"Anh không biết hành vi của anh lúc này là cưỡng ép hẹn hò sao?" Sean cảm thấy buồn cười chống tay lên đầu nhìn người bên cạnh.
"Cách thức không quan trọng, hiệu quả mới là thực tế nhất." Hawkins trả lời nghiêm trang đến nỗi khiến Sean càng muốn ôm bụng cười .
Nhân viên phục vụ mang bánh quế và cà phê đến cho họ, lịch sự nói: "Mời quý khách dùng."
Cả quán cà phê ngoài bọn họ, cũng chỉ còn một người phụ nữ đang xem văn kiện và một người thanh niên đang viết lách gì đó một cách chăm chú.
Không biết có phải muốn giúp cho cuộc “cưỡng ép hẹn hò” này có thêm không khí mà nhân viên mở thêm một đĩa nhạc, ca khúc đình đám một thời của Carpenters: Close to you.
Giọng hát ấm áp tràn ngập, không gian tràn đầy hương cà phê cũng tựa như trở nên ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài.
Nếu Hawkins có bạn gái, y nhất định là một người tình trầm mặc nặng nề. Sean nghĩ.
Nhưng ngay khi anh nghĩ họ vẫn sẽ trầm mặc uống cho xong tách cà phê, Hawkins lại mở miệng nói chuyện .
"Tôi và White chưa từng cùng nhau uống cà phê như bây giờ."
Nếu là ở Baghdad, khi họ đang lẳng lặng cùng nhau hưởng thụ phút giây yên tĩnh như bây giờ, Sean nghe thấy y nhắc tới cái tên đó, có lẽ anh sẽ thấy đau lòng. Nhưng hiện tại, Sean nhận ra tựa hồ anh cũng không quá để ý, anh có thể yên tĩnh lắng nghe.
"Tôi và White cùng nhau uống cà phê, không phải ở tiệc trà xã giao của mẹ tôi thì cũng là ở phòng làm việc của cha tôi, hoặc là cùng với nhóm bạn của anh ấy, đó không phải là vì hưởng thụ thời gian mà chỉ là vì lấp đầy bụng. Tôi thích nhìn bộ dáng của anh ấy lúc cầm tách cà phê, lúc đó, anh ấy không có vẻ nghiêm túc của một quân nhân, nhưng mà tôi chưa từng nghĩ muốn cùng anh ấy uống cà phê - chỉ có riêng hai người."
Sean không nói gì. Không biết vì sao lúc này tình huống có chút đảo ngược, Sean lại đóng vai người trầm mặc trong cuộc trò chuyện.
"Khi cậu bảo tôi trở về hãy thử thử hưởng thụ cuộc sống bình thường, tôi lập tức nghĩ đến nếu có thể cùng cậu ngồi với nhau... ý tôi là chỉ có hai chúng ta, không có thêm ai khác, cho dù là uống Cappucino tồi đến cực điểm, tôi cũng sẽ thực hưởng thụ."
Hốc mắt Sean hơi nóng lên.
Hawkins rõ ràng là một gã biểu tình lạnh lùng không có tình thú, nhưng y lại luôn luôn có một loại khả năng như vậy.......... Khiến người ta mềm lòng, và cả tâm động.
"Nếm thử bánh quế?" Sean đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt y, nhìn y chậm rãi cắn một miếng, lông mi dài rợp xuống tạo thành một khoảng ám tối phía dưới con mắt.
Uống xong cà phê đã tới giờ tan tầm, ngã tư đường tắc nghẽn vô cùng, Hawkins cùng Sean cứ như vậy đi trên lối dành cho người đi bộ, lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, thấy áp phích quảng cáo, Sean bỗng nhiên có chút hưng phấn mà nói: "Hey, chúng ta xem phim, thế nào?"
Hawkins cũng dừng bước lại.
"Xem bộ nào?"
