Bảo Bảo tiến vào, bên trong tràn ngập xác chết, mùi máu tanh tưởi khiến cô phát nôn. Cô tiếp tục bước, tiếng khóc văng vẳng của tiểu Bối ở cuối hành lang phụ khiến cô không lên lầu mà đổi hướng. Cô đi dần xuống cuối hành lang.
Đám người vẫn theo sát La Vương, hắn nhanh chóng dùng súng bắn. Trong lúc ấy Bảo Bảo chậm rãi rãi đi xuống, tiếng súng trên lầu khiến cô sợ hãi bịt hai tai lại. Chính mắt cô nhìn thấy La Vương đang bế Tiểu Bối trên tay nhắm bắn những tên trên cầu thang, đạn bay như mưa, cô nép sát mép tường tiến thẳng về phía hắn. Hắn núp phía sau một chiếc xe hơi màu xanh. Đạn đập vào vỏ xe dể lại nhiều lỗ thủng, những nơi đạn bắn trúng tỏa ra làn khói trông rất kinh khủng.
Súng ngưng không bắn nữa, trên cầu thang người chết dày như kiến, chiếc ô tô bên cạnh hắn thủng nát. Cô nhanh chóng chạy tới chỗ hắn, hắn nhìn thấy phía sau cô viên đạn bay tới, không kịp nhắc cô thì viên đạn chạy xẹt qua thắt lưng cô, một ít máu rỉ ra, may mắn tên kia đang thoi thóp nên bắn trượt, nếu không...
Cô quỵ xuống nền nhà, tuy đạn không sâu nhưng đau không tả nổi. Cô dung tay ôm miệng vết thương lại, máu rủ ra tay cô thành dòng.
Hắn tiến tới nắm cổ tay cô kéo đi vào xe quát:
“Cô diên à? Sao lại đến đây?”
Núp sau xe cô liền đẩy hắn ra, quát lớn:
"Hạ Dĩnh đâu, anh nhốt bạn tôi ở đâu hả?"
Hắn cho đạn vào súng, lạnh nhạt nói:
"Tôi đưa cô ấy đi Nga."
Cô nhăn mặt giành lấy đứa bé trong tay hắn, tiểu Bối khóc không thành tiếng. Hắn xô cô ra ném vào tay cô một khẩu sung lục, nói:
"Nếu cô dùng được thì bắn mấy kẻ kia đi."
"Tôi không bắn ai cả, đưa tiểu Bối cho tôi."
Một tên từ hành lang đi tới, nhắm thẳng cô chuẩn bị bắn cô liền giơ súng dứt khoát bóp cò.
Hắn lưu tình vì cô là bạn Hạ Dĩnh, nếu không hắn đã bỏ mặc cô từ lâu rồi.
"Tại sao anh lại làm vậy?""
Hắn ngán ngẩm lắc đầu, nhanh chóng lái xe ra ngoài. Cô ngồi trên xe ngoảnh lại nhìn, có rất nhiều tên đuổi theo, không còn cách nào cô liền giơ súng lên bóp cò, lực súng giật lại xuýt bắn ngược.
Hắn lái xe đi ra khỏi gara, gấp gáp nói:
"Sau này nếu cô gặp lại Hạ Dĩnh hãy nói với cô ấy tôi vẫn ở đây chờ cô ấy, nếu cô ấy muốn biết lí do thì đến tìm tôi.”
Trong lúc chú ý nghe hắn nói cô không ngờ lũ người ngoài kia đang chĩa súng về hướng mình, bắn liên tiếp. Cô cuối người xuống sàn tránh đạn, vô ý làm rơi khẩu sũng trên tay. Vì đang ngồi ghế lái nên hắn không thể quay lại bắn. Cô cuối xuống nhặt súng trên sàn xe, cô nhắm bắn mấy tên. Thật không ngờ có ngày cô phải nắm súng giết người. Đám người quá đông khiến cô không thể bắn kịp. Chỉ còn một cách, phải có người ở lại giữ chân bọn chúng. Đúng lúc đó Hân Hân nhắn tin cho cô báo đã gọi cho cảnh sát. Cô ngay lập tức quyết định rồi quay sang phía hắn nói:
"Anh giúp tôi chăm sóc tiểu Bối."
Hắn giật mình quay lại thì vừa nhìn thấy cô nhảy xuống liền hoảng hốt kêu lên:
"Cô làm quái gì thế?"
