"Hmm. . . . . . Anh ta là tinh anh trong quân chủng hậu bị. Đánh cận chiến, bắn, ẩn núp, dã ngoại sinh tồn... anh ta cơ hồ không có điểm yếu. Khi cậu mới tới, anh ta là đội trưởng của cậu. Chúng tôi đều rất hâm mộ, anh ta đã dạy cậu rất nhiều thứ. Sau đó cậu lại được điều đến dưới tay đội trưởng hiện nay của chúng ta, từ đó mỗi lần luyện tập, anh ta liền chỉ đấu tập với một mình cậu."
"Tôi đã từng thắng anh ta lần nào chưa?"
"Cậu, ha ha... có thắng, nhưng thua mười lần may ra thắng được một lần, mà đến lần sau cậu luôn bị “dập” cho thê thảm hơn." Jack ngoác miệng cười.
Nói như vậy mình cũng không phải là một tay rất lợi hại, vì sao Andrew lại nói nếu mình xuất ngũ hắn sẽ rất cô đơn?
Một tuần sau, Sean nghênh đón đợt huấn luyện dã ngoại sinh tồn. Máy bay quân dụng đưa bọn họ đến một khu rừng nhiệt đới. Liên D của Sean có nhiệm vụ là ngắm bắn Liên A, bảo đảm cho Liên C nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Sean cùng Jack bị điều tới cùng một cứ điểm, bọn họ phải ẩn núp tại nơi này, một khi có người của Liên A đi qua, họ cần ngắm bắn bách phát bách trúng.
Nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ là mai phục rồi bắn mà thôi, căn bản không khoa trương giống như trong phim Hollywood.
Nhưng nhiệm vụ này cũng sẽ không đơn giản, nếu bắt đầu từ ngày đầu tiên của kỳ huấn luyện đến ngày cuối cùng, Liên A không hề đi qua đây, như vậy Jack cùng Sean phải không nhúc nhích khứ thủ ở nơi này đến khi cuộc huấn luyện chấm dứt.
Jack đắp một đống đất trên mặt đất phủ kín lá rụng, lấy cỏ dại phủ ở trên người.
Súng cũng đã được che giấu tốt, trừ khi có người đến thật gần, nếu không sẽ không thể phát giác ra họng súng. Sean ẩn thân ở trong một góc khuất.
"Tôi cảm thấy có con kiến chui vào trong quần." Jack nhỏ giọng nói vào thiết bị liên lạc.
"Chẳng phải tôi đã sớm nhắc cậu phải buộc chặt thắt lưng và ống quần hay sao?" Sean vẫn nhìn chằm chằm vào kính ngắm.
"Không xong. . . . . . Dường như chúng nó bò lên “hòn hòn” của tôi. . . . . ." Thanh âm của Jack nghe như đang nhẫn nại rất khó chịu.
"Vậy thì cậu phun thuốc sát trùng cho “hòn hòn” của cậu." Sean vẫn duy trì tư thế, một mảnh lá rụng chậm rãi rơi xuống, dừng ở trên chóp mũi anh, anh nhẹ nhàng thổi, lá cây rơi lên mặt đất.
Jack cắn môi, "Tôi có cảm giác dường như không phải kiến. . . . . . Có thể là cái gì nhện độc hay không?"
"Tôi chỉ biết thứ đó tuyệt đối sẽ không phải là bàn tay tôi." Mắt Sean bắt đầu mỏi, "Jack, đổi người."
Jack ngắm phía trước, Sean gối lên mu bàn tay nghỉ ngơi.
Hai người thay phiên nghỉ ngơi, rốt cục kiên trì chịu đựng tới chiều ngày thứ ba.
Sean nâng tay nhìn đồng hồ, cuộc huấn luyện đã chấm dứt, bọn họ không hề thấy người của Liên A.
Jack chui ra từ sau đống đất, việc đầu tiên chính là cởi quần ra xem “tiểu huynh đệ”.
Sean thở dài, "Trở về đi bệnh xá đi."
Khi tập hợp chờ lên phi cơ, Sean nhìn thấy Andrew. Hắn ta nhìn anh, cười, sau đó cũng xếp hàng lên phi cơ.
"Liên C có hoàn thành nhiệm vụ không?" Sean dựa vào Jack, nhỏ giọng hỏi.
