Sau một ngày dài mệt mỏi chỉ ăn và ngủ, để làm đúng chức trách phận sự là người “ngực không vết mực” Vinh Tuyệt Trần đã chán như con gián.
-Chúng ta ra ngoài viện đi dạo đi Tiểu Mai.
-Tiểu thư của tôi ơi, ngoài đó có gì thú vị đâu chứ?
-Em có Tuyệt Phong để ngắm dĩ nhiên thấy thú vị, ta có gì đâu? Em không đi, ta tự đi.
Nàng nói rồi tự mình đẩy cửa viện thong thả ra, Tiểu Mai dĩ nhiên sẽ đi theo sau, làm sao cô bé có thể bỏ nàng một mình được. Hy vương phủ quả nhiên thật rộng. Khi trở về, Tiêu đại ca dẫn nàng một mạch hướng về Linh Trần viện, chưa từng dạo qua nơi đây, xét một cách toàn diện cũng có thể cho là đẹp. Tường cao sơn vàng, cột trụ màu son, đèn lồng treo khắp nơi tỏa ánh sáng dìu dịu, nha hoàn nô bộc đi lại tấp nập thấy nàng liền cúi đầu thi lễ.
-Hoa viên nằm ở hướng nào? Tiểu Mai bắt một tên lại hỏi.
-Dạ, đi thẳng một đoạn nữa là tới thưa cô nương.
-Được rồi, ngươi lui đi.
Hai chủ tớ, một trước một sau rốt cuộc cũng tới được hoa viên. Tiểu Mai lướt qua trề môi một cái lẩm bẩm “còn thua xa hoa trong viện ta” khiến nàng buồn cười. Nàng nhìn quanh thấy hoa mẫu đơn đại đóa từng chậu nở bừng rực rỡ, Uất Kim hương thanh tú, điểm xuyết bên trong là từng chậu hoa nhài màu trắng nho nhỏ càng nồng đượm hương thơm. Ao sen thuần túy rập rờn những chiếc lá, bạch sen hòa với ánh trăng cũng có tư vị là thường. Bỗng nhiên, khung cảnh trang nhã bị phá vỡ bởi những âm thanh đanh đá:
-Tiện nhân, ngươi dám bất kính với trắc phi! Đánh chết nó cho ta.
-Trắc phi tha mạng, tỉ tỉ tha mạng… nô tỳ không cố ý…
-Buông ra, ngươi có biết trang phục của ta đáng giá bao nhiêu không? Đem bán cái thân tiện tì nhà ngươi trăm lần cũng không đủ?
-Oa, nô tỳ biết tội, cầu trắc phi tha mạng.
Vinh Tuyệt Trần nghe mà nhíu mày đẹp lại, Tiểu Mai nhìn thấy một cô nương nhỏ tuổi hơn bị một đám nữ tỳ xúm lại đánh, đang chuẩn bị bị kéo đi bán thì tức giận hô to:
-Vương phi tới.
-Tham kiến vương phi! Tất cả hoảng sợ quỳ xuống.
-Hạ Hồng Hoa, bản vương phi nhớ rõ, ngươi đâu còn ở vị trí trắc phi nữa. Âm thanh băng lãnh truyền đến, Hạ Hồng Hoa liền cắn răng hừ lạnh.
-Là Hoa nhi bất cẩn đã quên, cầu vương phi tha tội!
-Ngươi tên gì? Vì sao phạm lỗi? Mặc kệ ả, Vinh Tuyệt Trần nhìn qua cô bé đang run rẩy quỳ phía sau.
-Hồi vương phi, nô tỳ là Ngọc Bích, tạp vụ trong phủ, khi nãy, nô tỳ đang hắt nước quét dọn vô tình hắt trúng Hạ trắc phi đang đi tới nên bị phạt.
-Gọi là Hạ phu nhân. Nàng lạnh lùng sửa lại.
-Dạ… Vâng… Ngọc Bích run rẩy tiếp lời.
-Thế này đi Hạ phu nhân, ngươi không thực hiện đúng chiếu chỉ, tội này là chém đầu. Ta đây cũng muốn cô bé này, nó phạm lỗi ngươi phạm tội thôi thì cùng bỏ qua. Ngươi thấy có được không?
