Quả nhiên đúng như lời M nói, cục diện bắt đầu bất lợi cho bọn người của Xích Triệt khi họ dần dần bị dồn vào thế giữa, còn hai bên là móng vuốt của kẻ thù. Cả Xích Triệt lẫn Tiểu Thúy cũng không biết được, liệu hai bọn người kia có thông đồng hay không, cô và anh đều không chắc chắn mối liên hệ giữa hai tổ chức đang truy sát mình là như thế nào.
Còn về hướng gia tộc thợ săn, vừa khi có biến, Arsenè đã cấp tốc thông báo với những bộ phận thợ săn vòng ngoài, yêu cầu tiếp viện ngay tức khắc. Tuy nhiên, phải mất nửa tiếng sau bọn người kia mới có thể xuất hiện, ngay cả khi dùng đến máy bay hiện đại nhất của gia tộc.
Chưa đầy năm mươi mét, Xích Triệt, Tiểu Thúy cùng M đã thấy nhóm người của Bee và Squarrel đang tiến về phía mình. Số lượng ban đầu của họ cũng không nhiều nhằm tránh đá động quá lớn đến những người xung quanh, chỉ người, nhưng lúc này chỉ còn người, thật là đã hi sinh không ít. Còn về hướng của Arsenè và Hiroshi, họ đã tự tay tiêu diệt hơn tên, thế nhưng, số người của kẻ thù quá đông khiến họ không thể nào cầm cự nổi, họ chỉ còn biết vừa đánh trả vừa lui về đợi yểm trợ mà thôi.
"Đứng ở giữa anh và M!” Xích Triệt lạnh giọng lên tiếng. Cả ba người đang nấp trong một rừng cây trụi lá, họ gần như không có thứ gì để che đỡ cho những luồng đạn như gió lốc của kẻ thù.
"Tia X vàng, ngươi lần này lại đưa ta vào cục diện khó khăn như thế, e là ta sẽ kiếm lời không ít sau vụ này rồi.” M khẽ cười, trong giọng nói không hề mang chút sợ sệt, như thể anh ta chả hoảng loạn với thế cục bị bao vây trùng điệp như vậy.
Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo chiếc mặt nạ ở bên trên. Rất kì lạ, chiếc mặt nạ không hề có thứ gì buộc lại cả, nó được dính thẳng vào người đàn ông này như hai khối nam châm vậy. Thế nhưng, thứ còn khiến Tiểu Thúy chú ý hơn là trên tay người đàn ông này đang cầm sẵn hàng loạt mũi phi đao, một loại vũ khí rất bén nhọn nhưng lại là thứ thô sơ trong thời đại công nghệ tiên tiến này. Anh ta muốn làm gì đây, chiến đấu với những làn đạn pháo bằng mớ sắt thép lỗi thời thế sao, trời ạ, hẳn chưa kịp ném ra thì đạn đã cắm vào đầu anh ta mất rồi.
"Cô gái, đừng nhìn tôi giống người kì bí như thế. Chỉ là phi đao thôi mà!” M cười cười, sau đó, nhanh như cắt, tay anh ta ném từng hồi phi đao về phía trước.
Thời khắc phi đao ném đi cũng là lúc bọn người Hiroshi gấp rút đi đến. Cả hai bên lao vào tấn công nhau như thể lũ người của Xích Triệt là một miếng thịt, còn bọn họ lần lượt là lũ quạ đen và diều hâu vậy.
Giống với suy đoán của Xích Triệt, bọn người kia không hề biết nhau. Một bên vô cùng tàn độc, nả súng không thương tiếc, bên còn lại cũng không hề kém, nhưng bọn chúng không có dấu hiệu muốn giết chết lũ người của Xích Triệt ngay lúc này, hơn nữa, bọn chúng còn phản công lại cả lũ khát máu hướng Hiroshi.
Cuộc diện trở nên hỗn loạn, họ chỉ biết dựa vào màu áo và y phục của nhau để ra đòn. Thế nhưng, không phải lúc nào luồng đạn cũng nhân từ cho ai, kể cả khi người đó có là đại thủ lĩnh đi chăng nữa. Những luồng đạn va quẹt nhau, giao nhau rồi đâm toạt những thứ nó đi qua.
"Cẩn thận!” Xích Triệt khẽ nhíu mày, anh dùng cả người che chắn cho Tiểu Thúy, giúp cô tránh được một viên đạn sượt qua lúc M đang để ý chiến đấu ở hướng khác.