"Hoàn thành, so với thời gian dự định còn sớm 7 phút." Jack bĩu môi, "Nhưng này Sean, cậu cũng thật là có kiên nhẫn, có thể ngồi tại chỗ không nhúc nhích."
"Tôi không kiên nhẫn bằng cậu, “hòn hòn” bị kiến cắn còn có thể nhịn được ba ngày." Sean cũng cười khẽ một tiếng, chờ đợi là tố chất cần có của mỗi một bộ đội đặc chủng hậu bị, cho dù là chờ đợi mười ngày, bọn họ cũng phải kiên trì tại chỗ.
"Ý tôi là cho dù không có ai cùng cậu làm nhiệm vụ, cậu vẫn có thể một mình mai phục tại vị trí, im lặng hưởng thụ sự trầm mặc." Jack huých vai Sean, trừng mắt nhìn, "Nhân tiện nói một câu, chỗ đó của tôi đã kết vảy, qua vài ngày nữa sẽ khỏe như gấu, chúng ta có thể cùng nhau xem video."
Sean không khỏi bật cười, anh cũng không hy vọng nhìn thấy Jack ngồi trên giường anh vừa xem phim cấp 3 vừa “tự chơi súng”.
Trở lại căn cứ lại là huấn luyện liên tiếp. Sean vẫn không ngừng cảm nhận được có ánh mắt chăm chú dõi theo mình, nhưng bây giờ, anh đã tìm được chủ nhân của ánh mắt.
Cuối cùng Sean cũng đã đạt tư cách ở môn lắp ráp súng ống, đội của anh rốt cục không cần “nhờ ơn” anh mà bị phạt chạy đường trường.
Xuyên qua các đội hữu vây quanh, anh nhìn thấy Liên C tiến vào. Bọn họ sắp xếp đội ngũ, đứng ở sau Liên D, hai tay giao nắm đặt sau lưng, ưỡn ngực đứng ngay ngắn.
Andrew đứng ở chếch phía sau lưng Sean, không cần quay đầu lại, Sean cũng biết tên kia đang nhìn mình.
Tầm mắt của hắn miêu tả nửa bên khuôn mặt của Sean, dọc theo cổ trượt đến lưng, đến hông, đến cặp chân thon dài hữu lực bị đồng phục sẫm màu bao bọc lấy.
Tầm mắt của Andrew chất chứa tính áp bách, điều này làm cho Sean thấy căng thẳng, để quên đi cảm giác căng thẳng này, anh đành phải hết sức chăm chú vào súng ống, tốc độ lắp ráp trở nên nhanh chóng thuần thục, dường như ăn khớp theo một thứ tiết tấu nào đó trong lồng ngực, anh nâng súng, bắn.
Nhịp tim đập ngoài ý muốn phối hợp ăn ý với tốc độ bóp cò, mấy phát bắn ra, kết quả tốt đến nỗi làm cho người khác kinh ngạc.
Không có thời gian vui sướng, Sean nhanh chóng tháo súng, xoay người về đơn vị. Ngay tại một phút ấy, anh chạm phải tầm mắt của Andrew.
Trong lúc huấn luyện, tất cả mọi người đều không có biểu tình dư thừa, Sean lại trông thấy ở trong sự lạnh lùng của Andrew xen lẫn sự tán thưởng.
Giống như tìm lại được cảm hứng đã mất, thành tích lắp ráp súng ống cùng bắn súng của Sean nhoáng lên một cái đã lên đến vị trí số 1 của Liên D.
Những lúc nhàn hạ, Andrew cũng tới tìm Sean, hai người lại diễn luyện cận chiến, tuy rằng phần lớn đều chấm dứt với sự thảm bại của Sean, nhưng Andrew tựa hồ rất tinh tế và tận lực để Sean ít bị thương. Phải biết rằng bộ đội đặc chủng đánh cận chiến đều là trí mạng, mỗi một đòn xuất ra không phải chỉ vì đánh bại đối phương mà là nhằm khiến đối phương mất hẳn năng lực chiến đấu. Ở thế công như vậy, Andrew còn có thể khống chế lực đạo và chiêu thức, thu phóng tự nhiên, Sean chỉ còn biết khâm phục.
