“Mày định trốn sao? Có chết tao cũng lôi mày theo.” Joseph vừa nói, tay hắn vấu chặt vào chân Xích Triệt.
“Con cá trên cạn có thể chống lại một con mèo hay sao?” Xích Triệt đá văng bàn tay của Joseph. Sau đó hướng về phía của chiếc quan tài, toan định nhảy vào trong. Thế nhưng…
“Phập” từ trong túi, Joseph bất ngờ lấy ra một kim tiêm đâm thẳng vào bắp chân anh. Một loại dung dịch đặc quánh được bơm vào, phản ứng tức thì xuất hiện, độc tố ngày càng lan rộng, cả thân người tê liệt mà mất đi chống đỡ.
“Còn nhớ thứ nọc độc này chứ, lần trước nó không giết mày, lần này nó sẽ khiến mày đi đời.” Joseph bật cười ha hả, ông ta dường như vô cùng thỏa mãn với nhát dao chí mạng này, nếu ông ta có chết, không dễ dàng và cô độc như vậy, ít nhất Joseph cũng lôi bằng được Xích Triệt đi cùng. Thế nhưng, nỗi khoái trá duy trì không được bao lâu, một thanh cột chống đã đổ sập và rơi xuống, nó hoàn toàn chôn sống âm thanh cuối cùng của lão, vĩnh viễn dưới “chiến trường” do lão tạo ra, giống như là một sự trừng phạt của Charles dành ột kẻ hỗn xược dám xâm phạm vào giấc ngủ của mình.
Xích Triệt cả người bất động, chất độc mặc dù không lan ra, nhưng lại khiến cho cơ thể anh tê liệt, chân như bị nhúng chùy, không nhấc lên nỗi.
Tiểu Thúy nhanh bước vào mật thất, cô ngay tức thì bắt gặp Lập Hoành.
“Xích Triệt đâu, anh ấy đâu?” Tiểu Thúy hoảng hốt.
Lập Hoành nhíu mày, ra đến nơi này, sau đó nhìn lại, ông vẫn chưa thấy tăm hơi gì của tên tiểu tử kia, thế là thế nào, trò chuyện với kẻ thù thì cũng có mức độ thôi chứ, không lẽ hắn chuyên tâm đến thế.
“Chết tiệt, có chuyện không hay rồi! Quay lại ngay!” Lập Hoành, Tiểu Thúy cùng M nhanh chóng lao về hướng lăng mộ. Vẫn không thấy Xích Triệt đi ra, nhưng một thứ tồi tệ khác đã xuất hiện, đó là các tảng đá lớn đã chắn ngay lối vào, duy nhất chỉ chừa một khe hở không rộng lắm.
“Ngươi, ngươi và ngươi, các ngươi lập tức dời chúng ra!” Lập Hoành ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
Tất cả mọi người dùng hết sức bình sinh đẩy từng khối đá trong mồ hôi nhễ nhại. Âm thanh sụp đổ không ngừng vang lên. Cuối cùng, viên đá lớn nhất cũng được nhích ra đôi chút, Tiểu Thúy thừa cơ hội khoảng không đủ lớn, cơ thể nhỏ bé của cô lập tức chen vào. Thế nhưng, vì viên đá bị dời khỏi vị trí, do mất chống đỡ, hàng loạt khối đất ụp xuống, chôn nghẹt lối vào, hi vọng gần như tắt lịm, hệt như một ngọn nến mỏng manh được đặt trước cơn gió mạnh.
Tất cả mọi người nhìn về hướng đó. Lúc này, họ chỉ còn biết cầu nguyện Chúa sẽ ban phép màu mà thôi.
Trong lăng mộ, mọi thứ càng hỗn loạn hơn, những mảnh vỡ trên trần nhà thay nhau rơi xuống, phần lớn kiến trúc đã bị vùi trong đất cát, một công trình xa hoa trong phúc chốc rơi vào hủy diệt.
