Đêm xuống lạnh thấu xương, mọi người đều về hết cả. Trước khi về Mạc Khải Nghiên đỡ Hân Hân ngồi trên ghế, cô nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Sau khi Kỷ Minh Hàn đưa Eli trở về, Dương Phong cũng về cô liền lên phòng. Mặc dù đã quay trở vào biệt thự nhưng cô không ngừng hắt hơi. Thấy cô hắt hơi nên Y Nhược mở hộp thuốc lấy một gói thuốc cảm đưa cho cô rồi nói:
"Chắc em bị cảm rồi."
Cô nhận lấy gói thuốc rồi nói:
"Cảm ơn chị."
Chị Âu gật đầu rồi đi lên phòng, nói vọng xuống:
"Em nhớ ngủ sớm một chút."
"Vâng."
Cô đi vào bếp, lấy ly nước hoà gói thuốc. Thuốc nhanh chóng tan ra, cô bưng ly nước đưa lên miệng, một hơi uống cạn. Cô mím môi suy nghĩ về Kỷ Minh Hàn, cô phải làm gì đây. Ngày kia cô phải về, mọi chuyện cần phải nói rõ. Nhưng nếu cô nói ra Eli chắc chắn rất khó xử, hắn lại càng khó xử. Chưa có ai giúp cô hay cho lời khuyên, bây giờ cô muốn trốn, đừng để bao giờ hắn tìm ra. Cô đi lên phòng, đẩy cửa phòng Hạ Dĩnh. Ánh đèn ngủ rọi sáng, cô tiến vào, ngồi xuống bên cạnh Hạ Dĩnh. Rèm cửa sổ phòng vẫn chưa thả xuống, cô đứng dậy đứng trước cửa sổ.
Hạ Dĩnh nghe tiếng động liền mở mắt, nhìn thấy Bảo Bảo đứng ở cửa sổ sợ chết khiếp. Bảo Bảo đứng nhìn xuống dưới, ánh đèn soi xuống mặt đường lấp lánh như làm dày hơn nỗi thống khổ. Con đường vắng lặng, gió lạnh xuýt xoa thổi. Hạ Dĩnh vừa nhìn cũng biết là chuyện tình cảm, nếu không đâu thể khiến con người bận lòng đến thế.
"Sao cậu không ngủ?"
"Tớ đi ngủ ngay, tớ ngủ cùng cậu được chứ!"
Hạ Dĩnh gật đầu, cô leo lên giường, chui vào chăn, cố gắng không nghĩ nhiều nữa.
Sáng hôm sau
Mặt trời ló dạng, Hân Hân phấn khích từ dưới lầu chạy lên phòng Hạ Dĩnh, oang oang nói:
"Các cậu, biết tin gì chưa?"
Hạ Dĩnh chống người ngồi dậy, lấy tay xoa xoa hai bên thái dương nói:
"Đau đầu chết được, tin gì thế?"
"Dự báo đêm nay sẽ là đêm trắng đầu tiên ở Nga vào năm nay đó, tối nay chúng ta đi chơi đi!"
Bảo Bảo lăn qua lăn lại, đầu óc tối sầm, đau đến không ngồi dậy được. Cô cứ nghĩ chắc là do hôm qua cô uống nhiều rượu nên hôm nay mới đau đầu. Cô nhoài người tới ngồi dậy nói:
"Nghe nói họ bán rất nhiều đồ ăn vặt."
Hân Hân gật gật đầu, tung tăng kéo tay Hạ Dĩnh đi xuống dưới. Bảo Bảo ngồi dậy, đi làm vệ sinh cá nhân.
Ăn sáng xong cô đi ra ngoài, mới lúc sáng trời vẫn ngập đầy nắng, bây giờ trời giở chứng chuyển sang u ám. Cô đi dạo trên vỉa hè, cắm tai nghe vào điện thoại bật bài hát yêu thích. Ở đây cô số người đi dạo qua lại, có người đạp xe thư giãn. Dòng xe đi lại dày đặc, một đứa bé trai người bản địa đang tập xe lái tới. Cậu bé trước mặt cô cuống quít không biết tránh thế nào, cứ thế tông thẳng vào cô. Không may là bánh xe đạp dậm lên bàn chân cô, làm trầy mất một phần móng, máu theo đó chảy ra. Cô sợ thằng bé kia lo lắng nên chỉ nóimột câu tiếng anh:
"Chị không sao, em đi trước đi."
