữa cơn giận dữ của người đàn ông.
"Buôn em ra?! Hàn Ỷ Mộng, em giết chết đứa con của chúng ta, em dựa vào đâu mà nghĩ giờ phút này anh sẽ buông tha cho em hả?" Giọng nói Giang Tế Xuyên trở nên khàn đục vì tức giận, một tay anh khống chế hai tay cô trên đỉnh đầu, một bàn tay khác thì nắn bóp mạnh bạo bầu ngực cô, ngón tay kẹp lấy đỉnh nhũ hoa kia rồi ra sức xoa nắn.
"Hu hu, anh, em đau..." Cô gái đau đớn bật khóc.
"Đau sao? Em mà cũng biết đau à?" Người đàn ông gần như tuyệt vọng chặn lại đôi môi cô gái, vì sao, vì sao cô đã làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng như vậy, nhưng tim anh vẫn đau vì cô? Lúc cô giết đứa con của hai người, có từng nghĩ tới cảm giác của anh hay không?! Hàm răng anh cắn mạnh một ngụm, mùi máu tanh lập tức lan tràn trong khoang miệng, cũng không biết là của anh hay của cô...
"Hu hu, em xin lỗi, anh à, em xin lỗi..."
"Xin lỗi? Em không nên nói với anh, em nên nói với con, em thân là mẹ ruột của nó vậy mà em lại tự tay giết chết nó! Nó vốn có thể vui vẻ đi đến thế giới này, em dựa vào đâu mà tước đi sinh mạng của nó!?"
Có thứ chất lỏng ấm nóng rơi trên gò má Ỷ Mộng, cô không dám tin tưởng để mở mắt ra nhìn, đối diện với ánh mắt đau buồn cực hạn của Giang Tế Xuyên, trái tim giống như bị ai đó cứa một nhát dao bén nhọn, nỗi đau xộc thẳng lên đính đầu.
Cô bình tĩnh lại, nước mắt không vang lên một tiếng động: "Anh..."
Cô quen biết Giang Tế Xuyên lâu như vậy, đã gặp qua những dáng vẻ của anh, có ngang tàng, khiêm tốn, bình tĩnh, nguội lạnh, tức giận, tính khí trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh khóc.
Khuôn mặt anh vẫn đẹp trai mê hoặc lòng người là thế, nhưng ở giữa hai hàng chân mày ngang ngược là nỗi bi thương và đau khổ tràn đầy: "Tại sao, tại sao vậy hả? Không phải em nói em thích anh, tại sao em lại tàn nhẫn như thế?"
Trên đôi môi Ỷ Mộng dính giọt nước mắt của anh, cô nếm được vị đắng, lan tràn thẳng một đường từ đầu lưỡi đến quả tim cô: "Chúng ta... không thể cứ tiếp tục sai lầm như thế này nữa?"
Giang Tế Xuyên thẩn thờ, ngay sau đó anh nhìn cô cười khổ: "Sai lầm? Dưới cái nhìn của em, chuyện tình cảm của chúng ta là sai lầm, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng mới ở bên nhau cũng là sai? Vậy em nói cho anh biết, như thế nào mới là đúng, Hàn Ỷ Mộng, em nói với anh đi!"
Anh gần như hét ầm lên, nhớ lại lúc trước cô gái đột nhiên nghe lời, anh bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng: "Cho nên... em nói em thích anh, nói bằng lòng ở bên cạnh anh đều là giả dối?"
Nếu câu chuyện cũng đã đến đây rồi, Hàn Ỷ Mộng chỉ đành tương kế tựu kế, hai tay cô nắm lại thật chặt, móng tay đâm vào trong da thịt, máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, nỗi đau đớn kịch liệt giúp đầu óc cô tỉnh táo: "Đúng vậy, em chỉ là không muốn lại bị anh áp bức như vậy nữa, em muốn được tự do mà thôi, Giang Tế Xuyên, căn bản em chẳng hề yêu anh, cho nên em không cần đứa con này, em cũng không mong đợi tương lai anh hứa hẹn với em, ngày mai em sẽ dọn vào ký túc xá trong trường, hy vọng anh có thể nể mặt bố mà đối xử với mem nhẹ nhàng một chút, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh... ưm ưm..."
Lời nói sau đó bị nụ hôn cương quyết của người đàn ông chận lại, hàm dưới của Ỷ Mộng bị bàn tay to mạnh của anh giữ chặt, cô bị ép phải há miệng, tiếp nhận sự cưỡng đoạt gần như điên cuồng của Giang Tế Xuyên.
Lưỡi anh chui vào khoang miệng cô, cưỡng ép chiếm cứ từng tấc lưỡi từng ngóc ngách bên trong nơi đó, anh hung hãn mút chặt lưỡi cô, mặc kệ cho nước bọt từ miệng hai người chảy xuống chứ cũng không chịu dừng lại dù chỉ một giây.
Anh không thể buông ra lơi lỏng, anh không muốn nghe những lời nói khiến người khác đau lòng của cô, một câu cũng không muốn nghe, anh đã yêu cô bốn năm, anh liều mạng chuẩn bị vì tương lai của hai người, anh không thể nào tiếp nhận được kết quả của ngày hôm nay!
