Edit: Tiểu Liên Hoa
Beta: Cyane
–
Mặt trời lên cao ba sào thì Nhan Lộ Thanh mới ngủ dậy.
Cuối cùng cô đã có thể tìm về cảm giác ngủ một giấc trọn vẹn.
Thật sự không ngờ bản thân lại bị một bộ phim điện ảnh dở tệ tra tấn gần một tuần! Đây thật đúng là nỗi sỉ nhục của giới người ngu ngốc vô tâm!
Cũng may, lúc Nhan Lộ Thanh rửa mặt thì cô phát hiện ra rằng những ký ức đó trong đầu cô giờ đây đều phai nhạt một cách khó hiểu. Chẳng hạn như bộ phim điện ảnh dở tệ đó, cô đã quên hết rất nhiều tình tiết lời thoại, hình ảnh cũng rất mơ hồ, chỉ còn lại màu sắc. Về phần cơn ác mộng và những thứ khác, cô không cố gắng nhớ thì lại càng không nhớ ra, chỉ có ấn tượng rằng mình đã từng gặp ác mộng.
Nhan Lộ Thanh cũng không phải là loại người nghĩ không ra nguyên nhân khiến mình đau khổ thì còn muốn gắng gượng suy nghĩ, không nhớ được vậy mới tốt. Cô lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Cô không biết có phải trùng hợp không, toàn bộ giấc ngủ ngon như vậy đã xảy ra sau sự việc hết sức xấu hổ kia.
Sau khi Từ công chúa thực hiện thôi miên ngược lại với cô.
Trong chuyện này, Nhan Lộ Thanh nghi ngờ xác suất cao rằng chính mình trong họa có phúc.
Tuy rằng một loạt hành động của công chúa khiến cô vô cùng hoài nghi thứ mà cô từng phải đối mặt là cái chết xã hội*, cô đã quá coi trọng bản thân. Nhưng nếu như không phải nhờ Từ công chúa thì cho tới hôm nay cô vẫn ngủ không đủ giấc.
(*Cái chết xã hội: Từ dùng trên MXH, có nghĩa bản thân xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp ai, tương tự với cách nói “tử hình công khai”. Một nghĩa khác là sau khi bị bạo lực trên mạng thì con người trở nên xa lánh xã hội, không muốn giao tiếp. Ở đây hiểu theo nghĩa thứ nhất.)
Hơn nữa cái chết xã hội thì sao? Chỉ cần cô mau quên hết, chỉ cần cô có thể tự tẩy não bản thân, vậy sẽ không có chuyện gì có thể khiến cô xấu hổ.
Nhan Lộ Thanh mở cửa với tinh thần tràn đầy sảng khoái, nhìn thoáng qua thì thấy Đại Hắc và Tiểu Hắc một trái một phải đứng ở cửa phòng như hai ông thần giữ cửa.
Nhìn bề ngoài cả hai thật ra coi như cũng khá nghiêm túc, lại cao lớn như vậy, đột nhiên xuất hiện trước mắt thực sự sẽ khiến người khác giật mình.
“…” Nhan Lộ Thanh lui về sau nửa bước rồi vỗ ngực: “Ban ngày ban mặt hai người đứng đơ ra ở chỗ này làm gì thế? Làm tôi giật mình.”
Đại Hắc nói: “Tiểu thư đã ngủ quá lâu, bắt đầu ngủ từ buổi chiều hôm qua đến giờ. Nếu cô không tỉnh thì chúng tôi sẽ đi tìm bác sĩ.”
Nhan Lộ Thanh gật đầu, lướt qua hai người rồi đi xuống tầng.
Bây giờ đã 10 giờ sáng, cô đi đến phòng ăn ăn cơm trước. Cô vốn tưởng rằng Cố Từ chắc hẳn đang nghỉ ngơi vào giờ này, nhưng không ngờ lại gặp được anh trong phòng ăn.
Dường như anh vừa ăn xong, đang đặt khăn giấy trên tay xuống bàn.
Không giống tối hôm qua, quần áo của anh được thay thành áo dài tay. Anh rõ ràng đã thức cả đêm vậy mà không hề có quầng thâm mắt, khuôn mặt không hề giảm đi sự xinh đẹp. Nhưng cô nhìn thoáng qua là có thể nhận ra anh rất mệt, anh thật sự buồn ngủ.
Dù sao tối hôm qua công chúa nước địch đã xử lý chính sự muộn như vậy.
Ánh mắt đối diện với anh, Nhan Lộ Thanh khá kinh ngạc: “Cố Từ, sao anh lại đang ăn cơm?”
Sau khi cô hỏi xong, cô mới phát hiện lời này rất giống mình không muốn để anh ăn cơm.
Sau đó, Nhan Lộ Thanh lại như súng máy liên tiếp bắn ra mấy câu hỏi: “Không phải, anh không buồn ngủ sao? Không cần ngủ sao? Tối hôm qua anh ngủ lúc mấy giờ?”
Cố Từ lại trả lời theo thứ tự câu hỏi của cô.
“Buồn ngủ.”
“Cần, nhưng không dậy ăn cơm thì đau dạ dày.”
“Sáu giờ.”
Nhan Lộ Thanh: “À…”
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Cố Từ bị đánh thức bởi âm thanh nhắc nhở của phần mềm kia.
Anh nhìn thấy báo cáo hiện lên vào lúc năm giờ rưỡi sáng, khi đó cuộc hội qua video đã diễn ra được vài giờ, cũng gần kết thúc nên anh trực tiếp thoát ra, về phòng tắm rửa.
Cố Từ ngủ không ngon giấc, nhưng anh đã gần hai ngày không ngủ, hôm nay đi vào giấc ngủ cũng coi như nhanh.
Không ngờ giữa đường anh lại bị âm thanh nhắc nhở của điện thoại đánh thức.
“Thần ngủ đã thức dậy rồi!”
Âm thanh như nổ tung bên tai, Cố Từ mơ màng mở mắt ra, quay đầu nhìn điện thoại đang phát ra âm thanh.
Màn hình hiện lên rõ ràng rằng người đang ngủ đã tỉnh táo rời giường, ngay sau đó lại tiếp tục nghe câu nói khác.
“Tối hôm qua cô ấy ngủ rất ngon! Cho nên mới dậy hơi trễ! Ụt ịt ~”
Tiếng ụt ịt cuối cùng ngắn ngủi giống như tiếng của chú heo con.
“…”
Cố Từ hoàn toàn mất ngủ, im lặng nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, không thể tiếp tục nhắm mắt ngủ nữa.
Vậy nên anh quyết định ăn một chút gì rồi đi ngủ tiếp.
*
Nhan Lộ Thanh tính toán thời gian, sáu giờ ngủ, vậy không phải mới… Ba bốn tiếng sao?
“Anh ăn xong chưa?” Nhan Lộ Thanh hỏi.
Cố Từ gật đầu: “Rồi.”
“… Vậy anh còn ngồi ở đây để làm gì?” Nhan Lộ Thanh quả thực không hiểu, lập tức tiến lên vài bước, túm chặt cánh tay anh kéo lên, sau đó dẫn anh đi ra ngoài.
Cô thậm chí không để ý đến ánh mắt của hai vệ sĩ bên cạnh.
Nhan Lộ Thanh dẫn Cố Từ trở về phòng, sau đó đẩy anh lên giường. Suốt cả quá trình Cố Từ không nói gì, còn cô cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Ngay cả bản thân cô cũng chưa ý thức được cô hành động như vậy lại trôi chảy tự nhiên biết bao nhiêu.
Cuối cùng Nhan Lộ Thanh đi đến bên cửa sổ, soạt một tiếng kéo bức rèm xuống che kín lại, ánh sáng trong phòng lập tức tối sầm xuống, rất thích hợp để ngủ.
Cố Từ nhìn cô bước ra cửa, trước khi đóng cửa lại nghiêng đầu vào dò xét, sau đó cô nhẹ giọng nói:
“Anh mau đi ngủ đi, ngủ ngon.”
*
Sau khi ra khỏi phòng của Cố Từ, Nhan Lộ Thanh trở lại phòng ăn để ăn xong cơm nước, sau đó cô giống như nhớ tới gì đó, đứng dậy đi đến phòng bếp.
Cô lấy tất cả bình nước đá trong tủ lạnh ra ngoài, tổng cộng năm bình. Cô chạm vào thôi đã lạnh tay, thế mà người nào đó còn dám uống.
Nhan Lộ Thanh cầm nước đưa cho Đại Hắc: “Giao cho anh một nhiệm vụ. Anh lấy bình nước này rồi đi tìm chỗ có ánh mặt trời làm ấm lên. Đến khi thành nhiệt độ bình thường thì anh phân phát cho người trong biệt thự uống hết đi.”
Mặc dù Đại Hắc thấy kỳ lạ, nhưng anh ta vẫn gật đầu.
Cô tiếp tục đi tới sô pha, đúng là một ngày cuối tuần tuyệt vời khi không cần đi học. Nhan Lộ Thanh chuẩn bị bật tivi xem kịch, trải qua cuộc sống thoải mái của trạch nữ cá mặn*.
(*Chỉ những người suốt ngày ở nhà không chịu đi ra ngoài.)
Nhưng Tiểu Hắc đi theo sau cô, không biết tại sao cậu ta dường như có một bụng câu hỏi muốn hỏi cô.
Nhan Lộ Thanh vừa bật tivi vừa quay đầu nhìn đứa con trai ngốc của mình, cô từ bi giơ tay lên: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Tiểu Hắc: “Nhan tiểu thư, hôm qua rốt cuộc cô ngủ bao lâu rồi?”
“Không phải Đại Hắc nói tôi bắt đầu ngủ từ buổi chiều sao?” Có điều nói tới đây, Nhan Lộ Thanh cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Tôi cũng không hiểu, hai người thế mà thật sự nhịn được không đi tìm bác sĩ à?”
Hai người họ rõ ràng đặc biệt soi mói, ngày nào cũng phải ghi nhớ kỹ từng chuyện nhỏ nhặt để méc với bác sĩ tâm lý.
“À, là như thế này.” Tiểu Hắc gãi đầu, trên khuôn mặt ngăm đen đột nhiên hiện lên màu hồng nhạt: “Bởi vì… Bởi vì vào buổi chiều ngày hôm qua, tôi thấy Cố Từ ôm cô vào phòng, lúc đó cô đang ngủ, thoạt nhìn cũng không có chuyện gì.”
“…”
“Sau đó sáng hôm nay cô vẫn luôn không thức dậy, Cố Từ dậy sớm hơn cô nửa tiếng, anh ấy nói chúng tôi biết giữa đêm hôm qua cô tỉnh rồi, còn xuống dưới tầng ăn cơm, cho nên…”
“…”
Nhan Lộ Thanh không thể nghe thấy câu nói phía sau là gì, lực chú ý của cô tập trung ở nửa đoạn phía trước mà Tiểu Hắc nói.
