Câu nói xoáy vào tâm can hắn. Cô thật là quá đáng, tối qua hắn phải thức khuya làm việc nên không thể học thoại. Sáng nay hắn tranh thủ thời gian để thuộc chúng nên không nói chuyện với cô, không ngờ cô lại giận đến vậy. Còn việc của Khúc Tiếu Ảnh kia là vì cùng sinh hoạt trong cùng một đoàn phim nên đôi khi thân cận quá mức, tất cả là do cô hiểu lầm đấy thôi.
Bảo Bảo không thấy hắn trả lời trong lòng vô cùng tức giận, giận dỗi bỏ về dinh thự.
Hồi lâu hắn mới nhận ra cô đã đi từ khi nào. Không kịp tìm cô để giải thích thì Dương Phong đã gọi hắn quay về dinh thự.
Buổi chiều hôm đó hắn quên lời thoại suốt, quay đi quay lại nhiều lần khiến cho cả đoàn phim căng như dây đàn, Dương Phong nóng bức tu nước ừng ực. Kỷ Minh Hàn không chịu tập trung quay, cứ lúc nào hắn nhìn về phía cô thì cô lại quay đi hướng khác khiến hắn đau đầu. Diễn viên nam chính mà không chịu tập trung thì ai có cố gắng thế nào cũng vậy thôi.
Buổi quay tan, Bảo Bảo trốn đi đâu đó hắn tìm mãi mà không thấy. Hắn cứ tưởng cô đón taxi về nhà nhà rồi nên yên tâm lái xe về nhà. Mọi người về gần hết chỉ còn Âu Y Nhược và Dương Phong.
Lúc này Bảo Bảo mới rón rén đi ra, vỗ vai chị Âu nói:
“Chị đi uống rượu với em không, em mời.”
Y Nhược ngạc nhiên:
“Sao không mời mọi người?”
Bảo Bảo lắc đầu:
“Có người em không muốn mời!”
Âu Y Nhược hiều ý gật đầu.
Dương Phong dọn xấp kịch bản vào ba lô, bất ngờ nhìn cô hỏi:
“Em chưa về sao?”
“Anh đi uống rượu với em chứ?”
Anh không hiểu tại sao cô lại mời anh uống rượu, chắc là có chuyện buồn.
--- ------ --------
Xe dừng trước một quán rượu bình dân, cô và Chị Âu xuống xe trước, Dương Phong xuống sau.
Người trong quán đều rất ngạc nhiên bởi người thuộc giới thượng lưu như anh và chị Âu hiếm khi lại vào một quán rượu bình dân thế này.
Bảo Bảo ngồi vào bàn gọi một chai rượu. Dương Phong ngồi xuống thì xe taxi cũng vừa đi. Chị Âu đứng lóng ngóng dùng khăn ăn lau sạch ghế ngồi rồi mới ngồi xuống.
Chủ quán mang ra một chai rượu và hai đĩa mồi nhắm. Rượu vừa đặt xuống bàn cô đã lấy bật nắp mở chai rượu, rót rượu vào ly của Dương Phong và Âu Y Nhược; còn cô thì nãy giờ đã uống tận 3, 4 ly. Mặc dù cô chưa ăn gì nhưng vẫn uống, cứ như rượu là nước vậy. Dương Phong dành lấy ly rượu từ tay cô, một hơi uống cạn rồi nói:
“Ăn gì đi, đừng uống nữa.”
Chị Âu thì ngồi nhắm mồi, chốc chốc lại đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, trông rất chuyên nghiệp, uống rượu thì rất bài bản, mơ hồ cất tiếng nói:
“Có chuyện gì đó phải nói ra chứ!”
Bảo Bảo gượng cười:
“Không có chuyện gì cả, em muốn mời hai người đi uống rượu thôi mà.”
Anh hồ nghi đặt ly rượu xuống bàn, rõ ràng là có chuyện buồn. Đây là lần đầu tiên cô như vậy trước mặt anh.
