Bọn họ đi về phía một khu nhà cũ nát, sau đó thấy ba người lính bộ đội đặc chủng, Andrew cũng là một trong số đó.
Hai binh lính nấp phía sau xe, nâng súng ngắm về phía kho hàng trên tầng hai, Andrew thì ngồi trên mặt đất, dựa vào xe hút thuốc.
Sean biết, ở nơi nào đó hẳn còn có tay súng bắn tỉa.
Càng quỷ dị là, trước cửa kho hàng, một người lính bộ đội đặc chủng vẫn duy trì tư thế chân đá vào trên cửa, thần sắc nghiêm trọng, một người khác ghìm súng đề phòng ở bên cạnh anh ta.
Sean đi đến trước mặt Andrew, lấy điếu thuốc trong tay anh ta đặt lên môi mình hút một hơi.
Andrew cười nhạo một tiếng: "Như vậy có được tính là gián tiếp hôn môi không?"
"Đi hôn mông Bil Laden đi!" Sean nâng cằm lên, "Sao lại thế này?"
"Nhiệm vụ của tiểu đội chúng tôi là thanh toán cứ điểm này của phản quân, sau khi chúng tôi mai phục ở đây gần tám tiếng, liền phát hiện ra rằng nơi này căn bản không hề có người ra vào."
"Từ từ, mai phục suốt tám tiếng? Tối hôm qua anh cùng với tôi uống đến hơn tám giờ tối đi?"
"Đúng vậy, có điều tôi chỉ uống có vài chai, còn lại tất cả đều vào bụng cậu!" Andrew lấy lại điếu thuốc, tiếp tục hút, "Chúng tôi được biết không phát hiện ra bất cứ ai ở trên lầu."
"Có lẽ có tầng hầm hoặc bọn họ tránh ở lầu một?"
"Bọn họ có song sắt phòng trộm, chúng tôi không thể vào theo lối cửa sổ, cho nên một người anh em đang chuẩn bị đá cửa, nhưng tôi nghe thấy thanh âm không ổn, vội vã giữ cậu ta lại."
"Anh hoài nghi có bom kiểu áp lực cảm ứng?" Sean nhíu mày, "Anh phản ứng rất nhanh, bình thường khi đã đá ra một cú rất khó duy trì lực đạo."
Andrew vứt mẩu thuốc lá xuống đất, "Có thể nghĩ cách đem món đồ chơi kia dỡ xuống không?"
"Chúng tôi sẽ cố hết sức." Sean đứng dậy đi về phía Hawkins, nói lại toàn bộ tình huống một lần.
Bọn họ đi đến trước cánh cửa, Hawkins cẩn thận quan sát, không có kíp nổ lộ ra ngoài cửa.
"Bro, anh cần phải tiếp tục nhẫn nại!" Sean nhìn về phía đối phương, đối phương gật đầu.
Jill thở dài: "Đây là loại đặt thẳng còn có cách, nhưng đây là loại xoay ngang, chúng ta phải lấy thứ gì để thay thế áp lực?"
Hơn nữa bom lại ở phía bên kia cửa.
"Phải phá song cửa chống trộm, chúng ta sẽ vào theo lối đó. " Hawkins nói.
Song sắt chống trộm bị tháo xuống, Hawkins lưu loát trèo lên chui vào, sau đó là Jill.
Sean đang chuẩn bị đi theo, lại bị Andrew đè lại , "Các cậu không một ai mặc trang phục phòng hộ?"
"Bro, anh cần hiểu rằng nếu thứ đồ chơi kia thực sự nổ, trang phục phòng hộ sẽ rất vướng chân chúng tôi." Nói xong, Sean cũng theo đi vào, lúc chân chạm đất, anh nhớ đến câu mình vừa nói, Trời ạ, xem ra anh đã bị trúng độc nặng từ Hawkins, cách nói cách làm càng lúc càng giống y.
