Xích Triệt và Tiểu Thúy ngày hôm sau đã rời khỏi nhà tổ. Đúng như những gì anh hứa, anh đã cho cô trở về Muôn Trượng.
Chiếc Gulstream bay thẳng đến Nepal và đáp xuống sân bay Tribhuvan thuộc thung lũng Kathmandu.
Một chiếc xe công vụ đã chờ họ ở đó và đưa cả hai đến chân núi Everest. Trên đường đi, không một ai nói câu gì cả, sự yên lặng bao trùm không khí. Cho đến khi cả hai đã đến được chân núi, thì Xích Triệt xuống xe và mở cửa ra cho cô. Anh nhìn cô vẫn bằng ánh mắt yêu thương, nó chứa chang sự mong đợi nhưng vẫn phản phất chút lo sợ. Lo sợ ư, chính cô cũng vậy thôi, cô cũng thật sự lo sợ.
“Em đi đây.” Tiểu Thúy nhìn anh, rồi lặng lẽ tiền về ngọn núi cao ngun ngút đâm toạt cả chín tầng mây kia.
Cô xoay người bước đi, sự chua xót dâng lên đến cực điểm, nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi. Bỗng một vòng tay từ đằng sau ôm lấy cả người cô, đôi gọng kiềm rắn chắc ấy khóa cô vào lòng ngực an toàn và ấm áp.
“Hứa với anh là em sẽ ra nhé.” Anh nói trong bất lực, chiếc mũi vùi thẳng vào đầu cô như đang cảm nhận những mùi vị anh lưu luyến nhất.
“Em cũng không có cách nào tách khỏi anh nữa.” Cô thổn thức, sự thật chính là như vậy mà không phải sao. Tiểu Thúy quay người, cô trao anh một nụ hôn, nụ hôn ngọt ngào nhưng mãnh liệt. Anh cũng khao khát có được cô, anh ghì sát cô vào anh để anh dễ dàng chiếm đoạt từng mùi vị anh yêu quÝ nhất. Cảnh tượng đẹp đẽ như ngưng đọng cả không gian và thời gian, anh và cô như đang vứt cả thế giới này sau lưng, chỉ muốn trong những giây ít ỏi còn lại họ thuộc về nhau.
Muôn Trượng, cây trường thọ.
Trên chiếc giường vẫn được trải một tấm lông dê ấm áp, khung cảnh bốn bề tràn ngập tiếng chim và nắng rọi, biệt lập hoàn toàn với cái lạnh rét da ở Himalaya.
Tiểu Thúy cuộn tròn trên đó, cô đang cảm nhận sự bình yên nơi đây, trên cây thánh này. Mắt cô nhắm nghiền, có vẻ đang ngủ say nhưng đôi chân mày chốc chốc lại động đậy, như thể những cơn ác mộng kia đang dằn vặt cô đến đau đớn vậy.
Bỗng giấc mơ trở nên quá thảy sức chịu đựng, cô choàng tỉnh, thì ra là một giấc mơ thôi. Trong giấc mơ ấy, cô gào khóc trong tuyệt vọng, Xích Triệt nằm phía trên che chắn cho cô, cả thân hình anh toàn là máu tươi. Một mảnh đá sắt lẹm đâm thẳng vào người anh, anh thoi thóp nắm chặt tay cô, hơi thở anh dần yếu, cho đến khi anh nói “anh yêu em”, thì lúc đó anh cũng mỉm cười mà ra đi mãi mãi. Giấc mơ ấy quả thật khiến cô quá lo sợ, nó giống như một sự thật nào đó sẽ diễn ra trong tương lai vậy. Không! Chỉ là giấc mơ thôi mà, cô phải bình tĩnh thôi.
“Đã tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trầm trầm vang lên, thân ảnh cô yêu quÝ kia đã ngồi bên cạnh cô, ông dùng một chiếc khăn lau đi những giọt mồ hôi đọng trên đôi gò má tái nhợt.
“Có lẽ giấc mộng kia quá khốc liệt, từ lúc ta bước vào đây, đôi lông mày của con vẫn bết chặt vào nhau cho tới bây giờ?” Ông nhìn cô đau xót, đứa cháu ông yêu thương nhất đã từng sống trong vô lo vô nghĩ, nhưng bây giờ nó lại đang phải gánh chịu những nặng nề của cuộc sống, ông tự hỏi, có thật đã đúng khi cho Tiểu Thúy ra ngoài hay không.