Tiểu Thúy đẩy nắp hầm, cô đưa mắt nhìn qua một lượt. Ngay lập tức, cô đã thấy anh đang nằm thoi thóp. Anh có gì đó vô cùng không ổn, cả người bất động, cơ thể lấm len bùn đất. Tiểu Thúy nhanh nhẹn hướng về phía anh, bất chấp tất cả, vác một cơ thể đồ sộ tiến về chiếc quan tài.
Những chấn động không ngừng xảy ra, các mảnh vỡ liên tục rơi xuống, nhanh chóng hòa cùng lớp đất đá ngổn ngang trước mặt, khiến cảnh tượng xung quanh như một khu phế tích đã bị bàn tay yêu ma phá hủy.
“Không cần quan tâm đến anh, mau rời khỏi đây!” Xích Triệt quát lớn. Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà anh hằng yêu quí, mái tóc đó, ánh mắt đó, con người đó. Một tràng đau đớn tựa như hàng vạn con dao cắm sâu vào trái tim đang rỉ máu của anh, từng chiếc từng chiếc, rạch nát và làm tim anh như phát nổ.
“Quá muộn rồi, cửa ra đã bị sập, chúng ta hoặc cùng sống, hoặc cùng chết.” Tiểu Thúy mỉm cười nhìn anh, sau đó dìu anh về hướng chiếc quan tài. Con đường sống mong manh nhất của họ chính là chiếc quan tài đó, hi vọng nó có thể chịu được sức nặng của lớp đất đá này để không tạo ra một trường bi kịch nữa.
Việc mất đi hệ thống chống đỡ đã khiến cấu trúc khu lăng mộ không còn hơi thở để tồn tại, từng bộ phận trên người nó gần như gãy vụn và sụp đổ, ngay cả ánh sáng loe lói từ những ngọn đèn cũng bị nuốt chửng không thương tiếc. Âm thanh đổ nát vẫn vang lên không dứt, mãi cho đến khi lớp đất đá cuối cùng sập xuống, thì toàn bộ không gian đã rơi vào bóng tối. Thế nhưng, rất may mắn, cả hai đã đến được chiếc quan tài. Xích Triệt đẩy Tiểu Thúy xuống trước, sau đó cả người anh đổ ập theo sau.
Mọi thứ rơi vào yên tĩnh đến dị thường, không còn tiếng động, một chút sinh khí yếu ớt chỉ còn hiện diện qua hơi thở của hai người.
“Tốt rồi, chúng ta tốt rồi!” Xích Triệt vừa nói vừa cười.
Tiểu Thúy mở mắt, trong đêm tối, đôi mắt xanh lam của anh vẫn sáng lên như thế, rất đẹp, rất cuốn hút. Cô khẽ khẽ đưa tay xoa lấy khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của anh, giọng nói dịu dàng thỏ thẻ. “Anh không sao chứ, dường như chân anh?”
“Không sao, mọi thứ…đều ổn cả.” Anh vừa nói vừa hôn nhẹ vào mặt cô.
“Có hận anh không, có hận khi anh đã giấu em rất nhiều việc không?” Xích Triệt khẽ động môi, nhưng không hiểu sao, Tiểu Thúy có thể cảm nhận được anh có gì đó không bình thường.
Bỗng, trong không khí tràn ngập lạnh lẽo, một thứ mùi vị tanh tưởi bắt đầu phảng phất rồi nồng đậm. Đó không phải là…Ngay tức khắc, Tiểu Thúy hoàn toàn cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng đang từ từ nhỏ giọt vào bụng cô, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rộng. Cả người cô như nghẹn ứ, run rẫy chạm vào lưng anh, bàn tay cô nhanh chóng sờ vào một thứ cứng ngắc xuyên qua trên đó.
“Đừng, không sao đâu, anh không sao đâu!” Xích Triệt khẽ hụt hơi, lời nói của anh dần dần đứt đoạn.
