(*)Hai bên cùng có tình cảm với nhau.
"Mày muốn kết hôn với em gái của mày?!" Giang Văn Khiêm trực tiếp nở nụ cười chế giễu: "Giang Tế Xuyên à, bố thấy mày đúng là điên thật rồi, tại sao bố lại có đứa con trai như mày!"
Tới cả Hàn Ỷ Mộng ở trên giường cũng ngồi dậy, cô không ngờ Giang Tế Xuyên sẽ có suy nghĩ thế này, anh... không phải hôm qua anh còn nói sẽ đưa cô gái anh yêu bốn năm đến cho bố gặp mặt sao?
"Bố, họ khẩu của Ỷ Mộng và dì Hàn còn chưa nhập vào nhà ta, trên pháp luật, Giang Tế Xuyên con và Hàn Ỷ Mộng không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì, chỉ cần em ấy đủ tuổi theo pháp luật, chúng con sẽ kết hôn làm vợ chồng của nhau." Ánh mắt anh kiên định, hiển nhiên những lời anh đang nói ra là đã chuẩn bị từ sớm: "Tối hôm qua con đã nói với bố rồi, con có yêu thích một cô gái bốn năm rồi, bố còn nhớ chứ ạ?"
Giang Văn Khiêm chau mày, đứa con trai ngày thường trầm tĩnh vững vàng, hôm nay lại vô lý tới mức khiến ông đau cả đầu: "Rồi sao? Mày đừng nói với bố cô gái đó là em gái của mày đó chứ?"
"Không sai. Bốn năm trước con đã thích Ỷ Mộng."
"Sao có thể được? Bốn năm trước, Ỷ Mộng mới 14 tuổi thôi, Tế Xuyên con..." Hàn Mỹ Quyên nhìn Giang Tế Xuyên với vẻ mặt không thể tin được, rồi nhìn lại Hàn Ỷ Mộng: "Mộng Mộng, các con lúc đó chắc chưa..."
"Không có, bọn con không có.." Hàn Ỷ Mộng lắc đầu kịch liệt, đầu óc cô rối loạn mất rồi, tim đập rộn ràng, người con gái mà anh trai bảo đã yêu thích bốn năm, thế mà lại chính là cô, sao có thể chứ? Khi bọn họ dọn vào nhà ở, rõ ràng anh đâu có nhớ rõ về cô.
"Thưa dì, dì đừng làm khó Ỷ Mộng, em ấy không hề biết chuyện gì cả, em ấy cũng quên mất từ lâu về lần đầu tiên bọn con chính thức gặp mặt nhau. Nhưng mà, những chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Lúc đó con không hề biết em ấy là em gái cùng mẹ khác cha với con, chỉ suy nghĩ em ấy hãy còn bé, ít nhất con cũng nên chờ em ấy tròn mười tám tuổi..." Người đàn ông dường như đang nhớ lại những ngày tháng lặng lẽ chờ đợi cô, khóe môi hiện lên một ý cười, chỉ là nụ cười kia cuối cùng lại trở nên đắng ngắt: "Nhưng mà cứ chờ rồi chờ mãi, cô gái con yêu thích lại trở thành em gái của con."
"Em còn nhớ... anh, em không hề quên, bên bờ sông, anh tặng cho em que kem, em chưa từng quên lần đầu tiên gặp nhau vào bốn năm trước." Thiếu nữ nằm trên giường bệnh kích động nắm lấy bàn tay anh, cô ngẩng đầu, trong đôi mắt ngập tràn giọt nước mắt của hạnh phúc.
Mối tình đầu của cô, cô cứ tưởng mối tình đầu không rõ đầu đuôi đã chết từ sớm, thế mà đã sớm bén rễ ở nơi nào đó, quấn chặt sinh mạng của hai người lại cùng chung một chỗ với nhau.
"Que kem... bốn năm trước..."Nghe con gái nói vậy, Hàn Mỹ Quyên dường như cũng nhớ ra chuyện gì đó, một ngày nào đó khi con gái học cấp hai, hào hứng kể cho bà nghe, cô bé đã có người mình thích rồi, có một anh trai rất đẹp rất ấm áp, còn mời cô ăn kem.
