Bữa nướng hôm ấy mọi người xem như ăn được vui sướng, Sean và Andrew uống bia nói chuyện phiếm, Hawkins vẫn trầm mặc như mọi khi, có điều nếu Sean hỏi gì, y cũng không lại trả lời những câu khiến người khác khó xử như trước nữa.
Lúc họ chuẩn bị dọn dẹp, bầu trời đột nhiên xám xịt lại, mưa to ào ạt trút xuống. Ba người đành bỏ lại đống dụng cụ bếp núc và bia, chạy nhanh về phòng.
Ngay sau đó sấm rung chớp giật, song cửa sổ bằng gỗ đều bị tiếng sấm chấn động rung lên kẽo kẹt.
"Mẹ ơi, thực không thua gì lần dã ngoại diễn tập hồi ấy!" Andrew cảm thán.
"Cái gì dã ngoại diễn tập?" Sean hỏi.
Andrew kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, "Cậu không nhớ rõ ? Sau đợt diễn tập đó cậu còn phát sốt!"
Sean sửng sốt, lập tức ngượng ngùng nói: "Sau lần bị chấn thương đầu, rất nhiều chuyện tôi đã quên mất!"
Andrew không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn mưa ào ạt bên ngoài.
Hawkins lên tiếng: "Đốt lò sưởi lên đi."
Vì thế Andrew và Sean mới hồi phục tinh thần lại, bắt đầu xem xét lò sưởi.
Có lửa, cả phòng cũng ấm áp hơn không ít.
Sean gọi cuộc điện thoại về cho bà Mercy, bà dặn anh nhất định phải chú ý giữ ấm vào buổi tối, cơn mưa này có thể còn kéo dài đến tối mai.
Ban đêm, Sean cuộn mình trong chăn lông, tuy không cảm thấy quá lạnh, nhưng tiếng mưa rơi dường như khiến anh trống vắng.
Cửa phòng bị đẩy ra, cho dù người đến đi rất nhẹ, nhưng Sean vẫn có thể nhận ra đó là Hawkins.
"Sao vậy?" Sean nâng người dậy, đối phương ngồi xuống bên cạnh anh, kéo chăn ra trùm lên cả hai người.
Sean bị y ôm lấy, hơi thở của họ tràn ngập quanh khứu giác của nhau.
"Không có gì, tôi chỉ muốn ôm cậu."
Sean không cự tuyệt Hawkins, anh nghiêng người đi, cũng ôm lấy y. Sean nghĩ, có lẽ vừa rồi, tận sâu trong tiềm thức, anh đã khát vọng sự hiện diện của Hawkins.
Hawkins hôn nhè nhẹ khắp khuôn mặt Sean, không có hơi thở của dục vọng, chỉ thuần túy nhằm biểu đạt một loại cảm xúc nào đó trong lòng y. Sean cũng hôn lên cằm đối phương, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
"Ừ." Hawkins nỉ non một câu, hai người liền ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Khoảng khắc đó, Sean phát hiện ra nơi nào đó trống vắng trong anh đột nhiên tràn đầy.
Mưa to không biết từ lúc nào bỗng chuyển thành tí tách rơi.
Andrew ở dưới lầu chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó đi đến trước cửa phòng Sean, vốn định giơ tay gõ cửa, nhưng rồi anh ta dừng lại, nhớ ra mình đã lâu lắm không nhìn thấy Sean ngủ.
Anh ta còn nhớ, trước đây khi còn cùng Sean ở chung một liên đội, có một lần dã ngoại huấn luyện, hai người họ được phân đi phục kích một mục tiêu. Trước khi mục tiêu xuất hiện, hai người luôn thay phiên nhau theo dõi tình huống. Đến phiên Sean nghỉ ngơi, anh sẽ nhắm mắt lại, nằm ngay tại nơi ẩn nấp, hai tay vẫn nâng súng, nhưng cằm lại tì trên mặt đất bùn. Bộ dáng của anh lúc ấy thật im lặng, thậm chí có chiếc lá rụng bay sát qua lông mi, anh cũng không biết.