"Nếu vậy, tôi cũng đi vào với các cậu." Andrew quay đầu lại ra hiệu cho các đội viên của mình, sau đó cũng trèo qua cửa sổ.
Lầu một có diện tích rất lớn, bờ tường phân cách nó thành hai gian phòng đã sập, lộ ra bên kia là một cái bàn, trên mặt bàn còn có chén trà cùng ấm đun nước và thức ăn bị ruồi vo ve bay quanh.
Andrew đi sang, Sean nhắc nhở anh ta, "Đừng vì tò mò mà giẵm đạp linh tinh."
"Yên tâm, tôi đã không còn là một đứa nhỏ tò mò từ lâu rồi." Andrew đi đến phía trước bàn, sờ soạng cái chén, nước bên trong đã lạnh ngắt từ lâu. Xem ra trước khi họ tìm đến phản quân đã rút lui khỏi đây.
Đội tháo dỡ bom cẩn thận đi đến phía sau cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy một vật thể lóe ánh sáng xanh tiếp giáp giữa cánh cửa với mặt đất. Thiết bị cảm ứng áp lực đang bị đè xuống, chỉ cần khẽ buông lỏng, nó sẽ gây ra nổ mạnh.
Jill ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn về phía thiết bị, "Thứ đồ chơi này rất tinh xảo, nó hoàn toàn có thể đem kíp nổ cố định ở trên cửa mà không cần phức tạp đến cần thiết bị áp lực cảm ứng."
"Tôi dám cá là sau khi tháo dỡ quả bom này, chúng ta sẽ thấy tên của Montero." Sean chắc lưỡi một tiếng, "Đây là đợt “thi lại” mà hắn cung cấp cho anh sau khi anh bỏ dở vụ tháo dỡ bom bánh lái lần trước?"
Hawkins hướng về phía Sean thoáng cười, cho dù không ai thấy. Y đeo găng tay, lấy dụng cụ, thật cẩn thận mà phân tách thiết bị cảm ứng, đồng thời đảm bảo đủ áp lực vẫn đè lên thiết bị kíp nổ, nếu kíp nổ bắn lên, bọn họ liền xong đời.
"Người anh em ở bên ngoài! Anh có thể thả lỏng chân!" Sean hô một câu.
"Các anh chắc chứ?"
"Không thể chắc hơn!" Sean lấy tay gõ nhẹ lên cửa, lắng nghe âm thanh đối phương rời đi, sau đó cúi nhìn về phía Hawkins đang lấy chính mình đè lấy kíp nổ. "Chúng ta nên làm cái gì với thứ này bây giờ?"
"Tôi không thể buông tay, các cậu phải đến tháo dỡ nó." Hawkins trả lời bình tĩnh, như thể đang nói nhà tôi không có thứ gì ngon để tiếp đãi, các cậu cứ tùy tiện tìm đồ gì ăn được thì dùng.
Sean nhìn y: "Anh nói sao cơ?"
"Đầu tiên, cẩn thận mở xác ngoài." Khuôn mặt Hawkins không có biểu tình.
"Hawkins, đây không phải đang nói giỡn chơi, hay là để tôi thay anh ấn thiết bị cảm ứng áp lực?" Jill cũng sốt ruột .
"Nhìn kỹ thứ này một chút đi, Jill, nếu cậu vẫn còn cảm thấy làm thế an toàn hơn so với việc các cậu tự mình tháo bom thì xin mời đến thử!"
Sean hít một hơi, nhìn vào mắt Hawkins, "Anh không nên quá tin tưởng vào chúng tôi như vậy."
"Ít nhất lần này, tôi và cậu đang ở cùng một chiến trường." Thanh âm của Hawkins vững vàng bằng phẳng, như thế nếu cần phải vĩnh viễn đè lên thiết bị cảm ứng bom, y cũng có thể làm không chút suy chuyển.
