Sean sửng sốt ngây người trong chốc lát, sau đó quay đầu đi, phát ra tiếng cười nhạo, "Ngài nói không sai, trung giáo.......... Tôi quả thật đủ đặc biệt.........."
"Như vậy cậu có đồng ý hay không? Tôi sẽ cho cậu thời gian cân nhắc, cậu không cần ngay lập tức trả lời."
"Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Gặp lại sau, trung giáo." Sean làm nghi lễ chào rồi xoay người đi.
Ra khỏi cửa là ánh mặt trời chói chang của Baghdad, ánh nắng chiếu xuống những vật dụng bằng kim loại khiến người ta không mở mắt mà nhìn thẳng được.
Sean nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương bắt đầu trắng nhợt.
Anh đã sớm biết chuyện mình cùng Hawkins tựa như một hồi sai lầm, nhưng anh thật không ngờ hồi sai lầm này bắt so với trong tưởng tượng của anh còn sớm.
Anh nghĩ nó bắt đầu từ lúc anh đứng ở trước mặt Hawkins nói ‘Tôi sẽ trở thành người bảo vệ sau lưng anh’, nhưng kỳ thật là ngay từ khi Hawkins thấy ảnh chụp trên hồ sơ của anh, nó đã bắt đầu.
Vào lúc Sean thậm chí còn không biết Hawkins tồn tại.
Tấm ảnh trên hồ sơ kia hẳn là vô cùng giống White đi, càng miễn bàn bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Tất cả mọi cố chấp của Hawkins dành cho anh, phần nhiều chính là muốn mượn Sean để lưu lại hình bóng của người kia trong lòng.
Sean xòe hai bàn tay luồn vào trong tóc, vuốt ngược lên rồi bám chặt lấy, anh rất khó qua*, thật sự. (* tương đương với đau khổ, bấn loạn, không biết làm thế nào.)
Nhưng anh sẽ không để mình sa vào trong loại cảm xúc này, bởi vì một binh lính cảm xúc bất ổn ở trên đất Baghdad này là dễ dàng tử vong nhất. Anh là tổ viên của Hawkins, vô luận Hawkins ôm ấp tâm tình như thế nào đối với anh, anh sẽ trước sau như một chấp hành sứ mệnh của mình, thẳng đến ngày cuối cùng của đợt nghĩa vụ chấm dứt.
Vừa mới hít vào một hơi liền đụng vào một người, Sean vội vàng đỡ lấy đối phương: "Thực xin lỗi! Tôi mải suy nghĩ quá!"
"Không có việc gì, chỉ cần lúc dỡ bom anh có thể đừng nghĩ chuyện gì khác là được." Người mà Sean đụng vào là Eric Kul, đối phương chỉ khẽ nâng lại kính mắt, nho nhã cười nhìn về phía Sean, "Đúng rồi, đợt nghĩa vụ của anh sắp xong?"
"Đúng vậy, còn hơn hai mươi ngày, nếu tôi còn có thể sống trở về."
Môi Eric khẽ cong lên thành một nụ cười khờ dại, lấy ra một cuốn sổ tay "Tôi cũng sắp trở về nước, cho anh số điện thoại của tôi nhé, có cơ hội chúng ta có thể gặp gỡ một chút."
Anh ta giật tờ giấy ra, đưa cho Sean, Sean nhìn nhìn, "Tốt, không thành vấn đề."
Buổi chiều Sean cùng đội tăng thiết giáp chơi bóng rổ, sau khi về ký túc xá tắm rửa, ăn một miếng sandwich liền mặc quân trang đi tới phòng Jill.
Tên kia gần nhất sa vào một loại trò chơi thực nhược trí, chính là cái trò đánh rụng trái cây trên cây, anh ta có thể nằm ở trên giường ôm PSP không ăn không uống.
"Sean? Có chuyện?" Jill mở cửa rồi tiếp tục ngồi về giường, ngay cả ánh mắt đều không nâng lên.
"Ngủ với anh." Sean tự mình đi đến bên giường, lôi chăn đơn ra, mặt hướng vách tường không thèm nhắc lại.