Khoảnh khắc ấy, tim Andrew bỗng đập nhanh, không thể khống chế ánh mắt mình, nhìn chằm chằm vào Sean, vài giây sau anh ta mới giật mình tỉnh táo lại, nhớ đến mục tiêu của mình hẳn phải ở phía trước.
Giờ phút này, tay nắm lấy chốt cầm của cánh cửa, Andrew thật cẩn thận đẩy vào.
Khi anh ta nhìn thấy hai người ghé sát vào nhau nằm trên giường, tất cả ý nghĩ trong đầu dường như đông cứng lại, không thể vận chuyển, cũng không thể chi phối thân thể mình.
Andrew sững sờ ở nơi đó, thật lâu.
Dáng vẻ của Sean khi ngủ vẫn bình tĩnh như xưa, nhưng vào phút này Andrew bỗng nghĩ, sự bình tĩnh này có phải vì có Hawkins nằm bên cạnh hay không?
Andrew dùng hết tất cả khí lực mới có thể lặng lẽ khép cửa lại mà không đánh thức bọn họ.
Anh ta chậm rãi đi ra trước cửa nhà, cái chuông gió bằng gỗ treo trước cửa lách cách vang.
Anh ta tự châm cho mình một điếu thuốc, dựa vào tường nhả khói.
Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.
Anh ta tự nói với mình: Cười lên đi Andrew, chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm.
Hít vào một hơi, theo khói thuốc lượn lờ trong không khí lạnh ướt, đôi môi Andrew nứt vỡ ra một đường cong.
Nếu hắn ta là người mà cậu muốn, vậy tôi cũng chỉ có thể lấy việc nhìn thấy cậu làm thỏa mãn.
Tuy rằng như vậy anh ta có chút thua thiệt.
Lúc này, Sean mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ còn ngái ngủ, "Andrew, đã thức dậy rồi a!"
"Phải," Andrew xoay người lại, giơ giơ bàn tay kẹp điếu thuốc, ra hiệu, "Trên bàn có bữa sáng, cậu ăn đi."
Sean kéo ghế, ngồi ở trước bàn, "Ôi chao, Andrew.......... Nhìn không ra tay nghề của anh cũng không quá tệ."
Andrew vẫn lẳng lặng nhìn về phía màn mưa lâm thâm, "Cậu thích ăn là được. Nếu có một ngày cậu nhận ra Hawkins làm món gì đó thực khó ăn, nhớ tới tìm tôi.”
Sean ngây ra một lúc, vài giây sau mới hiểu được ý Andrew muốn nói.
"Cảm ơn anh, không có món sandwich nào ngon hơn món sandwich do chính anh làm ra."
Chỉ cần không ai lướt qua giới hạn, bọn họ sẽ vĩnh viễn là bạn bè, không có những cảm xúc phức tạp thừa thãi, chỉ có cởi mở, thẳng thắn chân thành với nhau.
Sau khi mưa tạnh, ba người liền thu dọn đồ đạc, lái xe trở về nội thành Washington.
Tuy rằng cuộc săn bắn cùng BBQ lần này bị mưa làm mất hứng, nhưng Sean vẫn cảm thấy anh đã gặt hái được rất nhiều, đặc biệt là có thể làm bạn với Andrew mà không còn khúc mắc.
Trong xe mở một bài hát xưa cũ, đầu tiên là Andrew nhỏ giọng nhẩm theo, sau đó Sean cũng cao hứng hát lên. Hai người càng hát càng lớn tiếng, đến đoạn điệp khúc, Andrew lại vươn một cánh tay khoác lên vai Sean, mà Sean cũng ngửa đầu ca hát quên cả trời đất.
Tiếng hát của hai người hoàn toàn lấn át giọng hát của ca sĩ.
Phía sau, Hawkins rốt cục lên tiếng nói chuyện: "Như vậy lái xe không an toàn."
Sau khi y nghiêm trang nhắc nhở là tiếng cười to của Andrew và Sean.
