Máy bay chao đảo liên tục, cô bị té khỏi ghế, người đàn bà ngồi bên cạnh cô liền đỡ cô dậy. Mọi người hoảng loạn trong khi máy bay mất độ cao đột ngột. Trong buồng lái vô cùng hỗn loạn, các phi công cố gắng tím sân bay hoặc thứ gì đó đủ để hạ cánh. Ai nghĩ trên mặt biển không thấy bờ làm sao đề tìm nơi hạ cánh. Nếu lúc này nhảy dù cũng sẽ rơi xuống biển. Nhiều người còn khóc thét lên thất vọng. Còn cô, cô vẫn bình tĩnh như trước, cô rất tin vào mệnh số, một con người sinh ra và chết đi nhờ số mệnh, mặc dù số mệnh có thể thay đổi, nhưng đâu thể thay đổi sống chết. Cô vịn chặt ghế, khẽ nhắm mắt cầu chúc cho tất cả người thân, bạn bè, những người còn sống sót sẽ có một cuộc đời hạnh phúc.
Cô không nhận thức được mọi thứ xung quanh, chúng tung lên, lăn qua một góc. Cô cảm thấy ghế mình đang ngồi rời ra khỏi nền, trượt xuống. Đến khi tiếng nổ phát ra tiếp, mảnh vụn sượt qua người cô, để lại vết cắt rướm máu cô mới mở mắt. Tất cả mọi người rơi xuống, cô không dám nhìn xuống dưới. Máy bay tan tác ra làm nhiều mảnh, vỡ vụn rơi xuống biển. Cô thấy mình đang rơi tự do, cảm giác mất phương hướng như hiện thực của cô.
Cô sợ hãi cảm nhận gió táp vào da đau rát, tạm biệt cuộc đời, cô nhắm mắt, để nước mắt rơi tự do rồi rơi xuống chạm mặt biển, tan ra hòa vào nước biển mặn chát. Cả máy bay mấy trăm người phút chốc tan thành tro bụi. Cô thầm nói:
“Ba mẹ, kiếp này con chưa kịp báo hiếu, mong kiếp sau con lại được làm con của ba mẹ. Hân Hân, Bảo Bảo hẹn kiếp sau ta làm chị em tốt, kiếp này các cậu phải hứa sẽ thật hạnh phúc.”
Cô đập mạnh xuống mặt biển. Cô đau đớn ngất lịm, chìm sâu vào đáy biển.
Một năm sau. Mọi thứ đã đổi khác khiến con người trở nên tàn lụi, những thứ tươi đẹp trở nên mờ mịt, bỗng chốc tan thành những hạt bụi nhỏ rơi vào dĩ vãng.
Hân Hân đứng trong phòng ôm ngực rơi nước mắt trước tờ giấy ly hôn và đơn kiện. Hai tờ giấy phẳng phiu trước mặt cô đều một tay Mạc Khải Nghiên viết nên. Một năm qua anh đã cho điều tra kĩ, sau đó khởi kiện vụ án năm xưa. Cô biết sự thật là cha mình đã tông chết mẹ anh. Cô không muốn nhớ lại nhiều chuyện thế nhưng không hiểu sao trí óc lại gợi lên những kỉ niệm tươi đẹp mà cô và Mjac Khải Nghiên từng có.
Cô từng hỏi anh không thể vì cô mà tha thứ cho cha cô sao, anh vẫn lạnh lùng cho là cô tự bào chữa. Anh từng nói anh cưới cô vì trả thù, cô đã hiểu lí do tại sao hành động của anh một năm trước. Bản hợp đồng cô đã kí, giờ đây đơn ly hôn cô cũng phải kí. Một năm trước cô vốn không kì vọng quá nhiều vào anh nhưng không ngờ chỉ một năm lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy. Cô cũng không ngờ cha cô năm xưa lại làm nên tội lỗi lớn đến thế. Trong lúc này cô chỉ còn cách yên lặng.
Cô rất sợ ngày mà anh đưa cho cô tờ giấy kia. Cô không lầm tưởng, một năm qua cô đã có lúc đặt nặng tình cảm cho anh. Bây giờ cô thấy hối hận. Từ khi anh xuất hiện, cuộc sống cô đảo lộn, Hân Hân cá tính ngày xưa đã biến mất. Nếu có thể quay ngược thời gian, nhất định đám cưới sẽ không diễn ra, ngày hôm nay cũng không tồn tại, và có thể bây giờ cô vẫn rất vui vẻ.
