Những ngày đầu tiên sống ở Muôn Trượng, vết thương nhờ có cỏ tiên mà cảm giác đau nhức đã không còn nữa, nhưng do vết thương quá nặng, Xích Triệt vẫn không thể đi lại trong một tuần liền. Tiểu Thúy mỗi ngày đều giúp anh thay thuốc, cô cũng cùng anh trò chuyện. Anh kể cho cô nghe những sự việc bên ngoài, Tiểu Thúy vô cùng hứng thú, lúc đầu chỉ là cò kè dẫn dụ anh, sau đó khi anh không chịu nổi cô nữa thì cô bắt đầu nũng nịu đòi hỏi anh. Từng câu chuyện, từng nụ cười như kéo họ lại gần nhau hơn.
Chưa đến ba ngày, Tiểu Thúy đã thật sự quen thuộc với sự tồn tại của anh, cô dần xem anh như một người bạn. Mối quan hệ của họ ngày càng có chiều hướng tăng lên không dứt, mà biểu hiện rõ nhất chính là trong cách xưng hô. Tiểu Thúy nhanh chóng thay đổi từ ‘Tôi – anh’ sang ‘Em – anh’ nhưng Xích Triệt là một kẻ như thế nào ai ai cũng hiểu, bắt hắn gọi là ‘anh – em’ thì hắn không chịu nổi sự buồn nôn trong đó, nên khi Tiểu Thúy chau may nhắc nhở, Xích Triệt cũng cố nặn ra được chữ ‘Tôi – em’ nghe thật khô khan nhưng đây cũng là sự chuyển biến dời non lấp biển của gã Đại thợ săn này rồi.
Tay và chân bị bó đầy cỏ tiên như đang bị nẹp bởi một đống bột giày. Để làm anh bớt chán, Tiểu Thúy đã đóng một chiếc xe lăn bằng gỗ cho anh. Sau khi có chiếc xe lăn, cuộc sống của Xích Triệt trong tuần đầu đỡ khổ sở hơn rất nhiều. Tín hiệu không thể nối thông với bọn Arsenè, cũng không thể có bất cứ thứ gì làm dấu hiệu cho bọn họ biết anh đang ở đây, nên chỉ biết trông chờ vào vết thương nhanh hồi phục mà thôi.
Xích Triệt không chỉ là một gã thợ săn cao cao tại thượng, mà còn là một kẻ biết đày đọ người khác. Dù bị thương nhưng cực kì kén ăn. Không ăn quá cay, cũng không được quá mặn, nhiều ngọt thì chê, chua thì nhăn mặt, cặp mắt lườm lườm như thể người ta thiếu nợ đời tổ tông kiếp trước tới giờ chưa trả, buộc Tiểu Thúy phải xuống bếp nấu cho anh ăn.
Nhưng với tay nghề của mình, Tiểu Thúy đã làm cái lưỡi vàng của anh phát nghiện đến nỗi chỉ nằn nặc ra chiêu trò. Có đôi lúc, anh đổi chát vài ba thứ thú vị bên ngoài để đổi lấy một buổi trưa ngon lành, có khi lại giở trò tạo cho cô vài ba cái ý tưởng về những món đồ chế tạo kích thích cực hạn trí tò mò của Tiểu Thúy, thế là anh lại có bữa đêm. Nói chung, mỗi khi anh đói lại hứng chí kể vài thứ linh tinh, có lúc là bịa quá sự thật % mà vẫn có đồ ngon vào thẳng mồm.
Nhưng đó vẫn chưa là gì, ăn uống chỉ là tiếp xúc bên ngoài còn nhu cầu về sinh lí lại là chuyện của ‘bên trong’. Khúc ngoặt khiến người khác đỏ mặt tía tai ở chỗ, mặc dù là trùm hắc đạo Bắc Mỹ, băng lãnh lạnh lùng nhưng cũng không tránh được những nhu cầu thiết yếu. Ăn rồi, ngủ rồi, mấy ngày nay anh vẫn chưa được tắm.