Hắn dừng xe, nhảy xuống. Tên cầm đầu bắn ngay vào đùi cô, máu toé ra. Hắn điên tiết giơ súng bắn. Hắn ngồi xuống cạnh chỗ cô ngã, kéo cô ngồi dậy:
"Mau đi thôi."
Cô xô hắn ra, nói:
"Cảnh sát sắp tới rồi, anh mau đi đi, nhớ chăm sóc cho tiểu Bối. Tôi đã hiểu lầm anh, sau này tôi sẽ nói với Hạ Dĩnh, ông bạn ạ.”
Hắn đứng dậy, nhìn tiểu Bối trong tay kiên định nói:
"Cảm ơn cô."
Cô nắm chặt tay để không bật khóc vì đau. Lúc hắn quay đi liền bị bắn một phát vào vai. Tên cầm đầu la lớn:
"Bắt sống La Vương."
Cô giơ súng bắn một người, hét lớn:
"Đi đi."
Hắn ôm bên vai lên xe phóng đi. Vết thương ở chân làm cô đau đến phát khóc, mong cảnh sát nhanh đến một chút.
Vết thương trên thắt lưng chảy máu ướt cả một vùng áo. Cô cắn răng đứng dậy lê người ra cửa. Bọn người kia đuổi sát đến mức còn vài bước nữa là bắt được cô. Vết thương trên chân rỉ máu thấm ướt cả quần jean trắng, máu đỏ nổi bật đến chói mắt. Kỷ Minh Hàn từ bên ngoài chạy vào, đỡ cô dậy. Trong đáy mát hắn hiện lên m,ột tia kinh hãi, lo lắng ôm đầu cô dí vào ngực:
“Bảo Bảo, không sao chứ?”
Cô dựa vào ngực anh cười nói:
“Có sao đâu, hơi đau tí thôi.”
Cảnh sát bên ngoài chạy vào. Cảnh sát tấp vào bắt trọn bọn người kia. Kỷ Minh Hàn nhìn vết máu trên người cô liền nhận ra vết đạn.
Cô đứng trước hắn, lúc này không hiểu sao tim cô đau dữ dội, đầu quay cuồng, ngay lập tức ngã quỵ xuống đất. Hắn đỡ cô, lắc lác vai cô hát lớn:
“Bảo Bảo. Bảo Bảo, tỉnh dậy đi.”
Người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Hắn đỡ cô bế phốc lên tay, đi thẳng tới bệnh viện.
Máy bay vừa cất cánh, Tiêu Mặc và Y Nhược không hề biết mọi chuyện đang diễn ra. Kỷ Minh Hàn đứng trước phòng cấp cứu. Hắn đưa tay lên xem đồng hồ, Hân Hân nhìn thấy hắn lo lắng liền lên tiếng:
"Bảo Bảo sẽ không sao!"
Hắn gật đầu. Điện thoại bỗng dưng rung lên, hắn đi xuống cuối hành lang nghe máy.
Cuộc gọi đến từ Pháp, hắn cứ tưởng là ba mẹ không ngờ là trợ lí Lưu gọi, hắn nhấn nút nghe:
"Kỷ thiếu, ông bà chủ..."
Trợ lí Lưu ấp úng nói tiếp:
"Bị tai nạn."
Cụm từ kia khiến hắn không thể tin được vào tai mình, nín thở hỏi lại:
"Anh nói lại đi."
"Ông bà chủ bị tai nạn ô tô."
Hắn cúp điện thoại, gọi ngay cho nhân viên hàng không đặt vé. Hắn đi khỏi bệnh viện không nói lời nào với Hân Hân.
Bên trong phòng cấp cứu đang làm phẫu thuật lấy đạn ra khỏi chân cô. Hân Hân mở điện thoại gọi cho Vân Thuần, chỉ nói là Bảo Bảo không về được. Dì An và chồng đang ở trại trẻ mồ côi không hề biết chuyện gì cả. Hân Hân đột nhiên nhớ đến An Hạo nên gọi cho anh thông báo về việc này.
Trong khi ấy Từ Tử Dạ đang ở văn phòng của An Hạo, mặt mày nhăn nhó hết mức nói:
"Cậu biết không, đây là lần đầu tiên tôi suy đoán sai đó."
"Anh đừng có chuyện gì cũng gánh thế? Anh nghĩ cả đời này anh không có lần nào làm sai điều gì à?"
Từ Tử Dạ hất tay cười cười nói:
"Cậu già quá đi mất."