Bảo Bảo đứng trước bảng thông báo chép thời khóa biểu. Đây là lần bắt đầu năm học thứ 3, thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây những thứ thuộc về một năm trước không còn quấy rầy cô nữa. Không phải là cô mà cô đã tìm cách giấu đi quá khứ, chôn chặt trong một ngăn trái tim. Hân Hân đã kể cho cô nghe hết mọi chuyện, chuyện của Hân Hân nổi tiếng cả khoa truyền thông ai cũng biết. Những tưởng điều tốt đẹp sẽ đến, nhưng quá nhiều chuyện bất hạnh khiến con người trở nên lao lực rồi lụi tàn.
Hơn 5h cô đi ra khỏi trường, vừa ra cổng đã gặp Dương Phong. Anh đứng dựa vào mũi xe, dáng cao cao khiến cho nhiều nữ sinh qua lại nhất mực khen ngợi. Cô mỉm cười gọi anh, anh quay sang nhìn cô, sải bước dài đến cạnh cô, vui vẻ nói:
“Xong rồi hả? Đưa cặp anh mang giúp cho.”
Dương Phong lấy cặp từ tay cô đeo vào vai rồi cùng cô đi ra xe. Anh mở cửa cho cô ngồi vào. Gần đây anh đang làm dự án phim rất lớn. Sau khi Kỷ Minh Hàn đi cô đã quay về tiếp tục làm việc ở đoàn phim, hiện tại đó là nguồn thu chính của cô để có tiền nộp học phí, ban đêm cô thường đi rửa chén cho nhà hàng. Công việc hàng ngày khá bộn bề khiến cô không còn thấy buồn nữa. Tuy công việc bận rộn nhưng anh hầu như đêm nào cũng không quên đón cô, chiều nào cũng đưa cô đến nơi làm thêm, khi nào rỗi thì đi đâu đó chơi, cô vẫn xem anh như người bạn tốt.
Hơn 9h tối anh lại đến đón cô về. Cô lắng mình vào mùa thu êm dịu, suốt dọc đường về cô không ngừng nhìn về phía vỉa hè. Nơi mà các cặp đôi thường tản bộ, nói chuyện và ăn uống. Anh không thấy cô nói gì cứ tưởng cô mệt nên không nói gì. Vừa đến đầu đường cô liền đột ngột lên tiếng:
“Đến đây là được rồi, không cần đi nữa đâu ạ.”
Cũng là câu nói đó, câu nói mà lần nào cô cũng nói trong suốt một năm qua. Anh xuống xe mở cửa cho cô, ấm áp nói:
“Em ngủ ngon, nhớ giữ ấm đừng để bị cảm lạnh.”
Cô gật đầu đi xuống xe, lấy ba lô mang vào lưng, đi vào lối dẫn vào nhà. Anh đóng cửa xe lái đi. Cô ngoảnh lại nhìn xe anh đi thẳng. Cô dạo bước trên nền đường lạnh ngắt. Đèn đường trắng sáng rọi xuống từng bước đi. Cảm giác cô đơn này khiến cô dừng lại. Cô nhớ hắn, rất nhớ, nhớ đến điên rồi. Ngày nào cô cũng nghĩ về hắn, sáng, trưa, chiều, mỗi khi cô cô đơn đều nhớ hắn. Dương Phong luôn quan tâm cô, cô cũng biết lí do. Cô không nghĩ bản thân có thể thử yêu một ai đó, hơn hết cô chỉ xem anh như người bạn.