"Sweet Babylon.......... Nhất định là phim tình cảm ngọt đến ngấy, không xem." Sean lòng còn sợ hãi nói, anh còn nhớ rõ lúc trước cùng Emily xem bộ phim này xem đến buồn nôn.
Xuống chút nữa là một bộ phim hài, "Tôi dám cá là nếu một mình tôi cười đến vui vẻ mà anh lại nghiêm túc như vậy nhất định thực mất hứng."
Sean nhìn xuống chút nữa, hưng phấn nói: "Sky captain and the world of tomorrow!(1)"
" Sky captain.........."
Khi Sean nhận ra hai người họ trăm miệng một lời, tươi cười tràn ra, "Thật không nghĩ ra chúng ta còn có lúc nhất trí ý kiến."
Khi họ đến trước quầy bán vé, Sean còn chưa kịp lên tiếng, Hawkins liền nói: "Hai vé tình lữ, Sky captain and the world of tomorrow."
Sean khẽ huých y, Hawkins quơ quơ còng tay ý tứ là trong tình huống hiện tại, ghế tình lữ có vẻ thuận tiện cho họ.
Mang theo còng tay đi vào, nhân viên kiểm phiếu dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn còng tay của họ.
Sean đành phải bất đắc dĩ lên tiếng giải thích: "Một chút ngoài ý muốn."
Nhân viên kiểm phiếu nhìn thoáng qua vé của họ, khuôn mặt lộ ra vẻ tức cười, "Cho nên hai người mua ghế tình lữ."
Sean cười gượng, kéo Hawkins vào phòng chiếu phim.
Lúc này bắt đầu vào thời gian của bữa tối, trong phòng chiếu phim, những đôi tình nhân đều mua bỏng ngô và khoai tây sấy giòn mang theo, mùi bơ lan tỏa khắp cả gian phòng.
Bộ phim khoa học viễn tưởng này tuy rằng không tồi, nhưng nội dung khá nhạt nhẽo, khi Sean xem đến một nửa cũng có chút mệt mỏi, anh tựa vào lưng ghế.
Hawkins giơ cổ tay lên, "Không muốn xem nữa thì chúng ta đi."
Sean gật đầu.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim đã muốn là hơn 7h tối, bữa trà chiều muộn khiến họ không thấy đói.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Sean hỏi.
"Tìm gian khách sạn." Hawkins nói xong liền lôi kéo Sean đi về phía cuối đường, không lâu liền thấy tấm biển rực rỡ của khách sạn Bốn Mùa.
"Nơi này có vẻ quá cao cấp." Sean nhắc nhở y, kỳ thật đàn ông không quá tỉ mỉ như phụ nữ, chỉ cần nơi nào đó có thể ngủ là ổn.
"Tôi đặt phòng ở đây."
Lúc này Sean lúc này mới nhớ ra Hawkins gia thế bất phàm, người này có lẽ sẽ không bao giờ đi ngủ ở một khách sạn nhỏ hay nhà khách gì gì đó.
Đi vào trước tiền sảnh, Hawkins xuất ra giấy chứng nhận, lấy chìa khóa rồi cùng Sean vào thang máy.
Trong thang máy của họ còn có một người phụ nữ dắt theo đứa nhỏ.
Đứa nhỏ ngửa đầu nhìn về phía mẹ của mình, chỉ vào bọn họ nói: "Mẹ! Mau nhìn! Là còng tay!"
Người phụ nữ kéo đứa nhỏ một cái, sau đó ném ánh mắt hoài nghi về phía họ.
"Ha ha, chúng tôi là bạn, đang tham gia một tiết mục của đài truyền hình. " Sean lắc lắc còng tay, "Xem chúng tôi có thể chịu đựng cuộc sống bị còng lại với nhau trong bao lâu. Cuối tuần sẽ phát, nhớ theo dõi nhé!"
Người phụ nữ có vẻ hưng phấn lên: "Có phải chuyên mục do Anya Nelson dẫn chương trình hay không? Mỗi tuần tôi đều xem! Đây là chủ đề của cuối tuần này?"