"Không hổ là Hawkins a!" Sean quay đầu lại nhìn y một cái đầy thâm ý.
"Cậu không thấy là khiến anh ta bực mình rất thú vị sao?" Andrew học ngữ điệu của Hawkins lặp lại một lần, "Như vậy lái xe không an toàn."
Sau đó Sean lại bật cười lên.
"Hawkins.......... Làm người không cần quá nghiêm túc, bằng không về sau khi Sean vứt bỏ anh, sẽ không có người nào khác có thể chịu đựng anh được nữa." Andrew chỉnh lại gương chiếu hậu, nhìn vào khuôn mặt Hawkins, đùa giỡn.
Hawkins đầu tiên là nhíu mày, sau đó cũng hiểu ra thâm ý của anh ta, y nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, có điều, Sean sẽ không có cơ hội để rời đi."
"Không hổ danh là Hawkins kiêu ngạo!" Những lời này Andrew và Sean cùng lúc lên tiếng.
Về tới Washington, Andrew chỉ ở lại thêm một buổi chiều liền rời đi. Bà Mercy tỏ vẻ rất lưu luyến, dặn dò anh ta nếu lại có thời gian nghỉ phép nhớ đến chơi.
Andrew và Sean ôm nhau thân mật, sau đó anh ta cũng chìa tay ra với Hawkins.
"Tạm biệt, Hawkins."
"Tạm biệt, Andrew."
Sean đứng trước cửa nhìn theo anh ta, cho tận khi bóng chiếc xe taxi đã trở thành một chấm nhỏ mới trở lại.
"Anh ta là một người bạn đáng tin cậy." Hawkins nói.
Sean ôm cánh tay buồn cười: "Hai ngày trước các anh nhìn nhau còn tràn ngập thuốc súng. Xem ra không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng là một loại sinh vật khó hiểu."
"Sean —— hết pho mát rồi, con đi mua một ít về được không?" Giọng bà Mercy vọng ra từ trong bếp.
"Được ạ." Sean liếc nhìn Hawkins, "Cùng đi?"
"Đương nhiên."
Hai người đi vào trong một siêu thị gần nhà, chọn một ít pho mát và bia, sau đó đi đến quầy thanh toán.
"Sean, chẳng phải cậu đã đi du lịch? Trở lại Washington rồi?" Một thanh niên đứng phía trước, nghe thấy tiếng họ nói chuyện bèn quay đầu lại, thì ra là Eric Kul.
"Eric! A, xin lỗi, tôi từng nói khi nào về sẽ gọi điện cho anh."
"Được rồi, được rồi, gần đây tôi cũng khá bận bịu, không có thời gian đâu mà nghĩ tới cậu." Eric cố tình tỏ vẻ lạnh nhạt.
"Được rồi, ngài sĩ quan phiên dịch, khi nào anh có thời gian đến chỗ tôi uống một tách trà chiều?" Sean buồn cười nói.
Eric chú ý tới Hawkins đứng sau lưng anh, hơi sửng sốt liền kéo kéo Sean: "Sao Hawkins lại ở đây?"
".......... Anh ta đến thăm tôi."
"A, không ai có thể ngờ rằng một người lạnh nhạt như Hawkins cũng biết quan tâm đến đồng đội, hay .......... cậu là trường hợp đặc biệt?" Eric nửa đùa nửa thật.
Lúc này, nhân viên thu ngân đã tính xong tiền hàng, nhấc túi đồ của mình lên, Eric cười với Sean, "Vậy mai là ngày cuối tuần, tôi đến thăm nhà có phải sẽ có trà bánh thơm phức sẵn sàng chờ đợi?"
"Đương nhiên." Sean cười.
Hawkins nhìn theo bóng Eric đi xa, hỏi: "Chẳng phải là sĩ quan phiên dịch ở Baghdad đây sao?"