Nhan Lộ Thanh bỗng dưng buông điều khiển từ xa trong tay xuống: “Cậu nói buổi chiều ngày hôm qua cậu… nhìn thấy gì?”
Mặt Tiểu Hắc càng đỏ hơn: “Thấy Cố Từ ôm cô đi lên tầng.”
Nhan Lộ Thanh dò hỏi chi tiết theo phản xạ có điều kiện: “Ôm như thế nào?”
Trên đầu của Tiểu Hắc đã có thể bốc khói: “Ôm… Ôm kiểu bế công chúa đó.”
Chỉ có điều… mặc dù rất xấu hổ, nhưng cậu ta hiểu rằng đang yêu đương mà, nên chuyện rất bình thường.
Chỉ là cậu ta không ngờ ngoài miệng Nhan tiểu thư nói chuyện gì cũng không có, thật ra họ đã trắng trợn táo bạo như vậy.
Nhưng còn có một điểm đáng ngờ.
Tiểu Hắc cũng không chú ý tới lúc này sắc mặt tiểu thư nhà cậu ta xanh xao mà tiếp tục hỏi: “Nhưng mà Nhan tiểu thư, tôi nhớ rõ cuộc nói chuyện của hai người buổi sáng hôm qua, hình như là Cố Từ anh ấy muốn ngủ nên nhờ cô giúp… Vì sao cuối cùng cô lại ngủ trong phòng anh ấy, rồi anh ấy bế cô ra ngoài vậy?”
Câu hỏi hồn nhiên này giống như một đòn cuối cùng, một tiếng “Ầm” vang lên đã đánh gãy cọng rơm kiên cường cuối cùng của Nhan Lộ Thanh.
Cả đầu cô đều đang nghĩ: Toang rồi. Tất cả mọi người đều thấy rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trước đó ở trong phòng khách cô phát video thôi miên, buổi sáng hôm qua trước khi rời đi cô còn nói với Cố Từ khi cô tan học về sẽ giúp anh thôi miên. Vậy mà đợi đến lúc cô thật sự tan học về, cô lại dẫn Cố Từ vào phòng, nhưng cuối cùng lại là cô bị Cố Từ ôm ra với tư thế đang ngủ.
Ngay cả Tiểu Hắc đều nói rõ ràng như vậy, những người còn lại chắc chắn đã nắm rõ toàn bộ chân tướng trong lòng bàn tay.
Nhan Lộ Thanh nhìn dì Disney đang quét dọn bên cạnh, nhìn dì đầu bếp mới vừa mua đồ ăn về cười với cô, nhìn Đại Hắc thu xếp xong nước đá, nhìn Tiểu Hắc mặt đỏ thành cà chua bên cạnh…
Cô bỗng cảm thấy trước mắt choáng váng từng đợt.
Không được, nơi này không thể ở lại được nữa.
Cô cầm điện thoại trên sô pha, nhấn mở Wechat, đang chuẩn bị tìm Bánh Quai Chèo Nhỏ giúp đỡ thì phát hiện phía góc trái khung đối thoại của cô với Bánh Quai Chèo Nhỏ sáng lên con số “5” đỏ tươi.
Đầu tiên là bốn tin nhắn từ ngày hôm qua.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Chị em ơi, tớ nhớ cậu hình như vẫn chưa tham gia câu lạc bộ nào đúng không? Tớ thích nên đăng ký câu lạc bộ mỹ thuật. Ngày mai sẽ có rất nhiều câu lạc bộ trong trường tổ chức sinh hoạt cùng nhau. Câu lạc bộ của tớ được giao vẽ một bức tranh tường nhưng chúng tớ không đủ người, cậu có tiện tới giúp không á? Bao một chầu tiệc lớn buổi tối!]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Chỉ cần biết vẽ tranh một chút là được, mấy đứa bạn cùng phòng của tớ đều có việc rồi qwq…]
…
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Chuyện gì vậy ==, buổi chiều sau khi cậu về đến nhà liền mất tích rồi hả?]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ:??? Không phải đang tình chàng ý thiếp với người đang ở chung kia chứ?]
Sau đó là tin vừa rồi.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Bạn yêu à! Tớ gửi nhiều tin nhắn như vậy sao cậu vẫn chưa trả lời! Cậu tới không, cậu tới không, cậu tới không?]
Nhan Lộ Thanh xem đống tin nhắn này, như tìm được rồi cọng rơm cứu mạng chạy trốn khỏi biệt thự.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Tớ đi, tớ đến ngay đây!]
*
Thời điểm vừa mới xuyên qua vẫn là mùa hè, hiện đã sắp đến đầu đông, thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh. Nhan Lộ Thanh thay quần áo dày hơn, lại trang điểm sơ qua rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Lúc đến trường học đã giữa trưa, cô ăn cơm trưa với Bánh Quai Chèo Nhỏ, rồi sau đó hai người mới đi đến địa điểm vẽ tranh tường.
“Ôi, cũng thật là trùng hợp, câu lạc bộ chúng tớ có bốn vị đàn anh và đàn chị có quan hệ cực kỳ tốt. Bốn người họ cúp học một ngày đi leo núi, kết quả xe đụng vào cây, một người đi sửa xe, ba người ở bệnh viện bó thạch cao…” Bánh Quai Chèo Nhỏ thương tiếc: “Bốn người này đều là chủ lực của chúng tớ đó!!”
Sau khi đi ra khỏi nhà, Nhan Lộ Thanh lập tức cảm thấy thoải mái trong lòng, cô cười ha hả nói: “Điều này dạy chúng ta rằng chúng ta có thể đi ra ngoài chơi, nhưng không thể trốn học đi ra ngoài chơi.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “…Cậu còn thật biết tổng kết.”
Hai người đến nơi, đây giống như một góc khuôn viên trường, Nhan Lộ Thanh thấy một bức tường cao hai mét dài hơn mười mét, đã có rất nhiều người đang đứng trước tường tô vẽ, nhưng độ hoàn thành chưa tới một phần ba. Đây nhìn như một bức tranh phong cảnh.
“À, đúng rồi!” Bánh Quai Chèo Nhỏ giống như mới nhớ tới điều gì: “Tớ chỉ để ý cậu nói sẽ tới, vậy cậu biết vẽ tranh không? Thật ra tớ cũng chỉ biết một chút thôi, kiểu sở thích nghiệp dư ấy. Có điều nhiệm vụ của chúng ta yêu cầu không cao, dựa theo hướng dẫn của các anh chị khóa trên tô màu vùng rộng là được. Về phần chuyển màu thì chúng ta không cần phụ trách.”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Biết một chút.”
Cô đi theo sau Bánh Quai Chèo Nhỏ, nghe cô ấy nói với người khác rằng đã tìm được trợ giúp: “Đây là bạn học của em, tên Nhan Lộ Thanh, cậu ấy có thể tới giúp đỡ.”
Sau đó lại giới thiệu người đó với Nhan Lộ Thanh: “Đây là đàn anh phụ trách hoạt động lần này, Vương Cửu.”
Nhan Lộ Thanh chân thật chào hỏi: “Chào anh Vương Cửu.”
Dáng vẻ của vị đàn anh này xem như nghiêm chỉnh, kiểu mắt kính quá dày, dày như…
Nhan Lộ Thanh đang suy nghĩ trong lòng, phía sau anh ta đột nhiên xuất hiện một nam sinh khác, tươi cười lộ ra răng nanh, nháy mắt nói: “Gọi anh Vương Cửu gì chứ? Em gái, chúng tôi đều gọi cậu ta là anh Bình Rượu, không thấy cái kính này dày giống đáy bình rượu sao?”
Đúng! Chính là đáy bình rượu!
Lời này vừa nói xong, đàn anh Bình Rượu giả vờ tức giận đánh nam sinh kia một cái, sau đó quay đầu cười với cô và Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Cảm ơn hai em ngày cuối tuần mà vẫn còn chạy tới đây, hai em đi tìm găng tay đeo vào, sau đó hỏi thử xem ai đang vẽ cần hỗ trợ gì không, rồi dựa theo làm là được.”
Đôi mắt Nhan Lộ Thanh vẫn luôn quan sát người vẽ tranh bên cạnh.
Nghe vậy, Bánh Quai Chèo Nhỏ đang định đồng ý, nhưng cô lại đột nhiên hỏi: “Anh này, ngoài hỗ trợ tô màu ra thì em có thể thử những thứ khác không?” Sợ anh ta lo lắng, cô nói thêm một câu: “Em sẽ không vẽ hỏng tranh, nếu không thể vẽ thì em chắc chắn sẽ dừng lại ngay.”
Bình Rượu nhíu mày, vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng khi nghe đến nửa câu sau rồi nhìn ánh mắt sáng ngời xinh đẹp của cô gái thì anh ta lại nuốt trở vào.
“Vậy được… Em chọn một mảng tường thử xem. Bánh Quai Chèo, em giúp bạn của mình trước nhé?”
“Ok anh!”
Nhan Lộ Thanh cùng Bánh Quai Chèo Nhỏ đi xa, đàn anh Bình Rượu mới quay trở lại bức tường mình phụ trách.
Ai ngờ, bên cạnh truyền đến một giọng nữ rất bất mãn: “Dù thế nào cũng không đến mức như vậy chứ, cô gái này cũng không phải người của câu lạc bộ chúng ta, anh yên tâm như vậy sao? Thật chịu thua luôn, chẳng qua buổi tối tăng ca thêm giờ vẽ là được, nếu thực sự vẽ hỏng rồi thì phải làm sao đây chứ?”
Người nói chuyện chính là một trong những ứng cử viên giữ chức chủ nhiệm kế tiếp của câu lạc bộ mỹ thuật, Bình Rượu vẫn luôn chướng mắt cô ta. Không những vì hai người cạnh tranh, càng bởi vì cô gái này tự cho mình tài giỏi, cảm thấy tranh cô ta vẽ ra không ai có thể thưởng thức, thật ra ai cũng không thể thưởng thức nổi.
Cô ta vừa vẽ vừa châm chọc: “Hay do cảm thấy bình hoa* kia xinh đẹp?”
(*Chỉ những người phụ nữ xinh đẹp nhưng bất tài)
“… Cô có cần phải nói chuyện khó nghe như vậy không? Còn không phải tôi đánh cược một phen sao? Cô gái kia cũng nói nếu vẽ không được sẽ dừng mà.” Bình Rượu phản bác: “Hơn nữa bây giờ nhân lực không đủ, ai lại bằng lòng buổi tối ở đây soi đèn pin để vẽ? Cho người ta một cơ hội thì đã sao? Tôi cũng muốn công việc kết thúc sớm mà.”