Sean mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối, "Đúng vậy, là nó, nhưng mời bà đừng nói cho người khác nhé!"
"Tất nhiên!"
Cửa thang máy mở, Sean bị Hawkins kéo đi ra ngoài.
Đi ở trên hành lang, Sean nhịn không được oán giận, "Ngày mai nhất định phải tìm Andre tháo món đồ chơi này xuống!"
Hawkins mở cửa phòng, không gian rộng mở sáng ngời xuất hiện trước mặt Sean, lúc ở Baghdad thật sự nhìn không ra cuộc sống của Hawkins thuộc xa xỉ cấp bậc.
Có điều ở trung tâm của căn phòng, chiếc giường Kingsize nhìn thật chói mắt.
"Không thể đổi sang phòng đôi thường sao?"
Hawkins quơ quơ cổ tay, "Cậu muốn lôi hai chiếc giường đơn lại gần nhau hay muốn cùng tôi ngủ trên một chiếc giường đôi?"
Sean ngã lên giường, Hawkins chỉ có thể đi theo ngồi ở bên giường.
"Đành vậy, cũng không phải chưa từng ngủ cùng anh." Sean cong người nằm quay về phía Hawkins, phần eo lộ ra khỏi áo sơ mi, mơ hồ gợi cảm.
Hawkins cũng nghiêng người, nằm xuống bên cạnh Sean.
"Cậu muốn cởi còng tay đến vậy?"
"Đúng vậy, anh không thấy thực bất tiện?" Sean chậm rãi nhắm mắt lại, "Chẳng hạn như khi chúng ta đi trên đường, mọi người đều nhìn chúng ta, không phải bởi vì chúng ta nắm tay nhau, mà vì chúng ta bị còng."
".......... Kỳ thật tôi không thể dùng bất cứ thứ gì để khóa cậu lại, đúng không?" Hawkins ôm Sean.
"Không sai, nhưng kỳ thật, anh không cần còng tay cũng có thể khóa chặt tôi."
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sean dắt Hawkins đi xem xét mọi ngóc ngách của căn phòng xa hoa này một lần.
Lúc đi ra ban công, anh không thể không phát ra cảm khái: "Anh nhìn xem, bể bơi kia rộng bao nhiêu a, mà tôi lại bị khóa lại với anh.......... Thật lâu rồi tôi chưa từng bơi vịnh.........."
Khi đi vào phòng tắm, Sean cũng thở dài: "Anh nhìn xem phòng tắm này rộng biết bao nhiêu a, vốn có thể mặc sức hưởng thụ, lại bị khóa lại với anh.........."
"Bị khóa lại cùng tôi không tốt sao?" Hawkins nghiêng đầu, "Hai chúng ta cho dù bị khóa cũng có thể tắm a."
"Như thế nào tắm? Đặt áo lên còng tay sau đó giơ cao tay lên sao?" Sean có chút không còn gì để nói.
"Chúng ta có thể dùng máy sấy để sấy khô quần áo." Hawkins nói.
"Bỏ đi, tôi chỉ muốn hôm nay có thể ngủ ngon."
Buổi tối, hơn tám giờ, Hawkins gọi phục vụ đưa tới mì ống format và bittet.
Sean ăn thật vui vẻ, “Anh biết không, đầu bếp ở khách sạn lớn và đầu bếp ở Baghdad thực sự không cùng đẳng cấp!" (Nói nhảm a anh! =.=)
Sau đó, hai người nằm ở trên giường xem TV, lúc đó TV đang phát “Closer”.
"Anh nói ai là hung thủ?" Sean hỏi.
"Người đàn bà góa."
"Tôi thấy là người làm vườn, hung thủ trong kịch bản của những bộ phim kiểu này chẳng phải luôn là người không ai ngờ tới hay sao?"
"Là người đàn bà góa." Giọng của Hawkins vô cùng chắc chắn.
Sau hơn 40’, bộ phm kết thúc, đáp án cũng giống như lời Hawkins đã nói, hung thủ là người đàn bà góa.