Thế mà thằng bé hiểu cô nói gì, xem ra giáo dục ở đây không tệ. Một đứa bé nhỏ thế này cũng có thể hiểu được cụm từ tiếng anh giao tiếp này thật rất tốt.Thằng bé đạp xe đạp đi theo hướng ngược lại, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn cô, gật đầu. Thằng bé đi xa, lúc này cô mới thực chất mà biểu cảm, vết trầy khá sâu, móng bị bong ra tạo thành một lỗ hổng rất lớn. Cô rất sợ, còn nghĩ đi đâu đó xa xăm. Nhích người lại cạnh ghế gỗ ven đường, cô ngồi xuống mở túi ra tìm xem có băng dán vết thương. Cũng may vừa còn một miếng, cô tháo ra vừa định dán ngón chân lại thì cả người bị nhấc bổng lên, cảm giác mất thăng bằng như khiến cô càng thêm hỗn loạn. Cô ngước lên nhìn liền chạm ngay mắt Kỷ Minh Hàn. Cô quay sang nơi khác lảng tránh, hắn bế cô lên xe màu trắng trước sự ngưỡng mộ của nhiều người. Cô bị hắn bỏ vào xe, hắn ngồi ghế chính khởi động xe phóng đi. Cô ngồi trong xe quay sang hắn định hỏi hắn đưa cô đi đâu đúng lúc hắn có điện thoại, cô không dám hỏi gì cả. Hắn rút tai nghe ra khỏi tai, nhìn thấy chân cô đang chảy máu liền trách một câu rồi nhấn ga đi nhanh:
"Không cẩn thận gì hết."
Cô không dám nhìn vào hắn, quay mắt nhìn ra cửa kính, nói:
"Tôi không sao!"
Xe rẽ vào một con đường vắng, cô nhìn xung quanh, con đường y hệt đường vào nhà hắn ở thành phố X. Cô quay sang hỏi hắn:
"Sao lại giống đường ở thành phố X như vậy?"
"Anh muốn giống như trước."
Cô hít một hơi nhìn về phía trước, đây là cơ hội để cô nói rõ chuyện này với hắn.
"Chuyện về Eli thì sao?"
Hắn dừng xe, đỡ cô xuống, bế phốc cô đi thẳng lên lầu, hành động vô cùng khó hiểu. Hắn mở cửa phòng đi vào, đặt cô xuống giường rồi đi ra ngoài. Lúc này cô mới nhận ra máu trên ngón chân túa ra ướt cả nền nhà, đầu ngón chân đau nhói, chắc là vì vết thương làm tổn thương quá nhiều mạch máu, máu cũ chưa đông máu mới lại trào ra. Cô hốt hoảng không biết phải làm gì thì cửa phòng lần nữa mở ra. Kỷ Minh Hàn xách hộp y tế đi vào. Hắn quỳ một chân dưới nền, kéo chân cô đặt lên đùi, lấy bông gòn lau vết máu cho cô. Cô bị đau liền rút chân lại, hắn nhăn mặt kéo chân cô, nói:
"Bị xe đạp tông chảy máu, em thấy sao hả?"
Cô thấy mình tệ quá đi, tránh xe đạp cũng không nổi. Hắn nhẹ tay bôi thuốc cho cô, miệng thổi nhè nhẹ. Cô đứng sững nhìn hắn, hắn của 5 năm sau vẫn dịu dàng như 5 năm trước.
Hắn băng garô lại cho cô, đứng lên liền va phải trán cô. Cô tránh ra xoa đầu ui da lên một tiếng, hắn bật cười xoa xoa đầu cô. Cảm giác quen thuộc từ bàn tay truyền đến, Bảo Bảo đứng trước hắn lại bộc lộ sự ngốc nghếch chân thật. Hắn đặt hộp thuốc xuống nền đất, ngồi xuống trước mặt cô, nắm chặt hai vai nói:
"Bảo Bảo, nếu anh nói anh sẽ cưới em em có tin không?"
Cô nhìn vào mắt hắn, ánh mắt rất chân thành, nói:
"Không tin."
Hắn mỉm cười nói:
“Không được."
Cô tin hắn nhưng cũng tin những gì cô thấy, có thể hắn vì lí do gì đó cô không rõ, nhưng nếu hắn nói vậy thì là vậy. Người ta nói yêu một người sẽ khiến ta mù quáng nhưng cô không cảm thấy mình như vậy, tin tưởng người mình yêu thì có gì sai. Cô luôn tin tưởng hắn, cô cũng tin đám cưới của Eli và hắn cũng sẽ xảy ra. Nếu mù quáng, cô mù quáng nhưng bảo cô ngừng yêu, cô không làm được.
