Lewis đang ngồi ở trên bậc thang hút thuốc thì một đôi giày quân trang xuất hiện trước mặt anh ta.
"Hi, Hawkins." Lewis ngẩng đầu, đưa bao thuốc lá ra, "Làm một điếu không?"
"Hắn thế nào ?" Hawkins không đưa tay ra đón.
"Cậu cũng biết đây, nếu trúng thuốc mê thì ngủ một giấc, nôn ra vài lần sẽ không có chuyện gì. Còn về thuốc kích dục... thì phiền toái rồi, cậu hẳn phải tìm một bạn tình cho cậu ta." Nụ cười của Lewis có vài phần trêu đùa.
Hawkins mặt vô biểu tình đi vào trong, thấy Rick đứng ở bên giường, bộ dáng đầy tự hỏi.
"Rick."
"Hawkins.........." Rick buông tay ý bảo không biết nên phải làm gì với Sean bây giờ.
Chỉ thấy Sean tựa vào bên giường, hai tay vói vào trong quần lót... không cần nghĩ cũng biết đang làm gì.
"Đi ra ngoài." Hawkins nhìn thoáng qua Rick.
"Vậy .......... Vậy Sean liền giao cho anh!" Rick nói xong liền bước nhanh ra ngoài, nói thật, không khí trong phòng thật sự rất xấu hổ, mà bộ dáng mê say của Sean cũng quả thật thực gợi cảm, trong trường hợp này mà không đi nhanh, đến “anh bạn nhỏ” của cậu ta cũng phải đứng thẳng lên!
"Sean." Hawkins ngồi bên giường, một chân gấp khúc, vươn dài cánh tay đến vuốt mặt Sean.
Cặp mắt màu thủy lam hiện tại không rõ tiêu cự, sợi tóc ướt mồ hôi hãn dán trên trán, đôi môi khẽ hé mở, thở gấp gáp.
"Sean." Thanh âm của Hawkins rất nhẹ, lại mang theo vài phần đau tiếc.
Sean nuốt nuốt nước miếng, lắc lắc đầu nhìn về phía Hawkins, hình ảnh trước mắt anh rốt cục rõ ràng lên.
Hawkins nghiêng mặt, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt vốn lạnh lùng lúc này bị đôi lông mày hơi nhăn lại mà tăng thêm vài phần cấm dục.
Tim Sean đập rất nhanh, Hawkins trong mắt anh bỗng nhiên trở nên vô cùng gợi cảm. Anh rút tay ra khỏi quần, ôm lấy hai bên má Hawkins, ghì trán họ lại với nhau.
Hô hấp thô ách tựa như mồi lửa, anh lập tức cháy lên.
Sean nghiêng đầu muốn hôn Hawkins, đối phương lại khẽ ngửa đầu ra phía sau, Sean thay đổi góc độ, vẫn muốn hôn, đối phương nghiêng mặt đi, khiến môi anh lại thất bại.
Sean có chút tức giận, túm lấy áo Hawkins kéo lại gần, ấn y lên giường, sau đó chồm lên phía trên người y.
"Sean." Hawkins nhìn Sean.
Sean hít một hơi, bỗng nhiên ý thức được cái gì.
"Fuck! Tôi mẹ nó đang làm cái gì! Tôi đang làm cái gì!" Sean có chút không khống chế được cảm xúc, rời giường ngồi bệt lên đất, Hawkins chậm rãi đứng dậy, nhìn Sean.
"Sean." Bắt đầu từ lúc tiến vào, Hawkins cũng chỉ gọi tên anh, những lời dư thừa chưa hề nói.
"Con mẹ nó! Nếu không muốn bị tôi fuck chết thì anh đừng có gọi tên tôi nữa!!!" Sean cuộn mình trên mặt đất, hai tay.......... , anh cảm thấy bực bội, buồn phiền mà bối rối, tự mình... như thế nào đều không đến được sản khoái.
