Người đàn ông ở trong gương thoạt nhìn thực anh tuấn, đường nét góc cạnh khuôn mặt rõ ràng nhưng cũng không quá khô cứng, đôi mắt màu xanh nước biển khiến cho khuôn mặt thêm vài phần ôn nhu.
Jack đứng phía sau vỗ lấy vai anh, "Tốt lắm! Trong số chúng ta, cậu là gã dễ nhìn nhất! Geogre Clooney cũng không mê người bằng cậu!"
" Geogre Clooney là ai?" Bộ não Vincent vận động tìm kiếm người có cái tên này, và anh phát hiện ra trong số các chiến hữu anh quen không ai có cái tên này cả.
Jack vuốt vuốt mái tóc mình, ra vẻ muốn phát tác nhưng lại không thể nhằm vào đâu được: "Người anh em, hoặc là cậu đang giả ngu để trả thù tôi, hoặc là cậu nên đi chụp lại não một lần nữa! Geogre Clooney là minh tinh điện ảnh mà bạn gái cũ của cậu mê nhất, nghe nói hiện tại cô ta lại mê Johnny Depp."
Vincent không hề nghe hết lời Jack nói. Người trong gương không phải là anh! Anh thẫn thờ mở cửa ra, ngồi trên nắp bồn cầu, Vincent khẽ nuốt nước miếng. Tất cả những chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ những gì trải qua ở Baghdad hơn bốn tháng qua cũng chỉ là một bộ phim?
Một hình xăm nhỏ lộ ra trên cánh tay anh, Vincent sờ sờ, trong trí nhớ của mình, anh chưa từng xăm bất cứ thứ gì lên cơ thể, và còn chiều cao... Vincent chỉ cao 1m78, mà thân thể này ít nhất cũng cao 1m82.
Rốt cuộc anh là Vincent Mann hay là Sean Elvis?
Anh đi ra khỏi toilet, Jack vẫn đang đứng đợi, "Cuối cùng thì cậu cũng đi ra!"
"Jack, anh nói tôi vì bảo vệ anh mới bị chấn thương ở đầu?"
"Đúng vậy."
"Anh có thể giúp tôi một việc?"
"Nói đi, chỉ cần không phải cướp ngân hàng hoặc là đem bạn gái tặng cho cậu."
"Tôi muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một người, Vincent Mann. Quân hàm trung sĩ, từng là lính của căn cứ không quân T25, bốn tháng trước được điều đến bộ phận EOD ở Baghdad. Nếu điều tra được hãy cho tôi biết hiện tại anh ta như thế nào." Vincent nằm trở lại giường bệnh, nhìn về phía Jack lúc đó đang đầy vẻ kinh ngạc, anh bổ sung, "Mặt khác. . . . . . Tôi nói có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, là nói thật."
Miệng của Jack mở to đến mức có thể nhét vào một cái bóng đèn.
........
Buổi chiều, bác sĩ đến làm kiểm tra cho anh, kết quả là anh đã hoàn toàn bình thường. Ngay sau đó là một loạt trắc nghiệm, kết quả cho thấy IQ cùng phương thức tư duy của anh đều không có gì bất thường.
Vài ngày sau, Vincent về tới bộ đội đặc chủng hậu bị.
Trong một đám chiến hữu đi tới bày tỏ sự quan tâm với anh, anh lại không nhận biết dù chỉ một người.
Đội trưởng gọi anh vào văn phòng, hỏi thăm một chút tình hình sức khỏe của anh. Một chuyên gia đánh giá của riêng quân đội hỏi anh rất nhiều vấn đề, hơn nữa còn yêu cầu anh điền một phần câu hỏi ngay tại chỗ.
Chuyên gia đánh giá là Sean Elvis thực sự đã quên tất cả mọi chuyện về công tác của mình trước đó, nhưng vẫn có trí nhớ về kỷ luật quân đội cùng các thao tác xử lý thường ngày, do đó đề nghị Sean tiếp tục ở lại trợ giúp đội trưởng. Ba tháng sau chuyên gia sẽ lại đến đánh giá một lần nữa, nếu tình huống không có chuyển biến tốt đẹp hoặc anh không thể thích ứng bộ đội đặc chủng, ông ta sẽ giúp anh xin xuất ngũ.
