Edit: Thanh Vỹ
Beta: Cy
–
Sau khi Nhan Lộ Thanh biết yêu, app Doumou mà cô thích lướt nhất cũng bắt đầu gợi ý cho cô một vài video liên quan đến tình yêu, có khi là truyện cười ngọt ngào, có khi là món súp gà về hiện thực.
Trong số đó có một video cô nhớ là cô thấy vào hai ngày trước, là lời tỏ tình khắc cốt ghi tâm đầu tiên của cặp đôi, mỗi câu nói “thích em” về sau đều không so được với câu nói lần đầu ấy.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là rất nhiều việc lần đầu tiên đều sẽ khắc ghi sâu đậm nhất, ví như tiếng khóc đầu đời của trẻ con khi mới sinh ra, ví như lần đầu tiên biết đi.
Bởi vì là lần đầu tiên, chỉ cần điểm này cũng đã đủ đặc biệt rồi.
Lúc Nhan Lộ Thanh nhìn thấy thì cảm thấy rất đúng, hơn nữa nghĩ đến lần đầu tiên tỏ tình của mình và Cố Từ, đúng là hoàn hảo không khuyết điểm nên hài lòng lướt xuống dưới xem tiếp.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô lại phản bác lại cách nói ấy.
Lần đầu tiên cô đọc được lời tỏ tình trong bong bóng của Cố Từ, cách này đối với Nhan Lộ Thanh mà nói thì lực sát thương không thua kém gì lần đầu cả.
Hơn thế nữa, đây cũng xem như là lần đầu tiên cô đọc được nội tâm của Cố Từ, nội dung còn rất rất đặc biệt.
Trong lúc nhất thời, trong đầu cô nảy ra rất nhiều ý tưởng, như từng bong bóng tụ lại với nhau vậy, khi thì buồn bực Cố Từ có siêu năng lực quái quỷ gì vậy, chốc lát lại nghĩ, đm, một câu thích em mà sao anh có thể nói như muốn nở ra hoa thế.
Giống như trước kia, cô thuận miệng nói một câu bạn thân cũng bị anh chọc nở ra hoa, hôn cũng có thể nở ra hoa nữa.
Khi cô đọc được nội tâm của Cố Từ, nhìn Cố Từ cũng không có gì khác với bình thường. Nhan Lộ Thanh quan sát anh chừng một phút, mới kinh ngạc mở miệng: “Anh… vừa rồi làm gì đó?”
“Anh?” Cố Từ nhìn cô cười: “Không phải em đã đọc được rồi à?”
“…” Nhan Lộ Thanh lại nhìn màn hình, ngẩng đầu lên lần nữa: “Em đọc được rồi, nhưng em muốn hỏi, anh làm thế nào được vậy?” Lý trí cô dần quay lại, nhanh chóng hỏi: “Trước kia em từng thử qua rất nhiều cách, nó chủ yếu cảm ứng từ cảm xúc, từ cảm xúc dẫn đến đọc suy nghĩ của đối tượng, nhưng cho dù cảm xúc anh có thay đổi thế nào, chỗ hiển thị ở nơi này cũng chưa từng thay đổi.”
Khóe mắt Cố Từ khẽ nhếch, hơi tò mò hỏi: “Sẽ hiện lên cái gì?”
“Dấu chấm câu.” Nhan Lộ Thanh nói: “Tổng cộng có bốn loại, bình thường là dấu chấm câu, vào lúc cạn lời là dấu ba chấm, lúc nghi ngờ là dấu chấm hỏi, dấu chấm than không xuất hiện nhiều.”
Cố Từ nghe thế thì cười cười: “Cũng không tệ lắm.”
“Anh cảm thấy rất ngầu đúng không! Em xem xong đều hoài nghi nhân sinh…” Nhan Lộ Thanh liếc mắt, ném điện thoại qua một bên, ngồi trên giường ôm cổ anh: “Anh nói đi, nói mau, đến cuối cùng vì sao lại thấy được vậy, aaaaaa!!!”