Mà người đó, thế mà lại chính là Giang Tế Xuyên!
"Ôi nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng! Các con thế này loạn luân, sẽ không có ai chúc phúc cho các con đâu!" Tâm trạng Hàn Mỹ Quyên xúc động: "Ỷ Mộng, con quên rồi sao? Hôm nay nó ở nhà đã đối xử với con như thế nào, con không thể ở cùng với nó!"
"Dì à... tất cả đều là lỗi của con, con đảm bảo sau này sẽ không gây ra bất cứ tổn thương nào cho Ỷ Mộng." Giang Tế Xuyên nhìn Hàn Mỹ Mộng phản đối, cũng sốt ruột, đầu gối cong lại, trực tiếp quỳ thụp xuống.
"Giang Tế Xuyên, mày làm cái gì vậy hả, thế này là muốn ép buộc bố mẹ đồng ý sao?" Giang Văn Khiêm nổi cơn thịnh nộ, không có gì ngăn cản liền vung một cước đá vá vào vai con trai: "Mày có bao giờ nghĩ tới, quan hệ của hai đứa là anh em chung dòng máu, đứa bé sinh ra sẽ không khỏe mạnh, đúng là đồ không có đầu óc!"
"Bố à, bố đừng tức giận, không phải có mỗi mình anh trai làm sai... con, con cũng sai, con yêu anh, đã yêu anh ấy rất lâu rồi, nếu bố có mắng chửi thì cũng mắng cả con đi." Hàn Ỷ Mộng đau lòng ôm lấy bả vai Giang Tế Xuyên, phủi phủi bụi bặm trên bả vai anh: "Anh, em xin lỗi, hôm nay em không nên nói những lời chọc giận anh."
"Mộng Mộng..." Lại lần nữa nhìn vào đôi mắt em gái ngập tràn yêu mến dành cho mình, Giang Tế Xuyên cảm thấy khi nãy nhận lấy cú đá đó chẳng là gì cả, anh hiện tại hoàn toàn có đủ sức lực để ra sức thực hiện tương lai cho hai người.
"Mày muốn kết hôn với em gái của mày?!" Giang Văn Khiêm trực tiếp nở nụ cười chế giễu: "Giang Tế Xuyên à, bố thấy mày đúng là điên thật rồi, tại sao bố lại có đứa con trai như mày!"
Tới cả Hàn Ỷ Mộng ở trên giường cũng ngồi dậy, cô không ngờ Giang Tế Xuyên sẽ có suy nghĩ thế này, anh... không phải hôm qua anh còn nói sẽ đưa cô gái anh yêu bốn năm đến cho bố gặp mặt sao?
"Bố, họ khẩu của Ỷ Mộng và dì Hàn còn chưa nhập vào nhà ta, trên pháp luật, Giang Tế Xuyên con và Hàn Ỷ Mộng không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì, chỉ cần em ấy đủ tuổi theo pháp luật, chúng con sẽ kết hôn làm vợ chồng của nhau." Ánh mắt anh kiên định, hiển nhiên những lời anh đang nói ra là đã chuẩn bị từ sớm: "Tối hôm qua con đã nói với bố rồi, con có yêu thích một cô gái bốn năm rồi, bố còn nhớ chứ ạ?"
Giang Văn Khiêm chau mày, đứa con trai ngày thường trầm tĩnh vững vàng, hôm nay lại vô lý tới mức khiến ông đau cả đầu: "Rồi sao? Mày đừng nói với bố cô gái đó là em gái của mày đó chứ?"
"Không sai. Bốn năm trước con đã thích Ỷ Mộng."
"Sao có thể được? Bốn năm trước, Ỷ Mộng mới 14 tuổi thôi, Tế Xuyên con..." Hàn Mỹ Quyên nhìn Giang Tế Xuyên với vẻ mặt không thể tin được, rồi nhìn lại Hàn Ỷ Mộng: "Mộng Mộng, các con lúc đó chắc chưa..."