Cô bán mạng uống hết chai rượu này đến chai rượu khác. Dạ dày cô co thắt đau đớn, men rượu như sát muối nhưng cô không nói gì, lại cố kìm nén, im lặng chịu đựng. Tại sao Kỷ Minh Hàn lại không chịu nói chuyện với cô chứ? Lại chẳng ngó đến cô một lần nào? Lúc sáng Khúc Tiếu Ảnh đã nói gì với anh, tại sao hắn lại cười? Càng nghĩ càng ấm ức trong lòng, cứ thế dày vò bản thân đến mức say không còn biết trời mây, Dương Phong ngăn cản cô cô cũng không chịu nghe. Cô đau đớn ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Dương Phong lo lắng chạy theo cô. Âu Y Nhược lo lắng đuổi theo Bảo Bảo thì điện thoại có tin nhắn nên phải về trước.
Dương Phong đứng trước phòng vệ sinh chờ cô. Cô lững thững từ trong nhà vệ sinh đi ra. Dương Phong vội vàng đỡ cô. Cô lười biếng dựa vào ngực anh, mặc anh dìu vào ghế.
Anh tính tiền rồi dìu cô đứng dậy. Ở đây không có taxi nên anh dìu cô đi xa hơn một chút chợt nhớ ra cô bị đau dạ dày nên đặt cô dựa vào ghế đá ven đường rồi vào một mình đi vào cửa hàng tiện lợi mua thuốc giải rượu cho cô. Lúc đi ra không thấy cô đâu, anh ngó qua ngó lại tìm cô mới thấy cô đang ngồi bên vệ đường ở một ngã ba.
Bảo Bảo đầu óc quay cuồng ngồi bên vệ đường, đầu tóc thì rối bù, túi xách bị vứt sang một bên, giày cao gót bị văng ra giữa đường, nhìn cô tệ, rất tệ.
Dương Phong lại gần cô đỡ cô ngồi dậy. Bảo Bảo đứng lóng ngóng rồi loạng choạng rồi ngã xuống đất, anh đành cõng cô về nhà. Khó khăn lắm anh mới cho cô uống được một ít thuốc giải rượu. Cô trên lưng anh không yên vị huyên thuyên đủ thứ, anh đành bó tay lắng nghe. Nào là Kỷ Minh Hàn anh đợi đấy rồi là chị không được lại gần anh Minh Hàn. Anh ngầm hiểu được lý do tại sao cô lại uống rượu. Đổi qua chiêu huyên thuyên là chiêu khóc sướt mướt, cô vỗ vỗ lên vai anh.
Dạ dày cô bốc đồng biểu tình, dồn lên tận cuống họng rồi không kiềm được mà phun ra ngoài. Bãi nôn vãi ra đầy nền đất, văng lên ống quần anh. Anh rừng mình nhìn bãi nôn, ba chân bốn cẳng cõng cô chạy biến.
Đón tận hơn cả chục chiếc xe nhưng chẳng ai chịu chở cả. Một phần vì Bảo Bảo đang say, trên quần anh lại vương vãi vết nôn, tài xế nào nhìn thấy đều chạy mất huống chi là chở. Thứ hai là họ e ngại chở người say rất dễ bị quỵt tiền. Vì vậy, anh quyết định cuốc bộ về. Cô uống xong thuốc giải rượu thì nằm yên trên lưng anh ngủ khì khì y hệt em bé ngủ trên lưng mẹ.
Một nụ cười chợt hiện trên đôi môi anh.
--- ------ ------ ------ ----
Kỷ Minh Hàn lái BMW phóng nhanh trên đường phố. Ngày hôm nay hắn phải học thuộc kịch bản rất nhiều, Bảo Bảo lại giận hắn, chi nhánh ở Thành phố Y lại xảy ra chuyện, chưa bao giờ hắn thấy mệt mỏi đến như vậy. Cô lại còn không chịu nghe lời hắn, bỏ về một mình.