Cố Từ không rút tay cô ra, ngược lại ôm nhẹ eo cô, ngay lập tức cánh tay Nhan Lộ Thanh mềm xuống, nghiêm túc trở lại.
Anh cụp mắt như đang nghĩ nói thế nào cho dễ hiểu.
“Anh cũng hơi khó mô tả, nhưng quả thật lúc em mở khung chat ra, anh sẽ mơ hồ cảm nhận được đang bị cái gì đó xem trộm nội tâm.” Cố Từ ngước mắt nhìn: “Anh có thể chọn tránh đi hoặc cho phép nó thấy.”
“…” Nhan Lộ Thanh trợn mắt há hốc, đơ vài giây, ngơ ngác nói: “Vậy nên thật ra em “đọc” được, vốn dĩ là anh cho phép phần đó được đọc à?”
Cố Từ gật đầu: “Gần giống vậy.”
“…”
Trời má! Cái này không phải lỗi nữa, này là biến thái chứ lỗi cái quần què gì nữa.
Sau đó Nhan Lộ Thanh hơi bình tĩnh lại, tiếp tục nói về chức năng kỳ lạ của Mã Lương, thậm chí còn thể hiện hiện trước mặt Cố Từ – trên giường nhanh chóng xuất hiện nhiều gấu bông gấu trúc.
Ngay khi vừa chào đời bên cạnh Cố Từ, anh đã duỗi tay lấy gấu bông trên giường.
Bé gấu trúc kia vừa vặn ở trong tay anh, so với tay anh thì béo hơn nhiều, rất mượt và đáng yêu. Gấu bông được cầm trong tay như vậy cũng mang vẻ đẹp khó tả.
Cố Từ cầm nó lật qua lật lại, tuy biết rõ bản thân không nên nằm vạ, nhưng sâu trong nội tâm Nhan Lộ Thanh luôn cảm giác bản thể của mình chính là gấu trúc.
Có vẻ như lật qua lật lại chán rồi, Cố Từ ngẩng đầu hỏi cô: “Vì sao em lại thích gấu trúc đến thế, còn có…” Anh dừng một chút: “…Trúc nữa?”
“Là măng.” Nhan Lộ Thanh sửa lời anh sau đó giải thích: “Gấu trúc với măng là sự kết hợp tuyệt vời đó, em thích gấu trúc đương nhiên cũng thích đồ ăn nó thích rồi, việc này có gì lạ đâu?”
Cố Từ nhìn cô vài giây rồi “Ừ” một tiếng, không thắc mắc vấn đề này nữa.
Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Gối ôm anh đang ôm cũng như thế, bao gối cũng vậy, kể cả những thứ đồ chơi mà lúc đầu anh gặp, tất cả mọi thứ đều từ cách này mà ra đó.”
Cố Từ vẫn không buông gấu trúc ra, anh cong môi: “Ngày có gối ôm này, cách khoảng thời gian chúng ta xác định quan hệ còn xa.”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Đúng thế.”
Đôi mắt của anh theo lời cô nói cũng cong dần theo, giọng nói càng thêm mê hoặc: “Hóa ra… khi đó em đã bắt đầu vẽ anh rồi à?”
“…”
Nhan Lộ Thanh sửng sốt, lỗ tai hơi nóng, chỉ chú ý chia sẻ cho anh mà quên mất điều này, khiến bản thân bị lộ ra chuyện bản thân ngày nào cũng nghĩ ra đủ chuyện về anh.
Cô khẽ cắn môi, bất chấp nói: “Lúc ấy em vốn không nói dối anh, là một fan tâm lý, với loại vũ khí thần thánh thế này, em đương nhiên sẽ vẽ suốt rồi.”
Ngón tay Cố Từ cử động, đôi tay vừa dài vừa trắng gãi cằm bé gấu trúc trong tay, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Ồ, phải không?”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Hình như cô cảm thấy cằm mình cũng có hơi ngứa.
