“Ai lại chơi trò thách đố khó khăn như thế nhỉ?” Asha khẽ thở dài, đối với cô, tâm sức để thách đố người khác thật không có.
“Là một người, ông ấy cũng đánh đố không tồi.” Tiểu Thúy nhớ lại hàng chuỗi các ẩn dấu đằng sau câu mật mã này, thật là cả một đoạn đường gian nan, cô cũng không tưởng tượng nỗi, có thứ gì trong lăng mộ kia lại khiến Kai vô cùng cẩn thận như thế chứ.
“Vậy câu cuối cùng này, cậu nghĩ ông ta sẽ chơi trò gì nữa?” Asha ngẫm nghĩ, không phải chữ hóa số nữa chứ, thật là phiền phức mà.
“Nó chỉ ột nơi, cậu nghĩ nơi nào sẽ phù hợp với câu nói ‘nơi liên kết hai trái tim đồng nhịp?”
“Cái này thì mình biết đấy.” Asha cười đắc chí.
“Cậu biết?” Tiểu Thúy thoảng thốt, hay lắm, nếu như Asha biết được, thật là đỡ phải suy nghĩ mà: “Vậy nó là nơi nào?”
“Nhà thờ.” Asha trả lời.
“Nhà thờ ư?” Tiểu Thúy khẽ chau mày, sao lại có thể như vậy, không phải Kai muốn ám chỉ một nơi sao, sao lại là nhà thờ lúc này, liệu đáp án của Asha có đúng không đây.
“Tại sao cậu lại nghĩ là nhà thờ?” Tiểu Thúy quay sang Asha hỏi.
“À, theo suy nghĩ của mình thì rất đơn giản, không biết liệu có đánh đố gì ở đây hay không thôi.” Asha ung dung đáp.
Câu nói của Asha làm cho Tiểu Thúy nhớ lại lời của Xích Triệt. Anh đã từng nói với Hiroshi rằng, nếu cứ tiếp tục tưởng tượng mà lôi từng góc khuất của vấn đề, thì rất dễ bị sa lầy vào thế bí. Cho nên, mọi thứ cứ đi theo con đường đơn giản nhất. Mà cũng đúng như anh nói, những ẩn ý của Kai quả không cần những lập luận chi tiết, nó nhìn rất xa xôi nhưng đi đến thì lại rất gần.
“Cậu nói thử xem.”
“Hai trái tim đồng nhịp ám chỉ là yêu nhau tha thiết, vậy cho nên, nơi liên kết hai trái tim ấy chỉ có thể là nhà thờ thôi.” Asha suy luận, sau đó nhìn qua Tiểu Thúy cười ranh mãnh: “Không lẽ cậu nghĩ, trên chiếc giường xa hoa của cậu, cũng có thể liên kết hai trái tim đồng nhịp à.”
Tiểu Thúy nghe lời của Asha thì không biết còn từ gì để diễn tả nữa, người bạn này của cô rõ là xấu xa từ trong suy nghĩ mà.
“Cậu nói cũng không sai, chỉ có nhà thờ mới là nơi liên kết hợp lí nhất.” cô cũng không có nghĩ đến một nơi khác tốt hơn đáp án này. Rõ ràng rằng, Charles Hunter đang kể cho tất cả mọi người nghe câu chuyện đau đớn nhất của ông ấy. Cho nên, việc hi vọng đem người con gái ông ấy yêu vào nhà thờ là chuyện rất đỗi hợp lí.
Tiểu Thúy suy nghĩ đôi chút thì quay sang nói với Asha: “Asha, mình muốn những điều mình và cậu nói hôm nay phải giữ bí mật có được không. Chuyện này rất hệ trọng, mình không muốn cậu dính dáng vào.” Tiểu Thúy rất lo lắng và kèm theo áy náy khi lôi cả Asha vào chuyện này. Không tính đến việc Xích Triệt sẽ sai người giám sát Asha mọi lúc mọi nơi, thì việc bị người của tên Winkle không rõ lai lịch kia bám đuôi sẽ gây ra mối nguy hiểm to lớn cho cô ấy.