Tiếng nhạc xập xình bao phủ cả quán bar có tên Rượu Ngọt, BMW dừng lại trước cổng, phục vụ nhận lấy chìa khóa từ tay của Kỷ Minh Hàn mang xe của hắn đi.
Dưới ánh đèn màu nhấp nháy phức tạp, Mạc Khải Nghiên phong lưu ngồi trên ghế cùng mấy cô chân dài đùi thon, miệng nhấm nháp ly cocktails màu xanh dương đắt tiền. Kỷ Minh Hàn mở cửa bước vào, bất giác đưa cổ tay nhìn vào đồng hồ, kim giờ chỉ vạch số 10. Ngay lập tức ánh sáng kim cương trên đồng hồ thu hút ánh nhìn của mấy cô tiếp viên, mấy cô ả ỏng ẹo định bắt chuyện với hắn liền bị bịt miệng bởi xấp tiền của Kỷ Minh Hàn ném vào người. Mấy ả còn mặt dày tới mức tranh dành số tiền hắn ném ra, cũng phải, ngay cả cái nghề của bọn họ cũng là một thứ rẻ tiền. Chính bọn họ đang tự hạ thấp chính mình.
Kỷ Minh Hàn đi thẳng về phía quầy bar, gọi một ly vang trắng 45 độ.
Mạc Khải Nghiên từ xa đã nhìn thấy bóng Kỷ Minh Hàn, anh rời khỏi quầy bar, mấy cô gái định đi theo anh nhưng phải dừng lại khi gặp ánh mắt sắc như lưỡi dao của Mạc Khải Nghiên. Anh vỗ vai Kỷ Minh Hàn, lắc lắc ly cocktails trên tay hỏi:
“Kỷ Minh Hàn, cậu sao thế hả?” -Giọng anh lại vô cùng khách sáo.
Câu nói xoáy vào tâm can hắn. Cô thật là quá đáng, tối qua hắn phải thức khuya làm việc nên không thể học thoại. Sáng nay hắn tranh thủ thời gian để thuộc chúng nên không nói chuyện với cô, không ngờ cô lại giận đến vậy. Còn việc của Khúc Tiếu Ảnh kia là vì cùng sinh hoạt trong cùng một đoàn phim nên đôi khi thân cận quá mức, tất cả là do cô hiểu lầm đấy thôi.
Bảo Bảo không thấy hắn trả lời trong lòng vô cùng tức giận, giận dỗi bỏ về dinh thự.
Hồi lâu hắn mới nhận ra cô đã đi từ khi nào. Không kịp tìm cô để giải thích thì Dương Phong đã gọi hắn quay về dinh thự.
Buổi chiều hôm đó hắn quên lời thoại suốt, quay đi quay lại nhiều lần khiến cho cả đoàn phim căng như dây đàn, Dương Phong nóng bức tu nước ừng ực. Kỷ Minh Hàn không chịu tập trung quay, cứ lúc nào hắn nhìn về phía cô thì cô lại quay đi hướng khác khiến hắn đau đầu. Diễn viên nam chính mà không chịu tập trung thì ai có cố gắng thế nào cũng vậy thôi.
Buổi quay tan, Bảo Bảo trốn đi đâu đó hắn tìm mãi mà không thấy. Hắn cứ tưởng cô đón taxi về nhà nhà rồi nên yên tâm lái xe về nhà. Mọi người về gần hết chỉ còn Âu Y Nhược và Dương Phong.
Lúc này Bảo Bảo mới rón rén đi ra, vỗ vai chị Âu nói:
“Chị đi uống rượu với em không, em mời.”
Y Nhược ngạc nhiên:
“Sao không mời mọi người?”
Bảo Bảo lắc đầu:
“Có người em không muốn mời!”