Jill nghe xong lời này, ngón tay run lên, Game over.
Anh ta lấy khuỷu tay thúc thúc Sean, "Không có việc gì đừng nói lung tung! Tim tôi không khỏe đến như vậy!"
Sean khẽ cười, "Tôi nói cùng anh ngủ lại không có nói cùng anh làm tình, anh khẩn trương cái gì?"
Jill ném PSP lên bàn, nghiêng người đi mới có thể bảo đảm mình sẽ không ngã xuống, "Cậu làm sao vậy? Đột nhiên tới tìm tôi ngủ?"
"Bởi vì có người buổi tối sẽ đến chiếm giường của tôi."
Jill đánh một âm thanh khinh thường, "Cậu là ngu ngốc a, hắn chiếm giường của cậu, cậu phải đi chiếm giường của hắn, như vậy hai người chẳng phải đều có giường ngủ?"
"Như vậy đi, hắn chiếm giường của tôi, tôi lại chiếm giường của anh, bằng không anh đi chiếm giường của hắn?" Sean cũng lấy tay khuỷu tay thúc thúc Jill.
"Đi chiếm giường của Hawkins? Cậu cho là tôi không muốn sống rời khỏi Baghdad ?" Jill liếc cái xem thường.
Sean nhìn vách tường lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi vẫn nghĩ ba cái chuyện thối nát giữa mình và Hawkins còn không có người nhận ra đâu."
"Nói về ba cái chuyện thối nát này của cậu ......... Tôi dám cá cái anh chàng Andrew bên bộ đội đặc chủng bạn bè của cậu cũng đã nhận ra, cho nên anh ta mới cùng Hawkins phân cao thấp như vậy."
"Ý anh là Andrew cùng Hawkins đều có ý với tôi?"
"Chuyện này còn cần tôi nói ra sao? Chính cậu chẳng phải cũng biết." Jill kéo kéo khóe miệng.
"Nếu tôi là phụ nữ thì tốt quá, đứng bên ngoài nhìn hai tên đó đánh nhau, người nào thắng là có thể dẫn tôi đi." Sean nửa đùa nửa thật.
"Vô luận cậu là đàn ông hay phụ nữ, cậu cũng không phải là chiến lợi phẩm của bất cứ kẻ nào." Jill khoan thai nói.
Sean ngẩn ra, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, "Đúng, cho nên tôi cũng sẽ không là thay thế phẩm cho bất cứ ai."
Sean cùng Jill, hai người cứ như vậy dựa lưng vào nhau nằm trên chiếc giường chật hẹp.
"Tôi muốn ngủ, đi tắt đèn."
"Đèn là cậu muốn tắt, vì sao tôi phải đi làm?"
"Tôi ngủ ở bên trong anh ngủ ở bên ngoài, thế này anh đi tắt đèn chẳng phải thuận tiện hơn hay sao?"
Jill bất đắc dĩ đứng lên, tắt đèn bàn.
Hai người lưng dán lưng.
"Này, Jill.......... Liệu chúng ta có thể vẫn giống như bây giờ, đem sau lưng giao cho đối phương, cho nhau lòng tin?"
"Có thể, nếu đây là điều cậu muốn.........." Trong bóng đêm Jill nhẹ nhàng cười, "Tôi sẽ không giống bọn họ, khiến cậu phiền não."
Câu phía sau rất nhẹ, giống như tự thì thào, Sean nghe cũng không rõ mấy.
Buổi tối chín giờ, Hawkins liền giống như Sean dự kiến đi tới trước cửa phòng anh.
Y gõ cửa vài cái, không ai đáp.
Hawkins tiếp tục gõ, vẫn không ai đáp. Đi đến trước cửa sổ, qua đó có thể thấy bên trong tối đen, tựa hồ chủ nhân không ở. Y lại như mấy buổi tối hôm trước, ngồi xuống trên bậc tam cấp trước cửa phòng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Hawkins nâng đồng hồ lên nhìn, là 10:30, y lấy di động gọi cho Sean, trong phòng truyền đến tiếng chuông, vang hơn ba mươi giây nhưng không ai tiếp nghe.
