(Có những chuyện muốn nói ra nhưng không thể nói. Nói ra rồi người ấy lại không hiểu. Im lặng thì trái tim đau.)
An Bảo Bảo khoẻ khoắn duỗi thẳng chân. Cuối cùng một năm học đã kết thúc. Cô vui vẻ đi xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong liền ra sân thượng, ánh nắng sớm trong lành làm cô càm thấy vô cùng thoải mái, vươn vai vài cái cô rút điện thoại gửi tin nhắn cho Kỷ Minh Hàn, chờ mãi mà chẳng thấy hồi âm. Cô vẫn tươi tắn dắt xe đạp ra ngoài, miệng vẫn cười toe.
Tiếng “két” của cổng sắt dừng réo, Bảo Bảo dắt xe ra ngoài, từng vòng xe quay nhanh dần. Không biết tại sao hôm nay cô lại có nhã hứng đạp xe muộn như vậy. Vừa đạp xe vừa ngân nga bài hát yêu thích. Chắc có lẽ do mùa hè có nhiều thời gian hơn nên người qua lại đạp xe tương đối đông hơn ngày thường.
Bên vệ đường có một thùng giấy để hở nắp, bên trong có gì đó đang động đậy. Người qua lại nhiều nhưng chẳng ai để ý đến nó. Cô từ xa đã nhìn thấy chiếc thùng, trí tò mò lần nữa nổi lên, cô tăng tốc rồi thắng “kít” lại cạnh cái thùng. Bảo Bảo để đứng xe ngay ngắn, ngồi xuống vệ đường. Bên trong thùng chui lên 2 chú cún con vô cùng đáng yêu. Bộ lông chúng mượt mà đáng yêu vô cùng, đôi mí mắt chớp chớp, cái đuôi ngắn củn ngoắc qua ngoắc lại, hai tai cụp xuống dụi dụi vào tay cô.
Bảo Bảo bế chúng lên nâng niu:
“Đáng yêu quá.”
Tiếng lạch cạch ai đó đang dừng xe lại sau lưng cô, tiếp sau đó là giọng nói trầm ấm vang lên:
“Bảo Bảo, em làm gì ở đây vậy?”
Cô quay người lại bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Dương Phong, đưa hai chú cún ra nói:
“Anh đạo diễn đẹp trai, anh thấy chúng có đáng yêu không?”
Anh nhìn về hai chú cún trên tay cô, nói:
“Đáng yêu quá.”
Cô vui vẻ gật đầu. Dương Phong bế một chú cún màu nâu trên tay:
“Chúng bị bỏ rơi bên vệ đường sao? Tại sao lại mang cún đáng yêu này bỏ như vậy chứ?”
Bảo Bảo vút vút lông trên chóp đầu của cún màu trắng nói:
“Chúng ta mang chúng tới trung tâm nuôi dưỡng động vật đi lạc là được rồi?”
Dương Phong còn có vẻ e dè nói:
“Liệu có tốt không?”
Cô lắc lắc đầu nói:
“Sẽ không sao mà?”
Nụ cười rạng rỡ của Bảo Bảo vô cùng đáng yêu, hiền lành và rất đáng trân trọng. Trong lòng lại dâng lên cảm xúc yêu thương khó tả, cảm giác như là đã rất yêu thương cô, rất rất thích cô. Không biết từ lúc nào lại thốt ra những ý nghĩ ấy ra khỏi miệng:
“Hình như...anh thích em mất rồi.”
Chắc là thanh âm quá nhỏ nên cô không nghe rõ, hỏi ngược lại anh:
“Sao ạ?”
Anh giật mình không hiểu sao lại nói như vậy nên từ chối:
“À, không có gì.”
Bảo Bảo vút ve cún nhỏ trong tay mình, cố gắng nhớ ra tên anh nhưng không hiểu sao kí ức lại rỗng tuếch đến như vậy. Rỏ ràng là lần trước từng nghe Kỷ Minh Hàn nhắc tới nhưng hôm nay lại không cách nào nhớ ra được, cũng không biết phải nói thế nào. Nếu hỏi thẳng tên người khác rất bất lịch sự. Nghĩ vậy cô chẳng dám nói gì nữa. Cô và anh đặt hai chú cún vào thùng giấy, đặt thùng giấy lên giỏ xe. Dương Phong đạp xe đi trước, cô háo hức theo sau:
“Chờ em với!”
Anh quay đầu lại cười với cô, chưa bao giờ anh lại có cảm giác lạ đến vậy, một thứ cảm giác làm người ta hạnh phúc hơn bất kì điều gì.