"Đúng vậy, thật hiếm thấy anh còn nhớ rõ tên của anh ta." Sean vừa tính tiền vừa nói, "Không ngờ phải không, nhà anh ta có một công ty kinh doanh đa quốc gia, anh ta đã học rất nhiều ngôn ngữ khác nhau để làm việc cho gia đình. Hình như anh ta còn có một người anh trai, nghe nói anh trai của anh ta cũng từng là quân nhân, ở Afghanistan hay đâu đó... bị bom nổ đứt hai chân."
......
Đến cuối tuần, bà Mercy nghe nói bạn của Sean sẽ đến bèn chuẩn bị một bàn điểm tâm. Bà là một người phụ nữa cởi mở, thích nhìn thấy một đám thanh niên hưởng thụ món điểm tâm của mình.
Khi Eric tới, anh ta còn mang theo cả một bó hoa lớn, cùng với vài câu dễ nghe, đã khiến bà Mercy vui vẻ cười không ngừng.
"A, ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ có một ngày mình có thể cùng Howard Hawkins uống trà chiều." Eric trừng mắt nhìn về phía Sean.
Sean cũng cười, nhỏ giọng nói: "Còn tôi có nằm mơ cũng không ngờ mình có thể chịu đựng người này đến tận bây giờ.........."
"Cái gì?" Eric ghé lại gần.
Sean phát hiện Hawkins đang nhìn chằm chằm vào anh, xem ra câu nói kia đã bị y nghe rõ, người này "trả thù tâm" rất nặng, không chừng tối nay anh sẽ không được yên ổn, phải cẩn thận.
"Không có việc gì, không có việc gì!"
Bà Mercy đến cạnh Eric: "Mr. Kul thân mến, ngài thích hồng trà, trà sữa hay cà phê?"
"Hồng trà."
Mercy nhìn Hawkins khẽ cười, "Howard yêu quý, ta biết con ưa cà phê."
"Khoan đã, bác, bác vừa mới gọi anh ta là cái gì? Howard? Còn Howard yêu quý?" Sean mở to mắt, phải biết rằng anh và Hawkins cái gì cũng đều đã làm, nhưng vẫn chưa gọi y là cái gì "Howard yêu quý"!
Bữa nướng hôm ấy mọi người xem như ăn được vui sướng, Sean và Andrew uống bia nói chuyện phiếm, Hawkins vẫn trầm mặc như mọi khi, có điều nếu Sean hỏi gì, y cũng không lại trả lời những câu khiến người khác khó xử như trước nữa.
Lúc họ chuẩn bị dọn dẹp, bầu trời đột nhiên xám xịt lại, mưa to ào ạt trút xuống. Ba người đành bỏ lại đống dụng cụ bếp núc và bia, chạy nhanh về phòng.
Ngay sau đó sấm rung chớp giật, song cửa sổ bằng gỗ đều bị tiếng sấm chấn động rung lên kẽo kẹt.
"Mẹ ơi, thực không thua gì lần dã ngoại diễn tập hồi ấy!" Andrew cảm thán.
"Cái gì dã ngoại diễn tập?" Sean hỏi.
Andrew kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, "Cậu không nhớ rõ ? Sau đợt diễn tập đó cậu còn phát sốt!"
Sean sửng sốt, lập tức ngượng ngùng nói: "Sau lần bị chấn thương đầu, rất nhiều chuyện tôi đã quên mất!"
Andrew không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn mưa ào ạt bên ngoài.
Hawkins lên tiếng: "Đốt lò sưởi lên đi."
Vì thế Andrew và Sean mới hồi phục tinh thần lại, bắt đầu xem xét lò sưởi.
Có lửa, cả phòng cũng ấm áp hơn không ít.
Sean gọi cuộc điện thoại về cho bà Mercy, bà dặn anh nhất định phải chú ý giữ ấm vào buổi tối, cơn mưa này có thể còn kéo dài đến tối mai.
Ban đêm, Sean cuộn mình trong chăn lông, tuy không cảm thấy quá lạnh, nhưng tiếng mưa rơi dường như khiến anh trống vắng.
Cửa phòng bị đẩy ra, cho dù người đến đi rất nhẹ, nhưng Sean vẫn có thể nhận ra đó là Hawkins.