Hawkins đi đến phía sau anh, bỗng nhiên kéo anh vào lòng, ôm chặt anh.
"Buông!!!" Sean cảm thấy mình là một kẻ vô liêm sỉ, vừa rồi, trong một nháy mắt, anh thật sự muốn bất chấp tất cả đè Hawkins ra mà làm..., nhưng cho dù Hawkins là một gã điên, chính anh cũng thường xuyên ước gì y sớm một chút bị bom nổ banh xác, nhưng y vẫn là chiến hữu của anh!
"Cậu tin tôi không?"
Ngón tay Hawkins nhẹ nhàng xẹt qua làn da Sean, điều này khiến anh càng thêm khó chịu đựng được.
"Đi mẹ cái tin tưởng anh! Tin tưởng anh một ngày nào đó sẽ bị nổ mất xác! Tin tưởng đi theo anh rồi có một ngày nào đó tối sẽ hối hận! Tin tưởng anh sẽ làm tôi hối hận vì sao lại gia nhập EOD!" Sean dùng sức muốn hất cánh tay Hawkins ra, nhưng đối phương lại càng dùng sức ghì chặt anh vào lòng.
Sean tuy thực hỗn loạn, nhưng đồng thời anh cũng rất thanh tỉnh.
Khi lưng anh kề sát vào lồng ngực Hawkins, anh có thể cảm nhận được nhịp hô hấp phập phồng trầm trọng của Hawkins, tựa hồ cũng có một cỗ dục niệm bị đè nén lại ở trong đó, mà đè nén càng chặt, khi bùng nổ càng dữ dội.
"Cậu tin tôi không? Sean!" Hawkins lặp lại câu nói kia bên tai anh, quả thực tựa như ma chú.
Sean nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Tôi tin tưởng anh.......... Ngoại trừ tin tưởng anh tôi còn có thể tin tưởng ai.........."
Môi của Hawkins ngậm lấy vành tai Sean, điều này khiến anh trong nháy mắt muốn nhảy dựng lên, định né ra khỏi vòng tay y.
"Sean, đừng sợ. Tôi sẽ giúp cậu được giải thoát."
Hawkins hôn hôn quai hàm Sean, chậm rãi xoay anh lại, hai người mặt đối mặt, không biết khi nào thì, Hawkins đem Sean đặt ở dưới thân mình.
"Anh định giúp tôi giải thoát như thế nào? Làm tôi? Hay là để cho ta làm anh?" Sean muốn cười to, "Tôi thấy anh.......... Vẫn là cút ra đi thôi!"
Hawkins nắm lấy khuôn mặt né tránh của Sean, miệng nở một nụ cười, Sean ngây ngẩn cả người.
Một giây kia, thời gian trở nên thong thả trôi, ngay cả độ cung của đôi mắt Hawkins cùng khóe mắt khẽ nheo, hết thảy đều trở nên tràn ngập hấp dẫn, khó có thể kháng cự.
"Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không làm cậu. Đương nhiên, cậu cũng không thể làm cái gì với tôi." Hawkins nói rất chậm, đối Sean mà nói, sự chậm rãi ấy chính là tra tấn.
Sean hít một hơi thật sâu, muốn vươn tay đi an ủi hạ thân đáng thương của mình, nhưng Hawkins lại đè hai tay anh lại. Sean thử nâng mình lên, muốn hất Hawkins xuống, đối phương lại gọi tên anh lên.
"Sean."
Không có ai sẽ dùng thanh âm lãnh đạm không có cảm xúc như vậy gọi anh, cũng chưa từng có ai chỉ cần gọi tên anh đã khiến cho anh cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hawkins cúi đầu, môi khẽ chạm vào Sean, trong nháy mắt ấy, thân thể y cũng muốn bốc lửa lên.
Sean ngẩng đầu, .......... Hawkins chỉ hơi hơi nghiêng mặt, lưỡi Sean liền bị ấn trở về, cùng với đó là một hồi mút vào xâm lược điên cuồng, không hề tiết chế.
