(Hy vọng chương này sẽ an ủi những trái tim bị tổn thương trong chương trước nhé!)
Từ ngày kinh hoàng đó, Vinh Tuyệt Trần trở nên lãnh cảm, không nói một lời, ngủ hay thức cũng như nhau. Tiểu Mai mỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt, nha đầu Ngọc Bích bên cạnh cứ vài khắc lại chạy đi khóc một mình. Linh Trần viện vốn tĩnh lặng giờ càng thêm nức nở thương tâm.
Hy vương gia ngày nào cũng ghé đến, nhưng hắn cắn rứt lương tâm chỉ dám nhìn từ xa, chưa kể gương mặt căm hờn của Tiểu Mai cùng sự chán ghét từ nàng làm hắn một bước cũng không dám tiến tới. Hắn đau lòng, nếu thời gian quay ngược, hắn vẫn sẽ làm vậy, vì hắn nợ nàng, hắn muốn giữ nàng bên cạnh, bất chấp mọi thứ.
-Nàng vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm. Lăng Gia Hy đứng phía ngoài nói vọng vào.
-…
-Ít ra nàng cũng mặc áo khoác vào chứ?
-…
-Nàng nói một lời với ta đi, trông nàng như vậy ta khổ sở lắm!
-…
-Nàng…
“Ầm” chưa kịp nói dứt câu, một cú đấm chấn vỡ nơi hắn đứng. Nam nhân oai phong lẫm liệt, vầng trán cao rộng, áo bào tím thẫm bay trong gió, phẫn nộ tung quyền liên tiếp đánh vào người hắn. Lăng Gia Hy cố gắng chống đỡ, đầu óc nhanh chóng tính toán, nhận ra kẻ vừa đến chính là Minh chủ võ lâm – Khinh Giang. Hắn tới đây làm gì, sao lại tấn công mạnh như thế.
-Giang đại hiệp. Thỉnh dừng tay, chúng ta không thù không oán.
-Hừ, một kẻ ti tiện như ngươi còn có thể nói ra lời này. Nhìn xem ngươi làm nàng ra nông nổi thế kia…
- thì ra là một kẻ si tình… Nàng là thê tử của ta, không nhờ ngươi trông coi.
Cuộc chiến nảy lửa diễn ra, tuy nhiên hai nam nhân đều biết điều dời chiến trường ra xa khu viện, tránh để nàng khó chịu. Vinh Tuyệt Trần cảm nhận được động tĩnh quay mặt nhìn qua không hề vướng chút cảm xúc lặng lẽ trở lại bình lặng. Cùng lúc, hai bóng dáng chậm chạp đến gần, quỳ xuống giữa hồ nước cạnh ghế đá, bàn tay nắm chặt, máu hòa ra thành từng bông hoa đỏ yêu mị nở rộ, nàng mới hé môi.
-Đã về rồi sao?
-Xin chủ tử tha tội,… Tuyệt Phong cắn môi nghẹn ngào.
-Chủ tử, xin người hãy phấn chấn lên. Tuyệt Vân ngẩng đầu, viền mắt đỏ hỏn cay cay.
-Ừ. Nàng chỉ đáp vỏn vẹn như thế phẩy tay cho thuộc hạ lui.
Tuyệt Vân há môi định nói tiếp thì bị người bên cạnh chặn lại, dắt díu nhau rời khỏi trả lại sự yên bình cho nàng. Nàng rốt cuộc đang đau như thế nào chứ… Ngụy Thanh Thù đáp xuống,
-Hóa ra nàng là Hy vương phi?
-…
-Nàng không muốn nói với ta một lời sao? Hắn cắn môi.
-… Ngài muốn ta nói gì…
-Đi theo ta đi.
-Đi đâu?
-Về Ngụy quốc làm hoàng hậu, ta nguyện đem giang sơn tặng nàng.
-Ta là phế vật.
-Nhưng ta yêu nàng, ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương nàng như hắn.
-Nhưng ta đã tổn thương rồi. Ngài đi đi.
-Nàng không theo hắn thì theo ta. Khinh Giang tức tốc quay lại.
-Nực cười, nàng là vương phi của bản vương, các ngươi mau cút…
-Ngọc Thần cung chủ, ta biết nàng đau khổ nhưng không thể vì hai chữ “trinh tiết” mà hi sinh cuộc đời với một kẻ đã hạ nhục nàng. Gia gia dặn ta, nhất định phải đưa nàng quay về, không ai có thể làm hại đến nàng nữa. Hắn chạy lại nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng.
