Lực bàn tay buông khẽ rồi lại siết chặt.
Khang Chiêu hỏi nhẹ: “Câu trả lời của em?”
Liễu Chi Nhàn ngẩng đầu lên, lúc nào đôi mắt đào hoa tuấn tú ấy cũng cám dỗ cô nộp vũ khí đầu hàng.
Người đàn ông này đúng là được tháng năm ưu ái, ở tuổi nhi lập mà chẳng thấy nếp nhăn.
Cô nói: “Anh muốn nghe nói thật?”
Khang Chiêu như muốn mắng “nói thừa”, nhưng rồi chỉ im lặng gật đầu.
Liễu Chi Nhàn bình tĩnh nói: “Công ty chỉ vừa khởi sắc, sức tôi có hạn, sợ nhất thời đồng ý qua lại, nhưng rồi sẽ vì công việc mà thờ ơ đối phương, bỏ lỡ một mối tình. Hơn nữa… Có vẻ tôi không quá hiểu anh, thường xuyên không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng ngược lại tôi làm gì thì anh lại có thể nhìn thấu. Cảm giác không đồng đẳng này thực sự rất tệ.”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, lại lần nữa cô cảm thấy mình rơi vào thế xấu.
Liễu Chi Nhàn giận dỗi tố cáo: “Anh nhìn đi, giống như bây giờ, tôi chẳng hiểu vì sao anh lại cười. Rõ ràng tôi đang thảo luận với anh chuyện rất nghiêm túc mà anh thì lại thờ ơ.”
Nhưng nụ cười của Khang Chiêu lại càng thêm chói mắt.
Liễu Chi Nhàn tức giận, muốn giằng tay ra, “Anh còn cười à!”
Khang Chiêu thôi cười, tay kia nắm lấy cô.
Anh nghiêm túc ôm eo cô, không giở trò dụ dỗ.
“Vui thì cười, làm gì có thâm ý nào.”
“Tôi không vui mà anh vui à!”
Càng nói càng như làm nũng, Liễu Chi Nhàn bèn xoay đầu đi.
Khang Chiêu lại dùng hổ khẩu nâng cằm cô lên, ép hai người nhìn vào nhau.
Anh nói: “Nói như thế tức là em cũng không ghét tôi?”
Liễu Chi Nhàn định phản bác, tôi nói ghét anh lúc nào.
Nhưng Khang Chiêu đã nói tiếp: “Cũng thích tôi?”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Anh còn chưa nói thích cô mà dám tự tiện chụp mũ cô trước.
Liễu Chi Nhàn đẩy anh ra, thở hổn hển: “Không, tôi ghét anh, ghét từ đầu đến chân.”
Khang Chiêu lại càng cười tươi hơn.
Địa vị cao thấp lập tức được phân rõ, Liễu Chi Nhàn rơi vào thế hạ phong, chẳng ngóc đầu lên nổi.
Khang Chiêu thôi cười, nhưng trong mắt vẫn còn loáng thoáng ý cười, sự êm đềm pha lẫn tự đắc khiến gương mặt anh tuấn trong rất đỗi dịu dàng.
“Con người tôi không có gì phức tạp cả, nhất là đứng trước mặt người mình thích. Em rất thông minh, ở chung lâu ngày sẽ dần hiểu. Tôi sẵn lòng chờ em, chỉ cần em cho tôi cơ hội. Được không, A Nhàn?”
Giọng nam trầm êm tai tựa gió xuân ngang qua rừng trúc trong đêm, lá kêu xào xạc như có ma lực thôi miên.
Ma xui quỷ khiến, Liễu Chi Nhàn “ừ” một tiếng.
Khang Chiêu: “Tức là đồng ý rồi.”
Liễu Chi Nhàn không đáp thẳng, “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Khang Chiêu nói, “Nói xem nào, chỉ cần không quá đáng.”
“Ai quá đáng như anh.”
Liễu Chi Nhàn chun mũi, thoát ra khỏi sự giam cầm của anh.
Khang Chiêu không giữ lại.
Liễu Chi Nhàn nói: “Tôi có hơi tò mò, vì sao anh và người yêu cũ lại chia tay?”
Ánh mắt Khang Chiêu sững lại.