Lại là một lần diễn tập, tất cả binh lính của Liên D phải leo lên một tòa nhà hình tháp trong vòng hai mươi giây.
Sean làm được, nhưng chờ đợi anh ở trên cao là Andrew. Đầu anh trúng một quyền, thiếu chút nữa rơi xuống. Sean nắm chặt dây thừng, xoay người muốn nhảy lên, Andrew bám chặt lấy thắt lưng anh, khuỷu tay nện xuống.
Trong chớp mắt, Sean có ảo giác sắp mất mạng, không biết là do tuyến yên bị kích thích hay vì đại não vẫn lưu lại tế bào vận động của “Sean”, anh bất ngờ đón được khuỷu tay của Andrew, nghiêng người áp đảo hắn lên mặt đất. Hai người quyền cước kịch liệt, trong đầu Sean không ngừng hiện lên những trận diễn luyện của mình cùng Andrew trước đó, đại não của anh thiết kế một phương án đón đỡ và phản công hoàn mĩ, và thân thể anh như bị trực tiếp cưỡng chế theo phác đồ trong não, sau khi anh tung cước đá văng Andrew, Sean chạy về phía đích, so với quy anh đã chậm 15 giây, kết quả lại là phạt chạy đường dài, khác một điều là lúc này cả liên đội cùng chạy với anh.
Liên đội không ai trách cứ anh, thậm chí còn có người nói, "Sean, làm không tồi! Gặp Andrew chỉ đến muộn 15 giây, đây là tân kỷ lục!"
Sean ngơ ngác.
Jack giải thích, "Trước kia những người gặp phải Andrew ít nhất cũng bị muộn hơn 20 giây, thảm một chút thì diễn tập xong rồi còn không đứng dậy được!"
"Thật sao. . . . . ." Sean cười cười.
Trở lại trong phòng, Sean ngửa đầu nhìn trần nhà.
Anh biết mình đã thành công chuyển biến từ “Vincent” thành “Sean”, thích ứng với cơ thể trải qua huấn luyện của bộ đội đặc chủng.
Nhưng anh vẫn có cảm giác mình thiếu cái gì đó, vô luận anh có trở thành một bộ đội đặc chủng vĩ đại xuất sắc cỡ nào, có một thứ vẫn đè nặng trong tâm hồn anh không thể bị tiêu tan. Đó là hình ảnh anh đeo thiết bị liên lạc ghìm súng đi ở giữa ngã tư đường tại Baghdad, phía trước chính là các chiến hữu đem sinh mệnh của mình giao cho anh.
Thân thể anh là Sean Elvis, nhưng tâm trí của anh vĩnh viễn thuộc về Vincent Mann.
Tựa như ngày đó khi tham gia huấn luyện dã ngoại, thiết bị liên lạc xảy ra vấn đề, Sean theo bản năng tiếp nhận nó, sửa chữa nó để đồng đội bắt đầu tiếp được sóng điện truyền đến.
..........
Một tuần sau đó, chuyên gia đánh giá của quân đội lại đã đến.
Jack tựa hồ biết Sean căng thẳng, vỗ vai anh, nói, "Người anh em, cậu đã trở nên rất lợi hại! Không có loại đánh giá nào cậu không qua được!"
Sean chỉ cười cười, điều anh đang suy nghĩ không phải là làm thế nào để thông qua sát hạch.
Trước lúc sát hạch khoảng một tiếng đồng hồ, Sean ngồi ở cửa ký túc xá, trên sân thể dục, các đồng đội của anh đang đánh bóng rổ, bên ngoài sân một vài chiến hữu khác đang ngồi hút thuốc, quân phục khoác trên vai, trò chuyện lại thỉnh thoảng hò hét lên mấy câu vọng vào sân.
Có người ngồi xuống bên cạnh Sean, không cần quay đầu lại, Sean cũng biết là Andrew.
"Suy nghĩ cái gì? Trước đây cậu là một tay chơi bóng rổ rất cừ, sao không ra thử xem?" Giọng nói của Andrew thực ôn hòa, có chút làm cho người ta không thể tưởng được khí thế của hắn khi dồn địch thủ vào chỗ chết.
"Bởi vì tôi không phải Sean Elvis, cho nên tôi không am hiểu đánh bóng rổ."
"Vậy cậu là ai?" Andrew cười cười, đưa một điếu thuốc tới trước mặt Sean.
