Ngắm mặt trời lặn, ăn bữa tối, đi dọc theo đường dài ven biển hóng gió thật lâu hai người mới chuẩn bị trở về, bởi vì cho tới sau lại, cũng chỉ nghe thấy Đường Tổ Trữ vẫn oán giận xương sống thắt lưng chân đau, Lâm Kiệt nghe thấy phiền mới chuẩn bị trở về.
Lâm Kiệt đứng trước Đường Tổ Trữ xoay người đưa lưng về phía hắn: “Lên đi.”
“Cái gì mà lên đi?” Đường Tổ Trữ nhìn động tác Lâm Kiệt liền cảm thấy buồn cười.
“Cậu không phải nói thắt lưng cùng chân đau sao, tôi cõng cậu.” Lâm Kiệt đứng thẳng dậy, quay lại đối mặt Đường Tổ Trữ nói.
“Không cần. Tôi đây đường đường là nam nhi để người ta cõng trên lưng thực mất mặt, người nào đó làm cho tôi trở nên như vậy.” Đường Tổ Trữ liếc Lâm Kiệt một cái.
“Cậu làm sao lại như vậy.” Lâm Kiệt cười đến run người.
“Còn không phải là anh làm hại!” Đường Tổ Trữ gầm gừ.
“Muốn trở về phải đi bộ một đến hai tiếng mới đến được chỗ chúng ta để xe. Cậu đi được không?” Lâm Kiệt thản nhiên hỏi .
“. . . . . . Tôi ở chỗ này chờ anh, anh về lấy xe.”
“Tôi đây tình nguyện cõng cậu. Trèo lên mau.” Lại xoay người sang chỗ khác .
“Chúng ta đi tìm xe đẩy tay chở chúng ta về. . . . .”
“Cậu mở to mắt nhìn nơi này xem. . . . . .”
Bãi cát tối om, đường đi tối om, nước biển tối đen như mực, có xe đi lại trên đường quốc ở xa xôi.
“Xe đẩy tay căn bản sẽ không chạy đến nơi đây. Nhanh trèo lên. Tôi cõng cậu đến đường lớn, chúng ta tìm xe taxi trở về bãi đỗ xe.”
Đường Tổ Trữ bộ dáng không hờn giận, giống trẻ con thích đùa giỡn
Lâm Kiệt trong lòng thở dài. Chẳng lẽ chính mình thật sự đã bị ăn chết sao? Yêu trúng loại người này chính là chịu hết mọi đau đớn cho hắn sao? Ngay cả cái kiểu bộ dáng không hờn giận này của A Trữ đều làm cho gã cảm thấy ngực ê ẩm. . . . . .
Núi không đến gần ngươi, ngươi phải đi lên núi.
Lâm Kiệt chính mình tới gần A Trữ đang đứng nghiêm mặt không muốn di chuyển ở đằng này, đưa lưng về phía mặt A Trữ, thân mình hơi hơi ngồi xổm xuống, kéo hai tay A Trữ ôm cổ mình, trước đem A Trữ có chút giãy giụa đến trên lưng, hai khuỷu tay gắt gao giữ chặt hai chân của A Trữ, thoải mái mà bước nhanh, hướng đường lớn đi tới.
Đường Tổ Trữ nằm cứng ngắc sau lưng Lâm Kiệt, nhìn thấy kiểu tóc Takeshi Kaneshiro (Kim Thành Vũ) của Lâm Kiệt, trong lòng dao động thứ tình cảm không rõ ràng.
Lâm Kiệt cũng chưa hề làm gì không đúng? Hắn cũng cảm thấy nhận được mọi nuông chiều. Hắn rõ ràng cảm giác được Lâm Kiệt không hề trêu đùa mình, ngược lại còn chăm sóc mình rất tốt.