"Phập” Arsenè ngay tức thì che cho anh, cả hai người đồng loạt rơi xuống lòng sông hung dữ đang gào thét, con nước như vũ bão cuốn trôi bọn họ ra giữa dòng, chỉ còn chừa lại một màu máu đỏ tươi đang cuộn trào ghê rợn.
"Triệt!”
"Chủ nhân!”
Đồng loạt cả Tiểu Thúy, Hiroshi và M đều quay lại, thế nhưng họ không còn thấy anh trồi lên nữa. Ngay tức khắc, Tiểu Thúy không nghĩ ngợi mà lao vào dòng sông thê lương đến lạnh buốt, thế nhưng, cô lại quên một điều, cô không bơi giỏi, hơn nữa, con sông Wear lúc này lại đang chảy xiết đến vậy, nước lạnh như muốn đóng băng máu trong người, có thể giết chết những hơi thở chìm xuống ngay lập tức.
Hiroshi bỗng trừng mắt, anh ngay tức khắc định lao theo.
"Keng” một tia phi đao đã đỡ cho Hiroshi một đòn đạn chí tử vào đầu. M nhanh chóng lôi anh vào một gốc cây trú ẩn.
"Buông ta ra!” Hiroshi như đang phát điên lên được. Chủ nhân, Tiểu Thúy và Arsenè đã bị rơi xuống sông, cơ hội sống sót trong gang tấc, anh làm sao có thể ở đây nữa chứ.
"Bình tĩnh lại đi! Bây giờ việc cần làm chính là thoát khỏi lũ người này, sau đó điều động người tìm kiếm họ dọc bờ sông. Ngươi nghĩ, nếu ngươi lao xuống đó thì sẽ cứu được bao nhiêu người. Nếu họ cố gắng sống sót, thì khả năng duy nhất chính là bơi vào bờ, chỉ cần chúng ta nhanh hơn bọn người kia mà tìm được họ, họ sẽ an toàn.” M quát to, rất may mắn, những lời nói của anh đã khiến Hiroshi hoàn hồn. Đúng thế, nếu lúc này anh lao vào con nước ấy, vậy ai sẽ được cứu và ai sẽ bỏ lại đây, không sai, anh quá hoảng loạn mà đánh mất suy nghĩ, anh thề anh sẽ không để bọn họ có mệnh hệ gì. Hiroshi tự nhủ. sau đó đôi mắt của anh trở nên cực kì khát máu, nó đỏ rực như lửa và nguy hiểm như sói.
Hiroshi đứng lên, anh thả giọng vào máy bộ đàm. "Nếu lũ chết tiệt các người năm phút nữa mà không đến, ta sẽ đồ sát tất cả.” Giọng nói đầy băng lãnh nhưng cũng cực kì rợn người. Lũ thợ săn trên máy bay như muốn ngừng thở, dùng tốc độ tối đa như xé gió mà bay đến.
"Ta sẽ làm thịt tất cả bọn chúng.” Hiroshi cầm một khẩu súng ống dài, thân người ẩn vào một thân cây lớn, đầu súng đưa ra ngoài. Ngay lập tức, hàng loạt vỏ đạn rơi tứ tung trên mặt đất, đến nỗi M còn phải cả kinh.
Trời bắt đầu nhá nhem, trên những ánh đèn đường, tuyết bay xuống không dứt, dần dần, nó cũng nhuộm trắng khắp nơi, để lại trong không trung một màu sắc ám ảnh đến ghê người. Mọi thứ đã được thu dọn, cảnh sát đã tới, nhưng họ chỉ còn thấy một hiện trường đẫm máu với những vệt dài đỏ ói mà thôi, người của hai bên tất cả đã được đưa đi nhằm xóa sạch mọi dấu vết.
Hiroshi và M như đang phát điên lên, họ không hề thấy bất kì ai ven sông, những thiết bị tối tân nhất được được sử dụng để rà soát. Mất dấu, một vết tích cũng không còn.
Tại một căn nhà gỗ
Ánh lửa được phát ra, luân chuyển mà sưởi ấm không gian lạnh lẽo ngập tràn trong mọi ngóc ngách. Ở trên tường, bóng hình của một người đàn ông bị trói chặt vào thanh thánh giá bằng gỗ đang in đậm lên đó.
