Tôi ngẩn ngơ được Liên dắt vào lớp. Khi chúng tôi vừa vào, tất cả sinh viên trong phòng quay lại nhìn chúng tôi với ánh mắt rất lạ. Lòng tôi run lên một cái, tôi cũng đứng hình tại cửa, không biết nên đi vào hay nên rời đi. Nhưng rồi sau một lúc mắt to trừng mắt nhỏ với cả một đống người trong phòng, tôi cũng lấy đủ can đảm để bước vào. Nhưng tôi bước vài bước thì lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán rất sôi nổi và những cái chỉ trỏ đầy bất thiện. Họ dường như đang nói về người ngoài hành tinh chứ không phải một con người vậy, với một ánh nhìn đầy tò mò và có chút…ghen ghét? Tôi chịu đựng và chịu đựng, giờ phút này tôi cũng chỉ biết cam chịu trong bất lực chứ không thể làm gì hơn. Bọn họ bắt đầu xoi mói, bàn tán, chỉ tró về phía tôi với những xì xèo chẳng lấy gì làm hay.
- Các người nhìn cái gì? Có gì hay mà nhìn?_Liên cuối cùng không chịu được nữa, chống nạnh mà đứng lên.
- Ây zà, hiện nguyên hình rồi à? Sao không tiếp tục giả ngây vậy bạn hiền…?_Một giọng nữ chát chúa vang lên ngay đằng trước. Sau đó cả một đám con gái đứng quây chúng tôi thành vòng tròn. Tôi nghi ngờ bọn họ đã có ý định đánh hội đồng tôi ngay tử giây phút tôi bước chân vào lớp rồi.
- Không phải hai đứa bây chơi với nhau riết rồi nhiễm thói giả tạo của nhau sao? Con nào con nấy ghê tởm y như nhau. Lúc nào cũng giả nai giả dễ thương để quấn lấy bộ Tứ hoàng tử, tao khinh!_Lại cái thứ giọng chát chúa ấy lên tiếng chỉ trích. Mấy đứa con gái khác dường như cùng bị khơi lên mối thâm thù đại hận sâu như biển cả ấy, đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai đứa chúng tôi với ánh mắt hình viên đạn.
- Sao nào? Sao giờ im re thế? Trước dựa hơi không phải ngực ưỡn rất cao sao? Cuối cùng cũng nếm phải cảm giác bị đá rồi sao? Tao là tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy con đ…_Một ả khác tiếp lời, lời nói vô cùng xúc phạm người khác. Tôi vừa mới ra viện, mệt mỏi đến mức không muốn tranh cãi, cũng chẳng buồn nghe xem bọn họ nói gì. Miệng mọc trên người bọn họ, chỉ cần bọn họ đừng đụng đến người tôi lúc tôi đang mệt mỏi thì muốn nói gì thì nói, chẳng mất đâu một miếng thịt. Nhưng Liên thì không như vậy, nhỏ nổi lên cơn tam bành, chỉ tay vào từng đứa một:
- CMN, chúng mày định thách thức tao đấy à? Con Liên này từ khi sinh ra đã chẳng sợ bố con thằng nào rồi nhá! Xúc phạm tao thì được chứ đừng có đụng đến bạn tao, OK? Mày là cái thá gì mà mày đòi so sánh với Băng? Mày chửi nó là con đ, nhưng nó còn được nhóm Tứ hoàng từ mà chúng mày ngày ngóng đêm trông nhìn trúng, từng được làm người yêu của Thiên. Vậy chúng mày thì sao? Không bằng một con đ à?_Liên xắn tay áo, ánh mắt gườm gườm, miệng cũng đủ độc. Nhưng tôi nghe lời nhỏ chửi chỉ biết mệt mỏi ôm trán. Chọc chó thế này cả hai đứa con gái chân yếu tay mềm tụi tôi chắc chỉ có nước bị “chó” rượt thêm mấy tháng nữa thôi.
- Con này mồm cứng quá chúng mày, giờ xử sao?_Nhỏ chanh chua gây sự lên tiếng hỏi đồng bọn.