-Không được. Ngụy Thanh Thù giật tay hắn ra.
-Các ngươi dám… cướp nàng… phải coi có đủ tư cách không chứ?
“Ầm”, “Binh”, “Chát”… những âm thanh đánh nhau lại vang lên, phiền hà, nàng thở dài nhưng không nói thêm gì cả. Váy áo phủ trong làn nước, tắm giữa hương sen thoát tục thanh đạm, tựa như khói sương không lâu sẽ tan biến. Nàng liếc đôi mắt trong suốt về phía hai vị nam hộ pháp, vẫy tay. Tuyệt Vân, Tuyệt Phong tự hiểu, đứng chắn trước đại môn vận công xây dựng một tường nội lực hùng hậu ngăn cản bất cứ ai khác bước chân vào.
Vinh Tuyệt Trần ngồi lặng lẽ, bàn tay khảy cổ cầm, những âm thanh đau thương tan tóc vang xa khiến người người nhỏ lệ. Không thể chịu đựng hơn, Quỷ Y cuối cùng cũng bước ra từ góc khuất ngồi xuống đối diện với nàng.
-Ngươi về nãy giờ, sao không dám gặp ta? Nàng nói.
-Ta không biết an ủi ngươi thế nào? Hắn đau lòng căm phẫn bản thân,
-Tiểu Y Y, ngươi quên mình là thanh mai trúc mã của ta sao. Ngươi chỉ cần trở về ta là lời an ủi tốt nhất rồi.
-Ngươi…
-Ta thế nào, ta ổn. Đừng nhìn bên ngoài mà đánh giá.
-Không, ta hiểu mà. Ngươi định thế nào?
-Đừng quên, ta vẫn là cung chủ. Quỷ Y, ta luôn có cách của mình. Ta muốn xem vài trò hay sắp diễn ra. Nàng che miệng quỷ dị cười.
-Ngươi…đừng giả bộ, ta biết lòng ngươi đau lắm. Ngươi đang chờ hắn tới. Phải không?
-…
Quỷ Y thở dài, rút ra một lọ thuốc nhét vào tay nàng, lững thững tung mình rời đi. Tuyệt Phong nhìn theo hắn rồi quay lại hướng cung chủ, tiếc nuối cho một tình duyên đẹp không thể thành. Vinh Tuyệt Trần xoay xoay chiếc bình nhỏ bằng lục ngọc, nhắm mắt ngăn cản những giọt nước trào ra theo bóng dáng kẻ vừa đi, nhưng tim nàng chỉ có một, không thể chia sẻ.
Đêm, tuyệt đẹp, trăng bạc chiếu rọi, cả vườn hoa ngập tràn lấp lánh. Vinh Tuyệt Trần thở dài nhìn hắc y trên người chìm vào bóng đêm. Gió thật lạnh và buốt nhưng chẳng thể bằng tâm nàng. Nàng lẹ làng gỡ hồ điệp bạch ngọc trâm ra ngắm nghía, mái tóc không còn thứ níu giữ bay tung ra thành một suối huyền tuyệt diệu. Một bàn tay ấm áp như lửa, vuốt nhẹ vào, khẽ đặt nụ hôn lên, giọng nói yêu thương khiến nàng không dám quay đầu nhìn lại.
-Nàng chờ ta, sao giờ không dám đối mặt? Tiêu yêu nghiệt vươn lấy cây trâm, thành thạo cố định lại những sợi tóc nghịch ngợm.
-Ta nào có… Nàng cố ngăn mình nhào vào vòng tay ấy, lãnh đạm đáp. Thanh âm run run.
-Nàng mặc màu đen vẫn đẹp như thường… Nói ta nghe xem, có phải nhớ ta lắm không? Hắn vẫn như thế, trừ gương mặt phờ phạc hẳn đi, đôi mắt mĩ lệ nheo lại yêu
nghiệt.
-Huynh… sao giờ mới đến. Những giọt nước mắt như châu sa tí tách rơi,
-Ta xin lỗi, ta không rõ lòng nàng đang ngổn ngang ra sao nên không dám xuất hiện. Ta vẫn luôn đứng bên ngoài nhìn nàng, lòng ta cũng đau lắm.
-Có muộn quá rồi không? Nàng cắn môi khổ tâm nói.
