Hân Hân quấn người trong chăn không chịu dậy. Tiếng chuông báo thức to đến nỗi Ương phu nhân ở dưới lầu cũng nghe thấy.
Bà đi lên lầu, đẩy cửa phòng cô đi vào, xoắn tay áo lên kéo chăn khỏi người cô, nói:
"Hân Hân, mau dậy đi, chuẩn bị gì đi chứ, 5h chiều lễ cưới bắt đầu rồi đó!"
Cô vẫn chưa chịu dậy, lăn qua lăn lại nói:
"Tận 2h chiều mà mẹ, bây giờ còn sớm quá."
Trong lúc đó ở phía nhà họ Mạc lại xào xáo lên, chưa trang hoàng nhà cửa đầy đủ xong Mạc lão gia liền đẩy Mạc Khải Nghiên ra gara xe, bắt anh đến đưa cô đến khách sạn tổ chức tiệc cho bằng được.
"Cha, không phải theo truyền thống thì trước lúc cưới chồng không được gặp vợ sao?"
"Thôi đi ông tướng, hôm nay là ngày cưới, cứ gặp thoải mái." - Lão gia vỗ vỗ lưng anh nói.
"Thật là..."
Anh lái xe đến nhà cô, rõ ràng cha cố ý tìm cớ đẩy anh và cô lại với nhau, tiệc đã có người trong khách sạn lo, đâu cần anh và cô chứ.
Cuối cùng Hân Hân cũng bị mẹ khuất phục, đành phải đi làm vệ sinh cá nhân. Bà Ương gật đầu đi ra ngoài, cô vờ nghe lời đi vào phòng vệ sinh. Vừa nhìn thấy mẹ đi ra khỏi phòng cô liền trở lại giường, nằm xuống trùm chăn tiếp tục ngủ.
Anh đi thẳng vào cổng nhà cô thì gặp ngay Ương phu nhân. Đoán biết ý định của Khải Nghiên bà liền lên tiếng:
"Hân Hân đang ở trên phòng."
Anh gật đầu, đi thẳng lên đầu. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó xử vô cùng.
Đứng trước cửa phòng cô, gõ cửa. Hân Hân cứ tưởng mẹ nên vẫn lười nhác lên tiếng:
"Mẹ ơi, cho con ngủ chút nữa đi mà."
Anh ằng hắng giọng nói:
"Là tôi, Mạc Khải Nghiên."
Cô vừa nghe nhắc đến tên anh thì y như rằng ý định đi ngủ bị thổi bay. Cô ngồi dậy, quần áo trên người nhàu đến mức kinh người. Nhất định không được cho anh ta nhìn thấy cô như vậy được. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay ngay một bộ quần áo khác. Thay xong, cô nhìn lại mình trong gương cảm thấy ổn mới ra mở cửa.
Anh nhìn thấy cô ra ngoài ngay lập tức thay đổi thái độ:
"Mau đi thôi."
Cô ngơ ngác đi theo sau anh hỏi:
"Đi đâu?"
Anh không nói gì, kéo cô ra xe, nhanh chóng đi đến khách sạn.
Hân Hân lê chân đi theo Mạc Khải Nghiên. Trong khách sạn người qua lại tấp nập.
Quản lí vừa nhìn thấy anh liền cuối chào:
"Mạc tiên sinh, anh đến rồi."
Anh gật đầu. Hoa được đưa tới, vừa mới đặt hai ngày nhưng hoa được giao tận nơi. Hoa từ Pháp đưa tới nhưng được bảo quản rất kĩ lưỡng nên rất tươi tắn, rất đẹp, mùi hương từ hoa oải hương lan ra khắp phòng, vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ, chỉ cần những đóa hoa oải hương này thôi cũng đủ khẳng định đám cưới này là một trong những đám cưới bậc nhất rồi.
