Edit: KimH
Beta: Cy
–
Nhan Lộ Thanh có rất nhiều meme “thân mật”, tất cả đều là một đối tượng đáng yêu chạm vào một đối tượng đáng yêu khác, mặt hai người kề sát vào nhau, cực kỳ thân mật. Cho nên cô muốn làm động tác này với Cố Từ lâu rồi, vừa rồi cuối cùng cũng được như ước nguyện, quả thực vô cùng thỏa mãn.
Không ngờ anh lại nói một câu “Có phải em dán mặt vào nhầm chỗ rồi không?”, sau đó đột nhiên quay đầu hôn vào mặt cô.
Nhan Lộ Thanh ngây người một lúc, làn da bị chạm vào nhanh chóng nóng lên, chưa đến vài giây sau, tay đặt trên cằm cô lại giữ cằm cô, kéo mặt cô sang nơi khác.
Cả người Nhan Lộ Thanh bị nâng lên, vốn đang ôm tay anh cũng chuyển thành chống lên giường.
“?” Cô ngơ ngác cúi đầu, đối diện với tầm mắt của Cố Từ: “Anh làm gì đấy?”
“Cách xa anh một chút.” Anh ít lời nhưng nhiều ý: “Lây bệnh.”
“Em biết cảm cúm sẽ lây bệnh.” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ: “Bị sốt cũng lây bệnh à? Với lại chỉ ôm một chút thôi…”
Cố Từ ngắt lời cô: “Bây giờ không có triệu chứng, nhưng không xác định được là có bị cảm cúm hay không.”
“…”
Được rồi, đúng là như vậy.
Để tránh xuất hiện trường hợp cả hai người đều bị bệnh, Nhan Lộ Thanh vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa phải với Cố Từ.
Trong lúc ấy, có người đến gõ cửa bảo anh xuống tầng ăn cơm, Nhan Lộ Thanh lúc đó càng hoảng sợ, lập tức ngừng thở giơ tay che miệng, sau đó cô nhìn Cố Từ vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Ăn rồi, tôi ngủ tiếp đây.”
Lại yên lặng đợi một lát, Nhan Lộ Thanh thở ra, chợt nghĩ đến gì đó: “Có phải mấy tháng nay anh không cho ai vào phòng mình đúng không?”
Quét tước và thu dọn toàn là hai người làm với nhau, chắc là Cố Từ rất hiếm khi làm việc này, lúc đầu làm không quen lắm, nhưng trước lạ sau quen, lúc sau chưa được mấy lần thì hiệu suất của anh đã vượt qua cả Nhan Lộ Thanh.
“Đúng vậy.” Tầm mắt Cố Từ chếch đi, chuyển đến đối diện giường: “Bởi vì cánh cửa kia.”
“…” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy người nhà của anh chưa từng hỏi anh gì à?”
“Tất nhiên có hỏi rồi.” Cố Từ cười: “Mẹ anh vẫn luôn bảo anh “Kim ốc tàng kiều”, chắc chắn trong phòng có người.”
“Vậy anh trả lời thế nào?”
“Anh bảo bà ấy đi xem camera.”
“…”
Vậy thì đúng là không điều tra được gì.
May là trận sốt này đến nhanh đi cũng nhanh, hai tiếng sau Cố Từ đã hạ sốt, cơ thể cũng không có triệu chứng khác.
Vì đổ mồ hôi nên Cố Từ đi tắm rửa trước.
Lúc anh từ phòng tắm bước ra, vẫn là đại mỹ nhân thơm ngào ngạt với nhiệt độ cơ thể bình thường như mọi ngày.
Tuy đã hạ sốt, nhưng quầng thâm dưới mắt cũng không nhạt đi. Nhan Lộ Thanh chỉ vào đáy mắt anh hỏi: “Mấy ngày nay anh không ngủ ngon hả? Dưới mắt thâm hết rồi kìa.”
Cố Từ cũng không phủ nhận, khép nửa mắt, nhìn chằm chằm cô: “Ngủ một mình không ngủ được.”
“…” Nhan Lộ Thanh nghẹn họng: “Em nhớ rõ ban đầu là do anh lạ giường.”
“Ừ.” Cố Từ gật đầu không chút để ý: “Bây giờ thì không phải.”
“Bây giờ lạ người.”
Không còn liên quan gì đến giường nữa.
*
Nếu so với nghỉ hè thì nghỉ đông ngắn hơn một nửa, cho nên khi kỳ nghỉ của Nhan Lộ Thanh gần kết thúc, Cố Từ chỉ mới nghỉ được một nửa.
Ba ngày trước hôm Nhan Lộ Thanh khai giảng là Lễ Tình Nhân ngày 14 tháng 2, Cố Từ đột nhiên nói muốn dẫn cô đến một nơi bí mật. Sáng sớm, hai người ăn cơm sáng xong rồi thay quần áo ngoài, anh bỗng tìm đồ bịt kín mắt cô, đưa cô ra ngoài từ sớm giống những lần trước.
