"Làm sao vậy Sean?" Bản vẽ của Hawkins đặt trên bàn, quả nhiên là sơ đồ mạch điện bom.
"Không có gì, chỉ là đi ngang qua thôi."
Hawkins vươn tay ra, đầu ngón tay vuốt ve qua má Sean, "Không phải chỉ là đi ngang qua, cậu đã ở bên ngoài nhìn tôi một lúc lâu."
"Chẳng phải vì cuối tuần anh sẽ đi hay sao? Trước khi đi, anh có thể cùng đồng đội của mình chơi bóng rổ, uống bia, cùng nhau xem DVD.......... ý tôi nói đến những bộ phim kinh điển của Tiến sĩ Grey.......... có lẽ không phải là ý kiến tồi."
"Đúng vậy."
Sean vẫn trầm mặc nhìn xuống dưới, Hawkins vươn tay ra nâng mặt anh nhìn vào mình: "Tôi chưa từng nghĩ tới muốn làm cho cậu vui lại đơn giản đến như vậy."
"Sao cơ?" Sean hỏi.
"Ví dụ như cùng nhau chơi bóng rổ, uống bia, xem phim."
"Nơi này còn có hoạt động giải trí gì khác hay sao? A, còn có bài brit." Sean cười cười.
Hawkins lẳng lặng nhìn Sean.
Căn phòng im lặng, ánh mắt nhìn chăm chú của Hawkins khiến tim Sean không khỏi đập nhanh hơn, khi anh muốn quay mặt qua chỗ khác ngồi thẳng lại, đối phương rốt cục mở miệng nói chuyện .
"Sean, cậu là đặc biệt."
"A?"
Hawkins hơi hơi nghiêng mặt: "So với Montero còn đặc biệt, so với bom cũng đặc biệt, cậu là đặc biệt nhất.........."
"Đương nhiên, anh sẽ không nghĩ đến bom hoặc Montero mà ‘chơi súng’."
"Vì có cậu, tôi cảm thấy còn sống quan trọng hơn nhiều so với tháo dỡ bom của Montero." Trán của Hawkins tì lên trán anh, thanh âm của y trầm thấp mà từ tính, tựa như một đĩa nhạc cổ điển từng vòng từng vòng xoay, xoay khiến cho người nghe bị cuốn vào tìm không thấy đường về hiện thực, "Tôi biết, cậu luôn đứng sau lưng tôi, nhìn theo tôi. Cậu khiến tôi cảm thấy được an toàn."
Môi Sean bị y nhẹ nhàng ngậm lấy, nhẹ nhàng mân mê, lưỡi y không hề với vào trong miệng anh, dường như hai đôi môi chỉ giản đơn đụng chạm đã là một chuyện vô cùng dễ chịu.
Sau đó, Sean chậm rãi đưa lưỡi duỗi về phía đối phương. Hawkins ngoài ý muốn mà bắt lấy nó, bàn tay dày rộng vươn về phía sau gáy anh, ghì lại.
Sean cảm thấy anh không cần tiếp tục kháng cự loại cảm giác này nữa.
Ngày mai cuối cùng cũng đến, anh không muốn có gì tiếc nuối, nếu kết quả của bọn họ chỉ có chia lìa.
Anh tự tay lột bỏ áo của Hawkins, khi kéo đến bả vai chiếc áo bị mắc lại, Hawkins không hề đưa tay lên.
Y nhìn về phía anh: "Sean, cậu có biết mình đang làm gì không?"
"Biến ảo tưởng của anh thành sự thật." Sean cong cong khóe miệng.
Hawkins bỗng nhiên đẩy anh ngã ập lên giường, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập lửa nóng: "Sean, cậu vốn không biết ảo tưởng của tôi có bao nhiêu điên cuồng."
"Anh là gã điên, tôi đã sớm biết."
Hawkins cúi đầu: "Ta sẽ không thể khống chế được chính mình.........."
"Nếu anh khiến tôi thấy khó chịu, tôi sẽ đá chết anh.........." Sean còn chưa nói xong, đã bị cơn mưa hôn của Hawkins bao phủ.
Quân phục của anh bị Hawkins lột bỏ, y vùi đầu bên tai anh, âm thanh khàn khàn thô ráp: "Tôi đã mơ tưởng đến chuyện cởi quân phục của cậu rất nhiều lần ."
"Vì sao lại là quân phục?" Sean nở nụ cười.
Hawkins hôn hôn phần cổ lộ ra khỏi áo của Sean, ranh nanh khẽ cắn, "Bởi vì cởi quân phục.......... Có thể khiến cậu từ một binh sĩ biến thành Sean của một mình tôi."