-Vương phi có lòng nhân hậu, Hoa nhi sao không dám tuân mệnh, nhưng mà vương phi vẫn chưa hiểu ở trong phủ này, không có được sủng ái thì cũng không có tư cách nói chuyện.
Vinh Tuyệt Trần chưa kịp định thần đã thấy Hạ Hồng Hoa cố tình đập đầu vào gốc cây bên cạnh, máu tươi chảy ra, nhưng có vẻ cú đâm có tính toán vẫn còn khá nhẹ nên nàng ta vẫn bảo trì được tỉnh táo. Nha hoàn thân cận của nàng vội chạy đi báo tin, không biết báo cho thầy lang hay là… Hy vương gia? “Tiểu thư”, Tiểu Mai tức giận định nói gì đó nhưng bị cái phất tay của Vinh Tuyệt Trần cắt đứt, đành nhẹ bước kéo Ngọc Bích sang đứng phía sau, chờ giông bão kéo tới.Sau một ngày dài mệt mỏi chỉ ăn và ngủ, để làm đúng chức trách phận sự là người “ngực không vết mực” Vinh Tuyệt Trần đã chán như con gián.
-Chúng ta ra ngoài viện đi dạo đi Tiểu Mai.
-Tiểu thư của tôi ơi, ngoài đó có gì thú vị đâu chứ?
-Em có Tuyệt Phong để ngắm dĩ nhiên thấy thú vị, ta có gì đâu? Em không đi, ta tự đi.
Nàng nói rồi tự mình đẩy cửa viện thong thả ra, Tiểu Mai dĩ nhiên sẽ đi theo sau, làm sao cô bé có thể bỏ nàng một mình được. Hy vương phủ quả nhiên thật rộng. Khi trở về, Tiêu đại ca dẫn nàng một mạch hướng về Linh Trần viện, chưa từng dạo qua nơi đây, xét một cách toàn diện cũng có thể cho là đẹp. Tường cao sơn vàng, cột trụ màu son, đèn lồng treo khắp nơi tỏa ánh sáng dìu dịu, nha hoàn nô bộc đi lại tấp nập thấy nàng liền cúi đầu thi lễ.
-Hoa viên nằm ở hướng nào? Tiểu Mai bắt một tên lại hỏi.
-Dạ, đi thẳng một đoạn nữa là tới thưa cô nương.
-Được rồi, ngươi lui đi.
Hai chủ tớ, một trước một sau rốt cuộc cũng tới được hoa viên. Tiểu Mai lướt qua trề môi một cái lẩm bẩm “còn thua xa hoa trong viện ta” khiến nàng buồn cười. Nàng nhìn quanh thấy hoa mẫu đơn đại đóa từng chậu nở bừng rực rỡ, Uất Kim hương thanh tú, điểm xuyết bên trong là từng chậu hoa nhài màu trắng nho nhỏ càng nồng đượm hương thơm. Ao sen thuần túy rập rờn những chiếc lá, bạch sen hòa với ánh trăng cũng có tư vị là thường. Bỗng nhiên, khung cảnh trang nhã bị phá vỡ bởi những âm thanh đanh đá:
-Tiện nhân, ngươi dám bất kính với trắc phi! Đánh chết nó cho ta.
-Trắc phi tha mạng, tỉ tỉ tha mạng… nô tỳ không cố ý…
-Buông ra, ngươi có biết trang phục của ta đáng giá bao nhiêu không? Đem bán cái thân tiện tì nhà ngươi trăm lần cũng không đủ?
-Oa, nô tỳ biết tội, cầu trắc phi tha mạng.
Vinh Tuyệt Trần nghe mà nhíu mày đẹp lại, Tiểu Mai nhìn thấy một cô nương nhỏ tuổi hơn bị một đám nữ tỳ xúm lại đánh, đang chuẩn bị bị kéo đi bán thì tức giận hô to:
-Vương phi tới.
-Tham kiến vương phi! Tất cả hoảng sợ quỳ xuống.