Hắn mang hộp thuốc định đi ra khỏi phòng liền bị cô ngăn lại:
"Em muốn về nhà."
Hắn khựng lại một chút rồi gật đầu:
"Mang hộp thuốc xuống anh sẽ đưa em về."
Cô gật đầu, nhìn hắn đi ra ngoài cô liền nhìn xuống bàn chân. Ngón chân bị bó garô tròn như bánh cuốn, trông bàn chân rất ngộ nghĩnh. Cửa bật mở, cô cứ tưởng là Kỷ Minh Hàn nên đứng dậy nói:
"Đi thôi."
Dương Phong kéo tay cô ra ngoài, lúc này cô mới bất ngờ mà thốt lên:
"Dương Phong, sao anh lại ở đây?"
"Câu này là anh hỏi em mới đúng, em có biết Ân Ngọc cũng ở đây không?"
Cô ngơ ngác:
"Ân Ngọc là ai?"
Anh lắc đầu không nói gì, tiếp tục kéo cô xuống lầu. Cô giằng tay anh ra, hét lớn:
"Anh mau nói đi, Ân Ngọc là ai?"
Vừa đúng lúc Kỷ Minh Hàn xuất hiện, hắn đứng trước mặt Dương Phong, kéo tay cô về sau lưng, lạnh giọng:
"Cậu đưa Bảo Bảo đi đâu?"
"Kỷ Minh Hàn, tôi nói anh đưa Bảo Bảo cho tôi."
Kỷ Minh Hàn vẫn lạnh tanh quay đầu dắt cô đi ra cửa. Dương Phong tức giận nắm cổ áo hắn lên, vung một đấm. Cô hốt hoảng chưa kịp lên tiếng thì hai người đã lao vào đánh túi bụi. Cô không biết làm thế nào, cô càng bảo dừng họ lại càng đánh nhau. Cô quay người, đi ra ngoài. Giữa hai người, người cô yêu và người như anh trai, cô không chọn ai.
Dương Phong bỏ hắn ra, đuổi theo cô, đúng lúc Eli từ trên lầu đi xuống. Thấy Kỷ Minh Hàn ngồi dưới nền nhà liền chạy xuống bên hắn.
Đêm xuống lạnh thấu xương, mọi người đều về hết cả. Trước khi về Mạc Khải Nghiên đỡ Hân Hân ngồi trên ghế, cô nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Sau khi Kỷ Minh Hàn đưa Eli trở về, Dương Phong cũng về cô liền lên phòng. Mặc dù đã quay trở vào biệt thự nhưng cô không ngừng hắt hơi. Thấy cô hắt hơi nên Y Nhược mở hộp thuốc lấy một gói thuốc cảm đưa cho cô rồi nói:
"Chắc em bị cảm rồi."
Cô nhận lấy gói thuốc rồi nói:
"Cảm ơn chị."
Chị Âu gật đầu rồi đi lên phòng, nói vọng xuống:
"Em nhớ ngủ sớm một chút."
"Vâng."
Cô đi vào bếp, lấy ly nước hoà gói thuốc. Thuốc nhanh chóng tan ra, cô bưng ly nước đưa lên miệng, một hơi uống cạn. Cô mím môi suy nghĩ về Kỷ Minh Hàn, cô phải làm gì đây. Ngày kia cô phải về, mọi chuyện cần phải nói rõ. Nhưng nếu cô nói ra Eli chắc chắn rất khó xử, hắn lại càng khó xử. Chưa có ai giúp cô hay cho lời khuyên, bây giờ cô muốn trốn, đừng để bao giờ hắn tìm ra. Cô đi lên phòng, đẩy cửa phòng Hạ Dĩnh. Ánh đèn ngủ rọi sáng, cô tiến vào, ngồi xuống bên cạnh Hạ Dĩnh. Rèm cửa sổ phòng vẫn chưa thả xuống, cô đứng dậy đứng trước cửa sổ.
Hạ Dĩnh nghe tiếng động liền mở mắt, nhìn thấy Bảo Bảo đứng ở cửa sổ sợ chết khiếp. Bảo Bảo đứng nhìn xuống dưới, ánh đèn soi xuống mặt đường lấp lánh như làm dày hơn nỗi thống khổ. Con đường vắng lặng, gió lạnh xuýt xoa thổi. Hạ Dĩnh vừa nhìn cũng biết là chuyện tình cảm, nếu không đâu thể khiến con người bận lòng đến thế.
