Xích Triệt cõng Tiểu Thúy trên vai mà di chuyển đến điểm hẹn của bốn người. Mặc dù trong không gian đặc quánh bóng tối, nhưng những bước chân cùng động tác thuần thục của cả hai làm Tiểu Thúy không khỏi khâm phục và tán thưởng. Quả thật, cô hoàn toàn có thể so sánh Xích Triệt và Arsenè như những loài động vật về đêm thực thụ, dù môi trường chỉ le lói vài tia sáng yếu ớt, nhưng họ vẫn thành công mà tránh đi những chướng ngại vật nguy hiểm trên đường.
Tiểu Thúy nằm trên lưng Xích Triệt, cô giang hai tay ôm chặt cổ anh, cô hoàn toàn cảm nhận sự an toàn tuyệt đối từ cơ thể rắn rỏi này. Mắt cô không ngừng đảo qua bốn phía xem động tĩnh, bất giác, cô nhìn qua thân ảnh kế bên. Có thể nói, Arsenè có vóc dáng không hề thua kém Hiroshi hoặc Holmes, nhưng thái độ của anh ta thuộc loại trung tính, tức là rất hờ hững lại vô cùng điềm tĩnh và sâu sắc. Con người anh toát lên mùi vị vừa chín của một người đàn ông vững chảy, vừa mang thêm phần phong sương của của đời, nhưng chỉ tiếc là anh cũng giống như chủ nhân mình, không hề biết cười hay đùa cợt. Khuôn mặt tựa như không chút gì có thể lung lay, hơn nữa mái tóc màu rượu đỏ tà mị kia càng khiến anh nhuốm màu thần bí, rất khó nắm bắt.
Có vẻ như muốn tìm hiểu về con người này, Tiểu Thúy nở nụ cười hỏi han Arsenè.
“Arsenè, Triệt có nói với tôi, anh ngoài là một thiên tài tình báo thì còn là một nhà huấn luyện xuất sắc động vật à?” Tiểu Thúy vui vẻ hỏi.
Arsenè nhìn qua Tiểu Thúy cũng trả lời điềm tĩnh không thôi. “Đúng vậy, để thực hiện tình báo, có khi chúng tôi phải dùng đến chúng thay cho con người. Bởi vì, chúng rất khó bị để ý hay phát hiện.”
Tiểu Thúy cảm thấy rất hiếu kì với điều này, phải là loài động vật thế nào mà tránh được sự chú ý của người khác chứ.
“Vậy anh đã từng huấn luyện những loại động vật nào rồi?”
Arsenè vẫn bình thản như không, trả lời câu hỏi của cô. “Có rất nhiều, bao gồm chó, chim én, chuột, ngay cả lũ ong bắp cày mà cô nhìn thấy.”
Tiểu Thúy nghe lời Arsenè đáp trả thì cả kinh vô cùng. Trời ạ! Ngay cả lũ ong nhìn như vô tri giác mà cũng có thể huấn luyện hay sao.
Dường như cảm giác được sự tò mò vô độ của cô, một giọng nói khinh bỉ hắt lên.
“Arsenè không hay như em nghĩ đâu, hắn đã từng cho con Pharaoh () ăn chocolate đến nỗi khiến nó bị đau bụng nghiêm trọng đấy.” Xích Triệt vẫn mỉm cười đá xéo Arsenè, nhưng không ai biết rằng, trong đôi mắt xanh mị hoặc của anh, những luồn sóng ngầm đang dâng trào từng chút.
Arsenè di chuyển kế bên cũng khẽ xấu hổ lên tiếng. “Chủ nhân, đúng là sơ suất của thuộc hạ.”
“Vậy à?” Xích Triệt không nhìn Arsène, nhưng lời nói ánh lên một ý cười nhàn nhạt.
Mọi người vẫn tiếp tục di chuyển cho đến khi Arsenè lên tiếng thông báo. “Chủ nhân, chúng ta còn mét nữa sẽ đến nơi hẹn.”