Liễu Chi Nhàn suy nghĩ, dù anh nói thẳng thì cô cũng không rõ là thật hay giả, “Thôi bỏ đi…”
Đúng lúc Khang Chiêu mở miệng, “Cô ấy không thích công việc của tôi, còn công việc của tôi cũng quyết định ở bên cô ấy thì ít mà xa cách là nhiều, quen nhau một năm mà thời gian bên nhau rất ít, không ai chịu thỏa hiệp vì đối phương. Sau đó tôi nghĩ không thể cứ kéo dài mãi vậy nữa, quyết định chia tay cô ấy, chuyện đầu tiên khi xuống núi là tìm cô ấy, nhưng lại bắt gặp cô ấy ở với người khác.”
Thời gian đã bào mòn sự tức giận và nỗi thất vọng ngày đầu, giọng Khang Chiêu bình tĩnh như đang đọc mẩu tin thú vị trên báo chí.
Liễu Chi Nhàn động lòng, “Làm cảnh sát lâm nghiệp chẳng dễ dàng gì.”
Khang Chiêu im lặng nhìn cô.
Liễu Chi Nhàn dần dà phát giác ẩn ý bên trong, không kìm được bật cười.
Như thể cuối cùng cũng chiếm được thế thượng phong một lần.
Khang Chiêu đến gần một bước định nắm lấy cô, nhưng Liễu Chi Nhàn đã xách váy xoay người chạy lên lầu. Mèo con đuổi theo, có lẽ tưởng cô đi khui hộp đồ ăn.
Khang Chiêu ngẩng đầu, hô to: “Nuôi Khang Tiểu Chiêu béo tốt lên nhé.”
Liễu Chi Nhàn vịn lan can ló người ra, nụ cười ngoác tận mang tai, “Anh không cảm thấy giống như đang gọi mình à?”
Khang Chiêu nói: “Thấy mèo như thấy người.”
“Ít hôm nữa anh nhớ đem nó đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại đấy.”
Khang Chiêu không lên tiếng, chỉ đổi tư thế đứng.
Liễu Chi Nhàn cảm thấy hưng phấn khó hiểu, anh luôn có bộ dạng bình tĩnh, cuối cùng cũng có thời điểm cô chạm đến anh, nên cô rất “xấu bụng” muốn thấy anh chịu thua một lần.
Nói trắng ra là muốn tìm cảm giác cân bằng.
Liễu Chi Nhàn nói: “Nè, tôi không bảo đảm cho anh câu trả lời hài lòng một trăm phần trăm đâu.”
Khang Chiêu chống hông, bộ dạng như bó tay với cô, “Nếu em muốn từ chối thì có thể tát lại tôi một cái. Chẳng lẽ tôi còn có thể ép em.”
Liễu Chi Nhàn cười: “Đúng, đổi mặt bên kia.”
Cuối cùng Liễu Chi Nhàn cũng chiếm được thế trên, ôm mèo lăn lên giường.
Mùa đông Khang Tiểu Chiêu mọc rất nhiều lông tơ, cảm giác rất mềm mượt.
Đang mải vuốt thì Liễu Chi Nhàn bỗng giật mình.
Rõ ràng là định từ chối, vì sao cuối cùng Khang Chiêu lại biến thành bạn trai dự bị rồi?!
***
Liễu Chi Nhàn định nói với Hi San San là cô ấy có thể gọi cô là bà nội được rồi.
Nhưng suy nghĩ lại, cô vẫn là đứa tham lam lại xấu xa, muốn thả dây dài câu con cá lớn.
Nói khó nghe thì là, cô coi Khang Chiêu là dự phòng.
Chính vì vậy mà chút vui vẻ vừa xuất hiện đã biến mất hoàn toàn.
Mấy hôm sau, Phàn Kha nhận được công việc chăm sóc vườn hoa tư nhân.
“Đối phương là bạn của ông Hứa, chỉ đích danh cậu chứ không muốn những nông dân ‘vớ vẩn’ khác. —— Cậu đừng có nhìn tôi như thế, ‘vớ vẩn’ là nguyên văn của đối phương.”
Công ty chỉ vừa khởi sắc, không thể từ chối được.
Liễu Chi Nhàn thay đồng phục, trước khi lái xe đi còn hỏi thêm: “Có phải đối phương họ Lý không?”
Phàn Kha toét miệng cười, biểu cảm “cậu ghê gớm lắm”, “Nhà mặt phố, phải phục vụ tận tình đấy.”
