Khuôn mặt Mạn Nghiên đỏ bừng bừng, nói không đau thì ai tin chứ! Vương Phong không yên tâm, muốn cô xuống phòng y tế xin một ít đá lạnh chườm để giảm sưng tấy.
“Em không sao thật mà, chúng ta học tiếp thôi!”
“Không sao cái gì? Đi thôi.”
Anh cho mọi người nghỉ giải lao mười lăm phút, còn mình cùng Mạn Nghiên xuống phòng y tế.
Đến nơi, Mạn Nghiên không chịu nổi nữa, nước mắt sống cứ thế chảy ra.
Vương Phong cầm túi chườm đá, nhẹ nhàng miết vào da mặt cô gái nhỏ, trên cả sống mũi và hai gò má.
“Anh nhẹ chút đi, đau quá!”
Cô nói khe khẽ, vì sợ nhân viên trực ở phòng y tế nghe được.
Nhưng thật ra cô ấy có vẻ đang say sưa bấm điện thoại, khoảng cách giữa hai bên khá xa, cô cũng không chú ý đến hai người bọn họ.
“Vừa nãy ai đó còn nói không đau hả?”
“Hic, đâu thể nói trước mặt mọi người chứ.
Lỡ như mọi người nghĩ xấu cho Nhã Yến Kỳ thì tội nghiệp cậu ấy lắm”
Vương Phong cũng phải chào thua cô gái này.
Người gì đâu mà đến bản thân bị bầm dập, còn có tâm tư lo nghĩ cho người khác!
Anh véo nhẹ lên chiếc mũi thon nhỏ của Mạn Nghiên, nói đùa một câu:
“May mà chiếc mũi còn nguyên vẹn, không bị cong vẹo gì này!”.
“Xùy, mũi của em là hàng thật giá thật đấy, làm sao bị hỏng được?” Cô lém lỉnh đáp lại.
Chườm đá xong mặt cô cũng bớt sưng.
Hai người quay trở lại nhà đa năng, thì thấy thêm một nhân vật khác...!
Tôn Bách Thần! Hắn mặc sẵn bộ võ phục Taekwondo, đứng chờ Vương Phong.
“Này, muốn gì?” Anh lên tiếng trước.
“Đấu với nhau một trận đi.
Lâu rồi tôi chưa có dịp so tài với cậu.”
“Không rảnh.
Có thấy tôi đang phải dạy không?”
“Dạy?” Tôn Bách Thần rướn mày về phía Mạn Nghiên đang đứng cạnh Vương Phong, rồi lại đưa mắt một lượt quét ngang đám sinh viên đang ngồi thảnh thơi ăn bánh, uống nước.
Hắn siết nhẹ dây đai quanh hông, nói:
“Sắp hết tiết rồi.
Hôm nay cho mọi người nghỉ sớm đi!”
Vương Phong không trả lời Tôn Bách Thần, mà trực tiếp đi vào bên trong phòng đạo cụ.
Hắn biết anh đi thay võ phục, miệng liền nhoẻn cười.
Mạn Nghiên bất giác đưa tay lên mặt, sờ nhẹ.
Cô lủi thủi đi về phía mọi người, ngồi xuống.
Một lúc sau Vương Phong trở ra, trên sàn đã trải sẵn thảm thi đấu.
Để công bằng, họ gọi thêm một giảng viên khác có chuyên môn làm trọng tài.
Để thêm phần kịch tính, Vương Phong tạo thêm một trò chơi nhỏ dành cho sinh viên.
Luật chơi khá đơn giản, mỗi người sẽ dự đoán người chiến thắng và số người đoán giống mình.
Nếu chiến thức, sẽ trực tiếp nhận điểm A môn Giáo Dục Thể Chất trong học kỳ này, từ ngày hôm sau sẽ không cần lên lớp!
Cơ hội ngon nghẻ như vậy, ai nấy đều vắt óc ra suy nghĩ kỹ lưỡng.
Vương Phong thoạt nhìn sẽ chiếm ưu thế, nhưng Tôn Bách Thần không phải dạng vừa.
Những sinh viên từng có cơ hội chiêm ngưỡng hắn thi đấu với anh ở những lần trước, đều đang đặt niềm tin vào hắn.
Mọi người truyền nhau tờ danh sách ghi kết quả dự đoán.
Cuối cùng, trận đấu cũng bắt đầu!
Hiệu lệnh của trọng tài vang lên, sau một màn chào hỏi trọng tài và đối thủ, họ vào sẵn tư thế chiến đấu.
Vương Phong dùng chiến thuật dẫn dụ, Tôn Bách Thần dồn lực tấn công.
Hai người, một bên như sói già ranh mãnh, một bên như sư tử lẫm liệt, từng bước di chuyển của họ khiến mọi người ở đó đều phấn khích.
“Thầy Vương cố lên!”
“Thầy Tôn chiến thắng!”
Tiếng hô hào không ngớt vang lên.
Tôn Bách Thần cảm thấy đã đến thời cơ, thực hiện cú đá vòng cầu, ghi trọn ba điểm đầu tiên.
"Ôi trời...!Âm thanh hụt hẫng từ phía những sinh viên chọn Vương Phong.
Anh chỉnh lại găng tay thi đấu.
Hai bên cúi chào nhau, bắt đầu hiệp thi đấu thứ hai.
Vương Phong chuyển đổi cách đánh, liên tiếp tấn công vào Tôn Bách Thần.
Mọi người ngồi ở dưới không dám chớp mắt, chăm chú xem đến phát nghiện.
Quả nhiên một cú đá chân trước từ vị trí của Vương Phong, giúp anh san bằng tỉ số.
Hơn thế, lợi dụng ưu thế sẵn có, anh “tặng” thêm Tôn Bách Thần một đòn đấm vào giáp, nâng tỉ số lên -.
Hiệp ba là thể cầm chân, vì ai nấy đều đã mệt.
Vương Phong biết Tôn Bách Thần sẽ tấn công liên tục để giành điểm, nên anh phòng thủ rất kỹ, muốn.
cùng hắn rượt đuổi đến lúc hết giờ.
Tôn Bách Thần nhìn ra chiến thuật của Vương Phong.
Thời gian còn lại cũng không nhiều, hắn lùi lại phía sau, chuẩn bị thực hiện cú đá xoay vòng sở trường của mình.