Xích Triệt nghe lời nói của Arsenè, không hiểu sao lại đột ngột đứng yên, trong đôi mắt nảy ra một ý cười cay nghiệt.
Trước hành động bất ngờ của Xích Triệt, cả Tiểu Thúy lẫn Arsenè điều không hiểu nổi tâm tư của anh, chẳng lẽ anh phát hiện ra điều gì rồi sao.
“Chủ nhân, ngài có phát hiện điều gì sao?” Arsenè nhìn về phía Xích Triệt khó hiểu hỏi.
Đôi môi mỏng quyến rũ ngay lập tức tạo thành một độ cong tà mị, từng hơi thở của anh lúc này mang theo một sự rét muốt đến chí mạng, đôi mắt như một vực thẳm muôn trượng hút con người đến tận sâu vào đấy.
“Ngươi cảm thấy trò chơi nhàm chán của ngươi có thể làm lại một lần nữa sao?” Xích Triệt vừa nói vừa chĩa mũi súng vào người Arsenè.
“Chủ nhân, ngài nói gì vậy?”
“Đùng” tiếng súng phát ra yếu ớt như thể tiếng mèo kêu khẽ khẽ, rồi lịm dần trong không khí đặc quánh hơi thở chết choc. Máu từ bả vai Arsenè tuôn ra như suối, phút chốc khuôn mặt đẹp đến mê người kia trở nên trắng bệch không chút sinh khí.
“Tại sao?” Arsenè như không tin vào mắt mình. Tiểu Thúy đứng kế bên Xích Triệt bỗng chốc hóa đá, nhưng rất nhanh, những dòng suy nghĩ của cô chợt định hình. Cô biết anh không bao giờ làm vậy, đặc biệt đối với Arsenè, Hiroshi và Holmes, bởi vì, với anh, họ không còn là những thuộc hạ nữa rồi, nói chính xác, ngay trong tiềm thức của Xích Triệt và cả ba người kia, tin tưởng là một dạng sống chết để cùng nhau vượt qua ngưỡng cửa tử thần. Cho nên, bắn Arsenè chỉ có hai lí do, một là bảo vệ anh ta khỏi thứ gì đó, hai là…
Xích Triệt dí sát đầu súng vào trán Arsnè, miệng cong lên một nụ cười ma quỷ, ánh mắt sắt bén như hàng vạn con dao rọc sạch từng lớp giả tạo của kẻ đối diện.
“Mày có biết mày đã phạm sai lầm như thế nào không hả?” Xích Triệt vừa nói vừa châm biếm.
“Ngươi nhận ra?” Lúc này kẻ đối diện nở một nụ cười quỷ dị, hắn không ngờ mình nhanh chóng bị phát hiện như vậy.
“Mày còn tệ hơn cả tên Bách Nhan kia, tao không nghĩ lão già Hakitama lại đào tạo ra những thứ ngu ngốc như vậy.” Xích Triệt nhểnh miệng cười.
“Tao không tin ngươi lại dễ dàng phát hiện như thế.” Tên kia cố chống chế.
“Câu nói này không chỉ duy nhất mày nói đâu.” Xích Triệt áp thẳng miệng về phía con thỏ ngoi ngóp trước mắt, gằn từng chữ nói: “Mày cải trang giống Arsenè, nhưng mày sẽ không thể nào trở thành hắn được.”
“Tại sao?” Hắn không tin khả năng hóa trang siêu phàm của mình có vấn đề.
“Bởi vì…”
“Đùng” sau đó là những luồn máu như mưa phóng ra từ đầu tên ninja không ngớt, mắt hắn mở ra to tướng như một con khỉ Tarsier (). Xích Triệt nhìn hắn đầy khinh bỉ, từng chữ dửng dưng tuôn ra trước thân ảnh ngã quỵ kia. “Vì…đầu của mày vĩnh viễn như một con kiến so với bộ não siêu phàm của hắn.”
