Giang Tế Xuyên tiến tới trước vài bước quỳ gối trước mặt Giang Văn Khiêm, ngửa đầu nói: "Cho dù có quan hệ huyết thống thì em bé không chắc chắn sẽ có vấn đề, bác sĩ nói bố cũng nghe thấy rồi đó, em bé đang cực kỳ khỏe mạnh, phát triển rất tốt, con hứa sẽ đưa Ỷ Mộng đi kiểm tra đúng thời gian, bất cứ lúc nào kiểm tra em bé nếu có vấn đề, tụi con nhất định sẽ nghe theo ý kiến của bác sĩ."
"Hừ!" Giang Văn Khiêm khoanh tay nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng biểu cảm trên gương mặt đã có chút ít buông lỏng.
Giang Tế Xuyên nhìn thì thấy vui mừng, vội vàng không ngừng cố gắng, nói bổ sung: "Bố à, bố cũng biết đó, hoàng thất ở Dubai đều kết hôn cận huyết, mấy vị công chúa hoàng tử đó có ai không phải là rồng phụng trong nhân gian? Lẽ nào bố thật sự muốn cứ thế này rồi giết chết cháu nội của bố sao?"
Nghe đến hai chữ cháu nội, đôi mắt Giang Văn Khiêm sáng rỡ, tuổi ông cũng đã cao, sớm đã trông ngóng được bế cháu nội, Giang Tế Xuyên thế này cũng xem như đã uy hiếp được ông.
"Bố mặc kệ đấy, đây là chuyện của hai đứa, hai đứa tự mình giải quyết cho tốt đi!" Ông cụ quay lưng lại, không quan tâm gì đến cậu con trai của mình nữa.
Nhìn thấy Giang Văn Khiêm không nói gì nữa, hai người trẻ tuổi đều chuyển hướng sang Hàn Mỹ Quyên.
"Mẹ... con cầu xin mẹ." Tiếng mẹ này Hàn Ỷ Mộng gọi một cái nghe vừa mượt mà vừa nũng nịu, vừa ngọt lại vừa mềm, tim Hàn Mỹ Quyên như tan chảy, lại nhìn về đứa con gái của mình, trên mặt vẫn còn vương giọt nước mắt, dáng dấp đáng thương đó quả thật khiến người ta không thể nào nhẫn tâm từ chối.
Thật ra khi nãy lúc Giang Tế Xuyên nói muốn cưới Ỷ Mộng thì tim bà cũng hơi dao động, suy cho cùng con gái có thể tìm được một người đàn ông một lòng một dạ muốn cưới mình, đó nào phải là chuyện dễ dàng gì cho cam. Chỉ là... chuyện tình này có thể giữ vững được bao lâu? Bây giờ Ỷ Mộng trẻ tuổi xinh đẹp, tất nhiên Giang Tế Xuyên yêu cô yêu đến tận xương cốt, nhưng chờ khi tuổi cao sức yếu, khi Ỷ Mộng không còn giữ được nét đẹp của hiện tại, người đàn ông sẽ còn yêu cô như thuở ban đầu chứ?
"Mộng Mộng, mẹ xin lỗi, mẹ vẫn cần phải suy nghĩ thêm, các con cũng bình tĩnh suy nghĩ thêm." Hàn Mỹ Quyên xoay người bước đi, bà thật sự không có cách nào đối diện thẳng thắn với ánh mắt khẩn cầu của con gái.
Hàn Ỷ Mộng như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Giang Tế Xuyên giữ lại. Người đàn ông mang theo ánh mắt trấn an cô gái, anh đứng dậy, vuốt ve đầu tóc em gái, giọng điệu dịu dàng giống như đang dỗ dành em bé: "Cục cưng à, không có gì đâu, rồi dì cũng sẽ suy nghĩ thông suốt thôi."
Để đảm bảo không có nguy hiểm gì, Hàn Ỷ Mộng vẫn ở lại bệnh viện thêm một đêm, vốn là Hàn Mỹ Quyên muốn ở lại chăm sóc cho cô, nhưng dưới sự cầu xin của con gái, đành phải đồng ý cho Giang Tế Xuyên ở lại.
"Thế để con tiễn hai người xuống dưới." Giang Tế Xuyên thu xếp cho Ỷ Mộng xong xuôi, mỉm cười bóp bóp gương mặt cô bé: "Anh tiện tay sẽ mua chút ít đồ ăn về cho em, tránh khiến cho bé cưng của chúng ta đói bụng."
Trong phút chốc Giang Văn Khiêm và Hàn Mỹ Quyên khó tiếp thu được chuyện hai anh em trở thành người yêu, không hẹn mà cùng xoay người nhìn sang chỗ khác.
