Số máu lấy từ hắn đạt tới ngưỡng 700cc, đạt mức cận nguy hiểm, không thể lấy thêm. Bác sĩ run run hét lớn:
“ Thông báo với người trong bệnh viện tìm máu, nhanh lên, nhóm O nguyên tố Rh giúp tôi.”
Hắn trong lúc mơ hồn nghe được câu nói của bác sĩ, thầm hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nói:
“Cứ tiếp tục truyền, tôi không sao.”
Y tá không khỏi lo lắng nói:
“Kỷ thiếu, anh đùa với chúng tôi ư, truyền thêm 200cc nữa thôi là anh sẽ có thể chết đó?”
Hắn kiên quyết nói trong vô vọng trướn khi rơi vào trạng thái mất ý thức:
“Nếu tôi chết cô ấy không sống, các người sẽ sống không bằng chết.”
Tên bác sĩ chết tiệt. Hắn rút sức lực nói với cô y tá:
“Cần bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
“Nhưng…”
“Không cần nhiều lời, cô ấy sống là được.”
Tiếng tít tít vẫn vang, máu của hắn chuyền sang cho cô. Ca phẫu thuật tim luôn khó với nhiều bác sĩ. Bệnh viện lớn thế này hiếm có những ca phẫu thuật không thành công những chiến đấu với tử thần bệnh tim không phải dễ một chút nào.
Hơn 6h đồng hồ rôi qua, tất cả đều căng thẳng. Ngay cả dì An cũng không ngờ cô lại mắc bệnh tim. Vậy ra bao nhiêu năm nay Bảo Bảo phải đối mặt với căn bệnh này một mình ư?
Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Lượng máu cơ thể hắn mất đi là 900, trạng thái rơi vào hôn mê sâu. Dì An ngay cả được một lần nhìn qua cháu gái cũng không có. Hắn và cô được chuyển vào phòng hối sức đặc biệt.
Mạc Khải Nghiên và An Hạo hớt hải chạy vào.
An Hạo lo lắng đứng trước phòng hồi sức đặc biệt. Bây giờ gia đình vẫn chưa được vào thăm bệnh nhân. Mạc Khải Nghiên cũng đứng cạnh An Hạo, nhận điện thoại của ai đó, anh đi xuống cuối hành lang nghe máy.
Dì An lo lắng đến mức xuýt nữa ngất xỉu thêm một lần, cũng may nhờ có cô y tá kịp thời tiêm thuốc an thần cho dì nên mọi việc không đáng lo ngại.
Lát sau Mạc Khải Nghiên trở lại trước cửa phòng, lưỡng lự không nói gì. Chi nhánh ở Ma Rốc có trục trặc về thuế nhập khẩu hàng hóa, anh phải đến đó ngay. Trong khi Kỷ Minh Hàn mới nhờ anh ngày mai phải đến Ma cao ký hợp đồng cũng là kiểm tra xem những phiếu thuế đang tồn đọng có vi phạm pháp luật hay không.
Một người hai việc thật sự rất khó, bây giờ Kỷ Minh Hàn đang hôn mê, công việc dồn nhiều đến thế. Anh căng thẳng đi xuống cuối hành lang, rút một điếu thuốc hút. Làn khói mờ ảo ẩn hiện trong ánh đèn chấp choáng. Trông anh cô đơn vô cùng.
Bảo Hân nghe thấy điện thoại reo, tên Bảo Bảo hiện ra, cô bắt máy. Bên kia đầu dây là giọng của Vân Thuần rất khẩn trương:
“Chị Bảo Hân đúng không? Chị em nhập viện rồi.”
“Bệnh viện nào vậy?” - Trong lòng Hân Hân rất bình tĩnh, cố gắng kiểm soát cảm xúc nếu không đã gục ngã mất rồi. Cô đột nhiên nhớ lại lần dọn phòng kí túc cô nhặt được một hộp thuốc trợ tim, nhưng cho dù hỏi Bảo Bảo nhiều lần thì Bảo Bảo cũng không trả lời. Vậy ra từ trước giờ cô ấy đã giấu bệnh của mình ư?
“Bệnh viện trung tâm, ở đường M.” - Vân Thuần nói.
“Được rồi, chị đến ngay.”
Cô gấp rút gọi cho Tiêu Mặc, cả hai cùng đến bệnh viện.
Hơn 12h tối ai nấy đều mệt mỏi. Mạc Khải Nghiên cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Anh trở về trước phòng, mở túi tài liệu lấy ra một bản hợp đồng dự phòng, đưa cho An Hạo nói:
“Chúng ta có bản hợp đồng phải kí ở Ma cao, Ma rốc lại đang có trục trặc. Cậu và Huỳnh Hiểu đi kí giúp tôi được không?”