Ngẫm lại sau khi lần đầu tiên chính thức囧囧, Lâm Kiệt giúp hắn mua thuốc, giúp hắn mua thức ăn, giúp hắn mát xa. . . . . . Đến hai ngày này chăm sóc cùng bảo vệ hắn, ngay cả cuộc sống của hắn đều lo lắng chu đáo. . . . . . Bây giờ đơn giản là hắn đau chân lẫn thắt lưng, lại không chút do dự cõng hắn. . . . . .
Tử Lâm Kiệt độc tài như thế, không cho phép hắn tán gái, lại độc đoán nói quan hệ của hai người là bạn trai, còn đem hắn điều đến bên cạnh gã . . . . . . Nhưng mà Tử Lâm Kiệt hiện tại đối với nhất cử nhất động của hắn, tất cả đều thể hiện hắn được cưng chiều hết mức. . . . . .
Trong lòng ê ẩm ngọt ngào, bắt đầu tràn đầy xúc động.
Không có cách nào không cảm động.
Cũng không biết Lâm Kiệt vững vàng bước đi rốt cuộc trong bao lâu, Đường Tổ Trữ mới dần dần thả lỏng cơ thể, nguyên bản ‘song chưởng’ kháng cự trên vai Lâm Kiệt mới ôn nhu ôm lấy cổ Lâm Kiệt, cơ thể mềm mại thiếp trên tấm lưng rộng ấm áp của Lâm Kiệt.
“Mệt mỏi sao?” Giọng của Lâm Kiệt ở phía trước vang lên.
Đường Tổ Trữ tỉnh dậy đem đầu vùi vào bên gáy Lâm Kiệt, khàn giọng hỏi: “Cơ thể của anh như luyện tập như thế nào a? Anh cũng không thấy mệt sao?”
“RD có trung tâm tập thể hình mở ra 24 giờ. Cậu có biết công nhân RD đều làm ba ca chứ? Mọi người sau tan giờ làm có thể sử dụng máy tập thể hình ở trung tâm. Trung tâm tập thể hình có hồ bơi dài 50 mét, xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế, sau giờ làm nếu không có việc gì, tôi sẽ đi bơi 2000 mét. Đó là khi tôi học tại trường ở Mĩ liền tập thành thói quen.”
Đường Tổ Trữ thở dài: “Thật khỏe. . . . . .”
“Cậu về sau có thể bắt đầu theo tôi cùng nhau tập luyện.”
“Tôi không được. . . . . .”
“Còn chưa có tập đã nói không được?”
“Tôi rất yếu, không được đâu? Khi còn ở trường trung học đánh bóng rổ vận cầu còn bị thương ở chân! Tôi không có tế bào vận động đấy! Tôi cũng sẽ không bơi!”
“Uổng phí chiều cao của cậu như thế.”
“Thăng chức nhất định cần vận động sao?”Đường Tổ Trữ tức giận hỏi .
“Không cần, có bản năng động vật là đủ rồi.” Lâm Kiệt ở phía trước cười đến run rẩy.
“Bản năng động vật?”
“Ăn uống rồi ngủ và 囧囧.”
“Tử Lâm Kiệt!” Đường Tổ Trữ giơ ra một tay, đánh một cái trên vai Lâm Kiệt.
“Đánh là tình, mắng là yêu, tôi có thể xác nhận cậu nhất định rất yêu tôi.” Lâm Kiệt khoái trá châm chọc.
Nhưng câu này rốt cuộc có phải hay không nói vào trong lòng Đường Tổ Trữ, ai mà biết được?
Chính là Đường Tổ Trữ đỏ mặt, nheo mày cũng không trả lời, chậm rãi ôm lấy cổ Lâm Kiệt, vẫn im lặng suy nghĩ.
Nếu lúc này trên tay hắn có một đóa hoa hồng, không chừng hắn sẽ một bên bứt cánh hoa, một bên tự hỏi: ta thương gã? Ta không thương gã? Ta thương gã? Ta không thương gã? . . . . . .
Con dê nhỏ ngốc Đường Tổ Trữ còn không ý thức được chính hắn đã bắt đầu sa bẫy.
Bằng không, ai sẽ đi lo lắng vấn đề yêu hay không yêu này a? !