- “Bốp” Tao cho mày cách xử lí đấy!_Nhỏ kia chưa chờ đồng bọn hùa theo thì đã bị Liên không nói trước một lời vả một phát sái quai hàm. Liên túm tóc ả, kéo đến gần mặt, lại tặng thêm một cú tát mới, nghe đã phải biết. Vừa tát nhỏ còn vừa nói:
- Mồm thối không nói được lời hay thì để tao dạy mày cách làm người nhá! Đừng có nói là tao bắt nạt tụi mày, cả một lũ giặc cái chúng mày cứ tới đây, tao cân tất! Con Liên này không cần cậy nhờ bố con thằng nào cũng phải cho lũ chúng mày một bài học._Lời nói của Liên đã kích động đến lũ “giặc cái” kia, bọn ả đỏ ngầu cả hai mắt, tay áo cũng đã xắn sẵn, chỉ trực lao vào.
- Mấy người IM HẾT ĐI!_Tôi bực bội quát lên một tiếng kéo ánh mắt cả lũ về phía mình. Liên đứng chắn trước mặt tôi, lo lắng gườm gườm nhìn lũ kia như phòng sói, miệng nói:
- Mày đừng sợ, cứ ngồi im đấy, tao cân cho!_Một lời nói này của Liên khiến tôi cảm động. Nhưng tôi không có thói quen để bạn bè chắn hết cho mình. Tôi đẩy Liên sang một bên, tiện xắn tay áo, bẻ tay vặn cổ rắc rắc, thở dài nói:
- Tao vốn đã không muốn gây mà chúng mày cứ sinh sự, thôi thì tao thỏa mãn chúng mày. Có đánh không? Đánh thì ra ngoài, đừng làm ồn đến lớp học, không đánh thì ngồi im tao còn học.
- M con này cứng phết nhở? Chị em, đi!_Ả chanh chua quây chúng tôi thành một vòng cứ như sợ nhân lúc ra ngoài tôi sẽ trốn mất vậy, cứ thế chúng tôi tìm một góc sân vắng để tụ họp.
Trong lớp có rất nhiều kẻ nhiều chuyện cũng trốn học ra hóng, tôi chẳng ngại. Dẫu sao tôi cũng đã ôm tâm lí được ăn cả ngã về không rồi. Bữa hôm nay chỉ là đến sớm thôi chứ tôi biết thế nào nó chả đến. Đến khoảng sân rộng, tôi và Liên đối đầu với một đám người, cả lũ đều cầm gậy cứ như lũ xã hội đen vậy. Tôi với Liên cũng cầm sẵn một cây gậy phòng thân, khó chịu mở miệng:
- Con gái với nhau cần gì phải làm khổ nhau như vậy? Tôi với Thiên cũng đã chia tay, các người ai muốn là người tiếp theo tôi chẳng muốn quản làm gì, cần gì phải gây sự với một người cũ như tôi cơ chứ?
- Phì, tao theo mày ra đây không phải để nghe mày thuyết trình với giảng đạo lí. Vừa nãy kêu đánh hăng lắm cơ mà, ra đến đây thì sợ rồi à? Hừ, tao không phải thích gây sự với “cái giày cũ” như mày, chẳng qua bọn tao nhìn mày ngữa mắt nên phải đánh để giải ngữa thôi._Ả đứng bên cạnh ả chanh chua ló mặt ra cướp thoại. Đến cái nước này thì tôi chẳng buồn khuyên thêm làm gì cho mất công, vì vậy lên tiếng tuyên bố khai mạc cuộc thi “choảng nhau”:
- Vậy thì nhào dzô, ngại ngần chi nữa.