"Sao anh biết?" Sean dùng bả vai huých nhẹ y.
"Cảm giác."
Sau “Closer” là “CSI Las Vegas”.
"Aha, vậy anh đoán xem tập này ai là hung thủ?" Sean hưng trí.
Phim chiếu được hơn 10’, Hawkins lên tiếng: "Lúc này hung thủ là người làm vườn."
"Không thể nào, chẳng phải anh ta có bằng chứng ngoại phạm?"
"Bởi vì thời gian tử vong của nạn nhân bị phán đoán sai lầm."
Sean nhíu mày: "Anh xem rồi?"
"Tập này thì chưa, nhưng các tập trước tôi xem cùng mẹ tôi cho vui, kịch bản là như vậy."
Sau đó kết cục cũng giống hệt như Hawkins nói, hung thủ là người làm vườn.
"A, a, thực không có ý nghĩa, tất cả đều bị anh đoán trúng." Sean tắt TV, lật chăn lên chui vào, "Tôi mệt."
Hawkins rất phối hợp mà tắt đèn bàn.
Bóng tối luôn có thể chế tạo ra một ít không khí vi diệu.
Ví dụ như vì nhìn không thấy nên các giác quan khác liền trở nên vô cùng nhạy bén.
Nhịp thở của Hawkins, lồng ngực y phập phồng, thậm chí cả độ ấm của đầu ngón tay y khi y chạm vào lòng bàn tay anh đều rõ rệt mười phần!
"Hey, Hawkins.......... Anh nói gì đó đi." Sean bỗng cảm thấy anh không muốn họ cứ im lặng như vậy.
"Là cậu nói cậu buồn ngủ."
"Quên đi." Sean nghĩ hôm nay Hawkins đã nói rất nhiều lúc ban ngày, có lẽ mọi thứ có thể nghĩ ra trong óc y đã bị đào trống rỗng, còn gì có thể nói nữa đâu?
"Anh không biết hành vi của anh lúc này là cưỡng ép hẹn hò sao?" Sean cảm thấy buồn cười chống tay lên đầu nhìn người bên cạnh.
"Cách thức không quan trọng, hiệu quả mới là thực tế nhất." Hawkins trả lời nghiêm trang đến nỗi khiến Sean càng muốn ôm bụng cười .
Nhân viên phục vụ mang bánh quế và cà phê đến cho họ, lịch sự nói: "Mời quý khách dùng."
Cả quán cà phê ngoài bọn họ, cũng chỉ còn một người phụ nữ đang xem văn kiện và một người thanh niên đang viết lách gì đó một cách chăm chú.
Không biết có phải muốn giúp cho cuộc “cưỡng ép hẹn hò” này có thêm không khí mà nhân viên mở thêm một đĩa nhạc, ca khúc đình đám một thời của Carpenters: Close to you.
Giọng hát ấm áp tràn ngập, không gian tràn đầy hương cà phê cũng tựa như trở nên ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài.
Nếu Hawkins có bạn gái, y nhất định là một người tình trầm mặc nặng nề. Sean nghĩ.
Nhưng ngay khi anh nghĩ họ vẫn sẽ trầm mặc uống cho xong tách cà phê, Hawkins lại mở miệng nói chuyện .
"Tôi và White chưa từng cùng nhau uống cà phê như bây giờ."
Nếu là ở Baghdad, khi họ đang lẳng lặng cùng nhau hưởng thụ phút giây yên tĩnh như bây giờ, Sean nghe thấy y nhắc tới cái tên đó, có lẽ anh sẽ thấy đau lòng. Nhưng hiện tại, Sean nhận ra tựa hồ anh cũng không quá để ý, anh có thể yên tĩnh lắng nghe.