Xích Triệt không thể xuống suối được vì vết thương không thể chạm vào nước, hơn nữa, lên lên xuống xuống thật rất vất vả, anh thì không sao nhưng Tiểu Thúy phải vác một miếng thịt gần kg thì thật là tổn hại. Rất may mắn, vì Tiểu Thúy đã từng ở đây để chế tạo công cụ trong nhiều ngày, nên cô trang bị đầy đủ các dụng cụ sinh hoạt cho bản thân. Mặc dù có Hồ Song Song, nhưng nước trong hồ phải hạn chế bị vấn bẩn nên mọi người ở đây sử dụng nguồn băng tuyết đun lên như nguồn nước sinh hoạt. Muốn có nước thì phải đi đập băng, sau đó dùng ròng rọc chuyền lên mới có thể dùng được.
Xích Triệt đi vào nhà tắm, một tiếng đồng hồ vẫn chưa có động tĩnh gì. Sau đó, “Rầm” tiếng động vang lên buộc Tiểu Thúy phải đi vào.
Một tay bó bột, một tay trật gân, Xích Triệt dù có hùng mãnh đến đâu vẫn phải thua cuộc, lúc này phải xuống nước cầu tiểu hồ ly giúp đỡ.
“Em có thể giúp tôi không?” Xích Triệt ngài ngại, sống năm qua lại phải xuống nước nhờ một cô gái tắm cho thì thật mắt mặt, nhưng dù sao người đời cũng có câu, “ngựa chết phải xuống đường đi bộ”, bây giờ ngựa vừa chết, người thì mất nửa mạng, thôi đành nhờ người ta giúp vậy.
“Tay tôi thật bất tiện.” Anh vừa nói ra, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Anh thề rằng, nếu không lâm vào bước đường cùng thế này, thì anh sẽ không bao giờ chịu cúi mình trước một ai.
Tiểu Thúy thở dài: “Thôi được rồi, nhưng em chỉ giúp anh ở phần trên thôi nhé.”
Ngón tay mềm mại đan vào từng thớ tóc khiến Xích Triệt làm anh có cảm giác mơn man. Anh không ngờ được gội đầu lại kích thích như vậy, lại nghĩ nghĩ, có thể bịa ra trò gì khiến cô phải tự tay gội cho anh mỗi ngày không nhỉ.
Tiểu Thúy thấy gã đàn ông đang hưởng thụ sự cực nhọc của mình thì không cam tâm, lại nghịch ngợm muốn chơi anh một vố. Xà phòng từ trên đầu anh, cô cố ý làm một tràng xuống mặt, sau đó lại dây vào mắt. Đang hưởng thụ sự xoa nắn nhẹ nhàng, sự non mịn từ ngón tay mềm mại, thì bất ngờ bị đánh úp khiến Xích Triệt không kịp phản ứng.
“Em đang làm gì vậy?” Đôi mắt lúc này nhắm nghiền lại, cay xè không chịu nỗi, cô dám chơi anh như vậy, khi anh bình phục rồi sẽ cho cô biết đùa với sói sẽ có hậu quả như thế nào.
Tiểu thúy cố dằn tiếng cười từ miệng, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em lỡ tay, để em rửa ngay.” Tiểu Thúy bụm một miệng, muốn cười mà không dám. Trong đầu lại bày ra một trò khác. Cô lấy băng vừa đập xong đun lên nhưng không đun nóng mà để lạnh như nước đá, “Xầm” nguyên thùng nước tạt thẳng vào đầu Xích Triệt, trong phút chốc, máu trong đầu nhưng muốn đông lại, mặt mũi lạnh cóng, răng đánh cầm cập.
“Em…” Xích Triệt gằn ra một giọng nói như muốn nuốt cả Tiểu Thúy vào miệng. Cô gái nhỏ này quá to gan.
Tiểu Thúy tinh ranh đáp lại: “Đừng tưởng em không biết anh đang làm gì nhé, những câu chuyện của anh phân nửa là phóng đại, phần còn lại nửa thực nửa không, anh chiếm tiện nghi của em không ít, hôm nay cho anh trò này để chừa thói lừa gạt đi.” Tiểu thúy khẽ cười cười.