Những nhà cắm hoa nổi tiếng cũng ở đây, anh yên tâm nói với anh quản lí:
"Được rồi, nên nhớ đây không những là lễ cưới mà còn là là buổi tiệc lớn có sự góp mặt của các nhà đầu tư lớn, doanh nhân thành đạt. Tôi muốn nó thật hoàn hảo."
Trong lúc anh nói chuyện thì cô lại lén lại gần các bó hoa chưa được cắm, cô lấy một cây ngắn đứng sau anh chờ khi nào anh quay lại. Anh vừa quay sang đối diện với cô thì ngay lập tức cô tung chiêu, cắm ngay cây hoa lên tóc đỏ của anh.
Chính là lúc cô đứng cười vui vẻ nhìn anh, anh cảm nhận được tim mình đập rất nhanh. Anh vẫn nhận thức được những gì anh đang làm, anh cưới cô vì công ty, vì hôn ước và vì trả thù, sao anh có thể yêu cô gái trước mặt mình đây. Anh áp chế con tim mình bằng lí trí, anh là người lí trí, phải biết đâu là điểm dừng, anh biết mình phải làm gì trong lúc này.
Cô thẫn thờ nhìn hành động của anh. Anh tháo cây hoa xuống, ném nó xuống nền gạch. Cô nhìn bông hoa dập nát trên nền. Trong đôi mắt anh hiện lên tia giận dữ, anh không còn dịu dàng như hôm trước, tất cả chỉ còn lại một Mạc Khải Nghiên lạnh lùng như ngày thường. Trong lòng cô dâng lên cảm giác hoảng loạn, chua xót, cô muốn anh như ngày hôm trước, rất dịu dàng và chân thực chứ không phỉa là một kẻ nhẫn tâm không quan tâm đến cảm xúc của cô. Anh tuyệt tình phun ra một câu rồi kéo cô đi:
"Thôi đi! Cô còn phải trang điểm nữa."
Chân cô bước theo anh nhưng tâm trí lại đặt nơi nhánh hoa kia, dập nát và thê thảm.
Lễ cưới bắt đầu. Sau khi trang điểm xong Hân Hân cũng vừa bắt gặp Mạc Khải Nghiên trong phòng đi ra. Cô không mấy ngạc nhiên, anh vốn đã đẹp sẵn, huống chi đây là lễ cưới.
Bảo Bảo mặc chiếc váy của Kỷ Minh Hàn tặng. Hắn nhanh chóng đưa cô đi trang điểm. Gần 1h30" chiều, anh và hắn hẹn nhau cùng đi một lượt, khách khứa toàn là những ông chủ tài phiệt.
Hai chiếc ferarri nối đuôi nhau dựng trước cửa khách sạn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi.
Mạc Khải Nghiên bước xuống xe, đi về phía cửa xe bên kia, lịch lãm mở cửa xe, đưa tay ra để Hân Hân đi ra ngoài. Hân Hân mặt cười quý phái bước ra khỏi xe. Anh kéo cô lại gần vờ hôn phớt lên má cô, ghé tai cô thì thầm:
"Làm thật tốt, hai công ty đó."
Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, nhếch môi nói nhỏ:
"Được rồi."
Máy ảnh chuyển hướng sang xe đi sau. Minh Hàn cùng Bảo Bảo đi ra ngoài. Cô rất hồi hộp và lo lắng. Đứng trước nhiều ống kính khiến cô lo sợ bấu lấy tay áo hắn, hắn hiểu cô liền nắm chặt tay cô lại, nhìn cô rồi gật đầu chắc nịch. Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, đứng cạnh hắn.
Âu Y Nhược và Tiêu Mặc lái một chiếc xe mui trần đi tới. Các phóng viên chạy ra ngoài chụp hình cô diễn viên nổi tiếng.
Mạc Khải Nghiên đưa Hân Hân vào trong. Ương phu nhân chạy ra ngoài đón họ rồi đưa Hân Hân vào một căn phòng khác. Hai bên gia đình đang chật vật nói chuyện với khách.