***
Lần này Liễu Chi Nhàn chỉ đến nghiên cứu hiện trường, thỏa thuận phương án với khách hàng xong thì báo giá.
Nữ chủ nhân là bà Lý đi ra tiếp đãi cô, say sưa nói về mong muốn tổ chức bữa tiệc kiểu Âu ở sân sau.
Liễu Chi Nhàn bình thản lắng nghe, chốc chốc mỉm cười.
Nói được một lúc, bà Lý tổng kết hỏi: “Cô Liễu cảm thấy thế nào?”
Khoảng sân so với nhà Khang Chiêu thì thiếu một hồ bơi, cho Khang Tiểu Chiêu tung hoành cũng chẳng đủ, nhưng mở tiệc trà thiết đãi chị em thì chắc được.
Liễu Chi Nhàn nhìn trái phải, chọn ra phần cần sửa chữa trong vườn, dựa vào đặc tính thực vật mà giải thích.
Bà Lý nói: “Ý kiến này của cô rất hay, nhưng tôi vẫn muốn làm một vườn hoa kiểu Âu.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
***
Liễu Chi Nhàn quăng tập tài liệu báo giá lên bàn Phàn Kha.
Không hổ là kẻ tinh quái, chỉ mất ba giây Phàn Kha đã nhận ra Liễu Chi Nhàn tức giận, lập tức ôm mèo đi tới.
Phàn Kha cúi đầu nói với mèo: “Mẹ con đang nổi trận lôi đình đấy, mau bảo bố con về dỗ đi.”
“Bà ta yêu cầu tôi thiết kế một khu vườn theo phong cách châu Âu cho bà ta. Cái này không được chặt, cái kia không được nhổ. Cây hoa giấy trơ trụi mà bà ta còn muốn nó phát triển thành một ‘cổng vòm tròn phủ đầy hoa nhỏ’; nếu có thể thì đặt thêm một đài phun nước ở đây, nhân tiện tưới hoa cỏ luôn?”
Liễu Chi Nhàn bắt chước giống y hệt, Phàn Kha cười ha hả như gà mái đẻ trứng.
Phàn Kha phê bình: “Dùng đài phun để tưới, ha ha ha, rất có sáng ý, nói không chừng có thể thực hiện thử.”
Liễu Chi Nhàn meo meo hai tiếng, vẫy tay với mèo con. Khang Tiểu Chiêu nhảy xuống đùi Phàn Kha, chạy đến chỗ Liễu Chi Nhàn.
Phàn Kha nhìn vòng tay trốn trơn, “Ôi, cái đồ vong ân phụ nghĩa này…”
Liễu Chi Nhàn mỉm cười, “Ai bảo tôi là mẹ nó.”
Ôm mèo sưởi ấm bận rộn một buổi chiều, cuối cùng Liễu Chi Nhàn đã làm xong hiệu ứng hình ảnh và bảng báo giá.
Nếu không thể làm một khu vườn sau theo phong cách châu Âu đích thực thì vẫn có thể sao chép phiên phiến, tùy theo điều kiện địa phương.
Liễu Chi Nhàn gửi qua Wechat cho bà Lý, nhấn mạnh kết quả có thể sẽ hơi lệch, nhưng không chênh lệch nhiều lắm.
Bà Lý trả lời bằng giọng nói: “Tiểu Liễu làm được đấy, đây chính là hiệu quả mà tôi muốn.”
Nghe giọng có vẻ là chính chủ rồi, nhưng cứ như là người khác so với người trước đó đã tiếp xúc.
Chuyện sẽ không đơn giản như thế, Liễu Chi Nhàn giữ thái độ cẩn thận.
Tới gần giờ tan làm, một cuộc điện thoại đã phá vỡ sự im lặng của Phàn Kha.
Đối phương tự xưng là con gái của bà Lý, có chút ý kiến về việc thiết kế sân vườn.
Cô ta nói một thôi một hồi, sự thật đã chứng minh, “có chút ý kiến” chỉ là cách nói giảm.
Phàn Kha khách khí đáp: “Cô Lý à, cô đã bàn bạc với mẹ cô chưa? Tu sửa cây cảnh cũng giống như cắt tóc, đã cắt đi là không có thuốc hối hận đâu.”