Bảo Bảo tiến vào, bên trong tràn ngập xác chết, mùi máu tanh tưởi khiến cô phát nôn. Cô tiếp tục bước, tiếng khóc văng vẳng của tiểu Bối ở cuối hành lang phụ khiến cô không lên lầu mà đổi hướng. Cô đi dần xuống cuối hành lang.
Đám người vẫn theo sát La Vương, hắn nhanh chóng dùng súng bắn. Trong lúc ấy Bảo Bảo chậm rãi rãi đi xuống, tiếng súng trên lầu khiến cô sợ hãi bịt hai tai lại. Chính mắt cô nhìn thấy La Vương đang bế Tiểu Bối trên tay nhắm bắn những tên trên cầu thang, đạn bay như mưa, cô nép sát mép tường tiến thẳng về phía hắn. Hắn núp phía sau một chiếc xe hơi màu xanh. Đạn đập vào vỏ xe dể lại nhiều lỗ thủng, những nơi đạn bắn trúng tỏa ra làn khói trông rất kinh khủng.
Súng ngưng không bắn nữa, trên cầu thang người chết dày như kiến, chiếc ô tô bên cạnh hắn thủng nát. Cô nhanh chóng chạy tới chỗ hắn, hắn nhìn thấy phía sau cô viên đạn bay tới, không kịp nhắc cô thì viên đạn chạy xẹt qua thắt lưng cô, một ít máu rỉ ra, may mắn tên kia đang thoi thóp nên bắn trượt, nếu không...
Cô quỵ xuống nền nhà, tuy đạn không sâu nhưng đau không tả nổi. Cô dung tay ôm miệng vết thương lại, máu rủ ra tay cô thành dòng.
Hắn tiến tới nắm cổ tay cô kéo đi vào xe quát:
“Cô diên à? Sao lại đến đây?”
Núp sau xe cô liền đẩy hắn ra, quát lớn:
"Hạ Dĩnh đâu, anh nhốt bạn tôi ở đâu hả?"
Hắn cho đạn vào súng, lạnh nhạt nói:
"Tôi đưa cô ấy đi Nga."
Cô nhăn mặt giành lấy đứa bé trong tay hắn, tiểu Bối khóc không thành tiếng. Hắn xô cô ra ném vào tay cô một khẩu sung lục, nói:
"Nếu cô dùng được thì bắn mấy kẻ kia đi."
"Tôi không bắn ai cả, đưa tiểu Bối cho tôi."
Một tên từ hành lang đi tới, nhắm thẳng cô chuẩn bị bắn cô liền giơ súng dứt khoát bóp cò.
Hắn lưu tình vì cô là bạn Hạ Dĩnh, nếu không hắn đã bỏ mặc cô từ lâu rồi.
"Tại sao anh lại làm vậy?""
Hắn ngán ngẩm lắc đầu, nhanh chóng lái xe ra ngoài. Cô ngồi trên xe ngoảnh lại nhìn, có rất nhiều tên đuổi theo, không còn cách nào cô liền giơ súng lên bóp cò, lực súng giật lại xuýt bắn ngược.
Hắn lái xe đi ra khỏi gara, gấp gáp nói:
"Sau này nếu cô gặp lại Hạ Dĩnh hãy nói với cô ấy tôi vẫn ở đây chờ cô ấy, nếu cô ấy muốn biết lí do thì đến tìm tôi.”
Trong lúc chú ý nghe hắn nói cô không ngờ lũ người ngoài kia đang chĩa súng về hướng mình, bắn liên tiếp. Cô cuối người xuống sàn tránh đạn, vô ý làm rơi khẩu sũng trên tay. Vì đang ngồi ghế lái nên hắn không thể quay lại bắn. Cô cuối xuống nhặt súng trên sàn xe, cô nhắm bắn mấy tên. Thật không ngờ có ngày cô phải nắm súng giết người. Đám người quá đông khiến cô không thể bắn kịp. Chỉ còn một cách, phải có người ở lại giữ chân bọn chúng. Đúng lúc đó Hân Hân nhắn tin cho cô báo đã gọi cho cảnh sát. Cô ngay lập tức quyết định rồi quay sang phía hắn nói:
"Anh giúp tôi chăm sóc tiểu Bối."
Hắn giật mình quay lại thì vừa nhìn thấy cô nhảy xuống liền hoảng hốt kêu lên:
"Cô làm quái gì thế?"