-Không đâu. Nàng vẫn là Trần Nhi của Tiêu sát các chủ, hai ta sẽ rời khỏi nơi này chu du bốn bể có được không? Tiêu yêu nghiệt lau đi hai hàng nước mắt của nàng.
-Chưa được. Ta vẫn còn muốn xem vài chuyện. Nàng gạt tay hắn ra tự lau.
-Mèo con làm nũng thật đáng yêu. Nhưng ta thích thế, ta có thể đổ máu nhưng không cho phép nàng rơi lệ. Có biết không? Từ nay về sau, vĩnh viễn chỉ được mỉm cười.
Hắn bế nàng lên ngồi trên chân hắn, tay trong tay. Hắn đặt vào lòng nàng một quyển sách “Cầm công”, cả khuôn mặt vùi vào ba ngàn sợi tóc đen của nàng hít sâu hương vị thanh khiết. Miệng vẫn luôn giải đáp những câu hỏi của nàng một cách nhẹ nhàng.
-Chàng có muốn lên ngôi không? Vinh Tuyệt Trần đột nhiên hỏi.
-Hả? Chỉ cần là nguyện vọng của nàng. Hắn cười.
-Ta thích chàng dẫn ta đi chơi hơn.
-Được. Thê tử muốn đi đâu, vi phu nhất định làm bạch mã cho nàng.
-Ai gả cho chàng? Nàng cự nự.
-Vậy giờ ta cầu thân, chẳng hay Vinh tiểu thư có chấp nhận kẻ hèn này không?
-Chàng… không ngại sao? Nàng cụp mi, tay nhỏ chạm vào mặt hắn lạnh băng chậm rãi vuốt ve.
-Báu vật cả thiên hạ không thể so bì, ta quý còn không hết, ngại cái gì? Dù có chuyện gì, thì đó cũng là lỗi do ta. Trần nhi, chỉ cần đồng ý thôi!
-Vậy được… cảm ơn chàng. Tiêu yêu nghiệt.
Vinh Tuyệt Trần nở nụ cười đẹp rực rỡ hơn cả vầng trăng trên cao. Hai người hắc hồng song y cùng chỗ như muốn đốt cháy cả vũ trụ. Hai trái tim hòa cùng một nhịp mở ra một truyền kì mới sau này khi mà cả giang hồ, thế giới dậy sóng.
(Hy vọng chương này sẽ an ủi những trái tim bị tổn thương trong chương trước nhé!)
Từ ngày kinh hoàng đó, Vinh Tuyệt Trần trở nên lãnh cảm, không nói một lời, ngủ hay thức cũng như nhau. Tiểu Mai mỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt, nha đầu Ngọc Bích bên cạnh cứ vài khắc lại chạy đi khóc một mình. Linh Trần viện vốn tĩnh lặng giờ càng thêm nức nở thương tâm.
Hy vương gia ngày nào cũng ghé đến, nhưng hắn cắn rứt lương tâm chỉ dám nhìn từ xa, chưa kể gương mặt căm hờn của Tiểu Mai cùng sự chán ghét từ nàng làm hắn một bước cũng không dám tiến tới. Hắn đau lòng, nếu thời gian quay ngược, hắn vẫn sẽ làm vậy, vì hắn nợ nàng, hắn muốn giữ nàng bên cạnh, bất chấp mọi thứ.
-Nàng vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm. Lăng Gia Hy đứng phía ngoài nói vọng vào.
-…
-Ít ra nàng cũng mặc áo khoác vào chứ?
-…
-Nàng nói một lời với ta đi, trông nàng như vậy ta khổ sở lắm!
-…
-Nàng…
“Ầm” chưa kịp nói dứt câu, một cú đấm chấn vỡ nơi hắn đứng. Nam nhân oai phong lẫm liệt, vầng trán cao rộng, áo bào tím thẫm bay trong gió, phẫn nộ tung quyền liên tiếp đánh vào người hắn. Lăng Gia Hy cố gắng chống đỡ, đầu óc nhanh chóng tính toán, nhận ra kẻ vừa đến chính là Minh chủ võ lâm – Khinh Giang. Hắn tới đây làm gì, sao lại tấn công mạnh như thế.
-Giang đại hiệp. Thỉnh dừng tay, chúng ta không thù không oán.
-Hừ, một kẻ ti tiện như ngươi còn có thể nói ra lời này. Nhìn xem ngươi làm nàng ra nông nổi thế kia…
- thì ra là một kẻ si tình… Nàng là thê tử của ta, không nhờ ngươi trông coi.
