An Hạo bật điện thoại gọi cho Từ Tử Dạ, cậu ta nhanh chóng bắt máy. Ngay lập tức An Hạo vào việc chính:
"Từ tiền bối, tôi cần nhờ anh giải quyết một vụ ly hôn."
Từ Tử Dạ bắt một tay ra sau gáy dựa vào ghế nói:
"Tôi nhớ cậu chưa kết hôn mà!"
An Hạo cười nói:
"Đúng là chưa kết hôn nhưng đây là vụ ly hôn của người tôi quen."
Từ Tử Dạ nghiêm túc ngồi lại nghiêm chỉnh, lấy giấy bút ra đặt lên bàn hạ giọng:
"Tóm tắt cho tôi, chuẩn bị một cuộc hẹn với người quen của cậu."
"Là người chồng muốn dành đứa bé con chung của hai người. Nguyên đơn tên Hạ Dĩnh, nguyên cáo tên La Vương."
"Lí do ly hôn?"
"Chồng ngoại tình."
"Vậy cô Hạ muốn tự nuôi con chứ không giao quyền cho anh La. Đứa bé bao nhiêu tuổi?"
An Hạo ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng:
"Khoảng gần 3 tháng."
"Hẹn giúp tôi cô ấy một cuộc hẹn khoảng 2h chiều mai, địa chỉ gửi cho tôi sau vậy."
"Được rồi." - An Hạo cúp máy.
Sau khi nói chuyện với Hạ Dĩnh luật sư Từ đã quyết định đeo thêm một cái mũ đen, hút điếu xì gà, tay cầm kính lúp hóa thân thành thám tử chú tâm điều tra về vụ ngoại tình để tìm cho được bằng chứng.
Sau quãng thời gian điều tra bên ngoài không tìm được gì anh quyết định đi sâu vào dinh thự nhà họ La.
Ngày hôm đó là một chiều đầu thu nhẹ nhàng. Bảo Bảo đi cùng Hân Hân đến trường chuẩn bị nhập học. Vì sáng ngày mai Tiêu Mặc lên máy bay nên hôm nay cô quá bận rộn. Hạ Dĩnh chỉ đang ở nhà một mình, dì An và bác An đến làm việc ở một trại mồ côi.
Sau khi đám cưới diễn ra khoảng ba ngày thì Mạc Khải Nghiên rời Jeju đến Hồng Kông, Hân Hân một mình về thành phố X.
Luật sư Từ đi qua đi lại khoảng 1h đồng hồ rồi vào một tiệm cà phê không rời mắt khỏi dinh thự kia. Nếu như tìm được bằng chứng La Vương ngoại tình thì rất dễ hiểu đứa bé sẽ do Hạ Dĩnh nuôi dưỡng. Đây là lần đầu tiên cậu ta thử vớ vào mấy tên ông chủ làm ăn đen tối như hắn ta. Tuy nhiên lương tâm anh không thể để một cô gái như cô Hạ phải chịu ảnh hưởng nhiều đến vậy. Hơn nữa để tiểu Bối cùng sống chung với hắn ta là điều không ai muốn thấy. La Vương đã 3 ngày nay không về nhà. Phía xa xe của hắn đi tới, Tử Dạ im lặng ra khỏi quán, men theo con đường nhỏ lẻn vào nhà hắn.
Hạ Dĩnh ngồi trên ghế cho Tiểu Bối uống sữa, bé cười sằng sặc. Hạ Dĩnh véo má bé nói:
"Tiểu Bối đáng yêu, uống sữa nào!"
Bé há miệng vịn tay lên bình sữa, uống vào miệng, mắt chớp chớp nhìn Hạ Dĩnh, chốc chốc lại há miệng rồi bặm môi cười. Cô nhìn đứa bé trong tay nghĩ đến Từ Tử Dạ không biết mọi chuyện thế nào.
Ở dinh thự nhà họ La, Từ Tử Dạ đang chầm chậm núp vào một bụi cây. Bên trong là hàng loạt xã hội đen đi qua đi lại. Anh biết đây quả là rất mạo hiểm nhưng không nghĩ lại có nhiều xã hội đen đến vậy. Anh nhìn qua nhìn lại tìm đường đi vào. Tuy có rất nhiều xã hội đen nhưng ở tầng hai có một cái cây cao bằng cửa sổ, nếu như leo lên đó đã dễ dàng vào được bên trong mà không bị bắt. Thế là anh nhanh chóng tranh thủ lúc mấy tên kia không chú ý liền leo lên cây. Đúng như anh dự đoán, chẳng ai bên dưới nhìn thấy anh cả.