Hawkins đốt một điếu thuốc, hút, sau đó là điếu thứ hai, điếu thứ ba.......... Cuối cùng cả bao thuốc đều hút hết.
Tư thế của y không hề thay đổi, lưng dựa vào cửa phòng, mãi cho đến hừng đông.
***
Khi Sean rời khỏi phòng Jill, đối phương dùng ngữ khí phẫn nộ nói: "Tối nay tôi tuyệt đối sẽ không mở cửa cho cậu vào. Giường đơn ngủ một người là đủ rồi."
Sean nhướng nhướng mày, đi ra ngoài.
Khi anh đi đến trước cửa phòng mình, Hawkins ngồi ở chỗ kia, ánh mắt dừng trên người anh, áp lực không hề che lấp, khiến Sean theo bản năng ngừng hô hấp.
"Đi đâu." Hawkins ngồi ở chỗ kia không hề nhúc nhích, Sean làm như không sao cả, lấy chìa khóa mở cửa, bước qua bên cạnh y, đi vào.
"Không đi đâu, ở chỗ bạn bè ngủ một đêm." Lúc vào cửa Sean liền chú ý tới đống tàn thuốc, kỳ thật anh thật sự không ngờ Hawkins sẽ ở nơi đó chờ anh cả một đêm.
Nhưng cũng có thể tưởng tượng, người này chờ càng lâu, tính tình cũng sẽ càng khó chịu.
Lúc lấy ra cốc đựng nước và khăn mặt, chuẩn bị đi rửa mặt, Sean bị Hawkins túm lại.
"Cậu cố ý?"
"Xem như đi."
"Cậu đang giận tôi? Vì cái gì?" Hai đầu lông mày Hawkins hình thành một vòng rối rắm, y tựa hồ cảm nhận được sự biến hóa trong cách đối xử của Sean đối với mình, tuy bọn họ vẫn là chiến hữu như cũ, Sean sẽ tận hết sức lực bảo hộ y, nhưng là có gì đó không giống lúc trước.
Ánh mắt Sean đảo qua hắn cổ y, lấy tay khêu lên cây thánh giá, "Thứ này có thể cho tôi không? Nói không chừng Chúa sẽ bảo vệ tôi sống qua hơn hai mươi ngày cuối cùng này."
Hawkins đè lại tay Sean: "Thứ này không được! Ở cùng tôi cậu nhất định có thể bình an rời đi Baghdad."
"Cứ như vậy đi." Sean rút tay ra, "Tôi đi rửa mặt ."
"Sean." Hawkins vẫn tiếp tục đi theo phía sau anh, cho dù Sean nhìn vào gương bắt đầu đánh răng, y vẫn đứng cách đó không xa, sự chăm chú của ánh nhìn khiến Sean có một loại ảo giác rằng trái tim anh đàn bị y nắm chặt trong tay.
Sean nhổ đám bọt kem đánh răng ra khỏi miệng, "Hawkins, anh có thể đừng đứng phía sau tôi giống như u hồn vậy được không?"
Hawkins lại càng nhích lại gần Sean, bàn tay đặt trên thắt lưng anh, nhẹ vỗ về rồi với vào trong áo anh.
Phía sau, đã có mấy người bưng cốc nước lại đây làm vệ sinh buổi sáng.
Sean đặt cốc nước xuống, anh biết bước tiếp theo Hawkins muốn ôm lấy anh, y sẽ không để ý ánh mắt của người khác, trong lòng y chỉ có chuyện y muốn làm.
"Anh cần ở nơi này fuck tôi sao?" Sean quay đầu lại, nâng cằm lên.
Mấy người lính bên cạnh liếc nhìn hai người, cười. Có lẽ họ cảm thấy Sean và Hawkins đang đùa giỡn, hoặc là hai người thật sự có quan hệ tình nhân.