"Không có, bọn con không có.." Hàn Ỷ Mộng lắc đầu kịch liệt, đầu óc cô rối loạn mất rồi, tim đập rộn ràng, người con gái mà anh trai bảo đã yêu thích bốn năm, thế mà lại chính là cô, sao có thể chứ? Khi bọn họ dọn vào nhà ở, rõ ràng anh đâu có nhớ rõ về cô.
"Thưa dì, dì đừng làm khó Ỷ Mộng, em ấy không hề biết chuyện gì cả, em ấy cũng quên mất từ lâu về lần đầu tiên bọn con chính thức gặp mặt nhau. Nhưng mà, những chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Lúc đó con không hề biết em ấy là em gái cùng mẹ khác cha với con, chỉ suy nghĩ em ấy hãy còn bé, ít nhất con cũng nên chờ em ấy tròn mười tám tuổi..." Người đàn ông dường như đang nhớ lại những ngày tháng lặng lẽ chờ đợi cô, khóe môi hiện lên một ý cười, chỉ là nụ cười kia cuối cùng lại trở nên đắng ngắt: "Nhưng mà cứ chờ rồi chờ mãi, cô gái con yêu thích lại trở thành em gái của con."
"Em còn nhớ... anh, em không hề quên, bên bờ sông, anh tặng cho em que kem, em chưa từng quên lần đầu tiên gặp nhau vào bốn năm trước." Thiếu nữ nằm trên giường bệnh kích động nắm lấy bàn tay anh, cô ngẩng đầu, trong đôi mắt ngập tràn giọt nước mắt của hạnh phúc.
Mối tình đầu của cô, cô cứ tưởng mối tình đầu không rõ đầu đuôi đã chết từ sớm, thế mà đã sớm bén rễ ở nơi nào đó, quấn chặt sinh mạng của hai người lại cùng chung một chỗ với nhau.
"Que kem... bốn năm trước..."Nghe con gái nói vậy, Hàn Mỹ Quyên dường như cũng nhớ ra chuyện gì đó, một ngày nào đó khi con gái học cấp hai, hào hứng kể cho bà nghe, cô bé đã có người mình thích rồi, có một anh trai rất đẹp rất ấm áp, còn mời cô ăn kem.
Mà người đó, thế mà lại chính là Giang Tế Xuyên!
"Ôi nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng! Các con thế này loạn luân, sẽ không có ai chúc phúc cho các con đâu!" Tâm trạng Hàn Mỹ Quyên xúc động: "Ỷ Mộng, con quên rồi sao? Hôm nay nó ở nhà đã đối xử với con như thế nào, con không thể ở cùng với nó!"
"Dì à... tất cả đều là lỗi của con, con đảm bảo sau này sẽ không gây ra bất cứ tổn thương nào cho Ỷ Mộng." Giang Tế Xuyên nhìn Hàn Mỹ Mộng phản đối, cũng sốt ruột, đầu gối cong lại, trực tiếp quỳ thụp xuống.
"Giang Tế Xuyên, mày làm cái gì vậy hả, thế này là muốn ép buộc bố mẹ đồng ý sao?" Giang Văn Khiêm nổi cơn thịnh nộ, không có gì ngăn cản liền vung một cước đá vá vào vai con trai: "Mày có bao giờ nghĩ tới, quan hệ của hai đứa là anh em chung dòng máu, đứa bé sinh ra sẽ không khỏe mạnh, đúng là đồ không có đầu óc!"
"Bố à, bố đừng tức giận, không phải có mỗi mình anh trai làm sai... con, con cũng sai, con yêu anh, đã yêu anh ấy rất lâu rồi, nếu bố có mắng chửi thì cũng mắng cả con đi." Hàn Ỷ Mộng đau lòng ôm lấy bả vai Giang Tế Xuyên, phủi phủi bụi bặm trên bả vai anh: "Anh, em xin lỗi, hôm nay em không nên nói những lời chọc giận anh."
"Mộng Mộng..." Lại lần nữa nhìn vào đôi mắt em gái ngập tràn yêu mến dành cho mình, Giang Tế Xuyên cảm thấy khi nãy nhận lấy cú đá đó chẳng là gì cả, anh hiện tại hoàn toàn có đủ sức lực để ra sức thực hiện tương lai cho hai người.