Nhan Lộ Thanh nghĩ có nên hỏi thử xem là cái gì hay không, nhưng chắc là Cố Từ sẽ không nói, hơn nữa làm như vậy thì sẽ hết vui mất. Dù sao cũng là Lễ Tình Nhân lâu lâu mới đến, chắc là anh đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Cho nên cô vẫn luôn kiềm chế cố gắng không hỏi, giữa hai người và tài xế có rèm che, lúc Cố Từ nói chuyện với tài xế còn không quên bịt tai cô lại.
Nhan Lộ Thanh lặng lẽ tính thời gian ở trong lòng, khoảng nửa tiếng thì đến nơi cần đến.
Cô được đưa xuống xe, Nhan Lộ Thanh nghe thấy tiếng nô đùa của trẻ con, tiếng nói chuyện của người trẻ tuổi, tiếng phụ huynh bảo con mình đừng chạy lung tung ở xung quanh. Cô lờ mờ đoán được gì đó, mãi đến khi Cố Từ cởi thứ chắn tầm nhìn ở trước mắt của cô ra thì…
Hiện ra trước mắt là lâu đài lộng lẫy nhiều màu sắc trong truyện thiếu nhi, đứng từ cổng nhìn vào cũng có thể cảm nhận được nó chiếm diện tích rất lớn, bên trên viết công viên giải trí, rất nhiều người đang xếp hàng ở cửa vào.
Nhan Lộ Thanh nhìn một lúc lâu.
Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng đến công viên giải trí như này, chỉ chơi qua trò chơi miễn phí trong công viên. Hàng ngày Nhan Lộ Thanh nói rất nhiều chuyện với Cố Từ, nhiều đến nỗi cô cũng không nhớ rõ bản thân đã nói chuyện này với anh vào lúc nào, đã từng bảo mình muốn đến công viên giải trí hay chưa.
Nhưng Cố Từ nhớ rõ.
Cả người cô hào hứng hoạt bát hẳn lên, quay đầu nhìn anh: “Anh chờ đến Lễ Tình Nhân để dẫn em đến đây hả?”
Ai ngờ Cố Từ nói: “Không phải.” Anh dừng một chút: “Lễ Tình Nhân hôm nay là phụ thôi, chủ yếu là ở chỗ anh, hôm nay là ngày 12 tháng 8…”
Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên.
Chỗ Cố Từ là ngày 12 tháng 8.
Đó là sinh nhật cô.
Giống như biết cô đang thắc mắc chuyện gì, Cố Từ ở bên cạnh vừa lúc giải thích: “Trước đó em điền cái gì ở trường học ấy, kẹp trong vở bài tập của em, anh tình cờ nhìn thấy.”
Nhan Lộ Thanh thấy anh hơi cúi người, cả người mặc một bộ quần áo đơn giản, gọn gàng lại thoải mái, phía sau là ánh nắng sáng sớm, sau đó nói khẽ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cả ngày hôm ấy, khóe miệng cô chưa từng kéo xuống.
Ở trong thế giới của cô, còn nửa năm nữa mới đến sinh nhật, nhưng không ngờ có thể đón sinh nhật trước ở nơi của Cố Từ, còn là một sinh nhật khó quên như thế.
Công viên giải trí giúp Nhan Lộ Thanh lấp đầy tất cả trí tưởng tượng, từ lúc hai người bắt đầu vào công viên, hễ là trò chơi hơi thú vị một chút cô đều sẽ chơi, ngoại trừ trò chơi tốc độ xoay ngược trên không trung kích thích nhất kia thì cô không dám thử, còn lại tất cả đều chơi một lần.
Chơi hơn một tiếng, đi đến khu vực cửa hàng quà lưu niệm, ban đầu Nhan Lộ Thanh chỉ nghĩ đi vào xem thử, không ngờ lại bị khu vực kẹp tóc hấp dẫn không rời mắt được.
Cô đi đến xem một chiếc vương miện nhỏ màu trắng, có hai cánh nhỏ và một cái có chú chim nhỏ màu vàng nhạt, cũng có hai cánh nhỏ, cái nào cũng đáng yêu.
Nhan Lộ Thanh vừa cầm hai cái này, Cố Từ đã biết là cô thích, tưởng cô nhìn lâu như thế là đang rối rắm nên chọn cái nào, anh trực tiếp cầm lấy hai cái băng đô trong tay cô đi tính tiền cả hai, sau đó đưa cho cô: “Đều mua cả rồi, em có thể đeo thay đổi.”
Ai ngờ Nhan Lộ Thanh không lấy hết, cô lắc đầu, sau đó nói: “Em có thể ước một nguyện vọng sinh nhật với anh được không?”
Ánh mắt cô trong sáng chân thành, Cố Từ không nghĩ đến từ chối, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới sau khi mình đồng ý thì sẽ có một nguyện vọng như vậy.
“Anh có thể đeo với em được không?”