Hắn dừng xe, nhảy xuống. Tên cầm đầu bắn ngay vào đùi cô, máu toé ra. Hắn điên tiết giơ súng bắn. Hắn ngồi xuống cạnh chỗ cô ngã, kéo cô ngồi dậy:
"Mau đi thôi."
Cô xô hắn ra, nói:
"Cảnh sát sắp tới rồi, anh mau đi đi, nhớ chăm sóc cho tiểu Bối. Tôi đã hiểu lầm anh, sau này tôi sẽ nói với Hạ Dĩnh, ông bạn ạ.”
Hắn đứng dậy, nhìn tiểu Bối trong tay kiên định nói:
"Cảm ơn cô."
Cô nắm chặt tay để không bật khóc vì đau. Lúc hắn quay đi liền bị bắn một phát vào vai. Tên cầm đầu la lớn:
"Bắt sống La Vương."
Cô giơ súng bắn một người, hét lớn:
"Đi đi."
Hắn ôm bên vai lên xe phóng đi. Vết thương ở chân làm cô đau đến phát khóc, mong cảnh sát nhanh đến một chút.
Vết thương trên thắt lưng chảy máu ướt cả một vùng áo. Cô cắn răng đứng dậy lê người ra cửa. Bọn người kia đuổi sát đến mức còn vài bước nữa là bắt được cô. Vết thương trên chân rỉ máu thấm ướt cả quần jean trắng, máu đỏ nổi bật đến chói mắt. Kỷ Minh Hàn từ bên ngoài chạy vào, đỡ cô dậy. Trong đáy mát hắn hiện lên m,ột tia kinh hãi, lo lắng ôm đầu cô dí vào ngực:
“Bảo Bảo, không sao chứ?”
Cô dựa vào ngực anh cười nói:
“Có sao đâu, hơi đau tí thôi.”
Cảnh sát bên ngoài chạy vào. Cảnh sát tấp vào bắt trọn bọn người kia. Kỷ Minh Hàn nhìn vết máu trên người cô liền nhận ra vết đạn.
Cô đứng trước hắn, lúc này không hiểu sao tim cô đau dữ dội, đầu quay cuồng, ngay lập tức ngã quỵ xuống đất. Hắn đỡ cô, lắc lác vai cô hát lớn:
“Bảo Bảo. Bảo Bảo, tỉnh dậy đi.”
Người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Hắn đỡ cô bế phốc lên tay, đi thẳng tới bệnh viện.
Máy bay vừa cất cánh, Tiêu Mặc và Y Nhược không hề biết mọi chuyện đang diễn ra. Kỷ Minh Hàn đứng trước phòng cấp cứu. Hắn đưa tay lên xem đồng hồ, Hân Hân nhìn thấy hắn lo lắng liền lên tiếng:
"Bảo Bảo sẽ không sao!"
Hắn gật đầu. Điện thoại bỗng dưng rung lên, hắn đi xuống cuối hành lang nghe máy.
Cuộc gọi đến từ Pháp, hắn cứ tưởng là ba mẹ không ngờ là trợ lí Lưu gọi, hắn nhấn nút nghe:
"Kỷ thiếu, ông bà chủ..."
Trợ lí Lưu ấp úng nói tiếp:
"Bị tai nạn."
Cụm từ kia khiến hắn không thể tin được vào tai mình, nín thở hỏi lại:
"Anh nói lại đi."
"Ông bà chủ bị tai nạn ô tô."
Hắn cúp điện thoại, gọi ngay cho nhân viên hàng không đặt vé. Hắn đi khỏi bệnh viện không nói lời nào với Hân Hân.
Bên trong phòng cấp cứu đang làm phẫu thuật lấy đạn ra khỏi chân cô. Hân Hân mở điện thoại gọi cho Vân Thuần, chỉ nói là Bảo Bảo không về được. Dì An và chồng đang ở trại trẻ mồ côi không hề biết chuyện gì cả. Hân Hân đột nhiên nhớ đến An Hạo nên gọi cho anh thông báo về việc này.
Trong khi ấy Từ Tử Dạ đang ở văn phòng của An Hạo, mặt mày nhăn nhó hết mức nói:
"Cậu biết không, đây là lần đầu tiên tôi suy đoán sai đó."
"Anh đừng có chuyện gì cũng gánh thế? Anh nghĩ cả đời này anh không có lần nào làm sai điều gì à?"
Từ Tử Dạ hất tay cười cười nói:
"Cậu già quá đi mất."