Đúng vậy, trước đây mỗi một lần đi làm nhiệm vụ, anh đều chỉ được nhìn thấy bóng lưng y.
Lúc này đây, Sean rốt cục phải đi làm việc mà Hawkins vẫn làm.
"Được rồi, Hawkins." Thần sắc của Sean cũng trầm tĩnh lại, anh nhìn về phía Jill, "Chúng ta bắt đầu đi."
"Sean.........." Jill kinh ngạc.
"Andrew, anh có thể đi trước." Sean quay đầu ra hiệu cho Andrew, "Hơn nữa có thể đi ra từ cửa chính."
Andrew nhăn mày lại, nụ cười rất có nam nhân vị, "Cậu lại đùa? Sean, vào lúc này cậu muốn tôi bỏ đi?"
"Anh ở lại đây cũng vô nghĩa."
"Tôi tự có ý nghĩa của chính mình, Sean Elvis phải tháo bom, cho dù khi quân đặc chủng tiến hành đặc thù huấn luyện, tôi cũng chưa từng xem qua cậu tháo dỡ loại đồ chơi “công nghệ cao” này, nói không chừng cả đời chỉ có thể gặp một lần."
"Andrew!" Sean bắt đầu tức giận, anh biết Andrew không muốn để lại anh gánh vác nguy hiểm này mà bỏ đi, "Anh là một người lính! Anh phải hiểu được giữ hay bỏ!"
Andrew không động đậy ngồi ở gần đó, thậm chí còn nói: "Muốn uống trà không? Tôi có thể dùng ấm đun trà của phản quân nấu cho cậu một bình!"
Sean còn muốn nói nữa, Hawkins đã lên tiếng: "Anh ta muốn ở lại cũng không có gì nghiêm trọng. Sean, tập trung vào công việc cậu phải làm."
Sean gật đầu, lấy túi dụng cụ trên người Hawkins xuống, tìm cái vặn vít, mở vỏ ngoài quả bom, mới chỉ hơi hé ra một chút, đã nghe Jill đang cầm đèn soi vào bên trong mắng một tiếng, "Horse shit!"
Có đường dây được gắn lên nắp hộp, nếu Sean nhấc hẳn nắp hộp rời ra dù chỉ một chút, chỉ sợ lại động đến thiết bị kíp nổ.
Sean trầm trọng hô hấp, đem nắp hộp thả lại chỗ cũ.
"Sẽ không phải tất cả nắp hộp đều có gắn dây đấy chứ?" Andrew ở cách đó không xa lên tiếng hỏi, quả bom này thoạt nhìn thực khó giải quyết, nhưng ở trên mặt họ lại không hề thấy sự sự hãi.
Sean liếc mắt nhìn anh ta: "Anh còn có tâm trạng để ý thật tinh tế! Hẳn là nên đem anh đến EOD huấn luyện, sau đó vứt đến Baghdad hoặc là Áp-ga-ni-xtan."
"Cảm ơn lời động viên, nếu cậu cũng có thể ghìm súng bảo vệ sau lưng tôi, tôi sẽ lo lắng ý tưởng đó." Andrew lấy thuốc lá trong túi áo ra, bắt đầu hút. Anh ta nhìn về phía Hawkins, tên kia đang nhìn thẳng về phía trước, nơi đó vừa đúng là cái trán của Sean.
Jill quỳ rạp trên mặt đất có chút mệt mỏi, thay đổi một bàn tay giơ đèn pin, "Tôi biết Montero là thằng điên, cho dù hắn cảm thấy chính mình là nghệ thuật gia.......... Nhưng hắn không phải quỷ, hắn chắc chắn phải để lại một kẽ hở."
Nói cách khác, trong số 6 mặt của hộp, ngoại trừ một mặt đang bị Hawkins ấn xuống, nhất định phải có một mặt khác không nối dây dẫn.