Cô hết cứu nổi rồi.
“…Những gì nên nói cũng đã nói gần hết rồi, thật ra em nói ra nguyên nhân này là vì em đã nằm mơ.” Nhan Lộ Thanh dừng một chút: “Nhưng vẫn không biết bản thân đang mơ gì. Em nghĩ việc này hơi quỷ dị nên muốn kể cho anh nghe.”
Cố Từ không nói gì, yên lặng nhìn cô rồi gật đầu.
“Vậy… Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra, để em nghĩ kỹ đã, giờ anh đi ngủ đi, biết đâu lúc anh thức dậy thì vừa kịp bữa sáng.” Cô vội vàng kết thúc câu chuyện rồi lập tức rời khỏi người anh, muốn nằm xuống gối.
Cô vẫn chưa quay đi thì cánh tay đột nhiên cứng đơ.
Cố Từ giữ cô lại.
“Những chuyện mà em nói, tuy anh đoán ra rất nhiều việc nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi em những điều ấy.” Anh nói: “Anh cảm thấy như thế thật vô nghĩa. Chỉ khi em thật sự muốn nói cho anh nghe, chuyện này mới có ý nghĩa.”
“Cho nên, cảm ơn em đã bằng lòng kể cho anh nghe.”
“…”
Đa số thời gian Nhan Lộ Thanh đều không nói những câu sến rện, cũng không biết cách nói, tỏ tình cũng chỉ dùng ngôn ngữ mộc mạc, vẫn nhờ vào động lực thúc đẩy.
Cô bị Cố Từ nhìn đến phát ngại, lập tức xua tay: “Thật ra anh không cần suy nghĩ sâu xa như vậy đâu, chủ yếu là do em không nghĩ ra, muốn mượn đầu óc của anh để dùng ấy mà.”
Cố Từ: “…”
“Em vẫn luôn cảm thấy bản thân dựa vào bí mật của mình mới ngang tài ngang sức với anh đến ngày hôm nay.” Nhan Lộ Thanh cười ha ha: “Vậy nên bây giờ tự nhiên không còn bí mật gì nữa làm em rất cụt hứng.”
“…” Cố Từ không biết chỗ nào bị chọc cười, cười một lúc mới nói: “Ồ, ngang tài ngang sức cơ đấy.”
Nhan Lộ Thanh thờ ơ nhìn anh.
Cười đi, cười nhiệt tình vào.
Trước khi đi ngủ, cô đột nhiên phun ra một câu chân lý: “Quả nhiên nói gì cũng phải giữ lại một phần cho mình, giữa những người yêu nhau ai cũng phải có chút bí mật nho nhỏ.”
Ví như Ngôi sao thời trang Từ Từ thay đổi giao diện, cô rất thông minh mà không kể ra đó ha ha ha ha.
*
Lúc Nhan Lộ Thanh rời giường vừa kịp lúc ăn cơm.
Nhưng cô không xuống tầng ăn cơm.
Bởi vì Từ công chúa quá mạnh mẽ, khiến người khác lơ là tình trạng sức khỏe của anh đã đột nhiên phát sốt.
Ngay từ đầu Nhan Lộ Thanh đã thấy lạ, nghi ngờ do hệ thống giở trò quỷ, nhưng sau đó nghĩ, chuyện phát sốt này hình như cũng không nhất thiết phải cần đến lý do gì đặc biệt, khả năng cao là vì đi chơi công viên cả ngày dẫn đến anh bị cảm lạnh không chừng.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Cố Từ đặt tay mình lên trán, cô sờ trán của anh, nhiệt độ nóng kinh khủng. Nhan Lộ Thanh lập tức tỉnh ngủ hẳn, vội rời giường gọi khách sạn đưa nhiệt kế và thuốc hạ sốt, còn gọi thêm bữa sáng dễ tiêu hóa.