Trở lại ký túc xá, ngay cả cách bài trí phòng cũng không phải là sở thích của anh. Vincent ngã lên giường, thoáng nhìn thông tin cá nhân của “mình”, không khỏi cười nhạo một tiếng. Sean Elvis cùng Vincent Mann lại có cùng một ngày sinh nhật.
***
Vincent, không. . . . . . Phải nói là Sean, hôm nay không cần tham gia luyện tập. Lúc chiều tối, Jack đến thăm anh.
"Hi, Sean. Người mà lần trước cậu nhắc đến... tôi đã hỏi thăm được."
"Thế nào?" Sean lập tức ngồi dậy.
"Hai tuần trước, khi chấp hành nhiệm vụ phá bom ở Baghdad, người này bị quân phản loạn bắn trúng động mạch cổ, cho nên. . . . . . Quang vinh*!" Jack thực tự nhiên mà ngồi lên giường Sean, "Hình như hôm nay là tang lễ của anh ta, có vẻ như có cả diễn tấu quốc ca, đưa tặng quốc kỳ linh tinh gì đó. . . . . ." (* chết vì tổ quốc)
Quả nhiên là đã chết? Nhưng vì sao anh lại trở thành Sean?
"Anh ta chết cùng ngày với ngày cậu bị chấn thương." Jack bổ sung.
Bởi vì bọn họ có cùng ngày sinh, lại cùng ngày một người hi sinh một người chấn thương đầu, cho nên linh hồn Vincent nhập vào thân thể của Sean. . . . . . Hay là Sean có được trí nhớ của Vincent? Không, nếu là như thế thì vì sao anh không hề có lấy dù chỉ là một chút trí nhớ của Sean?
Anh lại thở dài.
Jack vỗ vỗ vai anh, "Hắc, người anh em. . . . . . Cho dù Vincent có quan hệ gì với cậu hay là hắn đoạt bạn gái của cậu cũng được, bây giờ hắn đã chết. Điều đó cũng có nghĩa là anh ta đã không còn tồn tại trên đời này, vì thế tôi hi vọng cậu có thể vui vẻ tham gia tập luyện. . . . . . Không chừng ngày nào đó chúng ta chấp hành nhiệm vụ, tôi không mong cậu cũng giống như anh chàng Vincent kia được diễn tấu quốc ca đưa tặng quốc kỳ linh tinh. . . . . ."
Sean hơi sửng sốt, đúng vậy. . . . . . Vincent đã chết, đây là chuyện thiên chân vạn xác. Cho dù anh có muốn trở thành Vincent Mann đến mấy đi chăng nữa, nhưng hiện tại anh đã không có lựa chọn. Có cơ hội được sống thêm một lần nữa là đáng quý đến thế nào!
Ba ngày sau, Sean bắt đầu nhận huấn luyện của bộ đội đặc chủng.
Ngày đầu tiên cùng mọi người tham gia chạy đường dài, Sean nghĩ mình căn bản không chịu nổi, nhưng anh lại đã quên, thân thể này không phải là của Vincent, mà thuộc về một bộ đội đặc chủng đã trải qua vài năm huấn luyện.
Tháo dỡ súng ống cùng lắp ráp khiến anh đau đầu, bởi không được dùng mắt nhìn, hết thảy đều chỉ có thể thực hiện bằng cảm giác. Ngay cả bắn anh cũng không thể bắn thực chuẩn xác, cả tiểu đội thường xuyên vì anh mà bị phạt, lại phải chạy đường dài.
Anh rất áy náy, nhưng không hề có một chiến hữu nào tỏ ra oán giận, họ chỉ nói hi vọng anh có thể sớm thích ứng.
Trên đường chạy dài, một liên đội chạy sát qua bên họ. Sean cảm thấy được một ánh mắt chăm chú nhìn vào anh không thôi, nhưng khi anh nghiêng đầu đi tìm lại không thu hoạch được gì.
Chạy phạt xong, Sean thở hổn hển nhìn các chiến hữu trong đội. Lần đầu tiên anh cảm nhận được thân thể này thực sự bất đồng với thân thể trước kia của anh. Nếu là trước kia, cho dù không chạy dài đến như vậy anh cũng đã ói ra, mà không phải chỉ là chống đầu gối mà thở.