Con đường quen thuộc hơn một năm qua luôn là kí ức khó phai mờ. Cô đứng trước cửa nhà, mở cửa đi vào. Đã một năm rồi, nhà hắn không có ai đến, không có ai ra vào. Chỉ mỗi cô hằng tuần đều sang dọn dẹp. Căn phòng của hắn vẫn vậy, không có gì đổi khác. Cô mong ngày nào đó hắn trở về không cần đi đâu chỉ cần về nhà thì nó luôn sạch sẽ. Căn phòng bí mật kia cuối cùng cô vẫn luôn giữ không cho ai biết. Những hình ảnh hắn từng treo ở đây cô lau chùi hằng ngày, phòng làm việc của hắn có đầy những giấy tờ bị xốc tung lên. Chắc chắn lúc hắn đi đã rất vội. Cô vẫn luôn ngồi trên ghế hắn làm việc, nhìn lại tất cả mọi thứ. Cô hoài niệm về quá khứ. Có người nói cô chìm trong quá khứ, cô đồng ý, nhưng cô không ngu muội, cô yêu hắn, có gì để hối hận. Cô lãng phí thời gian để nhớ về hắn có gì sai, cô giữ những kỉ vật cô và hắn từng có hoàn toàn đều tươi đẹp. Hằng đêm cô mơ những giấc mơ về hắn, mơ thấy hắn trở về, hắn đưa cô đi thật xa, thật xa, nơi có những khóm hoa hồng leo tươi đẹp. Giấc mơ trái hiện thực ấy chính là thứ theo đuổi cô suốt một năm qua. Những hình ảnh mờ mịt trong đêm mưa, cô tìm hắn, tìm trong vô vọng rồi nhận lại được gì ngoài câu “Cô nhầm người.“. Đúng là cô nhầm người, cô nhớ hắn phát điên rồi. Gặp ai giống hắn cô cũng lầm tưởng.
Máy bay chao đảo liên tục, cô bị té khỏi ghế, người đàn bà ngồi bên cạnh cô liền đỡ cô dậy. Mọi người hoảng loạn trong khi máy bay mất độ cao đột ngột. Trong buồng lái vô cùng hỗn loạn, các phi công cố gắng tím sân bay hoặc thứ gì đó đủ để hạ cánh. Ai nghĩ trên mặt biển không thấy bờ làm sao đề tìm nơi hạ cánh. Nếu lúc này nhảy dù cũng sẽ rơi xuống biển. Nhiều người còn khóc thét lên thất vọng. Còn cô, cô vẫn bình tĩnh như trước, cô rất tin vào mệnh số, một con người sinh ra và chết đi nhờ số mệnh, mặc dù số mệnh có thể thay đổi, nhưng đâu thể thay đổi sống chết. Cô vịn chặt ghế, khẽ nhắm mắt cầu chúc cho tất cả người thân, bạn bè, những người còn sống sót sẽ có một cuộc đời hạnh phúc.
Cô không nhận thức được mọi thứ xung quanh, chúng tung lên, lăn qua một góc. Cô cảm thấy ghế mình đang ngồi rời ra khỏi nền, trượt xuống. Đến khi tiếng nổ phát ra tiếp, mảnh vụn sượt qua người cô, để lại vết cắt rướm máu cô mới mở mắt. Tất cả mọi người rơi xuống, cô không dám nhìn xuống dưới. Máy bay tan tác ra làm nhiều mảnh, vỡ vụn rơi xuống biển. Cô thấy mình đang rơi tự do, cảm giác mất phương hướng như hiện thực của cô.
Cô sợ hãi cảm nhận gió táp vào da đau rát, tạm biệt cuộc đời, cô nhắm mắt, để nước mắt rơi tự do rồi rơi xuống chạm mặt biển, tan ra hòa vào nước biển mặn chát. Cả máy bay mấy trăm người phút chốc tan thành tro bụi. Cô thầm nói:
“Ba mẹ, kiếp này con chưa kịp báo hiếu, mong kiếp sau con lại được làm con của ba mẹ. Hân Hân, Bảo Bảo hẹn kiếp sau ta làm chị em tốt, kiếp này các cậu phải hứa sẽ thật hạnh phúc.”
Cô đập mạnh xuống mặt biển. Cô đau đớn ngất lịm, chìm sâu vào đáy biển.
Một năm sau. Mọi thứ đã đổi khác khiến con người trở nên tàn lụi, những thứ tươi đẹp trở nên mờ mịt, bỗng chốc tan thành những hạt bụi nhỏ rơi vào dĩ vãng.
