Thiên Ngọc giật lại tấm chăn rúc sâu vào bên trong giường ngay khi tay hắn vừa chạm vào cơ thể, y sợ hãi khóc nấc lên : “Ta..không phải…không phải thực phẩm…không được…không được ăn thịt ta..không được…”
“Hở???” – Thiên Vũ trợn mắt ngớ người – “ăn thịt ngươi? Ngươi nói cái quái gì thế??”
Suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng hắn đã tìm ra nguyên do của cái thứ động trời mà Thiên Ngọc vừa nói!
Thì ra, mười lăm năm tuổi đời của Thiên Ngọc rốt cuộc cũng chỉ bó buộc bằng nhận thức của một đứa trẻ, “ăn” trong suy nghĩ của hắn lại trở thành “ăn” trong suy nghĩ của y, thật đúng là không biết phải làm sao để giải thích cho nó hiểu, chi bằng….
Hắn nở một nụ cười dịu dàng đầy ẩn ý nhìn Thiên Ngọc thật lâu sau đó mới cất giọng nhỏ nhẹ :
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ đùa thôi, ta làm sao mà ăn thịt ngươi được, ngươi xem, lúc nãy ngươi bị đánh vào bụng phải không? Bầm hết cả rồi kìa, ta chỉ muốn giúp ngươi bớt đau thôi mà.”
Hắn chìa tay ra với vẻ mặt vô tội hết sức chân thành, như thể hắn là một người lòng tốt vô biên công đức vô lượng đang cứu giúp một kẻ đang chơi vơi trên biển lớn!!
Thiên Ngọc tái mặt, nhưng không phải vì lời nói của hắn mà là do cơn đau dưới hạ thân, lúc nãy dùng bản năng sinh tồn áp chế cơn đau để tìm đường sống mới có thể cố hết sức di chuyển được tới hoa viên, bây giờ mọi việc đã thành công cốc thì cơn đau lại đột nhiên trỗi dậy, hệt như một mũi kiếm đang từng nhát từng nhát chém nát y ra, đến nỗi những gì hắn nói sau đó y cũng không thể nghe nổi nữa, chỉ biết là trước lúc y ngất đi, dường như đã được ai đó đỡ lấy.
“Đúng là thứ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình! Ta còn tưởng ngươi có sức khỏe hơn người mà hồi phục nhanh chóng, ai ngờ..hừ…”
Lại mất một lúc lâu sau hắn mới tái xử lý xong vết thương của Thiên Ngọc, vết thương bị rách toát ra chảy máu quá nhiều cộng thêm một cước của Lâm Nghi ban cho, e là cả ba ngày cũng chưa thể động đậy đi.
Quả nhiên, ngay khi tỉnh lại, Thiên Ngọc đã hoàn toàn bất lực nhìn hắn động chạm vào cơ thể của mình, không phải y không muốn tránh mà là chỉ cần hít thở một cái nhẹ cũng đủ làm cho y đau đến phát ngất, nói chi là đến ngồi dậy mà gạt tay hắn ra.
Về phần Thiên Vũ, không biết là trời xui đất khiến hay tâm tính của hắn thay đổi thất thường mà lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn chạm vào một mỹ thiếu niên mà không nổi lên dục tính, nhưng cũng không phải a, nói trắng ra là do hắn đang suy nghĩ một chuyện – một chuyện khiến hắn vô cùng thỏa mãn mà mỉm cười không thôi – một cái bẫy đưa nai con lên bếp!
“Ngươi đừng sợ, ta đang giúp ngươi kia mà, có phải là đỡ đau hơn lúc đầu rất nhìu rồi không?”
Hắn tiếp tục dùng dược xoa nhẹ lên bụng Thiên Ngọc để làm tan máu bầm, động tác rất nhẹ lại rất dịu dàng, ngay cả Thiên Ngọc cũng không thể không thừa nhận là vô cùng thoải mái và dễ chịu.
“Ngươi đói không? Ăn chút cháo nhé?”
Hắn bưng bát cháo đến bên giường, mùi cháo theo chiếc muỗng khuấy đảo mà lan ra từng đợt, khiến cho cái dạ dày trống rỗng của Thiên Ngọc quên cả đau mà nổi dậy hưởng ứng, nói sao thì y cũng đã mấy ngày chưa ăn, dù là thần tiên cũng chịu không nổi mà hoa mắt!!
Thiên Ngọc nuốt xuống một ngụm nước bọt, tuy muốn ngay lập tức nuốt cả bát cháo vào trong nhưng lại hết sức nghi ngại Thiên Vũ, hắn làm y đau, nói sao đi nữa thì cũng là kẻ xấu, mà đồ của kẻ xấu thì tốt nhất là không nên ăn, thế nhưng…y thực sự rất đói!!
Nhìn ra được sự lo lắng trong lòng Thiên Ngọc, Thiên Vũ cúi mặt giả vờ trầm ngâm cất giọng hối lỗi : “Là ta không tốt, nhưng ta hứa, sẽ không có lần sau đâu, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt. Ngươi xem, ta đã mang cháo đến cho ngươi ăn rồi đây, không phải sao?”
Thấy Thiên Ngọc vẫn chưa tin, hắn lại tiếp tục giở giọng dụ dỗ : “Ngoan nào, ngươi không ăn cháo sẽ nguội đó. Ừm….yên tâm đi, ta sẽ ra ngoài, không phiền ngươi nữa, được chứ?”
Quả thực hắn không nói ngoa, nhẹ nhàng đặt chén cháo xuống rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại hồi lâu nhưng Thiên Ngọc vẫn chưa hết bỡ ngỡ.
Chuyện này là sao?
Hắn là phụ thân của y nhưng lại bỏ mặc y từ lúc chào đời, đêm hôm trước hắn còn là một kẻ hết sức kinh khủng, ngày hôm nay…ngày hôm nay lại…có thể nào là….