"Hắc," Jack lại gần vỗ vai anh, "Buổi chiều chúng ta phải luyện tập cận chiến cùng Liên đội C, cậu đánh được không?"
Cận chiến? Đương nhiên là không được! Lấy năng lực hiện tại chẳng phải chỉ cần anh đi lên cũng đã bị giết tươi?
Sean dùng nắm tay đám nhẹ vào ngực Jack, "Nhớ rõ vác tôi trở về."
Sean quả thật bị đánh thực thảm. Đối thủ của anh là Andrew Fisher của Liên C, động tác của hắn nhanh chóng, tàn nhẫn, ngay cả thấy anh cũng thấy không rõ.
Khi ăn cơm chiều, miệng của Sean cơ hồ không há ra được.
Andrew đi tới, "Nghe nói cậu không nhớ rõ bất cứ chuyện gì?"
"Phải, không nhớ rõ ." Sean nhìn hắn một cái. Diện mạo của Andrew cùng Vincent lúc trước thực giống nhau, anh tuấn mà nho nhã, chỉ có trong chớp mắt khi ai đó trở thành đối thủ của hắn, để hắn phải bẻ gẫy cổ của người đó, người đó mới có thể nhận thấy sát khí tỏa ra từ hắn.
Andrew huýt một tiếng sáo môi thật vang, "Cậu phải biết rằng trước đây ở Liên đội C, thậm chí ngay cả Liên đội D, chỉ có hai chúng ta có thể coi là đối thủ."
"Thật ngại, tôi bị chấn thương ở đầu. Nếu chân thương tay hay chân gì đó, nói không chừng liền trực tiếp xuất ngũ." Sean thở dài, nếu thật sự xuất ngũ, anh muốn tiếp tục đọc đại học, dù sao trong đầu anh có trí tuệ của Vincent.
"Nếu cậu xuất ngũ, tôi đây sẽ thực cô đơn." Andrew liếc nhìn Sean, bên trong có rất nhiều tình cảm phức tạp khiến Sean không biết phản ứng như thế nào cho đúng.
"Ngay bây giờ anh cũng đã thực cô đơn, vì tôi đã không thể làm đối thủ của anh được nữa rồi."
........
Đến mỗi một lần tập luyện cận chiến, Andrew sẽ kéo lấy tay Sean, bắt đầu diễn thuyết, ví dụ phải ra quyền như thế nào, đánh vào vị trí nào, góc độ ra sao sẽ có hiệu quả ra sao...
Mới đầu Sean nghĩ mình chỉ cần tiếp chuyện hắn trong chốc lát, nhưng rồi càng nghe càng hứng thú. Hai người còn rất hào hứng mà diễn luyện.
Động tác của Andrew không mạnh bạo như khi huấn luyện, di chuyển cũng rất chậm, mục đích của hắn là để cho Sean hiểu được các động tác.
"Cứ như vậy mà bẻ xuống, kẻ địch đã bị cậu đè trên mặt đất."
Cánh tay của Sean bị Andrew đè ở phía sau một cách thuần thục, anh nghĩ Andrew sẽ dừng tay, nhưng không ngờ hắn thật sự đè anh lại trên mặt đất, dùng đầu gối ghìm lấy lưng anh.
Cằm Sean đập lên mặt đất phát đau, "Hey! Người anh em, buông tôi ra!"
Andrew lại cười khẽ một tiếng, tiếng cười khàn khàn giống như gần ở bên tai Sean. Bàn tay còn lại của hắn vuốt ve dọc theo bên sườn anh xuống phía dưới, xoa nắn lên gò mông anh, "Cậu nhận thua tôi sẽ để cậu đứng lên!"
Trong quân đội thường xuyên có những trò đùa trên thân thể như vậy, thậm chí còn thực sự “động chân tay”. Khi Sean còn là Vincent cũng từng cùng chiến hữu “chơi súng bằng tay”, nhưng anh không thích bị người khác đè xuống dưới làm ra mấy động tác kiểu như thế này.