Bên trong cửa sổ kính là La Vương và một người khác, anh nhanh chóng dán camera lên mặt kính, rồi bắt chéo chân lên cành.
Gió thổ nhè nhẹ làm anh ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy mới tự cốc đầu mình tại sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng này lại có thể ngủ. Anh nhìn vào bên trong, không có một ai, anh khẳng định đã thành công. Thế nhưng vừa đi xuống khỏi cây đã bị đàn em của La Vương tập kích.
Không còn cách khác anh đành ra tay đánh người rồi trốn chạy. Mọi việc không hề giống như anh đã đoán. La Vương đã có sự chuẩn bị từ trước. Hắn ta âm thầm cho người theo sát anh, đến hôm nay chị việc lừa anh đi vào đây.
Từ Tử Dạ nhìn đám người bao vây mình, trong lòng thầm nghĩ:
"Chết tiệt, lần đầu tiên suy đoán sai."
Cả đám người lao vào đánh, anh khởi động cổ tay, đánh tơi bời cả lũ. Đám người ngày một đông, anh gắng hết sức đánh, rất may vì bọn người này không giỏi đánh tay. Tuy nhiên có một thứ anh phải thua. La Vương đứng từ trên cao nhắm súng bắn một phát vào ngay đầu gối. Một đợt sóng truyền từ đầu gối lên bán cầu nãn ngay lập tức khiến anh ngã quỵ. Anh chống tay cố đứng dậy liền bị bọn đàn em của La Vương đánh. Trước mắt anh mờ dần chỉ còn nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của bọn thuộc hạ rồi tan biến còn lại một màn đen tối.
Hạ Dĩnh đang nấu ăn trong bếp đột nhiên bị bỏng tay. Tiểu Bối đang ngủ trên phòng. Cô vừa bôi thuốc vừa nhìn ra cửa. Cô thấy trong lòng rất bất an. Hơn 5h chiều rồi nhưng vẫn không có tin tức của Từ Tử Dạ. Theo thói quen thì anh vẫn luôn gọi báo cho cô tình hình, chưa bao giờ sau 5h, thường là hơn 3h hoặc hơn, anh không gọi tức là đang có việc gì đó rất quan trọng.
Con người La Vương cô là người hiểu rõ nhất, từng nghe hắn ta là người làm ăn trong giới thương nhân. Cô năm ấy mới 18 tuổi, chập chững lên thành phố X tìm việc làm, vì gia đình khó khăn nên cô cũng không được đi học tiếp. Lần đó hắn ta "nhặt" được cô giữa đêm đông buốt giá. Lúc đầu cô chỉ xem hắn là ân nhân, sau đó lại yêu hắn bất chấp. Cô không hiểu tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy. Rõ ràng hắn và cô đã từng rất hạnh phúc. Cô ở cạnh anh không ngày nào không hạnh phúc. Mặc cho anh thường xuyên đi ra ngoài làm ăn nhưng đói với cô rất chung thủy, cô không nghĩ mọi việc lại xảy ra như vậy. Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao anh làm vậy, có cô còn chưa đủ hay sao?
Tiếng điện thoại reo lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng. Cô nhấc máy đặt ống nghe lên tai:
"A lô, tôi Hạ Dĩnh nghe."
Bên kia đầu dây truyền tới âm thanh khiến cô không ngừng run rẩy:
"Cô đến dinh thự nhà tôi đi, mang tiểu Bối đi cùng."
Cô hốt hoảng ấp úng không nói nên lời:
"Sao...sao?"
"Tôi đang giữ Từ Tử Dạ."
Nghe hắn nhắc đến Từ Tử Dạ cô hốt hoảng thả rơi ống nghe. Cô không muốn mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Cô nhặt ống nghe lên nói:
"Từ Tử Dạ không liên quan gì đến chuyện này!"
Hắn cười, trong ống nghe cô đều nghe thấy. Hắn chỉ muốn nói một câu: "Cô quan tâm đến anh ta như vậy sao?". Bất quá hắn tức giận ném điện thoại vào góc tường.
Cô chỉ nghe phía bên kia đầu dây vang lại tiếng tút tút. Cô lo sợ ngồi sụp xuống đất, Từ luật sư vốn chỉ có ý tốt giúp cô, thà chết chứ cô không thể để anh xảy ra chuyện gì. Cô tháo tạp dề ném vào nhà bếp, đi lên lầu mang tiểu Bối đi ra bến xe buýt.