Tiểu Thúy chợt nhớ về giấc mơ nhiều ngày trước. Giấc mơ ám ảnh cô, rất chân thực, đúng vậy, vô cùng chân thực, cả lúc đó và bây giờ. Kết cuộc của nó rất bi ai, anh trút dần hơi thở cuối cùng trên người cô, sau đó mãi mãi cùng cô đi về hai bờ hai ngã.
Cơ thể Tiểu Thúy đột nhiên co lạnh, là do không gian u tối hay một dự cảm thống khổ nào đó đang đát tạt vào cô đây. Cô không tỏ ra xúc động mãnh liệt như đã từng với Hiroshi, không kêu gào, không inh ỏi, đơn giản cô chỉ chảy nước mắt trong vô thức. Từng giọt từng giọt, hoàn toàn thoát ly khỏi sự điều khiển của não bộ. Nỗi sợ hãi và đau đớn đã đánh bạt mọi cảm xúc trào dâng, cô lúc này không còn biết thứ gì khác, thế giới bắt đầu tan ra theo giấc mơ và hiện thực.
“Đừng khóc, anh sẽ không sao đâu. Anh đã hứa sẽ bên em mãi mãi, mãi mãi.” Xích Triệt bật cười, nụ cười của anh không duy trì quá lâu, nó mỗi lúc nhỏ dần, nhỏ dần, hệt như âm thanh đang bị một bàn tay tàn ác bóp nghẹt, là thần chết ư, ông ta sao lại xuất hiện đúng lúc như thế, anh gần như muốn đứng lên và chém chết ông ấy vậy, nhưng vô dụng, anh không còn bất kì sinh khí gì nữa.
“Triệt, anh rất yêu em có phải không?” Tiểu Thúy thốt ra một lời không cảm xúc, khiến trái tim Xích Triệt như vỡ tung.
Anh khẽ áp xuống chạm vào môi cô, lời nói bắt đầu lỗi nhịp. “Đúng, anh…rất rất yêu em.”
“Vậy nếu một ngày em chết đi, anh sẽ dùng tính mạng của mình để cứu em có phải không?” Một âm thanh lạnh lẽo nữa được phát ra, đôi mắt Tiểu Thúy bắt đầu kết sương, thâm đen như một xoáy vực sâu thẳm, không hề trong veo và thánh khiết, duy nhất chỉ còn nỗi đau thương xâm chiếm và ngự trị.
Xích Triệt nhanh chóng áp môi mình vào môi cô, để cô không còn thốt lên được nữa. Anh biết cô muốn nói gì và làm gì, nhưng lần này anh thật sự phải ích kỉ. Nếu được sống, thì cô phải sống. Bốn trăm năm trước, Charles đã tồn tại trong giày vò và ân hận, anh không muốn những ngày của mình đều trôi qua như thế, nó hẳn sẽ cô đơn đến tận xương tủy, nỗi đau đó chắc chắn sẽ mang anh chôn vùi vào vực sâu không lối thoát.
“Không, anh sẽ không làm vậy!” Xích Triệt dùng chút hơi sức cuối cùng thốt lên từng chữ, lời nói từ từ tan ra trong không gian lạnh lẽo, đầu ngón tay đặt trên mặt cô phút chốc mất lực, từng chút quyến luyến mà trượt dài trên sự mềm mại anh hằng yêu quý, hơi thở chầm chậm đứt lìa, đôi mắt màu lam bắt đầu nặng trĩu.
Anh thấy trước mặt mình là một chiếc cầu rất lớn rất lớn, từng bậc của nó bắt đến một áng mây xa xôi. Thấp thoáng trong đó, anh thấy cha mẹ mình đang vẫy tay chào gọi, còn có cả Xích Nguyên cười vang vui vẻ. Đứng song song với họ, Sharupoi cũng nhìn anh bằng ánh mắt tự hào, ông ấy nở một nụ cười ngập tràn ánh nắng, thật sự khác xa rất nhiều so với sự tàn nhẫn và máu lạnh của mình. Xích Triệt bỗng thấy cơ thể bắt đầu nhẹ bẫng, thù hận và dã tâm đã được tháo xích và gột bỏ, anh từng bước từng bước đi về phía họ, nơi ngập tràn ánh sáng và tình thân, ấm áp như một dòng nước mát dội thẳng từng luồng vào trái tim đầy thẹo vết của anh. Là thiên đường hay sao, rất nhiệm màu và kì diệu, nếu Tiểu Thúy ở đây thì tốt biết mấy, anh sẽ ngày ngày tháng tháng cùng cô dạo chơi, cùng cô sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, hệt như những gì anh đã thề nguyền trước đó.