Cuối tuần, đoàn phim bắt đầu bấm máy, Kỷ Minh Hàn đợi cô trước cửa nhà. Bảo Bảo vui vẻ đi ra ngoài, Kỷ Minh Hàn vừa nhìn thấy cô đã mở cửa xe, hành động lịch lãm của mấy quý ông rất vui vẻ nói:
“ Mời quý cô lên xe.”
Cô vui vẻ bước vào xe, không khí tràn ngập mùi nước hoa dễ chịu, mùi mà cô thích nhất là mùi hương trà hoa nhài, vừa êm dụi lại vừa thanh tao. Tâm trạng cô hoàn toàn thoải mái, tuy hôm nay sẽ là ngày đầu tiên đến trường quay, chắc chắn vướng không ít khó khăn. Kỷ minh Hàn thấy cô im lặng cứ tưởng cô căng thẳng nên hỏi xe thử cô có sao hay không:
“ Em có hồi hộp không?”
Bảo Bảo lắc đầu:
“ Không có.”
“ Em có nghe một câu thành ngữ hay của Trung Quốc không?”
“ Chưa từng…”
Kỷ Minh Hàn ằng hắng giọng:
“ Lúc nhỏ khi còn đi học cô giáo chủ nhiệm của anh là người ngoại quốc, cô ta không thân thuộc nhiều với tiếng Trung nhưng lại rất thích nối nhiều câu thành ngữ để dạy học trò. Có lần cô ra câu “ Đỉnh nhi tẩu hiểm” nghĩa là “bí quá làm liều” yêu cầu các em học sinh phải giải thích, các bạn của anh đều biết ý nghĩa nhưng không bạn nào dám nói, chỉ cso anh đứng dậy giải thích…”
Bảo Bảo vội vàng nói tiếp:
“ Sao ạ?”
Kỷ Minh Hàn bình tâm nói ả câu đó:
“ Anh nói là: “ Thưa cô khi “bí quá” là có nỗi buồn, làm liều là chỉ mấy chú nhậu nhẹt say xỉn rồi tè bậy ngoài đường.” Sau câu nối đó bà cô giáo tức nghẹn họng, không ngờ học sinh của mình lại có suy nghĩ sâu xa như vậy.”
Bảo Bảo gập bụng cười:
“ Em thật khâm phục anh rồi đó. Lúc đó còn bé tại sao anh lại nghĩ như vậy chứ? Sau đó bà giáo có mắng anh không?”
“ Câu hỏi hay đó, từ đó về sau anh và cô giáo cứ như kỳ phùng địch thủ vậy, cứ gặp ngõ hẹp là lại cãi nhau, cũng may bà giáo không tìm cách áp chế anh xuống.”
“ Anh còn có thời học trò oanh liệt ghê nhỉ!”
“ Sau lần ấy bà gióa vẫn không gbor tình lạm dụng thành ngữ, trong một bài kiểm tra, bà yêu cầu phải giải thích câu “Lõa mã thức đồ” nghĩa là “ngựa quen đường cũ”. Các bạn anh giải thích rất tốt, chỉ có điều chúng không cho anh quay bài, anh ngồi cắn bút một hồi mới nhớ ra câu nói của mẹ anh thường mắng ba anh rằng lúc nào cũng ngoại tình, đều là ngựa quen đường cũ. Anh bèn ghi vào bài kiểm tra là “Ngựa quen đường cũ là khi người chồng ngoại tình nhiều lần, người vợ dùng câu này để mắng ông ta.” Bà giáo đọc xong bài kiểm tra của anh thì cho mời ba mẹ tới luôn để làm việc. Nghĩ tới lúc đó khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó của bà giáo thì thật là hả hê.”
Bảo Bảo giơ ngón tay cái nói:
“ Em thua anh rồi.”
Cô nắm chặt nắm tay mới có thể nhịn cười được. Không khí rất gần gũi, cả hai lại hiểu nhau thêm một chút nữa. Cô nhìn qua phía cửa xe, những tòa nhà lần lượt lướt qua nhau nhanh như bay, không biết có còn thứ gì có thể đi nhanh như vậy.
Xe hơi nhanh chóng dừng lại trước một tòa nhà lớn, chắc là cảnh quay trong một biệt thự lớn. Hôm qua cô còn thử đọc kịch bản nên biết được ít nhiều, hình như phân cảnh đầu tiên là cảnh Kỷ Minh Hàn từ sân bay trở về một căn biệt thự lớn. Mọi người nhìn thấy Kỷ Minh Hàn đến không ít người vui vẻ ra mặt, chỉ là trước khi nhìn thấy Bảo Bảo thôi.