“…”
Vì thế công viên giải trí xuất hiện một bức hình thần tiên.
Chàng trai và cô gái có giá trị nhan sắc rất cao hấp dẫn một đống ánh mắt, hai người mặc đồ đôi, là áo thun cùng màu, cử chỉ thân mật, nam sinh đeo băng đô hình công chúa màu trắng, nữ sinh đeo băng đô hình chim nhỏ màu vàng nhạt.
Một người đẹp lạnh lùng mặt vô cảm, một cô gái nhỏ đáng yêu ríu rít không ngừng.
Tuy người đẹp lạnh lùng nhìn qua như đang khó chịu, nhưng thỉnh thoảng sẽ cười nhẹ với cô gái nhỏ đáng yêu.
Thứ đồ chơi trên đầu anh đã nói lên tất cả.
Từ cửa hàng quà tặng đi ra, hai người đeo băng đô rồi đi ăn cơm trưa, sau đó từ chỗ ăn cơm trưa đi ra thì nhìn thấy một căn phòng nhỏ được trang trí rất đẹp, là trò chơi tương tự với trò sắm vai nhân vật.
Nhan Lộ Thanh kéo Cố Từ vào tham gia, mơ hồ bị kéo vào một phòng, MC giải thích chỗ này có thêm hai người bọn họ vào vừa lúc đủ người.
Mỗi người rút thăm thân phận, tuy đất diễn của hai người bọn họ không nhiều lắm, nhưng cũng may bọn họ là người yêu, hơn nữa tình cảm rất tốt.
Nhan Lộ Thanh nhìn sơ qua cốt truyện, tính đùa nổi lên: “Anh đọc nhân vật nữ này được không? Cho em làm nhân vật nam, em cảm thấy tính cách nữ sinh này không hợp với em lắm.”
Người nào đó đeo băng đô công chúa khẽ liếc mắt: “Ồ, vậy hợp với anh à?”
“…”
Thấy Cố Từ đầy mặt viết chữ từ chối, Nhan Lộ Thanh chỉ đành ra đòn sát thủ: “Đây là nguyện vọng sinh nhật thứ hai.”
Tám người ngồi ở đây thì có ba đôi là người yêu, một đôi chị em, hai đôi kia vốn cầm kịch bản một nam một nữ nhìn thấy tình huống bên Nhan Lộ Thanh, cũng lặng lẽ đổi với người yêu, nếu đóng vai ngược như vậy, trò chơi vốn nhàm chán buồn tẻ nháy mắt cũng trở nên thú vị gấp mấy lần.
Các cô gái diễn vai nhân vật nam rất vui vẻ, mấy chàng trai diễn nhân vật nữ cũng có kiểu hài hước khác, dù sao cũng chỉ là trò chơi sắm vai, thỉnh thoảng mọi người còn nổi hứng sửa lời một vài tình tiết, hầu như toàn là tiếng cười vui vẻ.
Sắp đến đoạn ngược nhất của nhân vật thuộc nhóm của Nhan Lộ Thanh.
Nhân vật nam cầu hôn nhân vật nữ, chỉ là nhân vật nữ bị cản trở bởi đủ loại tình tiết không có cách nào đồng ý, lúc sau lại sinh ra một loạt đối thoại ngược tâm.
“Gả cho anh được không?” Đây là lời thoại thuộc về Nhan Lộ Thanh.
Lúc này nhân vật nữ hẳn là kìm nén nội tâm đau khổ, lạnh lùng nói: “Chuyện đến nước này, anh đang nằm mơ à?”
Giọng nói của Nhan Lộ Thanh rất trong trẻo, lúc này cố ý đè thấp giọng, nhìn Cố Từ nói: “Gả cho anh được không?”
Khí chất lạnh như băng của nhân vật nữ được Cố Từ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng anh không nhìn lời kịch, chỉ nhìn Nhan Lộ Thanh, mở miệng nói một chữ.
“Được.”
Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên mấy giây, sau khi nhận ra anh trả lời cái gì, mặt chợt đỏ lên.
Mọi người: “…”
Có lời kịch không đọc, có dao không nuốt, cứ phải phát đường mới chịu.
Câu chuyện tình yêu đau khổ bị đổi thành truyện ngọt, vẫn là hai người đỉnh của chóp.
*
Đợt sắm vai này hầu như người chơi đều sửa lời kịch, chẳng qua mọi người chơi rất thoải mái, cuối cùng lúc đi ra ngoài, Nhan Lộ Thanh còn nói nhỏ vào tai Cố Từ: “Nếu có sắm vai hai người thì tốt rồi… chúng ta diễn riêng có thể còn vui hơn.”
Trò chơi này tốn nhiều thời gian, sợ cô chơi không được những trò chơi khác, Cố Từ gật đầu nói: “Ừ, để lần sau vậy.”
“Chúng ta có cần về sớm không?”
“Không cần, trước 8 giờ tối nay là được.”