Cuộc chiến nảy lửa diễn ra, tuy nhiên hai nam nhân đều biết điều dời chiến trường ra xa khu viện, tránh để nàng khó chịu. Vinh Tuyệt Trần cảm nhận được động tĩnh quay mặt nhìn qua không hề vướng chút cảm xúc lặng lẽ trở lại bình lặng. Cùng lúc, hai bóng dáng chậm chạp đến gần, quỳ xuống giữa hồ nước cạnh ghế đá, bàn tay nắm chặt, máu hòa ra thành từng bông hoa đỏ yêu mị nở rộ, nàng mới hé môi.
-Đã về rồi sao?
-Xin chủ tử tha tội,… Tuyệt Phong cắn môi nghẹn ngào.
-Chủ tử, xin người hãy phấn chấn lên. Tuyệt Vân ngẩng đầu, viền mắt đỏ hỏn cay cay.
-Ừ. Nàng chỉ đáp vỏn vẹn như thế phẩy tay cho thuộc hạ lui.
Tuyệt Vân há môi định nói tiếp thì bị người bên cạnh chặn lại, dắt díu nhau rời khỏi trả lại sự yên bình cho nàng. Nàng rốt cuộc đang đau như thế nào chứ… Ngụy Thanh Thù đáp xuống,
-Hóa ra nàng là Hy vương phi?
-…
-Nàng không muốn nói với ta một lời sao? Hắn cắn môi.
-… Ngài muốn ta nói gì…
-Đi theo ta đi.
-Đi đâu?
-Về Ngụy quốc làm hoàng hậu, ta nguyện đem giang sơn tặng nàng.
-Ta là phế vật.
-Nhưng ta yêu nàng, ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương nàng như hắn.
-Nhưng ta đã tổn thương rồi. Ngài đi đi.
-Nàng không theo hắn thì theo ta. Khinh Giang tức tốc quay lại.
-Nực cười, nàng là vương phi của bản vương, các ngươi mau cút…
-Ngọc Thần cung chủ, ta biết nàng đau khổ nhưng không thể vì hai chữ “trinh tiết” mà hi sinh cuộc đời với một kẻ đã hạ nhục nàng. Gia gia dặn ta, nhất định phải đưa nàng quay về, không ai có thể làm hại đến nàng nữa. Hắn chạy lại nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng.
-Không được. Ngụy Thanh Thù giật tay hắn ra.
-Các ngươi dám… cướp nàng… phải coi có đủ tư cách không chứ?
“Ầm”, “Binh”, “Chát”… những âm thanh đánh nhau lại vang lên, phiền hà, nàng thở dài nhưng không nói thêm gì cả. Váy áo phủ trong làn nước, tắm giữa hương sen thoát tục thanh đạm, tựa như khói sương không lâu sẽ tan biến. Nàng liếc đôi mắt trong suốt về phía hai vị nam hộ pháp, vẫy tay. Tuyệt Vân, Tuyệt Phong tự hiểu, đứng chắn trước đại môn vận công xây dựng một tường nội lực hùng hậu ngăn cản bất cứ ai khác bước chân vào.
Vinh Tuyệt Trần ngồi lặng lẽ, bàn tay khảy cổ cầm, những âm thanh đau thương tan tóc vang xa khiến người người nhỏ lệ. Không thể chịu đựng hơn, Quỷ Y cuối cùng cũng bước ra từ góc khuất ngồi xuống đối diện với nàng.
-Ngươi về nãy giờ, sao không dám gặp ta? Nàng nói.
-Ta không biết an ủi ngươi thế nào? Hắn đau lòng căm phẫn bản thân,
-Tiểu Y Y, ngươi quên mình là thanh mai trúc mã của ta sao. Ngươi chỉ cần trở về ta là lời an ủi tốt nhất rồi.
-Ngươi…
-Ta thế nào, ta ổn. Đừng nhìn bên ngoài mà đánh giá.
-Không, ta hiểu mà. Ngươi định thế nào?
-Đừng quên, ta vẫn là cung chủ. Quỷ Y, ta luôn có cách của mình. Ta muốn xem vài trò hay sắp diễn ra. Nàng che miệng quỷ dị cười.
-Ngươi…đừng giả bộ, ta biết lòng ngươi đau lắm. Ngươi đang chờ hắn tới. Phải không?