Những thứ còn lại, cơ bản đều dựa theo lúc Cố Từ chăm sóc cô lúc ấy mà làm.
Anh bị sốt cũng không cao lắm, duy trì từ mức 38 – 38,5 độ, thỉnh thoảng cũng có lúc hạ xuống. Nhan Lộ Thanh bảo đi bệnh viện nhưng Từ công chúa ngày thường rất mạnh mẽ sao cũng được, nay lại có vẻ không vui.
Anh không nói chuyện, chỉ nằm ở trên giường, chớp mắt nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp kia long lanh ánh nước, không phát ra tiếng động kháng nghị nào.
Vẻ mặt mang đầy khí chất công chúa.
Nhan Lộ Thanh bại trận vô cùng thảm hại, cô thỏa hiệp: “Không đi nữa, nhưng nếu vượt qua 39 độ hoặc vẫn không giảm thì anh nhất định phải đi viện đấy.”
Cố Từ vẫn không nói chuyện, ngược lại duỗi tay cầm điện thoại ở ngăn tủ đưa cho Nhan Lộ Thanh.
Cô nhìn điện thoại, điện thoại này không phải của anh mà là của cô.
Nhan Lộ Thanh không hiểu: “Đưa điện thoại cho em làm gì? Bây giờ em không muốn nghịch điện thoại.”
Cố Từ cầm điện thoại cô mở Wechat ra rồi đưa lại cho cô.
“…” Tốt xấu gì cũng là người yêu của nhau được một thời gian rồi, Nhan Lộ Thanh đại khái đã hiểu ý anh.
Cô ngập ngừng mở khung chat với Cố Từ ra, quả nhiên trên avatar khung chat xuất hiện bong bóng. Cô bấm mở, chỉ thấy một chữ.
[Được.]
Đây là trả lời cô chuyện không giảm sốt thì đi bệnh viện đây mà.
Trên mặt Nhan Lộ Thanh hiện đầy vạch đen.
“…Chơi vui không?”
Lại xuất hiện bong bóng.
[Vui lắm.]
“Anh con nít như vậy không mệt hả?”
[Nói chuyện rất mệt.]
“…”
Cứ thế, sốt một hồi đã khiến Cố Từ thành người “câm”, một người nói, người còn lại dùng sóng điện não để giao tiếp.
Bản thân Cố Từ vốn là người không thích nói chuyện, chán ghét lãng phí nước bọt đi nói lời vô nghĩa.
Nhưng trong cuộc sống anh cũng không gọi là lạnh lẽo, cũng không phải không xem ai ra gì, cơ bản thì anh vẫn sẽ lễ pháp trả lời. Đại khái vì không thích nói chuyện, lại không thể không nói, do đó mới luyện thành kĩ năng kì lạ này.
Nhưng giọng nói của anh rất hay! Nhan Lộ Thanh nghĩ nếu bản thân cũng như thế, tất nhiên sẽ lảm nhảm mỗi ngày nói cho bản thân nghe cũng vui mà.
Nhưng mà người bệnh không nói lời nào cũng tốt, coi như là tiết kiệm sức lực.
Chỉ là… Nhan Lộ Thanh hơi không tiếp thu nổi đối với việc vợ mình bỗng dưng thành người “câm”, nghĩ đến sau này đều dùng cách thế này để giao tiếp, cô duỗi tay ra nhéo mặt anh.
Tuy không nhiều thịt, nhưng nhéo cũng có cảm giác mềm mại.
Vị công chúa nào đó đã hoàn toàn lười nói chuyện, chỉ có đôi mắt liếc qua lại.
Nhan Lộ Thanh cúi đầu xem điện thoại, trên màn hình điện thoại lại hiện lên bong bóng.
[Đừng giận.]
[Yêu em.]
*Tác giả có lời muốn nói:
Phương pháp mới dùng để dỗ dành vợ – Get.
Tôi đã nói rằng Từ công chúa là người biết dỗ dành chủ nhà nhất mà. Ai ủng hộ, ai phản đối nào!