Tuy lúc sau còn thừa thời gian, nhưng Nhan Lộ Thanh lại rối rắm không biết chơi trò gì, cuối cùng cũng không dám chơi thử tàu lượn siêu tốc, đi vòng qua rồi chơi mấy trò khác.
Gần tối là lúc đèn bắt đầu sáng lên, bọn họ đi đến trung tâm công viên giải trí, trước mặt là một vòng quay rất lớn.
Bên cạnh vòng quay dán một tờ giấy tương tự lời tuyên truyền: “Cho dù là bạn bè hay người yêu, nếu cùng đi lên đỉnh cao nhất của vòng quay, tình cảm sẽ càng tăng thêm một bậc đó.”
Nhan Lộ Thanh lập tức quyết định chọn trò này làm trò chơi cuối cùng của bọn họ. Chơi xong trò này sẽ về nhà, thời gian vừa kịp, còn thừa một chút.
Vì có vé VIP nên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian xếp hàng, chưa đến năm phút bọn họ đã bước vào cabin của vòng quay.
Hai người ngồi cùng một bên, kề vai nhau, nhưng cabin giữ thăng bằng rất tốt, chỉ nghiêng đi một ít.
Cabin từ từ di chuyển lên, cảnh vật phía dưới bắt đầu nhỏ dần, chim nhỏ Nhan bắt đầu ríu rít nhìn ra ngoài cửa sổ, lát thì “chỗ này đẹp quá”, lát nữa thì “hải đăng chỗ kia sáng quá”, lát lại hỏi “kiến trúc chỗ kia là gì”.
Độ cao càng ngày càng cao, cô có hơi hồi hộp, thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, tập trung vào người ngồi trong cabin.
Dường như Cố Từ không có hứng thú gì với cảnh đẹp ngoài cửa sổ, ngược lại rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào chim nhỏ trên đỉnh đầu cô. Nhan Lộ Thanh nhìn chiếc vương miện kia, trêu đùa trong lòng: Đúng là một bức tranh đẹp về công chúa đang ngắm chim.
Cabin vẫn đang đi lên.
Nhan Lộ Thanh nhìn anh, đột nhiên mở miệng nói: “Anh có nhìn thấy câu tuyên truyền hồi nãy ở phía dưới không?”
“Có.”
“Em từng nghe một cách nói khác về câu tuyên truyền kia.”
Cố Từ hỏi theo lời của cô: “Em nghe thấy gì?”
“Em nghe nói…” Giọng Nhan Lộ Thanh chợt bé đi, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, từng chữ một vẫn truyền vào tai anh: “Một cặp đôi mà hôn nhau khi cabin lên đến chỗ cao nhất, thì sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Trong cabin im lặng vài giây.
“Vậy sao?” Cố Từ nhìn qua rất bình tĩnh, khóe mắt anh cong cong rồi mỉm cười: “Sao lại có kiểu mê tín như vậy chứ?”
“…”
Đây là đại thần vật lý đấy, hoàn toàn không tin những việc này đâu.
Trong lòng Nhan Lộ Thanh có cảm giác nói không nên lời, cabin lảo đảo lắc lư sắp lên đến chỗ cao nhất, vốn dĩ cô vẫn đang nhìn phía trước, nhưng lúc này không nhịn được lại quay mặt nhìn Cố Từ.
Lại không ngờ, đúng lúc đối diện với tầm mắt anh.
Có lẽ Cố Từ muốn cô có một sinh nhật trọn vẹn, hôm nay cũng chưa từng muốn gỡ băng đô xuống.
Đôi mắt thâm thúy đen như mực của chàng trai thỉnh thoảng bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, sẽ có loại màu sắc sáng ngời giống đá quý, hình thành sự đối lập rõ ràng với thứ trang sức màu trắng trên tóc, nhưng lại không cảm thấy khác biệt gì.
Dường như anh có thể trung hòa được tất cả nguyên tố, đến cuối cùng sẽ biến thành vô cùng đẹp mắt trên người anh.
Khoảnh khắc đối diện này, tim Nhan Lộ Thanh đập lỡ một nhịp.
Giây tiếp theo là đến chỗ cao nhất.
Cabin nho nhỏ hơi lắc lư.
Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu.
Dường như tất cả ồn ào náo nhiệt cách bọn họ rất xa, dường như thời gian đã ngừng lại trong nháy mắt.
Lúc bánh xe quay đến chỗ cao nhất, thiếu niên lúc trước còn bảo mê tín, hơi nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn cô gái trước mặt.
Ở độ tuổi ngây thơ trong sáng nhất, đó là một nụ hôn rất trong sáng, vừa chạm đã rời.
Không gian kín nho nhỏ thuộc về hai người, trong cabin vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của thiếu niên.
“Không phải là mê tín.”
“Chỉ là đột nhiên rất muốn hôn em.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Bánh Quai Chèo Nhỏ: #____#, _____
Mấy cưng điền vào chỗ trống đi nào! Điền đúng có thưởng! Đúng thì thưởng bao lì xì nhó!