“Gia gia, sao người lại tới đây?” Cô hiếu kì, từ lúc cô về Muôn Trượng, cô không hề về làng mà trốn ở đây, cô muốn được yên tĩnh ở nơi này.
“Ta thỉnh thoảng đến nơi này để chăm nom ngôi nhà cho con, vì ta biết, nhất định con sẽ quay về.” Mệnh Hồ Phỉ mỉm cười chua xót, đôi tay của ông xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô. Trong phút chốc, Tiểu Thúy sà vào lòng ông, đầu cô dụi vào vòng tay ấm áp đã chăm nom cô mấy trăm năm qua.
“Nó không đối xử tốt với con sao?” Ông ôm chầm lấy cô, gằn giọng hỏi. Thằng nhóc chết tiệt kia, nó dám làm cháu gái ông ra nông nỗi này, thật là một kẻ dối trá. “Đáng lẽ từ đầu ta nên cương quyết khóa con mãi mãi ở đây.”
“Không, ngược lại là đằng khác, con tìm thấy anh ấy và anh ấy đã nhớ lại tất cả, sau đó chúng con đã trải qua rất nhiều thứ.” Tiểu Thúy nhìn Mệnh Hồ Phỉ, lòng cô vẫn muốn một mực bệnh vực cho anh.
“Ừm, vậy thì tốt.” Mệnh Hồ Phỉ đáp lại.
Trong chốc lát Tiểu Thúy nhíu mày, câu trả lời vừa rồi thật quá kì lạ. “Gia gia, người đoán được anh ấy sẽ nhớ lại sao?”
Mệnh Hồ Phỉ trong một giây đứng hình, câu nói của ông quá lộ liễu rồi, ông khẽ thở dài, trầm mặc nói. “Còn nhớ tối hôm đó, sau khi con rời khỏi, ta đã nói chuyện với nó chứ.”
Tiểu Thúy gật đầu.
Mệnh Hồ Phỉ nhớ lại. Lúc trong căn phòng chỉ còn mỗi mình ông và nó, thứ đầu tiên khiến ông sửng sốt là đôi mắt Xích Triệt từ dịu dàng chuyển sang nồng nặc sát khí, băng lãnh và chết chóc khiến người ta rợn cả người. Nó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế, tay khẽ vuốt ve đám lông dê mềm mại kia, đôi môi nở một nụ cười ớn lạnh, đôi mắt một lần nữa trực chỉ nhìn về ông.
“Nói đi, ông muốn điều gì đây?”
“Ngươi che giấu thật tốt đấy. Nhưng ta vẫn thắc mắc, tại sao ngươi lại rơi xuống nơi này, vết thương của ngươi không phải giả, mà ta nghĩ, ngươi không phải cùng đường đến độ lại giở trò như vậy.” Mệnh Hồ Phỉ hỏi.
“Đó không phải là thứ ngươi muốn biết đâu, ta nghĩ, ngươi muốn hỏi một thứ khác.” Giọng nói vẫn lạnh tanh như tuyết và hờ hững như không khí loãng.
“Ngươi muốn lấy nước mắt hồ ly?” Mệnh Hồ Phỉ chau mày.
“Đúng, ta muốn lấy nó và đưa cả cô ấy ra khỏi đây.” Xích Triệt khẽ gằn giọng, từng chữ có sức nặng như hàng triệu tấn đá.
Bỗng nhiên Mệnh Hồ Phỉ bật cười trào phùng, ông lắc đầu, giọng nói chua xót nhìn về phía anh. “Không thể được!”
“Không ai nói không với ta bao giờ.”
“Ngươi có biết vì sao bảo vật ấy gọi là nước mắt hồ ly hay không?” Mệnh Hồ Phỉ mỉm cười nhìn về phía Xích Triệt. “Vì trân quÝ đó không phải là thứ ngươi có thể sờ được. Nó không phải như ngọc thạch mà ngươi có thể chạm vào, sau đó trưng bày mấy chục năm trong tủ kính.”
“Vậy là gì, đừng vòng vo nữa?” Anh dường như mất kiên nhẫn.