Beta: Cy
–
Sau khi Nhan Lộ Thanh biết yêu, app Doumou mà cô thích lướt nhất cũng bắt đầu gợi ý cho cô một vài video liên quan đến tình yêu, có khi là truyện cười ngọt ngào, có khi là món súp gà về hiện thực.
Trong số đó có một video cô nhớ là cô thấy vào hai ngày trước, là lời tỏ tình khắc cốt ghi tâm đầu tiên của cặp đôi, mỗi câu nói “thích em” về sau đều không so được với câu nói lần đầu ấy.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là rất nhiều việc lần đầu tiên đều sẽ khắc ghi sâu đậm nhất, ví như tiếng khóc đầu đời của trẻ con khi mới sinh ra, ví như lần đầu tiên biết đi.
Bởi vì là lần đầu tiên, chỉ cần điểm này cũng đã đủ đặc biệt rồi.
Lúc Nhan Lộ Thanh nhìn thấy thì cảm thấy rất đúng, hơn nữa nghĩ đến lần đầu tiên tỏ tình của mình và Cố Từ, đúng là hoàn hảo không khuyết điểm nên hài lòng lướt xuống dưới xem tiếp.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô lại phản bác lại cách nói ấy.
Lần đầu tiên cô đọc được lời tỏ tình trong bong bóng của Cố Từ, cách này đối với Nhan Lộ Thanh mà nói thì lực sát thương không thua kém gì lần đầu cả.
Hơn thế nữa, đây cũng xem như là lần đầu tiên cô đọc được nội tâm của Cố Từ, nội dung còn rất rất đặc biệt.
Trong lúc nhất thời, trong đầu cô nảy ra rất nhiều ý tưởng, như từng bong bóng tụ lại với nhau vậy, khi thì buồn bực Cố Từ có siêu năng lực quái quỷ gì vậy, chốc lát lại nghĩ, đm, một câu thích em mà sao anh có thể nói như muốn nở ra hoa thế.
Giống như trước kia, cô thuận miệng nói một câu bạn thân cũng bị anh chọc nở ra hoa, hôn cũng có thể nở ra hoa nữa.
Khi cô đọc được nội tâm của Cố Từ, nhìn Cố Từ cũng không có gì khác với bình thường. Nhan Lộ Thanh quan sát anh chừng một phút, mới kinh ngạc mở miệng: “Anh… vừa rồi làm gì đó?”
“Anh?” Cố Từ nhìn cô cười: “Không phải em đã đọc được rồi à?”
“…” Nhan Lộ Thanh lại nhìn màn hình, ngẩng đầu lên lần nữa: “Em đọc được rồi, nhưng em muốn hỏi, anh làm thế nào được vậy?” Lý trí cô dần quay lại, nhanh chóng hỏi: “Trước kia em từng thử qua rất nhiều cách, nó chủ yếu cảm ứng từ cảm xúc, từ cảm xúc dẫn đến đọc suy nghĩ của đối tượng, nhưng cho dù cảm xúc anh có thay đổi thế nào, chỗ hiển thị ở nơi này cũng chưa từng thay đổi.”
Khóe mắt Cố Từ khẽ nhếch, hơi tò mò hỏi: “Sẽ hiện lên cái gì?”
“Dấu chấm câu.” Nhan Lộ Thanh nói: “Tổng cộng có bốn loại, bình thường là dấu chấm câu, vào lúc cạn lời là dấu ba chấm, lúc nghi ngờ là dấu chấm hỏi, dấu chấm than không xuất hiện nhiều.”
Cố Từ nghe thế thì cười cười: “Cũng không tệ lắm.”
“Anh cảm thấy rất ngầu đúng không! Em xem xong đều hoài nghi nhân sinh…” Nhan Lộ Thanh liếc mắt, ném điện thoại qua một bên, ngồi trên giường ôm cổ anh: “Anh nói đi, nói mau, đến cuối cùng vì sao lại thấy được vậy, aaaaaa!!!”