Tôi vừa dứt lời, còn chưa kịp đánh một cái thì Liên đã vụt lên trước như một cơn gió, cứ như muốn nói “tao chờ cái ngày này lâu lắm rồi” vậy khiến tôi dở khóc dở cười. Tôi cũng theo đó vụt lên, vung gậy, tay đấm chân đá bận rộn vô cùng. Nhưng đến cuối cùng, bởi vì chúng tôi quá ít người nên cả hai bị đánh đến thảm thương. Tôi theo bản năng bảo vệ cái bụng nên không dám hành động quá hung hăng, sau cùng bị chúng ấn dúi trên mặt đất, Mỹ Liên lo lắng nhào đến chắn trước người tôi ngăn bọn kia chẳng may đạp phải bụng tôi. Trong tiếng mắng chửi đây khinh miệt khẽ hòa lẫn với tiếng rên rỉ. Tôi cảm thấy bản thân quá xúc động rồi, không hiểu sao hôm nay bản thân tôi lại đưa ra một lời thách thức ngốc nghếch như vậy chứ.
- Nghe nói anh Thiên sắp đính hôn rồi. Mà mày biết cô dâu là ai không? Đó là Bảo Quyên, bạn thân của mày đấy. Haha, tao cũng phải suýt xoa thay con mắt nhìn người của mày đấy. Nhưng người ta giỏi giang như thế, vừa đi du học về, cầm trên tay mấy tấm bằng loại ưu, một con vịt xấu xí như mày mà cũng muốn xứng với cái móng chân của người ta ấy hả?_Tôi nghe vậy, trái tim như bị ai đâm một nhát, “choang” một cái vỡ tan thành nhiều mảnh. Rõ ràng là chúng tôi đã chia tay từ rất lâu rồi, nhưng khi nghe thấy tin tức này, vẫn cảm thấy nực cười vô cùng. Thì ra, người được mẹ Thiên lựa chọn lại là cô ta.
Tôi phủ phục trên mặt đất, nước mắt trào đến hốc mắt rồi bị tôi nuốt ngược trở về. Tự nhủ với lòng chẳng có gì to tát để khóc. Chỉ là một thằng đàn ông không ra gì thôi mà, bỏ lỡ rồi thì cho qua thôi. Tôi cũng chẳng kém cỏi đến nỗi không kiếm nổi một người đàn ông tốt mà phải cố chấp với một người đàn ông đến như vậy. Giây phút này, nếu để hình dung cảm giác tôi đang có thì chính là…thất vọng. Mọi cảm xúc hỗn độn cứ thế bị xới lên, vừa chua xót vừa đau đớn, nhưng phần nhiều là sắp tuyệt vọng. Tôi cứ tưởng bản thân ra đi dứt khoát lắm, nhưng đến cùng vẫn không thể phủ nhận trái tim vỡ nát thành từng mảnh nhỏ đang thoi thóp trong lồng ngực lúc này. Ngay cả Mỹ Liên luôn lo lắng mà gắng lên chống trả tôi cũng chỉ thấy ngơ ngạc. Đến tân lúc Mỹ Liên bổ nhào lên người che cho tôi những cú đánh của lũ kia tôi mới giật mình tỉnh táo lại. Tôi vừa che bụng vừa đẩy Liên, bảo cô ấy đi gọi người đến giúp chứ đừng chịu trận như vậy nhưng Mỹ Liên không nghe, vẫn bảo vệ trên người tôi, quần áo trên người bị những vết chân đạp bẩn hết, tóc bị túm đến rối tung nhưng nhỏ thực sự rất kiên cường.
Tôi nhìn mà ứa nước mắt, cố gắng giẫy dụa tìm cách thoát khỏi. Bỗng một tiếng hô lớn của một nhóm giảng viên đã giải nguy cho chúng tôi. Long trong bộ áo blouse, cổ vẫn đeo ống nghe nhịp tim hốt hoảng chạy đến, theo sau anh là người đàn ông hết sức quen thuộc. Là Mạnh! Anh chạy đến bên tôi, nâng tôi dậy, ánh mắt nhìn tôi vừa dịu dàng vừa lo lắng, hỏi:
- Em sao rồi? Bị thương ở đâu rồi?