Hawkins không nói lời nào, vẫn nhìn Sean, trong ánh mắt y có một loại cảm xúc Sean chưa gặp qua bao giờ, như là một học sinh tiểu học không rõ vì sao người bạn gái nhỏ của cậu ta lại phát giận với cậu ta.
"Tôi hỏi anh cần phải ở nơi này fuck tôi sao?" Sean nhìn đối phương, hỏi cũng rất nghiêm túc, "Sau đó tôi sẽ hành động không tiện, lại sau đó có viên đạn bắn tới hoặc là bom nổ tôi sẽ chạy không nhanh. Có lẽ anh nói không sai, cùng anh một chỗ tôi thật sự có thể nhanh chóng rời đi Baghdad!"
Khuôn mặt Hawkins không có cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt đã có một loại giật mình sửng sốt.
Sean cũng ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ mình có thể nói với Hawkins những lời này.
Đôi khi, Hawkins trong cảm giác của anh giống như một cái bong bóng nước, rời khỏi Baghdad quả bóng này sẽ tan biến.
Nhưng Sean tình nguyện nghênh đón sự thật.
Hawkins là người đầu tiên Sean cảm thấy yêu đến thực mâu thuẫn, Sean cũng kinh ngạc chính mình dùng đến cái tiếng "Yêu" này.
Muốn yêu hay không có lẽ là một chuyện thực khó xử, Sean đã từng giãy dụa, nhưng vô ích, anh vẫn thương yêu y.
Cho nên Sean lựa chọn thỏa hiệp, đương nhiên chỉ giới hạn tại Baghdad.
Anh tự cho mình một kỳ hạn, còn lại hơn hai mươi ngày, tôi sẽ thành thật mà yêu anh.
"Thực xin lỗi, Hawkins.........." Sean tiến lên ôm lấy y, "Tôi chỉ là có chút phiền lòng mà thôi."
Bên tai anh vang lên tiếng hít sâu của Hawkins, tựa hồ cái ôm này của Sean rốt cuộc có thể làm cho y an tâm một chút, y vươn tay đến, đem Sean ghì lấy thật chặt.
Sean sửng sốt ngây người trong chốc lát, sau đó quay đầu đi, phát ra tiếng cười nhạo, "Ngài nói không sai, trung giáo.......... Tôi quả thật đủ đặc biệt.........."
"Như vậy cậu có đồng ý hay không? Tôi sẽ cho cậu thời gian cân nhắc, cậu không cần ngay lập tức trả lời."
"Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Gặp lại sau, trung giáo." Sean làm nghi lễ chào rồi xoay người đi.
Ra khỏi cửa là ánh mặt trời chói chang của Baghdad, ánh nắng chiếu xuống những vật dụng bằng kim loại khiến người ta không mở mắt mà nhìn thẳng được.
Sean nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương bắt đầu trắng nhợt.
Anh đã sớm biết chuyện mình cùng Hawkins tựa như một hồi sai lầm, nhưng anh thật không ngờ hồi sai lầm này bắt so với trong tưởng tượng của anh còn sớm.
Anh nghĩ nó bắt đầu từ lúc anh đứng ở trước mặt Hawkins nói ‘Tôi sẽ trở thành người bảo vệ sau lưng anh’, nhưng kỳ thật là ngay từ khi Hawkins thấy ảnh chụp trên hồ sơ của anh, nó đã bắt đầu.
Vào lúc Sean thậm chí còn không biết Hawkins tồn tại.
Tấm ảnh trên hồ sơ kia hẳn là vô cùng giống White đi, càng miễn bàn bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Tất cả mọi cố chấp của Hawkins dành cho anh, phần nhiều chính là muốn mượn Sean để lưu lại hình bóng của người kia trong lòng.
Sean xòe hai bàn tay luồn vào trong tóc, vuốt ngược lên rồi bám chặt lấy, anh rất khó qua, thật sự. ( tương đương với đau khổ, bấn loạn, không biết làm thế nào.)