Sean khẽ nuốt nước miếng, "Được rồi, chúng ta lại thử một lần. Jill, anh thích mặt nào đấy?"
"Mặt này.......... Tôi soi đèn pin vào nó không cần quá mỏi tay."
"Được rồi."
Nhưng khiến người ta thất vọng chính là, cơ hồ mỗi một mặt đều phát hiện dây dẫn, chỉ còn lại mặt phía dưới cùng, nhưng vì Hawkins đè lên thiết bị cảm ứng, một mặt kia bị đặt trên mặt đất, nếu muốn mở nó ra, nhất định phải đem cả quả bom đảo ngược lại, mà chẳng những Hawkins phải tiếp tục nâng quả bom, còn phải có người phụ trách gây áp lực lên mặt đối diện.
"Lạy Cha, Con* và các thánh thần.........." Jill hô một hơi. (*Đức thánh Cha, Đức thánh Con)
Sean nhìn vào mắt Hawkins: "Anh chuẩn bị sẵn sàng?"
Y gật đầu.
"Được rồi, Sean.......... Cậu cùng Hawkins ăn ý hơn, tôi sẽ phụ trách mở ra mặt cuối cùng này." Jill nhận lấy cái tua-vít từ trong tay anh.
Sean nhìn về phía Hawkins, y lại gật đầu.
"Tôi hận anh tin tưởng tôi như vậy." Sean nhắm mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp, sau đó ôm lấy thân bom. Hai người vẫn duy trì khí lực, Jill lấy tay hơi nâng, hết thảy thực thong thả thong thả, nếu chỉ có một chút không cẩn thận, thiết bị cảm ứng áp lực bắn lên, hết thảy liền đều xong đời .
Sean không dám hô hấp, hai tay dùng sức bảo trì vững vàng, trong tiếng hít thở căng thẳng của mọi người, quả bom rốt cục đảo ngược lại.
"Chỉ mong Thượng Đế chiếu cố chúng ta!" Jill nuốt khan.
Bọn họ đi về phía một khu nhà cũ nát, sau đó thấy ba người lính bộ đội đặc chủng, Andrew cũng là một trong số đó.
Hai binh lính nấp phía sau xe, nâng súng ngắm về phía kho hàng trên tầng hai, Andrew thì ngồi trên mặt đất, dựa vào xe hút thuốc.
Sean biết, ở nơi nào đó hẳn còn có tay súng bắn tỉa.
Càng quỷ dị là, trước cửa kho hàng, một người lính bộ đội đặc chủng vẫn duy trì tư thế chân đá vào trên cửa, thần sắc nghiêm trọng, một người khác ghìm súng đề phòng ở bên cạnh anh ta.
Sean đi đến trước mặt Andrew, lấy điếu thuốc trong tay anh ta đặt lên môi mình hút một hơi.
Andrew cười nhạo một tiếng: "Như vậy có được tính là gián tiếp hôn môi không?"
"Đi hôn mông Bil Laden đi!" Sean nâng cằm lên, "Sao lại thế này?"
"Nhiệm vụ của tiểu đội chúng tôi là thanh toán cứ điểm này của phản quân, sau khi chúng tôi mai phục ở đây gần tám tiếng, liền phát hiện ra rằng nơi này căn bản không hề có người ra vào."
"Từ từ, mai phục suốt tám tiếng? Tối hôm qua anh cùng với tôi uống đến hơn tám giờ tối đi?"
"Đúng vậy, có điều tôi chỉ uống có vài chai, còn lại tất cả đều vào bụng cậu!" Andrew lấy lại điếu thuốc, tiếp tục hút, "Chúng tôi được biết không phát hiện ra bất cứ ai ở trên lầu."
"Có lẽ có tầng hầm hoặc bọn họ tránh ở lầu một?"