Từ đầu đến cuối, Tiểu Thúy gần như không muốn chứng kiến quá trình trước mặt, cô biết một điều rằng, nếu không giết kẻ thù thì mình sẽ là người thiệt mạng, cho nên cô không hề oán trách hành động của anh. Nhưng cô lại không muốn thấy sự dơ bẩn và tà ác trước mặt, có lẽ, trốn tránh thực tế để yêu anh sẽ khiến cô dễ chịu hơn.
Dường như biết được tâm tình xúc động của Tiểu Thúy, Xích Triệt cũng xoay người ôm chặt cô vào lòng. Mùi cơ thể nam tính của anh nhanh chóng khiến cô cảm thấy sự an toàn và yên ổn trở về rất nhiều. Cô gần như lờ đi sự tanh tưởi của vị máu nhàn nhạt trong không khí. Có lẽ, anh đã là kiếp số gắn chặt vào đời cô, học cách chấp nhận và dựa dẫm thế này cũng là một sự nhẹ nhỏm trong tâm khảm, để hai người đi qua những chuỗi ngày phía trước.
Sau khi đã hạ được tên giả mạo, Xích Triệt nhanh chóng định hình toàn bộ tình huống. Nếu đoán không lầm, thì ở mét tới sẽ là vòng quay của kẻ thù. Thực ra, có thể tên kia đã nhìn thấy lũ ong của Arsenè, nên mới tương kế tựu kế dẫn họ đến địa điểm mai phục, nhưng rất may, Xích triệt đã phát hiện và kế hoạch của tên kia cũng hỏng bét. Tuy vậy, cả Xích Triệt lẫn Tiểu Thúy điều không rõ, đối phương có bao nhiêu người, cũng như khoảng cách bao xa thì họ bị mai phục. Mọi thứ gần như mù mờ trong khu rừng Tadami này, nhưng có một điều họ biết rất rõ, chính là những con ong bắp cày kia không phải là giả, và bọn người cả Arsenè rất nhanh sẽ tới!
“Lên vai anh!” Xích Triệt ra lệnh, lúc này buộc cả hai phải di chuyển thật nhanh. Bởi vì, tên kia đã bị tiêu diệt, rất nhanh lũ người truy sát sẽ phát hiện và khoanh vùng truy kích.
Tiểu Thúy không nói một lời nào, trèo ngay lên vai Xích Triệt, phúc chốc cả hai lao đi như một cơn gió lốc.
phút sau….
“Sao anh biết tên kia là giả mạo, nếu em đoán không lầm nguyên nhân đầu tiên chính là cách xưng hô của hắn.” Tiểu Thúy nằm trong lòng ngực ấm áp của Xích Triệt tò mò hỏi.
Xích Triêt cũng nhìn Tiểu Thúy tỏ vẻ cưng chiều, dịu dàng nói. “Đúng vậy, thay vì xưng “đại ca” hắn lại xưng “chủ nhân”.”
Tiểu Thúy cau mày. “Nhưng nếu vì cách xưng hô như vậy mà anh nghi ngờ Arsenè, họa chăng nếu chỉ do anh ta lỡ lời thì không phải anh đã giết nhầm anh ta hay sao?”
“Không đâu, bọn chúng sẽ không lầm được. Hai từ “đại ca” cho thấy mức độ phân vế cao thấp không xảy ra quá nhiều. Bọn chúng có một cơ hội được tháo bỏ thân phận như vậy, hẳn sẽ hào hứng mà sử dụng. Hơn nữa, trí nhớ của các thợ săn rất tốt, không thể nào khinh suất mà quên được.” Xích Triệt cười cười giải thích.
“Em nghĩ không đơn giản như vậy?” Tiểu Thúy nhướng mắt nhìn anh, suy đoán đó quá cảm tính, chắc chắn không dành ột người cẩn thận như Xích Triệt.
Xích Triệt cảm thấy thú vị, miệng ôn tồn giải thích: “Cho nên anh đã nói với hắn một câu nữa để xác định hắn có phải là Arsenè không?”
“Chẳng lẽ…” Đôi mắt Tiểu Thúy bỗng lóe lên điều gì đó.