"Ý tưởng rất tuyệt." Sean xoay người, đè lên trên Hawkins.
Hawkins tựa hồ không ngại bị Sean áp chế, y ngẩng đầu lên hôn hôn khuôn mặt anh, bàn tay vuốt ve dọc theo bờ lưng anh, một đường xuống phía dưới, với vào trong quần lót.
Sean từ từ nhắm mắt lại, cảm thụ sự tồn tại của y .......... .........., từ nhẹ nhàng chậm rãi nhu nắn dần trở nên dùng sức, tựa hồ y muốn bóp chặt hết thảy thuộc về Sean trong tay. Sean quay đầu, đưa tay về phía sau, muốn kéo bàn tay của Hawkins ra, nhưng y lại “tập kích” môi anh, tham lam nóng bỏng khiến cho anh không biết phải làm sao, đó đúng là một nụ hôn “tiêu chuẩn” Hawkins.
Sean thoáng lơi lỏng, đối phương đã ghì chặt lấy thắt lưng anh, trời đất điên đảo, Sean lại bị áp về đến đệm. Hawkins cuồng nhiệt hôn lên má anh, trằn trọc đến cằm, đến cổ, từng nụ hôn như thắp lửa trên da anh, thành một con đường dài rạo rực xuống phía dưới. Hô hấp của Sean dần thô trọng.
"Hawkins.......... Thế này........ có chút kỳ quái.........."
"Không có gì kỳ quái." Hawkins tháo khuy quần, lôi kéo bàn tay Sean ôm lấy phần da thịt nóng bỏng đầy sức sống của mình, "Cậu cũng biết, tôi muốn cậu."
Một giây ấy, anh có dự cảm linh hồn mình sẽ bị thiêu đốt đến tàn tro, Sean nuốt khan, "OK.......... Tôi nghĩ ......... có lẽ tôi vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị .........."
Hawkins bóp chặt lấy thắt lưng Sean, lật anh nằm úp sấp, cằm anh nện lên gối đầu mềm mại.
"Hawkins! Anh muốn làm gì?"
Hawkins hôn lên lưng Sean, dọc theo xương sống kéo xuống, tạo thành một chuỗi tê dại rợn người, ở xương cùng, lưỡi y làm một vòng tròn nóng rực và ẩm ướt. Sean mở to hai mắt, cố gắng chống cự cảm giác linh hồn mình như muốn bị hút ra khỏi thân thể, cảm giác lúc này đối với anh mà nói thực xa lạ, nằm trên người anh không phải là một người thiếu nữ dịu dàng mềm mại, mà là một người đàn ông cường ngạnh.........
Hawkins ôm lấy thắt lưng Sean, .......... ..........
"Dừng lại! Hawkins! Dừng lại!" Sean giãy dụa, lại cảm giác được con mãnh thú nóng bỏng đến thiêu đốt được linh hồn anh thành tro kia đụng chạm đến hậu huyệt, muốn phá tan hết thảy mọi rào cản, cường ngạnh mở rộng thân thể anh đến cực hạn.
Sean cắn răng, gân xanh trên thái dương đột khởi, trong một thoáng, anh cảm thấy Hawkins thực sự có thể giết chết anh, thừa dịp Hawkins buông tay ra muốn đi ôm anh, Sean cố sức giãy dụa.
"Cậu muốn đi đâu?" Hawkins đè anh lại, không hề báo trước, vọt đi vào.
Sean há to miệng, khuôn mặt nháy mắt nghẹn hồng, thật lâu sau anh mới đấm đấm chăn: "Fuck you ——" (No no, you are the one who is fucked, ka ka ka ka ...)
Hawkins cười khẽ : "Ở trong cậu rất tuyệt."
..........
.......... Sean không ngừng chửi bậy, cảm giác đau đớn như bị thiêu cháy khiến anh muốn tự bổ đầu mình ra xem trong đó chứa gì mà lại..........., anh ân cần hỏi han cả nhà Hawkins một lần lại một lần..........
..........
"Sean, vừa rồi khi mắng chị tôi cậu đã lặp lại từ."
Ngay khi y lên đỉnh, Sean thở dài một hơi.
Hawkins cười nhẹ, lui đi ra.
Sean như được đại xá, mặc kệ đau đớn muốn trở mình đi xuống, Hawkins lại tha anh lên giường, hôn anh, ấn anh xuống.
.......... .......... .......... .
Tiếng kêu la của Sean bị sự mãnh liệt của Hawkins bao phủ.