"Bọn họ có song sắt phòng trộm, chúng tôi không thể vào theo lối cửa sổ, cho nên một người anh em đang chuẩn bị đá cửa, nhưng tôi nghe thấy thanh âm không ổn, vội vã giữ cậu ta lại."
"Anh hoài nghi có bom kiểu áp lực cảm ứng?" Sean nhíu mày, "Anh phản ứng rất nhanh, bình thường khi đã đá ra một cú rất khó duy trì lực đạo."
Andrew vứt mẩu thuốc lá xuống đất, "Có thể nghĩ cách đem món đồ chơi kia dỡ xuống không?"
"Chúng tôi sẽ cố hết sức." Sean đứng dậy đi về phía Hawkins, nói lại toàn bộ tình huống một lần.
Bọn họ đi đến trước cánh cửa, Hawkins cẩn thận quan sát, không có kíp nổ lộ ra ngoài cửa.
"Bro, anh cần phải tiếp tục nhẫn nại!" Sean nhìn về phía đối phương, đối phương gật đầu.
Jill thở dài: "Đây là loại đặt thẳng còn có cách, nhưng đây là loại xoay ngang, chúng ta phải lấy thứ gì để thay thế áp lực?"
Hơn nữa bom lại ở phía bên kia cửa.
"Phải phá song cửa chống trộm, chúng ta sẽ vào theo lối đó. " Hawkins nói.
Song sắt chống trộm bị tháo xuống, Hawkins lưu loát trèo lên chui vào, sau đó là Jill.
Sean đang chuẩn bị đi theo, lại bị Andrew đè lại , "Các cậu không một ai mặc trang phục phòng hộ?"
"Bro, anh cần hiểu rằng nếu thứ đồ chơi kia thực sự nổ, trang phục phòng hộ sẽ rất vướng chân chúng tôi." Nói xong, Sean cũng theo đi vào, lúc chân chạm đất, anh nhớ đến câu mình vừa nói, Trời ạ, xem ra anh đã bị trúng độc nặng từ Hawkins, cách nói cách làm càng lúc càng giống y.
"Nếu vậy, tôi cũng đi vào với các cậu." Andrew quay đầu lại ra hiệu cho các đội viên của mình, sau đó cũng trèo qua cửa sổ.
Lầu một có diện tích rất lớn, bờ tường phân cách nó thành hai gian phòng đã sập, lộ ra bên kia là một cái bàn, trên mặt bàn còn có chén trà cùng ấm đun nước và thức ăn bị ruồi vo ve bay quanh.
Andrew đi sang, Sean nhắc nhở anh ta, "Đừng vì tò mò mà giẵm đạp linh tinh."
"Yên tâm, tôi đã không còn là một đứa nhỏ tò mò từ lâu rồi." Andrew đi đến phía trước bàn, sờ soạng cái chén, nước bên trong đã lạnh ngắt từ lâu. Xem ra trước khi họ tìm đến phản quân đã rút lui khỏi đây.
Đội tháo dỡ bom cẩn thận đi đến phía sau cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy một vật thể lóe ánh sáng xanh tiếp giáp giữa cánh cửa với mặt đất. Thiết bị cảm ứng áp lực đang bị đè xuống, chỉ cần khẽ buông lỏng, nó sẽ gây ra nổ mạnh.
Jill ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn về phía thiết bị, "Thứ đồ chơi này rất tinh xảo, nó hoàn toàn có thể đem kíp nổ cố định ở trên cửa mà không cần phức tạp đến cần thiết bị áp lực cảm ứng."
"Tôi dám cá là sau khi tháo dỡ quả bom này, chúng ta sẽ thấy tên của Montero." Sean chắc lưỡi một tiếng, "Đây là đợt “thi lại” mà hắn cung cấp cho anh sau khi anh bỏ dở vụ tháo dỡ bom bánh lái lần trước?"