“Chính là anh đã nói với hắn việc con chó Pharaoh ăn quá nhiều chocolate làm nó bị đau bụng.” Xích Triệt nở một nụ cười đắc ý.
“Chocolate ư?” Tiểu Thúy cũng không rõ anh ngụ ý gì.
Xích Triệt nhìn qua Tiểu Thúy, yêu chiều nói: “Arsenè là một nhà huấn luyện động vật xuất sắc, ắt hẳn hắn phải biết sâu sắc rằng, các loài động vật như chó, mèo, ngựa thì không nên cho chúng ăn socola.”
“Tại sao?” Tiểu Thúy tò mò hỏi.
“Theobromine. Chất này có trong socola rất nhiều, nhưng cơ thể loài chó đặc biệt lại không chuyển hóa nhanh như ở con người. Cho nên, nếu em cho chúng ăn với lượng lớn như vậy, thì đừng nói là đau bụng bình thường, mà chúng sẽ lập tức tử vong ngay tức khắc.” Xích Triệt giải thích.
“Vậy nên anh mới nói như vậy nhằm thử khả năng hiểu biết của hắn?” Tiểu Thúy lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng tên kia cũng thật xui xẻo, hắn cải trang ai lại không làm mà đi biến thành Arsenè. Xích Triệt nói rất đúng, so với Arsenè, não của hắn chỉ là một con kiến nhép.
Tiểu Thúy chỉ biết thở dài, quả thật những ninja này có thuật hóa trang quá tài tình, nếu họ không tự lộ ra, thì chẳng phải anh và cô sẽ không còn đường sống hay sao. Nhưng nói đi thì phải nói lại, Tiểu Thúy thực rất khâm phục khả năng quan sát và đưa con mồi vào bẫy của Xích Triệt, gần như những bước đi của anh điều là bàn tay vô hình dẫn dắt đối thủ vào cái bẫy chết người do anh tạo ra.
“Suỵt” Xích Triệt đưa tay lên môi ra hiệu cho Tiểu Thúy im lặng. Với đôi tai cực nhạy của mình, anh đã nghe thấy những tiếng bước chân của một nhóm người đang tiến đến.
Từ trên một nhành cây cổ thụ lớn, cả hai có thể dễ dàng quan sát động tĩnh phía dưới, nhưng đối thủ sẽ rất khó tìm ra, việc này sẽ thuận lợi cho việc nắm bắt số lượng cũng như tiêu diệt sạch sẽ đối phương.
“Có tất cả khoảng năm người.” Tiểu Thúy thì thầm vào tai Xích Triệt.
“Không, em sai rồi, không phải năm người mà có thể hơn mười người.” Ánh mắt Xích Triệt sâu vắm như một mũi tên cắm chầm chầm vào năm người phía dưới.
“Sao anh biết?”
“Lũ ninja này sẽ không hoàn toàn lộ diện hết, mà chúng sử dụng chiến thuật bọc lót trong ngoài, tức là một nhóm trong sáng, nhóm còn lại dùng để công kích bất ngờ hoặc hỗ trợ nếu có biến.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Tiểu Thúy lo lắng hỏi.
“Đợi, chúng ta không biết bọn chúng có bao nhiêu người bên trong, nên cách tốt nhất là đợi bọn Hiroshi đến.”
“Anh nghĩ ba người bọn họ sẽ đến đây kịp lúc?” Tiểu Thúy hỏi.
Xích Triệt mỉm cười đắc ý. “ Không phải là nghĩ, mà chắc chắn bọn họ sẽ tới. Rất có thể, lúc này những tên trong bóng tối kia, từng người từng người đã được thanh trừ ấy chứ.”
Ở dưới mặt đất, là năm bóng hình mang đúng chuẩn của các ninja thật thụ. Cả cơ thể như những hắc y nhân, khuôn mặt được che chắn cẩn thận để không ai nhận ra. Một thanh kiếm dài mắc ngang hông mỗi người, họ từng người ngồi xuống vây quanh cái xác mặt trắng bệt đang tựa vào gốc cây, vẻ mặt trầm ngâm như đang phán đoán điều gì. Bỗng một tên trong số đó lên tiếng.