"Andrew! Để tôi đứng lên!" Anh quát.
"Honey, cậu còn chưa nhận thua!" Bàn tay Andrew càng ngày càng dâm đãng, mấy chiến hữu mặc quân phục đi qua bên cạnh họ, tựa hồ nhìn những trò đùa giỡn như vậy đã thành thói quen, chỉ nhấc lên ngón giữa rồi cười đi qua.
Nhưng Sean đã đỏ bừng từ cổ đến tai.
Không biết sức lực từ đâu tới, Sean mạnh mẽ lật người một cái, vươn tay túm lấy đầu vai Andrew, đầu gối thúc mạnh lên, hàng loạt động tác lưu loát mà nhanh chóng. Khi Sean phục hồi lại tinh thần, Andrew đang bị anh đè trên sàn, trên miệng mang theo một nụ cười nghiền ngẫm.
"Sean, tôi thấy thực ra cậu vẫn còn nhớ phải làm như thế nào để đánh thắng được tôi."
"Xin lỗi." Sean đứng lên, nhìn Andrew nhanh nhẹn đứng dậy, "Hi vọng từ nay về sau anh sẽ không đùa giỡn kiểu này nữa."
Andrew lại cười cười, đường cong trên khóe môi cùng nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt khi cười khiến cho hắn thành thục mà tràn đầy mị lực, ngón tay hắn xẹt qua cằm Sean, bị Sean né tránh , "Lần sau khi cậu đánh thắng tôi, tôi sẽ không đùa giỡn loại này với cậu."
Sean vừa muốn nói gì, Andrew lại uốn uốn thắt lưng, rời khỏi.
Cơ thể hắn vươn thành một hình cung duyên dáng, giống như một con hắc báo vận sức chờ phát động.
Sean thở dài, về ký túc xá.
Trước lúc tắt đèn, Jack tìm đến anh, đây là việc mỗi tối trước khi đi ngủ anh ta đều làm để xác nhận xem người anh em thân thiết của mình hôm nay tâm tình như thế nào, có thích hợp để trợ giúp đội trưởng hay không.
"Andrew Fisher là loại người nào?"
Người đàn ông ở trong gương thoạt nhìn thực anh tuấn, đường nét góc cạnh khuôn mặt rõ ràng nhưng cũng không quá khô cứng, đôi mắt màu xanh nước biển khiến cho khuôn mặt thêm vài phần ôn nhu.
Jack đứng phía sau vỗ lấy vai anh, "Tốt lắm! Trong số chúng ta, cậu là gã dễ nhìn nhất! Geogre Clooney cũng không mê người bằng cậu!"
" Geogre Clooney là ai?" Bộ não Vincent vận động tìm kiếm người có cái tên này, và anh phát hiện ra trong số các chiến hữu anh quen không ai có cái tên này cả.
Jack vuốt vuốt mái tóc mình, ra vẻ muốn phát tác nhưng lại không thể nhằm vào đâu được: "Người anh em, hoặc là cậu đang giả ngu để trả thù tôi, hoặc là cậu nên đi chụp lại não một lần nữa! Geogre Clooney là minh tinh điện ảnh mà bạn gái cũ của cậu mê nhất, nghe nói hiện tại cô ta lại mê Johnny Depp."
Vincent không hề nghe hết lời Jack nói. Người trong gương không phải là anh! Anh thẫn thờ mở cửa ra, ngồi trên nắp bồn cầu, Vincent khẽ nuốt nước miếng. Tất cả những chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ những gì trải qua ở Baghdad hơn bốn tháng qua cũng chỉ là một bộ phim?
Một hình xăm nhỏ lộ ra trên cánh tay anh, Vincent sờ sờ, trong trí nhớ của mình, anh chưa từng xăm bất cứ thứ gì lên cơ thể, và còn chiều cao... Vincent chỉ cao m, mà thân thể này ít nhất cũng cao m.
Rốt cuộc anh là Vincent Mann hay là Sean Elvis?
Anh đi ra khỏi toilet, Jack vẫn đang đứng đợi, "Cuối cùng thì cậu cũng đi ra!"
"Jack, anh nói tôi vì bảo vệ anh mới bị chấn thương ở đầu?"
