Ta vừa xuyên không đến đã nhìn thấy một người dáng vẻ thư sinh đứng trước mặt Tề Vương đọc:
“Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!”*
Quân nào thấy:
Nước Hoàng Hà từ trời cao đổ xuống
Chảy nhanh ra biển lớn, nào thấy quay về)
Ta thấy bản thân vừa mới xuyên qua đã gặp được đồng hương, vô cùng vui vẻ. Không ngờ Tề Vương không nói hai lời ngay lập tức rút bội kiếm bên người ra, một kiếm c.ắt đ.ứt yết hầu người thư sinh đó.
Bùi Lâm vừa g.iết người xong, bàn tay khẽ xoa xoa vết m.áu còn vương trên lưỡi kiếm:
“Loại người lấy trộm thơ của người khác để kiếm danh lợi cho bản thân này, đáng g.iết.”
Sau đó, hắn bước nhanh tới trước mặt ta, dịu dàng nói:
“Chắc là vương phi bị dọa sợ rồi, đều tại đám người xuyên không này, đến c.hết còn khó coi đến vậy.”
Mất một lúc lâu, ta mới có thể tạm thời thoát ra khỏi nỗi khϊếp sợ, muốn mở miệng trả lời hắn, nhưng mở miệng nửa ngày cũng không thể thốt ra được chữ nào.
Thấy ta như vậy, Tề Vương cũng không thấy lạ:
“Vương phi đừng sợ, bổn vương nhất định sẽ tìm được y sư chữa bệnh câm cho nàng.”
Hóa ra ra người mà ta xuyên vào là một người câm.
Người khác xuyên không không phải đại phú đại quý thì cũng là tài hoa hơn người, sao đến lượt ta lại xuyên thành một kẻ câm cơ chứ.
Trượng phu của ta lại còn vừa mới g.iết c.hết một người xuyên không. Bây giờ ta cũng không biết bản thân nên khóc hay nên khóc to nữa.
Sau khi an ủi ta xong, Bùi Lâm đứng dậy, lấy một tập giấy đưa cho thủ hạ:
“Cho người đi điều tra, phàm là những người dùng những bài thơ này trục lợi tạo danh tiếng, hoặc là muốn thi lấy công danh, g.iết hết cho ta.”