“Được, mọi thứ chỉ có cậu với mình biết thôi.” Asha giơ tay thành hình chữ OK ám chỉ đồng ý. Mặc dù cô cũng không hiểu vì sao chỉ mấy câu đố ấy lại khiến Tiểu Thúy lo lắng như vậy, nhưng cô cũng thừa hiểu thế lực phía sau cô ấy cũng không hề nhỏ, chỉ cần nhìn Hiroshi thôi cũng đủ dọa người rồi.
Đã qua những ngày sinh tử, Tiểu Thúy cũng bắt buộc trở lại trường học cùng với Magnet. Nhưng có điểm rất lạ, đó là Ngạo Dận đã không còn ở đó nữa, cô hỏi Magnet thì biết được, anh đã trở về nước để giải quyết một vài chuyện. Chính vì như vậy, Tiểu Thúy cũng không có cơ hội để đào sâu vào những bí mật năm xưa, những ham muốn để vạch trần mọi góc khuất trong ba gia tộc đều không thể thực hiện.
Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi Xích Triệt rời khỏi Viện Nghiên Cứu. Cô nghĩ, công việc hẳn là rất quan trọng mới khiến anh gác bỏ trách nhiệm đi tìm lăng mộ của Charles như thế, vậy liệu có nguy hiểm hay không đây, trái tim cô mỗi phút mỗi giây đều đập loạn nhịp khi chờ đợi thông tin từ anh.
Kể về Asha, những ngày gần đây cô ấy đã trở nên vui vẻ hẳn, nhưng bất ngờ nhất là cô ta dễ dàng tiếp nhận Hiroshi vào nhà ăn ké, quả là có thứ gì khó nói ở đây.
Lang Tâm đã bắt đầu quen với mọi thứ hơn, cô ấy cực kì chăm chỉ. Cho nên, trợ lí còn lại của Holmes - Cell - rất có thiện cảm về cô ấy. Nhưng mấy ngày này, Holmes cũng vắng mặt cùng với Xích Triệt nên cô ấy trông buồn đi rõ thấy. Tâm tư mỏng manh này của Lang Tâm cô sao không biết chứ, chờ đợi gặp người mình ngưỡng mộ thật là thời gian đằng đẵng trôi mà.
Hai giờ sáng ở Ốc đảo Mặt Trời.
Trời mùa Đông đã đến. Mặc dù còn lâu mới có tuyết, nhưng sự lạnh lẽo đã bao trùm khắp mọi ngóc ngách, đặc biệt là những thành phố miền Bắc như Boston này, cái lạnh càng thấm đẫm nét tê tái hơn.
Tiểu Thúy nằm co ro trên chiếc giường lớn cực kì xa hoa, cơ thể cô gói gọn trong một chiếc chăn trắng, đôi lúc cánh tay cô vô thức đặt qua vị trí bên cạnh như chờ mong hơi ấm quen thuộc, cô quả thật nhớ anh đến phát điên rồi.
Bỗng cửa phòng được nhè nhẹ mở ra, một thân ảnh cao lớn với đôi mắt văng đầy tơ máu đã xuất hiện. Bộ đồ đắt giá của anh vẫn không đổi, nó vẫn là thứ Tiểu Thúy chuẩn bị cho anh hai ngày trước, có điều, trên đó đã có những vệt bụi trông thấy. Anh thật là một kẻ khi đã lao vào công việc thì mọi thứ sẽ bất chấp tất cả mà.
Anh cởi ra chiếc áo vắt trên đầu giường, sau đó cả cơ thể chầm chậm nằm vào vị trí bị khuyết trên đó, vị trí mà anh đã khắc sâu vào tâm khảm của mình. Anh vòng tay qua cơ thể nhỏ nhắn anh yêu quí, mùi hương của cô như xối sạch những dơ bẩn trong hai ngày qua của anh, thật dễ chịu và ấm áp, thật là một dòng nước tươi mát và dập tắc đi tất cả những đau đớn và lo toan đang ngự trị trong cõi lòng anh.
“Anh về rồi sao?” Tiểu Thúy cựa mình, niềm vui đã thể hiện vô thức trên khuôn mặt cô, những đụng chạm nhỏ nhất của anh đã khiến giấc mơ trong cô đơn của cô bị xóa sạch, cảm giác đó thật tuyệt.
Cô đưa bàn tay chạm vào anh, khẽ vuốt ve: “Có vẻ gầy đi không ít.” Tiếng nói phát ra chứa đựng một sự chua xót.
