Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạn Nghiên bước nhanh về phía trước, cúi đầu chào bà.
Linh Châu cười hiền, nói hai mẹ con mau ra ngoài công lớn, xe đang đợi sẵn ngoài đó.
Chiếc xe ô tô sang trọng đầu chễm chệ ở phía đường đối diện, từ đằng xa Mạn Nghiên đã nhìn thấy bóng dáng của Tôn Bách Thần.
Hắn đứng phía trước cửa xe, trầm tĩnh nhìn về phía ba người.
Cô siết chặt tay cầm vali, đứng chôn chân ở một chỗ.
“Mạn Nghiên, con sao thế?”
“Mẹ, chuyện này là thế nào? Cô mím chặt môi, sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng.
Linh Châu khẽ thở dài.
Bà biết thế nào Mạn Nghiên cũng phản ứng như vậy mà! Nhìn về phía con trai mình, rồi lại nhìn xuống đứa cháu nội, bà cười xòa, viện đại một lí do:
“Mẹ bị trật tay, không thể lái xe được! Để Bách Thần làm tài xế cho chúng ta nhé”
Cô khẽ thở dài, phút chốc cảm giác được Vương Phong và Linh Châu thông đồng với nhau, đã sớm lập ra kế hoạch gì sau lưng mình rồi.
“Con đón taxi.
Đan Nhiên, mau đi theo mẹ” Cô đưa tay về phía con gái.
“Mạn Nghiên à, Bách Thần là cha ruột con bé mà.” Linh Châu chạm nhẹ lên vai cô.
Đan Nhiên cứ ngó về phía Tôn Bách Thần, cả người Mạn Nghiên dâng lên một cảm giác lạ.
Đối với cô thì đây là lần đầu hắn được nhìn thấy con gái mình, Mạn Nghiền tự hỏi không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì? Có cảm thấy con bé dễ thương và giống mình y đúc không?
Chuyện ba năm trước, Mạn Nghiên cấm Tôn Bách Thần không được gặp con gái, cô biết
mình sai rồi.
Bản thân cô hiểu rõ hắn là cha ruột của Đan Nhiên, nên không thể cấm cản hai người gặp nhau mãi được.
Chỉ tại lúc đó cô quá căng thẳng, nên mới sinh ra cảm giác cực đoan như vậy.
Mạn Nghiên nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói với Linh Châu:
“Hay là mẹ đưa Đan Nhiên về Tôn gia ở một ngày đi.
Con đón taxi về chung cư dọn dẹp lại một chút, rồi ngày mai sang đó đón con bé”
“Có được không, Tiểu Nhiên? Con về nhà bà nội chơi nhé?” Cô khẽ nựng má Đan Nhiên.
Bé con trên tay bà nội, gật đầu một cách dứt khoát.
Khuôn mặt thiên thần kia nhoẻn miệng cười vui như tết, không chút luyến tiếc gì với Mạn Nghiên.
Tự nhiên cô có cảm giác bị cho ra dĩa, nhưng thôi cũng kệ! Dù sao có người chăm sóc Đan Nhiên, cô sẽ có thời gian chuyên tâm dọn dẹp nhà cửa.
“Mẹ đi nhé, con nhớ phải ngoan và nghe lời bà nội đó” Mạn Nghiên cúi xuống, hôn nhẹ vào một bên má mềm mại của con gái.
Tôn Bách Thần nhìn thấy Mạn Nghiên quay người rời đi, mới dám tiến về phía Linh Châu và Đan Nhiên.
Hắn nhìn bà, cười buồn bã:
“Mạn Nghiên giận lắm sao?”
“Hừm...!hình như con bé không giận đâu! À...!hôm nay Tiểu Nhiên ở lại Tôn gia, sáng mai Mạn Nghiên sẽ sang đón”
Tôn Bách Thần không thể tin vào tai mình.
Cô để Đan Nhiên về Tôn gia sao? Nụ cười trên môi hắn tươi tắn hẳn, hứng khởi đón lấy cô con gái từ tay Linh Châu.
“Tốt quá! Công chúa nhỏ, có nhớ papa không?”
“Nhớ lắm ạ.” Bé con hôn vào má hắn một cái.
Tôn Bách Thần lái xe đưa Linh Châu và Đan Nhiên về nhà, trên xe ba người nói cười không ngớt.
Cô bé về đến Tôn gia, thích thú chạy khắp căn dinh thự lớn, miệng ríu rít trầm trồ.
“Nhà bà nội và papa đẹp quá, còn lớn nữa!”
“Tiểu Nhiên có thích không?”
“Thích lắm ạ.”
“Vậy sau này công chúa nhỏ có muốn sống ở đây không?”
“Muốn lắm ạ! Cả mẹ và papa Phong nữa, con muốn sống cùng với mọi người.” Đan Nhiên cất tiếng chất giọng trong trẻo.
Tôn Bách Thần dở khóc dở cười vì thái độ hồn nhiên của cô con gái nhỏ.
Hắn cần Đan Nhiên với Mạn Nghiên là được, còn tên bạn thân kia, hắn rước về đây làm gì chứ?
Cũng may là mấy năm nay Tôn Bách Thần luôn lén lút gặp Đan Nhiên, tạo được tình cảm với con bé.
Nếu để chậm trễ thêm chút nữa, có lẽ cả đời này hắn cũng không dám so bì với vị trí của Vương Phong trong lòng cô con gái nhỏ mất.
Đến bữa tối, Linh Châu cho người nấu đủ món mà Đan Nhiên thích.
Hai người ăn không lo ăn, ngồi chăm lo từng chút một cho cô công chúa nhỏ.
Tôn Bách Thần ngủ cùng với Đan Nhiên.
Bé con sấp trên người hắn, hai tay dang rộng mới bao hết được khuôn ngực rắn chắc kia.
Hắn cầm quyển truyện cổ tích, đọc cho con bé nghe.
Nhờ chất giọng trầm ấm, chỉ một lúc, Đan Nhiên đã
.