An Hạo bật điện thoại gọi cho Từ Tử Dạ, cậu ta nhanh chóng bắt máy. Ngay lập tức An Hạo vào việc chính:
"Từ tiền bối, tôi cần nhờ anh giải quyết một vụ ly hôn."
Từ Tử Dạ bắt một tay ra sau gáy dựa vào ghế nói:
"Tôi nhớ cậu chưa kết hôn mà!"
An Hạo cười nói:
"Đúng là chưa kết hôn nhưng đây là vụ ly hôn của người tôi quen."
Từ Tử Dạ nghiêm túc ngồi lại nghiêm chỉnh, lấy giấy bút ra đặt lên bàn hạ giọng:
"Tóm tắt cho tôi, chuẩn bị một cuộc hẹn với người quen của cậu."
"Là người chồng muốn dành đứa bé con chung của hai người. Nguyên đơn tên Hạ Dĩnh, nguyên cáo tên La Vương."
"Lí do ly hôn?"
"Chồng ngoại tình."
"Vậy cô Hạ muốn tự nuôi con chứ không giao quyền cho anh La. Đứa bé bao nhiêu tuổi?"
An Hạo ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng:
"Khoảng gần tháng."
"Hẹn giúp tôi cô ấy một cuộc hẹn khoảng h chiều mai, địa chỉ gửi cho tôi sau vậy."
"Được rồi." - An Hạo cúp máy.
Sau khi nói chuyện với Hạ Dĩnh luật sư Từ đã quyết định đeo thêm một cái mũ đen, hút điếu xì gà, tay cầm kính lúp hóa thân thành thám tử chú tâm điều tra về vụ ngoại tình để tìm cho được bằng chứng.
Sau quãng thời gian điều tra bên ngoài không tìm được gì anh quyết định đi sâu vào dinh thự nhà họ La.
Ngày hôm đó là một chiều đầu thu nhẹ nhàng. Bảo Bảo đi cùng Hân Hân đến trường chuẩn bị nhập học. Vì sáng ngày mai Tiêu Mặc lên máy bay nên hôm nay cô quá bận rộn. Hạ Dĩnh chỉ đang ở nhà một mình, dì An và bác An đến làm việc ở một trại mồ côi.
Sau khi đám cưới diễn ra khoảng ba ngày thì Mạc Khải Nghiên rời Jeju đến Hồng Kông, Hân Hân một mình về thành phố X.
Luật sư Từ đi qua đi lại khoảng h đồng hồ rồi vào một tiệm cà phê không rời mắt khỏi dinh thự kia. Nếu như tìm được bằng chứng La Vương ngoại tình thì rất dễ hiểu đứa bé sẽ do Hạ Dĩnh nuôi dưỡng. Đây là lần đầu tiên cậu ta thử vớ vào mấy tên ông chủ làm ăn đen tối như hắn ta. Tuy nhiên lương tâm anh không thể để một cô gái như cô Hạ phải chịu ảnh hưởng nhiều đến vậy. Hơn nữa để tiểu Bối cùng sống chung với hắn ta là điều không ai muốn thấy. La Vương đã ngày nay không về nhà. Phía xa xe của hắn đi tới, Tử Dạ im lặng ra khỏi quán, men theo con đường nhỏ lẻn vào nhà hắn.
Hạ Dĩnh ngồi trên ghế cho Tiểu Bối uống sữa, bé cười sằng sặc. Hạ Dĩnh véo má bé nói:
"Tiểu Bối đáng yêu, uống sữa nào!"
Bé há miệng vịn tay lên bình sữa, uống vào miệng, mắt chớp chớp nhìn Hạ Dĩnh, chốc chốc lại há miệng rồi bặm môi cười. Cô nhìn đứa bé trong tay nghĩ đến Từ Tử Dạ không biết mọi chuyện thế nào.
Ở dinh thự nhà họ La, Từ Tử Dạ đang chầm chậm núp vào một bụi cây. Bên trong là hàng loạt xã hội đen đi qua đi lại. Anh biết đây quả là rất mạo hiểm nhưng không nghĩ lại có nhiều xã hội đen đến vậy. Anh nhìn qua nhìn lại tìm đường đi vào. Tuy có rất nhiều xã hội đen nhưng ở tầng hai có một cái cây cao bằng cửa sổ, nếu như leo lên đó đã dễ dàng vào được bên trong mà không bị bắt. Thế là anh nhanh chóng tranh thủ lúc mấy tên kia không chú ý liền leo lên cây. Đúng như anh dự đoán, chẳng ai bên dưới nhìn thấy anh cả.