Cả cơ thể Xích Triệt bị dây xích sắt trói lại, hình ảnh hệt như Chúa bị đóng đinh, có điều, tay và chân của anh vẫn rất may mắn, chưa bị gì xuyên qua. Thế nhưng, trên lưng anh lại xuất hiện một lỗ thủng do đạn bắn, máu đã đông lại nhưng đôi chút lại rỉ ra, chảy từng dòng trên nền lưng rắn rỏi.
Xích Triệt từ từ mở mắt, anh ngó nghiêng xung quanh để xác định mình đang ở đâu. Anh nhớ lại, lúc mình che chắn cho Tiểu Thúy, luồng đạn đáng lẽ đã đâm thẳng vào tim anh rồi, rất may, Arsenè đã che chắn cho anh. Tuy nhiên, dường như là định mệnh, một viên khác lại cắm thẳng vào lưng khiến anh rơi vào tình trạng hôn mê, sau đó không hay biết gì mà bị đem đến đây.
Xích Triệt nhìn qua một lượt, căn nhà bình thường, có lò sưởi, không có gì đặc biệt. Mãi cho đến khi đôi mắt màu xanh của anh lướt qua chiếc ghế sang trọng đối diện mình, thì đôi đồng tử tuyệt đẹp ấy trở nên sắc lạnh, hơi thở đậm đặc mùi vị tử thần.
Người đàn ông ngồi trên ghế vô cùng hả hê nhìn anh như nhìn một con chuột nhơ nhớp, điều đó khiến hắn nở một nụ cười chế giễu.
"Rất lâu rồi không gặp ngươi, đứa cháu yêu của ta.” Lập Hoành nhanh chóng bước lại, khuôn mặt có nhiều nét giống Xích Triệt, rất cương nghị và quyến rũ ở tuổi trung niên.
"Ngươi vẫn chưa chết ư, bày nhiều trò như vậy là chỉ muốn ta đến đây thôi sao?” Xích Triệt cười khinh bỉ.
Lập Hoành ngay lập tức tiến lại gần anh, hắn nắm tóc, giật thẳng, để con ngươi của hai người chạm sát vào nhau. Hai cặp đồng tử xanh đồng thời như hàn vạn mũi tên, la liệt mà bắn thẳng từng luồng sát khí.
"Mày nghĩ tao sẽ còn làm gì mày nữa, kết liễu mày ngay lúc này, hay sẽ chơi đùa mày xong rồi giết chết giống như đã từng làm với cha mày vậy.” Lập Hoành cười khúc khích, tiếng cười như một con dao rọc sâu vào miền kí ức đau đớn của Xích Triệt.
Đôi mắt Xích Triệt khẽ quắm lại đầy nguy hiểm.
Lập Hoành thả tóc anh ra, sau đó xoay người khoái trá nói. "Cặp mắt rất đẹp, rất biết giết người, nhưng lúc này là vô dụng rồi, mày không thấy mày đang bị trói sao?”
"Nói! Mày muốn gì?” Xích Triệt gằn giọng.
Lập Hoành lập tức xoay đầu, từ trên tay hắn, một con thủy thủ cực kì sắc nhọn được lấy ra, sau đó chầm chậm đặt vào vòm ngực của Xích Triệt, khe khẽ mân mê qua lại.
"Mày nghĩ tao sẽ muốn gì. Mày làm tao sống chuôi sống nhủi, làm con trai tao bị giam giữ như một tù nhân, mày nghĩ tao sẽ làm gì mày?!” Nói xong, ngay lập tức, con dao rọc thẳng vào người Xích Triệt, từng dòng máu nóng hổi rơi xuống, mặt anh trắng bệch vì đau đớn.
Lập Hoành cầm con dao lên nếm thử vị máu, đôi mắt hắn long lên sòng sọc. Bất ngờ, một con dao khác đã kề ngay cổ hắn, một người ở phía sau trầm giọng lên tiếng. "Ngài nhị gia, buông chủ nhân ra, nếu không, tôi không biết sẽ làm gì đâu.”
Xích Triệt nhanh chóng đánh mắt về người đàn ông trước mặt, đôi đồng tử khẽ thu dần như thể chuyện anh thấy là cực kì khó tin.
Lập Hoành mỉm cười, hắn sảng khoái rộ lên, sau đó quay sang hướng người đàn ông đó, mặt đối mặt, lời nói lạnh như băng giá.
"Arsenè, nội gián cũng có quyền lên tiếng hay sao!”