——— ————————–
Ngắm mặt trời lặn, ăn bữa tối, đi dọc theo đường dài ven biển hóng gió thật lâu hai người mới chuẩn bị trở về, bởi vì cho tới sau lại, cũng chỉ nghe thấy Đường Tổ Trữ vẫn oán giận xương sống thắt lưng chân đau, Lâm Kiệt nghe thấy phiền mới chuẩn bị trở về.
Lâm Kiệt đứng trước Đường Tổ Trữ xoay người đưa lưng về phía hắn: “Lên đi.”
“Cái gì mà lên đi?” Đường Tổ Trữ nhìn động tác Lâm Kiệt liền cảm thấy buồn cười.
“Cậu không phải nói thắt lưng cùng chân đau sao, tôi cõng cậu.” Lâm Kiệt đứng thẳng dậy, quay lại đối mặt Đường Tổ Trữ nói.
“Không cần. Tôi đây đường đường là nam nhi để người ta cõng trên lưng thực mất mặt, người nào đó làm cho tôi trở nên như vậy.” Đường Tổ Trữ liếc Lâm Kiệt một cái.
“Cậu làm sao lại như vậy.” Lâm Kiệt cười đến run người.
“Còn không phải là anh làm hại!” Đường Tổ Trữ gầm gừ.
“Muốn trở về phải đi bộ một đến hai tiếng mới đến được chỗ chúng ta để xe. Cậu đi được không?” Lâm Kiệt thản nhiên hỏi .
“. . . . . . Tôi ở chỗ này chờ anh, anh về lấy xe.”
“Tôi đây tình nguyện cõng cậu. Trèo lên mau.” Lại xoay người sang chỗ khác .
“Chúng ta đi tìm xe đẩy tay chở chúng ta về. . . . .”
“Cậu mở to mắt nhìn nơi này xem. . . . . .”
Bãi cát tối om, đường đi tối om, nước biển tối đen như mực, có xe đi lại trên đường quốc ở xa xôi.
“Xe đẩy tay căn bản sẽ không chạy đến nơi đây. Nhanh trèo lên. Tôi cõng cậu đến đường lớn, chúng ta tìm xe taxi trở về bãi đỗ xe.”
Đường Tổ Trữ bộ dáng không hờn giận, giống trẻ con thích đùa giỡn
Lâm Kiệt trong lòng thở dài. Chẳng lẽ chính mình thật sự đã bị ăn chết sao? Yêu trúng loại người này chính là chịu hết mọi đau đớn cho hắn sao? Ngay cả cái kiểu bộ dáng không hờn giận này của A Trữ đều làm cho gã cảm thấy ngực ê ẩm. . . . . .
Núi không đến gần ngươi, ngươi phải đi lên núi.
Lâm Kiệt chính mình tới gần A Trữ đang đứng nghiêm mặt không muốn di chuyển ở đằng này, đưa lưng về phía mặt A Trữ, thân mình hơi hơi ngồi xổm xuống, kéo hai tay A Trữ ôm cổ mình, trước đem A Trữ có chút giãy giụa đến trên lưng, hai khuỷu tay gắt gao giữ chặt hai chân của A Trữ, thoải mái mà bước nhanh, hướng đường lớn đi tới.
Đường Tổ Trữ nằm cứng ngắc sau lưng Lâm Kiệt, nhìn thấy kiểu tóc Takeshi Kaneshiro (Kim Thành Vũ) của Lâm Kiệt, trong lòng dao động thứ tình cảm không rõ ràng.
Lâm Kiệt cũng chưa hề làm gì không đúng? Hắn cũng cảm thấy nhận được mọi nuông chiều. Hắn rõ ràng cảm giác được Lâm Kiệt không hề trêu đùa mình, ngược lại còn chăm sóc mình rất tốt.
