Edit: KimH
Beta: Cy
–
Ký ức lúc trước ùn ùn kéo đến, lấp đầy vào khoảng trống trước đây.
Cố Từ nhớ rõ đó là một quá trình ngắn ngủi nhưng lại dài lâu.
Anh nhớ đến hình ảnh kia, lại nghĩ đến vô số cảnh tượng khác, khoảnh khắc đó, anh nhận ra ý thức vốn nên tiêu tan lại ngưng tụ vào, dường như anh còn thấy được cảnh tượng không phải trong hồi ức…
Nhìn thấy cô có mái tóc hình như còn dài hơn trước kia đang ngồi trên máy bay, vẻ mặt đầy tức giận nhìn điện thoại, dường như đang chửi gì đó.
Rồi sau đó anh mất đi ý thức, lại rơi vào bóng tối lần nữa.
Nếu sau khi sống lại đại diện cho sự tồn tại rất mạnh, vậy chắc chắn cũng có lúc yếu nhất, có thể là vào khoảng thời gian này, đoạn ký ức kia đã trở nên rõ ràng.
Cho nên lúc anh mở mắt ra lần nữa… mới có thể gặp được cô hoàn toàn xa lạ.
*
Từ lúc Cố Từ vào phòng ngủ, đã khoảng mười mấy tiếng vẫn chưa ra ngoài.
Makka Pakka đã chuẩn bị dùng máy móc để phá cửa.
Không biết có phải vì liên kết với Maria vẫn chưa giải trừ, hay vì hệ thống bó tay không thể làm gì Cố Từ hay không, không hiểu sao nó có loại trực giác rằng Maria sẽ trở về nhanh thôi.
Không chỉ sẽ trở về, hơn nữa cô ấy trở về mà nhìn thấy Boss của cô ấy biến thành dạng này, nhất định sẽ đau lòng muốn chết, còn sẽ mắng nó không chăm sóc tốt.
Nhưng nó muốn chăm sóc là có thể chăm sóc được à!
Makka Pakka đang rầu rĩ xem bây giờ nên làm gì mới ổn thì cửa phòng ngủ kia đột nhiên mở ra từ bên trong…
Quần áo Cố Từ đang mặc không giống với lúc đi vào lắm, anh mặc một chiếc áo lông màu đen, cùng màu với quần dài, có thể là vì anh luôn thích mặc quần áo tối màu kiểu vậy, ngược lại khiến sắc mặt càng không ổn, luôn có loại cảm giác người đẹp chán nản bị bệnh.
Makka Pakka lại nghĩ đến một chuyện khác.
Bởi vì Cố Từ thông qua thông đạo dành riêng cho nó để đến cơ quan đầu não của bọn họ, nên sẽ tự động làm cho anh một bộ quần áo giống trong phim khoa học viễn tưởng, quần áo bó sát người, xanh nhạt, xanh đậm và màu xám đan xen.
Quần áo ngầu như thế, cộng thêm khuôn mặt đẹp tựa thần linh kia, mỗi lần Cố Từ đi đều sẽ bị chụp ảnh làm kỉ niệm. Ảnh chụp của anh đã lan truyền trên mạng xã hội, mỗi lần đều có một đám người tỉ mỉ thông báo anh đến lúc mấy giờ, mấy giờ đi, sau khi anh đi hệ thống đã phát điên thế nào, thu hoạch được một đống fans.
Còn có không ít người tỏ vẻ rất muốn gặp nữ chính trong câu chuyện này, vì thế ào ào đến hỏi Makka Pakka. Makka Pakka chọn một ít ảnh cho bọn họ xem, vì thế hình ảnh xinh đẹp của Maria cũng được lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Quần chúng đều đồng loạt cảm khái về tình yêu thần tiên, chửi hệ thống không phải là con người, Boss cố lên.
Tóm lại, bây giờ hệ thống mới là kẻ địch chung của cả thế giới.
Makka Pakka nhìn Cố Từ đi ra, không nói hai lời đi về phía nó, thuần thục giơ tay để lên đầu người máy, thông qua nó đi đến thế giới kia.
Makka Pakka lặng lẽ liên lạc với bạn thân của mình, hỏi thẳng vấn đề: “Này, cậu nói xem, chẳng lẽ cơ thể của Boss sống lại còn mạnh mẽ hơn so với con người bình thường hả?”
Người bạn kia khó hiểu: “Gì mà mạnh với không mạnh?”