"Sao vậy?" Sean nâng người dậy, đối phương ngồi xuống bên cạnh anh, kéo chăn ra trùm lên cả hai người.
Sean bị y ôm lấy, hơi thở của họ tràn ngập quanh khứu giác của nhau.
"Không có gì, tôi chỉ muốn ôm cậu."
Sean không cự tuyệt Hawkins, anh nghiêng người đi, cũng ôm lấy y. Sean nghĩ, có lẽ vừa rồi, tận sâu trong tiềm thức, anh đã khát vọng sự hiện diện của Hawkins.
Hawkins hôn nhè nhẹ khắp khuôn mặt Sean, không có hơi thở của dục vọng, chỉ thuần túy nhằm biểu đạt một loại cảm xúc nào đó trong lòng y. Sean cũng hôn lên cằm đối phương, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
"Ừ." Hawkins nỉ non một câu, hai người liền ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Khoảng khắc đó, Sean phát hiện ra nơi nào đó trống vắng trong anh đột nhiên tràn đầy.
Mưa to không biết từ lúc nào bỗng chuyển thành tí tách rơi.
Andrew ở dưới lầu chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó đi đến trước cửa phòng Sean, vốn định giơ tay gõ cửa, nhưng rồi anh ta dừng lại, nhớ ra mình đã lâu lắm không nhìn thấy Sean ngủ.
Anh ta còn nhớ, trước đây khi còn cùng Sean ở chung một liên đội, có một lần dã ngoại huấn luyện, hai người họ được phân đi phục kích một mục tiêu. Trước khi mục tiêu xuất hiện, hai người luôn thay phiên nhau theo dõi tình huống. Đến phiên Sean nghỉ ngơi, anh sẽ nhắm mắt lại, nằm ngay tại nơi ẩn nấp, hai tay vẫn nâng súng, nhưng cằm lại tì trên mặt đất bùn. Bộ dáng của anh lúc ấy thật im lặng, thậm chí có chiếc lá rụng bay sát qua lông mi, anh cũng không biết.
Khoảnh khắc ấy, tim Andrew bỗng đập nhanh, không thể khống chế ánh mắt mình, nhìn chằm chằm vào Sean, vài giây sau anh ta mới giật mình tỉnh táo lại, nhớ đến mục tiêu của mình hẳn phải ở phía trước.
Giờ phút này, tay nắm lấy chốt cầm của cánh cửa, Andrew thật cẩn thận đẩy vào.
Khi anh ta nhìn thấy hai người ghé sát vào nhau nằm trên giường, tất cả ý nghĩ trong đầu dường như đông cứng lại, không thể vận chuyển, cũng không thể chi phối thân thể mình.
Andrew sững sờ ở nơi đó, thật lâu.
Dáng vẻ của Sean khi ngủ vẫn bình tĩnh như xưa, nhưng vào phút này Andrew bỗng nghĩ, sự bình tĩnh này có phải vì có Hawkins nằm bên cạnh hay không?
Andrew dùng hết tất cả khí lực mới có thể lặng lẽ khép cửa lại mà không đánh thức bọn họ.
Anh ta chậm rãi đi ra trước cửa nhà, cái chuông gió bằng gỗ treo trước cửa lách cách vang.
Anh ta tự châm cho mình một điếu thuốc, dựa vào tường nhả khói.
Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.
Anh ta tự nói với mình: Cười lên đi Andrew, chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm.
Hít vào một hơi, theo khói thuốc lượn lờ trong không khí lạnh ướt, đôi môi Andrew nứt vỡ ra một đường cong.
Nếu hắn ta là người mà cậu muốn, vậy tôi cũng chỉ có thể lấy việc nhìn thấy cậu làm thỏa mãn.
Tuy rằng như vậy anh ta có chút thua thiệt.
Lúc này, Sean mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ còn ngái ngủ, "Andrew, đã thức dậy rồi a!"
"Phải," Andrew xoay người lại, giơ giơ bàn tay kẹp điếu thuốc, ra hiệu, "Trên bàn có bữa sáng, cậu ăn đi."
