Khi Hàn Ỷ Mộng chạy đến phòng phẫu thuật thì cả người đều mơ hồ, cô không hiểu sao người vừa nãy còn đang khỏe mạnh thì chỉ trong chớp mắt đã vào phòng phẫu thuật.
"Đều tại mẹ, nó vì muốn bảo vệ mẹ..." Hàn Mỹ Quyên tựa vào bức tường, ôm đầu đau khổ, tự trách mình một cách sâu sắc khiến cả người bà như thể già đi năm tuổi.
Giang Văn Khiêm đứng ở một bên đỏ mắt không nói chuyện.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bố mẹ yên tâm đi mà, anh trai sẽ không có chuyện gì đâu." Hàn Ỷ Mộng ôm bố mẹ, nhỏ giọng an ủi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ chính báo với bọn họ rằng lưỡi dao kia tuy đâm sâu nhưng may mắn không gây tổn hại tới các cơ quan nội tạng, ngoại trừ bị thương phần mềm và chảy nhiều máu thì những nơi khác không có vấn đề gì.
Cả nhà lúc bấy giờ mới như gỡ bỏ gánh nặng và nói lời cảm ơn với bác sĩ, còn Hàn Ỷ Mộng lúc này không thể kiềm chế nổi mới "Òa" khóc một tiếng, mới vừa nãy cô rất sợ, sợ anh bỏ rơi cô và đứa bé.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Ỷ Mộng bị một cảm giác ngứa ngáy trên mặt mình đánh thức, cô mở to mắt, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch nhưng vẫn đẹp trai tuấn tú của Giang Tế Xuyên.
Trên môi có xúc cảm ấm áp, cô gái mừng rỡ tới rơi nước mắt: "Anh, anh đã tỉnh rồi." Cô chủ động ôm lấy cổ người đàn ông, dâng đôi môi mình đến bên anh, bờ môi ấm áp dính sát cùng trao đổi nhiệt độ ấm nóng nồng đậm chung một chỗ với nhau.
Chuyện xưa nay chưa từng thấy chính là Giang Tế Xuyên chủ động dứt nụ hôn này, anh chỉ chỉ vào miếng vải đăng băng bó bụng rồi tự chế giễu: "Còn hôn nữa thì chắc phải may miệng vết thương này lại mất."
Ỷ Mộng đỏ mặt, xoay người đưa lưng về phía anh. Sau đó Giang Tế Xuyên liền bám dính vào, vật nam tính giữa háng anh cương cứng tràn trề vào sáng sớm, cộng thêm nụ hôn khi nãy, khiến cho dục vọng khó bề khai thông, đành phải áp sát vào khe mông em gái rồi khẽ cọ xát, giải tỏa bớt nỗi tương tư.
Hai người cứ ở trên giường cọ xát như thế một hồi, mãi đến khi cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, là Giang Văn Khiêm và Hàn Quyên đến.
Hôm nay thái độ của hai ông bà đã trở nên ôn hòa hơn nhiều so với ngày hôm qua, Giang Văn Khiêm sớm đã bị lời nói "Bế cháu nội" của Giang Tế Xuyên làm cho lung lay, còn Hàn Mỹ Quyên thì vì chuyện ngày hôm qua Giang Tế Xuyên liều mạng cứu mình, không phải bà không lộ vẻ xúc động, mà tựu chung, dáng vẻ con gái hồn vía lên mây lúc Giang Tế Xuyên ở trong phòng phẫu thuật quả thật khiến bà quá sức kinh hãi, sao bà có thể tiếp tục làm ra loại chuyện chia rẽ đôi lứa như này nữa chứ?
"À phải rồi Ỷ Mộng, con có một món đồ chuyển phát nhanh, mẹ thấy cũng nhỏ nên mang theo đến đây cho con."
Hàn Mỹ Quyên từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp, là một chiếc hộp được đóng gói vô cùng tỉ mỉ đẹp đẽ, Hàn Ỷ Mộng cầm lấy, nói với vẻ nghi hoặc: "Con đâu có mua đâu ạ."
