Kỷ Minh Hàn lái xe vào ga ra, xách cặp vào nhà. Vừa bước vào đã nhìn thấy một chiếc mũ lưỡi trai trên ghế. Hắn nghĩ chắc là của một trong những người giúp việc nên không bận tâm nhiều, ung dung đi lên phòng đọc sách.
Tiếng mở cửa “cụp” làm Bảo Bảo giật mình quay người lại, thấy hắn đứng ở cửa bất ngờ đứng hình. Minh Hàn nhìn chằm cô hồi lâu mới cất tiếng hỏi:
“ Bảo Bảo... cô đến đây làm gì?
”
“Sao anh biết tên tôi?” Cô hỏi lại.
Hắn đi lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế nói:
“ Tôi đang hỏi cô đó?”
Bảo Bảo gãi đầu, nói như thế nào đây, chẳng nhẽ lại nói là vào đây để ăn trộm chữ kí của hắn hay sao? Lát sau Bảo Bảo mới trả lời:
“ Tóm lại là… tôi nhờ anh kí giúp số chữ kí này thôi!”
Cô giơ lên một xấp ảnh dày cộm. Hắn nhíu mày giật phắt xấp ảnh trên tay cô xuống đặt lên bàn:
“ Sao tôi phải kí?”
Cô bị hắn hỏi lật ngược không cách nào trả lời được chỉ biết gãi đầu từ đầu tới cuối. Hắn im lặng quan sát vẻ mặt bối rối của cô. Một lát sau, hắn lên tiếng:
“ Cô đi ra ngoài đi!”
Bảo Bảo nhanh chóng trốn ra ngoài. Đối diện với hắn nói thật đói với cô là rất căng thẳng. Dì Lương lấy một ly nước khác thế chỗ ly nước cũ kia, còn rất tôn trọng nói:
“ Tiểu thư xem vô tuyến không tôi bật giúp cô?”
Bảo Bảo cũng đang chán nên cũng có ý tưởng xem phim. Hắn không chịu kí vậy tại sao lại để cô xuống đây mà không để cô về nhỉ?
Vô tuyến được bật lên. Bộ phim đang chiếu là phim Những đóa hoa lóe sáng trong đêm, lại là hắn làm nam chính, mới tránh hắn trên phòng lại gặp hắn ở đây, thật là…
Hắn ngồi trên phòng cố gắng kí cho xong 150 tấm ảnh kia, khổ thân. Toàn là ảnh hắn chụp trên trang bìa tạp chí hoặc ảnh chụp từ phim, sau hậu trường… Cứ nghĩ nổi tiếng thì tốt, thật ra chỉ triếng việc kí tặng là mệt rồi. Hắn bỏ công ra kí giúp cô tất nhiên là phải có điều kiện, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra.
Tiếng chuông cổng vang lên, Dương Phong và Âu Y Nhược đi vào trong biệt thự. Ở phòng khách, Bảo Bảo ngồi chăm chú xem phim. Qủa thật phim rất hay làm cô không để ý tới sự hiện diện của Dương Phong và Âu Y Nhược. Lát sau cô mới ngước lên và đột ngột nhận ra nữ chính trong phim kia đang đứng trước mắt mình. Cô ngơ ngác lắp nắp:
“ Cô…cô?”
Dương Phong đút tay vào túi nhìn kĩ Bảo Bảo, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới cô gái hôm trước hắn đã gặp ở đây. Bảo Bảo nhận thấy Dương Phong cứ chằm chằm nhìn mình nên ngại ngùng đỏ mặt, bộ dáng trông rất đáng yêu.
Âu Y Nhược nhếch môi định nói gì đó rồi lại thôi. Kỷ Minh Hàn trên lầu đi xuống. Vừa thấy Dương Phong và Âu Y Nhược liền lạnh nhạt lên tiếng:
“Đến rồi! Mời ngồi!”
Anh nhìn về hướng cô rồi tiến lại gần cô, nắm tay cô lên đặt xấp ảnh vào tay cô. Cô nhìn xấp ảnh cứ ngỡ anh có long tốt đến mức kí giúp cô cả trăm chữ kí. Ai ngờ hắn nói một câu làm cô từ bỏ ý nghĩ:
“ Đoàn phim tôi tuyển người phụ việc. Muốn lấy những tấm ảnh có chữ kí này thì đến đó làm.” Hắn nói cứ như là ra lệnh cho người khác nếu không làm thì sẽ có chuyện lớn vậy. Vả lại nếu không đồng ý thì Bảo Hân và Tiêu Mặc sẽ bị đánh.
“ Nhưng mà tôi còn phải đi làm thêm nữa!”