Cố Từ không rút tay cô ra, ngược lại ôm nhẹ eo cô, ngay lập tức cánh tay Nhan Lộ Thanh mềm xuống, nghiêm túc trở lại.
Anh cụp mắt như đang nghĩ nói thế nào cho dễ hiểu.
“Anh cũng hơi khó mô tả, nhưng quả thật lúc em mở khung chat ra, anh sẽ mơ hồ cảm nhận được đang bị cái gì đó xem trộm nội tâm.” Cố Từ ngước mắt nhìn: “Anh có thể chọn tránh đi hoặc cho phép nó thấy.”
“…” Nhan Lộ Thanh trợn mắt há hốc, đơ vài giây, ngơ ngác nói: “Vậy nên thật ra em “đọc” được, vốn dĩ là anh cho phép phần đó được đọc à?”
Cố Từ gật đầu: “Gần giống vậy.”
“…”
Trời má! Cái này không phải lỗi nữa, này là biến thái chứ lỗi cái quần què gì nữa.
Sau đó Nhan Lộ Thanh hơi bình tĩnh lại, tiếp tục nói về chức năng kỳ lạ của Mã Lương, thậm chí còn thể hiện hiện trước mặt Cố Từ – trên giường nhanh chóng xuất hiện nhiều gấu bông gấu trúc.
Ngay khi vừa chào đời bên cạnh Cố Từ, anh đã duỗi tay lấy gấu bông trên giường.
Bé gấu trúc kia vừa vặn ở trong tay anh, so với tay anh thì béo hơn nhiều, rất mượt và đáng yêu. Gấu bông được cầm trong tay như vậy cũng mang vẻ đẹp khó tả.
Cố Từ cầm nó lật qua lật lại, tuy biết rõ bản thân không nên nằm vạ, nhưng sâu trong nội tâm Nhan Lộ Thanh luôn cảm giác bản thể của mình chính là gấu trúc.
Có vẻ như lật qua lật lại chán rồi, Cố Từ ngẩng đầu hỏi cô: “Vì sao em lại thích gấu trúc đến thế, còn có…” Anh dừng một chút: “…Trúc nữa?”
“Là măng.” Nhan Lộ Thanh sửa lời anh sau đó giải thích: “Gấu trúc với măng là sự kết hợp tuyệt vời đó, em thích gấu trúc đương nhiên cũng thích đồ ăn nó thích rồi, việc này có gì lạ đâu?”
Cố Từ nhìn cô vài giây rồi “Ừ” một tiếng, không thắc mắc vấn đề này nữa.
Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Gối ôm anh đang ôm cũng như thế, bao gối cũng vậy, kể cả những thứ đồ chơi mà lúc đầu anh gặp, tất cả mọi thứ đều từ cách này mà ra đó.”
Cố Từ vẫn không buông gấu trúc ra, anh cong môi: “Ngày có gối ôm này, cách khoảng thời gian chúng ta xác định quan hệ còn xa.”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Đúng thế.”
Đôi mắt của anh theo lời cô nói cũng cong dần theo, giọng nói càng thêm mê hoặc: “Hóa ra… khi đó em đã bắt đầu vẽ anh rồi à?”
“…”
Nhan Lộ Thanh sửng sốt, lỗ tai hơi nóng, chỉ chú ý chia sẻ cho anh mà quên mất điều này, khiến bản thân bị lộ ra chuyện bản thân ngày nào cũng nghĩ ra đủ chuyện về anh.
Cô khẽ cắn môi, bất chấp nói: “Lúc ấy em vốn không nói dối anh, là một fan tâm lý, với loại vũ khí thần thánh thế này, em đương nhiên sẽ vẽ suốt rồi.”
Ngón tay Cố Từ cử động, đôi tay vừa dài vừa trắng gãi cằm bé gấu trúc trong tay, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Ồ, phải không?”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Hình như cô cảm thấy cằm mình cũng có hơi ngứa.