*
Tranh tường đều là vẽ theo kiểu phân công hợp tác. Mỗi một mảng tường đều được thiết kế xong khoảng cách, đồng thời trên giấy cũng có sơ đồ đại khái.
Họ đều vẽ ở mấy mét phần phía trước và chính giữa, còn Nhan Lộ Thanh dự định bắt đầu từ vị trí cuối nên chọn mảng tường áp chót để vẽ.
Cô thật sự không phải khoe khoang, cũng không phải lần đầu tiên vẽ tranh tường. Trong sân nhỏ nơi vợ chồng viện trưởng ở cũng có những bức tường thấp, bốn phía cộng lại cũng mấy chục mét, gần như tất cả đều bị cô vẽ đầy.
Nhan Lộ Thanh đối chiếu nét phác thảo trên giấy, trong đầu vang lên âm thanh của Makka Pakka.
“Maria, nếu cô vẽ xong mà được công nhận thì cô có thể hoàn thành nhiệm vụ “Vui vẻ giúp đỡ người khác” của mình đó.” Makka Pakka hưng phấn thuyết phục, lại có ý giận trong giọng nói bởi vì thấy cô không cố gắng: “Thực ra, rất nhiều thời điểm cô có thể đi ra ngoài làm chút người tốt chuyện tốt để kích phát các loại khen thưởng nhỏ, nhưng cô lại thật sự quá lười…”
“Thật sao?” Nhan Lộ Thanh tự động bỏ qua nửa câu sau, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Vậy thì tao càng phải vẽ cho thật tốt.”
Nhan Lộ Thanh vẫn luôn rất thích vẽ tranh, hơn nữa không giống với nấu cơm, điểm tài năng của cô đều đặt ở vẽ tranh.
Mặc dù lúc đi học, thành tích của cô rất tốt và cô luôn nhận được khen ngợi từ các thầy cô khác nhau, nhưng mà điều cô muốn thực sự là làm sinh viên nghệ thuật để được học mỹ thuật.
Không thi nghệ thuật và không vào chuyên ngành mỹ thuật, không phải bởi vì cô luyến tiếc thành tích lớp văn hóa, cũng không phải vì thứ gọi là tiền đồ.
… Mà bởi vì cô không có tiền.
Trở ngại này quá thực tế.
Cho nên sau khi nhận rõ điều này, cô chưa từng đề cập nguyện vọng vẽ tranh với bất kỳ người nào. Chỉ trong thời gian rảnh rỗi, cô dùng máy tính của viện trưởng để tìm kiếm video liên quan đến giáo trình mỹ thuật và các loại khoá học online thu phí rất rẻ.
Đây là một trong số ít các hoạt động giải trí suốt mỗi kỳ nghỉ của cô.
Nhưng Nhan Lộ Thanh không có nhiều tiền để mua số lượng lớn màu vẽ, cho nên cô đành phải vẽ bằng bút chì. Khi cô thật sự vẽ đủ rồi thì lại đi tìm cách tự chế màu… Sau này bận rộn học cấp ba, sau kỳ nghỉ hè thì cô cũng không thể tiếp tục vẽ tranh nữa.
Nhìn vào những ngọn núi và mặt nước dần dần hình thành, Bánh Quai Chèo Nhỏ ngạc nhiên nói: “Trời ơi, vậy mà cậu thật sự biết vẽ tranh á! Tớ cho rằng cậu giống tớ, chỉ biết một chút thôi…”
“Ừm.” Nhan Lộ Thanh phối hợp với cô ấy, vừa vẽ vừa thở dài: “Tớ không học mỹ thuật, trên đời này quả thực mất đi một nghệ sĩ quý giá.”
Hai người vừa lảm nhảm vừa vẽ. Bởi vì cách khá xa, các cô cũng không phát hiện tiến độ của mình nhanh hơn so với người khác.
Trong khi đang vẽ, Bình Rượu có tới nhìn một lần.
Lúc đó, Nhan Lộ Thanh chưa tô màu, vẫn còn đang vẽ phác thảo thô. Tuy rằng anh ta nhìn ra nét bút ngây ngô giống như một người nghiệp dư, nhưng đại khái phương hướng đều đúng, cũng không phải không thể điều chỉnh hậu kỳ. Hơn nữa bây giờ đang thiếu nhân lực như vậy, cô có thể vẽ xong đã giỏi lắm rồi, sao mọi người có thời giờ xoi mói được.
Nhìn cô vẽ khá ngay thẳng, anh ta yên tâm rời đi.
Một giờ trôi qua, tiến độ của phần lớn câu lạc bộ rốt cuộc nhanh chóng đạt đến một phần hai.
Sau lưng Bình Rượu bị người ta vỗ một cái, anh ta lập tức quay đầu lại: “À, Bánh Quai Chèo à, có chuyện gì thế?”
Bánh Quai Chèo Nhỏ còn chưa nói gì thì đã nhìn thấy đàn chị mà cô ấy vẫn luôn ghét cay ghét đắng lên tiếng châm chọc: “Còn có thể làm sao nữa? Bức tranh đã bị hỏng chứ sao. Tôi đã nói tất cả là không nên giao cho người mới, nhưng anh không nghe.”
“Không phải…” Bánh Quai Chèo Nhỏ phản bác: “Chị Lư, chúng tôi đại khái đã vẽ xong một mảng rồi, nên muốn để đàn anh đến xem.”
“Thì ra đã vẽ xong rồi à?” Đàn chị Lư cười nhạo: “Vậy thôi xong rồi. Vương Cửu, anh mau đi xem còn có thể cứu chữa được không đi.”
Mắt Bình Rượu trợn tròn. Anh ta hoàn toàn không muốn tranh cãi với phụ nữ, sau đó dùng ánh mắt trực tiếp bảo Bánh Quai Chèo Nhỏ cùng nhau rời đi.
“Đàn chị Lư thật là… Tại sao mỗi ngày đều như thể chúng ta nợ tiền của chị ta vậy chứ.” Bánh Quai Chèo Nhỏ phàn nàn.
“Đừng để ý đến cô ta, cô ta chính là càng phản ứng càng hăng…” Bình Rượu an ủi, sau đó hai người đi đến mảng tường áp chót, chỗ Nhan Lộ Thanh phụ trách.
Bình Rượu vừa nhìn liền sửng sốt: “Đây là… chỉ hai người các em vẽ thôi sao?”
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Chứ sao nữa hả anh? Bốn chủ lực của câu lạc bộ chúng ta đồng loạt bại trận, còn lại mấy người các anh ở đầu đó. Ai có thể đến giúp bọn em chứ?” Cô ấy rung đùi đắc ý: “Bạn của em vẽ không tồi phải không?”
“Này sao có thể gọi không tồi được…” Bình Rượu đột nhiên mừng như điên: “Có bạn em đến đây giúp thì chúng ta có thể xong việc sớm rồi.”
Tranh vẽ của Nhan Lộ Thanh thì cũng không quá nổi bật, cô chỉ khôi phục gần như toàn bộ những gì ở trên giấy lại trên tường, nhưng quan trọng nhất chính là tốc độ vẽ này quá nhanh.
Bình Rượu không biết rằng cô đã từng một người vẽ đầy hơn mười mét tường, cho nên mới có thể có tốc độ này. Anh ta chỉ biết cô mạnh hơn nhiều so với cô gái họ Lư hung hăng đầu óc ngốc nghếch không ngừng châm chọc anh dùng người mới. Vậy nên anh lập tức quay trở lại, kêu người kia: “Cô lại đây nhìn xem người mới tôi gọi đến vẽ ra sao.”
Lư Hâm đứng dậy đi theo với vẻ mặt không kiên nhẫn: “Mẹ kiếp, tôi đã sớm biết đó là một bình hoa mà. Tôi đã nói anh không nghe, bây giờ hay rồi…”
Cô ta cứ lải nhải, chờ đi đến cuối bức tường thì bỗng nhiên dừng lại.
“…”
Cô gái bị cô ta xem thành bình hoa trên mặt dính chút màu vẽ, ngũ quan xinh đẹp, cười rộ lên lại vô cùng đáng yêu. Cô trang điểm rất nhạt, đứng trước bức tranh sơn thủy này lại vô cùng phù hợp.
Bình Rượu khiêm tốn khoe khoang: “Chúng ta đừng nói đến mức độ hoàn thành, màu sắc đầy đủ, cô thấy bình hoa người ta chỉ có một người trợ giúp cũng đã vẽ xong trong thời gian ngắn như vậy. Haiz, không giống như người nào đó có hai người giúp đỡ…”
Bình Rượu còn chưa nói xong, Lư Hâm hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không biết gì cả đối với việc này.
Nhưng vào lúc cô đứng dậy chuẩn bị tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường tiếp theo sau khi nghe Bánh Quai Chèo Nhỏ nói mặt tường này đã ổn rồi, thì giọng nói của Makka Pakka truyền đến trong đầu cô.
“Ôi, Maria, vừa rồi có người cảm thấy rất tức giận với cô, còn có rất nhiều cảm xúc vui vẻ và thưởng thức. Tuy rằng tôi không nhìn thấy ai, nhưng màu hồng nhạt và màu vàng của cô đột nhiên đồng thời thăng cấp!”
Nhan Lộ Thanh: “???”
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng còn có loại chuyện tốt này à?
*
Bốn giờ chiều, Nhan Lộ Thanh đã hoàn thành xong ba bức tranh cuối cùng và đang nghỉ ngơi.
Bánh Quai Chèo Nhỏ đi giúp đỡ người khác, nên Bình Rượu và Răng Nanh tìm tới cô nói chuyện phiếm. Hai người hỏi cô liên quan đến hội họa và việc cô học được từ ai.
“Tự mình học, trước kia em ở nhà thấy chán quá sẽ vẽ tranh tường.” Nhan Lộ Thanh nói xong, đồng thời khen ngợi: “Hơn nữa hôm nay em vẽ nhanh chủ yếu do màu vẽ này rất tốt.”
So với cái này, thứ lúc trước cô dùng không phải màu vẽ mà bảo tàng nghệ thuật gần đó hư không cần thì cũng là loại đồ rẻ tiền mùi khó ngửi, nếu không thì là màu bột nhão do cô tự mình làm.
“???” Đầu Bình Rượu đầy dấu chấm hỏi: “Đây chỉ là màu vẽ acrylic bình thường thôi, dùng để vẽ tường, làm sao có thể rất tốt được?”
Nhan Lộ Thanh xua tay: “Haiz, là em chưa trải sự đời thôi.” Cô lại thở dài: “Rốt cuộc mặc kệ loại màu vẽ gì thì thật sự cũng rất đắt…”
Sau đó cô phát hiện đỉnh đầu người này trở nên càng nhiều dấu chấm hỏi.