Kỷ Minh Hàn ngồi chéo chân trên ghế. Dương Phong và Y Nhược cũng ngồi xuống. Âu Y Nhược trên tay vẫn cầm túi xách da bận suy nghĩ một sô chuyện nên không bận tâm Kỷ Thiếu nói gì. Dương Phong cười tươi rói nói:
“Cô bé này rất tốt đó! Cứ vào đoàn phim tôi trả lương!”
Kỷ Minh Hàn nghĩ ngợi hồi lâu mới lêm tiếng:
“ Cô nghỉ làm ở chỗ ấy đi. Tôi trả lương!”
Dương Phong cau mày nhìn Kỷ thiếu nói:
“ Không phải làm làm việc cho đoàn phim hay sao? Tôi là đạo diễn trả lương cho cô ấy là điều đương nhiên nhưng Kỷ thiếu cậu trả có chút kì dị!”
“ Anh Dương à, anh nghĩ nhiều rồi. Chẳng phải nhờ tôi cô ấy mới làm ở đoàn phim, tôi tất nhiên là người trả lương cho cô ấy.” Kỷ Minh Hàn quyết không chịu thua nói.
Âu Y Nhược thờ ơ lên tiếng:
“ Vì một tiểu nha đầu mà hai người phải tranh cãi à? Chẳng phải hai người cùng trả lương cho cô ấy là được rồi!”
Bảo Bảo tự nhiên nhận thấy mình bị dư thừa ở đây nên xin phép về trước:
“ Vậy tôi về trước!”
Kỷ Minh Hàn gật gật đầu. Ánh mắt thì đang đấu đá với Dương Phong. Âu Y Nhược lịch sự nói:
“ Đi cẩn thận!”
Bảo Bảo tay cầm xấp ảnh mừng rỡ đón xe buýt đi về kí túc xá. Bây giờ mới 3 giờ chiều, tới 4 giờ mới có chuyến mới. Cô đi loanh quanh không biết đi đâu mới nhặt được một tờ quảng cáo ăn thử món mì vằn thắn mới ở khu Hoa Kiều. Cô đi theo địa chỉ trên tờ rơi tìm đến nơi. Khu Hoa Kiều nổi tiếng với những món ăn truyền thống của người Trung Hoa đảm bảo rất ngon. Đại loại từ trước giờ cô chưa bao giờ thử ăn những món ăn của nước khác, món mì này được “ cách tân” để phù hợp với khẩu vị của người bản địa. Mùi thơm của món mì tỏa ra từ quán ăn đẩy cô vào cửa.
____________________________
Kỷ Minh Hàn mệt mỏi lên phòng làm việc. Dương Phong và Y Nhược có hẹn nên đi trước. Theo thói quen nên bật laptop lên xem một số tài liệu của công ty. Chỉnh sửa xong hắn gửi mail box sang cho Mạc Khải Nghiên. Gửi xong hắn mới nhớ tới chuyện lúc nãy của Bảo Bảo. Chắc chắn là đã được máy quay lại. Hắn mở tệp máy tính ra xem. Hình ảnh Bảo Bảo từ cửa rón rén đi vào. Hành động của cô lúc trước lần lượt hiện lên màn hình mày tính. Cô đứng nhìn đầy ngưỡng mộ trước kệ sách cao ngất. Mái tóc ngớ ngẩn của cô làm anh không thể dừng cười được, thật là…
Cô vô tình đi vào trái tim anh. Từng chút, từng chút để anh bị “ngộ độc” từ từ. Để hắn dần dần đáng mất chính mình, đem long này trao tặng cho cô thôi. Một cô gái như cô với anh thật là có chút không công bằng với anh. Ai bảo anh không động tình với ai lại động tình với Bảo Bảo.
Bất giác hắn lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho ai đó: “Điều tra cho tôi cô gái tên An Baỏ Bảo, trường đại học T!” Hình ảnh cô ngồi trên ghế trong màn hình máy tính đẩy qua đẩy lại chiếc ghế, rồi còn giả giọng “xếp” nói cứ lặp đi lặp lại. Kỷ Minh Hàn nhấn nút tạo bảo vệ cho đoạn phim để chỉ có hắn mới xem được nó.
Nhưng hình như cô đang tập kí chữ kí của hắn thì phải:
“ Thật là quá ngốc.”
Nhưng lúc trước hắn từng kí rặng cho một số người rồi, chẳng lẽ cô không nhớ lần trước cô gặp hắn sau sân khấu cũng là hắn đang kí tặng cho fan hay sao?
Tự nhiên xem qua đoạn phim này bao mệt mỏi của hắn không còn nữa, cô cứ như thần dược vậy.