Hân Hân đứng trong phòng ôm ngực rơi nước mắt trước tờ giấy ly hôn và đơn kiện. Hai tờ giấy phẳng phiu trước mặt cô đều một tay Mạc Khải Nghiên viết nên. Một năm qua anh đã cho điều tra kĩ, sau đó khởi kiện vụ án năm xưa. Cô biết sự thật là cha mình đã tông chết mẹ anh. Cô không muốn nhớ lại nhiều chuyện thế nhưng không hiểu sao trí óc lại gợi lên những kỉ niệm tươi đẹp mà cô và Mjac Khải Nghiên từng có.
Cô từng hỏi anh không thể vì cô mà tha thứ cho cha cô sao, anh vẫn lạnh lùng cho là cô tự bào chữa. Anh từng nói anh cưới cô vì trả thù, cô đã hiểu lí do tại sao hành động của anh một năm trước. Bản hợp đồng cô đã kí, giờ đây đơn ly hôn cô cũng phải kí. Một năm trước cô vốn không kì vọng quá nhiều vào anh nhưng không ngờ chỉ một năm lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy. Cô cũng không ngờ cha cô năm xưa lại làm nên tội lỗi lớn đến thế. Trong lúc này cô chỉ còn cách yên lặng.
Cô rất sợ ngày mà anh đưa cho cô tờ giấy kia. Cô không lầm tưởng, một năm qua cô đã có lúc đặt nặng tình cảm cho anh. Bây giờ cô thấy hối hận. Từ khi anh xuất hiện, cuộc sống cô đảo lộn, Hân Hân cá tính ngày xưa đã biến mất. Nếu có thể quay ngược thời gian, nhất định đám cưới sẽ không diễn ra, ngày hôm nay cũng không tồn tại, và có thể bây giờ cô vẫn rất vui vẻ.
Bảo Bảo đứng trước bảng thông báo chép thời khóa biểu. Đây là lần bắt đầu năm học thứ , thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây những thứ thuộc về một năm trước không còn quấy rầy cô nữa. Không phải là cô mà cô đã tìm cách giấu đi quá khứ, chôn chặt trong một ngăn trái tim. Hân Hân đã kể cho cô nghe hết mọi chuyện, chuyện của Hân Hân nổi tiếng cả khoa truyền thông ai cũng biết. Những tưởng điều tốt đẹp sẽ đến, nhưng quá nhiều chuyện bất hạnh khiến con người trở nên lao lực rồi lụi tàn.
Hơn h cô đi ra khỏi trường, vừa ra cổng đã gặp Dương Phong. Anh đứng dựa vào mũi xe, dáng cao cao khiến cho nhiều nữ sinh qua lại nhất mực khen ngợi. Cô mỉm cười gọi anh, anh quay sang nhìn cô, sải bước dài đến cạnh cô, vui vẻ nói:
“Xong rồi hả? Đưa cặp anh mang giúp cho.”
Dương Phong lấy cặp từ tay cô đeo vào vai rồi cùng cô đi ra xe. Anh mở cửa cho cô ngồi vào. Gần đây anh đang làm dự án phim rất lớn. Sau khi Kỷ Minh Hàn đi cô đã quay về tiếp tục làm việc ở đoàn phim, hiện tại đó là nguồn thu chính của cô để có tiền nộp học phí, ban đêm cô thường đi rửa chén cho nhà hàng. Công việc hàng ngày khá bộn bề khiến cô không còn thấy buồn nữa. Tuy công việc bận rộn nhưng anh hầu như đêm nào cũng không quên đón cô, chiều nào cũng đưa cô đến nơi làm thêm, khi nào rỗi thì đi đâu đó chơi, cô vẫn xem anh như người bạn tốt.
Hơn h tối anh lại đến đón cô về. Cô lắng mình vào mùa thu êm dịu, suốt dọc đường về cô không ngừng nhìn về phía vỉa hè. Nơi mà các cặp đôi thường tản bộ, nói chuyện và ăn uống. Anh không thấy cô nói gì cứ tưởng cô mệt nên không nói gì. Vừa đến đầu đường cô liền đột ngột lên tiếng:
“Đến đây là được rồi, không cần đi nữa đâu ạ.”
Cũng là câu nói đó, câu nói mà lần nào cô cũng nói trong suốt một năm qua. Anh xuống xe mở cửa cho cô, ấm áp nói:
“Em ngủ ngon, nhớ giữ ấm đừng để bị cảm lạnh.”