"Tôi và White cùng nhau uống cà phê, không phải ở tiệc trà xã giao của mẹ tôi thì cũng là ở phòng làm việc của cha tôi, hoặc là cùng với nhóm bạn của anh ấy, đó không phải là vì hưởng thụ thời gian mà chỉ là vì lấp đầy bụng. Tôi thích nhìn bộ dáng của anh ấy lúc cầm tách cà phê, lúc đó, anh ấy không có vẻ nghiêm túc của một quân nhân, nhưng mà tôi chưa từng nghĩ muốn cùng anh ấy uống cà phê - chỉ có riêng hai người."
Sean không nói gì. Không biết vì sao lúc này tình huống có chút đảo ngược, Sean lại đóng vai người trầm mặc trong cuộc trò chuyện.
"Khi cậu bảo tôi trở về hãy thử thử hưởng thụ cuộc sống bình thường, tôi lập tức nghĩ đến nếu có thể cùng cậu ngồi với nhau... ý tôi là chỉ có hai chúng ta, không có thêm ai khác, cho dù là uống Cappucino tồi đến cực điểm, tôi cũng sẽ thực hưởng thụ."
Hốc mắt Sean hơi nóng lên.
Hawkins rõ ràng là một gã biểu tình lạnh lùng không có tình thú, nhưng y lại luôn luôn có một loại khả năng như vậy.......... Khiến người ta mềm lòng, và cả tâm động.
"Nếm thử bánh quế?" Sean đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt y, nhìn y chậm rãi cắn một miếng, lông mi dài rợp xuống tạo thành một khoảng ám tối phía dưới con mắt.
Uống xong cà phê đã tới giờ tan tầm, ngã tư đường tắc nghẽn vô cùng, Hawkins cùng Sean cứ như vậy đi trên lối dành cho người đi bộ, lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, thấy áp phích quảng cáo, Sean bỗng nhiên có chút hưng phấn mà nói: "Hey, chúng ta xem phim, thế nào?"
Hawkins cũng dừng bước lại.
"Xem bộ nào?"
"Sweet Babylon.......... Nhất định là phim tình cảm ngọt đến ngấy, không xem." Sean lòng còn sợ hãi nói, anh còn nhớ rõ lúc trước cùng Emily xem bộ phim này xem đến buồn nôn.
Xuống chút nữa là một bộ phim hài, "Tôi dám cá là nếu một mình tôi cười đến vui vẻ mà anh lại nghiêm túc như vậy nhất định thực mất hứng."
Sean nhìn xuống chút nữa, hưng phấn nói: "Sky captain and the world of tomorrow!()"
" Sky captain.........."
Khi Sean nhận ra hai người họ trăm miệng một lời, tươi cười tràn ra, "Thật không nghĩ ra chúng ta còn có lúc nhất trí ý kiến."
Khi họ đến trước quầy bán vé, Sean còn chưa kịp lên tiếng, Hawkins liền nói: "Hai vé tình lữ, Sky captain and the world of tomorrow."
Sean khẽ huých y, Hawkins quơ quơ còng tay ý tứ là trong tình huống hiện tại, ghế tình lữ có vẻ thuận tiện cho họ.
Mang theo còng tay đi vào, nhân viên kiểm phiếu dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn còng tay của họ.
Sean đành phải bất đắc dĩ lên tiếng giải thích: "Một chút ngoài ý muốn."
Nhân viên kiểm phiếu nhìn thoáng qua vé của họ, khuôn mặt lộ ra vẻ tức cười, "Cho nên hai người mua ghế tình lữ."
Sean cười gượng, kéo Hawkins vào phòng chiếu phim.
Lúc này bắt đầu vào thời gian của bữa tối, trong phòng chiếu phim, những đôi tình nhân đều mua bỏng ngô và khoai tây sấy giòn mang theo, mùi bơ lan tỏa khắp cả gian phòng.
Bộ phim khoa học viễn tưởng này tuy rằng không tồi, nhưng nội dung khá nhạt nhẽo, khi Sean xem đến một nửa cũng có chút mệt mỏi, anh tựa vào lưng ghế.