Beta: Cy
–
Nhan Lộ Thanh có rất nhiều meme “thân mật”, tất cả đều là một đối tượng đáng yêu chạm vào một đối tượng đáng yêu khác, mặt hai người kề sát vào nhau, cực kỳ thân mật. Cho nên cô muốn làm động tác này với Cố Từ lâu rồi, vừa rồi cuối cùng cũng được như ước nguyện, quả thực vô cùng thỏa mãn.
Không ngờ anh lại nói một câu “Có phải em dán mặt vào nhầm chỗ rồi không?”, sau đó đột nhiên quay đầu hôn vào mặt cô.
Nhan Lộ Thanh ngây người một lúc, làn da bị chạm vào nhanh chóng nóng lên, chưa đến vài giây sau, tay đặt trên cằm cô lại giữ cằm cô, kéo mặt cô sang nơi khác.
Cả người Nhan Lộ Thanh bị nâng lên, vốn đang ôm tay anh cũng chuyển thành chống lên giường.
“?” Cô ngơ ngác cúi đầu, đối diện với tầm mắt của Cố Từ: “Anh làm gì đấy?”
“Cách xa anh một chút.” Anh ít lời nhưng nhiều ý: “Lây bệnh.”
“Em biết cảm cúm sẽ lây bệnh.” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ: “Bị sốt cũng lây bệnh à? Với lại chỉ ôm một chút thôi…”
Cố Từ ngắt lời cô: “Bây giờ không có triệu chứng, nhưng không xác định được là có bị cảm cúm hay không.”
“…”
Được rồi, đúng là như vậy.
Để tránh xuất hiện trường hợp cả hai người đều bị bệnh, Nhan Lộ Thanh vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa phải với Cố Từ.
Trong lúc ấy, có người đến gõ cửa bảo anh xuống tầng ăn cơm, Nhan Lộ Thanh lúc đó càng hoảng sợ, lập tức ngừng thở giơ tay che miệng, sau đó cô nhìn Cố Từ vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Ăn rồi, tôi ngủ tiếp đây.”
Lại yên lặng đợi một lát, Nhan Lộ Thanh thở ra, chợt nghĩ đến gì đó: “Có phải mấy tháng nay anh không cho ai vào phòng mình đúng không?”
Quét tước và thu dọn toàn là hai người làm với nhau, chắc là Cố Từ rất hiếm khi làm việc này, lúc đầu làm không quen lắm, nhưng trước lạ sau quen, lúc sau chưa được mấy lần thì hiệu suất của anh đã vượt qua cả Nhan Lộ Thanh.
“Đúng vậy.” Tầm mắt Cố Từ chếch đi, chuyển đến đối diện giường: “Bởi vì cánh cửa kia.”
“…” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy người nhà của anh chưa từng hỏi anh gì à?”
“Tất nhiên có hỏi rồi.” Cố Từ cười: “Mẹ anh vẫn luôn bảo anh “Kim ốc tàng kiều”, chắc chắn trong phòng có người.”
“Vậy anh trả lời thế nào?”
“Anh bảo bà ấy đi xem camera.”
“…”
Vậy thì đúng là không điều tra được gì.
May là trận sốt này đến nhanh đi cũng nhanh, hai tiếng sau Cố Từ đã hạ sốt, cơ thể cũng không có triệu chứng khác.
Vì đổ mồ hôi nên Cố Từ đi tắm rửa trước.
Lúc anh từ phòng tắm bước ra, vẫn là đại mỹ nhân thơm ngào ngạt với nhiệt độ cơ thể bình thường như mọi ngày.
Tuy đã hạ sốt, nhưng quầng thâm dưới mắt cũng không nhạt đi. Nhan Lộ Thanh chỉ vào đáy mắt anh hỏi: “Mấy ngày nay anh không ngủ ngon hả? Dưới mắt thâm hết rồi kìa.”
Cố Từ cũng không phủ nhận, khép nửa mắt, nhìn chằm chằm cô: “Ngủ một mình không ngủ được.”
“…” Nhan Lộ Thanh nghẹn họng: “Em nhớ rõ ban đầu là do anh lạ giường.”
“Ừ.” Cố Từ gật đầu không chút để ý: “Bây giờ thì không phải.”
“Bây giờ lạ người.”
Không còn liên quan gì đến giường nữa.
*
Nếu so với nghỉ hè thì nghỉ đông ngắn hơn một nửa, cho nên khi kỳ nghỉ của Nhan Lộ Thanh gần kết thúc, Cố Từ chỉ mới nghỉ được một nửa.
Ba ngày trước hôm Nhan Lộ Thanh khai giảng là Lễ Tình Nhân ngày 14 tháng 2, Cố Từ đột nhiên nói muốn dẫn cô đến một nơi bí mật. Sáng sớm, hai người ăn cơm sáng xong rồi thay quần áo ngoài, anh bỗng tìm đồ bịt kín mắt cô, đưa cô ra ngoài từ sớm giống những lần trước.