"Sao cậu không ngủ?"
"Tớ đi ngủ ngay, tớ ngủ cùng cậu được chứ!"
Hạ Dĩnh gật đầu, cô leo lên giường, chui vào chăn, cố gắng không nghĩ nhiều nữa.
Sáng hôm sau
Mặt trời ló dạng, Hân Hân phấn khích từ dưới lầu chạy lên phòng Hạ Dĩnh, oang oang nói:
"Các cậu, biết tin gì chưa?"
Hạ Dĩnh chống người ngồi dậy, lấy tay xoa xoa hai bên thái dương nói:
"Đau đầu chết được, tin gì thế?"
"Dự báo đêm nay sẽ là đêm trắng đầu tiên ở Nga vào năm nay đó, tối nay chúng ta đi chơi đi!"
Bảo Bảo lăn qua lăn lại, đầu óc tối sầm, đau đến không ngồi dậy được. Cô cứ nghĩ chắc là do hôm qua cô uống nhiều rượu nên hôm nay mới đau đầu. Cô nhoài người tới ngồi dậy nói:
"Nghe nói họ bán rất nhiều đồ ăn vặt."
Hân Hân gật gật đầu, tung tăng kéo tay Hạ Dĩnh đi xuống dưới. Bảo Bảo ngồi dậy, đi làm vệ sinh cá nhân.
Ăn sáng xong cô đi ra ngoài, mới lúc sáng trời vẫn ngập đầy nắng, bây giờ trời giở chứng chuyển sang u ám. Cô đi dạo trên vỉa hè, cắm tai nghe vào điện thoại bật bài hát yêu thích. Ở đây cô số người đi dạo qua lại, có người đạp xe thư giãn. Dòng xe đi lại dày đặc, một đứa bé trai người bản địa đang tập xe lái tới. Cậu bé trước mặt cô cuống quít không biết tránh thế nào, cứ thế tông thẳng vào cô. Không may là bánh xe đạp dậm lên bàn chân cô, làm trầy mất một phần móng, máu theo đó chảy ra. Cô sợ thằng bé kia lo lắng nên chỉ nóimột câu tiếng anh:
"Chị không sao, em đi trước đi."
Thế mà thằng bé hiểu cô nói gì, xem ra giáo dục ở đây không tệ. Một đứa bé nhỏ thế này cũng có thể hiểu được cụm từ tiếng anh giao tiếp này thật rất tốt.Thằng bé đạp xe đạp đi theo hướng ngược lại, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn cô, gật đầu. Thằng bé đi xa, lúc này cô mới thực chất mà biểu cảm, vết trầy khá sâu, móng bị bong ra tạo thành một lỗ hổng rất lớn. Cô rất sợ, còn nghĩ đi đâu đó xa xăm. Nhích người lại cạnh ghế gỗ ven đường, cô ngồi xuống mở túi ra tìm xem có băng dán vết thương. Cũng may vừa còn một miếng, cô tháo ra vừa định dán ngón chân lại thì cả người bị nhấc bổng lên, cảm giác mất thăng bằng như khiến cô càng thêm hỗn loạn. Cô ngước lên nhìn liền chạm ngay mắt Kỷ Minh Hàn. Cô quay sang nơi khác lảng tránh, hắn bế cô lên xe màu trắng trước sự ngưỡng mộ của nhiều người. Cô bị hắn bỏ vào xe, hắn ngồi ghế chính khởi động xe phóng đi. Cô ngồi trong xe quay sang hắn định hỏi hắn đưa cô đi đâu đúng lúc hắn có điện thoại, cô không dám hỏi gì cả. Hắn rút tai nghe ra khỏi tai, nhìn thấy chân cô đang chảy máu liền trách một câu rồi nhấn ga đi nhanh:
"Không cẩn thận gì hết."
Cô không dám nhìn vào hắn, quay mắt nhìn ra cửa kính, nói:
"Tôi không sao!"
Xe rẽ vào một con đường vắng, cô nhìn xung quanh, con đường y hệt đường vào nhà hắn ở thành phố X. Cô quay sang hỏi hắn:
"Sao lại giống đường ở thành phố X như vậy?"
"Anh muốn giống như trước."
Cô hít một hơi nhìn về phía trước, đây là cơ hội để cô nói rõ chuyện này với hắn.
"Chuyện về Eli thì sao?"