"Chẳng phải em mở ra là biết ngay thôi sao." Người đàn ông nằm trên giường khẽ cười nhắc nhở cô: "Hoặc có lẽ là có ai đó tặng quà cho em thì sao?"
"Anh, lẽ nào là anh..." Thiếu nữ vừa cười vừa mở chiếc hộp ra, lời nói phía sau đã bị chặn lại trong cổ họng, cô nhìn món đồ trong chiếc hộp đó, kinh ngạc che miệng lại."
"Nhìn con bé kinh ngạc chưa kìa, là đồ gì đây." Hàn Mỹ Quyên đón lấy xem xem, nhất thời cũng không biết nói gì.
Trong hộp là một tấm hình.
Bên trong tấm hình, là cô bé cột tóc đuôi ngựa đang đạp xe đạp chạy ngang qua bờ sông, gió nhẹ thổi đuôi tóc cô, tựa như nụ cười ngọt ngào tràn trề thanh xuân trên khuôn mặt kia.
"Đây là..." Hàn Ỷ Mộng đỏ mắt nhìn người đàn ông ở trên giường bệnh, anh đang nhìn cô và mỉm cười dịu dàng, giống hệt như bốn năm trước.
"Hôm nay là kỉ niệm bốn năm chúng ta gặp nhau, cô bé ngốc, vốn muốn cho em một niềm vui bất ngờ, không ngờ tới bây giờ anh lại đang ở tình cảnh này." Giang Tế Xuyên cười khổ: "Xem ra, anh không thể cùng em đi mở cánh cửa kia ra được rồi."
Cửa? lúc này Hàn Ỷ Mộng mới phát hiện, trong hộp còn có một chiếc chìa khóa.
"Dì ơi, một mình cô bé này đi con không an tâm, dì đi chung với em ấy nhé, ở trong đó mới chính xác là món quà con muốn tặng cho Ỷ Mộng. Bắt đầu từ bốn năm trước thì con đã bắt đầu chuẩn bị rồi."
"Đều tại mẹ, nó vì muốn bảo vệ mẹ..." Hàn Mỹ Quyên tựa vào bức tường, ôm đầu đau khổ, tự trách mình một cách sâu sắc khiến cả người bà như thể già đi năm tuổi.
Giang Văn Khiêm đứng ở một bên đỏ mắt không nói chuyện.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bố mẹ yên tâm đi mà, anh trai sẽ không có chuyện gì đâu." Hàn Ỷ Mộng ôm bố mẹ, nhỏ giọng an ủi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ chính báo với bọn họ rằng lưỡi dao kia tuy đâm sâu nhưng may mắn không gây tổn hại tới các cơ quan nội tạng, ngoại trừ bị thương phần mềm và chảy nhiều máu thì những nơi khác không có vấn đề gì.
Cả nhà lúc bấy giờ mới như gỡ bỏ gánh nặng và nói lời cảm ơn với bác sĩ, còn Hàn Ỷ Mộng lúc này không thể kiềm chế nổi mới "Òa" khóc một tiếng, mới vừa nãy cô rất sợ, sợ anh bỏ rơi cô và đứa bé.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Ỷ Mộng bị một cảm giác ngứa ngáy trên mặt mình đánh thức, cô mở to mắt, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch nhưng vẫn đẹp trai tuấn tú của Giang Tế Xuyên.
Trên môi có xúc cảm ấm áp, cô gái mừng rỡ tới rơi nước mắt: "Anh, anh đã tỉnh rồi." Cô chủ động ôm lấy cổ người đàn ông, dâng đôi môi mình đến bên anh, bờ môi ấm áp dính sát cùng trao đổi nhiệt độ ấm nóng nồng đậm chung một chỗ với nhau.