Cô gật đầu đi xuống xe, lấy ba lô mang vào lưng, đi vào lối dẫn vào nhà. Anh đóng cửa xe lái đi. Cô ngoảnh lại nhìn xe anh đi thẳng. Cô dạo bước trên nền đường lạnh ngắt. Đèn đường trắng sáng rọi xuống từng bước đi. Cảm giác cô đơn này khiến cô dừng lại. Cô nhớ hắn, rất nhớ, nhớ đến điên rồi. Ngày nào cô cũng nghĩ về hắn, sáng, trưa, chiều, mỗi khi cô cô đơn đều nhớ hắn. Dương Phong luôn quan tâm cô, cô cũng biết lí do. Cô không nghĩ bản thân có thể thử yêu một ai đó, hơn hết cô chỉ xem anh như người bạn.
Con đường quen thuộc hơn một năm qua luôn là kí ức khó phai mờ. Cô đứng trước cửa nhà, mở cửa đi vào. Đã một năm rồi, nhà hắn không có ai đến, không có ai ra vào. Chỉ mỗi cô hằng tuần đều sang dọn dẹp. Căn phòng của hắn vẫn vậy, không có gì đổi khác. Cô mong ngày nào đó hắn trở về không cần đi đâu chỉ cần về nhà thì nó luôn sạch sẽ. Căn phòng bí mật kia cuối cùng cô vẫn luôn giữ không cho ai biết. Những hình ảnh hắn từng treo ở đây cô lau chùi hằng ngày, phòng làm việc của hắn có đầy những giấy tờ bị xốc tung lên. Chắc chắn lúc hắn đi đã rất vội. Cô vẫn luôn ngồi trên ghế hắn làm việc, nhìn lại tất cả mọi thứ. Cô hoài niệm về quá khứ. Có người nói cô chìm trong quá khứ, cô đồng ý, nhưng cô không ngu muội, cô yêu hắn, có gì để hối hận. Cô lãng phí thời gian để nhớ về hắn có gì sai, cô giữ những kỉ vật cô và hắn từng có hoàn toàn đều tươi đẹp. Hằng đêm cô mơ những giấc mơ về hắn, mơ thấy hắn trở về, hắn đưa cô đi thật xa, thật xa, nơi có những khóm hoa hồng leo tươi đẹp. Giấc mơ trái hiện thực ấy chính là thứ theo đuổi cô suốt một năm qua. Những hình ảnh mờ mịt trong đêm mưa, cô tìm hắn, tìm trong vô vọng rồi nhận lại được gì ngoài câu “Cô nhầm người.“. Đúng là cô nhầm người, cô nhớ hắn phát điên rồi. Gặp ai giống hắn cô cũng lầm tưởng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Máy bay chao đảo liên tục, cô bị té khỏi ghế, người đàn bà ngồi bên cạnh cô liền đỡ cô dậy. Mọi người hoảng loạn trong khi máy bay mất độ cao đột ngột. Trong buồng lái vô cùng hỗn loạn, các phi công cố gắng tím sân bay hoặc thứ gì đó đủ để hạ cánh. Ai nghĩ trên mặt biển không thấy bờ làm sao đề tìm nơi hạ cánh. Nếu lúc này nhảy dù cũng sẽ rơi xuống biển. Nhiều người còn khóc thét lên thất vọng. Còn cô, cô vẫn bình tĩnh như trước, cô rất tin vào mệnh số, một con người sinh ra và chết đi nhờ số mệnh, mặc dù số mệnh có thể thay đổi, nhưng đâu thể thay đổi sống chết. Cô vịn chặt ghế, khẽ nhắm mắt cầu chúc cho tất cả người thân, bạn bè, những người còn sống sót sẽ có một cuộc đời hạnh phúc.
Cô không nhận thức được mọi thứ xung quanh, chúng tung lên, lăn qua một góc. Cô cảm thấy ghế mình đang ngồi rời ra khỏi nền, trượt xuống. Đến khi tiếng nổ phát ra tiếp, mảnh vụn sượt qua người cô, để lại vết cắt rướm máu cô mới mở mắt. Tất cả mọi người rơi xuống, cô không dám nhìn xuống dưới. Máy bay tan tác ra làm nhiều mảnh, vỡ vụn rơi xuống biển. Cô thấy mình đang rơi tự do, cảm giác mất phương hướng như hiện thực của cô.