Cô Lý tránh không trả lời thẳng, “Không sao, anh cứ thay đổi như tôi nói là được.”
Bên B thực sự khó chiều.
Phàn Kha quay đầu gọi Liễu Chi Nhàn, truyền đạt lại ý của cô Lý.
Quả nhiên đúng là mỏ quạ mà. Liễu Chi Nhàn gọi điện cho bà Lý, xác nhận tình hình mới.
Bà Lý nói với cô: “Cô cứ mặc kệ nó, làm theo tôi bảo, tôi mới là khách hàng của cô.”
Liễu Chi Nhàn và Phàn Kha biến thành ống chuyển lời, đúng là cồng kềnh.
Liễu Chi Nhàn vừa cúp máy thì Phàn Kha đã giơ điện thoại lên với cô, người có biệt danh là “Mạn Mạn” chuyển tiền qua Wechat.
Phàn Kha nói, “Cô Lý gửi tiền đặt cọc.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Hai mẹ con nhà này cãi nhau thì sao phải kéo bọn họ vào?!
Phàn Kha cười hì hì, “Cả đồn bọn họ đều biết Lý Kinh Mạn là ai, cậu đừng nói là cậu không biết.”
***
Ngày hôm sau đến nhà, Lý Kinh Mạn đi ra đón bọn họ, mà nói cho đúng thì chỉ đón mỗi Phàn Kha.
Dù Phàn Kha đẩy cô tới trước mặt, nói đây mới là nhà thiết kế tự mình thực hiện, nhưng suốt cả buổi Lý Kinh Mạn chẳng hề tiếp lời Liễu Chi Nhàn.
Cũng may người nhạy bén có khác, Phàn Kha rất kiên nhẫn lại chu toàn, không để một bên nào lâm vào cảnh lúng túng.
Lý Kinh Mạn nói một thôi một hồi, cuối cùng tóm gọn lại: “Anh chủ Phàn à, tôi ấy, muốn có khoảnh sân kiểu Trung Hoa, phong cách cổ điển trang nhã giống như nhà chú Hứa, chắc không khó đâu ha.”
Khó thì đúng là không, nhà Khang Chiêu có sẵn rất nhiều cơ sở, Liễu Chi Nhàn chỉ cần thêm gấm thêm hoa, còn nhà Lý Kinh Mạn thì phải đập đi xây lại.
Liễu Chi Nhàn và Phàn Kha nhìn nhau, không ai đồng ý ngay cả.
Đúng lúc này, bà Lý không biết từ đâu xuất hiện, cô giúp việc đi ra nhận lấy mấy chiếc túi to nhỏ trong tay bà.
Bà Lý nghiêm giọng, “Tiểu Liễu là mẹ mời tới, thiết kế như thế nào là do mẹ quyết. Hai người không cần để ý đến nó, trong nhà này nghe tôi.”
Phàn Kha: “…”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Bà Lý lời trong lời ngoài che chở Liễu Chi Nhàn, Lý Kinh Mạn tức giận: “Cỏ trong vườn đã mọc cao bao nhiêu hả, nếu không phải con xin chú Hứa danh thiếp thì mẹ có nhớ nổi mảnh vườn đó không. Hơn nữa con cũng đã gửi tiền đặt cọc rồi.”
Phàn Kha vô tội cười xòa.
Anh vẫn chưa xác nhận nhận tiền.
Bà Lý phản bác, “Dù sao sau này con cũng đi lấy chồng, bảo thằng chồng tương lai của con mua cho miếng đất mà chơi.”
Lý Kinh Mạn: “…”
Bà Lý lại nói: “Anh chủ Phàn, Mạn Mạn đưa anh bao nhiêu, tôi sẽ trả lại đúng chừng đó cho anh.”
Phàn Kha giúp bên nào cũng không thỏa đáng, nhưng Lý Kinh Mạn đã hẹn anh trực tiếp, mà bà Lý nói vậy cũng thực quá đáng, nên anh chỉ có thể cân nhắc nói mấy câu.
“Dì Lý à, sau này nếu cháu chắt về chơi thì cũng có thể chơi đùa vườn hoa trong nhà bà ngoại mà.”
Bà Lý chế giễu, “Nó đến bạn trai còn không có, ế chổng ế chơ, đào đâu ra cháu chắt sớm thế.”
Phàn Kha: “…”