Nhưng anh sẽ không để mình sa vào trong loại cảm xúc này, bởi vì một binh lính cảm xúc bất ổn ở trên đất Baghdad này là dễ dàng tử vong nhất. Anh là tổ viên của Hawkins, vô luận Hawkins ôm ấp tâm tình như thế nào đối với anh, anh sẽ trước sau như một chấp hành sứ mệnh của mình, thẳng đến ngày cuối cùng của đợt nghĩa vụ chấm dứt.
Vừa mới hít vào một hơi liền đụng vào một người, Sean vội vàng đỡ lấy đối phương: "Thực xin lỗi! Tôi mải suy nghĩ quá!"
"Không có việc gì, chỉ cần lúc dỡ bom anh có thể đừng nghĩ chuyện gì khác là được." Người mà Sean đụng vào là Eric Kul, đối phương chỉ khẽ nâng lại kính mắt, nho nhã cười nhìn về phía Sean, "Đúng rồi, đợt nghĩa vụ của anh sắp xong?"
"Đúng vậy, còn hơn hai mươi ngày, nếu tôi còn có thể sống trở về."
Môi Eric khẽ cong lên thành một nụ cười khờ dại, lấy ra một cuốn sổ tay "Tôi cũng sắp trở về nước, cho anh số điện thoại của tôi nhé, có cơ hội chúng ta có thể gặp gỡ một chút."
Anh ta giật tờ giấy ra, đưa cho Sean, Sean nhìn nhìn, "Tốt, không thành vấn đề."
Buổi chiều Sean cùng đội tăng thiết giáp chơi bóng rổ, sau khi về ký túc xá tắm rửa, ăn một miếng sandwich liền mặc quân trang đi tới phòng Jill.
Tên kia gần nhất sa vào một loại trò chơi thực nhược trí, chính là cái trò đánh rụng trái cây trên cây, anh ta có thể nằm ở trên giường ôm PSP không ăn không uống.
"Sean? Có chuyện?" Jill mở cửa rồi tiếp tục ngồi về giường, ngay cả ánh mắt đều không nâng lên.
"Ngủ với anh." Sean tự mình đi đến bên giường, lôi chăn đơn ra, mặt hướng vách tường không thèm nhắc lại.
Jill nghe xong lời này, ngón tay run lên, Game over.
Anh ta lấy khuỷu tay thúc thúc Sean, "Không có việc gì đừng nói lung tung! Tim tôi không khỏe đến như vậy!"
Sean khẽ cười, "Tôi nói cùng anh ngủ lại không có nói cùng anh làm tình, anh khẩn trương cái gì?"
Jill ném PSP lên bàn, nghiêng người đi mới có thể bảo đảm mình sẽ không ngã xuống, "Cậu làm sao vậy? Đột nhiên tới tìm tôi ngủ?"
"Bởi vì có người buổi tối sẽ đến chiếm giường của tôi."
Jill đánh một âm thanh khinh thường, "Cậu là ngu ngốc a, hắn chiếm giường của cậu, cậu phải đi chiếm giường của hắn, như vậy hai người chẳng phải đều có giường ngủ?"
"Như vậy đi, hắn chiếm giường của tôi, tôi lại chiếm giường của anh, bằng không anh đi chiếm giường của hắn?" Sean cũng lấy tay khuỷu tay thúc thúc Jill.
"Đi chiếm giường của Hawkins? Cậu cho là tôi không muốn sống rời khỏi Baghdad ?" Jill liếc cái xem thường.
Sean nhìn vách tường lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi vẫn nghĩ ba cái chuyện thối nát giữa mình và Hawkins còn không có người nhận ra đâu."
"Nói về ba cái chuyện thối nát này của cậu ......... Tôi dám cá cái anh chàng Andrew bên bộ đội đặc chủng bạn bè của cậu cũng đã nhận ra, cho nên anh ta mới cùng Hawkins phân cao thấp như vậy."
"Ý anh là Andrew cùng Hawkins đều có ý với tôi?"
"Chuyện này còn cần tôi nói ra sao? Chính cậu chẳng phải cũng biết." Jill kéo kéo khóe miệng.
