Có phải nàng quá dễ dãi nên hắn ta không biết sợ không? Dám bế nàng đi trong khi bao nhiêu ánh mắt chỉa tới, chưa kể đang trong tình trạng xấu nữ… Vinh Tuyệt Trần thầm nghĩ. Xung quanh người dân mặc những bộ trang phục bằng da thú, nam hay nữ đều cao to chắc khỏe, sức vóc hơn người, những mái nhà bằng lều bạt, cát bụi phủ đầy, hoa cỏ không hề xuất hiện, nước uống phải đi rất xa mới có thể lấy được.
-Chúng ta là những người du mục sống rải rác khắp nơi. Ta xây thành này, cho bọn họ nơi trú ẩn. Họ tôn ta làm vương, kì thực nơi nàng sinh sống quá sung túc, chúng ta đi cướp bóc nơi biên cương ít nhiều chỉ mong lấy được chút lương thực thôi. Biết được suy nghĩ của nàng, hắn giải thích.
-Ta đã nói gì đâu nào! Nàng nhét quả nho vào miệng bất ngờ quay lại hỏi. Điệu bộ thập phần đáng yêu.
-Hừ, cũng dễ đoán thôi! Thác Bạc Khác Minh cười.
-Vậy sao? Thế ngươi nói ta nghe địa hình nơi đây đi? Nàng gật đầu.
-Bốn bề là núi cát, đi xa trăm dặm có một ốc đảo, trái cây và cỏ đều lấy từ đó. Sang trái đi khoảng 3 ngày đường có thể lấy được nước từ một con sông!
-Đi 3 ngày đường mới lấy được nước? Nàng giật mình.
-Phải. Vì thế, chúng ta gây hấn với hoàng triều. Hừ, nàng đừng giả bộ. Khu vực biên giới đó vốn là của chúng ta. Chỉ có nơi đó, dân cư mới sinh tồn được.
-Ừ. Chuyện xưa ta có biết sơ.
Vinh Tuyệt Trần lục lại trong trí nhớ những án thư từ xưa truyền lại. Vùng đất biên giới và giáp ranh hiện nay chính là đại bản doanh của người du mục, cuộc sống vô cùng sung túc phát triển. Nội loạn trong hoàng triều nổ ra, hoàng thượng bá bá ra trận dập tắc chiến tranh nhưng cũng ỷ vào sức mạnh hiện hữa giành lấy đất đai, chiếm cứ vùng thảo nguyên phì nhiêu đó. Con người luôn thật ích kỉ, lấy mạnh hiếp yếu, nhưng chính nàng mỗi khi nhìn đại ca ra trận vẫn thầm chê trách những kẻ này, nào nhớ tới quá khứ bi thương của họ. Vinh Tuyệt Trần thở dài, xem ra chưa thể trốn về, ít ra cũng lấy chút công sức giúp đỡ người ta. Ai biểu tạo nghiệt không thể sống. Đời cha ăn mặn, đời con khát nước là đây!
-Mỹ nhân, tới khi nào cái vết tím trên mặt nàng mới chịu xóa đi đây? Thác Bạt Khác Minh kéo tóc nàng chơi đùa.
-Gì? Tên này… thật ra lòng ngươi sâu đến đâu vậy?
-Còn giả bộ? Ta chỉ hỏi nàng thôi chứ ta thật sự chỉ cần muốn là… không ai ngăn được!
-Ý ngươi là… hừ, thôi được, dù gì chuyện này ai cũng đều biết. Ta xóa đi là được!
Ở trong tay người, phải biết nhún nhường, phải biết nhịn nhục, Vinh Tuyệt Trần nghĩ thầm. Tay với lấy chiếc bình ngọc Quỷ Y tặng, đó là báu vật của hắn, bình 2 cổ, phía trên là thuốc dịch dung, bên dưới chính là nước tẩy rửa. Nàng thấm ướt chiếc khăn hỷ, lau sạch đi trưng gương mặt trắng mịn hồng hào, môi anh đào ngọt lịm, mắt to tròn tinh anh lúc nào cũng ánh lên tia tinh nghịch lém lỉnh. Thác Bạc Khác Minh ngơ ngẩn cả người, một chút cũng không động, chăm chăm nhìn vào mê cảnh trước mặt đầy ý vị.