Xích Triệt vẫn dùng ánh mắt khao khát nhìn cô, nhìn những hành động từ lúc cô tỉnh giấc đến giờ, trái tim anh như bị nhúng vào một biển ấm áp và hạnh phúc. Đôi môi anh phút chốc rơi xuống từng chút mà thưởng thức và cướp đoạt. Nụ hôn như những mạch nước ngầm sôi sục, không chịu đựng được mà tách khỏi lớp đất, bung tróc mà phúng mạnh lên không trung.
Tiểu Thúy càng không chịu đựng được mà quyến luyến lấy anh, cô ôm cổ anh, cô gắng thỏa mãn những đòi hỏi đang phun trào trong anh.
Kể từ đêm đó, Tiểu Thúy luôn có một cảm giác khó nói thành lời, anh dường như trở nên muốn ‘trói’ cô ngày ngày phải ở bên cạnh mình. Như hôm nay vậy, đáng lẽ cô và Magnet có một tiết bồi dưỡng riêng ở trường nhưng anh lại một mực bắt buộc cô phải làm trong phòng nghiên cứu tầng . Nói đúng hơn, anh muốn cô lúc nào cũng trong tầm mắt của mình, không rời không dịch khỏi cái nhìn của anh, điều này bỗng làm lòng Tiểu Thúy dấy lên một nỗi bất an khó nói.
Cô cũng có vài suy tưởng cho hành động che chở quá mức này của anh. Liệu kẻ thù đã hành động rồi hay sao, hoặc mối nguy hiểm to lớn nào đang rình rập buộc anh phải đối phó một cách tạm thời như thế chứ.
Tâm sự này cô cũng có đi gặp Asha hỏi, cô ấy bảo rằng, việc Xích Triệt có những biểu hiện kì lạ như thế rất liên quan đến cảm giác mất an toàn. Vì một người đâm ra nỗi sợ đánh mất gì đó, thì tiềm thức của họ luôn cố tạo ra những lí do để nếu giữ thứ đó, hẳn anh đã rơi vào trạng thái này rồi.
Tại ngôi nhà tổ của gia tộc Hunter.
Cửa một căn phòng xa hoa dành cho những người thuộc huyết thống Hunter được mở ra, trên giường xuất hiện hàng loạt các thiết bị chữa trị tân tiến nhất. Một người đàn ông tiều tụy đang nằm trên đó, ông ta được duy trì mạng sống bằng những thiết bị trợ thở đặc biệt, máy điện tâm đồ luôn dao động lên xuống ổn định, chứng tỏ tình trạng của ông ấy vẫn còn kiểm soát được.
Holmes nhè nhẹ đẩy cánh cửa, theo sau anh là một thân ảnh nhẹ nhàng và tao nhã, đôi chân của cô ta có chút run rẩy.
“Vào đi, chủ nhân bảo tôi đem cô đến gặp ông ta.” Holmes nhìn người phụ nữ kia, lời nói lạnh tanh không chút nhiệt lượng, có lẽ chính anh lúc này cũng thật sự không biết bản thân mình có thật là đang trải qua hiện thực hay là một giấc mơ nữa.
“Ông ấy duy trì tình trạng này bao lâu rồi?” ánh mặt của người phụ nữ đó từ lúc bước vào phòng đã không thể nào rời khỏi chiếc giường kia, có đôi chút đo đỏ, Holmes đoán là nó sẽ bật khóc nếu không có anh ở đây.
“ năm rồi” Holmes đáp lại, sau đó tiến về phía cửa.
Trước khi đi, anh truyền đạt lời nói cuối cùng của mình đến với người phụ nữ ấy: “Chủ nhân nói rằng, cô tốt nhất nên ở đây một khoảng thời gian đợi sự sắp xếp của ngài ấy.” Dường như còn quên điều gì đó, Holmes tiếp tục: “Cô Mệnh Hồ Thuần, tình trạng của ông ấy được xem là không muốn tỉnh dậy, nếu có thể, hãy giúp ông ấy đi.”
Sau khi đợi Holmes rời khỏi, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống…
Tại viện nghiên cứu tầng .