Khó khăn lắm Tiêu Mặc và Y Nhược mới thoát khỏi đám phóng viên, chạy biến vào phòng cô dâu. Lúc đi ngang qua chỗ Bảo Bảo thì dừng lại, rủ cô đi vào xem Hân Hân thế nào. Kỷ Minh Hàn đi vào trong trước.
Chị Âu mở cửa phòng. Hân Hân vừa nhìn thấy chị liền lên tiếng:
"Chị Âu."
Tiếp sau lưng chị Bảo Bảo và Tiêu Mặc cũng đi vào. Vừa nhìn thấy hai đứa bạn mất tích mấy ngày Hân Hân liền lên tiếng:
"Mình tưởng các cậu đi lạc ở đâu rồi chứ."
Tiêu Mặc hất cằm hứ một tiếng. Bảo Bảo chỉ nhìn chằm chằm vào tấm thiệp cưới. Hôm nay là sinh nhật của cô mà, cô tự cốc đầu mình sao lại quên sinh nhật mình cơ chứ!
Hân Hân nhìn biểu cảm lạ của cô mới lên tiếng hỏi:
"Cậu sao thế?"
"Hôm nay là sinh nhật tớ."
Tất cả ai nấy đều bất ngờ rồi đồng thanh:
"Sao không nói sớm, chưa chuẩn bị quà đây này."
"Mình cũng quên mất nữa cơ mà."
"Đáng đời nhé, chúc mừng sinh nhật cậu đang già đi một tuổi."
"Cái gì?" - Cô chưa kịp mở miệng nói thêm thì Ương phu nhân đi vào trong, gọi Hân Hân:
“ Đám cưới bắt đầu rồi đó. Bảo Bảo cháu chuẩn bị cùng Hân Hân nhé!”
Tiêu Mặc cùng Y Nhược quay người lại cười với Hân Hân rồi nói:
“Hạnh phúc nhé.”
Hân Hân quấn người trong chăn không chịu dậy. Tiếng chuông báo thức to đến nỗi Ương phu nhân ở dưới lầu cũng nghe thấy.
Bà đi lên lầu, đẩy cửa phòng cô đi vào, xoắn tay áo lên kéo chăn khỏi người cô, nói:
"Hân Hân, mau dậy đi, chuẩn bị gì đi chứ, h chiều lễ cưới bắt đầu rồi đó!"
Cô vẫn chưa chịu dậy, lăn qua lăn lại nói:
"Tận h chiều mà mẹ, bây giờ còn sớm quá."
Trong lúc đó ở phía nhà họ Mạc lại xào xáo lên, chưa trang hoàng nhà cửa đầy đủ xong Mạc lão gia liền đẩy Mạc Khải Nghiên ra gara xe, bắt anh đến đưa cô đến khách sạn tổ chức tiệc cho bằng được.
"Cha, không phải theo truyền thống thì trước lúc cưới chồng không được gặp vợ sao?"
"Thôi đi ông tướng, hôm nay là ngày cưới, cứ gặp thoải mái." - Lão gia vỗ vỗ lưng anh nói.
"Thật là..."
Anh lái xe đến nhà cô, rõ ràng cha cố ý tìm cớ đẩy anh và cô lại với nhau, tiệc đã có người trong khách sạn lo, đâu cần anh và cô chứ.
Cuối cùng Hân Hân cũng bị mẹ khuất phục, đành phải đi làm vệ sinh cá nhân. Bà Ương gật đầu đi ra ngoài, cô vờ nghe lời đi vào phòng vệ sinh. Vừa nhìn thấy mẹ đi ra khỏi phòng cô liền trở lại giường, nằm xuống trùm chăn tiếp tục ngủ.
Anh đi thẳng vào cổng nhà cô thì gặp ngay Ương phu nhân. Đoán biết ý định của Khải Nghiên bà liền lên tiếng:
"Hân Hân đang ở trên phòng."