-Hạ Hồng Hoa, bản vương phi nhớ rõ, ngươi đâu còn ở vị trí trắc phi nữa. Âm thanh băng lãnh truyền đến, Hạ Hồng Hoa liền cắn răng hừ lạnh.
-Là Hoa nhi bất cẩn đã quên, cầu vương phi tha tội!
-Ngươi tên gì? Vì sao phạm lỗi? Mặc kệ ả, Vinh Tuyệt Trần nhìn qua cô bé đang run rẩy quỳ phía sau.
-Hồi vương phi, nô tỳ là Ngọc Bích, tạp vụ trong phủ, khi nãy, nô tỳ đang hắt nước quét dọn vô tình hắt trúng Hạ trắc phi đang đi tới nên bị phạt.
-Gọi là Hạ phu nhân. Nàng lạnh lùng sửa lại.
-Dạ… Vâng… Ngọc Bích run rẩy tiếp lời.
-Thế này đi Hạ phu nhân, ngươi không thực hiện đúng chiếu chỉ, tội này là chém đầu. Ta đây cũng muốn cô bé này, nó phạm lỗi ngươi phạm tội thôi thì cùng bỏ qua. Ngươi thấy có được không?
-Vương phi có lòng nhân hậu, Hoa nhi sao không dám tuân mệnh, nhưng mà vương phi vẫn chưa hiểu ở trong phủ này, không có được sủng ái thì cũng không có tư cách nói chuyện.
Vinh Tuyệt Trần chưa kịp định thần đã thấy Hạ Hồng Hoa cố tình đập đầu vào gốc cây bên cạnh, máu tươi chảy ra, nhưng có vẻ cú đâm có tính toán vẫn còn khá nhẹ nên nàng ta vẫn bảo trì được tỉnh táo. Nha hoàn thân cận của nàng vội chạy đi báo tin, không biết báo cho thầy lang hay là… Hy vương gia? “Tiểu thư”, Tiểu Mai tức giận định nói gì đó nhưng bị cái phất tay của Vinh Tuyệt Trần cắt đứt, đành nhẹ bước kéo Ngọc Bích sang đứng phía sau, chờ giông bão kéo tới.
Sau một ngày dài mệt mỏi chỉ ăn và ngủ, để làm đúng chức trách phận sự là người “ngực không vết mực” Vinh Tuyệt Trần đã chán như con gián.
-Chúng ta ra ngoài viện đi dạo đi Tiểu Mai.
-Tiểu thư của tôi ơi, ngoài đó có gì thú vị đâu chứ?
-Em có Tuyệt Phong để ngắm dĩ nhiên thấy thú vị, ta có gì đâu? Em không đi, ta tự đi.
Nàng nói rồi tự mình đẩy cửa viện thong thả ra, Tiểu Mai dĩ nhiên sẽ đi theo sau, làm sao cô bé có thể bỏ nàng một mình được. Hy vương phủ quả nhiên thật rộng. Khi trở về, Tiêu đại ca dẫn nàng một mạch hướng về Linh Trần viện, chưa từng dạo qua nơi đây, xét một cách toàn diện cũng có thể cho là đẹp. Tường cao sơn vàng, cột trụ màu son, đèn lồng treo khắp nơi tỏa ánh sáng dìu dịu, nha hoàn nô bộc đi lại tấp nập thấy nàng liền cúi đầu thi lễ.
-Hoa viên nằm ở hướng nào? Tiểu Mai bắt một tên lại hỏi.
-Dạ, đi thẳng một đoạn nữa là tới thưa cô nương.
-Được rồi, ngươi lui đi.
Hai chủ tớ, một trước một sau rốt cuộc cũng tới được hoa viên. Tiểu Mai lướt qua trề môi một cái lẩm bẩm “còn thua xa hoa trong viện ta” khiến nàng buồn cười. Nàng nhìn quanh thấy hoa mẫu đơn đại đóa từng chậu nở bừng rực rỡ, Uất Kim hương thanh tú, điểm xuyết bên trong là từng chậu hoa nhài màu trắng nho nhỏ càng nồng đượm hương thơm. Ao sen thuần túy rập rờn những chiếc lá, bạch sen hòa với ánh trăng cũng có tư vị là thường. Bỗng nhiên, khung cảnh trang nhã bị phá vỡ bởi những âm thanh đanh đá:
-Tiện nhân, ngươi dám bất kính với trắc phi! Đánh chết nó cho ta.