Tiểu Thúy rạng rỡ trình bày lại những gì mình và Asha đã tìm ra trong mấy ngày này, quả thật, nhờ có cô mà những rắc rối về thách đố chỉ còn vướng bận ở một câu cuối nữa thôi. Điều này khiến ọi người đều vui mừng và phấn khích, nhưng chỉ trừ hai người duy nhất ở đây không cười nổi, đó là Xích Triệt và Holmes. Đơn giản, những sự việc xảy ra trong hai ngày qua làm cho họ giống như vừa lơ lửng trên không trung thì bị thô bạo mà dẫm đạp xuống mấy tầng địa ngục, khó có thể chịu đựng được.
“Tốt lắm Tiểu Thúy, em thật rất giỏi.” Hiroshi cảm thán, anh giơ ngón tay cái biểu thị sự nể phục cho cô gái nhỏ trước mặt này.
“Cũng không có gì cả mà.” Tiểu Thúy mỉm cười, quả thật ở trong lời giải đó có một phần lớn công sức của Asha, nhưng vì sự yên bình của cô ấy tốt nhất là đừng khuấy động phong ba thêm nữa.
“Vậy chúng ta còn mỗi câu cuối thôi. Chúng ta có được gợi ý là nhà thờ, nơi chôn cất là Anh quốc vậy phạm vi sẽ được thu hẹp rất nhiều.” Hiroshi mừng rõ lên tiếng, cuối cùng cũng sắp vượt qua nhưng rắc rồi về suy luận rồi, điều này thật nhọc nhằn và chả có hứng thú chút nào với anh cả.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra lăng mộ của Charles Hunter. Vì theo như tin tình báo, lũ người đằng sau bóng tối kia đang tích cực truy lùng rồi đấy.” Xích Triệt ở giữa lên tiếng, đôi tay anh vẫn một mực ôm chặt Tiểu Thúy trong lòng như chiếm hữu tột bật.
“Bọn chúng dám đương đầu với chúng ta hay sao?” Hiroshi khinh bỉ.
“Hiroshi, lần này không thể xem thường được. Trừ gia tộc Ưng, đây là thế lực khá lớn dám đối đầu trực diện với chúng ta lúc này. Để thu thập được động tĩnh của bọn chúng, không ít thợ săn tinh nhuệ trong gia tộc phải hi sinh rồi đấy.” Arsenè nói trong điềm tĩnh, nhưng những lời cảnh báo của anh thì ai cũng hiểu rõ. Các thợ săn tinh nhuệ của gia tộc Hunter được huấn luyện cực kì khắt khe, thế mà để tiếp cận với tổ chức kia lại đổ máu không ít, điều này chứng tỏ thế lực ấy có một kết cấu chặt chẽ và khó đánh hơi đến nhường nào, địch trong tối ta ngoài sáng, rất có khả năng chúng sẽ công kích vào những yếu điểm của ta lúc nào không hay.
Tiểu Thúy khẽ nhìn qua Xích Triệt, vậy đây có phải là lí do giải thích hợp lí những chuyện mấy hôm nay hay không, hành động bảo vệ nghiêm ngặt của anh chính là đề phòng bất trắc có thể xảy ra?
“Vậy chúng ta hãy nhanh lên đi!” Tiểu Thúy nói, sau đó cô đọc vang câu cuối cùng, gợi ý duy nhất dẫn đến lời giải cho lăng mộ.
“Con quỷ bị giết chết, nó bị một chiếc cày đóng qua người, sau đó tất cả mọi người hướng cơ thể nó về phía Mặt Trời để ánh sáng có thể thiêu đốt nó.”
“Sao nghe qua có vẻ giống như Chúa bị đóng đinh vào cơ thể vậy nhỉ?” Hiroshi hỏi.
“Hiroshi, anh cần biết rõ, mật mã cuối cùng này giành để giải cho phương hướng chứ không phải giải cho tên địa danh hoặc sự vật sự việc nữa. Cho nên, chúng ta từ những câu nói này phải tìm ra chỉ dẫn cho hướng ngôi nhà thờ mà Kai đã ngụ ý trong tờ phổ nhạc kia.” Tiểu Thúy nhắc nhở.