-…
Quỷ Y thở dài, rút ra một lọ thuốc nhét vào tay nàng, lững thững tung mình rời đi. Tuyệt Phong nhìn theo hắn rồi quay lại hướng cung chủ, tiếc nuối cho một tình duyên đẹp không thể thành. Vinh Tuyệt Trần xoay xoay chiếc bình nhỏ bằng lục ngọc, nhắm mắt ngăn cản những giọt nước trào ra theo bóng dáng kẻ vừa đi, nhưng tim nàng chỉ có một, không thể chia sẻ.
Đêm, tuyệt đẹp, trăng bạc chiếu rọi, cả vườn hoa ngập tràn lấp lánh. Vinh Tuyệt Trần thở dài nhìn hắc y trên người chìm vào bóng đêm. Gió thật lạnh và buốt nhưng chẳng thể bằng tâm nàng. Nàng lẹ làng gỡ hồ điệp bạch ngọc trâm ra ngắm nghía, mái tóc không còn thứ níu giữ bay tung ra thành một suối huyền tuyệt diệu. Một bàn tay ấm áp như lửa, vuốt nhẹ vào, khẽ đặt nụ hôn lên, giọng nói yêu thương khiến nàng không dám quay đầu nhìn lại.
-Nàng chờ ta, sao giờ không dám đối mặt? Tiêu yêu nghiệt vươn lấy cây trâm, thành thạo cố định lại những sợi tóc nghịch ngợm.
-Ta nào có… Nàng cố ngăn mình nhào vào vòng tay ấy, lãnh đạm đáp. Thanh âm run run.
-Nàng mặc màu đen vẫn đẹp như thường… Nói ta nghe xem, có phải nhớ ta lắm không? Hắn vẫn như thế, trừ gương mặt phờ phạc hẳn đi, đôi mắt mĩ lệ nheo lại yêu
nghiệt.
-Huynh… sao giờ mới đến. Những giọt nước mắt như châu sa tí tách rơi,
-Ta xin lỗi, ta không rõ lòng nàng đang ngổn ngang ra sao nên không dám xuất hiện. Ta vẫn luôn đứng bên ngoài nhìn nàng, lòng ta cũng đau lắm.
-Có muộn quá rồi không? Nàng cắn môi khổ tâm nói.
-Không đâu. Nàng vẫn là Trần Nhi của Tiêu sát các chủ, hai ta sẽ rời khỏi nơi này chu du bốn bể có được không? Tiêu yêu nghiệt lau đi hai hàng nước mắt của nàng.
-Chưa được. Ta vẫn còn muốn xem vài chuyện. Nàng gạt tay hắn ra tự lau.
-Mèo con làm nũng thật đáng yêu. Nhưng ta thích thế, ta có thể đổ máu nhưng không cho phép nàng rơi lệ. Có biết không? Từ nay về sau, vĩnh viễn chỉ được mỉm cười.
Hắn bế nàng lên ngồi trên chân hắn, tay trong tay. Hắn đặt vào lòng nàng một quyển sách “Cầm công”, cả khuôn mặt vùi vào ba ngàn sợi tóc đen của nàng hít sâu hương vị thanh khiết. Miệng vẫn luôn giải đáp những câu hỏi của nàng một cách nhẹ nhàng.
-Chàng có muốn lên ngôi không? Vinh Tuyệt Trần đột nhiên hỏi.
-Hả? Chỉ cần là nguyện vọng của nàng. Hắn cười.
-Ta thích chàng dẫn ta đi chơi hơn.
-Được. Thê tử muốn đi đâu, vi phu nhất định làm bạch mã cho nàng.
-Ai gả cho chàng? Nàng cự nự.
-Vậy giờ ta cầu thân, chẳng hay Vinh tiểu thư có chấp nhận kẻ hèn này không?
-Chàng… không ngại sao? Nàng cụp mi, tay nhỏ chạm vào mặt hắn lạnh băng chậm rãi vuốt ve.
-Báu vật cả thiên hạ không thể so bì, ta quý còn không hết, ngại cái gì? Dù có chuyện gì, thì đó cũng là lỗi do ta. Trần nhi, chỉ cần đồng ý thôi!
-Vậy được… cảm ơn chàng. Tiêu yêu nghiệt.
Vinh Tuyệt Trần nở nụ cười đẹp rực rỡ hơn cả vầng trăng trên cao. Hai người hắc hồng song y cùng chỗ như muốn đốt cháy cả vũ trụ. Hai trái tim hòa cùng một nhịp mở ra một truyền kì mới sau này khi mà cả giang hồ, thế giới dậy sóng.