“Em biết câu trả lời của anh rồi.” Tiểu Thúy phút chốc nở một nụ cười, cô khẽ đưa tay xoa lên khuôn mặt người đàn ông cô yêu thương nhất. Rất tiếc, đến cuối cùng, mọi thứ cũng không đẹp đẽ như giấc mơ mà cô và anh đã cố gắng hiện thực hóa. Bi kịch đã mở ra và chấm dứt, thế nhưng, một sự luyến tiếc khác lại tiếp tục. Cô khác anh, cô không có nhiều vướng bận trên vai. Nhưng anh thì khác, nhiệm vụ to lớn anh cần đảm nhiệm chính là đưa mọi thứ vào một trang sách mới, trang sách không còn sự săn đuổi và chém giết, tội lỗi và quyền lực. Cho nên…
Tiểu Thúy ngay tức thì áp môi mình đến môi anh. Một luồng ánh sáng màu xanh chạy thẳng từ người cô xuyên vào thân thể đang lạnh cóng. Nó nở rộ như một bông hoa cao quý, đẹp đẽ đến mê người, nhưng tiếc thay, sự tồn tại của nó lại quá ngắn ngủi, giống như nó sinh ra để là tuyệt mĩ trong một khoảnh khắc chói lọi vậy. Nhưng rất màu nhiệm, sau khi những tia sáng cuối cùng chảy thẳng và lưu thông trong máu huyết của anh, cơ thể Xích Triệt dần dần ấm lại, đôi mắt màu lam đầy âm lãnh kia từ từ tháo mở.
Lúc Xích Triệt dần có ý thức, cũng là thời điểm anh biết cô đã làm gì. Quá trễ, mọi thứ hệt như năm đó, kết cuộc vẫn là Charles lẻ loi trên đời này. Tại sao cô lại ích kỉ như vậy?
Cả cơ thể Tiểu Thúy bắt đầu tan ra. Ngay cả lúc cô sắp biến mất, cảnh tượng cũng đẹp đẽ như vậy. Những hạt tinh khí màu xanh như hàng vạn con đom đóm hòa dần vào bóng tối. Thế nhưng, lòng người không vì sự kinh diễm đó mà trở nên xoa dịu, hoàn toàn nhuốm một nỗi đau thương không thể dồn nén.
“Đừng trách em, anh xứng đáng để em làm vậy.” Cuối cùng cô đã thực hiện được lời hứa. Cô đã từng nói sẽ không để anh chết, cô đã làm được, rốt cuộc cô đã làm được!
Xích Triệt ôm chầm lấy cô, giọt nước mắt của anh bắt đầu tuôn ra trong vô thức, không phải là đau nữa rồi, mà là đau đến nỗi không còn cảm giác. Cô sắp ra đi giống như mẹ anh lúc trước, cô sẽ bay đi mãi mãi, không bao giờ trở lại. Thế giới tăm tối kia cô đã dắt anh ra khỏi, cô dạy anh lương tri và nhân tính của con người, cô cho anh tình yêu ấm áp và những suy tưởng đầy nắng rọi cho tương lai, nhưng cuối cùng, cô lại muốn bỏ anh lại một mình, để con quỷ kia lần nữa dẫn anh vào đau thương cùng bi thống. Tại sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ!
“Anh không muốn em đi, đừng đi, đừng như thế. Anh sợ lắm, anh không muốn cuộc sống phải dựa vào bóng tối và xiềng xích để sinh tồn.” Xích Triệt không còn kiềm chế được cảm xúc, cả người anh co cứng và hỗn độn. Mất cảm giác có chi là đáng sợ, mất cả linh hồn mới thực sự bi ai.