An Hạo hoàn toàn bất ngờ. Về mặt pháp lí từ trước tới nay vẫn luôn do trưởng luật sư cùng đi với Khải Nghiên, sao lần này lại là anh?
“Mạc tổng, không phải còn có trưởng luật sư hay sao?”
“Ở Marốc có vấn đề mà từ trước giờ rất khó giải quyết, thường thì đi cả tháng mới xong. Dù sao em gái anh đang nằm viện, anh đến Ma cao tối đa hai ngày là có thể về.”
Nghe Mạc Khải Nghiên nói rõ vấn đề An Hạo nhận lấy tập tài liệu, gật đầu nhờ anh:
“Vậy tôi nhờ anh một việc, lát nữa bạn của Bảo Bảo sẽ đến, tôi phải đưa ba mẹ về nghỉ ngơi, anh trông em gái giúp tôi được chứ?”
“Được rồi, xem kĩ tài liệu. Kỷ thiếu đã rất tin tưởng anh, mong là anh không làm chúng tôi thất vọng.”
An Hạo gật đầu đưa người nhà về nghỉ ngơi. Xe anh vừa mới đi không lâu thì bác sĩ Hoàng đi vào phòng khám vì vậy đề nghị Mạc Khải Nghiên đi xa một chút.
Anh đi về hướng cầu thang, trời bắt đầu nổi cơn giông, gió táp vào mặt mang theo khí lạnh áp vào da thịt. Anh từng nghe ba kể lại ngày mình sinh ra cũng là ngày mưa như thế này.
Hôm ấy mẹ anh lái xe mang quần áo đến công ty cho ba, rồi một tai nạn tàn khốc xảy ra trước cửa bệnh viện này. Xe hơi của mẹ bị đâm vào một gốc cây ven đường. Nhớ tới đây là đã quá đủ. Anh đang đứng giữa nơi mẹ anh đã chết. Tiếng mưa như trút nước lộp bộp trên khung cửa sổ.
Hân Hân nắm túi xách che đầu mình cho khỏi ướt, nhanh chóng chạy vào sảnh bệnh viện.
Mạc Khải Nghiên lại rút gói thuốc lá trong túi ra hút. Nhiều năm qua anh luôn cố tìm kiếm kẻ đã giết chết mẹ mình. Vào 3 năm trước anh vô tình điều tra ra được hung thủ không ở xa hắn mà chính là cha người con gái anh sắp lấy làm vợ, Ương Khải Uy. Những năm qua ông ta cứ nghĩ tội lỗi của mình đã không có ai biết, nhưng ông ta đã lầm. Anh đã cho điều tra sự việc ba năm liền nhưng không mang lại kết quả. Khó trách đối tác làm ăn luôn nói rằng ông ta rất giỏi che giấu và rất nhiều bí mật.
Tiêu Mặc hỏi cô tá phòng bệnh của Bảo Bảo rồi cùng Hân Hân vào thang máy. Số trên thang máy liên tục nhảy từ 1 đến 7, cửa thang máy mở ra, Tiêu Mặc vừa gặp bác sĩ đi ra từ phòng Bảo Bảo liền chặn lại hỏi ngay:
“Bác sĩ, Bảo Bảo sao rồi?”
Bảo Hân nhìn về phía cuối hành lang, dưới ánh đèn mờ của điện đường dọi vào cửa sổ kính trong. Hình ảnh cao, vai rộng cô đơn vô cùng, làn khói trắng lượn lờ mờ ảo đến khó nắm bắt. Cô nheo mắt đi theo hướng hành lang lại gần anh. Cái bóng dài nằm trên mặt đất. Cô vừa dẫm lên vị trí trái tim anh cũng là lúc anh quay đầu lại. Bắt gặp ánh mắt vô hồn của anh cô không khỏi sững người.
Anh từng bước từng bước lại gần cô. Trong lúc này đối diện trước sự im lặng của cô không thể mở miệng nói được gì nữa, ấp úng nói như thở:
“Mạc...Khải...”
Anh đứng trước cô vừa cao ngạo vừa bí ẩn, khí chất như quỷ satan âm thầm tước đi mạng sống của người khác. Anh thở nhẹ bên tai cô. Trong bóng tối cô hoàn toàn không thể nhìn thấy ánh mắt anh. Giọng như thì thầm nói:
“Bảo Bảo ở trong phòng không phải ở đây!”
Hân Hân căng thẳng như nín thở, nhanh chân trốn về phòng.
Anh đột nhiên bật cười, chỉ doạ một chút thôi mà cô lại bối rối đến không nói được câu nào. Những lúc bình thường lại nói chuyện như oan gia. Hân Hân thật đặc biệt.