-Đại mỹ nhân. Ta muốn ngươi thả người.
-Hả? Hắn giật mình.
-Ta nói muốn ngươi thả người. Nàng khẩy móng tay.
-Để bọn chúng thông báo tin này về hoàng triều sao? Hắn nhếch mi.
-Không ta tự có toan tính riêng. Tạm thời ta sẽ ở đây! Vả lại, ngươi cũng biết ta là ai mà? Ngươi bắt người cũng đâu ngăn được việc ta ở đây lộ ra!
-Hừ, được lần này coi như nàng thắng. Nhưng phải qua vài ngày nữa mới được. Với lại muốn thả người, nàng phải biết điều với ta.
Thác Bạc Khắc Minh nghiến răng ra hiệu. Một đoàn thị tì cung kính xuất hiện, lôi Vinh Tuyệt Trần một nước rời đi. Họ dẫn nàng đến một căn lều rộng lớn, trang trí sang trọng với áo da, lông thú khắp nơi. Nhìn một vòng, nàng chợt nhận ra chút quen thuộc trong căn phòng nơi tiểu quan quán, hừ, làm người luôn phải biết… giả một chút, thói quen chính là thứ khiến con người lộ ra manh mối. Và nàng, kẻ không bao giờ có thói quen về một điều gì đó tự nhiên lúc này lại có hình ảnh Tiêu yêu nghiệt xẹt qua. Ai da, hắn quả nhiên là rắc rối của nàng.
“Rầm” – “Không có tin tức”, “rắc rối nào đó” đập bàn trong sự tức giận, Vinh gia lo lắng cũng không so được với sự bùng nổ của hắn. Đã mấy ngày trôi qua, hắn không ăn không ngủ, bất cứ thứ gì không vừa mắt đều thiêu trụi, chưa kể đến việc sống chết không rời cổ cầm. Quỷ Y đứng bên cạnh, nhìn tình cảm Tiêu vương gia dành cho nàng, môi khẽ nhếch nụ cười hài lòng. Đất đai trong hoàng triều đã bị lật tung từng ngõ ngách, không kẻ nào có thể giấu được tung tích của nàng, trừ khi… Quỷ Y nắm chặt bàn tay xem ra hắn phải tự ra đi.
Về phần Vinh Tuyệt Trần, nàng được các thị tì cho tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ trang phục lạ mắt với lông thú mềm mại, tóc được bện tít dài với những trang sức lông chim đặc biệt. Xong xuôi, tất cả bọn họ đều biết điều cáo lui, nàng chán chường đi lại trong căn lều, mở những cuốn tranh bọc trong bao vải hứng thú phát hiện những tấm bản đồ bằng da cực kì tinh xảo. Ánh mắt sáng rỡ liên tục nghiên cứu, chân tự động dời về thư án, ngọc thủ cầm bút lông bắt đầu viết vẽ xoay vòng tính toán. Thác Bạc Khác Minh giải quyết công việc trong thành hoàn tất quay về tìm mỹ nhân thì thấy nàng lại chăm chăm vào mớ giấy tờ, thứ mà những người con gái ở đây ngu muội không hiểu cũng như chán ghét nhìn vào. Dân du mục có điểm cuốn hút bởi sự hoang dã, ma mị cũng nhưng những đường cong hấp dẫn nhưng hắn lại không muốn có một thê tử xinh đẹp ngu muội, đầu óc rỗng tuếch. Nàng… có sự thông tuệ khác hẳn người thường dù luôn giả ngu dại, vẻ đẹp của nàng không phải thứ mà phàm phu tục tử có thể cảm nhận, hắn mỉm cười, chuyện nàng hưu phu che mắt thiên hạ hắn đã rõ từ lâu, sao có thể bỏ qua cơ hội chiếm báu vật về tay cơ chứ.