Tiểu Thúy mỉm cười, nụ cười của cô vẫn ấm áp như vậy, khơi gợi những thứ ánh sáng ẩn sâu trong lòng anh. “Đừng sợ, anh đã có thể là anh, một Xích Triệt lạnh lùng nhưng đầy tình cảm. Thế giới của anh đã không còn con quỷ đó, không có em, anh vẫn có thể tồn tại mạnh mẽ. Anh gánh trên vai trách nhiệm và vận mạng của nhiều người, anh không thể chết, ít nhất hãy chính tay mình xây lên những thứ mà chúng ta đã từng mơ mộng.”
“Anh không muốn, đừng như vậy, đừng đi!” Xích Triệt gào lên như một con thú điên, anh ôm cả thân thể đang tan biến của cô vào người mình, nhưng vô dụng, những hạt tinh linh màu xanh kia vẫn cứ tan ra, biến mất trong màn đêm đau thương đến cùng cực.
“Em lạnh lắm, ôm em có được không?” Lời nói của Tiểu Thúy bắt đầy run rẩy, cô đã cảm nhận được cái chết đến rất gần, rất gần.
“Xích Triệt, hôn em lần cuối đi. Em muốn cảm nhận hơi thở của anh, em muốn giữ nó cả đời này.” Tiểu Thúy vừa nói vừa đưa bàn tay xoa nhẹ nhàng khuôn mặt đang xiết lại vì đau đớn đến thắt quặng kia. Cô biết, rất đau, rất đau, nhưng nỗi đau cũng khiến con người trở nên thật mạnh mẽ. Cô mãi mãi tin, anh sẽ làm được những thứ to lớn, bàn tay anh sẽ có thể hiện thực hóa mọi giấc mơ hảo huyền của mình.
Xích Triệt khẽ áp môi mình vào môi cô. Dòng nước mắt từ hai nơi từ từ chảy xuống, hòa quyện và quấn lấy. Yêu và đau đớn như một mồi lửa lớn, liên hồi bất tận mà đốt cháy tâm can, không có gì khiến cho tâm khảm trở nên đứt đoạn như lúc này.
Tiểu Thúy mỉm cười buông anh ra, bỗng cô nhớ về những kí ức lúc cô và anh gặp nhau trên cây Trường Thọ, rất đẹp, khoảng thời gian ở Muôn Trượng là sâu sắc nhất, mãi không bao giờ quên.
“Triệt, lúc anh dùng lá thổi bài One Summer’s Day, anh nhìn rất phong độ cùng lãng tử, có thể thổi lại giai điệu đó cho em nghe được không?” Tiểu Thúy giọng nói càng nhỏ. Nếu chết đi, cô không muốn biến mất như vậy, cô muốn được tan ra trong kí ức, như thế sẽ khiến cô có thể nếm được chút hạnh phúc cuối cùng.
Xích Triệt ngày càng xiết chặt cô hơn, nhưng anh cũng cảm nhận rõ, thời gian giữa họ đã sắp hết. Từ miệng mình, anh cong môi huýt sáo, từng giai điệm êm đềm và lắng đọng của One Summer’s Day chợt nhè nhẹ bay đến. Nó khơi gợi những kí ức của anh và cô, lúc còn ở Muôn Trượng, khi lần đầu anh gặp cô, đôi mắt ấy khiến anh chìm trong biển xanh ấm áp, lúc cô cùng anh ngắm những vầng cực quang tuyệt đẹp, lúc hai người hôn nhau, lúc hay người sống chết, lúc hai người cùng có chung khát vọng, lúc hai người…
Năm năm sau…
Một âm thanh vô cùng tuyệt diệu nảy ra từ những vòm lá xanh ươm, hòa thật nhẹ vào sắc trời hưng hửng nắng. Tuyết đã tan đi, bầu không khí lại hoang đãng, chút sức sống sau những tháng dài tuyết rơi rét đặc đã bắt đầu nở rộ và sinh sôi. Anthony chầm chậm thả hồn lên những giai điệu da diết của Wait. Bàn tay như múa của anh liên hồi đánh từng chập vào những thanh đen và trắng trên chiếc đàn shaphire tuyệt mĩ của mình. Con mèo Mozart cũng cực kì yên tĩnh, nó quẫy đuôi lười biếng nằm trên thành đàn.