- Anh…Mạnh, mau đưa cô ấy về phòng nghiên cứu của em._Long bế Liên đã ngất xỉu nói vội. Mạnh gật đầu rồi đỡ tôi chậm rãi đi theo sau Long, đến gần những giảng viên thì họ lên tiếng cảm ơn một câu rồi lại bước đi vội. Tôi chịu đựng cơn đau đang truyền đến trên bụng, cố gắng bước theo Mạnh. Có lẽ vì nhận ra tôi đang cố sức nên Mạnh vội bế xốc tôi lên, chân bước như bay đi song song cạnh Long. Tôi bị bế lên có chút hốt hoảng, vội nói:
- Anh thả tôi xuống đi, tôi có thể đi được. Làm như vậy chỉ khiến bọn họ (lũ sinh viên) có thêm chuyện để kiếm thôi.
- Em nói còn không ra hơi thì đừng đòi hỏi nhiều. Qua chuyện này tôi sẽ tìm cách xử lí._Mạnh vừa dứt lời thì chúng tôi đã đến phòng nghiên cứu của Long, bên trong có đầy đủ một số dụng cụ sơ cứu và thuốc.
Mạnh mặc áo blouse vào, ngay lúc được thả lỏng trên giường bệnh, tôi đã không chịu được mà ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại trời cũng đã tối, tôi nghe loáng thoáng bên ngoài tiếng của Kiệt và Phong, hình như chuyện tôi mang thai đã bị truyền khắp trường, bọn họ đang tìm cách áp xuống. Đúng lúc này điện thoại tôi reo, là mẹ tôi gọi đến. Bởi vì để chế độ rung nên những người bên ngoài vẫn chưa biết tôi đã tỉnh. Tôi lẳng lặng mở điện thoại, nghe mẹ liên tục khóc rồi mắng tôi không ra gì, còn bảo bọn họ gọi tận về nhà để khủng bố tinh thần, sau cùng mẹ nghẹn ngào”
- Con ở lại khổ như vậy thì thôi học về quê đi. Nghỉ ngơi một thời gian rồi đi học tiếng lấy bằng mà đi làm. Bố mẹ không hi vọng con bị tạo áp lực quá nhiều._Nghe mẹ nói thế, tôi òa khóc, hối hận nói:
- Mẹ, bố, con xin lỗi! Là con sai, con đã giấu chuyện này. Cũng là con tin lầm người, để mọi người mang tiếng…con đúng là không ra gì. Con biết rồi, để con suy nghĩ đã. Mẹ, nếu thấy số lạ thì đừng nghe máy nhé, con…con sẽ về sớm thôi.
- Ừ, cố gắng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều quá, lo cho sức khỏe trước mới vực dậy được.
Tôi với mẹ nói chuyện thêm mấy câu mới cúp máy. Lúc này Mạnh bước ra, nói với tôi:
- Mẹ em nói đúng, em không thích hợp ở lại trường nữa. Mai tôi bảo Long làm thủ tục thôi học cho em. Vì em cũng là vì đứa trẻ trong bụng, rời đi là phương án tốt nhất lúc này.
- Ừ, cảm ơn anh!_Lúc này tôi thực sự bình tĩnh, cũng không cố chấp như trước nữa.
Có lẽ cảm giác tuyệt vọng đã khiến thứ kiên trì ngu ngốc của tôi dần dần biến mất. Tôi nói xong thì nhắm mắt lại để nghỉ ngơi. Cơ thể của tôi thực sự mệt mỏi, mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua gần như rút hết sức lực thân sinh của tôi rồi. Mới qua mấy tháng mà mọi chuyện tồi tệ đều xảy đến, tôi nghĩ nơi này không thích hợp với tôi nữa. Chỉ là nghĩ đến sự cố gắng của mình trong thời gian qua lại đổ sông đổ biển nên không cam tâm cho lắm.