-Trắc phi tha mạng, tỉ tỉ tha mạng… nô tỳ không cố ý…
-Buông ra, ngươi có biết trang phục của ta đáng giá bao nhiêu không? Đem bán cái thân tiện tì nhà ngươi trăm lần cũng không đủ?
-Oa, nô tỳ biết tội, cầu trắc phi tha mạng.
Vinh Tuyệt Trần nghe mà nhíu mày đẹp lại, Tiểu Mai nhìn thấy một cô nương nhỏ tuổi hơn bị một đám nữ tỳ xúm lại đánh, đang chuẩn bị bị kéo đi bán thì tức giận hô to:
-Vương phi tới.
-Tham kiến vương phi! Tất cả hoảng sợ quỳ xuống.
-Hạ Hồng Hoa, bản vương phi nhớ rõ, ngươi đâu còn ở vị trí trắc phi nữa. Âm thanh băng lãnh truyền đến, Hạ Hồng Hoa liền cắn răng hừ lạnh.
-Là Hoa nhi bất cẩn đã quên, cầu vương phi tha tội!
-Ngươi tên gì? Vì sao phạm lỗi? Mặc kệ ả, Vinh Tuyệt Trần nhìn qua cô bé đang run rẩy quỳ phía sau.
-Hồi vương phi, nô tỳ là Ngọc Bích, tạp vụ trong phủ, khi nãy, nô tỳ đang hắt nước quét dọn vô tình hắt trúng Hạ trắc phi đang đi tới nên bị phạt.
-Gọi là Hạ phu nhân. Nàng lạnh lùng sửa lại.
-Dạ… Vâng… Ngọc Bích run rẩy tiếp lời.
-Thế này đi Hạ phu nhân, ngươi không thực hiện đúng chiếu chỉ, tội này là chém đầu. Ta đây cũng muốn cô bé này, nó phạm lỗi ngươi phạm tội thôi thì cùng bỏ qua. Ngươi thấy có được không?
-Vương phi có lòng nhân hậu, Hoa nhi sao không dám tuân mệnh, nhưng mà vương phi vẫn chưa hiểu ở trong phủ này, không có được sủng ái thì cũng không có tư cách nói chuyện.
Vinh Tuyệt Trần chưa kịp định thần đã thấy Hạ Hồng Hoa cố tình đập đầu vào gốc cây bên cạnh, máu tươi chảy ra, nhưng có vẻ cú đâm có tính toán vẫn còn khá nhẹ nên nàng ta vẫn bảo trì được tỉnh táo. Nha hoàn thân cận của nàng vội chạy đi báo tin, không biết báo cho thầy lang hay là… Hy vương gia? “Tiểu thư”, Tiểu Mai tức giận định nói gì đó nhưng bị cái phất tay của Vinh Tuyệt Trần cắt đứt, đành nhẹ bước kéo Ngọc Bích sang đứng phía sau, chờ giông bão kéo tới.Sau một ngày dài mệt mỏi chỉ ăn và ngủ, để làm đúng chức trách phận sự là người “ngực không vết mực” Vinh Tuyệt Trần đã chán như con gián.
-Chúng ta ra ngoài viện đi dạo đi Tiểu Mai.
-Tiểu thư của tôi ơi, ngoài đó có gì thú vị đâu chứ?
-Em có Tuyệt Phong để ngắm dĩ nhiên thấy thú vị, ta có gì đâu? Em không đi, ta tự đi.
Nàng nói rồi tự mình đẩy cửa viện thong thả ra, Tiểu Mai dĩ nhiên sẽ đi theo sau, làm sao cô bé có thể bỏ nàng một mình được. Hy vương phủ quả nhiên thật rộng. Khi trở về, Tiêu đại ca dẫn nàng một mạch hướng về Linh Trần viện, chưa từng dạo qua nơi đây, xét một cách toàn diện cũng có thể cho là đẹp. Tường cao sơn vàng, cột trụ màu son, đèn lồng treo khắp nơi tỏa ánh sáng dìu dịu, nha hoàn nô bộc đi lại tấp nập thấy nàng liền cúi đầu thi lễ.