Âu Y Nhược hiều ý gật đầu.
Dương Phong dọn xấp kịch bản vào ba lô, bất ngờ nhìn cô hỏi:
“Em chưa về sao?”
“Anh đi uống rượu với em chứ?”
Anh không hiểu tại sao cô lại mời anh uống rượu, chắc là có chuyện buồn.
--- ------ --------
Xe dừng trước một quán rượu bình dân, cô và Chị Âu xuống xe trước, Dương Phong xuống sau.
Người trong quán đều rất ngạc nhiên bởi người thuộc giới thượng lưu như anh và chị Âu hiếm khi lại vào một quán rượu bình dân thế này.
Bảo Bảo ngồi vào bàn gọi một chai rượu. Dương Phong ngồi xuống thì xe taxi cũng vừa đi. Chị Âu đứng lóng ngóng dùng khăn ăn lau sạch ghế ngồi rồi mới ngồi xuống.
Chủ quán mang ra một chai rượu và hai đĩa mồi nhắm. Rượu vừa đặt xuống bàn cô đã lấy bật nắp mở chai rượu, rót rượu vào ly của Dương Phong và Âu Y Nhược; còn cô thì nãy giờ đã uống tận , ly. Mặc dù cô chưa ăn gì nhưng vẫn uống, cứ như rượu là nước vậy. Dương Phong dành lấy ly rượu từ tay cô, một hơi uống cạn rồi nói:
“Ăn gì đi, đừng uống nữa.”
Chị Âu thì ngồi nhắm mồi, chốc chốc lại đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, trông rất chuyên nghiệp, uống rượu thì rất bài bản, mơ hồ cất tiếng nói:
“Có chuyện gì đó phải nói ra chứ!”
Bảo Bảo gượng cười:
“Không có chuyện gì cả, em muốn mời hai người đi uống rượu thôi mà.”
Anh hồ nghi đặt ly rượu xuống bàn, rõ ràng là có chuyện buồn. Đây là lần đầu tiên cô như vậy trước mặt anh.
Cô bán mạng uống hết chai rượu này đến chai rượu khác. Dạ dày cô co thắt đau đớn, men rượu như sát muối nhưng cô không nói gì, lại cố kìm nén, im lặng chịu đựng. Tại sao Kỷ Minh Hàn lại không chịu nói chuyện với cô chứ? Lại chẳng ngó đến cô một lần nào? Lúc sáng Khúc Tiếu Ảnh đã nói gì với anh, tại sao hắn lại cười? Càng nghĩ càng ấm ức trong lòng, cứ thế dày vò bản thân đến mức say không còn biết trời mây, Dương Phong ngăn cản cô cô cũng không chịu nghe. Cô đau đớn ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Dương Phong lo lắng chạy theo cô. Âu Y Nhược lo lắng đuổi theo Bảo Bảo thì điện thoại có tin nhắn nên phải về trước.
Dương Phong đứng trước phòng vệ sinh chờ cô. Cô lững thững từ trong nhà vệ sinh đi ra. Dương Phong vội vàng đỡ cô. Cô lười biếng dựa vào ngực anh, mặc anh dìu vào ghế.
Anh tính tiền rồi dìu cô đứng dậy. Ở đây không có taxi nên anh dìu cô đi xa hơn một chút chợt nhớ ra cô bị đau dạ dày nên đặt cô dựa vào ghế đá ven đường rồi vào một mình đi vào cửa hàng tiện lợi mua thuốc giải rượu cho cô. Lúc đi ra không thấy cô đâu, anh ngó qua ngó lại tìm cô mới thấy cô đang ngồi bên vệ đường ở một ngã ba.
Bảo Bảo đầu óc quay cuồng ngồi bên vệ đường, đầu tóc thì rối bù, túi xách bị vứt sang một bên, giày cao gót bị văng ra giữa đường, nhìn cô tệ, rất tệ.