“Đó là chân khí tu luyện mấy trăm năm của chúng ta. Nhưng bây giờ trong làng, chỉ duy nhất còn chân nguyên của Tiểu Thúy mới đúng chất là nước mắt hồ ly nhất. Vì ngoài tộc hồ ly, còn có tộc sói tuyết sống chung, một khi hòa huyết, nước mắt hồ ly sẽ bị vấy bẩn. Cho nên, thuần chất hồ ly ta nghĩ chỉ còn có Tiểu Thúy mà thôi. Ngươi muốn săn được bảo vật đó, trừ khi nó chết đi, ta nghĩ ngươi cũng không muốn điều đó xảy ra phải không.” Mệnh Hồ Phỉ ôn tồn nói.
“Không phải còn có ông sao? Tôi nghĩ ông cũng thuần hồ ly, hơn nữa, chân nguyên của ông có vẻ còn mạnh mẽ hơn cả Tiểu Thúy.” Xích Triệt khẽ mỉm cười khát máu.
“Ta ư?” Mệnh Hồ Phỉ cười phá lên, giọng trào phúng. “Ta còn có bao nhiêu thứ ở trong người này nữa chứ. Để kiến thiết nơi này, ta đã dùng gần như dùng toàn bộ chân khí của mình, chỉ còn chút ít cầm cự để có hình dạng con người khi đi ra ngoài lấy thêm nguyên liệu vào đây thôi. Nói đúng hơn, trong ta bây giờ chỉ như một cái vỏ trống không.”
“Tất nhiên, còn có Mệnh Hồ Thuần, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không chạm vào người phụ nữ của cậu ngươi chứ. Cho nên, nếu ngươi muốn săn nước mắt hồ ly, thì chỉ có hai cách duy nhất, một là ngươi săn Tiểu Thúy, hai là…” mệnh Hồ Phỉ nói dở lở.
“Hai là gì?” Anh khẽ chau mày lại.
“Dòng máu hồ ly khi hòa huyết với máu người thì vẫn giữ được độ trong sạch của nó.” Mệnh Hồ Phỉ âm trầm nói.
“ý ngươi là tìm hậu duệ của gia tộc và con người ư?”
“Đúng vậy!”
“Vậy bọn họ ở đâu?” Anh sốt sắng, nếu tìm được những nhóm người kia thì mệnh lệnh sẽ bị phá bỏ, và Tiểu Thúy cũng sẽ không trở thành mồi săn nữa.
“Tất cả hậu duệ của gia tộc gần như đã hòa huyết rồi. Tuy nhiên, ngươi còn có thể săn một người nữa, hắn là nguyên bản giữa con lai hồ ly và loài người.” Mệnh Hồ Phỉ khẽ cười lên, ẩn trong đó là một ánh sáng thâm thúy khó nói nên lời.
“Ai?” Đôi mắt anh khẽ quắm lại, anh cũng Ý thức được, những lời Mệnh Hồ Phỉ nói đến đây sẽ khiến cho số phận mỗi người trong cuộc chơi này thay đổi.
“Là ngươi, người mang huyết thống nửa người nửa hồ ly.”
“Gia gia, người nói đi tại sao người lại biết anh ấy sẽ nhớ lại?” Tiểu Thúy thúc giục Mệnh Hồ Phỉ.
Mệnh Hồ Phỉ đang miên man theo dòng hồi tưởng thì giật mình, thật may, những thứ rối rắm kia ông vẫn chưa nói ra với cô. Kí ức đó đã là chuyện rất rất lâu rồi, nếu như phơi trần một lần nữa, ắt hẳn sẽ khiến đại cuộc hỗn loạn. Tiểu hồ ly của ông nếu có thể thì hãy sống trong những thứ vô âu vô lo đi, chạm vào những miền kí ức thương tâm ấy sẽ vấy bẩn sự đẹp đẽ và thuần khiết của nó.
“Bởi vì từ đầu ta đã biết nó là ai rồi! Cho nên lúc gặp nó ta đã nói rất nhiều thứ.” Ông mỉm cười đáp lại.
“Gia gia đã gặp anh ấy?” Cô hiếu kì.
“Chưa từng trước đó. Có thể nói, nó là người được bảo vệ thân thế bí mật nhất. Từ lúc còn nhỏ đến lớn, mọi người vẫn cứ đinh ninh nó đã chết. Cho đến bây giờ, ta nghĩ, vẫn không có quá nhiều người biết ông trùm gia tộc Hunter là ai đâu.”