Hawkins không ngừng nhằm vào nơi sâu nhất, không ngừng đỉnh đến cái nơi tối có thể khiến Sean động tình.
Tình triều dũng tiến vào trong trí não Sean, tẩy sạch mọi bất an lo lắng, cũng tẩy trắng lý trí, vùi dập anh trong mờ mịt.
Hawkins ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn phiếm hồng, lóng lánh mồ hôi, hai mắt khép hờ, biểu tình như thể đang sống trong thế giới mộng ảo tuyệt vời hằng ao ước, khoái cảm và sung sướng vô biên vô tận tràn ra, không cách nào ngăn cản, khiến y không ngừng tác cầu, cho dù đã có được tất cả của Sean, y cũng không sao dừng lại được.
Tiếng thở dốc quấn quýt giao triền, không khí cũng dường như nhộn nhạo.
Sean có một loại ảo giác, Hawkins đã xâm lấn trí não anh, thậm chí mỗi một tế bào trong cơ thể anh đều có sự tồn tại của y.
Khi thời khắc thăng hoa đến, một dòng chất lỏng nóng rực lao thẳng vào trong cơ thể anh, Sean ôm chặt Hawkins.
Hawkins nằm trên người anh, ngón tay một lần lại một lần vuốt ve khuôn mặt anh.
"Cậu là của tôi.........."
Sean thở ra một hơi, giọng ám ách: "Nhất định là tôi điên rồi."
"Vậy tiếp tục điên." Hawkins không rút ra khỏi thân thể anh, chỉ nghiêng đầu nằm trên vai anh, dùng môi khẽ chạm lên cằm anh.
Sean không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong sự ấm áp bao trùm của Hawkins ngủ thiếp đi.
Giờ phút này, Tiến sĩ Grey đang nằm trên giường mình, day day huyệt thái dương, tiếng gầm gừ trong di động khiến ông ta không thể không nghiêng đầu né đi.
"Anh nói nó không muốn đi Sudan là ý gì ——"
"Chính là không muốn đi." Tiến sĩ Grey muốn thở dài, Trung tướng Hawkins có một đứa con như vậy quả thật là đau đầu.
"Nó là thằng điên! Grey ! Hơn nữa nó sắp khiến tôi cũng điên theo nó!"
"Ngoài ra, tôi có một tin tức muốn báo cho ngài, con của ngài đã yêu chính chiến hữu của anh ta."
"Cái gì? Chiến hữu? Một người đàn ông?"
"Đúng vậy, Baghdad EOD không có nữ binh."
"Anh đùa? Hay vì nó lâu lắm không có phụ nữ? Tôi muốn lập tức lôi nó về!"
"Tỉnh táo lại đi, trung tướng. Tôi đã nói là anh ta “yêu”, không phải là thích hay ‘để mắt’ đến. Trung tướng, ngài hiểu ý tôi không? "
"Ý của anh là tôi không thể chia rẽ bọn họ? Trời ạ, tôi lại dùng cái chữ ‘chia rẽ’ này, thật nực cười !"
"Ngài biết con trai ngài là gã điên, như vậy, tôi cho rằng vấn đề ngài cần suy nghĩ không phải là làm thế nào để con trai ngài rời khỏi anh chàng kia, hay tìm lính bắn tỉa ám sát cái kẻ khiến con ngài mê đảo tâm thần. Ngài cho rằng con ngài điên, vậy anh ta điên ở điểm nào?" Grey cười nhẹ.
Điện thoại im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp.
"Nó muốn thứ gì liền nhất định phải đạt đến, bất kể giá nào."
Tiến sĩ Grey có thể tưởng tượng trung tướng Hawkins ở bên kia đang đè lại hai mắt mình một cách mệt mỏi, "Không cần biết người khác nghĩ gì, cũng không để ý chính mình, nó chỉ biết phải đạt được thứ nó muốn."
"Như vậy hiện tại ngài hẳn phải lo lắng anh chàng đáng thương đã đi đến Baghdad lại bị đứa con ngài coi trọng, liệu cậu ta có thể chấp nhận được Hawkins hay không?" Ngón tay của Tiến sĩ Grey nhẹ nhàng đập lên thành giường, giọng nói tha dài có vẻ nhàn nhã, "Hawkins là một quả bom nổ chậm, mà kíp nổ thì nằm trong tay anh chàng đáng thương kia."
"Như vậy cậu ta có yêu Howard không? Cậu ta có nguyện ý sống cùng nó không?" Thanh âm của trung tướng đầy băn khoăn.
Lại một thẳng nam nhẹ dạ cả tin bị bài loan......... Mà hình như ở đây có...... cua đồng! TT^TT