Nhan Lộ Thanh nghĩ có nên hỏi thử xem là cái gì hay không, nhưng chắc là Cố Từ sẽ không nói, hơn nữa làm như vậy thì sẽ hết vui mất. Dù sao cũng là Lễ Tình Nhân lâu lâu mới đến, chắc là anh đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Cho nên cô vẫn luôn kiềm chế cố gắng không hỏi, giữa hai người và tài xế có rèm che, lúc Cố Từ nói chuyện với tài xế còn không quên bịt tai cô lại.
Nhan Lộ Thanh lặng lẽ tính thời gian ở trong lòng, khoảng nửa tiếng thì đến nơi cần đến.
Cô được đưa xuống xe, Nhan Lộ Thanh nghe thấy tiếng nô đùa của trẻ con, tiếng nói chuyện của người trẻ tuổi, tiếng phụ huynh bảo con mình đừng chạy lung tung ở xung quanh. Cô lờ mờ đoán được gì đó, mãi đến khi Cố Từ cởi thứ chắn tầm nhìn ở trước mắt của cô ra thì…
Hiện ra trước mắt là lâu đài lộng lẫy nhiều màu sắc trong truyện thiếu nhi, đứng từ cổng nhìn vào cũng có thể cảm nhận được nó chiếm diện tích rất lớn, bên trên viết công viên giải trí, rất nhiều người đang xếp hàng ở cửa vào.
Nhan Lộ Thanh nhìn một lúc lâu.
Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng đến công viên giải trí như này, chỉ chơi qua trò chơi miễn phí trong công viên. Hàng ngày Nhan Lộ Thanh nói rất nhiều chuyện với Cố Từ, nhiều đến nỗi cô cũng không nhớ rõ bản thân đã nói chuyện này với anh vào lúc nào, đã từng bảo mình muốn đến công viên giải trí hay chưa.
Nhưng Cố Từ nhớ rõ.
Cả người cô hào hứng hoạt bát hẳn lên, quay đầu nhìn anh: “Anh chờ đến Lễ Tình Nhân để dẫn em đến đây hả?”
Ai ngờ Cố Từ nói: “Không phải.” Anh dừng một chút: “Lễ Tình Nhân hôm nay là phụ thôi, chủ yếu là ở chỗ anh, hôm nay là ngày 12 tháng 8…”
Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên.
Chỗ Cố Từ là ngày 12 tháng 8.
Đó là sinh nhật cô.
Giống như biết cô đang thắc mắc chuyện gì, Cố Từ ở bên cạnh vừa lúc giải thích: “Trước đó em điền cái gì ở trường học ấy, kẹp trong vở bài tập của em, anh tình cờ nhìn thấy.”
Nhan Lộ Thanh thấy anh hơi cúi người, cả người mặc một bộ quần áo đơn giản, gọn gàng lại thoải mái, phía sau là ánh nắng sáng sớm, sau đó nói khẽ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cả ngày hôm ấy, khóe miệng cô chưa từng kéo xuống.
Ở trong thế giới của cô, còn nửa năm nữa mới đến sinh nhật, nhưng không ngờ có thể đón sinh nhật trước ở nơi của Cố Từ, còn là một sinh nhật khó quên như thế.
Công viên giải trí giúp Nhan Lộ Thanh lấp đầy tất cả trí tưởng tượng, từ lúc hai người bắt đầu vào công viên, hễ là trò chơi hơi thú vị một chút cô đều sẽ chơi, ngoại trừ trò chơi tốc độ xoay ngược trên không trung kích thích nhất kia thì cô không dám thử, còn lại tất cả đều chơi một lần.
Chơi hơn một tiếng, đi đến khu vực cửa hàng quà lưu niệm, ban đầu Nhan Lộ Thanh chỉ nghĩ đi vào xem thử, không ngờ lại bị khu vực kẹp tóc hấp dẫn không rời mắt được.
Cô đi đến xem một chiếc vương miện nhỏ màu trắng, có hai cánh nhỏ và một cái có chú chim nhỏ màu vàng nhạt, cũng có hai cánh nhỏ, cái nào cũng đáng yêu.
Nhan Lộ Thanh vừa cầm hai cái này, Cố Từ đã biết là cô thích, tưởng cô nhìn lâu như thế là đang rối rắm nên chọn cái nào, anh trực tiếp cầm lấy hai cái băng đô trong tay cô đi tính tiền cả hai, sau đó đưa cho cô: “Đều mua cả rồi, em có thể đeo thay đổi.”
Ai ngờ Nhan Lộ Thanh không lấy hết, cô lắc đầu, sau đó nói: “Em có thể ước một nguyện vọng sinh nhật với anh được không?”
Ánh mắt cô trong sáng chân thành, Cố Từ không nghĩ đến từ chối, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới sau khi mình đồng ý thì sẽ có một nguyện vọng như vậy.
“Anh có thể đeo với em được không?”