Cô hết cứu nổi rồi.
“…Những gì nên nói cũng đã nói gần hết rồi, thật ra em nói ra nguyên nhân này là vì em đã nằm mơ.” Nhan Lộ Thanh dừng một chút: “Nhưng vẫn không biết bản thân đang mơ gì. Em nghĩ việc này hơi quỷ dị nên muốn kể cho anh nghe.”
Cố Từ không nói gì, yên lặng nhìn cô rồi gật đầu.
“Vậy… Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra, để em nghĩ kỹ đã, giờ anh đi ngủ đi, biết đâu lúc anh thức dậy thì vừa kịp bữa sáng.” Cô vội vàng kết thúc câu chuyện rồi lập tức rời khỏi người anh, muốn nằm xuống gối.
Cô vẫn chưa quay đi thì cánh tay đột nhiên cứng đơ.
Cố Từ giữ cô lại.
“Những chuyện mà em nói, tuy anh đoán ra rất nhiều việc nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi em những điều ấy.” Anh nói: “Anh cảm thấy như thế thật vô nghĩa. Chỉ khi em thật sự muốn nói cho anh nghe, chuyện này mới có ý nghĩa.”
“Cho nên, cảm ơn em đã bằng lòng kể cho anh nghe.”
“…”
Đa số thời gian Nhan Lộ Thanh đều không nói những câu sến rện, cũng không biết cách nói, tỏ tình cũng chỉ dùng ngôn ngữ mộc mạc, vẫn nhờ vào động lực thúc đẩy.
Cô bị Cố Từ nhìn đến phát ngại, lập tức xua tay: “Thật ra anh không cần suy nghĩ sâu xa như vậy đâu, chủ yếu là do em không nghĩ ra, muốn mượn đầu óc của anh để dùng ấy mà.”
Cố Từ: “…”
“Em vẫn luôn cảm thấy bản thân dựa vào bí mật của mình mới ngang tài ngang sức với anh đến ngày hôm nay.” Nhan Lộ Thanh cười ha ha: “Vậy nên bây giờ tự nhiên không còn bí mật gì nữa làm em rất cụt hứng.”
“…” Cố Từ không biết chỗ nào bị chọc cười, cười một lúc mới nói: “Ồ, ngang tài ngang sức cơ đấy.”
Nhan Lộ Thanh thờ ơ nhìn anh.
Cười đi, cười nhiệt tình vào.
Trước khi đi ngủ, cô đột nhiên phun ra một câu chân lý: “Quả nhiên nói gì cũng phải giữ lại một phần cho mình, giữa những người yêu nhau ai cũng phải có chút bí mật nho nhỏ.”
Ví như Ngôi sao thời trang Từ Từ thay đổi giao diện, cô rất thông minh mà không kể ra đó ha ha ha ha.
*
Lúc Nhan Lộ Thanh rời giường vừa kịp lúc ăn cơm.
Nhưng cô không xuống tầng ăn cơm.
Bởi vì Từ công chúa quá mạnh mẽ, khiến người khác lơ là tình trạng sức khỏe của anh đã đột nhiên phát sốt.
Ngay từ đầu Nhan Lộ Thanh đã thấy lạ, nghi ngờ do hệ thống giở trò quỷ, nhưng sau đó nghĩ, chuyện phát sốt này hình như cũng không nhất thiết phải cần đến lý do gì đặc biệt, khả năng cao là vì đi chơi công viên cả ngày dẫn đến anh bị cảm lạnh không chừng.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Cố Từ đặt tay mình lên trán, cô sờ trán của anh, nhiệt độ nóng kinh khủng. Nhan Lộ Thanh lập tức tỉnh ngủ hẳn, vội rời giường gọi khách sạn đưa nhiệt kế và thuốc hạ sốt, còn gọi thêm bữa sáng dễ tiêu hóa.
Những thứ còn lại, cơ bản đều dựa theo lúc Cố Từ chăm sóc cô lúc ấy mà làm.