"Buôn em ra?! Hàn Ỷ Mộng, em giết chết đứa con của chúng ta, em dựa vào đâu mà nghĩ giờ phút này anh sẽ buông tha cho em hả?" Giọng nói Giang Tế Xuyên trở nên khàn đục vì tức giận, một tay anh khống chế hai tay cô trên đỉnh đầu, một bàn tay khác thì nắn bóp mạnh bạo bầu ngực cô, ngón tay kẹp lấy đỉnh nhũ hoa kia rồi ra sức xoa nắn.
"Hu hu, anh, em đau..." Cô gái đau đớn bật khóc.
"Đau sao? Em mà cũng biết đau à?" Người đàn ông gần như tuyệt vọng chặn lại đôi môi cô gái, vì sao, vì sao cô đã làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng như vậy, nhưng tim anh vẫn đau vì cô? Lúc cô giết đứa con của hai người, có từng nghĩ tới cảm giác của anh hay không?! Hàm răng anh cắn mạnh một ngụm, mùi máu tanh lập tức lan tràn trong khoang miệng, cũng không biết là của anh hay của cô...
"Hu hu, em xin lỗi, anh à, em xin lỗi..."
"Xin lỗi? Em không nên nói với anh, em nên nói với con, em thân là mẹ ruột của nó vậy mà em lại tự tay giết chết nó! Nó vốn có thể vui vẻ đi đến thế giới này, em dựa vào đâu mà tước đi sinh mạng của nó!?"
Có thứ chất lỏng ấm nóng rơi trên gò má Ỷ Mộng, cô không dám tin tưởng để mở mắt ra nhìn, đối diện với ánh mắt đau buồn cực hạn của Giang Tế Xuyên, trái tim giống như bị ai đó cứa một nhát dao bén nhọn, nỗi đau xộc thẳng lên đính đầu.
Cô bình tĩnh lại, nước mắt không vang lên một tiếng động: "Anh..."
Cô quen biết Giang Tế Xuyên lâu như vậy, đã gặp qua những dáng vẻ của anh, có ngang tàng, khiêm tốn, bình tĩnh, nguội lạnh, tức giận, tính khí trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh khóc.
Khuôn mặt anh vẫn đẹp trai mê hoặc lòng người là thế, nhưng ở giữa hai hàng chân mày ngang ngược là nỗi bi thương và đau khổ tràn đầy: "Tại sao, tại sao vậy hả? Không phải em nói em thích anh, tại sao em lại tàn nhẫn như thế?"
Trên đôi môi Ỷ Mộng dính giọt nước mắt của anh, cô nếm được vị đắng, lan tràn thẳng một đường từ đầu lưỡi đến quả tim cô: "Chúng ta... không thể cứ tiếp tục sai lầm như thế này nữa?"
Giang Tế Xuyên thẩn thờ, ngay sau đó anh nhìn cô cười khổ: "Sai lầm? Dưới cái nhìn của em, chuyện tình cảm của chúng ta là sai lầm, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng mới ở bên nhau cũng là sai? Vậy em nói cho anh biết, như thế nào mới là đúng, Hàn Ỷ Mộng, em nói với anh đi!"
Anh gần như hét ầm lên, nhớ lại lúc trước cô gái đột nhiên nghe lời, anh bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng: "Cho nên... em nói em thích anh, nói bằng lòng ở bên cạnh anh đều là giả dối?"
Nếu câu chuyện cũng đã đến đây rồi, Hàn Ỷ Mộng chỉ đành tương kế tựu kế, hai tay cô nắm lại thật chặt, móng tay đâm vào trong da thịt, máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, nỗi đau đớn kịch liệt giúp đầu óc cô tỉnh táo: "Đúng vậy, em chỉ là không muốn lại bị anh áp bức như vậy nữa, em muốn được tự do mà thôi, Giang Tế Xuyên, căn bản em chẳng hề yêu anh, cho nên em không cần đứa con này, em cũng không mong đợi tương lai anh hứa hẹn với em, ngày mai em sẽ dọn vào ký túc xá trong trường, hy vọng anh có thể nể mặt bố mà đối xử với mem nhẹ nhàng một chút, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh... ưm ưm..."
Lời nói sau đó bị nụ hôn cương quyết của người đàn ông chận lại, hàm dưới của Ỷ Mộng bị bàn tay to mạnh của anh giữ chặt, cô bị ép phải há miệng, tiếp nhận sự cưỡng đoạt gần như điên cuồng của Giang Tế Xuyên.
Lưỡi anh chui vào khoang miệng cô, cưỡng ép chiếm cứ từng tấc lưỡi từng ngóc ngách bên trong nơi đó, anh hung hãn mút chặt lưỡi cô, mặc kệ cho nước bọt từ miệng hai người chảy xuống chứ cũng không chịu dừng lại dù chỉ một giây.
Anh không thể buông ra lơi lỏng, anh không muốn nghe những lời nói khiến người khác đau lòng của cô, một câu cũng không muốn nghe, anh đã yêu cô bốn năm, anh liều mạng chuẩn bị vì tương lai của hai người, anh không thể nào tiếp nhận được kết quả của ngày hôm nay!