Ngày hôm sau, Mạnh giúp tôi thu dọn đồ đạc ở nhà trọ của Liên. Trước khi chia tay tôi, Liên ôm cánh tay bị gãy phải bó thạch cao chạy đến, hồ hởi đòi ăn bữa cơm chia tay. Tôi nghĩ buổi chiều mới đến giờ xe chạy nên cũng ok. Sáu người chúng tôi gồm có Mạnh và ba người trong Tứ hoàng tử trừ Thiên cùng với tôi và Liên làm bữa lẩu to, vừa ăn vừa nói, ai ai cũng kể về kỉ niệm với nhau trong suốt thời gian qua. Cả lũ cùng vừa uống vừa khóc, Liên nước mắt lưng tròng khóc đến không thở được nói với tôi:
- Bọn mình chia tay từ đây nhé! Có thời gian bọn tao xuống thăm mày. Mày đi tao sẽ nhớ mày nhiều lắm. Hức!_Tôi mỉm cười ôm lấy Liên, vỗ về nhỏ, vừa nói vừa ứa nước mắt:
- Ừ, ở lại mạnh giỏi nhé! Có thời gian nhớ đến thăm tao, tao dẫn mày đi ăn đặc sản quê hương. Còn nữa, xin lỗi về chuyện khiến mày bị thương.
- Huhu…Không phải lỗi của mày, là do lũ c-hó điên kia._Liên vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, còn nấc cụt nữa, nom đến là buồn cười.
Sau bữa chia tay, chỉ còn Mạnh là còn đủ tỉnh táo, anh sẽ cùng về quê với tôi. Tiễn tôi ra đến cửa nhà trọ, bọn họ người dìu người dắt lải nhải căn dặn. Tôi cười tươi tặng mỗi người cái ôm đầy cảm kích, sau đó xách hành lí lên và cùng Mạnh chuẩn bị ra bến đón xe. Tôi vừa đi vừa ngoái đầu, nhìn bóng bọn họ nhỏ dần, những kỉ niệm trong tôi lại ùa về, đó đã từng là “nhà” của tôi, là người thân của tôi. Tôi trào nước mắt, vội vàng ngoảnh đi không để họ phải luyến tiếc. Bắt taxi đến bến xe, tôi chờ Mạnh đi mua vé nên đứng bên ngoài. Bỗng thấy bóng ai đó đang thập thò đằng xa. Tim tôi thắt lại, cố giả vờ như không nhìn thấy, tôi không muốn mình không nỡ mà ở lại. Thế nhưng, Thiên vẫn bất chấp xuất hiện trước mặt tôi.
Hắn bối rối, còn tôi thì lại lạnh lùng. Thiên ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu thắm đến tôi nhìn cũng không thấu. Hắn ấp úng định nói gì đó, đến cuối cùng chỉ thốt ra được câu:
- Lên đường bình an. Còn nữa…sống tốt nhé!
- Ừ, cảm ơn!_Tôi lạnh nhạt gật đầu. Thiên nhìn tôi một lúc, môi mấp máy định nói gì, nhưng sau đó lại chỉ tạm biệt rồi quay đầu đi.
Nhìn theo bóng Thiên rời đi, tôi khó khăn ôm bụng. Đứa bé đáng thương của tôi, đến cuối cùng thì cha nó vẫn không biết đến sự tồn tại của nó. Thấy bóng hắn đi càng ngày càng xa, tôi cắn răng, sau đó vẫn đuổi theo. Thiên quay đầu lại, ánh mắt rạng rỡ khác hẳn sự ảm đạm không cách nào phai mờ trên gương mặt lúc nãy, dường như chỉ chờ câu nói giữ lại của tôi. Tuy nhiên, khi chạy đến trước mặt Thiên, tôi lại chợt nhận ra bản thân có quyết định thật ngu ngốc. Hắn không biết vẫn là tốt nhất, tránh sau này dây dưa không dứt được. Thôi, coi như buông duyên này đi, để cho nhau một lối thoát, tôi cũng không muốn con mình biết nó có một người cha như vậy. Tôi chỉ mỉm cười, ôn hòa nói:
- Chúc anh…cùng với cô ta…hạnh phúc lâu dài. Có lẽ tôi sẽ không tham gia đám cưới đâu. Anh…đối xử tốt với cô ấy nhé!_Mặt Thiên trong phút chốc lại trở về vẻ ảm đạm ban đầu, chỉ lãnh đạm “ừ” một tiếng rồi xoay người bước đi. Tôi nhìn theo một lúc rồi quay lưng đi ngược về hướng còn lại – hướng bến xe đang đậu có con đường mới cho tôi bước đi.