“Anh đây vẫn nhận thức được một ít hàng xa xỉ.” Bình Rượu đánh giá cô từ trên xuống dưới nói: “Trang điểm của em cũng tốn mấy vạn rồi đó, còn ở đây nói màu vẽ đắt à?”
Nhan Lộ Thanh: “…” Cô luôn quên rằng bây giờ cô đã là kẻ có tiền nên làm như thế nào.
Hai người lại tán gẫu về bức tranh.
Bình Rượu chỉ vào góc tường nói: “Hoa trắng nhỏ cuối cùng là do chính em vẽ thêm à?”
Nhan Lộ Thanh nhìn về chỗ anh ta nói, hơi dừng lại một chút rồi gật đầu: “Ừm…”
Đó là hình không có trên giấy phác thảo, cũng là sự thay đổi duy nhất cô thực hiện.
Cô thêm loại hoa mà Cố Từ thích.
Nhan Lộ Thanh không biết vì sao khi đang vẽ tranh, cô lại mơ hồ muốn vẽ thêm mấy nhánh cây ở nơi đó như vậy, phía trên vẽ mấy bông hoa trắng nhỏ này. Cũng không đợi đầu óc cô ngăn cản chính mình, tay cũng đã tự chủ động trước rồi.
Bây giờ nhìn như vậy, những bông hoa trắng nhỏ này tồn tại thật sự giống như Cố Từ cũng tham gia vào bức tranh này vậy.
“Thêm vào rất đẹp.” Bình Rượu mỉm cười hài lòng: “Rất tốt, rất đẹp.”
*
Ở bên kia, cùng lúc vào bốn giờ chiều.
Sau khi Cố Từ thức dậy, anh không tìm thấy Nhan Lộ Thanh trong phòng khách nên thuận miệng hỏi Đại Hắc: “Người đâu?”
“…” Đại Hắc cảm thấy chính mình bị em trai ngu xuẩn miệng lúc nào cũng bô bô “Nhan tiểu thư yêu đương” kia dạy hư rồi.
Rõ ràng hai chữ này bình thường như vậy, tại sao anh ta cảm thấy câu hỏi của Cố Từ vô cùng mờ ám, đặc biệt là hành động tìm kiếm người nào đó ngay sau khi thức dậy.
Anh ta sửa sang lại biểu hiện trên gương mặt mình rồi trả lời: “Tiểu thư đến trường học rồi, nói có hoạt động.”
Cố Từ gật đầu, sau đó đi vào phòng bếp rồi đi tới tủ lạnh theo thói quen.
Tối hôm qua anh đã không phản bác lại Nhan Lộ Thanh. Thật ra uống nước đá là thói quen mà anh đã có từ hồi trung học, đặc biệt là sau khi thức dậy và sau khi tập thể dục.
Khoảng thời gian trước do dạ dày vô cùng không tốt nên anh không uống. Gần đây sức khỏe khôi phục rất nhiều nên anh đã lặp lại thói quen cũ.
Đây có lẽ là một trong số ít những thói quen nhỏ mà anh khó bỏ.
Cố Từ mở tủ lạnh ra và nhìn về phía vị trí quen thuộc, nơi vốn bày một loạt bình nước đá, nhưng lúc này lại trống rỗng một khoảng lớn.
Cố Từ nhìn về phía Đại Hắc, anh ta ngầm hiểu rồi nói: “Sáng nay Nhan tiểu thư bảo tôi lấy tất cả bình nước đá ra phơi nắng, sau đó chia cho mọi người trong biệt thự uống. Cô ấy còn nói về sau không cho phép để nước đá bên trong tủ lạnh.”
“…”
Bên tai tựa như lại vang lên những lời người nào đó nói tối hôm qua, Cố Từ cụp mắt mỉm cười: “Được, tôi biết rồi.”
*
Sự tham gia của Nhan Lộ Thanh đẩy nhanh tiến độ của câu lạc bộ mỹ thuật. Đến sáu giờ, toàn bộ bức tường đã được vẽ xong, mọi người đều rất vui vẻ, lôi kéo Nhan Lộ Thanh, nhất quyết phải chụp ảnh chung với cô.
Ngày từ đầu, Nhan Lộ Thanh cảm thấy chính mình không phải thành viên câu lạc bộ của họ, không tốt lắm cho nên từ chối.
Nhưng Bình Rượu nói: “Em là người có công lớn nhất mà không chụp thì chúng tôi cũng không chụp đâu.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ phụ họa: “Chính xác!!”
Răng Nanh – người hủy đi hình tượng của Bình Rượu cũng nói: “Đúng vậy em gái, em tới trễ nhất lại vẽ nhiều nhất, thật đúng là quá lợi hại.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ liếc mắt đưa tình: “Thanh ơi, may mà có cậu.”
Nhan Lộ Thanh đáp lại: “Chèo ơi, đừng khách khí.”
Chiều nay, Nhan Lộ Thanh bị Bánh Quai Chèo Nhỏ đưa đến lăn lộn đến nỗi đã quen với bọn họ rồi, họ đều nói như vậy thì cô cũng không từ chối nữa.
Lúc đứng chụp ảnh, cô bị đẩy vào giữa, vì hoàn thành nhiệm vụ nên mọi người đều rất vui vẻ với nụ cười hiền hậu trên môi. Nhan Lộ Thanh bắt được một ánh mắt xem thường trong nhóm người hỗn loạn, cô nhất thời nhận ra chắc chắn người này chính là người thêm rất nhiều giá trị tức giận cho cô!
Thêm cũng tốt, dù sao bây giờ cô đã trở nên càng khiến người khác cảm thấy thích, rất khó có thể thu được cảm xúc tức giận từ người khác. Màu đỏ đã không được nâng cấp 800 năm rồi, nên còn phải nhờ vào sự thù địch không lý do của người chị này nhiều.
“Ba—— hai—— một!”
Một tiếng “Tách” vang lên, sau khi chụp xong, bức ảnh lập tức được gửi cho mọi người. Nhìn mọi người nhao nhao mà bắt đầu đăng lên vòng bạn bè, Nhan Lộ Thanh cũng không nhịn được đăng một bài.
Chờ kết thúc hoạt động đăng lên vòng bạn bè tập thể, Bình Rượu vỗ tay nói: “Mọi người đã vất vả rồi, buổi tối hôm nay chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn đi, chi phí tính vào phí chung. Có ai muốn đi không?”
Mọi người sôi nổi đồng ý, Răng Nanh ghé sát vào Nhan Lộ Thanh hỏi: “Em gái, em đi không?”
“Cậu ấy chắc chắn phải đi!” Bánh Quai Chèo Nhỏ nói xong, lại lập tức nhớ tới người kia trong nhà cô, câu khẳng định cũng biến thành câu hỏi: “Chắc là… đi mà nhỉ?”
“…”
Trong đầu Nhan Lộ Thanh đột nhiên hiện lên khuôn mặt Cố Từ.
Cùng với một chuỗi lời nói vô cùng giống như người vợ phòng không gối chiếc của anh tối hôm qua.
Nhưng không quá vài giây, trước mắt cô lại hiện lên những gì biết được từ Tiểu Hắc vào sáng nay, cô gần như bị sự xấu hổ làm sởn cả da đầu.
Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy người vợ phòng không gối chiếc có thể ở một mình thêm mấy ngày nữa, cho nên lập tức gật đầu nói: “Được, em đi!”
Vào lúc đó, điện thoại của cô rung lên.
*
Sau khi Cố Từ thức dậy vào lúc bốn giờ, anh ngủ thêm một giấc, khi tỉnh dậy lần nữa đã là sáu giờ rưỡi tối.
Bây giờ trời đã sắp tối, màn đêm dần buông xuống.
Bên ngoài nghe có vẻ yên tĩnh, nên khả năng cao là người nào đó vẫn chưa trở về.
Anh bật đèn, vừa nhìn vào điện thoại vừa kéo rèm cửa ra.
Thật trùng hợp, chấm đỏ nhỏ trong vòng bạn bè ở góc trên bên phải cho thấy hình đại diện của Nhan Lộ Thanh.
Anh nhấn vào thì nhìn đến dòng chữ và hình ảnh mà cô đăng.
[Tôi – một nhà nghệ thuật dân gian. /Cool]
Có hai tấm hình, một tấm là một bức tường dài hơn mười mét, trên tường là phong cảnh sơn thủy với màu xanh lá cây chủ đạo tươi mát.
Tấm thứ hai là một bức ảnh hơn chục người. Nhan Lộ Thanh đứng ở giữa, trên mặt còn dính chút màu xanh, đôi mắt cười đến nỗi cong lên, nhếch miệng lộ ra hàm răng nhỏ nhắn trắng tinh. Loại vui vẻ này tựa như có thể xuyên thấu qua màn hình, truyền đến lòng người.
Cố Từ nhìn một lát, lại trở về tấm đầu tiên.
Nhìn từ lần đầu tiên, tất cả bức tranh cũng không có khác biệt rõ ràng, cho đến khi anh tìm được một bông hoa nhỏ màu trắng ở một góc của bức tranh cuối cùng.
Vì chất lượng hình ảnh nên nhìn không rõ chi tiết, nhưng rất rõ ràng rằng tất cả đều do một người vẽ, tất nhiên đây là bút tích của cô.
Cố Từ tắt hình ảnh đi rồi tìm khung chat với Nhan Lộ Thanh.
[Word: Mấy giờ về nhà?]
Đối phương lập tức trả lời.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Tôi đang đi chơi nè!]
Năm giây sau.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Không về nữa, chơi tới bến.]
Cố Từ: “…”
[Word:?]
Dấu chấm hỏi này cô không trả lời lại.
Cố Từ đẩy cửa phòng đi ra thì phát hiện Tiểu Hắc đang lảo đảo lắc lư ngâm nga gì đó trong phòng khách, cùng lúc đó tivi phát ra một bài hát nghe có vẻ khá có cảm giác xưa.
Cố Từ lắng nghe thử lời bài hát.
“Là tự tôi chấp nhận kết quả thắng thua thế này, vẫn không hối hận không oán trách. Chờ đợi sự xuất hiện của em, sắc trời đã đến hoàng hôn…”
“…” Anh nhìn về phía Tiểu Hắc:
“Cậu đang nghe gì vậy?”
“Hả?” Tiểu Hắc hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được anh đang hỏi chính mình, cậu ta vội vàng đáp: “Là một bài hát tôi rất thích, tên là…”
Tên có chút xấu hổ, Tiểu Hắc hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Tên “Yêu một người không trở về nhà”.”
Vừa dứt lời, bài hát cũng hát đến phần cao trào:
“Yêu một người không trở về nhà, chờ đợi cánh cửa không hề mở ra…”
“…”
Tiểu Hắc đột nhiên thấy Cố Từ mỉm cười, nụ cười đó vô cùng đẹp mắt, sau đó thì giọng nói ôn hòa của anh đánh giá: “Thật khó nghe.”