Hawkins hướng về phía Sean thoáng cười, cho dù không ai thấy. Y đeo găng tay, lấy dụng cụ, thật cẩn thận mà phân tách thiết bị cảm ứng, đồng thời đảm bảo đủ áp lực vẫn đè lên thiết bị kíp nổ, nếu kíp nổ bắn lên, bọn họ liền xong đời.
"Người anh em ở bên ngoài! Anh có thể thả lỏng chân!" Sean hô một câu.
"Các anh chắc chứ?"
"Không thể chắc hơn!" Sean lấy tay gõ nhẹ lên cửa, lắng nghe âm thanh đối phương rời đi, sau đó cúi nhìn về phía Hawkins đang lấy chính mình đè lấy kíp nổ. "Chúng ta nên làm cái gì với thứ này bây giờ?"
"Tôi không thể buông tay, các cậu phải đến tháo dỡ nó." Hawkins trả lời bình tĩnh, như thể đang nói nhà tôi không có thứ gì ngon để tiếp đãi, các cậu cứ tùy tiện tìm đồ gì ăn được thì dùng.
Sean nhìn y: "Anh nói sao cơ?"
"Đầu tiên, cẩn thận mở xác ngoài." Khuôn mặt Hawkins không có biểu tình.
"Hawkins, đây không phải đang nói giỡn chơi, hay là để tôi thay anh ấn thiết bị cảm ứng áp lực?" Jill cũng sốt ruột .
"Nhìn kỹ thứ này một chút đi, Jill, nếu cậu vẫn còn cảm thấy làm thế an toàn hơn so với việc các cậu tự mình tháo bom thì xin mời đến thử!"
Sean hít một hơi, nhìn vào mắt Hawkins, "Anh không nên quá tin tưởng vào chúng tôi như vậy."
"Ít nhất lần này, tôi và cậu đang ở cùng một chiến trường." Thanh âm của Hawkins vững vàng bằng phẳng, như thế nếu cần phải vĩnh viễn đè lên thiết bị cảm ứng bom, y cũng có thể làm không chút suy chuyển.
Đúng vậy, trước đây mỗi một lần đi làm nhiệm vụ, anh đều chỉ được nhìn thấy bóng lưng y.
Lúc này đây, Sean rốt cục phải đi làm việc mà Hawkins vẫn làm.
"Được rồi, Hawkins." Thần sắc của Sean cũng trầm tĩnh lại, anh nhìn về phía Jill, "Chúng ta bắt đầu đi."
"Sean.........." Jill kinh ngạc.
"Andrew, anh có thể đi trước." Sean quay đầu ra hiệu cho Andrew, "Hơn nữa có thể đi ra từ cửa chính."
Andrew nhăn mày lại, nụ cười rất có nam nhân vị, "Cậu lại đùa? Sean, vào lúc này cậu muốn tôi bỏ đi?"
"Anh ở lại đây cũng vô nghĩa."
"Tôi tự có ý nghĩa của chính mình, Sean Elvis phải tháo bom, cho dù khi quân đặc chủng tiến hành đặc thù huấn luyện, tôi cũng chưa từng xem qua cậu tháo dỡ loại đồ chơi “công nghệ cao” này, nói không chừng cả đời chỉ có thể gặp một lần."
"Andrew!" Sean bắt đầu tức giận, anh biết Andrew không muốn để lại anh gánh vác nguy hiểm này mà bỏ đi, "Anh là một người lính! Anh phải hiểu được giữ hay bỏ!"
Andrew không động đậy ngồi ở gần đó, thậm chí còn nói: "Muốn uống trà không? Tôi có thể dùng ấm đun trà của phản quân nấu cho cậu một bình!"
Sean còn muốn nói nữa, Hawkins đã lên tiếng: "Anh ta muốn ở lại cũng không có gì nghiêm trọng. Sean, tập trung vào công việc cậu phải làm."