Sean kéo ghế, ngồi ở trước bàn, "Ôi chao, Andrew.......... Nhìn không ra tay nghề của anh cũng không quá tệ."
Andrew vẫn lẳng lặng nhìn về phía màn mưa lâm thâm, "Cậu thích ăn là được. Nếu có một ngày cậu nhận ra Hawkins làm món gì đó thực khó ăn, nhớ tới tìm tôi.”
Sean ngây ra một lúc, vài giây sau mới hiểu được ý Andrew muốn nói.
"Cảm ơn anh, không có món sandwich nào ngon hơn món sandwich do chính anh làm ra."
Chỉ cần không ai lướt qua giới hạn, bọn họ sẽ vĩnh viễn là bạn bè, không có những cảm xúc phức tạp thừa thãi, chỉ có cởi mở, thẳng thắn chân thành với nhau.
Sau khi mưa tạnh, ba người liền thu dọn đồ đạc, lái xe trở về nội thành Washington.
Tuy rằng cuộc săn bắn cùng BBQ lần này bị mưa làm mất hứng, nhưng Sean vẫn cảm thấy anh đã gặt hái được rất nhiều, đặc biệt là có thể làm bạn với Andrew mà không còn khúc mắc.
Trong xe mở một bài hát xưa cũ, đầu tiên là Andrew nhỏ giọng nhẩm theo, sau đó Sean cũng cao hứng hát lên. Hai người càng hát càng lớn tiếng, đến đoạn điệp khúc, Andrew lại vươn một cánh tay khoác lên vai Sean, mà Sean cũng ngửa đầu ca hát quên cả trời đất.
Tiếng hát của hai người hoàn toàn lấn át giọng hát của ca sĩ.
Phía sau, Hawkins rốt cục lên tiếng nói chuyện: "Như vậy lái xe không an toàn."
Sau khi y nghiêm trang nhắc nhở là tiếng cười to của Andrew và Sean.
"Không hổ là Hawkins a!" Sean quay đầu lại nhìn y một cái đầy thâm ý.
"Cậu không thấy là khiến anh ta bực mình rất thú vị sao?" Andrew học ngữ điệu của Hawkins lặp lại một lần, "Như vậy lái xe không an toàn."
Sau đó Sean lại bật cười lên.
"Hawkins.......... Làm người không cần quá nghiêm túc, bằng không về sau khi Sean vứt bỏ anh, sẽ không có người nào khác có thể chịu đựng anh được nữa." Andrew chỉnh lại gương chiếu hậu, nhìn vào khuôn mặt Hawkins, đùa giỡn.
Hawkins đầu tiên là nhíu mày, sau đó cũng hiểu ra thâm ý của anh ta, y nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, có điều, Sean sẽ không có cơ hội để rời đi."
"Không hổ danh là Hawkins kiêu ngạo!" Những lời này Andrew và Sean cùng lúc lên tiếng.
Về tới Washington, Andrew chỉ ở lại thêm một buổi chiều liền rời đi. Bà Mercy tỏ vẻ rất lưu luyến, dặn dò anh ta nếu lại có thời gian nghỉ phép nhớ đến chơi.
Andrew và Sean ôm nhau thân mật, sau đó anh ta cũng chìa tay ra với Hawkins.
"Tạm biệt, Hawkins."
"Tạm biệt, Andrew."
Sean đứng trước cửa nhìn theo anh ta, cho tận khi bóng chiếc xe taxi đã trở thành một chấm nhỏ mới trở lại.
"Anh ta là một người bạn đáng tin cậy." Hawkins nói.
Sean ôm cánh tay buồn cười: "Hai ngày trước các anh nhìn nhau còn tràn ngập thuốc súng. Xem ra không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng là một loại sinh vật khó hiểu."
"Sean —— hết pho mát rồi, con đi mua một ít về được không?" Giọng bà Mercy vọng ra từ trong bếp.
"Được ạ." Sean liếc nhìn Hawkins, "Cùng đi?"