“Vậy tại sao gia gia?” Cô không hiểu, với mối nguy hiểm như vậy, cô nghĩ, gia gia của cô sẽ không chần chừ giây nào mà ném anh ấy ra khỏi Muôn Trượng chứ.
“Do dì con đã kể cho ta nghe. Lúc đầu ta cũng muốn ngay lập tức tống nó ra khỏi đây, nhưng dì con đã chắc chắn với ta rằng, tên kia sẽ không làm tổn thương con nên ta mới cho nó ở lại.” Mệnh Hồ Phỉ mỉm cười.
“Vậy là gia gia biết cả Micro Bug?”
“Đúng vậy, cho nó uống canh mệnh bà là để ọi người vững an thôi.” Mệnh Hồ Phỉ đáp lại. Thật ra, còn có nhiều thứ nữa khiến ông yên tâm rằng, Xích Triệt sẽ không tiết lộ nơi này. Cho nên, ông mới chấp nhận cách làm của anh khi anh rời khỏi đây.
“Ta đã nói ra nhiều thứ rồi đấy, đã đến lúc con nên nói cho ta nghe lí do con trở về rồi. Con vừa nói rằng, nó đối xử rất tốt với con, ta e việc con về đây sẽ không hẳn đơn giản là nhớ ta hay dì con đâu.” Mệnh Hồ Phỉ nhếch môi, khóe miệng nâng lên một đường cong trêu chọc.
Tiểu Thúy trong phút chốc cũng không biết nói gì. Có vẻ từ lúc rời khỏi đây, cô thật có hơi vô tâm. Vì sự hạnh phúc khi ở bên anh, cô đã hờ hững với những liên kết suốt đời suốt kiếp tại nơi này. Cô lúc này chỉ biết áy náy, cô có lỗi với gia gia của mình, người đã dùng cả đời che chở và bảo bọc cô, cô nghĩ, tình thương và sự quan tâm của ông cũng không thua kém là mấy so với Xích Triệt.
“Không phải con đã ở đây rồi sao, gia gia không nghĩ con nhớ người à?” Tiểu Thúy cười đáng yêu, cô tinh nghịch gối đầu lên chân ông.
Trong phút chốc, Mệnh Hồ Phỉ như chấn kinh, giống quá, quả thật rất giống. Một cảm giác cực kì hỗn loạn đâm thẳng từ sâu trong cõi lòng, nó như một con quỷ không ngừng ngấu nghiến và chà đạp lên vết thương của ông, thật kinh khủng. Tiểu Thúy, liệu sau này con có theo vết xe đổ đó không, xin đừng, đừng tiếp tục bi kịch này nữa.
Nhìn thấy ánh mắt trở nên ngờ nghệch của Mệnh Hồ Phỉ, Tiểu Thúy khẽ chau mày, cô lay lay ông để ông rời khỏi mớ suy nghĩ khiến mình thất thần kia.
“Gia gia, người không sao chứ?”
“Ta có thể có việc gì?” Mệnh Hồ Phỉ gắng gượng cười. “Đừng lãng đi chuyện khác, hãy nói đi, con về đây chứng tỏ rằng nơi này là nơi duy nhất con còn thấy được sự bình yên và ánh sáng. Vậy cho nên, nếu đã ở đây thì cũng không cần giấu giếm nữa.”
“Gia gia, con đã biết bố mẹ mình chết như thế nào rồi!”
Mệnh Hồ Phỉ trong phút chốc chấn kinh. Khoảng lâu sau đó, ông mới lấy lại được nhịp thở, những nếp nhăn nơi mí mắt dần trở nên dày đặc, sự đau đớn lại lần nữa bùng phát. Thật không ngờ, thứ ông đã cố giấu đi lại rất tự nhiên bị phát hiện, thế giới đúng là nhiệm mầu.
Tại Nguyệt Động.
“Dì có nghe gia gia con nói con đã trở về rồi.” Mệnh Hồ thuần rót chén trà đặt trước mặt Tiểu Thúy.
“Không có gì muốn hỏi ta sao?” Bộ dáng thanh nhã thoát tục vẫn thướt tha thưởng trà. Có lẽ, trà chính là người bạn duy nhất bầu bạn với cô ở đây, vị đắng của nó như xoa dịu đi những nỗi đau cô phải một mình đối mặt, quả thật, một phần nhờ nó mà cô mới vượt qua được.
“Chắc có lẽ gia gia đã nói với dì tất cả rồi.”