"Đúng vậy."
"Anh có thể giúp tôi một việc?"
"Nói đi, chỉ cần không phải cướp ngân hàng hoặc là đem bạn gái tặng cho cậu."
"Tôi muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một người, Vincent Mann. Quân hàm trung sĩ, từng là lính của căn cứ không quân T, bốn tháng trước được điều đến bộ phận EOD ở Baghdad. Nếu điều tra được hãy cho tôi biết hiện tại anh ta như thế nào." Vincent nằm trở lại giường bệnh, nhìn về phía Jack lúc đó đang đầy vẻ kinh ngạc, anh bổ sung, "Mặt khác. . . . . . Tôi nói có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, là nói thật."
Miệng của Jack mở to đến mức có thể nhét vào một cái bóng đèn.
........
Buổi chiều, bác sĩ đến làm kiểm tra cho anh, kết quả là anh đã hoàn toàn bình thường. Ngay sau đó là một loạt trắc nghiệm, kết quả cho thấy IQ cùng phương thức tư duy của anh đều không có gì bất thường.
Vài ngày sau, Vincent về tới bộ đội đặc chủng hậu bị.
Trong một đám chiến hữu đi tới bày tỏ sự quan tâm với anh, anh lại không nhận biết dù chỉ một người.
Đội trưởng gọi anh vào văn phòng, hỏi thăm một chút tình hình sức khỏe của anh. Một chuyên gia đánh giá của riêng quân đội hỏi anh rất nhiều vấn đề, hơn nữa còn yêu cầu anh điền một phần câu hỏi ngay tại chỗ.
Chuyên gia đánh giá là Sean Elvis thực sự đã quên tất cả mọi chuyện về công tác của mình trước đó, nhưng vẫn có trí nhớ về kỷ luật quân đội cùng các thao tác xử lý thường ngày, do đó đề nghị Sean tiếp tục ở lại trợ giúp đội trưởng. Ba tháng sau chuyên gia sẽ lại đến đánh giá một lần nữa, nếu tình huống không có chuyển biến tốt đẹp hoặc anh không thể thích ứng bộ đội đặc chủng, ông ta sẽ giúp anh xin xuất ngũ.
Trở lại ký túc xá, ngay cả cách bài trí phòng cũng không phải là sở thích của anh. Vincent ngã lên giường, thoáng nhìn thông tin cá nhân của “mình”, không khỏi cười nhạo một tiếng. Sean Elvis cùng Vincent Mann lại có cùng một ngày sinh nhật.
Vincent, không. . . . . . Phải nói là Sean, hôm nay không cần tham gia luyện tập. Lúc chiều tối, Jack đến thăm anh.
"Hi, Sean. Người mà lần trước cậu nhắc đến... tôi đã hỏi thăm được."
"Thế nào?" Sean lập tức ngồi dậy.
"Hai tuần trước, khi chấp hành nhiệm vụ phá bom ở Baghdad, người này bị quân phản loạn bắn trúng động mạch cổ, cho nên. . . . . . Quang vinh!" Jack thực tự nhiên mà ngồi lên giường Sean, "Hình như hôm nay là tang lễ của anh ta, có vẻ như có cả diễn tấu quốc ca, đưa tặng quốc kỳ linh tinh gì đó. . . . . ." ( chết vì tổ quốc)
Quả nhiên là đã chết? Nhưng vì sao anh lại trở thành Sean?
"Anh ta chết cùng ngày với ngày cậu bị chấn thương." Jack bổ sung.
Bởi vì bọn họ có cùng ngày sinh, lại cùng ngày một người hi sinh một người chấn thương đầu, cho nên linh hồn Vincent nhập vào thân thể của Sean. . . . . . Hay là Sean có được trí nhớ của Vincent? Không, nếu là như thế thì vì sao anh không hề có lấy dù chỉ là một chút trí nhớ của Sean?
Anh lại thở dài.