Beta: Cyane
–
Mặt trời lên cao ba sào thì Nhan Lộ Thanh mới ngủ dậy.
Cuối cùng cô đã có thể tìm về cảm giác ngủ một giấc trọn vẹn.
Thật sự không ngờ bản thân lại bị một bộ phim điện ảnh dở tệ tra tấn gần một tuần! Đây thật đúng là nỗi sỉ nhục của giới người ngu ngốc vô tâm!
Cũng may, lúc Nhan Lộ Thanh rửa mặt thì cô phát hiện ra rằng những ký ức đó trong đầu cô giờ đây đều phai nhạt một cách khó hiểu. Chẳng hạn như bộ phim điện ảnh dở tệ đó, cô đã quên hết rất nhiều tình tiết lời thoại, hình ảnh cũng rất mơ hồ, chỉ còn lại màu sắc. Về phần cơn ác mộng và những thứ khác, cô không cố gắng nhớ thì lại càng không nhớ ra, chỉ có ấn tượng rằng mình đã từng gặp ác mộng.
Nhan Lộ Thanh cũng không phải là loại người nghĩ không ra nguyên nhân khiến mình đau khổ thì còn muốn gắng gượng suy nghĩ, không nhớ được vậy mới tốt. Cô lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Cô không biết có phải trùng hợp không, toàn bộ giấc ngủ ngon như vậy đã xảy ra sau sự việc hết sức xấu hổ kia.
Sau khi Từ công chúa thực hiện thôi miên ngược lại với cô.
Trong chuyện này, Nhan Lộ Thanh nghi ngờ xác suất cao rằng chính mình trong họa có phúc.
Tuy rằng một loạt hành động của công chúa khiến cô vô cùng hoài nghi thứ mà cô từng phải đối mặt là cái chết xã hội*, cô đã quá coi trọng bản thân. Nhưng nếu như không phải nhờ Từ công chúa thì cho tới hôm nay cô vẫn ngủ không đủ giấc.
(*Cái chết xã hội: Từ dùng trên MXH, có nghĩa bản thân xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp ai, tương tự với cách nói “tử hình công khai”. Một nghĩa khác là sau khi bị bạo lực trên mạng thì con người trở nên xa lánh xã hội, không muốn giao tiếp. Ở đây hiểu theo nghĩa thứ nhất.)
Hơn nữa cái chết xã hội thì sao? Chỉ cần cô mau quên hết, chỉ cần cô có thể tự tẩy não bản thân, vậy sẽ không có chuyện gì có thể khiến cô xấu hổ.
Nhan Lộ Thanh mở cửa với tinh thần tràn đầy sảng khoái, nhìn thoáng qua thì thấy Đại Hắc và Tiểu Hắc một trái một phải đứng ở cửa phòng như hai ông thần giữ cửa.
Nhìn bề ngoài cả hai thật ra coi như cũng khá nghiêm túc, lại cao lớn như vậy, đột nhiên xuất hiện trước mắt thực sự sẽ khiến người khác giật mình.
“…” Nhan Lộ Thanh lui về sau nửa bước rồi vỗ ngực: “Ban ngày ban mặt hai người đứng đơ ra ở chỗ này làm gì thế? Làm tôi giật mình.”
Đại Hắc nói: “Tiểu thư đã ngủ quá lâu, bắt đầu ngủ từ buổi chiều hôm qua đến giờ. Nếu cô không tỉnh thì chúng tôi sẽ đi tìm bác sĩ.”
Nhan Lộ Thanh gật đầu, lướt qua hai người rồi đi xuống tầng.
Bây giờ đã 10 giờ sáng, cô đi đến phòng ăn ăn cơm trước. Cô vốn tưởng rằng Cố Từ chắc hẳn đang nghỉ ngơi vào giờ này, nhưng không ngờ lại gặp được anh trong phòng ăn.
Dường như anh vừa ăn xong, đang đặt khăn giấy trên tay xuống bàn.
Không giống tối hôm qua, quần áo của anh được thay thành áo dài tay. Anh rõ ràng đã thức cả đêm vậy mà không hề có quầng thâm mắt, khuôn mặt không hề giảm đi sự xinh đẹp. Nhưng cô nhìn thoáng qua là có thể nhận ra anh rất mệt, anh thật sự buồn ngủ.
Dù sao tối hôm qua công chúa nước địch đã xử lý chính sự muộn như vậy.
Ánh mắt đối diện với anh, Nhan Lộ Thanh khá kinh ngạc: “Cố Từ, sao anh lại đang ăn cơm?”
Sau khi cô hỏi xong, cô mới phát hiện lời này rất giống mình không muốn để anh ăn cơm.
Sau đó, Nhan Lộ Thanh lại như súng máy liên tiếp bắn ra mấy câu hỏi: “Không phải, anh không buồn ngủ sao? Không cần ngủ sao? Tối hôm qua anh ngủ lúc mấy giờ?”
Cố Từ lại trả lời theo thứ tự câu hỏi của cô.
“Buồn ngủ.”
“Cần, nhưng không dậy ăn cơm thì đau dạ dày.”
“Sáu giờ.”
Nhan Lộ Thanh: “À…”
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Cố Từ bị đánh thức bởi âm thanh nhắc nhở của phần mềm kia.
Anh nhìn thấy báo cáo hiện lên vào lúc năm giờ rưỡi sáng, khi đó cuộc hội qua video đã diễn ra được vài giờ, cũng gần kết thúc nên anh trực tiếp thoát ra, về phòng tắm rửa.
Cố Từ ngủ không ngon giấc, nhưng anh đã gần hai ngày không ngủ, hôm nay đi vào giấc ngủ cũng coi như nhanh.
Không ngờ giữa đường anh lại bị âm thanh nhắc nhở của điện thoại đánh thức.
“Thần ngủ đã thức dậy rồi!”
Âm thanh như nổ tung bên tai, Cố Từ mơ màng mở mắt ra, quay đầu nhìn điện thoại đang phát ra âm thanh.
Màn hình hiện lên rõ ràng rằng người đang ngủ đã tỉnh táo rời giường, ngay sau đó lại tiếp tục nghe câu nói khác.
“Tối hôm qua cô ấy ngủ rất ngon! Cho nên mới dậy hơi trễ! Ụt ịt ~”
Tiếng ụt ịt cuối cùng ngắn ngủi giống như tiếng của chú heo con.
“…”
Cố Từ hoàn toàn mất ngủ, im lặng nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, không thể tiếp tục nhắm mắt ngủ nữa.
Vậy nên anh quyết định ăn một chút gì rồi đi ngủ tiếp.
*
Nhan Lộ Thanh tính toán thời gian, sáu giờ ngủ, vậy không phải mới… Ba bốn tiếng sao?
“Anh ăn xong chưa?” Nhan Lộ Thanh hỏi.
Cố Từ gật đầu: “Rồi.”
“… Vậy anh còn ngồi ở đây để làm gì?” Nhan Lộ Thanh quả thực không hiểu, lập tức tiến lên vài bước, túm chặt cánh tay anh kéo lên, sau đó dẫn anh đi ra ngoài.
Cô thậm chí không để ý đến ánh mắt của hai vệ sĩ bên cạnh.
Nhan Lộ Thanh dẫn Cố Từ trở về phòng, sau đó đẩy anh lên giường. Suốt cả quá trình Cố Từ không nói gì, còn cô cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Ngay cả bản thân cô cũng chưa ý thức được cô hành động như vậy lại trôi chảy tự nhiên biết bao nhiêu.
Cuối cùng Nhan Lộ Thanh đi đến bên cửa sổ, soạt một tiếng kéo bức rèm xuống che kín lại, ánh sáng trong phòng lập tức tối sầm xuống, rất thích hợp để ngủ.
Cố Từ nhìn cô bước ra cửa, trước khi đóng cửa lại nghiêng đầu vào dò xét, sau đó cô nhẹ giọng nói:
“Anh mau đi ngủ đi, ngủ ngon.”
*
Sau khi ra khỏi phòng của Cố Từ, Nhan Lộ Thanh trở lại phòng ăn để ăn xong cơm nước, sau đó cô giống như nhớ tới gì đó, đứng dậy đi đến phòng bếp.
Cô lấy tất cả bình nước đá trong tủ lạnh ra ngoài, tổng cộng năm bình. Cô chạm vào thôi đã lạnh tay, thế mà người nào đó còn dám uống.
Nhan Lộ Thanh cầm nước đưa cho Đại Hắc: “Giao cho anh một nhiệm vụ. Anh lấy bình nước này rồi đi tìm chỗ có ánh mặt trời làm ấm lên. Đến khi thành nhiệt độ bình thường thì anh phân phát cho người trong biệt thự uống hết đi.”
Mặc dù Đại Hắc thấy kỳ lạ, nhưng anh ta vẫn gật đầu.
Cô tiếp tục đi tới sô pha, đúng là một ngày cuối tuần tuyệt vời khi không cần đi học. Nhan Lộ Thanh chuẩn bị bật tivi xem kịch, trải qua cuộc sống thoải mái của trạch nữ cá mặn*.
(*Chỉ những người suốt ngày ở nhà không chịu đi ra ngoài.)
Nhưng Tiểu Hắc đi theo sau cô, không biết tại sao cậu ta dường như có một bụng câu hỏi muốn hỏi cô.
Nhan Lộ Thanh vừa bật tivi vừa quay đầu nhìn đứa con trai ngốc của mình, cô từ bi giơ tay lên: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Tiểu Hắc: “Nhan tiểu thư, hôm qua rốt cuộc cô ngủ bao lâu rồi?”
“Không phải Đại Hắc nói tôi bắt đầu ngủ từ buổi chiều sao?” Có điều nói tới đây, Nhan Lộ Thanh cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Tôi cũng không hiểu, hai người thế mà thật sự nhịn được không đi tìm bác sĩ à?”
Hai người họ rõ ràng đặc biệt soi mói, ngày nào cũng phải ghi nhớ kỹ từng chuyện nhỏ nhặt để méc với bác sĩ tâm lý.
“À, là như thế này.” Tiểu Hắc gãi đầu, trên khuôn mặt ngăm đen đột nhiên hiện lên màu hồng nhạt: “Bởi vì… Bởi vì vào buổi chiều ngày hôm qua, tôi thấy Cố Từ ôm cô vào phòng, lúc đó cô đang ngủ, thoạt nhìn cũng không có chuyện gì.”
“…”
“Sau đó sáng hôm nay cô vẫn luôn không thức dậy, Cố Từ dậy sớm hơn cô nửa tiếng, anh ấy nói chúng tôi biết giữa đêm hôm qua cô tỉnh rồi, còn xuống dưới tầng ăn cơm, cho nên…”
“…”
Nhan Lộ Thanh không thể nghe thấy câu nói phía sau là gì, lực chú ý của cô tập trung ở nửa đoạn phía trước mà Tiểu Hắc nói.