"Đi nhanh thôi. Ở dưới lầu ồn ào nhốn nháo, nên đưa ra ý kiến với ông Từ thôi, bên phòng lưu trú của bệnh viện làm gì mà ồn ào giống như chợ bán rau ấy." Giang Văn Khiêm có chút không kiên nhẫn khi thúc giục, lườm mắt với đứa con trai ở trong phòng, rồi kéo theo Hàn Mỹ Quyên đi ra ngoài.
Giang Tế Xuyên đặt một nụ hôn trên trán Hàn Ỷ Mộng, để lại một câu "Chờ anh nha, anh sẽ sớm quay lại." Xong thì đi cùng với hai người lớn trong nhà.
Thế nhưng, anh nuốt lời.
Ba người vừa ra khỏi thang máy thì đã bị một người phụ nữ khùng khùng điên điên chặn lối đi, đầu tóc chị ta rối bời, bộ đồ mặc trên người rách bươm, trong tay lại còn cầm theo một con dao sáng choang.
"Mau tránh ra, bà ta đã làm bị thương một người rồi!" Có y tá và bảo vệ xông đến, vừa cảnh báo mọi người vừa bước tới gần.
Thì ra người chồng đã qua đời của chị ta nhập viện ở bệnh viện này, tiền tích cóp trong nhà đều chi tiêu hết cho bệnh tình của người kia, kết quả chính vào cái ngày người chồng qua đời thì nhà cũng sụp đổ, người phụ nữ không chịu nổi gánh nặng đã chẳng thể giữ nổi lý trí, cầm theo con dao đến bệnh viện trả thù xã hội.
Mắt thấy mình đã bị vây kín, người phụ nữ bắt đầu vung dao loạn xạ, người làm nghề nông nên sức lực rất tốt, chặt chém mấy lần thì đã khiến cánh cửa thang máy biến dạng.
Hàn Mỹ Quyên là người phụ nữ đức cao vọng trọng, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhìn thấy lưỡi dao trên tay người phụ nữ kia lại còn dính cả máu, nhất thời sợ hãi đến độ hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Lúc này vừa đúng lúc người phụ nữ kia bắt trúng cơ hội, vung một dao chém tới người Hàn Mỹ Quyên.
Hàn Mỹ Quyên căn bản là không có sức lực để trốn thoát, chứ đừng đến sức để chống cự, bà nhắm mặt lại... Nhưng lại không có cơn đau nhức giống như trong dự đoán.
"Dì ơi, đã không sao nữa rồi..." Bà nghe thấy giọng nói yếu ớt của Giang Tế Xuyên, sau đó mới từ từ mở mắt ra.
Trong tiếng la hét kinh hoàng của mọi người, người đàn ông cùng khuôn mắt anh tuấn ngã xuống giữa vũng máu.
"Hừ!" Giang Văn Khiêm khoanh tay nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng biểu cảm trên gương mặt đã có chút ít buông lỏng.
Giang Tế Xuyên nhìn thì thấy vui mừng, vội vàng không ngừng cố gắng, nói bổ sung: "Bố à, bố cũng biết đó, hoàng thất ở Dubai đều kết hôn cận huyết, mấy vị công chúa hoàng tử đó có ai không phải là rồng phụng trong nhân gian? Lẽ nào bố thật sự muốn cứ thế này rồi giết chết cháu nội của bố sao?"
Nghe đến hai chữ cháu nội, đôi mắt Giang Văn Khiêm sáng rỡ, tuổi ông cũng đã cao, sớm đã trông ngóng được bế cháu nội, Giang Tế Xuyên thế này cũng xem như đã uy hiếp được ông.
"Bố mặc kệ đấy, đây là chuyện của hai đứa, hai đứa tự mình giải quyết cho tốt đi!" Ông cụ quay lưng lại, không quan tâm gì đến cậu con trai của mình nữa.
Nhìn thấy Giang Văn Khiêm không nói gì nữa, hai người trẻ tuổi đều chuyển hướng sang Hàn Mỹ Quyên.
"Mẹ... con cầu xin mẹ." Tiếng mẹ này Hàn Ỷ Mộng gọi một cái nghe vừa mượt mà vừa nũng nịu, vừa ngọt lại vừa mềm, tim Hàn Mỹ Quyên như tan chảy, lại nhìn về đứa con gái của mình, trên mặt vẫn còn vương giọt nước mắt, dáng dấp đáng thương đó quả thật khiến người ta không thể nào nhẫn tâm từ chối.