Chỉ là chưa đi được bao xa, một chiếc oto dường như mất lái phi thẳng đến chỗ tôi, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp định hình thì người đã văng ra một đoạn. Trước khi lâm vào bóng tối với nỗi đau thâu tim gan, hình ảnh xuất hiện là bóng lưng gần như biến mất của Thiên và hình ảnh mẹ Thiên cùng Bảo Quyên đang cười lạnh trong đám người.
Trong cơn mơ, tôi cứ chơi vơi, ngơ ngác không biết đi đâu về đâu. Xung quanh tôi đều là khoảng không trống trải, đen ngòm, trong không thấy điểm đến. Tôi hoang mang, hoảng loạn nhìn xung quanh, kì thực lòng đang rất sợ hãi. Bỗng một đứa bé trai tiến tới nắm lấy tay tôi, còn liên tục gọi “mẹ” và mong tôi đi theo bé. Tôi theo bé đi được một đoạn liền cảm thấy lạ bèn đứng lại. Đứa bé nhỏ cũng khựng lại, quay ra nhìn tôi đầy nghi hoặc. Thấy thế tôi liền hỏi:
- Đây là con đường dẫn tới thiên đường phải không?_Đứa bé gật đầu, nhìn tôi đầy chờ mong. Tôi chần chờ một lúc, không hiểu thấu nhìn về phía trước. Đứa bé như hiểu lòng tôi, nó nói, giọng toàn mùi sữa:
- Nếu mẹ không muốn đi tiếp thì quay ngược lại đi, con có thể tự đi được._Tôi nhìn nó đầy lo lắng, nhưng đứa bé đã buông tay tôi ra, một mình chập chững bước thể phía trước. Thân thể nhỏ nhắn cứ loạng choạng mãi. Nhìn theo đứa bé, tôi không cách nào áp chế được sự đau đớn đến từ trái tim mình. Đứa bé ấy…
Tôi còn muốn chạy đến bên cạnh nắm lấy tay nó dìu dắt nó đi, nói với nó một câu “mẹ sẽ không bỏ lại con một mình”, nhưng một lực hút bỗng nhiên hút tôi về hướng ngược lại. Tôi nhìn theo đứa bé, thấy nó quay lại, cười khanh khách vẫy tay chào tôi, trên gương mặt ngây thơ non nớt là sự vui mừng ngô nghê khiến người đau lòng. Tôi hét lên một tiếng xé lòng, nhưng cũng không cách nào túm được cơ thể bé nhỏ càng ngày càng xa kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó dần hóa thành một chấm nhỏ rồi lập tức rơi vào khoảng tối. Con tôi…
Tôi chợt mở mắt, cảm thấy đã qua mấy đời rồi, một khoảng trắng chiếu rọi vào mắt khiến tôi bất giác nhắm chặt mắt lại. Đợi cho hết quáng, tôi mới từ từ mở mắt, tiếp xúc với ánh nắng bên ngoài, mắt tôi vẫn có chút cay cay. Chợt một bóng dáng cao lớn vụt đến bên giường, gương mặt ấm áp chợt trở nên thoải mái, anh ân cần hỏi thăm:
- Băng, em tỉnh rồi! Em cảm thấy thế nào?
- Anh…anh là ai?_Tôi nhìn người đàn ông giống con lai ở trước mặt đầy nghi hoặc. Mặc dù cảm giác nói cho tôi biết tôi quen người đàn ông này, nhưng tôi lại không cách nào nhớ ra tên cùng với thân phận của anh ta. Trong đầu tôi bây giờ là một mảnh trống trải, không cách nào tìm được bất cứ kí ức nào. Tôi hoang mang nhìn anh ta, hỏi:
- Tôi bị làm sao vậy? Sao tôi lại không nhớ được gì thế?_Tôi ôm lấy đầu, cố gắng muốn nhớ lại, nhưng đầu lại đau đến muốn nứt cả ra. Anh chàng kia kéo lấy tay tôi, ôm lấy tôi, cố gắng trấn an:
- Em bình tĩnh chút, không nhớ được thì đừng cố nhớ, lát nữa anh đưa em đi kiểm tra lại. Được không?