Tiếng đàn vừa dứt, một cậu bé chừng bốn tuổi bay như điên về phía anh, nét mặt tươi tắn như ánh bình minh của ngày mới, giọng nói non nớt đầy nũng nịu vang lên. “Anh Anthony, cho em thử với.”
“Koi, em có thể chơi sao?” Anthony nhìn thằng bé đó mỉm cười, sau đó dường như nhớ ra điều gì, anh chợt hỏi. “Không phải lúc này mẹ em sắp sinh sao, sao không đến bệnh viện cùng cha mình?”
“Ông ấy không cho em đi. Từ ngày có em gái, ông ấy chỉ quan tâm đến mẹ.” Koi bất mãn lên tiếng.
“Vậy sao?” Anthony mỉm cười, sau đó quay sang nói với nó: “Vậy em có thể đánh bài gì?”
“Bài anh vừa đánh ấy!” Đứa bé nhanh chóng lấy một chiếc ghế đặt kế bên Anthony, sau đó chồm lên, tay hướng về những phím đàn. Những nốt nhạc bắt đầu lan tỏa chầm chậm vào cảnh sắc, giai điệu được sướng lên từ nó rất đẹp, rất trong trẻo, không hề mang nỗi bi ai và thống khổ, nó như hắt lên những sinh khí cực kì thanh khiết và đẹp đẽ. Phải! Hắn đã làm được, bàn tay của hắn đã thanh trừ tất cả, rủi bỏ sự thối nát và lời nguyền ác nghiệt mấy trăm năm qua.
“Ngài Holmes, ngài sẽ đảm nhiệm cuộc vượt cạn lần này chứ. Bên phía gia tộc đã thông báo đến chúng ta, bọn họ gấp gút đến nỗi như thể thế chiến sắp xảy ra ấy.” Cell thở dài lên tiếng.
“Cũng có phải là lần đầu đâu, ông ta lo lắng thái quá rồi đấy. Bảo Lang Tâm ra mặt đi, cô ấy không phải là bác sĩ giỏi nhất trong viện nghiên cứu hay sao.”
“Nhưng ông ấy nằng nặc đòi ngài?” Cell hết cách.
“Nói với ông ta, cũng đã rất lâu ta chưa đụng vào dao mổ, nếu muốn con gái cưng của ông ta yên yên ổn ổn, ngồi đó mà cầu nguyện đi.” Holmes hậm hực một tiếng thì biến mất.
Tại một nghĩa trang rộng lớn.
Hôm nay bầu trời thật sự quang đãng. Môt cô gái mang trang phục đen chầm chậm bước vào cái nơi thiêng liêng nhưng vô cùng cô tịch này. Khoảng đất rất rộng, xung quanh là những ngôi mộ cực kì xa hoa, điều này chứng tỏ, những người chôn ở đây có một địa vị hết sức đặc biệt.
Cô gái đứng trước một ngôi mộ lớn, tay cô từ từ tháo chiếc kính xuống, tầm mắt nhạt nhòa nhìn về bức ảnh trên đó. Cô gái thả bó hoa cúc vàng xuống nền đất, màu của chúng rất ấm áp và xinh tươi, như thể chúng là bảo vật được cô nâng niu và trân trọng nuôi dưỡng. Tay cô dịu dàng chạm vào bức ảnh một người đàn ông cực kì anh tuấn và tà mị. Mái tóc vàng của hắn vẫn không thay đổi, nụ cười vẫn ngả ngớn không thôi, nhưng không hiểu sao, trái tim cô thật sự sa lầy vào sự ngọt ngào vô hạn ấy.