Tất cả ý thức còn sót lại của Sean đều bị Hawkins mang đi, cảm giác duy nhất anh có được đó là về sự mê say điên cuồng của Hawkins. Sean từng dùng hôn để chinh phục phụ nữ, nhưng chưa khi nào giống như bây giờ, hoàn toàn bị một người nam nhân đang đè ép mình nắm trong lòng bàn tay.
Sean có thể cảm giác được bàn tay của đối phương một đường lần xuống phía dưới, mọi vuốt ve của y đều thực dùng sức, kháp tiến hắn trong cơ thể anh.
Bàn tay của Hawkins đi tới Sean.......... .
"Ha.......... ha.........." Sean thất thần ngửa đầu, miệng hé mở, không thể khống chế được từng đợt hô hấp đang cuộn lên.
Anh chưa từng nghĩ đến, có một ngày ngón tay đã từng phá giải vô số bom của Hawkins sẽ đi vuốt ve nơi yếu ớt nhất trên cơ thể anh như thế này...
"Hawkins.........." Sean nỉ non một tiếng. Hawkins cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi Sean.
Nụ hôn của y cũng giống như bản thân y, bình tĩnh mà đầy tự đè nén, một khi bùng nổ có thể khiến người ta sợ hãi. Mà Sean cảm nhận được ở trong đó dục vọng chiếm hữu.
Mãnh liệt đến tựa hồ như tất cả mọi thứ thuộc về Sean, Hawkins đều phải giữ làm của riêng.
..........
.......... Có lẽ dược hiệu chưa hết, lại có lẽ bởi sự trêu chọc của Hawkins - Sean khẽ chửi bậy một tiếng - anh lại có phản ứng.
Hawkins tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói, "Vì sao phải cự tuyệt bản năng của cậu?"
Sean nghiêng đầu đi ha ha cười, "Đây không phải là vấn đề của bản năng, mà là vì lẽ gì tôi bị anh đè lên giường cũng kích phát bản năng?"
Hawkins ngậm lấy cằm Sean, dùng sức mút và hôn, ..........
..........
Khi Sean.......... , anh kinh tủng chửi bậy lên, "Mẹ nó! Hawkins! Rốt cuộc đã bao lâu anh không giải quyết?!" Hawkins đặt ở trên tay Sean, ..........
..........
Đợi cho ngay cả bản thân mình lại phóng xuất một lần, Sean tuy rằng cảm thấy đầu choáng váng như cũ, nhưng là có chút này nọ cũng đã rõ ràng lên.
Nụ hôn của Hawkins quá khùng cuồng, kia căn bản không phải là để trấn an..........
"Anh muốn cùng tôi làm tình?" Thật lâu sau, lúc Sean hỏi ra vấn đề này, anh cảm thấy mình giống một gã ngốc.
Hawkins vẫn đè trên người anh, Sean nhúc nhích bả vai, ý bảo đối phương lăn xuống đi, nhưng Hawkins vẫn không động đậy.
"Sai, không phải là cùng cậu làm tình, mà là làm cậu*." (* ở đây hẳn là Hốp ka muốn phân biệt sự khác nhau giữa “make love to eachother” với “do sb”: cái trước là “lưỡng tình tương duyệt”, cái sau nghiêng về “chiếm đoạt”.)
Sean không biết mình lấy khí lực từ đâu, mạnh nghiêng người lấy tay khuỷu tay đánh Hawkins nghiêng sang một bên.
"Cái gì? Anh vừa rồi nói cái gì?" Sean cơ hồ nổi giận.
Hawkins nhìn trần nhà, .......... ( ở đó có hai con thạch sùng con đang đuổi nhau cắn nhau đứt đuôi? =.=+)
.......... .