“…”
Vì thế công viên giải trí xuất hiện một bức hình thần tiên.
Chàng trai và cô gái có giá trị nhan sắc rất cao hấp dẫn một đống ánh mắt, hai người mặc đồ đôi, là áo thun cùng màu, cử chỉ thân mật, nam sinh đeo băng đô hình công chúa màu trắng, nữ sinh đeo băng đô hình chim nhỏ màu vàng nhạt.
Một người đẹp lạnh lùng mặt vô cảm, một cô gái nhỏ đáng yêu ríu rít không ngừng.
Tuy người đẹp lạnh lùng nhìn qua như đang khó chịu, nhưng thỉnh thoảng sẽ cười nhẹ với cô gái nhỏ đáng yêu.
Thứ đồ chơi trên đầu anh đã nói lên tất cả.
Từ cửa hàng quà tặng đi ra, hai người đeo băng đô rồi đi ăn cơm trưa, sau đó từ chỗ ăn cơm trưa đi ra thì nhìn thấy một căn phòng nhỏ được trang trí rất đẹp, là trò chơi tương tự với trò sắm vai nhân vật.
Nhan Lộ Thanh kéo Cố Từ vào tham gia, mơ hồ bị kéo vào một phòng, MC giải thích chỗ này có thêm hai người bọn họ vào vừa lúc đủ người.
Mỗi người rút thăm thân phận, tuy đất diễn của hai người bọn họ không nhiều lắm, nhưng cũng may bọn họ là người yêu, hơn nữa tình cảm rất tốt.
Nhan Lộ Thanh nhìn sơ qua cốt truyện, tính đùa nổi lên: “Anh đọc nhân vật nữ này được không? Cho em làm nhân vật nam, em cảm thấy tính cách nữ sinh này không hợp với em lắm.”
Người nào đó đeo băng đô công chúa khẽ liếc mắt: “Ồ, vậy hợp với anh à?”
“…”
Thấy Cố Từ đầy mặt viết chữ từ chối, Nhan Lộ Thanh chỉ đành ra đòn sát thủ: “Đây là nguyện vọng sinh nhật thứ hai.”
Tám người ngồi ở đây thì có ba đôi là người yêu, một đôi chị em, hai đôi kia vốn cầm kịch bản một nam một nữ nhìn thấy tình huống bên Nhan Lộ Thanh, cũng lặng lẽ đổi với người yêu, nếu đóng vai ngược như vậy, trò chơi vốn nhàm chán buồn tẻ nháy mắt cũng trở nên thú vị gấp mấy lần.
Các cô gái diễn vai nhân vật nam rất vui vẻ, mấy chàng trai diễn nhân vật nữ cũng có kiểu hài hước khác, dù sao cũng chỉ là trò chơi sắm vai, thỉnh thoảng mọi người còn nổi hứng sửa lời một vài tình tiết, hầu như toàn là tiếng cười vui vẻ.
Sắp đến đoạn ngược nhất của nhân vật thuộc nhóm của Nhan Lộ Thanh.
Nhân vật nam cầu hôn nhân vật nữ, chỉ là nhân vật nữ bị cản trở bởi đủ loại tình tiết không có cách nào đồng ý, lúc sau lại sinh ra một loạt đối thoại ngược tâm.
“Gả cho anh được không?” Đây là lời thoại thuộc về Nhan Lộ Thanh.
Lúc này nhân vật nữ hẳn là kìm nén nội tâm đau khổ, lạnh lùng nói: “Chuyện đến nước này, anh đang nằm mơ à?”
Giọng nói của Nhan Lộ Thanh rất trong trẻo, lúc này cố ý đè thấp giọng, nhìn Cố Từ nói: “Gả cho anh được không?”
Khí chất lạnh như băng của nhân vật nữ được Cố Từ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng anh không nhìn lời kịch, chỉ nhìn Nhan Lộ Thanh, mở miệng nói một chữ.
“Được.”
Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên mấy giây, sau khi nhận ra anh trả lời cái gì, mặt chợt đỏ lên.
Mọi người: “…”
Có lời kịch không đọc, có dao không nuốt, cứ phải phát đường mới chịu.
Câu chuyện tình yêu đau khổ bị đổi thành truyện ngọt, vẫn là hai người đỉnh của chóp.
*
Đợt sắm vai này hầu như người chơi đều sửa lời kịch, chẳng qua mọi người chơi rất thoải mái, cuối cùng lúc đi ra ngoài, Nhan Lộ Thanh còn nói nhỏ vào tai Cố Từ: “Nếu có sắm vai hai người thì tốt rồi… chúng ta diễn riêng có thể còn vui hơn.”
Trò chơi này tốn nhiều thời gian, sợ cô chơi không được những trò chơi khác, Cố Từ gật đầu nói: “Ừ, để lần sau vậy.”
“Chúng ta có cần về sớm không?”
“Không cần, trước 8 giờ tối nay là được.”