-Mỹ nhân, nàng nên cất đống văn thư đó lại và hầu hạ phu quân không phải sao? Hắn vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của nàng.
-Hả? Ngươi vào từ khi nào? Về cơ bản, trước giờ ta chưa hầu hạ ai và ta cũng thích mấy thứ văn thơ này! Nàng chỉ ngước mi nhìn hắn một chút rồi mặc kệ.
-Hừ. Ta không quan tâm, nàng đã tới đây thì phải nghe lệnh ta. Còn không, ra ngoài.
-Ra ngoài? Với thời tiết như thế này!
-Phải.
Thác Bạc Khác Minh cười thầm. Nơi hoang vu bạt ngàn này, ban ngày nắng như thiêu đốt, đêm đến lại lạnh muốn đóng băng người. Ra ngoài lều lúc này không khác gì tự đưa mình vào con đường chết. Hắn vui vẻ với ý tưởng của mình nào ngờ Vinh Tuyệt Trần một hơi cuốn hết đống giấy tờ nhét vào túi vải bên hông bước ra ngoài không hề nề hà chùn bước. Hắn thẫn thờ, lúc sau nổi giận, lại thấy nhục nhã, đứng dậy đi lại xong nằm phịch xuống đập giường. Khỏi phải nói, hắn cảm thấy mình ngu xuẩn thế nào khi nói với nàng – kẻ mà hắn quá hiểu, không bao giờ lùi bước.
Vinh Tuyệt Trần lạnh run người, kéo cao cổ áo nhưng chẳng thể ngăn được gió tấp vào người rét buốt. Nàng thẫn thờ đứng trước lều bạt, chịu trận những ánh mắt khinh khỉnh với điệu bộ mỉa mai, hóng chờ kịch vui của đám nữ nhân bên ngoài, mặc khác lại cảm thấy vài tia bi ai thương cảm của những vị phụ nhân bô lão. Phải thôi, một nữ nhân thân phận cao quý, chịu đường xa đến hòa thân chỉ vì cầu chút an ổn cho cư dân, không được tôn thần thì cũng thành phật, bất quá, nàng không phải thánh mẫu.
“Hí hí hí”
Cất bước đi không bao lâu để rời xa thị phi quanh khu lều trại, Vinh Tuyệt Trần nghe được tiếng vọng từ phía xa. Một khu chuồng trại sạch sẽ gọn gàng, lót cỏ khô ấm áp, mùi thảo nguyên xanh ngập tràn trong không khí với những chú ngựa xinh đẹp, đôi mắt tinh anh rạng rỡ. Nàng khẽ cười, động vật thật có linh tính, lại có tình hơn cả con người.
-Uy, các người rủ ta vào trong sao?
-Hí ngọ…
Chú ngựa trắng nhỏ nhắn, trông có vẻ chào đời chưa bao lâu giương mắt nhìn nàng, thập phần hứng thú cùng dụ dỗ. Nàng phì cười, nhấc chân bước vào, ngồi xuống trong góc cảm nhận hơi ấm tăng lên mà thở dài một tiếng. Nhìn bầu trời đêm trong vắt, không hề gợn chút mây phủ, nhớ đến ánh mắt tinh ranh cùng vòng tay ấm áp của người nọ, thân thể không tự chủ co lại, lưu luyến không thôi. “hắn liệu có nhớ, có đang đi tìm nàng, quan trọng hơn, có hảo chăm sóc cho bản thân hay không?” – Vinh Tuyệt Trần lặng nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ. Lát sau, những chú ngựa thảo nguyên quây quần lại bên con người kiên cường ấy, bổ sung hơi ấm, chen chúc áp vào nhau, tựa như sùng bài cam chịu lại phủ phục trung thành.