“Đại ca, chuột chũi đã chết.” Một tên cung kính thông báo cho kẻ đang đứng bệ vệ ở đó. Sự tôn kính của hắn đối với tên kia chứng tỏ quyền lực của gã đó là không tầm thường.
“Tên đại thợ săn chỉ ở quanh đây thôi, bọn họ không thể đi xa được, gọi cú mèo tản người ra đi tìm ngay.” Tên đó ra lệnh.
“Vâng, thưa chủ nhân.” Một tên trong số đó nghe lệnh, nhanh chóng rút ra một bộ đàm liên lạc với người được gọi là cú mèo kia. Nhưng phút chốc, sắc mặt tên đó bỗng biến sắc, mồ hôi hắn từng giọt nhỏ xuống.
“Chủ nhân, không xong rồi, cú mèo không liên lạc được.” Tên đó gấp gáp thông báo.
Tên thủ lĩnh bỗng nheo mắt lại, trong một giây suy nghĩ, hắn lập tức ra lệnh: “Lập tức cử thêm nhân lực đến địa điểm này ngay.”
“Đùng” một tiếng súng nhè nhẹ vang lên xé toạt màng đêm rét muốt. Mùi máu tanh ngay tức thì sục sùi, bắn thẳng mãnh liệt vào trong không gian ẩm ướt sau cơn mưa.
Tên cầm bộ đàm ngay lập tức khụy xuống, từng đợt máu từ tim phúng ra như suối nguồn, khuôn mặt của hắn trắng bệt không chút huyết sắc, sau đó cả thân hình to lớn đổ sập xuống đất. Những tên còn lại hoang mang không ngừng, tên thủ lĩnh trọn to đôi mắt hướng về phía luồn đạn phát ra. Phút chốc, hai đôi lông mày của hắn bết chặt vào nhau, tỏ vẻ bí thế khôn cùng.
“Cú mèo mà ngươi muốn ở đây phải không?” Hiroshi vừa nói vừa nảy lên một nụ cười chết chóc. Anh nhanh chóng quẳng một cái xác trên vai xuống , miệng thông dong như chưa có việc gì. “Cú mèo là tên này sao, quả thực hắn còn thua một con kiến nữa, không chịu nỗi một quyền của ta.”
Tên thủ lĩnh nhìn cái xác trước mặt thì mặt mày trắng bệt, nỗi uất hận cùng căm thù hiện rõ trên đôi mắt đỏ ngầu của hắn.
“Là mày giết cú mèo?”
“Không chỉ tên đó, mà người núp trong bóng tối kia đều về chầu trời, giờ chỉ còn bốn tên nhà ngươi nữa thôi.” Arsenè bước ra từ một tán cây lớn, khuôn mặt lạnh lùng cùng mái tóc màu rượu đỏ vô cùng hấp dẫn.
“Ngươi!” Tên ninja thủ lĩnh như không thể tin vào tai mình. Lũ thuộc hạ tinh nhuệ mà hắn đào tạo lại bị giết chết trong yên lặng. Điều này khiến hắn khó mà chấp nhận được.
“Ngươi đến trễ quá đấy.” Hiroshi giễu cợt.
“Còn có người trễ hơn cả ta.” Arsenè như có như không hững hờ với những lời Hiroshi nói ra.
Từ trong bóng tối, một giọng nói khác lại chen vào. “Có lẽ ta bận rộn hơn các ngươi nhiều đấy.” Holmes nhoẻn miệng cười, rồi khinh bỉ thốt lên từng tiếng. “Nhưng ta không phải là người trễ nhất.”
Ba người Hiroshi, Arsenè và Holmes mỗi người đứng một nơi tạo thành một tam giác khép kín, khiến bọn người ninja không thể nào trốn khỏi. Bất giác, những khối đen chết chóc đưa lên, ba nòng súng nhắm thẳng vào lũ ninja đang hoang mang. Hiroshi nở một nụ cười quỷ dị, giọng nói sặc mùi án tử. “Lũ bây đã phạm một sai lầm rồi đấy, dám đụng đến Hiroshi tao.”