Tuy lúc sau còn thừa thời gian, nhưng Nhan Lộ Thanh lại rối rắm không biết chơi trò gì, cuối cùng cũng không dám chơi thử tàu lượn siêu tốc, đi vòng qua rồi chơi mấy trò khác.
Gần tối là lúc đèn bắt đầu sáng lên, bọn họ đi đến trung tâm công viên giải trí, trước mặt là một vòng quay rất lớn.
Bên cạnh vòng quay dán một tờ giấy tương tự lời tuyên truyền: “Cho dù là bạn bè hay người yêu, nếu cùng đi lên đỉnh cao nhất của vòng quay, tình cảm sẽ càng tăng thêm một bậc đó.”
Nhan Lộ Thanh lập tức quyết định chọn trò này làm trò chơi cuối cùng của bọn họ. Chơi xong trò này sẽ về nhà, thời gian vừa kịp, còn thừa một chút.
Vì có vé VIP nên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian xếp hàng, chưa đến năm phút bọn họ đã bước vào cabin của vòng quay.
Hai người ngồi cùng một bên, kề vai nhau, nhưng cabin giữ thăng bằng rất tốt, chỉ nghiêng đi một ít.
Cabin từ từ di chuyển lên, cảnh vật phía dưới bắt đầu nhỏ dần, chim nhỏ Nhan bắt đầu ríu rít nhìn ra ngoài cửa sổ, lát thì “chỗ này đẹp quá”, lát nữa thì “hải đăng chỗ kia sáng quá”, lát lại hỏi “kiến trúc chỗ kia là gì”.
Độ cao càng ngày càng cao, cô có hơi hồi hộp, thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, tập trung vào người ngồi trong cabin.
Dường như Cố Từ không có hứng thú gì với cảnh đẹp ngoài cửa sổ, ngược lại rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào chim nhỏ trên đỉnh đầu cô. Nhan Lộ Thanh nhìn chiếc vương miện kia, trêu đùa trong lòng: Đúng là một bức tranh đẹp về công chúa đang ngắm chim.
Cabin vẫn đang đi lên.
Nhan Lộ Thanh nhìn anh, đột nhiên mở miệng nói: “Anh có nhìn thấy câu tuyên truyền hồi nãy ở phía dưới không?”
“Có.”
“Em từng nghe một cách nói khác về câu tuyên truyền kia.”
Cố Từ hỏi theo lời của cô: “Em nghe thấy gì?”
“Em nghe nói…” Giọng Nhan Lộ Thanh chợt bé đi, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, từng chữ một vẫn truyền vào tai anh: “Một cặp đôi mà hôn nhau khi cabin lên đến chỗ cao nhất, thì sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Trong cabin im lặng vài giây.
“Vậy sao?” Cố Từ nhìn qua rất bình tĩnh, khóe mắt anh cong cong rồi mỉm cười: “Sao lại có kiểu mê tín như vậy chứ?”
“…”
Đây là đại thần vật lý đấy, hoàn toàn không tin những việc này đâu.
Trong lòng Nhan Lộ Thanh có cảm giác nói không nên lời, cabin lảo đảo lắc lư sắp lên đến chỗ cao nhất, vốn dĩ cô vẫn đang nhìn phía trước, nhưng lúc này không nhịn được lại quay mặt nhìn Cố Từ.
Lại không ngờ, đúng lúc đối diện với tầm mắt anh.
Có lẽ Cố Từ muốn cô có một sinh nhật trọn vẹn, hôm nay cũng chưa từng muốn gỡ băng đô xuống.
Đôi mắt thâm thúy đen như mực của chàng trai thỉnh thoảng bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, sẽ có loại màu sắc sáng ngời giống đá quý, hình thành sự đối lập rõ ràng với thứ trang sức màu trắng trên tóc, nhưng lại không cảm thấy khác biệt gì.
Dường như anh có thể trung hòa được tất cả nguyên tố, đến cuối cùng sẽ biến thành vô cùng đẹp mắt trên người anh.
Khoảnh khắc đối diện này, tim Nhan Lộ Thanh đập lỡ một nhịp.
Giây tiếp theo là đến chỗ cao nhất.
Cabin nho nhỏ hơi lắc lư.
Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu.
Dường như tất cả ồn ào náo nhiệt cách bọn họ rất xa, dường như thời gian đã ngừng lại trong nháy mắt.
Lúc bánh xe quay đến chỗ cao nhất, thiếu niên lúc trước còn bảo mê tín, hơi nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn cô gái trước mặt.
Ở độ tuổi ngây thơ trong sáng nhất, đó là một nụ hôn rất trong sáng, vừa chạm đã rời.
Không gian kín nho nhỏ thuộc về hai người, trong cabin vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của thiếu niên.
“Không phải là mê tín.”
“Chỉ là đột nhiên rất muốn hôn em.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Bánh Quai Chèo Nhỏ: #____#, _____
Mấy cưng điền vào chỗ trống đi nào! Điền đúng có thưởng! Đúng thì thưởng bao lì xì nhó!