Số máu lấy từ hắn đạt tới ngưỡng cc, đạt mức cận nguy hiểm, không thể lấy thêm. Bác sĩ run run hét lớn:
“ Thông báo với người trong bệnh viện tìm máu, nhanh lên, nhóm O nguyên tố Rh giúp tôi.”
Hắn trong lúc mơ hồn nghe được câu nói của bác sĩ, thầm hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nói:
“Cứ tiếp tục truyền, tôi không sao.”
Y tá không khỏi lo lắng nói:
“Kỷ thiếu, anh đùa với chúng tôi ư, truyền thêm cc nữa thôi là anh sẽ có thể chết đó?”
Hắn kiên quyết nói trong vô vọng trướn khi rơi vào trạng thái mất ý thức:
“Nếu tôi chết cô ấy không sống, các người sẽ sống không bằng chết.”
Tên bác sĩ chết tiệt. Hắn rút sức lực nói với cô y tá:
“Cần bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
“Nhưng…”
“Không cần nhiều lời, cô ấy sống là được.”
Tiếng tít tít vẫn vang, máu của hắn chuyền sang cho cô. Ca phẫu thuật tim luôn khó với nhiều bác sĩ. Bệnh viện lớn thế này hiếm có những ca phẫu thuật không thành công những chiến đấu với tử thần bệnh tim không phải dễ một chút nào.
Hơn h đồng hồ rôi qua, tất cả đều căng thẳng. Ngay cả dì An cũng không ngờ cô lại mắc bệnh tim. Vậy ra bao nhiêu năm nay Bảo Bảo phải đối mặt với căn bệnh này một mình ư?
Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Lượng máu cơ thể hắn mất đi là , trạng thái rơi vào hôn mê sâu. Dì An ngay cả được một lần nhìn qua cháu gái cũng không có. Hắn và cô được chuyển vào phòng hối sức đặc biệt.
Mạc Khải Nghiên và An Hạo hớt hải chạy vào.
An Hạo lo lắng đứng trước phòng hồi sức đặc biệt. Bây giờ gia đình vẫn chưa được vào thăm bệnh nhân. Mạc Khải Nghiên cũng đứng cạnh An Hạo, nhận điện thoại của ai đó, anh đi xuống cuối hành lang nghe máy.
Dì An lo lắng đến mức xuýt nữa ngất xỉu thêm một lần, cũng may nhờ có cô y tá kịp thời tiêm thuốc an thần cho dì nên mọi việc không đáng lo ngại.
Lát sau Mạc Khải Nghiên trở lại trước cửa phòng, lưỡng lự không nói gì. Chi nhánh ở Ma Rốc có trục trặc về thuế nhập khẩu hàng hóa, anh phải đến đó ngay. Trong khi Kỷ Minh Hàn mới nhờ anh ngày mai phải đến Ma cao ký hợp đồng cũng là kiểm tra xem những phiếu thuế đang tồn đọng có vi phạm pháp luật hay không.
Một người hai việc thật sự rất khó, bây giờ Kỷ Minh Hàn đang hôn mê, công việc dồn nhiều đến thế. Anh căng thẳng đi xuống cuối hành lang, rút một điếu thuốc hút. Làn khói mờ ảo ẩn hiện trong ánh đèn chấp choáng. Trông anh cô đơn vô cùng.
Bảo Hân nghe thấy điện thoại reo, tên Bảo Bảo hiện ra, cô bắt máy. Bên kia đầu dây là giọng của Vân Thuần rất khẩn trương:
“Chị Bảo Hân đúng không? Chị em nhập viện rồi.”
“Bệnh viện nào vậy?” - Trong lòng Hân Hân rất bình tĩnh, cố gắng kiểm soát cảm xúc nếu không đã gục ngã mất rồi. Cô đột nhiên nhớ lại lần dọn phòng kí túc cô nhặt được một hộp thuốc trợ tim, nhưng cho dù hỏi Bảo Bảo nhiều lần thì Bảo Bảo cũng không trả lời. Vậy ra từ trước giờ cô ấy đã giấu bệnh của mình ư?
“Bệnh viện trung tâm, ở đường M.” - Vân Thuần nói.
“Được rồi, chị đến ngay.”
Cô gấp rút gọi cho Tiêu Mặc, cả hai cùng đến bệnh viện.
Hơn h tối ai nấy đều mệt mỏi. Mạc Khải Nghiên cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Anh trở về trước phòng, mở túi tài liệu lấy ra một bản hợp đồng dự phòng, đưa cho An Hạo nói:
“Chúng ta có bản hợp đồng phải kí ở Ma cao, Ma rốc lại đang có trục trặc. Cậu và Huỳnh Hiểu đi kí giúp tôi được không?”