Hawkins giơ cổ tay lên, "Không muốn xem nữa thì chúng ta đi."
Sean gật đầu.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim đã muốn là hơn h tối, bữa trà chiều muộn khiến họ không thấy đói.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" Sean hỏi.
"Tìm gian khách sạn." Hawkins nói xong liền lôi kéo Sean đi về phía cuối đường, không lâu liền thấy tấm biển rực rỡ của khách sạn Bốn Mùa.
"Nơi này có vẻ quá cao cấp." Sean nhắc nhở y, kỳ thật đàn ông không quá tỉ mỉ như phụ nữ, chỉ cần nơi nào đó có thể ngủ là ổn.
"Tôi đặt phòng ở đây."
Lúc này Sean lúc này mới nhớ ra Hawkins gia thế bất phàm, người này có lẽ sẽ không bao giờ đi ngủ ở một khách sạn nhỏ hay nhà khách gì gì đó.
Đi vào trước tiền sảnh, Hawkins xuất ra giấy chứng nhận, lấy chìa khóa rồi cùng Sean vào thang máy.
Trong thang máy của họ còn có một người phụ nữ dắt theo đứa nhỏ.
Đứa nhỏ ngửa đầu nhìn về phía mẹ của mình, chỉ vào bọn họ nói: "Mẹ! Mau nhìn! Là còng tay!"
Người phụ nữ kéo đứa nhỏ một cái, sau đó ném ánh mắt hoài nghi về phía họ.
"Ha ha, chúng tôi là bạn, đang tham gia một tiết mục của đài truyền hình. " Sean lắc lắc còng tay, "Xem chúng tôi có thể chịu đựng cuộc sống bị còng lại với nhau trong bao lâu. Cuối tuần sẽ phát, nhớ theo dõi nhé!"
Người phụ nữ có vẻ hưng phấn lên: "Có phải chuyên mục do Anya Nelson dẫn chương trình hay không? Mỗi tuần tôi đều xem! Đây là chủ đề của cuối tuần này?"
Sean mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối, "Đúng vậy, là nó, nhưng mời bà đừng nói cho người khác nhé!"
"Tất nhiên!"
Cửa thang máy mở, Sean bị Hawkins kéo đi ra ngoài.
Đi ở trên hành lang, Sean nhịn không được oán giận, "Ngày mai nhất định phải tìm Andre tháo món đồ chơi này xuống!"
Hawkins mở cửa phòng, không gian rộng mở sáng ngời xuất hiện trước mặt Sean, lúc ở Baghdad thật sự nhìn không ra cuộc sống của Hawkins thuộc xa xỉ cấp bậc.
Có điều ở trung tâm của căn phòng, chiếc giường Kingsize nhìn thật chói mắt.
"Không thể đổi sang phòng đôi thường sao?"
Hawkins quơ quơ cổ tay, "Cậu muốn lôi hai chiếc giường đơn lại gần nhau hay muốn cùng tôi ngủ trên một chiếc giường đôi?"
Sean ngã lên giường, Hawkins chỉ có thể đi theo ngồi ở bên giường.
"Đành vậy, cũng không phải chưa từng ngủ cùng anh." Sean cong người nằm quay về phía Hawkins, phần eo lộ ra khỏi áo sơ mi, mơ hồ gợi cảm.
Hawkins cũng nghiêng người, nằm xuống bên cạnh Sean.
"Cậu muốn cởi còng tay đến vậy?"
"Đúng vậy, anh không thấy thực bất tiện?" Sean chậm rãi nhắm mắt lại, "Chẳng hạn như khi chúng ta đi trên đường, mọi người đều nhìn chúng ta, không phải bởi vì chúng ta nắm tay nhau, mà vì chúng ta bị còng."
".......... Kỳ thật tôi không thể dùng bất cứ thứ gì để khóa cậu lại, đúng không?" Hawkins ôm Sean.
"Không sai, nhưng kỳ thật, anh không cần còng tay cũng có thể khóa chặt tôi."