“Đùng, đùng , đùng” Ba tiếng súng vang lên, đồng thời ba tên ninja trước mặt gục ngã, máu tươi từ người chúng phun ra không ngừng, không khí đậm đặc mùi vị tanh tưởi cùng âm sắc của bản nhạc thần chết. Tên thủ lĩnh đứng một bên, đôi chân mày bết chặt thành hình chứ V, đôi mắt đầy rẫy hận thù.
“Bây giờ chỉ còn mình mày thôi.” Hiroshi lia ngay miệng súng vào mi tâm tên ninja thủ lĩnh.
Gã ninja đó trong phút chốc lấy lại thần sắc, đôi môi vểnh cong một đường đắc ý. “Tụi bây nghĩ có thể dễ hạ tạo như vậy sao.” Lời nói vừa dứt, một quả mìn khói được quẳng ra, bốn bề chìm trong lớp sương mờ ảo, thị giác gần như bất lực tại mọi góc nhìn. Tên ninja bắt kịp thời cơ, nhanh nhẹn lẩn vào trong không khí biến mất.
“Holmes, Arsenè, bắt hắn lại ngay, nếu không tiếp viện của bọn chúng đến đây thì không xong đâu.” Hiroshi gầm lên.
“Mẹ kiếp, ngươi không thấy xung quanh toàn là khói mù sao.” Holmes cáu tức thốt lên.
Đến khi làn khói mù được tản bớt, thì ba người cũng nhanh chóng đánh mất bóng hình của tên ninja. Khuôn mặt của ai cũng đều nhăn rúm, vẻ mặt đầy rẫy khó xử cùng lo sợ.
“Đại ca, anh định ở trên đó mãi với Tiểu Thúy hay sao?” Hiroshi lườm lườm trên cành cây. Bọn hắn là ai chứ, từ nhỏ đã được huấn luyện sinh tử trong bóng đêm, chỉ với trò trốn vào tán cây kia thì có thể qua mắt được bọn họ sao.
Xích Triệt từ trên cây ôm Tiểu Thúy nhảy xuống, đôi mắt hờ hững nhìn ba người đang bối rối trước mặt. “Có cần ta dạy lại bọn ngươi cách thức triệt tiêu đối thủ là như thế nào không?”
“Triệt, đừng trách bọn họ nữa, chúng ta phải nghĩ cách thôi, rất nhanh lũ tiếp viện sẽ đến đây, lúc đó với chỉ bằng mấy người chúng ta thì sẽ vô cùng khó khắn đấy.” Tiểu Thúy lo lắng nói.
“Em không cần lo, sẽ có người thay chúng ta xử lí hắn.” Xích Triệt cười cười ẩn ý.
“Ai chứ?” Hiroshi khó hiểu hỏi.
“A a a a…” Bỗng một tiếng người vang vọng trong không trung cách đó không xa, âm thanh thê thảm kia giống như một con thú rừng bị sa bẫy, tiếng hét vang lên rồi lịm dần trong không trung mịt mù bóng tối. Bọn người Hiroshi phút chốc cả kinh bởi âm thanh thống khổ ấy, nhưng rất nhanh, trong mắt bọn họ ánh lên một tia sáng nhạt, khóe môi quyến rũ cong lên một đường thâm ý.
“Ta đã nói còn có kẻ đến trễ hơn ta mà.” Holmes đắc ý lên tiếng.
Từ trong bóng đêm, một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt với làn da trắng mịn đúng chất của con người Nhật Bản. Rất xinh đẹp, rất thanh tao, nhưng khí thế tỏa ra cũng đầy mạnh mẽ và lôi cuốn.
“Rất lâu mới gặp lại bọn ngươi đấy.” Mei cười khẩy nhìn bọn người của Hiroshi.
Nhập nội dung chương truyện...