Nghe thấy động tĩnh lớn ở trong phòng, một đôi vợ chồng trung niên vọt vào, hỏi người đàn ông con lai kia bằng chất giọng đầy lo lắng:
- Con gái tôi nó làm sao thế?_Sau đó bà ấy không chờ người đàn ông kia trả lời, bèn ngồi xuống bên giường tôi, mày nhăn lại, lo lắng hỏi:
- Con đau ở đâu? Nói cho mẹ biết?
- Tôi…tôi không biết, tôi không nhớ gì hết._Tôi vì không có kí ức cảm thấy thế giới thật sự rất
lạ lẫm, lo sợ bất an chỉ biết rúc trong lồng ngực người đàn ông kia. Theo bản năng tôi cảm thấy anh ta cho tôi cảm giác an toàn. Mặc dù tôi cũng cảm thấy có chút thân quen với đôi vợ chồng kia nhưng tôi lại không chắc chắn, nên chỉ có thể trốn tránh.
Người đàn ông đang ôm tôi khẽ thở dài, bế bổng tôi lên, dẫn theo vợ chồng trung niên kia đến phòng khám. Sau hàng loạt khâu kiểm tra kĩ càng, tôi nhận được kết quả là vì chấn động não dẫn đến mất trí nhớ. Mọi người sau khi lấy được kiểm tra lại lục tục đưa tôi trở lại phòng bệnh. Người đàn ông tâm trạng phức tạp nhìn tôi, dùng chất giọng trầm khàn mà ấm áp hỏi tôi:
- Em không nhớ tôi là ai sao?_Tôi thấy thế liền lắc đầu. Anh ta lại chỉ vào đôi vợ chồng trung niên rồi hỏi về họ, tôi vẫn lắc đầu. Tôi không nhớ gì cả, bất cứ một việc gì xảy ra trong quá khứ đều biến mất trong đầu tôi.
- Tôi…tôi là ai? Tại sao tôi lại mất trí nhớ vậy?_Người đàn ông thấy thế cười khẽ, trấn an tôi rồi bắt đầu giới thiệu lại từ đầu. Anh ta chỉ vào vợ chồng trung niên kia, nói:
- Họ là ba mẹ ruột của em.
- Có gì để chứng minh?_Tôi cảnh giác nhìn anh ta. Anh ta khẽ bật cười, điểm vào mũi tôi một cái đầy cưng chiều, cảm thán- Thật không ngờ mất trí nhớ rồi lại cảnh giác như vậy.
Rồi anh ta quay ra nói gì đó với vợ chồng trung niên kia, họ dường như rất xúc động. Lúc quay vào trong, họ đưa cho tôi một chiếc điện thoại mở sẵn album ảnh. Trong đó lưu trữ rất nhiều ảnh của tôi cùng với họ, từ bé đến lớn. Tôi cảm giác bộ nhớ của máy chỉ để lưu ảnh gia đình thôi vậy. Trước đó tôi đã tin một phần, giờ có thể tin hoàn toàn, vì thế tôi liền ngoan ngoãn gọi:
- Ba, mẹ, xin lỗi để hai người lo lắng cho con.
- Lần này con đúng là dọa chúng ta suýt chết đấy. Sau khi xuất viện mẹ dẫn con về, không ở lại đây nữa.