"Tôi cũng không biết. . . . . . Tôi là ai. . . . . ." Sean nở nụ cười, có vẻ bất đắc dĩ.
Andrew thấy anh không có ý định nhận lấy điếu thuốc, vì thế rụt tay về, tự mình đốt một điếu. Hắn hút thuốc tư thái có chút hương vị tang thương, con mắt khẽ híp nhìn tàn thuốc, "Hắc, Sean. Tôi nghĩ có nhiều lúc mấu chốt của vấn đề không phải chúng ta là ai . . . . . . Mà là chúng ta muốn làm gì. Nói cách khác, hiện giờ cậu ở bộ đội đặc chủng hậu bị không có nghĩa là tương lai cậu sẽ vẫn ở lại nơi đây."
Sean nhìn về phía hắn, "Liệu đã có ai nói khi nhìn khuôn mặt anh ở góc 45° anh rất giống George Clooney?"
"Có." Ngón tay của Andrew đập đập trên thân điếu thuốc, "Bạn gái cũ của cậu trước khi đá cậu đã nói với tôi câu đó."
.........
Đi vào văn phòng Đội trưởng, tâm tình vốn căng thẳng của Sean dần bình phục trở lại.
Chuyên gia đánh giá của quân đội nhìn thành tích của Sean trong ba tháng huấn luyện, sau đó nói, "Trung sĩ Elvis, tôi cảm thấy anh sẽ nhanh chóng khôi phục được phong độ tác chiến trước đây. Tất nhiên, quân đội cũng là nơi có tính nhân đạo, nếu anh muốn có một khoảng thời gian nghỉ ngơi để tự điều chỉnh bản thân, tôi nghĩ cấp trên cũng sẽ phê chuẩn."
"Báo cáo cấp trên, " Sean hành lễ, "Tôi muốn xin được điều đến bộ phận EOD của Baghdad - Iraq!"
"EOD? Bộ phận xử lý chất nổ?" Chuyên gia đánh giá ngẩn ngơ, đội trưởng của Sean cũng biểu hiện như thể đại não bị gài bom và quả bom đó vừa mới phát nổ!
"Hmm. . . . . . Anh ta là tinh anh trong quân chủng hậu bị. Đánh cận chiến, bắn, ẩn núp, dã ngoại sinh tồn... anh ta cơ hồ không có điểm yếu. Khi cậu mới tới, anh ta là đội trưởng của cậu. Chúng tôi đều rất hâm mộ, anh ta đã dạy cậu rất nhiều thứ. Sau đó cậu lại được điều đến dưới tay đội trưởng hiện nay của chúng ta, từ đó mỗi lần luyện tập, anh ta liền chỉ đấu tập với một mình cậu."
"Tôi đã từng thắng anh ta lần nào chưa?"
"Cậu, ha ha... có thắng, nhưng thua mười lần may ra thắng được một lần, mà đến lần sau cậu luôn bị “dập” cho thê thảm hơn." Jack ngoác miệng cười.
Nói như vậy mình cũng không phải là một tay rất lợi hại, vì sao Andrew lại nói nếu mình xuất ngũ hắn sẽ rất cô đơn?
Một tuần sau, Sean nghênh đón đợt huấn luyện dã ngoại sinh tồn. Máy bay quân dụng đưa bọn họ đến một khu rừng nhiệt đới. Liên D của Sean có nhiệm vụ là ngắm bắn Liên A, bảo đảm cho Liên C nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Sean cùng Jack bị điều tới cùng một cứ điểm, bọn họ phải ẩn núp tại nơi này, một khi có người của Liên A đi qua, họ cần ngắm bắn bách phát bách trúng.
Nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ là mai phục rồi bắn mà thôi, căn bản không khoa trương giống như trong phim Hollywood.
Nhưng nhiệm vụ này cũng sẽ không đơn giản, nếu bắt đầu từ ngày đầu tiên của kỳ huấn luyện đến ngày cuối cùng, Liên A không hề đi qua đây, như vậy Jack cùng Sean phải không nhúc nhích khứ thủ ở nơi này đến khi cuộc huấn luyện chấm dứt.
Jack đắp một đống đất trên mặt đất phủ kín lá rụng, lấy cỏ dại phủ ở trên người.