“Ừm, mà nếu gia gia con không nói với ta, ta nghĩ con sớm muộn cũng sẽ biết.” Mệnh Hồ Thuần bình tĩnh đáp lại.
Tiểu Thúy nhíu mày.
“Con trở về đây ắt hẳn con đã biết tất cả bí mật của nó. Hơn nữa, chắc là nó đã thừa nhận mọi thứ. Từ lúc con dắt nó đến gặp ta, ta đã biết sẽ có ngày này.”
“Tại sao?”
Mệnh Hồ Thuần mỉm cười: “Rất đơn giản, nó đã động lòng rồi, một kẻ như nó rất cần được sưởi ấm. Cho nên, hẳn nó sẽ để con chạm vào quá khứ của mình. Ta chỉ là không ngờ rằng, sự đen tối trong nó quá lớn, đến nỗi, niềm khát khao của nó trở nên mãnh liệt đến vậy, không quá lâu, nhưng con đã hoàn toàn vén được gần hết bức màn nó đang che dấu.”
“Dì, nhưng bây giờ con thật sự rất khó khăn để đối mặt với anh ấy. Nhưng con không muốn dùng thời gian dài để làm mờ đi vết thương.” Đôi mắt Tiểu Thúy ánh lên sự đau đớn.
“Vì con cũng cần nó phải không?” Mệnh Hồ Thuần nhìn đứa cháu gái của mình thì khẽ lắc đầu. “Mặc dù chúng ta là hồ ly, nhưng lại nhiễm một căn bệnh của loài người, đó là sự tưởng tượng. Con nghĩ bức tường ngăn cách rất lớn, nhưng thực ra, thứ con không muốn vượt qua chỉ là nỗi sợ.”
“Nỗi sợ khiến con hoang mang và vạch ra rất nhiều con đường khác nhau. Con luôn tưởng tượng những thứ xấu nhất có thể lũ lượt kéo đến theo mọi chiều, vì con nghĩ, một khi chúng đến, con sẽ có đủ tâm lí để đối mặt.” Mệnh Hồ Thuần chân thành nhìn Tiểu Thúy. “Nhưng con lại không biết rằng, thứ tạo nên bức tường ngăn cách hai đứa không phải là kí ức đẫm máu của cha mẹ con, mà là nỗi sợ tồn tại trong người con. Chúng kết tụ thành từng viên gạch, mỗi khi con nghĩ ra một tình huống xấu nhất, có nghĩa là, con đang tự xây trên bức tường đó một viên gạch nữa.”
Đôi mắt Tiểu Thúy khẽ chấn kinh, đối với những điều Mệnh Hồ Thuần nói cô chưa từng nghĩ qua, có thật là anh và cô chỉ cách nhau bởi nỗi sợ không thôi. “Nhưng muốn vượt qua được con cần có sự can đảm, con lo lắng mình không đủ sự can đảm đó.”
“Con không cần sự can đảm. Con cần một thứ khác.” Mệnh Hồ Thuần bỏ tách trà xuống, cô nhẹ nhàng bước ra nhìn về sắc vàng chói lọi của những ruộng hướng dương ấm áp bên dưới.
“Là gì?”
“Trái tim mình. Thật ra, trên đời này có những nghịch lí rất buồn cười.”
Tiểu Thúy vẫn đăm đăm nhìn theo bóng dáng cô đơn của Mệnh Hồ Thuần.
“Giống như con vậy, rất yêu và cần nó, đến độ hai đưa đã gần như hòa huyết vào nhau, nhưng con lại một mực gượng ép để rời xa nó. Không phải bây giờ trái tim con đang cực kì bồn chồn và nhung nhớ hay sao. Ta nghĩ, con về đây để chỉ chờ một thứ mà thôi.” Mệnh Hồ Thuần lại mỉm cười.
“Là gì?”
“Bùng nổ. Nghích lí sẽ dẫn đến sự bùng nổ. Một khi bùng nổ con sẽ hành động, bởi vì lúc đó trái tim đã quá giới hạn và cùng cực đau đớn. Vậy tại sao lại cần chờ đến thời khắc đó, khi mọi chuyện không thể thay đổi. Thời gian để từ lúc ngộ ra đến bùng nổ sẽ giày vò chúng ta rất đau, không chỉ con đâu, còn có nó nữa.”