Người giữ ngựa sáng hôm sau trở nên sợ hãi một cách lợi hại, vương phi ngủ trong chuồng, có trời mới hiểu được hắn hoảng loạn cùng cực ra sao, vội chạy đi bẩm báo. Thác Bạc vương đến nơi chỉ thấy tiểu mĩ nhân ngồi xem tư liệu bên cạnh tuấn mã của mình. Nụ cười tươi tắn xinh đẹp tỏa rạng khiến bản thân tự trở thành một thùng dấm chua với cả con ngựa.
Vinh Tuyệt Trần tìm được nơi trú ngụ về đêm, không tính quay về nữa nhưng vẫn bị cưỡng ép. Nhìn tên đầu sỏ đuổi nàng đang gạt hết sách trên thư án, ánh mắt hầm hầm nổi giận, biết điều liền ngậm miệng nghiên cứu địa hình. Những ngày này, hắn cùng nàng chia giường, bất quá, để bảo toàn bản thân, nàng cũng sức mấy đêm liền. Nhận định chắc chắn hắn không làm gì, Vinh Tuyệt trần mới an tâm chìm vào mộng, tuy nhiên vẫn thực cảnh giác cao độ.
-Nàng lại ra chơi với chúng? Thác Bạc Khác Minh vừa về đến lều đã nổi giận, mùi chua bay khắp nơi.
-Trời, ta không lẽ cứ trốn trong này xem sách mãi sao? Cũng cần ra ngoài thư giãn.
-Có thời gian rảnh thì đi bồi ta!
-Xin thứ lỗi, ta đây không rảnh bồi ngươi
. -Nàng…
Thác Bạc Khác Minh gầm lên nhìn nàng tiêu sái đi tới chuồng ngựa, nơi mà nữ nhân nào cũng chê bai hôi hám. Nàng thà ngủ với ngựa chơi cùng chúng còn hơn bồi hắn nói chuyện phiếm. Thác Bạc vương nghiến răng khiến hyunh đệ bên người sợ hãi, hắn từ khi nào, tới con ngựa còn không bằng. Không cam tâm!
Có phải nàng quá dễ dãi nên hắn ta không biết sợ không? Dám bế nàng đi trong khi bao nhiêu ánh mắt chỉa tới, chưa kể đang trong tình trạng xấu nữ… Vinh Tuyệt Trần thầm nghĩ. Xung quanh người dân mặc những bộ trang phục bằng da thú, nam hay nữ đều cao to chắc khỏe, sức vóc hơn người, những mái nhà bằng lều bạt, cát bụi phủ đầy, hoa cỏ không hề xuất hiện, nước uống phải đi rất xa mới có thể lấy được.
-Chúng ta là những người du mục sống rải rác khắp nơi. Ta xây thành này, cho bọn họ nơi trú ẩn. Họ tôn ta làm vương, kì thực nơi nàng sinh sống quá sung túc, chúng ta đi cướp bóc nơi biên cương ít nhiều chỉ mong lấy được chút lương thực thôi. Biết được suy nghĩ của nàng, hắn giải thích.
-Ta đã nói gì đâu nào! Nàng nhét quả nho vào miệng bất ngờ quay lại hỏi. Điệu bộ thập phần đáng yêu.
-Hừ, cũng dễ đoán thôi! Thác Bạc Khác Minh cười.
-Vậy sao? Thế ngươi nói ta nghe địa hình nơi đây đi? Nàng gật đầu.
-Bốn bề là núi cát, đi xa trăm dặm có một ốc đảo, trái cây và cỏ đều lấy từ đó. Sang trái đi khoảng ngày đường có thể lấy được nước từ một con sông!
-Đi ngày đường mới lấy được nước? Nàng giật mình.
-Phải. Vì thế, chúng ta gây hấn với hoàng triều. Hừ, nàng đừng giả bộ. Khu vực biên giới đó vốn là của chúng ta. Chỉ có nơi đó, dân cư mới sinh tồn được.
-Ừ. Chuyện xưa ta có biết sơ.