Cô sợ hãi cảm nhận gió táp vào da đau rát, tạm biệt cuộc đời, cô nhắm mắt, để nước mắt rơi tự do rồi rơi xuống chạm mặt biển, tan ra hòa vào nước biển mặn chát. Cả máy bay mấy trăm người phút chốc tan thành tro bụi. Cô thầm nói:
“Ba mẹ, kiếp này con chưa kịp báo hiếu, mong kiếp sau con lại được làm con của ba mẹ. Hân Hân, Bảo Bảo hẹn kiếp sau ta làm chị em tốt, kiếp này các cậu phải hứa sẽ thật hạnh phúc.”
Cô đập mạnh xuống mặt biển. Cô đau đớn ngất lịm, chìm sâu vào đáy biển.
Một năm sau. Mọi thứ đã đổi khác khiến con người trở nên tàn lụi, những thứ tươi đẹp trở nên mờ mịt, bỗng chốc tan thành những hạt bụi nhỏ rơi vào dĩ vãng.
Hân Hân đứng trong phòng ôm ngực rơi nước mắt trước tờ giấy ly hôn và đơn kiện. Hai tờ giấy phẳng phiu trước mặt cô đều một tay Mạc Khải Nghiên viết nên. Một năm qua anh đã cho điều tra kĩ, sau đó khởi kiện vụ án năm xưa. Cô biết sự thật là cha mình đã tông chết mẹ anh. Cô không muốn nhớ lại nhiều chuyện thế nhưng không hiểu sao trí óc lại gợi lên những kỉ niệm tươi đẹp mà cô và Mjac Khải Nghiên từng có.
Cô từng hỏi anh không thể vì cô mà tha thứ cho cha cô sao, anh vẫn lạnh lùng cho là cô tự bào chữa. Anh từng nói anh cưới cô vì trả thù, cô đã hiểu lí do tại sao hành động của anh một năm trước. Bản hợp đồng cô đã kí, giờ đây đơn ly hôn cô cũng phải kí. Một năm trước cô vốn không kì vọng quá nhiều vào anh nhưng không ngờ chỉ một năm lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy. Cô cũng không ngờ cha cô năm xưa lại làm nên tội lỗi lớn đến thế. Trong lúc này cô chỉ còn cách yên lặng.
Cô rất sợ ngày mà anh đưa cho cô tờ giấy kia. Cô không lầm tưởng, một năm qua cô đã có lúc đặt nặng tình cảm cho anh. Bây giờ cô thấy hối hận. Từ khi anh xuất hiện, cuộc sống cô đảo lộn, Hân Hân cá tính ngày xưa đã biến mất. Nếu có thể quay ngược thời gian, nhất định đám cưới sẽ không diễn ra, ngày hôm nay cũng không tồn tại, và có thể bây giờ cô vẫn rất vui vẻ.
Bảo Bảo đứng trước bảng thông báo chép thời khóa biểu. Đây là lần bắt đầu năm học thứ 3, thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây những thứ thuộc về một năm trước không còn quấy rầy cô nữa. Không phải là cô mà cô đã tìm cách giấu đi quá khứ, chôn chặt trong một ngăn trái tim. Hân Hân đã kể cho cô nghe hết mọi chuyện, chuyện của Hân Hân nổi tiếng cả khoa truyền thông ai cũng biết. Những tưởng điều tốt đẹp sẽ đến, nhưng quá nhiều chuyện bất hạnh khiến con người trở nên lao lực rồi lụi tàn.
Hơn 5h cô đi ra khỏi trường, vừa ra cổng đã gặp Dương Phong. Anh đứng dựa vào mũi xe, dáng cao cao khiến cho nhiều nữ sinh qua lại nhất mực khen ngợi. Cô mỉm cười gọi anh, anh quay sang nhìn cô, sải bước dài đến cạnh cô, vui vẻ nói:
“Xong rồi hả? Đưa cặp anh mang giúp cho.”