Ngẫm lại sau khi lần đầu tiên chính thức囧囧, Lâm Kiệt giúp hắn mua thuốc, giúp hắn mua thức ăn, giúp hắn mát xa. . . . . . Đến hai ngày này chăm sóc cùng bảo vệ hắn, ngay cả cuộc sống của hắn đều lo lắng chu đáo. . . . . . Bây giờ đơn giản là hắn đau chân lẫn thắt lưng, lại không chút do dự cõng hắn. . . . . .
Tử Lâm Kiệt độc tài như thế, không cho phép hắn tán gái, lại độc đoán nói quan hệ của hai người là bạn trai, còn đem hắn điều đến bên cạnh gã . . . . . . Nhưng mà Tử Lâm Kiệt hiện tại đối với nhất cử nhất động của hắn, tất cả đều thể hiện hắn được cưng chiều hết mức. . . . . .
Trong lòng ê ẩm ngọt ngào, bắt đầu tràn đầy xúc động.
Không có cách nào không cảm động.
Cũng không biết Lâm Kiệt vững vàng bước đi rốt cuộc trong bao lâu, Đường Tổ Trữ mới dần dần thả lỏng cơ thể, nguyên bản ‘song chưởng’ kháng cự trên vai Lâm Kiệt mới ôn nhu ôm lấy cổ Lâm Kiệt, cơ thể mềm mại thiếp trên tấm lưng rộng ấm áp của Lâm Kiệt.
“Mệt mỏi sao?” Giọng của Lâm Kiệt ở phía trước vang lên.
Đường Tổ Trữ tỉnh dậy đem đầu vùi vào bên gáy Lâm Kiệt, khàn giọng hỏi: “Cơ thể của anh như luyện tập như thế nào a? Anh cũng không thấy mệt sao?”
“RD có trung tâm tập thể hình mở ra giờ. Cậu có biết công nhân RD đều làm ba ca chứ? Mọi người sau tan giờ làm có thể sử dụng máy tập thể hình ở trung tâm. Trung tâm tập thể hình có hồ bơi dài mét, xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế, sau giờ làm nếu không có việc gì, tôi sẽ đi bơi mét. Đó là khi tôi học tại trường ở Mĩ liền tập thành thói quen.”
Đường Tổ Trữ thở dài: “Thật khỏe. . . . . .”
“Cậu về sau có thể bắt đầu theo tôi cùng nhau tập luyện.”
“Tôi không được. . . . . .”
“Còn chưa có tập đã nói không được?”
“Tôi rất yếu, không được đâu? Khi còn ở trường trung học đánh bóng rổ vận cầu còn bị thương ở chân! Tôi không có tế bào vận động đấy! Tôi cũng sẽ không bơi!”
“Uổng phí chiều cao của cậu như thế.”
“Thăng chức nhất định cần vận động sao?”Đường Tổ Trữ tức giận hỏi .
“Không cần, có bản năng động vật là đủ rồi.” Lâm Kiệt ở phía trước cười đến run rẩy.
“Bản năng động vật?”
“Ăn uống rồi ngủ và 囧囧.”
“Tử Lâm Kiệt!” Đường Tổ Trữ giơ ra một tay, đánh một cái trên vai Lâm Kiệt.
“Đánh là tình, mắng là yêu, tôi có thể xác nhận cậu nhất định rất yêu tôi.” Lâm Kiệt khoái trá châm chọc.
Nhưng câu này rốt cuộc có phải hay không nói vào trong lòng Đường Tổ Trữ, ai mà biết được?
Chính là Đường Tổ Trữ đỏ mặt, nheo mày cũng không trả lời, chậm rãi ôm lấy cổ Lâm Kiệt, vẫn im lặng suy nghĩ.
Nếu lúc này trên tay hắn có một đóa hoa hồng, không chừng hắn sẽ một bên bứt cánh hoa, một bên tự hỏi: ta thương gã? Ta không thương gã? Ta thương gã? Ta không thương gã? . . . . . .
Con dê nhỏ ngốc Đường Tổ Trữ còn không ý thức được chính hắn đã bắt đầu sa bẫy.
Bằng không, ai sẽ đi lo lắng vấn đề yêu hay không yêu này a? !
——— ————————–