Vinh Tuyệt Trần lục lại trong trí nhớ những án thư từ xưa truyền lại. Vùng đất biên giới và giáp ranh hiện nay chính là đại bản doanh của người du mục, cuộc sống vô cùng sung túc phát triển. Nội loạn trong hoàng triều nổ ra, hoàng thượng bá bá ra trận dập tắc chiến tranh nhưng cũng ỷ vào sức mạnh hiện hữa giành lấy đất đai, chiếm cứ vùng thảo nguyên phì nhiêu đó. Con người luôn thật ích kỉ, lấy mạnh hiếp yếu, nhưng chính nàng mỗi khi nhìn đại ca ra trận vẫn thầm chê trách những kẻ này, nào nhớ tới quá khứ bi thương của họ. Vinh Tuyệt Trần thở dài, xem ra chưa thể trốn về, ít ra cũng lấy chút công sức giúp đỡ người ta. Ai biểu tạo nghiệt không thể sống. Đời cha ăn mặn, đời con khát nước là đây!
-Mỹ nhân, tới khi nào cái vết tím trên mặt nàng mới chịu xóa đi đây? Thác Bạt Khác Minh kéo tóc nàng chơi đùa.
-Gì? Tên này… thật ra lòng ngươi sâu đến đâu vậy?
-Còn giả bộ? Ta chỉ hỏi nàng thôi chứ ta thật sự chỉ cần muốn là… không ai ngăn được!
-Ý ngươi là… hừ, thôi được, dù gì chuyện này ai cũng đều biết. Ta xóa đi là được!
Ở trong tay người, phải biết nhún nhường, phải biết nhịn nhục, Vinh Tuyệt Trần nghĩ thầm. Tay với lấy chiếc bình ngọc Quỷ Y tặng, đó là báu vật của hắn, bình cổ, phía trên là thuốc dịch dung, bên dưới chính là nước tẩy rửa. Nàng thấm ướt chiếc khăn hỷ, lau sạch đi trưng gương mặt trắng mịn hồng hào, môi anh đào ngọt lịm, mắt to tròn tinh anh lúc nào cũng ánh lên tia tinh nghịch lém lỉnh. Thác Bạc Khác Minh ngơ ngẩn cả người, một chút cũng không động, chăm chăm nhìn vào mê cảnh trước mặt đầy ý vị.
-Đại mỹ nhân. Ta muốn ngươi thả người.
-Hả? Hắn giật mình.
-Ta nói muốn ngươi thả người. Nàng khẩy móng tay.
-Để bọn chúng thông báo tin này về hoàng triều sao? Hắn nhếch mi.
-Không ta tự có toan tính riêng. Tạm thời ta sẽ ở đây! Vả lại, ngươi cũng biết ta là ai mà? Ngươi bắt người cũng đâu ngăn được việc ta ở đây lộ ra!
-Hừ, được lần này coi như nàng thắng. Nhưng phải qua vài ngày nữa mới được. Với lại muốn thả người, nàng phải biết điều với ta.
Thác Bạc Khắc Minh nghiến răng ra hiệu. Một đoàn thị tì cung kính xuất hiện, lôi Vinh Tuyệt Trần một nước rời đi. Họ dẫn nàng đến một căn lều rộng lớn, trang trí sang trọng với áo da, lông thú khắp nơi. Nhìn một vòng, nàng chợt nhận ra chút quen thuộc trong căn phòng nơi tiểu quan quán, hừ, làm người luôn phải biết… giả một chút, thói quen chính là thứ khiến con người lộ ra manh mối. Và nàng, kẻ không bao giờ có thói quen về một điều gì đó tự nhiên lúc này lại có hình ảnh Tiêu yêu nghiệt xẹt qua. Ai da, hắn quả nhiên là rắc rối của nàng.