Nhan Lộ Thanh bỗng dưng buông điều khiển từ xa trong tay xuống: “Cậu nói buổi chiều ngày hôm qua cậu… nhìn thấy gì?”
Mặt Tiểu Hắc càng đỏ hơn: “Thấy Cố Từ ôm cô đi lên tầng.”
Nhan Lộ Thanh dò hỏi chi tiết theo phản xạ có điều kiện: “Ôm như thế nào?”
Trên đầu của Tiểu Hắc đã có thể bốc khói: “Ôm… Ôm kiểu bế công chúa đó.”
Chỉ có điều… mặc dù rất xấu hổ, nhưng cậu ta hiểu rằng đang yêu đương mà, nên chuyện rất bình thường.
Chỉ là cậu ta không ngờ ngoài miệng Nhan tiểu thư nói chuyện gì cũng không có, thật ra họ đã trắng trợn táo bạo như vậy.
Nhưng còn có một điểm đáng ngờ.
Tiểu Hắc cũng không chú ý tới lúc này sắc mặt tiểu thư nhà cậu ta xanh xao mà tiếp tục hỏi: “Nhưng mà Nhan tiểu thư, tôi nhớ rõ cuộc nói chuyện của hai người buổi sáng hôm qua, hình như là Cố Từ anh ấy muốn ngủ nên nhờ cô giúp… Vì sao cuối cùng cô lại ngủ trong phòng anh ấy, rồi anh ấy bế cô ra ngoài vậy?”
Câu hỏi hồn nhiên này giống như một đòn cuối cùng, một tiếng “Ầm” vang lên đã đánh gãy cọng rơm kiên cường cuối cùng của Nhan Lộ Thanh.
Cả đầu cô đều đang nghĩ: Toang rồi. Tất cả mọi người đều thấy rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trước đó ở trong phòng khách cô phát video thôi miên, buổi sáng hôm qua trước khi rời đi cô còn nói với Cố Từ khi cô tan học về sẽ giúp anh thôi miên. Vậy mà đợi đến lúc cô thật sự tan học về, cô lại dẫn Cố Từ vào phòng, nhưng cuối cùng lại là cô bị Cố Từ ôm ra với tư thế đang ngủ.
Ngay cả Tiểu Hắc đều nói rõ ràng như vậy, những người còn lại chắc chắn đã nắm rõ toàn bộ chân tướng trong lòng bàn tay.
Nhan Lộ Thanh nhìn dì Disney đang quét dọn bên cạnh, nhìn dì đầu bếp mới vừa mua đồ ăn về cười với cô, nhìn Đại Hắc thu xếp xong nước đá, nhìn Tiểu Hắc mặt đỏ thành cà chua bên cạnh…
Cô bỗng cảm thấy trước mắt choáng váng từng đợt.
Không được, nơi này không thể ở lại được nữa.
Cô cầm điện thoại trên sô pha, nhấn mở Wechat, đang chuẩn bị tìm Bánh Quai Chèo Nhỏ giúp đỡ thì phát hiện phía góc trái khung đối thoại của cô với Bánh Quai Chèo Nhỏ sáng lên con số “5” đỏ tươi.
Đầu tiên là bốn tin nhắn từ ngày hôm qua.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Chị em ơi, tớ nhớ cậu hình như vẫn chưa tham gia câu lạc bộ nào đúng không? Tớ thích nên đăng ký câu lạc bộ mỹ thuật. Ngày mai sẽ có rất nhiều câu lạc bộ trong trường tổ chức sinh hoạt cùng nhau. Câu lạc bộ của tớ được giao vẽ một bức tranh tường nhưng chúng tớ không đủ người, cậu có tiện tới giúp không á? Bao một chầu tiệc lớn buổi tối!]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Chỉ cần biết vẽ tranh một chút là được, mấy đứa bạn cùng phòng của tớ đều có việc rồi qwq…]
…
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Chuyện gì vậy ==, buổi chiều sau khi cậu về đến nhà liền mất tích rồi hả?]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ:??? Không phải đang tình chàng ý thiếp với người đang ở chung kia chứ?]
Sau đó là tin vừa rồi.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Bạn yêu à! Tớ gửi nhiều tin nhắn như vậy sao cậu vẫn chưa trả lời! Cậu tới không, cậu tới không, cậu tới không?]
Nhan Lộ Thanh xem đống tin nhắn này, như tìm được rồi cọng rơm cứu mạng chạy trốn khỏi biệt thự.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Tớ đi, tớ đến ngay đây!]
*
Thời điểm vừa mới xuyên qua vẫn là mùa hè, hiện đã sắp đến đầu đông, thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh. Nhan Lộ Thanh thay quần áo dày hơn, lại trang điểm sơ qua rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Lúc đến trường học đã giữa trưa, cô ăn cơm trưa với Bánh Quai Chèo Nhỏ, rồi sau đó hai người mới đi đến địa điểm vẽ tranh tường.
“Ôi, cũng thật là trùng hợp, câu lạc bộ chúng tớ có bốn vị đàn anh và đàn chị có quan hệ cực kỳ tốt. Bốn người họ cúp học một ngày đi leo núi, kết quả xe đụng vào cây, một người đi sửa xe, ba người ở bệnh viện bó thạch cao…” Bánh Quai Chèo Nhỏ thương tiếc: “Bốn người này đều là chủ lực của chúng tớ đó!!”
Sau khi đi ra khỏi nhà, Nhan Lộ Thanh lập tức cảm thấy thoải mái trong lòng, cô cười ha hả nói: “Điều này dạy chúng ta rằng chúng ta có thể đi ra ngoài chơi, nhưng không thể trốn học đi ra ngoài chơi.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “…Cậu còn thật biết tổng kết.”
Hai người đến nơi, đây giống như một góc khuôn viên trường, Nhan Lộ Thanh thấy một bức tường cao hai mét dài hơn mười mét, đã có rất nhiều người đang đứng trước tường tô vẽ, nhưng độ hoàn thành chưa tới một phần ba. Đây nhìn như một bức tranh phong cảnh.
“À, đúng rồi!” Bánh Quai Chèo Nhỏ giống như mới nhớ tới điều gì: “Tớ chỉ để ý cậu nói sẽ tới, vậy cậu biết vẽ tranh không? Thật ra tớ cũng chỉ biết một chút thôi, kiểu sở thích nghiệp dư ấy. Có điều nhiệm vụ của chúng ta yêu cầu không cao, dựa theo hướng dẫn của các anh chị khóa trên tô màu vùng rộng là được. Về phần chuyển màu thì chúng ta không cần phụ trách.”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Biết một chút.”
Cô đi theo sau Bánh Quai Chèo Nhỏ, nghe cô ấy nói với người khác rằng đã tìm được trợ giúp: “Đây là bạn học của em, tên Nhan Lộ Thanh, cậu ấy có thể tới giúp đỡ.”
Sau đó lại giới thiệu người đó với Nhan Lộ Thanh: “Đây là đàn anh phụ trách hoạt động lần này, Vương Cửu.”
Nhan Lộ Thanh chân thật chào hỏi: “Chào anh Vương Cửu.”
Dáng vẻ của vị đàn anh này xem như nghiêm chỉnh, kiểu mắt kính quá dày, dày như…
Nhan Lộ Thanh đang suy nghĩ trong lòng, phía sau anh ta đột nhiên xuất hiện một nam sinh khác, tươi cười lộ ra răng nanh, nháy mắt nói: “Gọi anh Vương Cửu gì chứ? Em gái, chúng tôi đều gọi cậu ta là anh Bình Rượu, không thấy cái kính này dày giống đáy bình rượu sao?”
Đúng! Chính là đáy bình rượu!
Lời này vừa nói xong, đàn anh Bình Rượu giả vờ tức giận đánh nam sinh kia một cái, sau đó quay đầu cười với cô và Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Cảm ơn hai em ngày cuối tuần mà vẫn còn chạy tới đây, hai em đi tìm găng tay đeo vào, sau đó hỏi thử xem ai đang vẽ cần hỗ trợ gì không, rồi dựa theo làm là được.”
Đôi mắt Nhan Lộ Thanh vẫn luôn quan sát người vẽ tranh bên cạnh.
Nghe vậy, Bánh Quai Chèo Nhỏ đang định đồng ý, nhưng cô lại đột nhiên hỏi: “Anh này, ngoài hỗ trợ tô màu ra thì em có thể thử những thứ khác không?” Sợ anh ta lo lắng, cô nói thêm một câu: “Em sẽ không vẽ hỏng tranh, nếu không thể vẽ thì em chắc chắn sẽ dừng lại ngay.”
Bình Rượu nhíu mày, vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng khi nghe đến nửa câu sau rồi nhìn ánh mắt sáng ngời xinh đẹp của cô gái thì anh ta lại nuốt trở vào.
“Vậy được… Em chọn một mảng tường thử xem. Bánh Quai Chèo, em giúp bạn của mình trước nhé?”
“Ok anh!”
Nhan Lộ Thanh cùng Bánh Quai Chèo Nhỏ đi xa, đàn anh Bình Rượu mới quay trở lại bức tường mình phụ trách.
Ai ngờ, bên cạnh truyền đến một giọng nữ rất bất mãn: “Dù thế nào cũng không đến mức như vậy chứ, cô gái này cũng không phải người của câu lạc bộ chúng ta, anh yên tâm như vậy sao? Thật chịu thua luôn, chẳng qua buổi tối tăng ca thêm giờ vẽ là được, nếu thực sự vẽ hỏng rồi thì phải làm sao đây chứ?”
Người nói chuyện chính là một trong những ứng cử viên giữ chức chủ nhiệm kế tiếp của câu lạc bộ mỹ thuật, Bình Rượu vẫn luôn chướng mắt cô ta. Không những vì hai người cạnh tranh, càng bởi vì cô gái này tự cho mình tài giỏi, cảm thấy tranh cô ta vẽ ra không ai có thể thưởng thức, thật ra ai cũng không thể thưởng thức nổi.
Cô ta vừa vẽ vừa châm chọc: “Hay do cảm thấy bình hoa* kia xinh đẹp?”
(*Chỉ những người phụ nữ xinh đẹp nhưng bất tài)
“… Cô có cần phải nói chuyện khó nghe như vậy không? Còn không phải tôi đánh cược một phen sao? Cô gái kia cũng nói nếu vẽ không được sẽ dừng mà.” Bình Rượu phản bác: “Hơn nữa bây giờ nhân lực không đủ, ai lại bằng lòng buổi tối ở đây soi đèn pin để vẽ? Cho người ta một cơ hội thì đã sao? Tôi cũng muốn công việc kết thúc sớm mà.”
*
Tranh tường đều là vẽ theo kiểu phân công hợp tác. Mỗi một mảng tường đều được thiết kế xong khoảng cách, đồng thời trên giấy cũng có sơ đồ đại khái.