Jack vỗ vỗ vai anh, "Hắc, người anh em. . . . . . Cho dù Vincent có quan hệ gì với cậu hay là hắn đoạt bạn gái của cậu cũng được, bây giờ hắn đã chết. Điều đó cũng có nghĩa là anh ta đã không còn tồn tại trên đời này, vì thế tôi hi vọng cậu có thể vui vẻ tham gia tập luyện. . . . . . Không chừng ngày nào đó chúng ta chấp hành nhiệm vụ, tôi không mong cậu cũng giống như anh chàng Vincent kia được diễn tấu quốc ca đưa tặng quốc kỳ linh tinh. . . . . ."
Sean hơi sửng sốt, đúng vậy. . . . . . Vincent đã chết, đây là chuyện thiên chân vạn xác. Cho dù anh có muốn trở thành Vincent Mann đến mấy đi chăng nữa, nhưng hiện tại anh đã không có lựa chọn. Có cơ hội được sống thêm một lần nữa là đáng quý đến thế nào!
Ba ngày sau, Sean bắt đầu nhận huấn luyện của bộ đội đặc chủng.
Ngày đầu tiên cùng mọi người tham gia chạy đường dài, Sean nghĩ mình căn bản không chịu nổi, nhưng anh lại đã quên, thân thể này không phải là của Vincent, mà thuộc về một bộ đội đặc chủng đã trải qua vài năm huấn luyện.
Tháo dỡ súng ống cùng lắp ráp khiến anh đau đầu, bởi không được dùng mắt nhìn, hết thảy đều chỉ có thể thực hiện bằng cảm giác. Ngay cả bắn anh cũng không thể bắn thực chuẩn xác, cả tiểu đội thường xuyên vì anh mà bị phạt, lại phải chạy đường dài.
Anh rất áy náy, nhưng không hề có một chiến hữu nào tỏ ra oán giận, họ chỉ nói hi vọng anh có thể sớm thích ứng.
Trên đường chạy dài, một liên đội chạy sát qua bên họ. Sean cảm thấy được một ánh mắt chăm chú nhìn vào anh không thôi, nhưng khi anh nghiêng đầu đi tìm lại không thu hoạch được gì.
Chạy phạt xong, Sean thở hổn hển nhìn các chiến hữu trong đội. Lần đầu tiên anh cảm nhận được thân thể này thực sự bất đồng với thân thể trước kia của anh. Nếu là trước kia, cho dù không chạy dài đến như vậy anh cũng đã ói ra, mà không phải chỉ là chống đầu gối mà thở.
"Hắc," Jack lại gần vỗ vai anh, "Buổi chiều chúng ta phải luyện tập cận chiến cùng Liên đội C, cậu đánh được không?"
Cận chiến? Đương nhiên là không được! Lấy năng lực hiện tại chẳng phải chỉ cần anh đi lên cũng đã bị giết tươi?
Sean dùng nắm tay đám nhẹ vào ngực Jack, "Nhớ rõ vác tôi trở về."
Sean quả thật bị đánh thực thảm. Đối thủ của anh là Andrew Fisher của Liên C, động tác của hắn nhanh chóng, tàn nhẫn, ngay cả thấy anh cũng thấy không rõ.
Khi ăn cơm chiều, miệng của Sean cơ hồ không há ra được.
Andrew đi tới, "Nghe nói cậu không nhớ rõ bất cứ chuyện gì?"
"Phải, không nhớ rõ ." Sean nhìn hắn một cái. Diện mạo của Andrew cùng Vincent lúc trước thực giống nhau, anh tuấn mà nho nhã, chỉ có trong chớp mắt khi ai đó trở thành đối thủ của hắn, để hắn phải bẻ gẫy cổ của người đó, người đó mới có thể nhận thấy sát khí tỏa ra từ hắn.
Andrew huýt một tiếng sáo môi thật vang, "Cậu phải biết rằng trước đây ở Liên đội C, thậm chí ngay cả Liên đội D, chỉ có hai chúng ta có thể coi là đối thủ."
"Thật ngại, tôi bị chấn thương ở đầu. Nếu chân thương tay hay chân gì đó, nói không chừng liền trực tiếp xuất ngũ." Sean thở dài, nếu thật sự xuất ngũ, anh muốn tiếp tục đọc đại học, dù sao trong đầu anh có trí tuệ của Vincent.