An Hạo hoàn toàn bất ngờ. Về mặt pháp lí từ trước tới nay vẫn luôn do trưởng luật sư cùng đi với Khải Nghiên, sao lần này lại là anh?
“Mạc tổng, không phải còn có trưởng luật sư hay sao?”
“Ở Marốc có vấn đề mà từ trước giờ rất khó giải quyết, thường thì đi cả tháng mới xong. Dù sao em gái anh đang nằm viện, anh đến Ma cao tối đa hai ngày là có thể về.”
Nghe Mạc Khải Nghiên nói rõ vấn đề An Hạo nhận lấy tập tài liệu, gật đầu nhờ anh:
“Vậy tôi nhờ anh một việc, lát nữa bạn của Bảo Bảo sẽ đến, tôi phải đưa ba mẹ về nghỉ ngơi, anh trông em gái giúp tôi được chứ?”
“Được rồi, xem kĩ tài liệu. Kỷ thiếu đã rất tin tưởng anh, mong là anh không làm chúng tôi thất vọng.”
An Hạo gật đầu đưa người nhà về nghỉ ngơi. Xe anh vừa mới đi không lâu thì bác sĩ Hoàng đi vào phòng khám vì vậy đề nghị Mạc Khải Nghiên đi xa một chút.
Anh đi về hướng cầu thang, trời bắt đầu nổi cơn giông, gió táp vào mặt mang theo khí lạnh áp vào da thịt. Anh từng nghe ba kể lại ngày mình sinh ra cũng là ngày mưa như thế này.
Hôm ấy mẹ anh lái xe mang quần áo đến công ty cho ba, rồi một tai nạn tàn khốc xảy ra trước cửa bệnh viện này. Xe hơi của mẹ bị đâm vào một gốc cây ven đường. Nhớ tới đây là đã quá đủ. Anh đang đứng giữa nơi mẹ anh đã chết. Tiếng mưa như trút nước lộp bộp trên khung cửa sổ.
Hân Hân nắm túi xách che đầu mình cho khỏi ướt, nhanh chóng chạy vào sảnh bệnh viện.
Mạc Khải Nghiên lại rút gói thuốc lá trong túi ra hút. Nhiều năm qua anh luôn cố tìm kiếm kẻ đã giết chết mẹ mình. Vào năm trước anh vô tình điều tra ra được hung thủ không ở xa hắn mà chính là cha người con gái anh sắp lấy làm vợ, Ương Khải Uy. Những năm qua ông ta cứ nghĩ tội lỗi của mình đã không có ai biết, nhưng ông ta đã lầm. Anh đã cho điều tra sự việc ba năm liền nhưng không mang lại kết quả. Khó trách đối tác làm ăn luôn nói rằng ông ta rất giỏi che giấu và rất nhiều bí mật.
Tiêu Mặc hỏi cô tá phòng bệnh của Bảo Bảo rồi cùng Hân Hân vào thang máy. Số trên thang máy liên tục nhảy từ đến , cửa thang máy mở ra, Tiêu Mặc vừa gặp bác sĩ đi ra từ phòng Bảo Bảo liền chặn lại hỏi ngay:
“Bác sĩ, Bảo Bảo sao rồi?”
Bảo Hân nhìn về phía cuối hành lang, dưới ánh đèn mờ của điện đường dọi vào cửa sổ kính trong. Hình ảnh cao, vai rộng cô đơn vô cùng, làn khói trắng lượn lờ mờ ảo đến khó nắm bắt. Cô nheo mắt đi theo hướng hành lang lại gần anh. Cái bóng dài nằm trên mặt đất. Cô vừa dẫm lên vị trí trái tim anh cũng là lúc anh quay đầu lại. Bắt gặp ánh mắt vô hồn của anh cô không khỏi sững người.
Anh từng bước từng bước lại gần cô. Trong lúc này đối diện trước sự im lặng của cô không thể mở miệng nói được gì nữa, ấp úng nói như thở:
“Mạc...Khải...”
Anh đứng trước cô vừa cao ngạo vừa bí ẩn, khí chất như quỷ satan âm thầm tước đi mạng sống của người khác. Anh thở nhẹ bên tai cô. Trong bóng tối cô hoàn toàn không thể nhìn thấy ánh mắt anh. Giọng như thì thầm nói:
“Bảo Bảo ở trong phòng không phải ở đây!”
Hân Hân căng thẳng như nín thở, nhanh chân trốn về phòng.
Anh đột nhiên bật cười, chỉ doạ một chút thôi mà cô lại bối rối đến không nói được câu nào. Những lúc bình thường lại nói chuyện như oan gia. Hân Hân thật đặc biệt.