Đôi mắt Tiểu Thúy lóe sáng, một lúc sau, chúng bắt đầu ngấn nước, cô khóc nức nở như một đứa bé bơ vơ và lạc lõng. Đúng vậy, dẫu biết rằng không thể cách xa nhau, sao còn lại dằn vặt và khiến nhau đi từ đau đớn này đến đau đớn nọ nữa chứ.
“Dì, con biết rồi, cám ơn dì, con biết cần phải làm gì rồi.” Tiểu Thúy đáp trong thổn thức.
“Cũng không cần ra đi sớm đến vậy, nơi này dù sao cũng là nhà của con mấy trăm năm rồi. Trở về thăm mọi người đi, họ rất nhớ con đấy.”
Tiểu Thúy gật đầu, nước mắt mặc dù lem hết cả khuôn mặt, nhưng nụ cười của cô đã rạng rỡ như hoa hướng dương. Bỗng nhớ ra điều gì đó, cô quay mặt phía Mệnh Hồ Thuần nói.
“Dì, lần này đến nhà tổ, con có gặp chú Lập Niên nữa.”
Đôi mắt Mệnh Hồ Thuần trong phút chốc khẽ se lại, nước trong trà bắt đầu sóng sánh.
“Vậy sao?” Mệnh Hồ Thuần lạnh nhạt đáp.
“Đúng vậy, lúc đó Triệt có dắt con qua căn phòng của ông ấy. Mặc dù sự tiều tụy hằn rõ trên khuôn mặt của ông, nhưng con vẫn thấy được sự tuấn tú và phi phàm năm xưa của Lập Niên.”
Mệnh Hồ Thuần vẫn không nói gì, cô nhâm nhi hớp một ngụm trà. Không ai biết được rằng, khi nghe đến tên Lập Niên đó, trái tim cô lại thắt chặt. Lúc Tiểu Thúy nói ông tiều tụy đi, lòng cô như cuộn sóng. Đến gặp lại để làm gì chứ, giữa hai người đã là một vực thẳm tội lỗi rồi.
“Nếu dì đã nói với con, sự tưởng tượng tạo nên nỗi sợ và nghịch lí, sao dì không buông tha để đi gặp ông ấy.”
Trong phút chốc, cả không gian như ngưng trọng, ánh mắt Mệnh Hồ Thuần trong giây lát đẫn đờ ra. “Ta khác với con.”
“Con không thấy có việc gì khác cả!”
“Xích Triệt với những việc năm xưa như một người bị hại, nó gần như là người đáng thương nhất trong câu chuyện này. Nhưng Lập Niên thì khác, hắn là người đã đẩy mọi thứ trở nên đẫm máu, ta không có cách nào tha thứ cho hắn được. Hơn nữa, ta và con cũng không giống nhau, trái tim con đang căng tràn tình yêu, còn của ta đã bị thời gian bào mòn và vùi dập.”
Tiểu Thúy không muốn nói nữa, nếu cứ tiếp tục thì không phải sẽ càng vạch ra vô số nỗi đau hay sao. Cô cất bước ra khỏi Nguyệt Động, trước khi hình dáng của Mệnh Hồ Thuần dần biến mất, cô đã nở một nụ cười: “Không phải cuộc đời này là những lần gặp gỡ bất ngờ hay sao, hãy để số mệnh đưa đẩy đi.”
Tiểu Thúy trở về làng, khung cảnh vẫn như xưa, niềm hân hoan và sự ấm áp của mỗi người vẫn còn đó. Mọi người ùa lại yêu mến mà trao những cái hôn ấm áp cho cô, có lẽ đây mới là quê hương thật sự của mình.
“Tiểu Thúy, chúng ta rất nhớ con đấy, thật không có con ở đây, chúng ta như thấy thiếu đi thứ gì đó rất nhiều.”
“Chị Tiểu Thúy, chị về đây có mang quà cho Tiểu Cẩu Cẩu không vậy?”
“Chị Tiểu Thúy, thế giới bên ngoài đẹp lắm phải không chị?”
Trước những câu hỏi dồn dập của mọi người, cô điều tận tình trả lời. Hơn nữa, thật may mắn, cô có đem một chiếc camera về đây. Trong đó, lưu trữ rất nhiều thứ mà cô đã chụp lại ở thế giới bên ngoài.