"Trời ạ! Trời ạ!" Sean ôm lấy đầu, sau đó mạnh quay đầu lại, "Tôi có chỗ nào giống phụ nữ? Chỗ nào giống? Hay là anh ở quá lâu trong quân đội cũng điên rồi?"
"Cậu không có điểm nào giống phụ nữ. Nhưng tôi chính là muốn fuck cậu." Hawkins thực bình tĩnh, bình tĩnh đến tựa như y muốn fuck chính chiến hữu của mình cũng trở thành một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Anh như vậy....... cùng cái tên.......... Cái tên Ogilvy kia có gì khác nhau?" Đầu của Sean đau muốn chết, anh rõ ràng cũng nằm ra sàn.
"Có sự khác nhau rất lớn." Hawkins nói, "Ví dụ như hôm nay tôi ngủ cậu, ngày mai đến phiên trực, cậu vẫn phải ngồi vào chiếc Hummer, khi tôi gỡ bom, cậu vẫn phải ghìm súng đề phòng sau lưng tôi." (Anh thiệt vô sỉ mà, ăn bánh không trả tiền nghen, ka ka ka... ^0^)
"Anh đã lâu lắm không chạm tới phụ nữ, Hawkins." Đây là Sean ở trong cơn mỏi mệt cho ra kết luận, "Bắt đầu từ khi nào thì........ Anh có những thứ ý tưởng điên khùng này?"
Người ở trước mắt anh là Hawkins hay sao? Cái kẻ lạnh lùng tựa hồ cái gì cũng không để vào mắt? Cái kẻ có thể ngồi trong Hummer bốn tiếng đồng hồ giữa cái nắng chang chang vẫn không nhúc nhích?
Sean thậm chí còn tưởng rằng ngay cả làm tình Hawkins cũng không cần! Y chỉ cần mỗi ngày có bom có thể phá, có đủ thời gian để ngủ là đủ rồi!
"Bắt đầu từ ngày đầu tiên cậu đến trước mặt tôi báo danh, có lẽ." Hawkins bình tĩnh nói.
Lewis đang ngồi ở trên bậc thang hút thuốc thì một đôi giày quân trang xuất hiện trước mặt anh ta.
"Hi, Hawkins." Lewis ngẩng đầu, đưa bao thuốc lá ra, "Làm một điếu không?"
"Hắn thế nào ?" Hawkins không đưa tay ra đón.
"Cậu cũng biết đây, nếu trúng thuốc mê thì ngủ một giấc, nôn ra vài lần sẽ không có chuyện gì. Còn về thuốc kích dục... thì phiền toái rồi, cậu hẳn phải tìm một bạn tình cho cậu ta." Nụ cười của Lewis có vài phần trêu đùa.
Hawkins mặt vô biểu tình đi vào trong, thấy Rick đứng ở bên giường, bộ dáng đầy tự hỏi.
"Rick."
"Hawkins.........." Rick buông tay ý bảo không biết nên phải làm gì với Sean bây giờ.
Chỉ thấy Sean tựa vào bên giường, hai tay vói vào trong quần lót... không cần nghĩ cũng biết đang làm gì.
"Đi ra ngoài." Hawkins nhìn thoáng qua Rick.
"Vậy .......... Vậy Sean liền giao cho anh!" Rick nói xong liền bước nhanh ra ngoài, nói thật, không khí trong phòng thật sự rất xấu hổ, mà bộ dáng mê say của Sean cũng quả thật thực gợi cảm, trong trường hợp này mà không đi nhanh, đến “anh bạn nhỏ” của cậu ta cũng phải đứng thẳng lên!
"Sean." Hawkins ngồi bên giường, một chân gấp khúc, vươn dài cánh tay đến vuốt mặt Sean.
Cặp mắt màu thủy lam hiện tại không rõ tiêu cự, sợi tóc ướt mồ hôi hãn dán trên trán, đôi môi khẽ hé mở, thở gấp gáp.
"Sean." Thanh âm của Hawkins rất nhẹ, lại mang theo vài phần đau tiếc.