Dương Phong lấy cặp từ tay cô đeo vào vai rồi cùng cô đi ra xe. Anh mở cửa cho cô ngồi vào. Gần đây anh đang làm dự án phim rất lớn. Sau khi Kỷ Minh Hàn đi cô đã quay về tiếp tục làm việc ở đoàn phim, hiện tại đó là nguồn thu chính của cô để có tiền nộp học phí, ban đêm cô thường đi rửa chén cho nhà hàng. Công việc hàng ngày khá bộn bề khiến cô không còn thấy buồn nữa. Tuy công việc bận rộn nhưng anh hầu như đêm nào cũng không quên đón cô, chiều nào cũng đưa cô đến nơi làm thêm, khi nào rỗi thì đi đâu đó chơi, cô vẫn xem anh như người bạn tốt.
Hơn 9h tối anh lại đến đón cô về. Cô lắng mình vào mùa thu êm dịu, suốt dọc đường về cô không ngừng nhìn về phía vỉa hè. Nơi mà các cặp đôi thường tản bộ, nói chuyện và ăn uống. Anh không thấy cô nói gì cứ tưởng cô mệt nên không nói gì. Vừa đến đầu đường cô liền đột ngột lên tiếng:
“Đến đây là được rồi, không cần đi nữa đâu ạ.”
Cũng là câu nói đó, câu nói mà lần nào cô cũng nói trong suốt một năm qua. Anh xuống xe mở cửa cho cô, ấm áp nói:
“Em ngủ ngon, nhớ giữ ấm đừng để bị cảm lạnh.”
Cô gật đầu đi xuống xe, lấy ba lô mang vào lưng, đi vào lối dẫn vào nhà. Anh đóng cửa xe lái đi. Cô ngoảnh lại nhìn xe anh đi thẳng. Cô dạo bước trên nền đường lạnh ngắt. Đèn đường trắng sáng rọi xuống từng bước đi. Cảm giác cô đơn này khiến cô dừng lại. Cô nhớ hắn, rất nhớ, nhớ đến điên rồi. Ngày nào cô cũng nghĩ về hắn, sáng, trưa, chiều, mỗi khi cô cô đơn đều nhớ hắn. Dương Phong luôn quan tâm cô, cô cũng biết lí do. Cô không nghĩ bản thân có thể thử yêu một ai đó, hơn hết cô chỉ xem anh như người bạn.
Con đường quen thuộc hơn một năm qua luôn là kí ức khó phai mờ. Cô đứng trước cửa nhà, mở cửa đi vào. Đã một năm rồi, nhà hắn không có ai đến, không có ai ra vào. Chỉ mỗi cô hằng tuần đều sang dọn dẹp. Căn phòng của hắn vẫn vậy, không có gì đổi khác. Cô mong ngày nào đó hắn trở về không cần đi đâu chỉ cần về nhà thì nó luôn sạch sẽ. Căn phòng bí mật kia cuối cùng cô vẫn luôn giữ không cho ai biết. Những hình ảnh hắn từng treo ở đây cô lau chùi hằng ngày, phòng làm việc của hắn có đầy những giấy tờ bị xốc tung lên. Chắc chắn lúc hắn đi đã rất vội. Cô vẫn luôn ngồi trên ghế hắn làm việc, nhìn lại tất cả mọi thứ. Cô hoài niệm về quá khứ. Có người nói cô chìm trong quá khứ, cô đồng ý, nhưng cô không ngu muội, cô yêu hắn, có gì để hối hận. Cô lãng phí thời gian để nhớ về hắn có gì sai, cô giữ những kỉ vật cô và hắn từng có hoàn toàn đều tươi đẹp. Hằng đêm cô mơ những giấc mơ về hắn, mơ thấy hắn trở về, hắn đưa cô đi thật xa, thật xa, nơi có những khóm hoa hồng leo tươi đẹp. Giấc mơ trái hiện thực ấy chính là thứ theo đuổi cô suốt một năm qua. Những hình ảnh mờ mịt trong đêm mưa, cô tìm hắn, tìm trong vô vọng rồi nhận lại được gì ngoài câu “Cô nhầm người.“. Đúng là cô nhầm người, cô nhớ hắn phát điên rồi. Gặp ai giống hắn cô cũng lầm tưởng.