Mọi người háo hức xem hình ảnh trong chiếc camera đó, họ rạng rỡ như đang được chính mình thám hiểm đến một nơi nào vậy. Bất ngờ, ánh mắt của Tiểu Thúy bắt gặp Lang Canh, anh nhìn cô vẫn chứa đầy sự yêu thương và tình cảm. Bên cạnh, Lang Tâm chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, anh cô giờ đã vô vọng rồi.
Tại một quán trà trên cây nấm trung tâm.
“Hắn đối xử với em tốt chứ?” giọng Lang Canh có chút buồn bã.
“Rất tốt, cám ơn anh.” Tiểu Thúy vui vẻ nói, cô làm sao không biết suy nghĩ trong anh chứ, nhưng thật xin lỗi, cô không thể đáp lại.
“Vậy là được rồi.” Lang Canh cười cười, sự đau đớn và giãy giụa của anh quá dễ để thấy.
“Tiểu Thúy, thế giới bên ngoài rất xinh đẹp có phải không?” Lang Tâm hỏi, cô gái này cũng giống cô, yêu thích sự tự do và mê đắm việc tìm hiểu.
“Đúng vậy, nhiều điều bao la và to lớn đến độ chúng ta sẽ phải ngỡ ngàng.” Tiểu Thúy nói trong háo hức, cô kể nhiều thứ đã thấy qua, từ MIT đến viện nghiên cứu, ngay cả các chuyến đi, sự đẹp đẽ và thơ mộng của Tadami, còn có bệnh viện quÝ tộc H – Hospital.
“Bệnh viện đó như thế nào vậy?” Lang Tâm vô cùng tò mò. Khác với sự đam mê trong chế tạo của Tiểu Thúy, Lang Tâm lại yêu thích y dược, cô có kiến thức uyên bác về các cây thuốc và công dụng chữa bệnh của các loài động vật khác nhau. Có thể nói, Lang tâm là một bác sĩ giỏi ở đây, cả một khu rừng thuốc gần cánh đồng hướng dương cũng do Lang Tâm trồng, đó là gia tài nhỏ bé đáng yêu của cô ấy khi đã nhờ Mệnh Hồ Phỉ tìm dùm và nhân giống.
“Đúng vậy, Holmes quản lí cả viện y học đó, và là người đứng đầu viện nghiên cứu kia bên mảng công nghệ hóa học.” Tiểu Thúy mỉm cười.
“Anh ta giỏi đến vậy sao?” Lang Tâm trầm trồ, quả thật cô rất muốn gặp người đàn ông đó. Để được Tiểu Thúy ca tụng như vậy, hẳn là khả năng buộc phải hơn ngàn người rồi.
“Ừm, cái đầu của anh ấy cho y học là không ai sánh nổi, nên anh ta mới có danh hiệu Quỷ Y Holmes.” Tiểu Thúy trầm trồ, từng nhịp kể khiến cho Lang Tâm như sáng mắt ra, lòng thần tượng không ngừng trổi dậy như dung nham nóng hổi mà phun lên ngun ngút.
“Tiểu Thúy, mình có thể cùng cậu ra ngoài được không vậy, mình rất muốn biết thế giới bên ngoài như thế nào đấy.”
“Tất nhiên.” Tiểu Thúy đáp lại, nhưng cô quay sang nhìn Lang Canh. Trong làng ai cũng biết, Lang Canh gần như chủ trong nhà, anh nâng niu và yêu thương đứa em gái Lang Tâm này biết bao nhiêu. Cho nên, trước quyết định mang tính hệ trọng cả cuộc đời cô ấy, cô cần có sự cho phép của anh.
Lang Canh khẽ thở dài: “Thôi được rồi, nếu em muốn thì đi đi, vườn thuốc anh sẽ chăm sóc, dù sao sống cùng em rất lâu rồi, anh cũng học hỏi không ít từ y thuật của em.” Lang Canh sao không đọc được sự ao ước của em gái mình chứ, nó là một người có tài. Cho nên, là một người anh, anh không nên cầm tù sự nở rộ của nó, hơn nữa, anh rất yên tâm nếu có Tiểu Thúy bên cạnh chăm sóc cho cô em gái khờ khạo của mình.
Lang Tâm ngân ngấn nước mắt, cô bay sà vào lòng Lang Canh nức nở. “Cám ơn anh anh trai, em sẽ nhất định trở về mà.”