Kỷ Minh Hàn lái xe vào ga ra, xách cặp vào nhà. Vừa bước vào đã nhìn thấy một chiếc mũ lưỡi trai trên ghế. Hắn nghĩ chắc là của một trong những người giúp việc nên không bận tâm nhiều, ung dung đi lên phòng đọc sách.
Tiếng mở cửa “cụp” làm Bảo Bảo giật mình quay người lại, thấy hắn đứng ở cửa bất ngờ đứng hình. Minh Hàn nhìn chằm cô hồi lâu mới cất tiếng hỏi:
“ Bảo Bảo... cô đến đây làm gì?
”
“Sao anh biết tên tôi?” Cô hỏi lại.
Hắn đi lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế nói:
“ Tôi đang hỏi cô đó?”
Bảo Bảo gãi đầu, nói như thế nào đây, chẳng nhẽ lại nói là vào đây để ăn trộm chữ kí của hắn hay sao? Lát sau Bảo Bảo mới trả lời:
“ Tóm lại là… tôi nhờ anh kí giúp số chữ kí này thôi!”
Cô giơ lên một xấp ảnh dày cộm. Hắn nhíu mày giật phắt xấp ảnh trên tay cô xuống đặt lên bàn:
“ Sao tôi phải kí?”
Cô bị hắn hỏi lật ngược không cách nào trả lời được chỉ biết gãi đầu từ đầu tới cuối. Hắn im lặng quan sát vẻ mặt bối rối của cô. Một lát sau, hắn lên tiếng:
“ Cô đi ra ngoài đi!”
Bảo Bảo nhanh chóng trốn ra ngoài. Đối diện với hắn nói thật đói với cô là rất căng thẳng. Dì Lương lấy một ly nước khác thế chỗ ly nước cũ kia, còn rất tôn trọng nói:
“ Tiểu thư xem vô tuyến không tôi bật giúp cô?”
Bảo Bảo cũng đang chán nên cũng có ý tưởng xem phim. Hắn không chịu kí vậy tại sao lại để cô xuống đây mà không để cô về nhỉ?
Vô tuyến được bật lên. Bộ phim đang chiếu là phim Những đóa hoa lóe sáng trong đêm, lại là hắn làm nam chính, mới tránh hắn trên phòng lại gặp hắn ở đây, thật là…
Hắn ngồi trên phòng cố gắng kí cho xong tấm ảnh kia, khổ thân. Toàn là ảnh hắn chụp trên trang bìa tạp chí hoặc ảnh chụp từ phim, sau hậu trường… Cứ nghĩ nổi tiếng thì tốt, thật ra chỉ triếng việc kí tặng là mệt rồi. Hắn bỏ công ra kí giúp cô tất nhiên là phải có điều kiện, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra.
Tiếng chuông cổng vang lên, Dương Phong và Âu Y Nhược đi vào trong biệt thự. Ở phòng khách, Bảo Bảo ngồi chăm chú xem phim. Qủa thật phim rất hay làm cô không để ý tới sự hiện diện của Dương Phong và Âu Y Nhược. Lát sau cô mới ngước lên và đột ngột nhận ra nữ chính trong phim kia đang đứng trước mắt mình. Cô ngơ ngác lắp nắp:
“ Cô…cô?”
Dương Phong đút tay vào túi nhìn kĩ Bảo Bảo, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới cô gái hôm trước hắn đã gặp ở đây. Bảo Bảo nhận thấy Dương Phong cứ chằm chằm nhìn mình nên ngại ngùng đỏ mặt, bộ dáng trông rất đáng yêu.
Âu Y Nhược nhếch môi định nói gì đó rồi lại thôi. Kỷ Minh Hàn trên lầu đi xuống. Vừa thấy Dương Phong và Âu Y Nhược liền lạnh nhạt lên tiếng:
“Đến rồi! Mời ngồi!”
Anh nhìn về hướng cô rồi tiến lại gần cô, nắm tay cô lên đặt xấp ảnh vào tay cô. Cô nhìn xấp ảnh cứ ngỡ anh có long tốt đến mức kí giúp cô cả trăm chữ kí. Ai ngờ hắn nói một câu làm cô từ bỏ ý nghĩ:
“ Đoàn phim tôi tuyển người phụ việc. Muốn lấy những tấm ảnh có chữ kí này thì đến đó làm.” Hắn nói cứ như là ra lệnh cho người khác nếu không làm thì sẽ có chuyện lớn vậy. Vả lại nếu không đồng ý thì Bảo Hân và Tiêu Mặc sẽ bị đánh.
“ Nhưng mà tôi còn phải đi làm thêm nữa!”