(Có những chuyện muốn nói ra nhưng không thể nói. Nói ra rồi người ấy lại không hiểu. Im lặng thì trái tim đau.)
An Bảo Bảo khoẻ khoắn duỗi thẳng chân. Cuối cùng một năm học đã kết thúc. Cô vui vẻ đi xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong liền ra sân thượng, ánh nắng sớm trong lành làm cô càm thấy vô cùng thoải mái, vươn vai vài cái cô rút điện thoại gửi tin nhắn cho Kỷ Minh Hàn, chờ mãi mà chẳng thấy hồi âm. Cô vẫn tươi tắn dắt xe đạp ra ngoài, miệng vẫn cười toe.
Tiếng “két” của cổng sắt dừng réo, Bảo Bảo dắt xe ra ngoài, từng vòng xe quay nhanh dần. Không biết tại sao hôm nay cô lại có nhã hứng đạp xe muộn như vậy. Vừa đạp xe vừa ngân nga bài hát yêu thích. Chắc có lẽ do mùa hè có nhiều thời gian hơn nên người qua lại đạp xe tương đối đông hơn ngày thường.
Bên vệ đường có một thùng giấy để hở nắp, bên trong có gì đó đang động đậy. Người qua lại nhiều nhưng chẳng ai để ý đến nó. Cô từ xa đã nhìn thấy chiếc thùng, trí tò mò lần nữa nổi lên, cô tăng tốc rồi thắng “kít” lại cạnh cái thùng. Bảo Bảo để đứng xe ngay ngắn, ngồi xuống vệ đường. Bên trong thùng chui lên chú cún con vô cùng đáng yêu. Bộ lông chúng mượt mà đáng yêu vô cùng, đôi mí mắt chớp chớp, cái đuôi ngắn củn ngoắc qua ngoắc lại, hai tai cụp xuống dụi dụi vào tay cô.
Bảo Bảo bế chúng lên nâng niu:
“Đáng yêu quá.”
Tiếng lạch cạch ai đó đang dừng xe lại sau lưng cô, tiếp sau đó là giọng nói trầm ấm vang lên:
“Bảo Bảo, em làm gì ở đây vậy?”
Cô quay người lại bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Dương Phong, đưa hai chú cún ra nói:
“Anh đạo diễn đẹp trai, anh thấy chúng có đáng yêu không?”
Anh nhìn về hai chú cún trên tay cô, nói:
“Đáng yêu quá.”
Cô vui vẻ gật đầu. Dương Phong bế một chú cún màu nâu trên tay:
“Chúng bị bỏ rơi bên vệ đường sao? Tại sao lại mang cún đáng yêu này bỏ như vậy chứ?”
Bảo Bảo vút vút lông trên chóp đầu của cún màu trắng nói:
“Chúng ta mang chúng tới trung tâm nuôi dưỡng động vật đi lạc là được rồi?”
Dương Phong còn có vẻ e dè nói:
“Liệu có tốt không?”
Cô lắc lắc đầu nói:
“Sẽ không sao mà?”
Nụ cười rạng rỡ của Bảo Bảo vô cùng đáng yêu, hiền lành và rất đáng trân trọng. Trong lòng lại dâng lên cảm xúc yêu thương khó tả, cảm giác như là đã rất yêu thương cô, rất rất thích cô. Không biết từ lúc nào lại thốt ra những ý nghĩ ấy ra khỏi miệng:
“Hình như...anh thích em mất rồi.”
Chắc là thanh âm quá nhỏ nên cô không nghe rõ, hỏi ngược lại anh:
“Sao ạ?”
Anh giật mình không hiểu sao lại nói như vậy nên từ chối:
“À, không có gì.”
Bảo Bảo vút ve cún nhỏ trong tay mình, cố gắng nhớ ra tên anh nhưng không hiểu sao kí ức lại rỗng tuếch đến như vậy. Rỏ ràng là lần trước từng nghe Kỷ Minh Hàn nhắc tới nhưng hôm nay lại không cách nào nhớ ra được, cũng không biết phải nói thế nào. Nếu hỏi thẳng tên người khác rất bất lịch sự. Nghĩ vậy cô chẳng dám nói gì nữa. Cô và anh đặt hai chú cún vào thùng giấy, đặt thùng giấy lên giỏ xe. Dương Phong đạp xe đi trước, cô háo hức theo sau:
“Chờ em với!”
Anh quay đầu lại cười với cô, chưa bao giờ anh lại có cảm giác lạ đến vậy, một thứ cảm giác làm người ta hạnh phúc hơn bất kì điều gì.