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sean dắt Hawkins đi xem xét mọi ngóc ngách của căn phòng xa hoa này một lần.
Lúc đi ra ban công, anh không thể không phát ra cảm khái: "Anh nhìn xem, bể bơi kia rộng bao nhiêu a, mà tôi lại bị khóa lại với anh.......... Thật lâu rồi tôi chưa từng bơi vịnh.........."
Khi đi vào phòng tắm, Sean cũng thở dài: "Anh nhìn xem phòng tắm này rộng biết bao nhiêu a, vốn có thể mặc sức hưởng thụ, lại bị khóa lại với anh.........."
"Bị khóa lại cùng tôi không tốt sao?" Hawkins nghiêng đầu, "Hai chúng ta cho dù bị khóa cũng có thể tắm a."
"Như thế nào tắm? Đặt áo lên còng tay sau đó giơ cao tay lên sao?" Sean có chút không còn gì để nói.
"Chúng ta có thể dùng máy sấy để sấy khô quần áo." Hawkins nói.
"Bỏ đi, tôi chỉ muốn hôm nay có thể ngủ ngon."
Buổi tối, hơn tám giờ, Hawkins gọi phục vụ đưa tới mì ống format và bittet.
Sean ăn thật vui vẻ, “Anh biết không, đầu bếp ở khách sạn lớn và đầu bếp ở Baghdad thực sự không cùng đẳng cấp!" (Nói nhảm a anh! =.=)
Sau đó, hai người nằm ở trên giường xem TV, lúc đó TV đang phát “Closer”.
"Anh nói ai là hung thủ?" Sean hỏi.
"Người đàn bà góa."
"Tôi thấy là người làm vườn, hung thủ trong kịch bản của những bộ phim kiểu này chẳng phải luôn là người không ai ngờ tới hay sao?"
"Là người đàn bà góa." Giọng của Hawkins vô cùng chắc chắn.
Sau hơn ’, bộ phm kết thúc, đáp án cũng giống như lời Hawkins đã nói, hung thủ là người đàn bà góa.
"Sao anh biết?" Sean dùng bả vai huých nhẹ y.
"Cảm giác."
Sau “Closer” là “CSI Las Vegas”.
"Aha, vậy anh đoán xem tập này ai là hung thủ?" Sean hưng trí.
Phim chiếu được hơn ’, Hawkins lên tiếng: "Lúc này hung thủ là người làm vườn."
"Không thể nào, chẳng phải anh ta có bằng chứng ngoại phạm?"
"Bởi vì thời gian tử vong của nạn nhân bị phán đoán sai lầm."
Sean nhíu mày: "Anh xem rồi?"
"Tập này thì chưa, nhưng các tập trước tôi xem cùng mẹ tôi cho vui, kịch bản là như vậy."
Sau đó kết cục cũng giống hệt như Hawkins nói, hung thủ là người làm vườn.
"A, a, thực không có ý nghĩa, tất cả đều bị anh đoán trúng." Sean tắt TV, lật chăn lên chui vào, "Tôi mệt."
Hawkins rất phối hợp mà tắt đèn bàn.
Bóng tối luôn có thể chế tạo ra một ít không khí vi diệu.
Ví dụ như vì nhìn không thấy nên các giác quan khác liền trở nên vô cùng nhạy bén.
Nhịp thở của Hawkins, lồng ngực y phập phồng, thậm chí cả độ ấm của đầu ngón tay y khi y chạm vào lòng bàn tay anh đều rõ rệt mười phần!
"Hey, Hawkins.......... Anh nói gì đó đi." Sean bỗng cảm thấy anh không muốn họ cứ im lặng như vậy.
"Là cậu nói cậu buồn ngủ."
"Quên đi." Sean nghĩ hôm nay Hawkins đã nói rất nhiều lúc ban ngày, có lẽ mọi thứ có thể nghĩ ra trong óc y đã bị đào trống rỗng, còn gì có thể nói nữa đâu?