Hắn dừng xe, đỡ cô xuống, bế phốc cô đi thẳng lên lầu, hành động vô cùng khó hiểu. Hắn mở cửa phòng đi vào, đặt cô xuống giường rồi đi ra ngoài. Lúc này cô mới nhận ra máu trên ngón chân túa ra ướt cả nền nhà, đầu ngón chân đau nhói, chắc là vì vết thương làm tổn thương quá nhiều mạch máu, máu cũ chưa đông máu mới lại trào ra. Cô hốt hoảng không biết phải làm gì thì cửa phòng lần nữa mở ra. Kỷ Minh Hàn xách hộp y tế đi vào. Hắn quỳ một chân dưới nền, kéo chân cô đặt lên đùi, lấy bông gòn lau vết máu cho cô. Cô bị đau liền rút chân lại, hắn nhăn mặt kéo chân cô, nói:
"Bị xe đạp tông chảy máu, em thấy sao hả?"
Cô thấy mình tệ quá đi, tránh xe đạp cũng không nổi. Hắn nhẹ tay bôi thuốc cho cô, miệng thổi nhè nhẹ. Cô đứng sững nhìn hắn, hắn của năm sau vẫn dịu dàng như năm trước.
Hắn băng garô lại cho cô, đứng lên liền va phải trán cô. Cô tránh ra xoa đầu ui da lên một tiếng, hắn bật cười xoa xoa đầu cô. Cảm giác quen thuộc từ bàn tay truyền đến, Bảo Bảo đứng trước hắn lại bộc lộ sự ngốc nghếch chân thật. Hắn đặt hộp thuốc xuống nền đất, ngồi xuống trước mặt cô, nắm chặt hai vai nói:
"Bảo Bảo, nếu anh nói anh sẽ cưới em em có tin không?"
Cô nhìn vào mắt hắn, ánh mắt rất chân thành, nói:
"Không tin."
Hắn mỉm cười nói:
“Không được."
Cô tin hắn nhưng cũng tin những gì cô thấy, có thể hắn vì lí do gì đó cô không rõ, nhưng nếu hắn nói vậy thì là vậy. Người ta nói yêu một người sẽ khiến ta mù quáng nhưng cô không cảm thấy mình như vậy, tin tưởng người mình yêu thì có gì sai. Cô luôn tin tưởng hắn, cô cũng tin đám cưới của Eli và hắn cũng sẽ xảy ra. Nếu mù quáng, cô mù quáng nhưng bảo cô ngừng yêu, cô không làm được.
Hắn mang hộp thuốc định đi ra khỏi phòng liền bị cô ngăn lại:
"Em muốn về nhà."
Hắn khựng lại một chút rồi gật đầu:
"Mang hộp thuốc xuống anh sẽ đưa em về."
Cô gật đầu, nhìn hắn đi ra ngoài cô liền nhìn xuống bàn chân. Ngón chân bị bó garô tròn như bánh cuốn, trông bàn chân rất ngộ nghĩnh. Cửa bật mở, cô cứ tưởng là Kỷ Minh Hàn nên đứng dậy nói:
"Đi thôi."
Dương Phong kéo tay cô ra ngoài, lúc này cô mới bất ngờ mà thốt lên:
"Dương Phong, sao anh lại ở đây?"
"Câu này là anh hỏi em mới đúng, em có biết Ân Ngọc cũng ở đây không?"
Cô ngơ ngác:
"Ân Ngọc là ai?"
Anh lắc đầu không nói gì, tiếp tục kéo cô xuống lầu. Cô giằng tay anh ra, hét lớn:
"Anh mau nói đi, Ân Ngọc là ai?"
Vừa đúng lúc Kỷ Minh Hàn xuất hiện, hắn đứng trước mặt Dương Phong, kéo tay cô về sau lưng, lạnh giọng:
"Cậu đưa Bảo Bảo đi đâu?"
"Kỷ Minh Hàn, tôi nói anh đưa Bảo Bảo cho tôi."
Kỷ Minh Hàn vẫn lạnh tanh quay đầu dắt cô đi ra cửa. Dương Phong tức giận nắm cổ áo hắn lên, vung một đấm. Cô hốt hoảng chưa kịp lên tiếng thì hai người đã lao vào đánh túi bụi. Cô không biết làm thế nào, cô càng bảo dừng họ lại càng đánh nhau. Cô quay người, đi ra ngoài. Giữa hai người, người cô yêu và người như anh trai, cô không chọn ai.
Dương Phong bỏ hắn ra, đuổi theo cô, đúng lúc Eli từ trên lầu đi xuống. Thấy Kỷ Minh Hàn ngồi dưới nền nhà liền chạy xuống bên hắn.