Súng cũng đã được che giấu tốt, trừ khi có người đến thật gần, nếu không sẽ không thể phát giác ra họng súng. Sean ẩn thân ở trong một góc khuất.
"Tôi cảm thấy có con kiến chui vào trong quần." Jack nhỏ giọng nói vào thiết bị liên lạc.
"Chẳng phải tôi đã sớm nhắc cậu phải buộc chặt thắt lưng và ống quần hay sao?" Sean vẫn nhìn chằm chằm vào kính ngắm.
"Không xong. . . . . . Dường như chúng nó bò lên “hòn hòn” của tôi. . . . . ." Thanh âm của Jack nghe như đang nhẫn nại rất khó chịu.
"Vậy thì cậu phun thuốc sát trùng cho “hòn hòn” của cậu." Sean vẫn duy trì tư thế, một mảnh lá rụng chậm rãi rơi xuống, dừng ở trên chóp mũi anh, anh nhẹ nhàng thổi, lá cây rơi lên mặt đất.
Jack cắn môi, "Tôi có cảm giác dường như không phải kiến. . . . . . Có thể là cái gì nhện độc hay không?"
"Tôi chỉ biết thứ đó tuyệt đối sẽ không phải là bàn tay tôi." Mắt Sean bắt đầu mỏi, "Jack, đổi người."
Jack ngắm phía trước, Sean gối lên mu bàn tay nghỉ ngơi.
Hai người thay phiên nghỉ ngơi, rốt cục kiên trì chịu đựng tới chiều ngày thứ ba.
Sean nâng tay nhìn đồng hồ, cuộc huấn luyện đã chấm dứt, bọn họ không hề thấy người của Liên A.
Jack chui ra từ sau đống đất, việc đầu tiên chính là cởi quần ra xem “tiểu huynh đệ”.
Sean thở dài, "Trở về đi bệnh xá đi."
Khi tập hợp chờ lên phi cơ, Sean nhìn thấy Andrew. Hắn ta nhìn anh, cười, sau đó cũng xếp hàng lên phi cơ.
"Liên C có hoàn thành nhiệm vụ không?" Sean dựa vào Jack, nhỏ giọng hỏi.
"Hoàn thành, so với thời gian dự định còn sớm phút." Jack bĩu môi, "Nhưng này Sean, cậu cũng thật là có kiên nhẫn, có thể ngồi tại chỗ không nhúc nhích."
"Tôi không kiên nhẫn bằng cậu, “hòn hòn” bị kiến cắn còn có thể nhịn được ba ngày." Sean cũng cười khẽ một tiếng, chờ đợi là tố chất cần có của mỗi một bộ đội đặc chủng hậu bị, cho dù là chờ đợi mười ngày, bọn họ cũng phải kiên trì tại chỗ.
"Ý tôi là cho dù không có ai cùng cậu làm nhiệm vụ, cậu vẫn có thể một mình mai phục tại vị trí, im lặng hưởng thụ sự trầm mặc." Jack huých vai Sean, trừng mắt nhìn, "Nhân tiện nói một câu, chỗ đó của tôi đã kết vảy, qua vài ngày nữa sẽ khỏe như gấu, chúng ta có thể cùng nhau xem video."
Sean không khỏi bật cười, anh cũng không hy vọng nhìn thấy Jack ngồi trên giường anh vừa xem phim cấp vừa “tự chơi súng”.
Trở lại căn cứ lại là huấn luyện liên tiếp. Sean vẫn không ngừng cảm nhận được có ánh mắt chăm chú dõi theo mình, nhưng bây giờ, anh đã tìm được chủ nhân của ánh mắt.
Cuối cùng Sean cũng đã đạt tư cách ở môn lắp ráp súng ống, đội của anh rốt cục không cần “nhờ ơn” anh mà bị phạt chạy đường trường.
Xuyên qua các đội hữu vây quanh, anh nhìn thấy Liên C tiến vào. Bọn họ sắp xếp đội ngũ, đứng ở sau Liên D, hai tay giao nắm đặt sau lưng, ưỡn ngực đứng ngay ngắn.
Andrew đứng ở chếch phía sau lưng Sean, không cần quay đầu lại, Sean cũng biết tên kia đang nhìn mình.