Cuối tuần, đoàn phim bắt đầu bấm máy, Kỷ Minh Hàn đợi cô trước cửa nhà. Bảo Bảo vui vẻ đi ra ngoài, Kỷ Minh Hàn vừa nhìn thấy cô đã mở cửa xe, hành động lịch lãm của mấy quý ông rất vui vẻ nói:
“ Mời quý cô lên xe.”
Cô vui vẻ bước vào xe, không khí tràn ngập mùi nước hoa dễ chịu, mùi mà cô thích nhất là mùi hương trà hoa nhài, vừa êm dụi lại vừa thanh tao. Tâm trạng cô hoàn toàn thoải mái, tuy hôm nay sẽ là ngày đầu tiên đến trường quay, chắc chắn vướng không ít khó khăn. Kỷ minh Hàn thấy cô im lặng cứ tưởng cô căng thẳng nên hỏi xe thử cô có sao hay không:
“ Em có hồi hộp không?”
Bảo Bảo lắc đầu:
“ Không có.”
“ Em có nghe một câu thành ngữ hay của Trung Quốc không?”
“ Chưa từng…”
Kỷ Minh Hàn ằng hắng giọng:
“ Lúc nhỏ khi còn đi học cô giáo chủ nhiệm của anh là người ngoại quốc, cô ta không thân thuộc nhiều với tiếng Trung nhưng lại rất thích nối nhiều câu thành ngữ để dạy học trò. Có lần cô ra câu “ Đỉnh nhi tẩu hiểm” nghĩa là “bí quá làm liều” yêu cầu các em học sinh phải giải thích, các bạn của anh đều biết ý nghĩa nhưng không bạn nào dám nói, chỉ cso anh đứng dậy giải thích…”
Bảo Bảo vội vàng nói tiếp:
“ Sao ạ?”
Kỷ Minh Hàn bình tâm nói ả câu đó:
“ Anh nói là: “ Thưa cô khi “bí quá” là có nỗi buồn, làm liều là chỉ mấy chú nhậu nhẹt say xỉn rồi tè bậy ngoài đường.” Sau câu nối đó bà cô giáo tức nghẹn họng, không ngờ học sinh của mình lại có suy nghĩ sâu xa như vậy.”
Bảo Bảo gập bụng cười:
“ Em thật khâm phục anh rồi đó. Lúc đó còn bé tại sao anh lại nghĩ như vậy chứ? Sau đó bà giáo có mắng anh không?”
“ Câu hỏi hay đó, từ đó về sau anh và cô giáo cứ như kỳ phùng địch thủ vậy, cứ gặp ngõ hẹp là lại cãi nhau, cũng may bà giáo không tìm cách áp chế anh xuống.”
“ Anh còn có thời học trò oanh liệt ghê nhỉ!”
“ Sau lần ấy bà gióa vẫn không gbor tình lạm dụng thành ngữ, trong một bài kiểm tra, bà yêu cầu phải giải thích câu “Lõa mã thức đồ” nghĩa là “ngựa quen đường cũ”. Các bạn anh giải thích rất tốt, chỉ có điều chúng không cho anh quay bài, anh ngồi cắn bút một hồi mới nhớ ra câu nói của mẹ anh thường mắng ba anh rằng lúc nào cũng ngoại tình, đều là ngựa quen đường cũ. Anh bèn ghi vào bài kiểm tra là “Ngựa quen đường cũ là khi người chồng ngoại tình nhiều lần, người vợ dùng câu này để mắng ông ta.” Bà giáo đọc xong bài kiểm tra của anh thì cho mời ba mẹ tới luôn để làm việc. Nghĩ tới lúc đó khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó của bà giáo thì thật là hả hê.”
Bảo Bảo giơ ngón tay cái nói:
“ Em thua anh rồi.”
Cô nắm chặt nắm tay mới có thể nhịn cười được. Không khí rất gần gũi, cả hai lại hiểu nhau thêm một chút nữa. Cô nhìn qua phía cửa xe, những tòa nhà lần lượt lướt qua nhau nhanh như bay, không biết có còn thứ gì có thể đi nhanh như vậy.
Xe hơi nhanh chóng dừng lại trước một tòa nhà lớn, chắc là cảnh quay trong một biệt thự lớn. Hôm qua cô còn thử đọc kịch bản nên biết được ít nhiều, hình như phân cảnh đầu tiên là cảnh Kỷ Minh Hàn từ sân bay trở về một căn biệt thự lớn. Mọi người nhìn thấy Kỷ Minh Hàn đến không ít người vui vẻ ra mặt, chỉ là trước khi nhìn thấy Bảo Bảo thôi.