Họ đều vẽ ở mấy mét phần phía trước và chính giữa, còn Nhan Lộ Thanh dự định bắt đầu từ vị trí cuối nên chọn mảng tường áp chót để vẽ.
Cô thật sự không phải khoe khoang, cũng không phải lần đầu tiên vẽ tranh tường. Trong sân nhỏ nơi vợ chồng viện trưởng ở cũng có những bức tường thấp, bốn phía cộng lại cũng mấy chục mét, gần như tất cả đều bị cô vẽ đầy.
Nhan Lộ Thanh đối chiếu nét phác thảo trên giấy, trong đầu vang lên âm thanh của Makka Pakka.
“Maria, nếu cô vẽ xong mà được công nhận thì cô có thể hoàn thành nhiệm vụ “Vui vẻ giúp đỡ người khác” của mình đó.” Makka Pakka hưng phấn thuyết phục, lại có ý giận trong giọng nói bởi vì thấy cô không cố gắng: “Thực ra, rất nhiều thời điểm cô có thể đi ra ngoài làm chút người tốt chuyện tốt để kích phát các loại khen thưởng nhỏ, nhưng cô lại thật sự quá lười…”
“Thật sao?” Nhan Lộ Thanh tự động bỏ qua nửa câu sau, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Vậy thì tao càng phải vẽ cho thật tốt.”
Nhan Lộ Thanh vẫn luôn rất thích vẽ tranh, hơn nữa không giống với nấu cơm, điểm tài năng của cô đều đặt ở vẽ tranh.
Mặc dù lúc đi học, thành tích của cô rất tốt và cô luôn nhận được khen ngợi từ các thầy cô khác nhau, nhưng mà điều cô muốn thực sự là làm sinh viên nghệ thuật để được học mỹ thuật.
Không thi nghệ thuật và không vào chuyên ngành mỹ thuật, không phải bởi vì cô luyến tiếc thành tích lớp văn hóa, cũng không phải vì thứ gọi là tiền đồ.
… Mà bởi vì cô không có tiền.
Trở ngại này quá thực tế.
Cho nên sau khi nhận rõ điều này, cô chưa từng đề cập nguyện vọng vẽ tranh với bất kỳ người nào. Chỉ trong thời gian rảnh rỗi, cô dùng máy tính của viện trưởng để tìm kiếm video liên quan đến giáo trình mỹ thuật và các loại khoá học online thu phí rất rẻ.
Đây là một trong số ít các hoạt động giải trí suốt mỗi kỳ nghỉ của cô.
Nhưng Nhan Lộ Thanh không có nhiều tiền để mua số lượng lớn màu vẽ, cho nên cô đành phải vẽ bằng bút chì. Khi cô thật sự vẽ đủ rồi thì lại đi tìm cách tự chế màu… Sau này bận rộn học cấp ba, sau kỳ nghỉ hè thì cô cũng không thể tiếp tục vẽ tranh nữa.
Nhìn vào những ngọn núi và mặt nước dần dần hình thành, Bánh Quai Chèo Nhỏ ngạc nhiên nói: “Trời ơi, vậy mà cậu thật sự biết vẽ tranh á! Tớ cho rằng cậu giống tớ, chỉ biết một chút thôi…”
“Ừm.” Nhan Lộ Thanh phối hợp với cô ấy, vừa vẽ vừa thở dài: “Tớ không học mỹ thuật, trên đời này quả thực mất đi một nghệ sĩ quý giá.”
Hai người vừa lảm nhảm vừa vẽ. Bởi vì cách khá xa, các cô cũng không phát hiện tiến độ của mình nhanh hơn so với người khác.
Trong khi đang vẽ, Bình Rượu có tới nhìn một lần.
Lúc đó, Nhan Lộ Thanh chưa tô màu, vẫn còn đang vẽ phác thảo thô. Tuy rằng anh ta nhìn ra nét bút ngây ngô giống như một người nghiệp dư, nhưng đại khái phương hướng đều đúng, cũng không phải không thể điều chỉnh hậu kỳ. Hơn nữa bây giờ đang thiếu nhân lực như vậy, cô có thể vẽ xong đã giỏi lắm rồi, sao mọi người có thời giờ xoi mói được.
Nhìn cô vẽ khá ngay thẳng, anh ta yên tâm rời đi.
Một giờ trôi qua, tiến độ của phần lớn câu lạc bộ rốt cuộc nhanh chóng đạt đến một phần hai.
Sau lưng Bình Rượu bị người ta vỗ một cái, anh ta lập tức quay đầu lại: “À, Bánh Quai Chèo à, có chuyện gì thế?”
Bánh Quai Chèo Nhỏ còn chưa nói gì thì đã nhìn thấy đàn chị mà cô ấy vẫn luôn ghét cay ghét đắng lên tiếng châm chọc: “Còn có thể làm sao nữa? Bức tranh đã bị hỏng chứ sao. Tôi đã nói tất cả là không nên giao cho người mới, nhưng anh không nghe.”
“Không phải…” Bánh Quai Chèo Nhỏ phản bác: “Chị Lư, chúng tôi đại khái đã vẽ xong một mảng rồi, nên muốn để đàn anh đến xem.”
“Thì ra đã vẽ xong rồi à?” Đàn chị Lư cười nhạo: “Vậy thôi xong rồi. Vương Cửu, anh mau đi xem còn có thể cứu chữa được không đi.”
Mắt Bình Rượu trợn tròn. Anh ta hoàn toàn không muốn tranh cãi với phụ nữ, sau đó dùng ánh mắt trực tiếp bảo Bánh Quai Chèo Nhỏ cùng nhau rời đi.
“Đàn chị Lư thật là… Tại sao mỗi ngày đều như thể chúng ta nợ tiền của chị ta vậy chứ.” Bánh Quai Chèo Nhỏ phàn nàn.
“Đừng để ý đến cô ta, cô ta chính là càng phản ứng càng hăng…” Bình Rượu an ủi, sau đó hai người đi đến mảng tường áp chót, chỗ Nhan Lộ Thanh phụ trách.
Bình Rượu vừa nhìn liền sửng sốt: “Đây là… chỉ hai người các em vẽ thôi sao?”
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Chứ sao nữa hả anh? Bốn chủ lực của câu lạc bộ chúng ta đồng loạt bại trận, còn lại mấy người các anh ở đầu đó. Ai có thể đến giúp bọn em chứ?” Cô ấy rung đùi đắc ý: “Bạn của em vẽ không tồi phải không?”
“Này sao có thể gọi không tồi được…” Bình Rượu đột nhiên mừng như điên: “Có bạn em đến đây giúp thì chúng ta có thể xong việc sớm rồi.”
Tranh vẽ của Nhan Lộ Thanh thì cũng không quá nổi bật, cô chỉ khôi phục gần như toàn bộ những gì ở trên giấy lại trên tường, nhưng quan trọng nhất chính là tốc độ vẽ này quá nhanh.
Bình Rượu không biết rằng cô đã từng một người vẽ đầy hơn mười mét tường, cho nên mới có thể có tốc độ này. Anh ta chỉ biết cô mạnh hơn nhiều so với cô gái họ Lư hung hăng đầu óc ngốc nghếch không ngừng châm chọc anh dùng người mới. Vậy nên anh lập tức quay trở lại, kêu người kia: “Cô lại đây nhìn xem người mới tôi gọi đến vẽ ra sao.”
Lư Hâm đứng dậy đi theo với vẻ mặt không kiên nhẫn: “Mẹ kiếp, tôi đã sớm biết đó là một bình hoa mà. Tôi đã nói anh không nghe, bây giờ hay rồi…”
Cô ta cứ lải nhải, chờ đi đến cuối bức tường thì bỗng nhiên dừng lại.
“…”
Cô gái bị cô ta xem thành bình hoa trên mặt dính chút màu vẽ, ngũ quan xinh đẹp, cười rộ lên lại vô cùng đáng yêu. Cô trang điểm rất nhạt, đứng trước bức tranh sơn thủy này lại vô cùng phù hợp.
Bình Rượu khiêm tốn khoe khoang: “Chúng ta đừng nói đến mức độ hoàn thành, màu sắc đầy đủ, cô thấy bình hoa người ta chỉ có một người trợ giúp cũng đã vẽ xong trong thời gian ngắn như vậy. Haiz, không giống như người nào đó có hai người giúp đỡ…”
Bình Rượu còn chưa nói xong, Lư Hâm hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không biết gì cả đối với việc này.
Nhưng vào lúc cô đứng dậy chuẩn bị tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường tiếp theo sau khi nghe Bánh Quai Chèo Nhỏ nói mặt tường này đã ổn rồi, thì giọng nói của Makka Pakka truyền đến trong đầu cô.
“Ôi, Maria, vừa rồi có người cảm thấy rất tức giận với cô, còn có rất nhiều cảm xúc vui vẻ và thưởng thức. Tuy rằng tôi không nhìn thấy ai, nhưng màu hồng nhạt và màu vàng của cô đột nhiên đồng thời thăng cấp!”
Nhan Lộ Thanh: “???”
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng còn có loại chuyện tốt này à?
*
Bốn giờ chiều, Nhan Lộ Thanh đã hoàn thành xong ba bức tranh cuối cùng và đang nghỉ ngơi.
Bánh Quai Chèo Nhỏ đi giúp đỡ người khác, nên Bình Rượu và Răng Nanh tìm tới cô nói chuyện phiếm. Hai người hỏi cô liên quan đến hội họa và việc cô học được từ ai.
“Tự mình học, trước kia em ở nhà thấy chán quá sẽ vẽ tranh tường.” Nhan Lộ Thanh nói xong, đồng thời khen ngợi: “Hơn nữa hôm nay em vẽ nhanh chủ yếu do màu vẽ này rất tốt.”
So với cái này, thứ lúc trước cô dùng không phải màu vẽ mà bảo tàng nghệ thuật gần đó hư không cần thì cũng là loại đồ rẻ tiền mùi khó ngửi, nếu không thì là màu bột nhão do cô tự mình làm.
“???” Đầu Bình Rượu đầy dấu chấm hỏi: “Đây chỉ là màu vẽ acrylic bình thường thôi, dùng để vẽ tường, làm sao có thể rất tốt được?”
Nhan Lộ Thanh xua tay: “Haiz, là em chưa trải sự đời thôi.” Cô lại thở dài: “Rốt cuộc mặc kệ loại màu vẽ gì thì thật sự cũng rất đắt…”
Sau đó cô phát hiện đỉnh đầu người này trở nên càng nhiều dấu chấm hỏi.
“Anh đây vẫn nhận thức được một ít hàng xa xỉ.” Bình Rượu đánh giá cô từ trên xuống dưới nói: “Trang điểm của em cũng tốn mấy vạn rồi đó, còn ở đây nói màu vẽ đắt à?”