“Thì là… Kiểu như không ăn gì ấy, một ngày nhiều lắm là một bữa cơm. Tôi cứ cảm thấy anh ấy sắp không xong rồi, vậy mà vẫn chưa nhập viện nữa…”
“Tuy sống lại không phải gen đột biến, nhưng loại trình độ này chắc chắn sẽ sống được, chủ yếu là bình thường ý chí của những người sống lại rất đỉnh, căn bản là cậu không tưởng tượng nổi đâu.”
Makka Pakka gật đầu, nó cũng cảm thấy như vậy thật.
Cũng đúng, nếu không thì sao có thể sống lại chứ?
“Hơn nữa loại tình huống cậu nói chắc chắn sẽ sống được thôi, con người một ngày ăn một bữa cơm cũng không chết được đâu!” Người bạn kia dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà… dù sao những tội đáng phải gánh chịu cũng sẽ rất nhiều, cơ thể không khỏe, khả năng cao là sẽ rất đau khổ.”
“…”
Makka Pakka lại muốn rơi nước mắt, nó mắng chửi tên đầu sỏ tội phạm chia rẽ họ mười ngàn lần.
*
Diễn đàn BBS*.
[Ông không muốn làm công việc rách nát này: Đến rồi, đến rồi! Boss đến rồi! [hình ảnh]]
[Fan số 1 của Cố Từ trên diễn đàn: Idol đến rồi!!! Cố Từ / Cố Từ / Cố Từ/!]
[Chuyên gia nhỏ xuyên sách: Ha ha ha ha ha không ngờ tôi lại đoán đúng! Tôi đã đoán hôm nay anh ấy sẽ đến, bởi vì hôm đó tôi đã đi xem bản đồ bối cảnh của thế giới kia, đã được Boss sửa lại gần 50% rồi.]
[Nhiều lần rút trúng ký chủ xuyên nhanh: 50%!!! Tôi nhớ rõ đến 70% là tương đương với thế giới thoát khỏi khống chế, hệ thống sắp xu cà na rồi, ha ha ha ha ha vui tai vui mắt!]
[Cầu nguyện ký chủ tiếp theo không phải phế vật: Nhưng bây giờ loại trình độ này cũng sắp xui xẻo rồi, cậu ta sẽ bị phạt không nhẹ đâu, hi hi.]
[Thực tập khó quá: Vui tai vui mắt! Không ngờ tôi còn có thể tận mắt chứng kiến chuyện như vậy, chẳng trách trong tài liệu giảng dạy của chúng ta chưa bao giờ nói đến các Boss sống lại trong thế giới này, thì ra bọn họ là những người chuyên trị hệ thống! Ha ha ha ha ha!]
[Nhân viên trông cửa phòng điều khiển chính: Báo, Boss vào cửa rồi nha~]
…
Cố Từ đã quá quen với nơi này, anh đi đến trước mấy màn hình rất lớn, thuần thục mở ra mấy bộ số liệu và bản đồ.
“Đã được 50% rồi.”
Trong không gian truyền đến tiếng chửi bới mơ hồ, là một giọng nam vô cùng vặn vẹo.
Cái gọi là hệ thống cũng không phải là một người, bọn chúng sẽ thay đổi, giống như đổi nhiệm kỳ mới. Thứ trao đổi với anh, hay càng nên gọi là người phát ngôn thế hệ này của hệ thống. Trong thời gian nhậm chức, bọn họ tuân theo quy tắc “giám sát” vô số thế giới.
Trong không gian vẫn đang đè nén tiếng kêu rên vô cùng đau khổ, chỉ cần Cố Từ xuất hiện ở chỗ này, thứ đang tồn tại kia đã rất khó chịu.
Cho nên gần đây Cố Từ mới ở đây lâu hơn một chút.
Một màn hình hiện ra một danh sách, bên trên chi chít tên người và ảnh chân dung, có thể thông qua những thứ này để trực tiếp đi vào giấc mơ của bọn họ.
Rất nhiều lỗ hổng của thế giới này đều đến từ giấc mơ, giấc mơ cũng là phản hồi cho lỗi, cùng lúc đó, nếu muốn gợi ý cho người nào đó, đa số cũng phải thông qua giấc mơ. Giống như người máy ngu xuẩn chỉ có chút quyền hạn, nó chỉ có thể dùng đồ chơi cho chó chơi để đếm ngược thể hiện gợi ý, gợi ý đến nỗi người bình thường cũng không thèm để ý tới.
Cách thông qua giấc mơ để đưa ra gợi ý lại không có lựa chọn là Nhan Lộ Thanh, lúc này cô vẫn đang trong trạng thái lỗi, không có trong danh sách.