Bên trong cửa sổ kính là La Vương và một người khác, anh nhanh chóng dán camera lên mặt kính, rồi bắt chéo chân lên cành.
Gió thổ nhè nhẹ làm anh ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy mới tự cốc đầu mình tại sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng này lại có thể ngủ. Anh nhìn vào bên trong, không có một ai, anh khẳng định đã thành công. Thế nhưng vừa đi xuống khỏi cây đã bị đàn em của La Vương tập kích.
Không còn cách khác anh đành ra tay đánh người rồi trốn chạy. Mọi việc không hề giống như anh đã đoán. La Vương đã có sự chuẩn bị từ trước. Hắn ta âm thầm cho người theo sát anh, đến hôm nay chị việc lừa anh đi vào đây.
Từ Tử Dạ nhìn đám người bao vây mình, trong lòng thầm nghĩ:
"Chết tiệt, lần đầu tiên suy đoán sai."
Cả đám người lao vào đánh, anh khởi động cổ tay, đánh tơi bời cả lũ. Đám người ngày một đông, anh gắng hết sức đánh, rất may vì bọn người này không giỏi đánh tay. Tuy nhiên có một thứ anh phải thua. La Vương đứng từ trên cao nhắm súng bắn một phát vào ngay đầu gối. Một đợt sóng truyền từ đầu gối lên bán cầu nãn ngay lập tức khiến anh ngã quỵ. Anh chống tay cố đứng dậy liền bị bọn đàn em của La Vương đánh. Trước mắt anh mờ dần chỉ còn nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của bọn thuộc hạ rồi tan biến còn lại một màn đen tối.
Hạ Dĩnh đang nấu ăn trong bếp đột nhiên bị bỏng tay. Tiểu Bối đang ngủ trên phòng. Cô vừa bôi thuốc vừa nhìn ra cửa. Cô thấy trong lòng rất bất an. Hơn h chiều rồi nhưng vẫn không có tin tức của Từ Tử Dạ. Theo thói quen thì anh vẫn luôn gọi báo cho cô tình hình, chưa bao giờ sau h, thường là hơn h hoặc hơn, anh không gọi tức là đang có việc gì đó rất quan trọng.
Con người La Vương cô là người hiểu rõ nhất, từng nghe hắn ta là người làm ăn trong giới thương nhân. Cô năm ấy mới tuổi, chập chững lên thành phố X tìm việc làm, vì gia đình khó khăn nên cô cũng không được đi học tiếp. Lần đó hắn ta "nhặt" được cô giữa đêm đông buốt giá. Lúc đầu cô chỉ xem hắn là ân nhân, sau đó lại yêu hắn bất chấp. Cô không hiểu tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy. Rõ ràng hắn và cô đã từng rất hạnh phúc. Cô ở cạnh anh không ngày nào không hạnh phúc. Mặc cho anh thường xuyên đi ra ngoài làm ăn nhưng đói với cô rất chung thủy, cô không nghĩ mọi việc lại xảy ra như vậy. Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao anh làm vậy, có cô còn chưa đủ hay sao?
Tiếng điện thoại reo lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng. Cô nhấc máy đặt ống nghe lên tai:
"A lô, tôi Hạ Dĩnh nghe."
Bên kia đầu dây truyền tới âm thanh khiến cô không ngừng run rẩy:
"Cô đến dinh thự nhà tôi đi, mang tiểu Bối đi cùng."
Cô hốt hoảng ấp úng không nói nên lời:
"Sao...sao?"
"Tôi đang giữ Từ Tử Dạ."
Nghe hắn nhắc đến Từ Tử Dạ cô hốt hoảng thả rơi ống nghe. Cô không muốn mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Cô nhặt ống nghe lên nói:
"Từ Tử Dạ không liên quan gì đến chuyện này!"
Hắn cười, trong ống nghe cô đều nghe thấy. Hắn chỉ muốn nói một câu: "Cô quan tâm đến anh ta như vậy sao?". Bất quá hắn tức giận ném điện thoại vào góc tường.
Cô chỉ nghe phía bên kia đầu dây vang lại tiếng tút tút. Cô lo sợ ngồi sụp xuống đất, Từ luật sư vốn chỉ có ý tốt giúp cô, thà chết chứ cô không thể để anh xảy ra chuyện gì. Cô tháo tạp dề ném vào nhà bếp, đi lên lầu mang tiểu Bối đi ra bến xe buýt.