“Tiểu Thúy nói không sai, khi chúng ta suy đoán nơi chôn cất là ở Anh quốc, mặc dù việc đoán ra câu đố là nhà thờ đã giúp chúng ta khoanh vùng rất nhiều, nhưng số lượng nhà thờ ở nước Anh phải nói là vô số kể trải dài từ Bắc xuống Nam. Chính vì lẽ đó, đoán được phương hướng sẽ giúp chúng ta biết được nơi nào cần đến.” Arsenè tiếp tục cất tiếng.
“Em nghĩ Kai sẽ chọn cho Charles Hunter một nhà thờ cũng khá nổi tiếng, hoặc rất có thể, ngay từ đầu, Charles đã có ý định sẽ được chôn trong một nhà thờ cũng không quá tầm thường.” Tiểu Thúy chống cằm có chút suy nghĩ.
“Tại sao em lại cho là thế?” Xích Triệt ngối kế bên ngước mắt xuống nhìn cô.
“Vì không một cô gái nào muốn hôn lễ của mình là tầm thường cả, Charles Hunter có vẻ như rất yêu cô gái đó, không thể nào ông ấy chịu cho người con gái của mình có chút ấm ức, nói chính xác, nếu có thể, ông ấy sẽ tổ chức hôn lễ cực kì xa hoa trong một nhà thờ nổi tiếng.” Tiểu Thúy khẽ mỉm cười, sau đó ngước nhìn anh, đôi mắt hai người trong phút chốc giao nhau, bỗng hàng ngàn tia lửa điện như kết nối xuyên qua không khí mà chạm vào nhau.
“Em cũng muốn vậy?” Xích triệt nhìn cô bằng một ánh mắt dịu dàng như nước chảy, Tiểu Thúy hoàn toàn có thể cảm nhận chút chờ mong trong đó.
Lời nói của anh không chỉ làm cho Tiểu Thúy bất ngờ mà làm cho ba kẻ ở đây cảm thấy sửng sốt. Vậy là chủ nhân của họ thật sự đã muốn cô gái trước mặt này trở thành nữ chủ nhân thực sự trong gia tộc rồi, vì lời nói của anh chính là một lời không đổi, vậy đây có xem là lời cầu hôn không đây.
“Em không trả lời chứng tỏ rất tán thành với ý định này.” Xích Triệt khẽ mỉm cười, nụ cười của anh trong phút chốc trở nên rạng rỡ nhưng trong đó chứa đôi chút ngây ngô như một đứa trẻ vừa được thỏa mãn vì thưởng kẹo vậy.
“Ừm, ừm” tiếng ho khan của ba người ở đây như kéo cả hai người trở về thực tại. Vấn đề gấp rút chính là tìm ra lăng mộ trước đã, còn về chuyện tình cảm kia thì…có nói cũng không thay đổi được nữa rồi.
“Thực ra, từ khi Tiểu Thúy nói gợi ý là nhà thờ ta đã ngẫm nghĩ câu sấm cuối cùng này rồi.” Xích Triệt khẽ cong môi thành một nụ cười đắc ý, ánh mắt như cháy sáng một ngọn lửa của sự tự tin, điều này chỉ chứng tỏ…anh đã thấy cái gì đó.
“Anh đã tìm ra?” Tiểu Thúy ngước hỏi, người đàn ông này càng ngày càng đáng cho cô khâm phục mà.
“Qua lời nói của em, có thể xác định đến % rồi.” Anh cũng nhìn cô đáp lại.
“Vậy nó ở đâu vậy chủ nhân? Thuộc hạ thật muốn biết là Charles đã chôn cất ở nơi nào?” Hiroshi rối rít.
“Các ngươi có còn nhớ câu đầu tiên của lời sấm không. Lúc đầu, chúng ta đều nghĩ nó chỉ mở ra thời gian để giải câu thứ hai, nhưng ta nghĩ, một vai trò nữa của nó chính là…để giải câu cuối cùng này.”
Bầu trời bắt đầu ló dạng, ngày mới sắp đến, mặt trời lấp ló trên một ngọn núi.
“Vậy là như thế nào?” Holmes kế bên hỏi, anh không biết chủ nhân của anh muốn ngụ ý gì.