Cố Từ tìm được một cách khác, anh nhấn xuống.
Trên một màn hình khác hiện lên tiến trình của một trình tự.
Là tiến độ huỷ bỏ của mệnh lệnh loại bỏ lúc trước.
Đúng là anh đã bấm dừng vào khoảnh khắc cuối cùng, nhưng tiến trình của nó vẫn cứ tiếp tục, trong khoảnh khắc sắp hoàn thành, bên cạnh nhảy ra một tiến độ huỷ bỏ, từ 1% chậm rãi tăng lên, đến “Tiến độ 99%” như bây giờ.
Đã tải xong đến 99%, nhưng vẫn cần 1% cuối cùng.
1% chậm chạp không đến kia đại diện cho việc vẫn phải chờ.
Chờ… một cơ hội.
*
Tháng mười một thích hợp để đi du lịch nhất, Hoài Du là một thành phố du lịch nổi tiếng, nhưng Nhan Lộ Thanh ở Hoài Du ba ngày, căn bản không đến chỗ nào chơi cả.
Cô ngây người ở chung cư cũ nát kia hai ngày, ngày cuối cùng về thăm viện trưởng và vợ ông một ngày, sau đó ngồi máy bay về trường học.
Trước khi đi, Nhan Lộ Thanh để lại một tờ giấy ở một chỗ rất bí ẩn.
Tuy không biết khi nào viện trưởng có thể phát hiện, Nhan Lộ Thanh viết vào tờ giấy kiểu cách vô cùng kỳ quái này gần như theo bản năng, hơn nữa càng lạ hơn là cô còn không nói ra được nguyên nhân cụ thể.
Nếu phải nói thì…
Đó đại khái là một loại trực giác.
Trường đại học của Thu Noãn Lâm ở cùng một thành phố với cô, sau khi xuống máy bay Nhan Lộ Thanh cũng không về trường học ngay, mà đi tìm Thu Noãn Lâm.
Hai người nói chuyện rất lâu, Thu Noãn Lâm nhạy bén nhận ra sự kỳ lạ của cô: “Hôm nay cậu làm sao thế? Hình như là lạ chỗ nào ấy.”
“Tớ gặp được một người mà tớ rất rất thích… Tớ không thể nói cho cậu quá nhiều, nhưng đời này tớ chỉ thích người đó.”
Con ngươi Thu Noãn Lâm chấn động.
Lời này mà đổi thành chị em nào mà đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương nói với cô ấy thì cô ấy có thể rất bình tĩnh, nhưng đây là Nhan Lộ Thanh, đây là người cứng đầu cứng cổ, hoa đào có bao nhiêu thì trảm bấy nhiêu đó!
“CMN, cưng à không phải cậu bị lừa đấy chứ?” Thu Noãn Lâm lập tức tự tưởng tượng ra: “Gặp phải trap boy cấp thần hả? Tẩy não cậu rồi à? Muốn đưa cậu cao chạy xa bay? Mẹ nó cậu đừng tin nha!”
“…”
Nhan Lộ Thanh lại tốn một lúc lâu để thề chứng minh mình không bị trap boy cấp thần tẩy não, cũng không gặp phải trap boy cấp thần nào.
Lúc chia tay cô ôm bạn tốt một lát, cũng tiện tay nhét tờ giấy vào túi nhỏ của cô ấy.
Không khác tờ lúc trước đưa viện trưởng là mấy, tờ giấy viết:
[Nếu có một ngày không thấy tớ, đừng lo lắng, chắc chắn là tớ đã đến nơi mà tớ muốn đến nhất, làm một việc tớ muốn làm nhất.]
*
Trở lại ký túc xá đã là 5 giờ chiều.
Trong phòng không bật đèn, hơi tối một chút. Lúc Nhan Lộ Thanh vào cửa, Lê Tích Tích đang ngồi trước bàn máy tính, màn hình máy tính phát ra ánh sáng âm u.
Cô có rất nhiều câu muốn hỏi Lê Tích Tích, ví dụ như Cố Từ mà cô gặp ở cấp ba tại sao lại xuất hiện trong sách cô ấy… Ví dụ như, máy bay cô ngồi đột nhiên gặp sự cố có phải đơn giản như vậy hay không.
Cô cảm thấy Lê Tích Tích sẽ biết tất cả đáp án.