Tầm mắt của hắn miêu tả nửa bên khuôn mặt của Sean, dọc theo cổ trượt đến lưng, đến hông, đến cặp chân thon dài hữu lực bị đồng phục sẫm màu bao bọc lấy.
Tầm mắt của Andrew chất chứa tính áp bách, điều này làm cho Sean thấy căng thẳng, để quên đi cảm giác căng thẳng này, anh đành phải hết sức chăm chú vào súng ống, tốc độ lắp ráp trở nên nhanh chóng thuần thục, dường như ăn khớp theo một thứ tiết tấu nào đó trong lồng ngực, anh nâng súng, bắn.
Nhịp tim đập ngoài ý muốn phối hợp ăn ý với tốc độ bóp cò, mấy phát bắn ra, kết quả tốt đến nỗi làm cho người khác kinh ngạc.
Không có thời gian vui sướng, Sean nhanh chóng tháo súng, xoay người về đơn vị. Ngay tại một phút ấy, anh chạm phải tầm mắt của Andrew.
Trong lúc huấn luyện, tất cả mọi người đều không có biểu tình dư thừa, Sean lại trông thấy ở trong sự lạnh lùng của Andrew xen lẫn sự tán thưởng.
Giống như tìm lại được cảm hứng đã mất, thành tích lắp ráp súng ống cùng bắn súng của Sean nhoáng lên một cái đã lên đến vị trí số của Liên D.
Những lúc nhàn hạ, Andrew cũng tới tìm Sean, hai người lại diễn luyện cận chiến, tuy rằng phần lớn đều chấm dứt với sự thảm bại của Sean, nhưng Andrew tựa hồ rất tinh tế và tận lực để Sean ít bị thương. Phải biết rằng bộ đội đặc chủng đánh cận chiến đều là trí mạng, mỗi một đòn xuất ra không phải chỉ vì đánh bại đối phương mà là nhằm khiến đối phương mất hẳn năng lực chiến đấu. Ở thế công như vậy, Andrew còn có thể khống chế lực đạo và chiêu thức, thu phóng tự nhiên, Sean chỉ còn biết khâm phục.
Lại là một lần diễn tập, tất cả binh lính của Liên D phải leo lên một tòa nhà hình tháp trong vòng hai mươi giây.
Sean làm được, nhưng chờ đợi anh ở trên cao là Andrew. Đầu anh trúng một quyền, thiếu chút nữa rơi xuống. Sean nắm chặt dây thừng, xoay người muốn nhảy lên, Andrew bám chặt lấy thắt lưng anh, khuỷu tay nện xuống.
Trong chớp mắt, Sean có ảo giác sắp mất mạng, không biết là do tuyến yên bị kích thích hay vì đại não vẫn lưu lại tế bào vận động của “Sean”, anh bất ngờ đón được khuỷu tay của Andrew, nghiêng người áp đảo hắn lên mặt đất. Hai người quyền cước kịch liệt, trong đầu Sean không ngừng hiện lên những trận diễn luyện của mình cùng Andrew trước đó, đại não của anh thiết kế một phương án đón đỡ và phản công hoàn mĩ, và thân thể anh như bị trực tiếp cưỡng chế theo phác đồ trong não, sau khi anh tung cước đá văng Andrew, Sean chạy về phía đích, so với quy anh đã chậm giây, kết quả lại là phạt chạy đường dài, khác một điều là lúc này cả liên đội cùng chạy với anh.
Liên đội không ai trách cứ anh, thậm chí còn có người nói, "Sean, làm không tồi! Gặp Andrew chỉ đến muộn giây, đây là tân kỷ lục!"
Sean ngơ ngác.
Jack giải thích, "Trước kia những người gặp phải Andrew ít nhất cũng bị muộn hơn giây, thảm một chút thì diễn tập xong rồi còn không đứng dậy được!"
"Thật sao. . . . . ." Sean cười cười.
Trở lại trong phòng, Sean ngửa đầu nhìn trần nhà.
Anh biết mình đã thành công chuyển biến từ “Vincent” thành “Sean”, thích ứng với cơ thể trải qua huấn luyện của bộ đội đặc chủng.