"Nếu cậu xuất ngũ, tôi đây sẽ thực cô đơn." Andrew liếc nhìn Sean, bên trong có rất nhiều tình cảm phức tạp khiến Sean không biết phản ứng như thế nào cho đúng.
"Ngay bây giờ anh cũng đã thực cô đơn, vì tôi đã không thể làm đối thủ của anh được nữa rồi."
........
Đến mỗi một lần tập luyện cận chiến, Andrew sẽ kéo lấy tay Sean, bắt đầu diễn thuyết, ví dụ phải ra quyền như thế nào, đánh vào vị trí nào, góc độ ra sao sẽ có hiệu quả ra sao...
Mới đầu Sean nghĩ mình chỉ cần tiếp chuyện hắn trong chốc lát, nhưng rồi càng nghe càng hứng thú. Hai người còn rất hào hứng mà diễn luyện.
Động tác của Andrew không mạnh bạo như khi huấn luyện, di chuyển cũng rất chậm, mục đích của hắn là để cho Sean hiểu được các động tác.
"Cứ như vậy mà bẻ xuống, kẻ địch đã bị cậu đè trên mặt đất."
Cánh tay của Sean bị Andrew đè ở phía sau một cách thuần thục, anh nghĩ Andrew sẽ dừng tay, nhưng không ngờ hắn thật sự đè anh lại trên mặt đất, dùng đầu gối ghìm lấy lưng anh.
Cằm Sean đập lên mặt đất phát đau, "Hey! Người anh em, buông tôi ra!"
Andrew lại cười khẽ một tiếng, tiếng cười khàn khàn giống như gần ở bên tai Sean. Bàn tay còn lại của hắn vuốt ve dọc theo bên sườn anh xuống phía dưới, xoa nắn lên gò mông anh, "Cậu nhận thua tôi sẽ để cậu đứng lên!"
Trong quân đội thường xuyên có những trò đùa trên thân thể như vậy, thậm chí còn thực sự “động chân tay”. Khi Sean còn là Vincent cũng từng cùng chiến hữu “chơi súng bằng tay”, nhưng anh không thích bị người khác đè xuống dưới làm ra mấy động tác kiểu như thế này.
"Andrew! Để tôi đứng lên!" Anh quát.
"Honey, cậu còn chưa nhận thua!" Bàn tay Andrew càng ngày càng dâm đãng, mấy chiến hữu mặc quân phục đi qua bên cạnh họ, tựa hồ nhìn những trò đùa giỡn như vậy đã thành thói quen, chỉ nhấc lên ngón giữa rồi cười đi qua.
Nhưng Sean đã đỏ bừng từ cổ đến tai.
Không biết sức lực từ đâu tới, Sean mạnh mẽ lật người một cái, vươn tay túm lấy đầu vai Andrew, đầu gối thúc mạnh lên, hàng loạt động tác lưu loát mà nhanh chóng. Khi Sean phục hồi lại tinh thần, Andrew đang bị anh đè trên sàn, trên miệng mang theo một nụ cười nghiền ngẫm.
"Sean, tôi thấy thực ra cậu vẫn còn nhớ phải làm như thế nào để đánh thắng được tôi."
"Xin lỗi." Sean đứng lên, nhìn Andrew nhanh nhẹn đứng dậy, "Hi vọng từ nay về sau anh sẽ không đùa giỡn kiểu này nữa."
Andrew lại cười cười, đường cong trên khóe môi cùng nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt khi cười khiến cho hắn thành thục mà tràn đầy mị lực, ngón tay hắn xẹt qua cằm Sean, bị Sean né tránh , "Lần sau khi cậu đánh thắng tôi, tôi sẽ không đùa giỡn loại này với cậu."
Sean vừa muốn nói gì, Andrew lại uốn uốn thắt lưng, rời khỏi.
Cơ thể hắn vươn thành một hình cung duyên dáng, giống như một con hắc báo vận sức chờ phát động.
Sean thở dài, về ký túc xá.
Trước lúc tắt đèn, Jack tìm đến anh, đây là việc mỗi tối trước khi đi ngủ anh ta đều làm để xác nhận xem người anh em thân thiết của mình hôm nay tâm tình như thế nào, có thích hợp để trợ giúp đội trưởng hay không.
"Andrew Fisher là loại người nào?"