“Hiroshi, có lẽ đây là lần cuối cùng em đến thăm anh rồi.” Asha vừa nói vừa ngồi bệt xuống đất, ánh mắt của cô nhìn xa xăm về những rặng mây màu trắng trên đầu.
“Mẹ em thúc giục em về nước, chắc có lẽ là muốn giới thiệu gã trai nào đó đứng đắn hơn anh.” Asha vừa nói vừa ngước đầu lên cao, cố để nước mắt chảy vào tâm khảm, cô muốn lần cuối cùng này, cô phải là xinh đẹp nhất trong mắt anh.
“Anh đã để em đợi rất lâu, năm năm rồi, thật sự đã trễ hẹn.” Nước mắt từng hạt nhỏ giọt trên khuôn mặt của Asha. Bàn tay cô lại đưa về phía bức ảnh đó, khuôn mặt cũng từ từ áp lại, cô khẽ hôn vào hình ảnh người đàn ông lần cuối cùng, tựa như một lời vĩnh biệt.
“Hiroshi, em yêu anh!”….
Trên một chiếc xe thể thao cực kì sang trọng, một người đàn ông đang đè lấy tay lái, anh ta vòng qua vòng lại mấy khúc trên con đường dọc bờ biển. Sau đó, dường như đã tìm được một vị trí thích hợp, anh mới dừng xe, khẽ đưa chân bước xuống.
Khi cả thân hình to lớn sừng sững đứng trước không gian lộng gió, thì tiếng điện thoại bất ngờ reo vang, người đàn ông nhìn vào con số, giọng nói cực kì băng lãnh thốt lên. “Có việc gì sao?”
Bên đầu dây kia, tiếng khóc của trẻ con vang lên rộn rã, nó như kéo dậy mọi sinh khí trong cuộc sống. Tiếng nói vui vẻ của kẻ bên đấy vì vậy mà cũng tung hô trong hạnh phúc.
“Xích Triệt, dì của con vừa sinh rồi, là một bé gái, mọi thứ vẫn ổn!”
“Chúc mừng chú!” Giọng nói nhàn nhạt vang lên, dường như nhớ ra gì đó, anh khẽ cong môi bật hỏi. “Lập Niên, đứa bé tên gì vậy?”
“Mệnh Hồ Tĩnh!”
“Rất tốt!” Nói xong, Xích Triệt liền cúp máy, anh thích thú quay đầu sang ghế bên cạnh.
“Tiểu Thúy, chúng ta đi thôi!” Xích Triệt mỉm cười, thế nhưng, anh lại không thấy tăm tích của bóng hình nhỏ bé ấy đâu.
Từ bên kia xe, một con hồ ly nhanh nhảu đi ra, nó hưng phấn lao đến quấn lấy chân anh, sau đó chạy một mạch về bãi cát trắng. Biển cả rất rộng, rất đẹp. Cô đã từng nói rất thích biển, cho nên, mỗi tháng anh đều tới đây, đúng là rất dễ chịu và yên tĩnh.
Bỗng trên máy điện thoại, một tin nhắn được truyền tới. Xích Triệt khẩy tay đẩy nhẹ, hình ảnh của một đứa bé hiện lên. Trong ảnh, chú ba của anh cực kì hạnh phúc, đứa bé cũng vô cùng xinh xắn, chắc chắn sau này sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Xích Triệt mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt hướng về con hồ ly nhỏ trước mặt. Phút chốc, trong đôi đồng tử màu xanh ấy, ánh lên vẻ thất thần. Trong không khí tràn ngập hơi ẩm của gió biển, bóng dáng của một người con gái tuyệt đẹp đột nhiên xuất hiện. Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy gió xuân cùng ấm áp, tựa như buổi sáng ban mai đầy tiếng chim và nắng rọi năm ấy, khi cô gái đến bên anh, đôi môi cong cong bật tiếng. “Tôi là Mệnh Hồ Tiểu Thúy!”
END