Chuyện xưa nay chưa từng thấy chính là Giang Tế Xuyên chủ động dứt nụ hôn này, anh chỉ chỉ vào miếng vải đăng băng bó bụng rồi tự chế giễu: "Còn hôn nữa thì chắc phải may miệng vết thương này lại mất."
Ỷ Mộng đỏ mặt, xoay người đưa lưng về phía anh. Sau đó Giang Tế Xuyên liền bám dính vào, vật nam tính giữa háng anh cương cứng tràn trề vào sáng sớm, cộng thêm nụ hôn khi nãy, khiến cho dục vọng khó bề khai thông, đành phải áp sát vào khe mông em gái rồi khẽ cọ xát, giải tỏa bớt nỗi tương tư.
Hai người cứ ở trên giường cọ xát như thế một hồi, mãi đến khi cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, là Giang Văn Khiêm và Hàn Quyên đến.
Hôm nay thái độ của hai ông bà đã trở nên ôn hòa hơn nhiều so với ngày hôm qua, Giang Văn Khiêm sớm đã bị lời nói "Bế cháu nội" của Giang Tế Xuyên làm cho lung lay, còn Hàn Mỹ Quyên thì vì chuyện ngày hôm qua Giang Tế Xuyên liều mạng cứu mình, không phải bà không lộ vẻ xúc động, mà tựu chung, dáng vẻ con gái hồn vía lên mây lúc Giang Tế Xuyên ở trong phòng phẫu thuật quả thật khiến bà quá sức kinh hãi, sao bà có thể tiếp tục làm ra loại chuyện chia rẽ đôi lứa như này nữa chứ?
"À phải rồi Ỷ Mộng, con có một món đồ chuyển phát nhanh, mẹ thấy cũng nhỏ nên mang theo đến đây cho con."
Hàn Mỹ Quyên từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp, là một chiếc hộp được đóng gói vô cùng tỉ mỉ đẹp đẽ, Hàn Ỷ Mộng cầm lấy, nói với vẻ nghi hoặc: "Con đâu có mua đâu ạ."
"Chẳng phải em mở ra là biết ngay thôi sao." Người đàn ông nằm trên giường khẽ cười nhắc nhở cô: "Hoặc có lẽ là có ai đó tặng quà cho em thì sao?"
"Anh, lẽ nào là anh..." Thiếu nữ vừa cười vừa mở chiếc hộp ra, lời nói phía sau đã bị chặn lại trong cổ họng, cô nhìn món đồ trong chiếc hộp đó, kinh ngạc che miệng lại."
"Nhìn con bé kinh ngạc chưa kìa, là đồ gì đây." Hàn Mỹ Quyên đón lấy xem xem, nhất thời cũng không biết nói gì.
Trong hộp là một tấm hình.
Bên trong tấm hình, là cô bé cột tóc đuôi ngựa đang đạp xe đạp chạy ngang qua bờ sông, gió nhẹ thổi đuôi tóc cô, tựa như nụ cười ngọt ngào tràn trề thanh xuân trên khuôn mặt kia.
"Đây là..." Hàn Ỷ Mộng đỏ mắt nhìn người đàn ông ở trên giường bệnh, anh đang nhìn cô và mỉm cười dịu dàng, giống hệt như bốn năm trước.
"Hôm nay là kỉ niệm bốn năm chúng ta gặp nhau, cô bé ngốc, vốn muốn cho em một niềm vui bất ngờ, không ngờ tới bây giờ anh lại đang ở tình cảnh này." Giang Tế Xuyên cười khổ: "Xem ra, anh không thể cùng em đi mở cánh cửa kia ra được rồi."
Cửa? lúc này Hàn Ỷ Mộng mới phát hiện, trong hộp còn có một chiếc chìa khóa.
"Dì ơi, một mình cô bé này đi con không an tâm, dì đi chung với em ấy nhé, ở trong đó mới chính xác là món quà con muốn tặng cho Ỷ Mộng. Bắt đầu từ bốn năm trước thì con đã bắt đầu chuẩn bị rồi."