Kỷ Minh Hàn ngồi chéo chân trên ghế. Dương Phong và Y Nhược cũng ngồi xuống. Âu Y Nhược trên tay vẫn cầm túi xách da bận suy nghĩ một sô chuyện nên không bận tâm Kỷ Thiếu nói gì. Dương Phong cười tươi rói nói:
“Cô bé này rất tốt đó! Cứ vào đoàn phim tôi trả lương!”
Kỷ Minh Hàn nghĩ ngợi hồi lâu mới lêm tiếng:
“ Cô nghỉ làm ở chỗ ấy đi. Tôi trả lương!”
Dương Phong cau mày nhìn Kỷ thiếu nói:
“ Không phải làm làm việc cho đoàn phim hay sao? Tôi là đạo diễn trả lương cho cô ấy là điều đương nhiên nhưng Kỷ thiếu cậu trả có chút kì dị!”
“ Anh Dương à, anh nghĩ nhiều rồi. Chẳng phải nhờ tôi cô ấy mới làm ở đoàn phim, tôi tất nhiên là người trả lương cho cô ấy.” Kỷ Minh Hàn quyết không chịu thua nói.
Âu Y Nhược thờ ơ lên tiếng:
“ Vì một tiểu nha đầu mà hai người phải tranh cãi à? Chẳng phải hai người cùng trả lương cho cô ấy là được rồi!”
Bảo Bảo tự nhiên nhận thấy mình bị dư thừa ở đây nên xin phép về trước:
“ Vậy tôi về trước!”
Kỷ Minh Hàn gật gật đầu. Ánh mắt thì đang đấu đá với Dương Phong. Âu Y Nhược lịch sự nói:
“ Đi cẩn thận!”
Bảo Bảo tay cầm xấp ảnh mừng rỡ đón xe buýt đi về kí túc xá. Bây giờ mới giờ chiều, tới giờ mới có chuyến mới. Cô đi loanh quanh không biết đi đâu mới nhặt được một tờ quảng cáo ăn thử món mì vằn thắn mới ở khu Hoa Kiều. Cô đi theo địa chỉ trên tờ rơi tìm đến nơi. Khu Hoa Kiều nổi tiếng với những món ăn truyền thống của người Trung Hoa đảm bảo rất ngon. Đại loại từ trước giờ cô chưa bao giờ thử ăn những món ăn của nước khác, món mì này được “ cách tân” để phù hợp với khẩu vị của người bản địa. Mùi thơm của món mì tỏa ra từ quán ăn đẩy cô vào cửa.
____________________________
Kỷ Minh Hàn mệt mỏi lên phòng làm việc. Dương Phong và Y Nhược có hẹn nên đi trước. Theo thói quen nên bật laptop lên xem một số tài liệu của công ty. Chỉnh sửa xong hắn gửi mail box sang cho Mạc Khải Nghiên. Gửi xong hắn mới nhớ tới chuyện lúc nãy của Bảo Bảo. Chắc chắn là đã được máy quay lại. Hắn mở tệp máy tính ra xem. Hình ảnh Bảo Bảo từ cửa rón rén đi vào. Hành động của cô lúc trước lần lượt hiện lên màn hình mày tính. Cô đứng nhìn đầy ngưỡng mộ trước kệ sách cao ngất. Mái tóc ngớ ngẩn của cô làm anh không thể dừng cười được, thật là…
Cô vô tình đi vào trái tim anh. Từng chút, từng chút để anh bị “ngộ độc” từ từ. Để hắn dần dần đáng mất chính mình, đem long này trao tặng cho cô thôi. Một cô gái như cô với anh thật là có chút không công bằng với anh. Ai bảo anh không động tình với ai lại động tình với Bảo Bảo.
Bất giác hắn lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho ai đó: “Điều tra cho tôi cô gái tên An Baỏ Bảo, trường đại học T!” Hình ảnh cô ngồi trên ghế trong màn hình máy tính đẩy qua đẩy lại chiếc ghế, rồi còn giả giọng “xếp” nói cứ lặp đi lặp lại. Kỷ Minh Hàn nhấn nút tạo bảo vệ cho đoạn phim để chỉ có hắn mới xem được nó.
Nhưng hình như cô đang tập kí chữ kí của hắn thì phải:
“ Thật là quá ngốc.”
Nhưng lúc trước hắn từng kí rặng cho một số người rồi, chẳng lẽ cô không nhớ lần trước cô gặp hắn sau sân khấu cũng là hắn đang kí tặng cho fan hay sao?
Tự nhiên xem qua đoạn phim này bao mệt mỏi của hắn không còn nữa, cô cứ như thần dược vậy.