Sean nuốt nuốt nước miếng, lắc lắc đầu nhìn về phía Hawkins, hình ảnh trước mắt anh rốt cục rõ ràng lên.
Hawkins nghiêng mặt, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt vốn lạnh lùng lúc này bị đôi lông mày hơi nhăn lại mà tăng thêm vài phần cấm dục.
Tim Sean đập rất nhanh, Hawkins trong mắt anh bỗng nhiên trở nên vô cùng gợi cảm. Anh rút tay ra khỏi quần, ôm lấy hai bên má Hawkins, ghì trán họ lại với nhau.
Hô hấp thô ách tựa như mồi lửa, anh lập tức cháy lên.
Sean nghiêng đầu muốn hôn Hawkins, đối phương lại khẽ ngửa đầu ra phía sau, Sean thay đổi góc độ, vẫn muốn hôn, đối phương nghiêng mặt đi, khiến môi anh lại thất bại.
Sean có chút tức giận, túm lấy áo Hawkins kéo lại gần, ấn y lên giường, sau đó chồm lên phía trên người y.
"Sean." Hawkins nhìn Sean.
Sean hít một hơi, bỗng nhiên ý thức được cái gì.
"Fuck! Tôi mẹ nó đang làm cái gì! Tôi đang làm cái gì!" Sean có chút không khống chế được cảm xúc, rời giường ngồi bệt lên đất, Hawkins chậm rãi đứng dậy, nhìn Sean.
"Sean." Bắt đầu từ lúc tiến vào, Hawkins cũng chỉ gọi tên anh, những lời dư thừa chưa hề nói.
"Con mẹ nó! Nếu không muốn bị tôi fuck chết thì anh đừng có gọi tên tôi nữa!!!" Sean cuộn mình trên mặt đất, hai tay.......... , anh cảm thấy bực bội, buồn phiền mà bối rối, tự mình... như thế nào đều không đến được sản khoái.
Hawkins đi đến phía sau anh, bỗng nhiên kéo anh vào lòng, ôm chặt anh.
"Buông!!!" Sean cảm thấy mình là một kẻ vô liêm sỉ, vừa rồi, trong một nháy mắt, anh thật sự muốn bất chấp tất cả đè Hawkins ra mà làm..., nhưng cho dù Hawkins là một gã điên, chính anh cũng thường xuyên ước gì y sớm một chút bị bom nổ banh xác, nhưng y vẫn là chiến hữu của anh!
"Cậu tin tôi không?"
Ngón tay Hawkins nhẹ nhàng xẹt qua làn da Sean, điều này khiến anh càng thêm khó chịu đựng được.
"Đi mẹ cái tin tưởng anh! Tin tưởng anh một ngày nào đó sẽ bị nổ mất xác! Tin tưởng đi theo anh rồi có một ngày nào đó tối sẽ hối hận! Tin tưởng anh sẽ làm tôi hối hận vì sao lại gia nhập EOD!" Sean dùng sức muốn hất cánh tay Hawkins ra, nhưng đối phương lại càng dùng sức ghì chặt anh vào lòng.
Sean tuy thực hỗn loạn, nhưng đồng thời anh cũng rất thanh tỉnh.
Khi lưng anh kề sát vào lồng ngực Hawkins, anh có thể cảm nhận được nhịp hô hấp phập phồng trầm trọng của Hawkins, tựa hồ cũng có một cỗ dục niệm bị đè nén lại ở trong đó, mà đè nén càng chặt, khi bùng nổ càng dữ dội.
"Cậu tin tôi không? Sean!" Hawkins lặp lại câu nói kia bên tai anh, quả thực tựa như ma chú.
Sean nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Tôi tin tưởng anh.......... Ngoại trừ tin tưởng anh tôi còn có thể tin tưởng ai.........."