"Nếu tôi là phụ nữ thì tốt quá, đứng bên ngoài nhìn hai tên đó đánh nhau, người nào thắng là có thể dẫn tôi đi." Sean nửa đùa nửa thật.
"Vô luận cậu là đàn ông hay phụ nữ, cậu cũng không phải là chiến lợi phẩm của bất cứ kẻ nào." Jill khoan thai nói.
Sean ngẩn ra, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, "Đúng, cho nên tôi cũng sẽ không là thay thế phẩm cho bất cứ ai."
Sean cùng Jill, hai người cứ như vậy dựa lưng vào nhau nằm trên chiếc giường chật hẹp.
"Tôi muốn ngủ, đi tắt đèn."
"Đèn là cậu muốn tắt, vì sao tôi phải đi làm?"
"Tôi ngủ ở bên trong anh ngủ ở bên ngoài, thế này anh đi tắt đèn chẳng phải thuận tiện hơn hay sao?"
Jill bất đắc dĩ đứng lên, tắt đèn bàn.
Hai người lưng dán lưng.
"Này, Jill.......... Liệu chúng ta có thể vẫn giống như bây giờ, đem sau lưng giao cho đối phương, cho nhau lòng tin?"
"Có thể, nếu đây là điều cậu muốn.........." Trong bóng đêm Jill nhẹ nhàng cười, "Tôi sẽ không giống bọn họ, khiến cậu phiền não."
Câu phía sau rất nhẹ, giống như tự thì thào, Sean nghe cũng không rõ mấy.
Buổi tối chín giờ, Hawkins liền giống như Sean dự kiến đi tới trước cửa phòng anh.
Y gõ cửa vài cái, không ai đáp.
Hawkins tiếp tục gõ, vẫn không ai đáp. Đi đến trước cửa sổ, qua đó có thể thấy bên trong tối đen, tựa hồ chủ nhân không ở. Y lại như mấy buổi tối hôm trước, ngồi xuống trên bậc tam cấp trước cửa phòng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Hawkins nâng đồng hồ lên nhìn, là :, y lấy di động gọi cho Sean, trong phòng truyền đến tiếng chuông, vang hơn ba mươi giây nhưng không ai tiếp nghe.
Hawkins đốt một điếu thuốc, hút, sau đó là điếu thứ hai, điếu thứ ba.......... Cuối cùng cả bao thuốc đều hút hết.
Tư thế của y không hề thay đổi, lưng dựa vào cửa phòng, mãi cho đến hừng đông.
Khi Sean rời khỏi phòng Jill, đối phương dùng ngữ khí phẫn nộ nói: "Tối nay tôi tuyệt đối sẽ không mở cửa cho cậu vào. Giường đơn ngủ một người là đủ rồi."
Sean nhướng nhướng mày, đi ra ngoài.
Khi anh đi đến trước cửa phòng mình, Hawkins ngồi ở chỗ kia, ánh mắt dừng trên người anh, áp lực không hề che lấp, khiến Sean theo bản năng ngừng hô hấp.
"Đi đâu." Hawkins ngồi ở chỗ kia không hề nhúc nhích, Sean làm như không sao cả, lấy chìa khóa mở cửa, bước qua bên cạnh y, đi vào.
"Không đi đâu, ở chỗ bạn bè ngủ một đêm." Lúc vào cửa Sean liền chú ý tới đống tàn thuốc, kỳ thật anh thật sự không ngờ Hawkins sẽ ở nơi đó chờ anh cả một đêm.
Nhưng cũng có thể tưởng tượng, người này chờ càng lâu, tính tình cũng sẽ càng khó chịu.
Lúc lấy ra cốc đựng nước và khăn mặt, chuẩn bị đi rửa mặt, Sean bị Hawkins túm lại.
"Cậu cố ý?"
"Xem như đi."
"Cậu đang giận tôi? Vì cái gì?" Hai đầu lông mày Hawkins hình thành một vòng rối rắm, y tựa hồ cảm nhận được sự biến hóa trong cách đối xử của Sean đối với mình, tuy bọn họ vẫn là chiến hữu như cũ, Sean sẽ tận hết sức lực bảo hộ y, nhưng là có gì đó không giống lúc trước.