Anh gật đầu, đi thẳng lên đầu. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó xử vô cùng.
Đứng trước cửa phòng cô, gõ cửa. Hân Hân cứ tưởng mẹ nên vẫn lười nhác lên tiếng:
"Mẹ ơi, cho con ngủ chút nữa đi mà."
Anh ằng hắng giọng nói:
"Là tôi, Mạc Khải Nghiên."
Cô vừa nghe nhắc đến tên anh thì y như rằng ý định đi ngủ bị thổi bay. Cô ngồi dậy, quần áo trên người nhàu đến mức kinh người. Nhất định không được cho anh ta nhìn thấy cô như vậy được. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay ngay một bộ quần áo khác. Thay xong, cô nhìn lại mình trong gương cảm thấy ổn mới ra mở cửa.
Anh nhìn thấy cô ra ngoài ngay lập tức thay đổi thái độ:
"Mau đi thôi."
Cô ngơ ngác đi theo sau anh hỏi:
"Đi đâu?"
Anh không nói gì, kéo cô ra xe, nhanh chóng đi đến khách sạn.
Hân Hân lê chân đi theo Mạc Khải Nghiên. Trong khách sạn người qua lại tấp nập.
Quản lí vừa nhìn thấy anh liền cuối chào:
"Mạc tiên sinh, anh đến rồi."
Anh gật đầu. Hoa được đưa tới, vừa mới đặt hai ngày nhưng hoa được giao tận nơi. Hoa từ Pháp đưa tới nhưng được bảo quản rất kĩ lưỡng nên rất tươi tắn, rất đẹp, mùi hương từ hoa oải hương lan ra khắp phòng, vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ, chỉ cần những đóa hoa oải hương này thôi cũng đủ khẳng định đám cưới này là một trong những đám cưới bậc nhất rồi.
Những nhà cắm hoa nổi tiếng cũng ở đây, anh yên tâm nói với anh quản lí:
"Được rồi, nên nhớ đây không những là lễ cưới mà còn là là buổi tiệc lớn có sự góp mặt của các nhà đầu tư lớn, doanh nhân thành đạt. Tôi muốn nó thật hoàn hảo."
Trong lúc anh nói chuyện thì cô lại lén lại gần các bó hoa chưa được cắm, cô lấy một cây ngắn đứng sau anh chờ khi nào anh quay lại. Anh vừa quay sang đối diện với cô thì ngay lập tức cô tung chiêu, cắm ngay cây hoa lên tóc đỏ của anh.
Chính là lúc cô đứng cười vui vẻ nhìn anh, anh cảm nhận được tim mình đập rất nhanh. Anh vẫn nhận thức được những gì anh đang làm, anh cưới cô vì công ty, vì hôn ước và vì trả thù, sao anh có thể yêu cô gái trước mặt mình đây. Anh áp chế con tim mình bằng lí trí, anh là người lí trí, phải biết đâu là điểm dừng, anh biết mình phải làm gì trong lúc này.
Cô thẫn thờ nhìn hành động của anh. Anh tháo cây hoa xuống, ném nó xuống nền gạch. Cô nhìn bông hoa dập nát trên nền. Trong đôi mắt anh hiện lên tia giận dữ, anh không còn dịu dàng như hôm trước, tất cả chỉ còn lại một Mạc Khải Nghiên lạnh lùng như ngày thường. Trong lòng cô dâng lên cảm giác hoảng loạn, chua xót, cô muốn anh như ngày hôm trước, rất dịu dàng và chân thực chứ không phỉa là một kẻ nhẫn tâm không quan tâm đến cảm xúc của cô. Anh tuyệt tình phun ra một câu rồi kéo cô đi:
"Thôi đi! Cô còn phải trang điểm nữa."
Chân cô bước theo anh nhưng tâm trí lại đặt nơi nhánh hoa kia, dập nát và thê thảm.