Môi của Hawkins ngậm lấy vành tai Sean, điều này khiến anh trong nháy mắt muốn nhảy dựng lên, định né ra khỏi vòng tay y.
"Sean, đừng sợ. Tôi sẽ giúp cậu được giải thoát."
Hawkins hôn hôn quai hàm Sean, chậm rãi xoay anh lại, hai người mặt đối mặt, không biết khi nào thì, Hawkins đem Sean đặt ở dưới thân mình.
"Anh định giúp tôi giải thoát như thế nào? Làm tôi? Hay là để cho ta làm anh?" Sean muốn cười to, "Tôi thấy anh.......... Vẫn là cút ra đi thôi!"
Hawkins nắm lấy khuôn mặt né tránh của Sean, miệng nở một nụ cười, Sean ngây ngẩn cả người.
Một giây kia, thời gian trở nên thong thả trôi, ngay cả độ cung của đôi mắt Hawkins cùng khóe mắt khẽ nheo, hết thảy đều trở nên tràn ngập hấp dẫn, khó có thể kháng cự.
"Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không làm cậu. Đương nhiên, cậu cũng không thể làm cái gì với tôi." Hawkins nói rất chậm, đối Sean mà nói, sự chậm rãi ấy chính là tra tấn.
Sean hít một hơi thật sâu, muốn vươn tay đi an ủi hạ thân đáng thương của mình, nhưng Hawkins lại đè hai tay anh lại. Sean thử nâng mình lên, muốn hất Hawkins xuống, đối phương lại gọi tên anh lên.
"Sean."
Không có ai sẽ dùng thanh âm lãnh đạm không có cảm xúc như vậy gọi anh, cũng chưa từng có ai chỉ cần gọi tên anh đã khiến cho anh cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hawkins cúi đầu, môi khẽ chạm vào Sean, trong nháy mắt ấy, thân thể y cũng muốn bốc lửa lên.
Sean ngẩng đầu, .......... Hawkins chỉ hơi hơi nghiêng mặt, lưỡi Sean liền bị ấn trở về, cùng với đó là một hồi mút vào xâm lược điên cuồng, không hề tiết chế.
Tất cả ý thức còn sót lại của Sean đều bị Hawkins mang đi, cảm giác duy nhất anh có được đó là về sự mê say điên cuồng của Hawkins. Sean từng dùng hôn để chinh phục phụ nữ, nhưng chưa khi nào giống như bây giờ, hoàn toàn bị một người nam nhân đang đè ép mình nắm trong lòng bàn tay.
Sean có thể cảm giác được bàn tay của đối phương một đường lần xuống phía dưới, mọi vuốt ve của y đều thực dùng sức, kháp tiến hắn trong cơ thể anh.
Bàn tay của Hawkins đi tới Sean.......... .
"Ha.......... ha.........." Sean thất thần ngửa đầu, miệng hé mở, không thể khống chế được từng đợt hô hấp đang cuộn lên.
Anh chưa từng nghĩ đến, có một ngày ngón tay đã từng phá giải vô số bom của Hawkins sẽ đi vuốt ve nơi yếu ớt nhất trên cơ thể anh như thế này...
"Hawkins.........." Sean nỉ non một tiếng. Hawkins cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi Sean.
Nụ hôn của y cũng giống như bản thân y, bình tĩnh mà đầy tự đè nén, một khi bùng nổ có thể khiến người ta sợ hãi. Mà Sean cảm nhận được ở trong đó dục vọng chiếm hữu.
Mãnh liệt đến tựa hồ như tất cả mọi thứ thuộc về Sean, Hawkins đều phải giữ làm của riêng.
..........
.......... Có lẽ dược hiệu chưa hết, lại có lẽ bởi sự trêu chọc của Hawkins - Sean khẽ chửi bậy một tiếng - anh lại có phản ứng.
Hawkins tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói, "Vì sao phải cự tuyệt bản năng của cậu?"