Sean gật đầu, lấy túi dụng cụ trên người Hawkins xuống, tìm cái vặn vít, mở vỏ ngoài quả bom, mới chỉ hơi hé ra một chút, đã nghe Jill đang cầm đèn soi vào bên trong mắng một tiếng, "Horse shit!"
Có đường dây được gắn lên nắp hộp, nếu Sean nhấc hẳn nắp hộp rời ra dù chỉ một chút, chỉ sợ lại động đến thiết bị kíp nổ.
Sean trầm trọng hô hấp, đem nắp hộp thả lại chỗ cũ.
"Sẽ không phải tất cả nắp hộp đều có gắn dây đấy chứ?" Andrew ở cách đó không xa lên tiếng hỏi, quả bom này thoạt nhìn thực khó giải quyết, nhưng ở trên mặt họ lại không hề thấy sự sự hãi.
Sean liếc mắt nhìn anh ta: "Anh còn có tâm trạng để ý thật tinh tế! Hẳn là nên đem anh đến EOD huấn luyện, sau đó vứt đến Baghdad hoặc là Áp-ga-ni-xtan."
"Cảm ơn lời động viên, nếu cậu cũng có thể ghìm súng bảo vệ sau lưng tôi, tôi sẽ lo lắng ý tưởng đó." Andrew lấy thuốc lá trong túi áo ra, bắt đầu hút. Anh ta nhìn về phía Hawkins, tên kia đang nhìn thẳng về phía trước, nơi đó vừa đúng là cái trán của Sean.
Jill quỳ rạp trên mặt đất có chút mệt mỏi, thay đổi một bàn tay giơ đèn pin, "Tôi biết Montero là thằng điên, cho dù hắn cảm thấy chính mình là nghệ thuật gia.......... Nhưng hắn không phải quỷ, hắn chắc chắn phải để lại một kẽ hở."
Nói cách khác, trong số mặt của hộp, ngoại trừ một mặt đang bị Hawkins ấn xuống, nhất định phải có một mặt khác không nối dây dẫn.
Sean khẽ nuốt nước miếng, "Được rồi, chúng ta lại thử một lần. Jill, anh thích mặt nào đấy?"
"Mặt này.......... Tôi soi đèn pin vào nó không cần quá mỏi tay."
"Được rồi."
Nhưng khiến người ta thất vọng chính là, cơ hồ mỗi một mặt đều phát hiện dây dẫn, chỉ còn lại mặt phía dưới cùng, nhưng vì Hawkins đè lên thiết bị cảm ứng, một mặt kia bị đặt trên mặt đất, nếu muốn mở nó ra, nhất định phải đem cả quả bom đảo ngược lại, mà chẳng những Hawkins phải tiếp tục nâng quả bom, còn phải có người phụ trách gây áp lực lên mặt đối diện.
"Lạy Cha, Con và các thánh thần.........." Jill hô một hơi. (Đức thánh Cha, Đức thánh Con)
Sean nhìn vào mắt Hawkins: "Anh chuẩn bị sẵn sàng?"
Y gật đầu.
"Được rồi, Sean.......... Cậu cùng Hawkins ăn ý hơn, tôi sẽ phụ trách mở ra mặt cuối cùng này." Jill nhận lấy cái tua-vít từ trong tay anh.
Sean nhìn về phía Hawkins, y lại gật đầu.
"Tôi hận anh tin tưởng tôi như vậy." Sean nhắm mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp, sau đó ôm lấy thân bom. Hai người vẫn duy trì khí lực, Jill lấy tay hơi nâng, hết thảy thực thong thả thong thả, nếu chỉ có một chút không cẩn thận, thiết bị cảm ứng áp lực bắn lên, hết thảy liền đều xong đời .
Sean không dám hô hấp, hai tay dùng sức bảo trì vững vàng, trong tiếng hít thở căng thẳng của mọi người, quả bom rốt cục đảo ngược lại.
"Chỉ mong Thượng Đế chiếu cố chúng ta!" Jill nuốt khan.