Nhan Lộ Thanh: “…” Cô luôn quên rằng bây giờ cô đã là kẻ có tiền nên làm như thế nào.
Hai người lại tán gẫu về bức tranh.
Bình Rượu chỉ vào góc tường nói: “Hoa trắng nhỏ cuối cùng là do chính em vẽ thêm à?”
Nhan Lộ Thanh nhìn về chỗ anh ta nói, hơi dừng lại một chút rồi gật đầu: “Ừm…”
Đó là hình không có trên giấy phác thảo, cũng là sự thay đổi duy nhất cô thực hiện.
Cô thêm loại hoa mà Cố Từ thích.
Nhan Lộ Thanh không biết vì sao khi đang vẽ tranh, cô lại mơ hồ muốn vẽ thêm mấy nhánh cây ở nơi đó như vậy, phía trên vẽ mấy bông hoa trắng nhỏ này. Cũng không đợi đầu óc cô ngăn cản chính mình, tay cũng đã tự chủ động trước rồi.
Bây giờ nhìn như vậy, những bông hoa trắng nhỏ này tồn tại thật sự giống như Cố Từ cũng tham gia vào bức tranh này vậy.
“Thêm vào rất đẹp.” Bình Rượu mỉm cười hài lòng: “Rất tốt, rất đẹp.”
*
Ở bên kia, cùng lúc vào bốn giờ chiều.
Sau khi Cố Từ thức dậy, anh không tìm thấy Nhan Lộ Thanh trong phòng khách nên thuận miệng hỏi Đại Hắc: “Người đâu?”
“…” Đại Hắc cảm thấy chính mình bị em trai ngu xuẩn miệng lúc nào cũng bô bô “Nhan tiểu thư yêu đương” kia dạy hư rồi.
Rõ ràng hai chữ này bình thường như vậy, tại sao anh ta cảm thấy câu hỏi của Cố Từ vô cùng mờ ám, đặc biệt là hành động tìm kiếm người nào đó ngay sau khi thức dậy.
Anh ta sửa sang lại biểu hiện trên gương mặt mình rồi trả lời: “Tiểu thư đến trường học rồi, nói có hoạt động.”
Cố Từ gật đầu, sau đó đi vào phòng bếp rồi đi tới tủ lạnh theo thói quen.
Tối hôm qua anh đã không phản bác lại Nhan Lộ Thanh. Thật ra uống nước đá là thói quen mà anh đã có từ hồi trung học, đặc biệt là sau khi thức dậy và sau khi tập thể dục.
Khoảng thời gian trước do dạ dày vô cùng không tốt nên anh không uống. Gần đây sức khỏe khôi phục rất nhiều nên anh đã lặp lại thói quen cũ.
Đây có lẽ là một trong số ít những thói quen nhỏ mà anh khó bỏ.
Cố Từ mở tủ lạnh ra và nhìn về phía vị trí quen thuộc, nơi vốn bày một loạt bình nước đá, nhưng lúc này lại trống rỗng một khoảng lớn.
Cố Từ nhìn về phía Đại Hắc, anh ta ngầm hiểu rồi nói: “Sáng nay Nhan tiểu thư bảo tôi lấy tất cả bình nước đá ra phơi nắng, sau đó chia cho mọi người trong biệt thự uống. Cô ấy còn nói về sau không cho phép để nước đá bên trong tủ lạnh.”
“…”
Bên tai tựa như lại vang lên những lời người nào đó nói tối hôm qua, Cố Từ cụp mắt mỉm cười: “Được, tôi biết rồi.”
*
Sự tham gia của Nhan Lộ Thanh đẩy nhanh tiến độ của câu lạc bộ mỹ thuật. Đến sáu giờ, toàn bộ bức tường đã được vẽ xong, mọi người đều rất vui vẻ, lôi kéo Nhan Lộ Thanh, nhất quyết phải chụp ảnh chung với cô.
Ngày từ đầu, Nhan Lộ Thanh cảm thấy chính mình không phải thành viên câu lạc bộ của họ, không tốt lắm cho nên từ chối.
Nhưng Bình Rượu nói: “Em là người có công lớn nhất mà không chụp thì chúng tôi cũng không chụp đâu.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ phụ họa: “Chính xác!!”
Răng Nanh – người hủy đi hình tượng của Bình Rượu cũng nói: “Đúng vậy em gái, em tới trễ nhất lại vẽ nhiều nhất, thật đúng là quá lợi hại.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ liếc mắt đưa tình: “Thanh ơi, may mà có cậu.”
Nhan Lộ Thanh đáp lại: “Chèo ơi, đừng khách khí.”
Chiều nay, Nhan Lộ Thanh bị Bánh Quai Chèo Nhỏ đưa đến lăn lộn đến nỗi đã quen với bọn họ rồi, họ đều nói như vậy thì cô cũng không từ chối nữa.
Lúc đứng chụp ảnh, cô bị đẩy vào giữa, vì hoàn thành nhiệm vụ nên mọi người đều rất vui vẻ với nụ cười hiền hậu trên môi. Nhan Lộ Thanh bắt được một ánh mắt xem thường trong nhóm người hỗn loạn, cô nhất thời nhận ra chắc chắn người này chính là người thêm rất nhiều giá trị tức giận cho cô!
Thêm cũng tốt, dù sao bây giờ cô đã trở nên càng khiến người khác cảm thấy thích, rất khó có thể thu được cảm xúc tức giận từ người khác. Màu đỏ đã không được nâng cấp 800 năm rồi, nên còn phải nhờ vào sự thù địch không lý do của người chị này nhiều.
“Ba—— hai—— một!”
Một tiếng “Tách” vang lên, sau khi chụp xong, bức ảnh lập tức được gửi cho mọi người. Nhìn mọi người nhao nhao mà bắt đầu đăng lên vòng bạn bè, Nhan Lộ Thanh cũng không nhịn được đăng một bài.
Chờ kết thúc hoạt động đăng lên vòng bạn bè tập thể, Bình Rượu vỗ tay nói: “Mọi người đã vất vả rồi, buổi tối hôm nay chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn đi, chi phí tính vào phí chung. Có ai muốn đi không?”
Mọi người sôi nổi đồng ý, Răng Nanh ghé sát vào Nhan Lộ Thanh hỏi: “Em gái, em đi không?”
“Cậu ấy chắc chắn phải đi!” Bánh Quai Chèo Nhỏ nói xong, lại lập tức nhớ tới người kia trong nhà cô, câu khẳng định cũng biến thành câu hỏi: “Chắc là… đi mà nhỉ?”
“…”
Trong đầu Nhan Lộ Thanh đột nhiên hiện lên khuôn mặt Cố Từ.
Cùng với một chuỗi lời nói vô cùng giống như người vợ phòng không gối chiếc của anh tối hôm qua.
Nhưng không quá vài giây, trước mắt cô lại hiện lên những gì biết được từ Tiểu Hắc vào sáng nay, cô gần như bị sự xấu hổ làm sởn cả da đầu.
Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy người vợ phòng không gối chiếc có thể ở một mình thêm mấy ngày nữa, cho nên lập tức gật đầu nói: “Được, em đi!”
Vào lúc đó, điện thoại của cô rung lên.
*
Sau khi Cố Từ thức dậy vào lúc bốn giờ, anh ngủ thêm một giấc, khi tỉnh dậy lần nữa đã là sáu giờ rưỡi tối.
Bây giờ trời đã sắp tối, màn đêm dần buông xuống.
Bên ngoài nghe có vẻ yên tĩnh, nên khả năng cao là người nào đó vẫn chưa trở về.
Anh bật đèn, vừa nhìn vào điện thoại vừa kéo rèm cửa ra.
Thật trùng hợp, chấm đỏ nhỏ trong vòng bạn bè ở góc trên bên phải cho thấy hình đại diện của Nhan Lộ Thanh.
Anh nhấn vào thì nhìn đến dòng chữ và hình ảnh mà cô đăng.
[Tôi – một nhà nghệ thuật dân gian. /Cool]
Có hai tấm hình, một tấm là một bức tường dài hơn mười mét, trên tường là phong cảnh sơn thủy với màu xanh lá cây chủ đạo tươi mát.
Tấm thứ hai là một bức ảnh hơn chục người. Nhan Lộ Thanh đứng ở giữa, trên mặt còn dính chút màu xanh, đôi mắt cười đến nỗi cong lên, nhếch miệng lộ ra hàm răng nhỏ nhắn trắng tinh. Loại vui vẻ này tựa như có thể xuyên thấu qua màn hình, truyền đến lòng người.
Cố Từ nhìn một lát, lại trở về tấm đầu tiên.
Nhìn từ lần đầu tiên, tất cả bức tranh cũng không có khác biệt rõ ràng, cho đến khi anh tìm được một bông hoa nhỏ màu trắng ở một góc của bức tranh cuối cùng.
Vì chất lượng hình ảnh nên nhìn không rõ chi tiết, nhưng rất rõ ràng rằng tất cả đều do một người vẽ, tất nhiên đây là bút tích của cô.
Cố Từ tắt hình ảnh đi rồi tìm khung chat với Nhan Lộ Thanh.
[Word: Mấy giờ về nhà?]
Đối phương lập tức trả lời.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Tôi đang đi chơi nè!]
Năm giây sau.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Không về nữa, chơi tới bến.]
Cố Từ: “…”
[Word:?]
Dấu chấm hỏi này cô không trả lời lại.
Cố Từ đẩy cửa phòng đi ra thì phát hiện Tiểu Hắc đang lảo đảo lắc lư ngâm nga gì đó trong phòng khách, cùng lúc đó tivi phát ra một bài hát nghe có vẻ khá có cảm giác xưa.
Cố Từ lắng nghe thử lời bài hát.
“Là tự tôi chấp nhận kết quả thắng thua thế này, vẫn không hối hận không oán trách. Chờ đợi sự xuất hiện của em, sắc trời đã đến hoàng hôn…”
“…” Anh nhìn về phía Tiểu Hắc:
“Cậu đang nghe gì vậy?”
“Hả?” Tiểu Hắc hơi sửng sốt, sau đó mới ý thức được anh đang hỏi chính mình, cậu ta vội vàng đáp: “Là một bài hát tôi rất thích, tên là…”
Tên có chút xấu hổ, Tiểu Hắc hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Tên “Yêu một người không trở về nhà”.”
Vừa dứt lời, bài hát cũng hát đến phần cao trào:
“Yêu một người không trở về nhà, chờ đợi cánh cửa không hề mở ra…”
“…”
Tiểu Hắc đột nhiên thấy Cố Từ mỉm cười, nụ cười đó vô cùng đẹp mắt, sau đó thì giọng nói ôn hòa của anh đánh giá: “Thật khó nghe.”