Sean nghiêng đầu đi ha ha cười, "Đây không phải là vấn đề của bản năng, mà là vì lẽ gì tôi bị anh đè lên giường cũng kích phát bản năng?"
Hawkins ngậm lấy cằm Sean, dùng sức mút và hôn, ..........
..........
Khi Sean.......... , anh kinh tủng chửi bậy lên, "Mẹ nó! Hawkins! Rốt cuộc đã bao lâu anh không giải quyết?!" Hawkins đặt ở trên tay Sean, ..........
..........
Đợi cho ngay cả bản thân mình lại phóng xuất một lần, Sean tuy rằng cảm thấy đầu choáng váng như cũ, nhưng là có chút này nọ cũng đã rõ ràng lên.
Nụ hôn của Hawkins quá khùng cuồng, kia căn bản không phải là để trấn an..........
"Anh muốn cùng tôi làm tình?" Thật lâu sau, lúc Sean hỏi ra vấn đề này, anh cảm thấy mình giống một gã ngốc.
Hawkins vẫn đè trên người anh, Sean nhúc nhích bả vai, ý bảo đối phương lăn xuống đi, nhưng Hawkins vẫn không động đậy.
"Sai, không phải là cùng cậu làm tình, mà là làm cậu." ( ở đây hẳn là Hốp ka muốn phân biệt sự khác nhau giữa “make love to eachother” với “do sb”: cái trước là “lưỡng tình tương duyệt”, cái sau nghiêng về “chiếm đoạt”.)
Sean không biết mình lấy khí lực từ đâu, mạnh nghiêng người lấy tay khuỷu tay đánh Hawkins nghiêng sang một bên.
"Cái gì? Anh vừa rồi nói cái gì?" Sean cơ hồ nổi giận.
Hawkins nhìn trần nhà, .......... ( ở đó có hai con thạch sùng con đang đuổi nhau cắn nhau đứt đuôi? =.=+)
.......... .
"Trời ạ! Trời ạ!" Sean ôm lấy đầu, sau đó mạnh quay đầu lại, "Tôi có chỗ nào giống phụ nữ? Chỗ nào giống? Hay là anh ở quá lâu trong quân đội cũng điên rồi?"
"Cậu không có điểm nào giống phụ nữ. Nhưng tôi chính là muốn fuck cậu." Hawkins thực bình tĩnh, bình tĩnh đến tựa như y muốn fuck chính chiến hữu của mình cũng trở thành một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Anh như vậy....... cùng cái tên.......... Cái tên Ogilvy kia có gì khác nhau?" Đầu của Sean đau muốn chết, anh rõ ràng cũng nằm ra sàn.
"Có sự khác nhau rất lớn." Hawkins nói, "Ví dụ như hôm nay tôi ngủ cậu, ngày mai đến phiên trực, cậu vẫn phải ngồi vào chiếc Hummer, khi tôi gỡ bom, cậu vẫn phải ghìm súng đề phòng sau lưng tôi." (Anh thiệt vô sỉ mà, ăn bánh không trả tiền nghen, ka ka ka... ^^)
"Anh đã lâu lắm không chạm tới phụ nữ, Hawkins." Đây là Sean ở trong cơn mỏi mệt cho ra kết luận, "Bắt đầu từ khi nào thì........ Anh có những thứ ý tưởng điên khùng này?"
Người ở trước mắt anh là Hawkins hay sao? Cái kẻ lạnh lùng tựa hồ cái gì cũng không để vào mắt? Cái kẻ có thể ngồi trong Hummer bốn tiếng đồng hồ giữa cái nắng chang chang vẫn không nhúc nhích?
Sean thậm chí còn tưởng rằng ngay cả làm tình Hawkins cũng không cần! Y chỉ cần mỗi ngày có bom có thể phá, có đủ thời gian để ngủ là đủ rồi!
"Bắt đầu từ ngày đầu tiên cậu đến trước mặt tôi báo danh, có lẽ." Hawkins bình tĩnh nói.