"Đương nhiên."
Hai người đi vào trong một siêu thị gần nhà, chọn một ít pho mát và bia, sau đó đi đến quầy thanh toán.
"Sean, chẳng phải cậu đã đi du lịch? Trở lại Washington rồi?" Một thanh niên đứng phía trước, nghe thấy tiếng họ nói chuyện bèn quay đầu lại, thì ra là Eric Kul.
"Eric! A, xin lỗi, tôi từng nói khi nào về sẽ gọi điện cho anh."
"Được rồi, được rồi, gần đây tôi cũng khá bận bịu, không có thời gian đâu mà nghĩ tới cậu." Eric cố tình tỏ vẻ lạnh nhạt.
"Được rồi, ngài sĩ quan phiên dịch, khi nào anh có thời gian đến chỗ tôi uống một tách trà chiều?" Sean buồn cười nói.
Eric chú ý tới Hawkins đứng sau lưng anh, hơi sửng sốt liền kéo kéo Sean: "Sao Hawkins lại ở đây?"
".......... Anh ta đến thăm tôi."
"A, không ai có thể ngờ rằng một người lạnh nhạt như Hawkins cũng biết quan tâm đến đồng đội, hay .......... cậu là trường hợp đặc biệt?" Eric nửa đùa nửa thật.
Lúc này, nhân viên thu ngân đã tính xong tiền hàng, nhấc túi đồ của mình lên, Eric cười với Sean, "Vậy mai là ngày cuối tuần, tôi đến thăm nhà có phải sẽ có trà bánh thơm phức sẵn sàng chờ đợi?"
"Đương nhiên." Sean cười.
Hawkins nhìn theo bóng Eric đi xa, hỏi: "Chẳng phải là sĩ quan phiên dịch ở Baghdad đây sao?"
"Đúng vậy, thật hiếm thấy anh còn nhớ rõ tên của anh ta." Sean vừa tính tiền vừa nói, "Không ngờ phải không, nhà anh ta có một công ty kinh doanh đa quốc gia, anh ta đã học rất nhiều ngôn ngữ khác nhau để làm việc cho gia đình. Hình như anh ta còn có một người anh trai, nghe nói anh trai của anh ta cũng từng là quân nhân, ở Afghanistan hay đâu đó... bị bom nổ đứt hai chân."
......
Đến cuối tuần, bà Mercy nghe nói bạn của Sean sẽ đến bèn chuẩn bị một bàn điểm tâm. Bà là một người phụ nữa cởi mở, thích nhìn thấy một đám thanh niên hưởng thụ món điểm tâm của mình.
Khi Eric tới, anh ta còn mang theo cả một bó hoa lớn, cùng với vài câu dễ nghe, đã khiến bà Mercy vui vẻ cười không ngừng.
"A, ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ có một ngày mình có thể cùng Howard Hawkins uống trà chiều." Eric trừng mắt nhìn về phía Sean.
Sean cũng cười, nhỏ giọng nói: "Còn tôi có nằm mơ cũng không ngờ mình có thể chịu đựng người này đến tận bây giờ.........."
"Cái gì?" Eric ghé lại gần.
Sean phát hiện Hawkins đang nhìn chằm chằm vào anh, xem ra câu nói kia đã bị y nghe rõ, người này "trả thù tâm" rất nặng, không chừng tối nay anh sẽ không được yên ổn, phải cẩn thận.
"Không có việc gì, không có việc gì!"
Bà Mercy đến cạnh Eric: "Mr. Kul thân mến, ngài thích hồng trà, trà sữa hay cà phê?"
"Hồng trà."
Mercy nhìn Hawkins khẽ cười, "Howard yêu quý, ta biết con ưa cà phê."
"Khoan đã, bác, bác vừa mới gọi anh ta là cái gì? Howard? Còn Howard yêu quý?" Sean mở to mắt, phải biết rằng anh và Hawkins cái gì cũng đều đã làm, nhưng vẫn chưa gọi y là cái gì "Howard yêu quý"!