-Hoa viên nằm ở hướng nào? Tiểu Mai bắt một tên lại hỏi.
-Dạ, đi thẳng một đoạn nữa là tới thưa cô nương.
-Được rồi, ngươi lui đi.
Hai chủ tớ, một trước một sau rốt cuộc cũng tới được hoa viên. Tiểu Mai lướt qua trề môi một cái lẩm bẩm “còn thua xa hoa trong viện ta” khiến nàng buồn cười. Nàng nhìn quanh thấy hoa mẫu đơn đại đóa từng chậu nở bừng rực rỡ, Uất Kim hương thanh tú, điểm xuyết bên trong là từng chậu hoa nhài màu trắng nho nhỏ càng nồng đượm hương thơm. Ao sen thuần túy rập rờn những chiếc lá, bạch sen hòa với ánh trăng cũng có tư vị là thường. Bỗng nhiên, khung cảnh trang nhã bị phá vỡ bởi những âm thanh đanh đá:
-Tiện nhân, ngươi dám bất kính với trắc phi! Đánh chết nó cho ta.
-Trắc phi tha mạng, tỉ tỉ tha mạng… nô tỳ không cố ý…
-Buông ra, ngươi có biết trang phục của ta đáng giá bao nhiêu không? Đem bán cái thân tiện tì nhà ngươi trăm lần cũng không đủ?
-Oa, nô tỳ biết tội, cầu trắc phi tha mạng.
Vinh Tuyệt Trần nghe mà nhíu mày đẹp lại, Tiểu Mai nhìn thấy một cô nương nhỏ tuổi hơn bị một đám nữ tỳ xúm lại đánh, đang chuẩn bị bị kéo đi bán thì tức giận hô to:
-Vương phi tới.
-Tham kiến vương phi! Tất cả hoảng sợ quỳ xuống.
-Hạ Hồng Hoa, bản vương phi nhớ rõ, ngươi đâu còn ở vị trí trắc phi nữa. Âm thanh băng lãnh truyền đến, Hạ Hồng Hoa liền cắn răng hừ lạnh.
-Là Hoa nhi bất cẩn đã quên, cầu vương phi tha tội!
-Ngươi tên gì? Vì sao phạm lỗi? Mặc kệ ả, Vinh Tuyệt Trần nhìn qua cô bé đang run rẩy quỳ phía sau.
-Hồi vương phi, nô tỳ là Ngọc Bích, tạp vụ trong phủ, khi nãy, nô tỳ đang hắt nước quét dọn vô tình hắt trúng Hạ trắc phi đang đi tới nên bị phạt.
-Gọi là Hạ phu nhân. Nàng lạnh lùng sửa lại.
-Dạ… Vâng… Ngọc Bích run rẩy tiếp lời.
-Thế này đi Hạ phu nhân, ngươi không thực hiện đúng chiếu chỉ, tội này là chém đầu. Ta đây cũng muốn cô bé này, nó phạm lỗi ngươi phạm tội thôi thì cùng bỏ qua. Ngươi thấy có được không?
-Vương phi có lòng nhân hậu, Hoa nhi sao không dám tuân mệnh, nhưng mà vương phi vẫn chưa hiểu ở trong phủ này, không có được sủng ái thì cũng không có tư cách nói chuyện.
Vinh Tuyệt Trần chưa kịp định thần đã thấy Hạ Hồng Hoa cố tình đập đầu vào gốc cây bên cạnh, máu tươi chảy ra, nhưng có vẻ cú đâm có tính toán vẫn còn khá nhẹ nên nàng ta vẫn bảo trì được tỉnh táo. Nha hoàn thân cận của nàng vội chạy đi báo tin, không biết báo cho thầy lang hay là… Hy vương gia? “Tiểu thư”, Tiểu Mai tức giận định nói gì đó nhưng bị cái phất tay của Vinh Tuyệt Trần cắt đứt, đành nhẹ bước kéo Ngọc Bích sang đứng phía sau, chờ giông bão kéo tới.