Anh bị sốt cũng không cao lắm, duy trì từ mức 38 – 38,5 độ, thỉnh thoảng cũng có lúc hạ xuống. Nhan Lộ Thanh bảo đi bệnh viện nhưng Từ công chúa ngày thường rất mạnh mẽ sao cũng được, nay lại có vẻ không vui.
Anh không nói chuyện, chỉ nằm ở trên giường, chớp mắt nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp kia long lanh ánh nước, không phát ra tiếng động kháng nghị nào.
Vẻ mặt mang đầy khí chất công chúa.
Nhan Lộ Thanh bại trận vô cùng thảm hại, cô thỏa hiệp: “Không đi nữa, nhưng nếu vượt qua 39 độ hoặc vẫn không giảm thì anh nhất định phải đi viện đấy.”
Cố Từ vẫn không nói chuyện, ngược lại duỗi tay cầm điện thoại ở ngăn tủ đưa cho Nhan Lộ Thanh.
Cô nhìn điện thoại, điện thoại này không phải của anh mà là của cô.
Nhan Lộ Thanh không hiểu: “Đưa điện thoại cho em làm gì? Bây giờ em không muốn nghịch điện thoại.”
Cố Từ cầm điện thoại cô mở Wechat ra rồi đưa lại cho cô.
“…” Tốt xấu gì cũng là người yêu của nhau được một thời gian rồi, Nhan Lộ Thanh đại khái đã hiểu ý anh.
Cô ngập ngừng mở khung chat với Cố Từ ra, quả nhiên trên avatar khung chat xuất hiện bong bóng. Cô bấm mở, chỉ thấy một chữ.
[Được.]
Đây là trả lời cô chuyện không giảm sốt thì đi bệnh viện đây mà.
Trên mặt Nhan Lộ Thanh hiện đầy vạch đen.
“…Chơi vui không?”
Lại xuất hiện bong bóng.
[Vui lắm.]
“Anh con nít như vậy không mệt hả?”
[Nói chuyện rất mệt.]
“…”
Cứ thế, sốt một hồi đã khiến Cố Từ thành người “câm”, một người nói, người còn lại dùng sóng điện não để giao tiếp.
Bản thân Cố Từ vốn là người không thích nói chuyện, chán ghét lãng phí nước bọt đi nói lời vô nghĩa.
Nhưng trong cuộc sống anh cũng không gọi là lạnh lẽo, cũng không phải không xem ai ra gì, cơ bản thì anh vẫn sẽ lễ pháp trả lời. Đại khái vì không thích nói chuyện, lại không thể không nói, do đó mới luyện thành kĩ năng kì lạ này.
Nhưng giọng nói của anh rất hay! Nhan Lộ Thanh nghĩ nếu bản thân cũng như thế, tất nhiên sẽ lảm nhảm mỗi ngày nói cho bản thân nghe cũng vui mà.
Nhưng mà người bệnh không nói lời nào cũng tốt, coi như là tiết kiệm sức lực.
Chỉ là… Nhan Lộ Thanh hơi không tiếp thu nổi đối với việc vợ mình bỗng dưng thành người “câm”, nghĩ đến sau này đều dùng cách thế này để giao tiếp, cô duỗi tay ra nhéo mặt anh.
Tuy không nhiều thịt, nhưng nhéo cũng có cảm giác mềm mại.
Vị công chúa nào đó đã hoàn toàn lười nói chuyện, chỉ có đôi mắt liếc qua lại.
Nhan Lộ Thanh cúi đầu xem điện thoại, trên màn hình điện thoại lại hiện lên bong bóng.
[Đừng giận.]
[Yêu em.]
*Tác giả có lời muốn nói:
Phương pháp mới dùng để dỗ dành vợ – Get.
Tôi đã nói rằng Từ công chúa là người biết dỗ dành chủ nhà nhất mà. Ai ủng hộ, ai phản đối nào!