Lễ cưới bắt đầu. Sau khi trang điểm xong Hân Hân cũng vừa bắt gặp Mạc Khải Nghiên trong phòng đi ra. Cô không mấy ngạc nhiên, anh vốn đã đẹp sẵn, huống chi đây là lễ cưới.
Bảo Bảo mặc chiếc váy của Kỷ Minh Hàn tặng. Hắn nhanh chóng đưa cô đi trang điểm. Gần h" chiều, anh và hắn hẹn nhau cùng đi một lượt, khách khứa toàn là những ông chủ tài phiệt.
Hai chiếc ferarri nối đuôi nhau dựng trước cửa khách sạn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi.
Mạc Khải Nghiên bước xuống xe, đi về phía cửa xe bên kia, lịch lãm mở cửa xe, đưa tay ra để Hân Hân đi ra ngoài. Hân Hân mặt cười quý phái bước ra khỏi xe. Anh kéo cô lại gần vờ hôn phớt lên má cô, ghé tai cô thì thầm:
"Làm thật tốt, hai công ty đó."
Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, nhếch môi nói nhỏ:
"Được rồi."
Máy ảnh chuyển hướng sang xe đi sau. Minh Hàn cùng Bảo Bảo đi ra ngoài. Cô rất hồi hộp và lo lắng. Đứng trước nhiều ống kính khiến cô lo sợ bấu lấy tay áo hắn, hắn hiểu cô liền nắm chặt tay cô lại, nhìn cô rồi gật đầu chắc nịch. Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, đứng cạnh hắn.
Âu Y Nhược và Tiêu Mặc lái một chiếc xe mui trần đi tới. Các phóng viên chạy ra ngoài chụp hình cô diễn viên nổi tiếng.
Mạc Khải Nghiên đưa Hân Hân vào trong. Ương phu nhân chạy ra ngoài đón họ rồi đưa Hân Hân vào một căn phòng khác. Hai bên gia đình đang chật vật nói chuyện với khách.
Khó khăn lắm Tiêu Mặc và Y Nhược mới thoát khỏi đám phóng viên, chạy biến vào phòng cô dâu. Lúc đi ngang qua chỗ Bảo Bảo thì dừng lại, rủ cô đi vào xem Hân Hân thế nào. Kỷ Minh Hàn đi vào trong trước.
Chị Âu mở cửa phòng. Hân Hân vừa nhìn thấy chị liền lên tiếng:
"Chị Âu."
Tiếp sau lưng chị Bảo Bảo và Tiêu Mặc cũng đi vào. Vừa nhìn thấy hai đứa bạn mất tích mấy ngày Hân Hân liền lên tiếng:
"Mình tưởng các cậu đi lạc ở đâu rồi chứ."
Tiêu Mặc hất cằm hứ một tiếng. Bảo Bảo chỉ nhìn chằm chằm vào tấm thiệp cưới. Hôm nay là sinh nhật của cô mà, cô tự cốc đầu mình sao lại quên sinh nhật mình cơ chứ!
Hân Hân nhìn biểu cảm lạ của cô mới lên tiếng hỏi:
"Cậu sao thế?"
"Hôm nay là sinh nhật tớ."
Tất cả ai nấy đều bất ngờ rồi đồng thanh:
"Sao không nói sớm, chưa chuẩn bị quà đây này."
"Mình cũng quên mất nữa cơ mà."
"Đáng đời nhé, chúc mừng sinh nhật cậu đang già đi một tuổi."
"Cái gì?" - Cô chưa kịp mở miệng nói thêm thì Ương phu nhân đi vào trong, gọi Hân Hân:
“ Đám cưới bắt đầu rồi đó. Bảo Bảo cháu chuẩn bị cùng Hân Hân nhé!”
Tiêu Mặc cùng Y Nhược quay người lại cười với Hân Hân rồi nói:
“Hạnh phúc nhé.”