Thật ra khi nãy lúc Giang Tế Xuyên nói muốn cưới Ỷ Mộng thì tim bà cũng hơi dao động, suy cho cùng con gái có thể tìm được một người đàn ông một lòng một dạ muốn cưới mình, đó nào phải là chuyện dễ dàng gì cho cam. Chỉ là... chuyện tình này có thể giữ vững được bao lâu? Bây giờ Ỷ Mộng trẻ tuổi xinh đẹp, tất nhiên Giang Tế Xuyên yêu cô yêu đến tận xương cốt, nhưng chờ khi tuổi cao sức yếu, khi Ỷ Mộng không còn giữ được nét đẹp của hiện tại, người đàn ông sẽ còn yêu cô như thuở ban đầu chứ?
"Mộng Mộng, mẹ xin lỗi, mẹ vẫn cần phải suy nghĩ thêm, các con cũng bình tĩnh suy nghĩ thêm." Hàn Mỹ Quyên xoay người bước đi, bà thật sự không có cách nào đối diện thẳng thắn với ánh mắt khẩn cầu của con gái.
Hàn Ỷ Mộng như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Giang Tế Xuyên giữ lại. Người đàn ông mang theo ánh mắt trấn an cô gái, anh đứng dậy, vuốt ve đầu tóc em gái, giọng điệu dịu dàng giống như đang dỗ dành em bé: "Cục cưng à, không có gì đâu, rồi dì cũng sẽ suy nghĩ thông suốt thôi."
Để đảm bảo không có nguy hiểm gì, Hàn Ỷ Mộng vẫn ở lại bệnh viện thêm một đêm, vốn là Hàn Mỹ Quyên muốn ở lại chăm sóc cho cô, nhưng dưới sự cầu xin của con gái, đành phải đồng ý cho Giang Tế Xuyên ở lại.
"Thế để con tiễn hai người xuống dưới." Giang Tế Xuyên thu xếp cho Ỷ Mộng xong xuôi, mỉm cười bóp bóp gương mặt cô bé: "Anh tiện tay sẽ mua chút ít đồ ăn về cho em, tránh khiến cho bé cưng của chúng ta đói bụng."
Trong phút chốc Giang Văn Khiêm và Hàn Mỹ Quyên khó tiếp thu được chuyện hai anh em trở thành người yêu, không hẹn mà cùng xoay người nhìn sang chỗ khác.
"Đi nhanh thôi. Ở dưới lầu ồn ào nhốn nháo, nên đưa ra ý kiến với ông Từ thôi, bên phòng lưu trú của bệnh viện làm gì mà ồn ào giống như chợ bán rau ấy." Giang Văn Khiêm có chút không kiên nhẫn khi thúc giục, lườm mắt với đứa con trai ở trong phòng, rồi kéo theo Hàn Mỹ Quyên đi ra ngoài.
Giang Tế Xuyên đặt một nụ hôn trên trán Hàn Ỷ Mộng, để lại một câu "Chờ anh nha, anh sẽ sớm quay lại." Xong thì đi cùng với hai người lớn trong nhà.
Thế nhưng, anh nuốt lời.
Ba người vừa ra khỏi thang máy thì đã bị một người phụ nữ khùng khùng điên điên chặn lối đi, đầu tóc chị ta rối bời, bộ đồ mặc trên người rách bươm, trong tay lại còn cầm theo một con dao sáng choang.
"Mau tránh ra, bà ta đã làm bị thương một người rồi!" Có y tá và bảo vệ xông đến, vừa cảnh báo mọi người vừa bước tới gần.
Thì ra người chồng đã qua đời của chị ta nhập viện ở bệnh viện này, tiền tích cóp trong nhà đều chi tiêu hết cho bệnh tình của người kia, kết quả chính vào cái ngày người chồng qua đời thì nhà cũng sụp đổ, người phụ nữ không chịu nổi gánh nặng đã chẳng thể giữ nổi lý trí, cầm theo con dao đến bệnh viện trả thù xã hội.
Mắt thấy mình đã bị vây kín, người phụ nữ bắt đầu vung dao loạn xạ, người làm nghề nông nên sức lực rất tốt, chặt chém mấy lần thì đã khiến cánh cửa thang máy biến dạng.
Hàn Mỹ Quyên là người phụ nữ đức cao vọng trọng, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhìn thấy lưỡi dao trên tay người phụ nữ kia lại còn dính cả máu, nhất thời sợ hãi đến độ hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Lúc này vừa đúng lúc người phụ nữ kia bắt trúng cơ hội, vung một dao chém tới người Hàn Mỹ Quyên.
Hàn Mỹ Quyên căn bản là không có sức lực để trốn thoát, chứ đừng đến sức để chống cự, bà nhắm mặt lại... Nhưng lại không có cơn đau nhức giống như trong dự đoán.
"Dì ơi, đã không sao nữa rồi..." Bà nghe thấy giọng nói yếu ớt của Giang Tế Xuyên, sau đó mới từ từ mở mắt ra.
Trong tiếng la hét kinh hoàng của mọi người, người đàn ông cùng khuôn mắt anh tuấn ngã xuống giữa vũng máu.