“Ở câu cuối cùng này, đúng như Tiểu Thúy nói, nó dùng để chỉ phương hướng, tức có nghĩ là nó sẽ chỉ cho chúng ta biết ngôi nhà thờ đó ở hướng nào trên nước Anh. Tiểu Thúy cũng có nói rằng, Charles có lẽ sẽ muốn chôn cất ở một nhà thờ không tầm thường, ta nghĩ lập luận này cũng không sai.”
Xích Triệt dừng lại nhìn những ánh mắt chăm chú kia thì khẽ cười nói: “Con quỷ vẫn đóng vai trò như chìa khóa cuối cùng, hãy xem đi, ở câu cuối có nói rằng, con quỷ bị trói lại và hướng về phía Mặt Trời để đối mặt với sự thiêu đốt, vậy các ngươi nghĩ hướng đó sẽ là hướng gì.”
“Là hướng Đông.” Tất cả bốn người cùng reo lên.
“Đúng vậy, câu đầu tiên có vai trò chính là như thế. Nó ám chỉ Mặt Trời đang mọc lên và hướng con quỷ về phía đó chính là Kai đang nói với chúng ta ngôi nhà thờ kia ở hướng Đông - hướng Mặt Trời mọc lên.”
“Nhưng chỉ hướng Đông thôi thì không thể xác định được gì cả, có rất nhiều nhà thờ theo hướng Đông.” Hiroshi rầu rĩ, nếu tìm hết chắc sẽ tốn không ít công sức đấy.
“Ta vẫn chưa nói hết.” Xích Triệt lại vang vọng lời nói của mình.
“Ý anh là còn một hướng nữa.” Tiểu Thúy hỏi.
“Đúng vây, hơn nữa, lần này gợi ý sẽ giúp chúng ta khẳng định là Charles Hunter chôn ở Anh, chứ không phải là Trung Quốc.”
“Là gì?”
“Ngoài hướng về mặt Trời, trong câu sấm kia còn thứ gì nữa?” Anh mỉm cười.
“Thứ gì à…” Cả bốn người ngẫm nghĩ.
“Là chiếc cày!” tất cả đều reo lên.
“Thì ra là như vậy, hướng cuối cùng chính là…hướng Bắc, hay nói đúng hơn, ngôi nhà thờ đó ở hướng Đông Bắc của nước Anh.” Tiểu Thúy vui mừng reo vang.
“Tiểu Thúy, có thể nói cho anh biết tại sao không?” Hiroshi ngán ngẫm mà vò đầu.
“Hiroshi, lúc nào ngươi cũng lẹt đẹt chạy sau như thế chứ.” Holmes mỉm cười châm chọc.
“Câm miệng đi, ta có hỏi đến ngươi sao!” Hiroshi bực dọc, không hiểu cũng phải thôi, cái cày thì có liên quan gì đến hướng Bắc chứ.
“Ta nghĩ, ngươi chu du trên biển nhiều như vậy lại không biết ý nghĩ của các chòm sao thì quả thật rất bất ngờ đấy.” Holmes lắc đầu cười cười.
“Chòm sao ư?”
“Hiroshi, sao Bắc Đẩu trong nhận thức ở mỗi quốc gia sẽ có một hình dạng khác nhau. Như theo người Anh, họ cho rằng, bảy ngôi sao trong mảng sao này lại giống một ‘cái cày’. Cho nên, trong câu nói của Kai, ông ta muốn ám chỉ đến chòm sao Bắc Đẩu, vì vậy, hướng cuối cùng không phải hướng Bắc thì còn là gì nữa.” Tiểu Thúy ôn tồn giải thích.
“Thì ra là vậy, chủ nhân càng khẳng định Charles chôn ở nước Anh là do Kai đã trao gợi ý cuối cùng chính là ở quốc gia này phải không?” Hiroshi bỗng vui mừng, cuối cùng cũng hiểu được cái lời lẽ đáng chết này rồi.
“Đúng vậy, ngôi nhà thờ kia ở Anh quốc và nằm ở phía Đông Bắc của quốc gia này.”
“Nhà thờ Durham” đồng loạt cả ba âm thanh là Arsenè, Hiroshi và Holmes đều vang lên. Nếu như theo lời Tiểu Thúy nói, một nhà thờ nổi tiếng và vị trí của nó phù hợp với lời giải ở trên thì chỉ có thể là Durham mà thôi, một trong những thắng cảnh đẹp và linh thiêng nhất nước Anh