Xích Trước được dội nước hai mắt cũng từ từ mở ra. Nếu là người bình thường, đối với hành động này, tên đó hẳn sẽ chết rất thảm, nhưng đối với cô gái nhỏ này, anh lại không hề có chút hỏa khí trên đầu, lại sinh ra chút nuông chiều, anh thật không hiểu nổi từ bao giờ sát khí của mình bị tiêu trừ nhiều như vậy.
“Em biết?” Xích Triệt tinh ranh cười cười.
“Những thứ em biết đôi lúc còn nhiều hơn cả anh, anh cùng lắm chỉ sống có năm, nhưng em đã sống hơn năm rồi đấy.” Tiểu Thúy tự tin nói tiếp: “Ngay từ lúc em còn là hồ ly chưa biến dạng người, em đã quan sát những chuyển biến của thế giới loài người qua Hồ song song hết rồi.”
Nói về Hồ song song, một cách đơn giản để giải thích, nó giống như một camera thu nhỏ, mà ống quay là thế giới loài người nhưng màn hình xem lại nằm ở Muôn Trượng. Hồ song song là một hồ nước nhỏ, nằm sâu trong rừng, hồ nước này do Mệnh Hồ Phỉ dùng một chút linh khí đưa vào biến nó thành một thực thể sống. Tiểu Thúy hầu như rất thích thú với món quà này, cũng nhờ vào hồ song song mà cô đã trở thành quyển từ điển sống ở nơi đây.
“…” Xích Triệt không nói gì nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, anh cũng không biết đang nói chuyện với bà cô già hay một tiểu nha đầu nữa. Nhưng dù sao, bộ dạng nửa hồn nhiên, nửa đáng yêu pha chút uyên bác thông mình của cô lại vô cùng dẫn dụ lũ sói xông đến.
“Nếu anh biết rõ rồi, thì đừng giở trò với em.” Tiểu Thúy nhìn cái đầu ướt nhèm nhẹp của Xích Triệt thì lòng lại trổi dậy cảm giác không nỡ, cô cầm khăn lên lao cho anh. Lau đầu, rồi xuống khuôn mặt. Tiếp xúc gần như vậy khiến tâm tình Tiểu Thúy không khỏi có chút nhốn nháo. Người đàn ông này quả là thuốc độc đối với phụ nữ, lạnh lùng có lạnh lùng, trầm tĩnh có trầm tĩnh, khí chất có khí chất, đẹp trai thì khỏi cần bàn, hơn nữa lại có phần láo cá. Thật không biết ở thế giới bên ngoài, có bao nhiêu người theo đuổi nữa.
Từng giọt nước không chỉ có trên đầu mà còn từng dòng chảy xuống cơ bắp vạm vỡ bên dưới. Tiểu Thúy lau nhè nhẹ vừa giúp anh vệ sinh, vừa tránh để nước thấm vào vết thương. Từng động tác chà rồi cò cọ, rồi chà, rồi cọ sát, rồi trước lồng ngực rắn chắc làm cô ngẩn ngơ không ngừng lau qua lau lại. Tiểu Thúy mặc dù cũng có chút tư tâm nhưng phần lớn là vì đại cuộc vệ sinh cá nhân nên không nghĩ nhiều, nhưng cô lại không biết rằng người mà nhờ vả cô thực hiện công cuộc trên đang phải áp chế muốn phát điên lên, cả người anh theo từng nơi tiếp xúc mà muốn ‘xung huyết’ ngay lập tức. Đây cũng là lần đầu tiên, trước một người phụ nữ, Xích Triệt mới có cảm giác thật sự, cơ thể anh đang…rục rịch lên tiếng!
Tiểu Thúy thấy Xích Triệt mắt nhắm mắt mở, khó chịu mà như đang hưởng thụ thì nghĩ, mấy ngày anh không hề tắm rửa mà chỉ được giải phóng phần trên, còn phần dưới chịu trận thì thật bi kịch. Vì vậy, khi thấy biểu cảm của anh như thế Tiểu Thúy cũng thật trong sáng, không hề lệch lạc mà đi về hướng tích cực!