Tiểu Thúy nhìn cảnh trước mặt thì khẽ mỉm cười. Cô biết rất rõ, mọi người ở đây điều có khao khát muốn vươn ra khỏi nơi này, nhưng do đã sống quá lâu ở Muôn Trượng, họ đã được bảo bọc và che chở bởi bàn tay của gia gia cô. Chính vì thế, họ gần như mất đi sức chống cự với mọi thứ, sự lo sợ khiến họ không dám mạo hiểm. Cho nên, một người như Lang Tâm, cô nghĩ, sự bùng phát của cô ấy thể hiện một lòng gan dạ có thể thấu hiểu được.
Tại căn nhà gỗ.
“Ngày mai con sẽ đi sao?” Mệnh Hồ Phỉ hỏi.
“Đúng vậy, lần đi về này đã giúp con có một sự giải thoát. Những thứ trong quá khứ không có quyền ám ảnh tương lai của con.” Tiểu Thúy mạnh mẽ trả lời.
Mệnh Hồ Phỉ khẽ nhếch môi. Qua việc lần này, hi vọng những bí mật có thể một lần nữa được chôn dấu thật sâu không tìm thấy nỗi, vĩnh viễn cũng đừng bị đào bới và vạch trần.
“Hi vọng có thể như con nói.”
Tiểu Thúy bỗng ngồi xuống cạnh Mệnh Hồ Phỉ, đầu gối lên chân ông, đôi mắt to tròn miên man đầy đẹp đẽ. “Gia gia, người yên tâm đi, con sẽ sống rất tốt thôi mà. Anh ấy và con đã kết chặt sinh mạng vào nhau rồi, không thể tách bạch được nữa.”
“Ta cũng mong là thế. Người như nó nếu đã hứa hẹn, thì ắt hẳn sẽ làm đến cùng.” Mệnh Hồ Phỉ khẽ vuốt mái tóc dài mềm mượt của cô, lòng có chút vững tâm. Ông rất tin tưởng lời hứa kia, nếu là người Xích Triệt muốn cả đời này bảo vệ và che chở nhất, chắc chắn nó sẽ làm đến cùng, bản tính cuồng ngạo và tranh đấu bẩm sinh kia không phải một dạng có thể xem thường được.
Tiểu Thúy khẽ mỉm cười, đôi mắt cô bỗng thiếp đi. Có lẽ giờ phút này, cô cảm thấy bình yên và hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian vừa qua. Mọi nỗi đau và sự nặng nề như được trút bỏ, lòng cô thảnh thản và dịu yên như con nước trong River Flows in you vậy.
Sáng hôm sau.
Bầu trời ở Muôn Trượng luôn bắt đầu bằng những ánh nắng chan hòa nhất, không chói lọi như Mặt Trời ở xích đạo, cũng không âm u và lãnh lẽo như những ngày cận đông ở các nước ôn đời. Nó dìu dịu và trong xanh, nó thanh sạch không chút khói xe và sự ồn ào của xã hội.
Tiểu Thúy cùng Lang Tâm rời khỏi trong sự tiễn đưa của mọi người. Có lẽ do đã trải qua một lần chia ly trước đó, Tiểu Thúy không cảm nhận sự thay đổi quá đỗi to lớn như Lang Tâm. Cô gái bên cạnh cô, sà vào lòng anh trai mình mà thổn thức, sự vương vấn đó cô có thể hiểu được, nhưng dù sao đi nữa, động lực luôn chiến thắng sự ràng buộc không phải sao.
“Nếu có một ngày cảm thấy ngụy ngã, hãy tìm về đây, chúng ta luôn sẵn lòng đón rước các con.” Mệnh Hồ Phỉ mỉm cười phúc hậu.
“Gia gia, nhất định, nơi này đã gắn bó với những kí ức yên bình và đẹp đẽ của tụi con. Mãi mãi về sau, chúng cũng không thể nào xóa nhòa được.” Tiểu Thúy mạnh mẽ thốt lại.
“Được rồi, tụi con đi đi.”
Tiểu Thúy cùng Lang Tâm từng bước cách xa đám người Mệnh Hồ Phỉ. Những cánh tay vẫy chào họ dần dần nhỏ lại và biến mất. Có lẽ cả Tiểu Thúy cùng Lang Tâm cũng không ngờ rằng, những chuyển biến sâu sắc sau này cũng tại đây mà nổ ra dữ dội, những cánh tay kia cũng vì vậy chỉ còn là những kí ức lu mờ đầy đau đớn.