“Rầm” – “Không có tin tức”, “rắc rối nào đó” đập bàn trong sự tức giận, Vinh gia lo lắng cũng không so được với sự bùng nổ của hắn. Đã mấy ngày trôi qua, hắn không ăn không ngủ, bất cứ thứ gì không vừa mắt đều thiêu trụi, chưa kể đến việc sống chết không rời cổ cầm. Quỷ Y đứng bên cạnh, nhìn tình cảm Tiêu vương gia dành cho nàng, môi khẽ nhếch nụ cười hài lòng. Đất đai trong hoàng triều đã bị lật tung từng ngõ ngách, không kẻ nào có thể giấu được tung tích của nàng, trừ khi… Quỷ Y nắm chặt bàn tay xem ra hắn phải tự ra đi.
Về phần Vinh Tuyệt Trần, nàng được các thị tì cho tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ trang phục lạ mắt với lông thú mềm mại, tóc được bện tít dài với những trang sức lông chim đặc biệt. Xong xuôi, tất cả bọn họ đều biết điều cáo lui, nàng chán chường đi lại trong căn lều, mở những cuốn tranh bọc trong bao vải hứng thú phát hiện những tấm bản đồ bằng da cực kì tinh xảo. Ánh mắt sáng rỡ liên tục nghiên cứu, chân tự động dời về thư án, ngọc thủ cầm bút lông bắt đầu viết vẽ xoay vòng tính toán. Thác Bạc Khác Minh giải quyết công việc trong thành hoàn tất quay về tìm mỹ nhân thì thấy nàng lại chăm chăm vào mớ giấy tờ, thứ mà những người con gái ở đây ngu muội không hiểu cũng như chán ghét nhìn vào. Dân du mục có điểm cuốn hút bởi sự hoang dã, ma mị cũng nhưng những đường cong hấp dẫn nhưng hắn lại không muốn có một thê tử xinh đẹp ngu muội, đầu óc rỗng tuếch. Nàng… có sự thông tuệ khác hẳn người thường dù luôn giả ngu dại, vẻ đẹp của nàng không phải thứ mà phàm phu tục tử có thể cảm nhận, hắn mỉm cười, chuyện nàng hưu phu che mắt thiên hạ hắn đã rõ từ lâu, sao có thể bỏ qua cơ hội chiếm báu vật về tay cơ chứ.
-Mỹ nhân, nàng nên cất đống văn thư đó lại và hầu hạ phu quân không phải sao? Hắn vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của nàng.
-Hả? Ngươi vào từ khi nào? Về cơ bản, trước giờ ta chưa hầu hạ ai và ta cũng thích mấy thứ văn thơ này! Nàng chỉ ngước mi nhìn hắn một chút rồi mặc kệ.
-Hừ. Ta không quan tâm, nàng đã tới đây thì phải nghe lệnh ta. Còn không, ra ngoài.
-Ra ngoài? Với thời tiết như thế này!
-Phải.
Thác Bạc Khác Minh cười thầm. Nơi hoang vu bạt ngàn này, ban ngày nắng như thiêu đốt, đêm đến lại lạnh muốn đóng băng người. Ra ngoài lều lúc này không khác gì tự đưa mình vào con đường chết. Hắn vui vẻ với ý tưởng của mình nào ngờ Vinh Tuyệt Trần một hơi cuốn hết đống giấy tờ nhét vào túi vải bên hông bước ra ngoài không hề nề hà chùn bước. Hắn thẫn thờ, lúc sau nổi giận, lại thấy nhục nhã, đứng dậy đi lại xong nằm phịch xuống đập giường. Khỏi phải nói, hắn cảm thấy mình ngu xuẩn thế nào khi nói với nàng – kẻ mà hắn quá hiểu, không bao giờ lùi bước.
Vinh Tuyệt Trần lạnh run người, kéo cao cổ áo nhưng chẳng thể ngăn được gió tấp vào người rét buốt. Nàng thẫn thờ đứng trước lều bạt, chịu trận những ánh mắt khinh khỉnh với điệu bộ mỉa mai, hóng chờ kịch vui của đám nữ nhân bên ngoài, mặc khác lại cảm thấy vài tia bi ai thương cảm của những vị phụ nhân bô lão. Phải thôi, một nữ nhân thân phận cao quý, chịu đường xa đến hòa thân chỉ vì cầu chút an ổn cho cư dân, không được tôn thần thì cũng thành phật, bất quá, nàng không phải thánh mẫu.