“Để em giúp anh lau phần dưới đôi chút.” Tiểu Thúy khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt hóa đá kia, cô thầm nghĩ hẳn anh hẳn rất bất ngờ với lòng tốt này của cô. Nhưng trái ngược hoàn toàn với nhưng suy nghĩ non nớt của Tiểu Thúy, Xích Triệt hóa đá là do nếu cô cứ tiếp tục đi xuống nữa hẳn anh sẽ mặc xác tay, chân mình mà xông lên hành hạ cô không thương tiếc, nên…cô tốt hơn nên an phận một chút.
“Em…” Xích Triệt muốn nói lại thôi, thật ra tận sâu trong đáy lòng mình, một chút lửa đang bùng phát như đun sôi dòng máu nóng của anh.
“Sao?” Tiểu Thúy ngước lên hỏi.
“À, tôi còn hơi đau, em nhẹ một chút.” Dù là máu dồn đến não nhưng quả thật anh có chút chờ mong, mà dương như chờ mong lại có cân nặng hơn lí trí nên đành xuôi theo.
Mặc dù là chủ động đề nghị nhưng dù sao cũng là con gái, không thể càn quấy đến nỗi mở mắt nhìn chằm chằm hạ bộ đàn ông được, cho nên, Tiểu Thúy đành phải dùng khăn buộc mắt mình lại.
Bàn tay nhỏ nhắn, noãn nà từ từ cởi ra, thắt lưng, quần, rồi…tất nhiên cô cũng không bạo gan đến nỗi cởi luôn quần lót của anh. Dù rất nhẹ nhàng, nhưng sự đụng chạm giữa làn da mềm mại với một cơ thể chưa hề được phát dục khiến cho sự chịu đựng của Xích Triệt sắp bật tới giới hạn. Nhiều lần cô lỡ tay chạm phải vào chỗ ấy của anh, không những khiến cô vô cùng đỏ mặt mà anh cũng bởi vì sự đụng chạm nhẹ nhàng ấy, cố gắng đè nén đến nỗi hai con mắt long lên sòng sọc, tơ máu đỏ ngầu. Cũng may là Tiểu Thúy bịt mắt lại không thấy được, nếu không cô sẽ tưởng trước mặt cô là một dã thú chứ không phải một con người có ‘nội hàm’ nữa.
Sau khi vệ sinh sơ bộ phần dưới xong, trong lúc đứng dậy, do chân quá tê cũng do dẫm phải vũng nước trên mặt sàn mà Tiểu Thúy bất ngờ trượt té. Không biết có phải dương mẫu nương nương sắp đặt hay thổ địa công công an bày, Tiểu Thúy ngã sõng sòi lên người Xích Triệt, môi chạm môi, chiếc khăn cũng theo đó từ từ tụt xuống, bốn mắt nhìn nhau. Lần đầu tiên, Xích Triệt tiếp xúc với phụ nữ gần như vậy, đôi môi kia như một thứ mật ong, không, nói đúng hơn là kẹo mạch nha ăn rồi mà còn cảm thấy dinh dính ở lưỡi, môi, răng, lướt qua nhưng vẫn là cái vị ngòn ngọt mãi không dứt được.
Lúc trái đất như lệch khỏi trục, mặt trăng đâm sao hỏa, lần đầu tiên lí trí không thể kiểm soát, lần đầu tiên anh muốn nuốt trôi luôn đôi môi mềm mại ấy, đôi môi mà những cái âm thanh nhỏ nhẹ, trong trẻo, ấm áp ngày qua ngày cứ rót mãi thứ mật ngọt trong lành, thuần khiết vào không gian vốn đã tịch mịch cùng lạnh lẽo đến thê lương của anh. Nhưng cũng ngay tại thời điểm anh muốn áp xuống đôi môi đang yêu kia, thì phía ngoài cửa lại vang lên một thanh âm cuồng nộ, rõ là tức tối tột cùng.