Nhưng anh vẫn có cảm giác mình thiếu cái gì đó, vô luận anh có trở thành một bộ đội đặc chủng vĩ đại xuất sắc cỡ nào, có một thứ vẫn đè nặng trong tâm hồn anh không thể bị tiêu tan. Đó là hình ảnh anh đeo thiết bị liên lạc ghìm súng đi ở giữa ngã tư đường tại Baghdad, phía trước chính là các chiến hữu đem sinh mệnh của mình giao cho anh.
Thân thể anh là Sean Elvis, nhưng tâm trí của anh vĩnh viễn thuộc về Vincent Mann.
Tựa như ngày đó khi tham gia huấn luyện dã ngoại, thiết bị liên lạc xảy ra vấn đề, Sean theo bản năng tiếp nhận nó, sửa chữa nó để đồng đội bắt đầu tiếp được sóng điện truyền đến.
..........
Một tuần sau đó, chuyên gia đánh giá của quân đội lại đã đến.
Jack tựa hồ biết Sean căng thẳng, vỗ vai anh, nói, "Người anh em, cậu đã trở nên rất lợi hại! Không có loại đánh giá nào cậu không qua được!"
Sean chỉ cười cười, điều anh đang suy nghĩ không phải là làm thế nào để thông qua sát hạch.
Trước lúc sát hạch khoảng một tiếng đồng hồ, Sean ngồi ở cửa ký túc xá, trên sân thể dục, các đồng đội của anh đang đánh bóng rổ, bên ngoài sân một vài chiến hữu khác đang ngồi hút thuốc, quân phục khoác trên vai, trò chuyện lại thỉnh thoảng hò hét lên mấy câu vọng vào sân.
Có người ngồi xuống bên cạnh Sean, không cần quay đầu lại, Sean cũng biết là Andrew.
"Suy nghĩ cái gì? Trước đây cậu là một tay chơi bóng rổ rất cừ, sao không ra thử xem?" Giọng nói của Andrew thực ôn hòa, có chút làm cho người ta không thể tưởng được khí thế của hắn khi dồn địch thủ vào chỗ chết.
"Bởi vì tôi không phải Sean Elvis, cho nên tôi không am hiểu đánh bóng rổ."
"Vậy cậu là ai?" Andrew cười cười, đưa một điếu thuốc tới trước mặt Sean.
"Tôi cũng không biết. . . . . . Tôi là ai. . . . . ." Sean nở nụ cười, có vẻ bất đắc dĩ.
Andrew thấy anh không có ý định nhận lấy điếu thuốc, vì thế rụt tay về, tự mình đốt một điếu. Hắn hút thuốc tư thái có chút hương vị tang thương, con mắt khẽ híp nhìn tàn thuốc, "Hắc, Sean. Tôi nghĩ có nhiều lúc mấu chốt của vấn đề không phải chúng ta là ai . . . . . . Mà là chúng ta muốn làm gì. Nói cách khác, hiện giờ cậu ở bộ đội đặc chủng hậu bị không có nghĩa là tương lai cậu sẽ vẫn ở lại nơi đây."
Sean nhìn về phía hắn, "Liệu đã có ai nói khi nhìn khuôn mặt anh ở góc ° anh rất giống George Clooney?"
"Có." Ngón tay của Andrew đập đập trên thân điếu thuốc, "Bạn gái cũ của cậu trước khi đá cậu đã nói với tôi câu đó."
.........
Đi vào văn phòng Đội trưởng, tâm tình vốn căng thẳng của Sean dần bình phục trở lại.
Chuyên gia đánh giá của quân đội nhìn thành tích của Sean trong ba tháng huấn luyện, sau đó nói, "Trung sĩ Elvis, tôi cảm thấy anh sẽ nhanh chóng khôi phục được phong độ tác chiến trước đây. Tất nhiên, quân đội cũng là nơi có tính nhân đạo, nếu anh muốn có một khoảng thời gian nghỉ ngơi để tự điều chỉnh bản thân, tôi nghĩ cấp trên cũng sẽ phê chuẩn."
"Báo cáo cấp trên, " Sean hành lễ, "Tôi muốn xin được điều đến bộ phận EOD của Baghdad - Iraq!"
"EOD? Bộ phận xử lý chất nổ?" Chuyên gia đánh giá ngẩn ngơ, đội trưởng của Sean cũng biểu hiện như thể đại não bị gài bom và quả bom đó vừa mới phát nổ!