Dương Phong lại gần cô đỡ cô ngồi dậy. Bảo Bảo đứng lóng ngóng rồi loạng choạng rồi ngã xuống đất, anh đành cõng cô về nhà. Khó khăn lắm anh mới cho cô uống được một ít thuốc giải rượu. Cô trên lưng anh không yên vị huyên thuyên đủ thứ, anh đành bó tay lắng nghe. Nào là Kỷ Minh Hàn anh đợi đấy rồi là chị không được lại gần anh Minh Hàn. Anh ngầm hiểu được lý do tại sao cô lại uống rượu. Đổi qua chiêu huyên thuyên là chiêu khóc sướt mướt, cô vỗ vỗ lên vai anh.
Dạ dày cô bốc đồng biểu tình, dồn lên tận cuống họng rồi không kiềm được mà phun ra ngoài. Bãi nôn vãi ra đầy nền đất, văng lên ống quần anh. Anh rừng mình nhìn bãi nôn, ba chân bốn cẳng cõng cô chạy biến.
Đón tận hơn cả chục chiếc xe nhưng chẳng ai chịu chở cả. Một phần vì Bảo Bảo đang say, trên quần anh lại vương vãi vết nôn, tài xế nào nhìn thấy đều chạy mất huống chi là chở. Thứ hai là họ e ngại chở người say rất dễ bị quỵt tiền. Vì vậy, anh quyết định cuốc bộ về. Cô uống xong thuốc giải rượu thì nằm yên trên lưng anh ngủ khì khì y hệt em bé ngủ trên lưng mẹ.
Một nụ cười chợt hiện trên đôi môi anh.
--- ------ ------ ------ ----
Kỷ Minh Hàn lái BMW phóng nhanh trên đường phố. Ngày hôm nay hắn phải học thuộc kịch bản rất nhiều, Bảo Bảo lại giận hắn, chi nhánh ở Thành phố Y lại xảy ra chuyện, chưa bao giờ hắn thấy mệt mỏi đến như vậy. Cô lại còn không chịu nghe lời hắn, bỏ về một mình.
Tiếng nhạc xập xình bao phủ cả quán bar có tên Rượu Ngọt, BMW dừng lại trước cổng, phục vụ nhận lấy chìa khóa từ tay của Kỷ Minh Hàn mang xe của hắn đi.
Dưới ánh đèn màu nhấp nháy phức tạp, Mạc Khải Nghiên phong lưu ngồi trên ghế cùng mấy cô chân dài đùi thon, miệng nhấm nháp ly cocktails màu xanh dương đắt tiền. Kỷ Minh Hàn mở cửa bước vào, bất giác đưa cổ tay nhìn vào đồng hồ, kim giờ chỉ vạch số . Ngay lập tức ánh sáng kim cương trên đồng hồ thu hút ánh nhìn của mấy cô tiếp viên, mấy cô ả ỏng ẹo định bắt chuyện với hắn liền bị bịt miệng bởi xấp tiền của Kỷ Minh Hàn ném vào người. Mấy ả còn mặt dày tới mức tranh dành số tiền hắn ném ra, cũng phải, ngay cả cái nghề của bọn họ cũng là một thứ rẻ tiền. Chính bọn họ đang tự hạ thấp chính mình.
Kỷ Minh Hàn đi thẳng về phía quầy bar, gọi một ly vang trắng độ.
Mạc Khải Nghiên từ xa đã nhìn thấy bóng Kỷ Minh Hàn, anh rời khỏi quầy bar, mấy cô gái định đi theo anh nhưng phải dừng lại khi gặp ánh mắt sắc như lưỡi dao của Mạc Khải Nghiên. Anh vỗ vai Kỷ Minh Hàn, lắc lắc ly cocktails trên tay hỏi:
“Kỷ Minh Hàn, cậu sao thế hả?” -Giọng anh lại vô cùng khách sáo.