“Hí hí hí”
Cất bước đi không bao lâu để rời xa thị phi quanh khu lều trại, Vinh Tuyệt Trần nghe được tiếng vọng từ phía xa. Một khu chuồng trại sạch sẽ gọn gàng, lót cỏ khô ấm áp, mùi thảo nguyên xanh ngập tràn trong không khí với những chú ngựa xinh đẹp, đôi mắt tinh anh rạng rỡ. Nàng khẽ cười, động vật thật có linh tính, lại có tình hơn cả con người.
-Uy, các người rủ ta vào trong sao?
-Hí ngọ…
Chú ngựa trắng nhỏ nhắn, trông có vẻ chào đời chưa bao lâu giương mắt nhìn nàng, thập phần hứng thú cùng dụ dỗ. Nàng phì cười, nhấc chân bước vào, ngồi xuống trong góc cảm nhận hơi ấm tăng lên mà thở dài một tiếng. Nhìn bầu trời đêm trong vắt, không hề gợn chút mây phủ, nhớ đến ánh mắt tinh ranh cùng vòng tay ấm áp của người nọ, thân thể không tự chủ co lại, lưu luyến không thôi. “hắn liệu có nhớ, có đang đi tìm nàng, quan trọng hơn, có hảo chăm sóc cho bản thân hay không?” – Vinh Tuyệt Trần lặng nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ. Lát sau, những chú ngựa thảo nguyên quây quần lại bên con người kiên cường ấy, bổ sung hơi ấm, chen chúc áp vào nhau, tựa như sùng bài cam chịu lại phủ phục trung thành.
Người giữ ngựa sáng hôm sau trở nên sợ hãi một cách lợi hại, vương phi ngủ trong chuồng, có trời mới hiểu được hắn hoảng loạn cùng cực ra sao, vội chạy đi bẩm báo. Thác Bạc vương đến nơi chỉ thấy tiểu mĩ nhân ngồi xem tư liệu bên cạnh tuấn mã của mình. Nụ cười tươi tắn xinh đẹp tỏa rạng khiến bản thân tự trở thành một thùng dấm chua với cả con ngựa.
Vinh Tuyệt Trần tìm được nơi trú ngụ về đêm, không tính quay về nữa nhưng vẫn bị cưỡng ép. Nhìn tên đầu sỏ đuổi nàng đang gạt hết sách trên thư án, ánh mắt hầm hầm nổi giận, biết điều liền ngậm miệng nghiên cứu địa hình. Những ngày này, hắn cùng nàng chia giường, bất quá, để bảo toàn bản thân, nàng cũng sức mấy đêm liền. Nhận định chắc chắn hắn không làm gì, Vinh Tuyệt trần mới an tâm chìm vào mộng, tuy nhiên vẫn thực cảnh giác cao độ.
-Nàng lại ra chơi với chúng? Thác Bạc Khác Minh vừa về đến lều đã nổi giận, mùi chua bay khắp nơi.
-Trời, ta không lẽ cứ trốn trong này xem sách mãi sao? Cũng cần ra ngoài thư giãn.
-Có thời gian rảnh thì đi bồi ta!
-Xin thứ lỗi, ta đây không rảnh bồi ngươi
. -Nàng…
Thác Bạc Khác Minh gầm lên nhìn nàng tiêu sái đi tới chuồng ngựa, nơi mà nữ nhân nào cũng chê bai hôi hám. Nàng thà ngủ với ngựa chơi cùng chúng còn hơn bồi hắn nói chuyện phiếm. Thác Bạc vương nghiến răng khiến hyunh đệ bên người sợ hãi, hắn từ khi nào, tới con ngựa còn không bằng. Không cam tâm!