- Bác gái, cô ấy không nhớ gì đâu, bác đừng mắng cô ấy._Người đàn ông dịu dàng nói với mẹ tôi. Sau đó quay về phía tôi tiếp tục giới thiệu:
- Còn tôi…tôi là bạn…trai của em._Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc. Điều này là sự thật sao? Tôi có người bạn trai đẹp trai thế này á? Thật sự không khoa học tí nào có được không? Mặc dù tôi không phản cảm với anh ta nhưng hình như cũng không có cảm giác mấy. Tôi nhìn về phía cha mẹ tôi, tôi nghĩ họ đáng tin hơn một chút. Cả “anh bạn trai của tôi” cũng nhìn về phía họ. Mẹ tôi bối rối cúi đầu, còn bố tôi lặng thinh một lúc mới gian nan gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Tôi càng nghi hoặc, khẽ giọng bất mãn:
- Đúng thì đúng, không phải thì là không phải, sao vẻ mặt mọi người kì lạ vậy? Mà kể ra cũng lạ, trước đó lí do tôi vào viện là gì thế?_Tôi hỏi “anh bạn trai” của mình. Anh ta nhắn mày, khẽ đáp, giọng có chút giận:
- Trước đó không phải em giận dỗi bỏ tôi nhà đi nói là đi du lịch rồi chạy đến nơi này. Tôi đến đưa em về, vừa mua vé ra thì thấy em đuổi theo một… “con chó” rồi bị tên tài xế lái xe say rượu tông vào sao? Lần này thì hay rồi, may không mất mạng nhưng cũng mất nửa cái mạng đấy._Lúc kể đến đoạn “con chó”, anh bạn trai của tôi hình như đang nghiến răng nghiến lợi như cũng có thâm thù đại hận với con chó đó vậy. Nhưng tôi nghĩ cũng phải, nếu không do “con chó đó” thì tôi cũng không vào viện thế này. Nghe như vậy là biết là tôi sai rồi, vì thế tôi dịu giọng nói:
- Được rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên đuổi theo con chó đó. Mà từ từ, tại sao tôi tự dưng lại đuổi theo chó vậy?_”Anh bạn trai” liếc mắt nhìn tôi, nói:
- “Con chó đó” đẹp lắm, hơn nữa “nó” làm em bị thương._Nghe lí do có vẻ hợp tình hợp lí nhưng tôi lại thấy nó cứ sai sai ở đâu. Chỉ là sai ở đâu tôi cũng không nói rõ ra được. Ba mẹ tôi cũng chẳng phản bác gì thì chắc là thật rồi. Tôi cười hì hì lấy lòng, túm lấy tay áo anh ta, hỏi:
- Vậy…vậy anh nói tôi biết chuyện trước kia đi. Tôi không muốn mình sống chẳng biết gì như con ngốc vậy?
- Em vừa mới tỉnh lại thì nghỉ ngơi đi, đợi em đỡ rồi tôi sẽ từ từ nói chuyện với em._Anh ta định đứng dậy, tôi chợt túm lại, lấy lòng hỏi:
- Vậy…ít nhất cũng phải cho tôi biết anh tên gì? Còn nữa, tôi tên gì để còn tiện xưng hô chứ?
- Ừ, thế còn được!_Anh ta xoa đầu tôi, ôn hòa trả lời- Nhớ kĩ nhé! Tên em là Băng, còn tôi tên Mạnh – là bạn trai hiện tại của em. Nghỉ ngơi đi, em vừa mới tỉnh dậy sau nửa tháng hôn mê đấy, không nên thức quá lâu, không tốt cho não.
“Anh bạn trai đẹp trai vô đối tên Mạnh của tôi” đỡ tôi nằm xuống, cẩn thận dém chăn cho tôi, sau đó dẫn ba mẹ tôi ra ngoài. Tôi cũng thấy hơi mệt nên dần dần chìm vào giấc ngủ luôn. Mấy ngày sau, Mạnh luôn túc trực bên tôi, ân cần chăm sóc, cũng cực kì kiên nhẫn với mấy trò làm nũng của tôi, thường xuyên kể chuyện trước kia cho tôi nghe. Thì ra chúng tôi là du học sinh ở Úc, anh và tôi quen nhau khi được một cô bạn giới thiệu. Là anh theo đuổi tôi trước, chúng tôi đã yêu nhau hơn một năm rồi. Lần này tôi về nước thứ nhất là vì giận anh quá bận không có thời gian ở cạnh tôi, hơn nữa do tôi hiểu lầm anh có bạn gái mới, thứ hai là vì ba mẹ tôi ốm nên tôi về thăm. Sau đó tôi đưa ba mẹ đi thủ đô du lịch, anh đuổi đến muốn đưa tôi cùng gia đình về nhưng tôi không để ý nên xảy ra chuyện. Tôi cũng thấy hú hồn, may là tôi mạng lớn, nếu không thì đã sớm lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.
- ----------------oOo-----------------Hết chương -----------------oOo----------