Ánh mắt Sean đảo qua hắn cổ y, lấy tay khêu lên cây thánh giá, "Thứ này có thể cho tôi không? Nói không chừng Chúa sẽ bảo vệ tôi sống qua hơn hai mươi ngày cuối cùng này."
Hawkins đè lại tay Sean: "Thứ này không được! Ở cùng tôi cậu nhất định có thể bình an rời đi Baghdad."
"Cứ như vậy đi." Sean rút tay ra, "Tôi đi rửa mặt ."
"Sean." Hawkins vẫn tiếp tục đi theo phía sau anh, cho dù Sean nhìn vào gương bắt đầu đánh răng, y vẫn đứng cách đó không xa, sự chăm chú của ánh nhìn khiến Sean có một loại ảo giác rằng trái tim anh đàn bị y nắm chặt trong tay.
Sean nhổ đám bọt kem đánh răng ra khỏi miệng, "Hawkins, anh có thể đừng đứng phía sau tôi giống như u hồn vậy được không?"
Hawkins lại càng nhích lại gần Sean, bàn tay đặt trên thắt lưng anh, nhẹ vỗ về rồi với vào trong áo anh.
Phía sau, đã có mấy người bưng cốc nước lại đây làm vệ sinh buổi sáng.
Sean đặt cốc nước xuống, anh biết bước tiếp theo Hawkins muốn ôm lấy anh, y sẽ không để ý ánh mắt của người khác, trong lòng y chỉ có chuyện y muốn làm.
"Anh cần ở nơi này fuck tôi sao?" Sean quay đầu lại, nâng cằm lên.
Mấy người lính bên cạnh liếc nhìn hai người, cười. Có lẽ họ cảm thấy Sean và Hawkins đang đùa giỡn, hoặc là hai người thật sự có quan hệ tình nhân.
Hawkins không nói lời nào, vẫn nhìn Sean, trong ánh mắt y có một loại cảm xúc Sean chưa gặp qua bao giờ, như là một học sinh tiểu học không rõ vì sao người bạn gái nhỏ của cậu ta lại phát giận với cậu ta.
"Tôi hỏi anh cần phải ở nơi này fuck tôi sao?" Sean nhìn đối phương, hỏi cũng rất nghiêm túc, "Sau đó tôi sẽ hành động không tiện, lại sau đó có viên đạn bắn tới hoặc là bom nổ tôi sẽ chạy không nhanh. Có lẽ anh nói không sai, cùng anh một chỗ tôi thật sự có thể nhanh chóng rời đi Baghdad!"
Khuôn mặt Hawkins không có cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt đã có một loại giật mình sửng sốt.
Sean cũng ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ mình có thể nói với Hawkins những lời này.
Đôi khi, Hawkins trong cảm giác của anh giống như một cái bong bóng nước, rời khỏi Baghdad quả bóng này sẽ tan biến.
Nhưng Sean tình nguyện nghênh đón sự thật.
Hawkins là người đầu tiên Sean cảm thấy yêu đến thực mâu thuẫn, Sean cũng kinh ngạc chính mình dùng đến cái tiếng "Yêu" này.
Muốn yêu hay không có lẽ là một chuyện thực khó xử, Sean đã từng giãy dụa, nhưng vô ích, anh vẫn thương yêu y.
Cho nên Sean lựa chọn thỏa hiệp, đương nhiên chỉ giới hạn tại Baghdad.
Anh tự cho mình một kỳ hạn, còn lại hơn hai mươi ngày, tôi sẽ thành thật mà yêu anh.
"Thực xin lỗi, Hawkins.........." Sean tiến lên ôm lấy y, "Tôi chỉ là có chút phiền lòng mà thôi."
Bên tai anh vang lên tiếng hít sâu của Hawkins, tựa hồ cái ôm này của Sean rốt cuộc có thể làm cho y an tâm một chút, y vươn tay đến, đem Sean ghì lấy thật chặt.