Lê Tích Tích nghe thấy tiếng cửa thì quay đầu lại, nhìn thấy cô trở về, vẻ mặt đầy vui mừng đứng lên chào đón cô, miệng liến thoắng nói rất nhiều việc, chủ yếu là than phiền: “Kỳ nghỉ này chị ở ký túc xá gõ chữ sắp chết ngạt rồi…”
“…” Vấn đề Nhan Lộ Thanh định hỏi nghẹn lại, cô ngạc nhiên: “Viết… cái gì?”
Không phải kết thúc rồi à?
“Viết truyện mới ấy.” Lê Tích Tích nói xong, không đợi Nhan Lộ Thanh hỏi, đột nhiên ôm cô một cái.
Nhan Lộ Thanh càng kinh ngạc.
Cô nghe thấy Lê Tích Tích nói: “Em là bạn cùng phòng đầu tiên ở chung với chị, không hổ là nữ…” Lê Tích Tích nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, phong cách thay đổi biến thành khóc hu hu: “Chị thật sự không nỡ rời xa em.”
Cô ấy nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng vị kia nhà em cũng rất… thảm.”
Nhan Lộ Thanh nghe đến nỗi mơ hồ, câu cuối cùng cô ấy nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, hoàn toàn không nghe rõ.
Nhưng cô vẫn không ngắt lời Lê Tích Tích.
Tim cô đập nhanh đến nỗi không bình thường, giống như có linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra. Lê Tích Tích đẩy cô một cái, để cô ngồi vào ghế máy tính của mình. Nhan Lộ Thanh đối diện với màn hình, Lê Tích Tích nói ở bên tai: “Em có nhớ chị có một bộ truyện sắp viết không?”
Tên truyện rất qua loa “Cứu rỗi nhân vật đẹp, mạnh, thảm bị ngược”, nhân vật chính và giới thiệu truyện rất khác thường.
[Nhân vật chính: Cố Từ; Nhan Lộ Thanh
Giới thiệu truyện: Một trong những nhân vật chính đúng thật là Nhan Lộ Thanh, nhưng không phải Nhan Lộ Thanh mà mọi người vẫn nghĩ.]
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Nhớ.”
“Chị vừa mới viết mở đầu, em xem hộ chị xem có ổn hay không.” Lê Tích Tích nói xong, xoay người ra khỏi ký túc xá: “Chị đi lấy nước, em cứ đọc từ từ thôi.”
Tầm mắt Nhan Lộ Thanh nhìn qua màn hình.
Câu đầu tiên trên màn hình viết “Nhan Lộ Thanh xuyên qua rồi.” Sáu chữ, cô muốn lướt xuống chút nữa để đọc, nhưng đối diện với màn hình máy tính, Nhan Lộ Thanh lại cảm thấy trước mắt mờ nhạt. Rồi sau đó không biết một lực hút rất lớn từ đâu xuất hiện, cảm giác choáng váng như say xe, cô phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Cơn choáng váng qua đi, Nhan Lộ Thanh mở mắt.
Những cảnh vật mông lung xung quanh dần trở nên rõ ràng, cô ngồi trên sàn nhà quen thuộc, xung quanh có giường, cách trang trí, bàn ghế… rất quen thuộc. Trước mắt là phòng ngủ vô cùng quen thuộc, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên chỗ phồng lên trên giường, nơi đó có một người đang nằm.
Nhan Lộ Thanh không dám tin mà nhìn chằm chằm nơi đó.
Sau đó giống như mở ra miệng cống nào đó, trong nháy mắt ý thức được bản thân mình đang ở nơi nào, việc cô đã quên ở thế giới gốc, không ngờ lại nhớ lại ở thế giới này, nhớ lại tất cả những chuyện có quan hệ với nơi này.
Nước mắt đến trước đại não, thậm chí lúc bản thân cô vẫn chưa phản ứng lại, trên mặt cũng đã ướt nhem.
Vị trí trước mắt Nhan Lộ Thanh giống hệt vị trí lúc cô rời đi, đều là trên sàn nhà.
Cô chống chân đứng lên, không kìm được nghẹn ngào đi đến cạnh giường, từ từ ngồi xuống.
Người trên giường nhanh chóng mở bừng mắt.
Tầm mắt hai người lập tức đối diện nhau.
Giống như lại về lúc ấy, anh vẫn là thiếu niên kia, cả người lạnh lùng, nhưng trong thế giới của anh lại là mùa hè sôi động sáng ngời.
Mỗi lần đi vào phòng ngủ này, mở cửa ra là có thể nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú đang đứng hoặc ngồi của anh, cùng với khuôn mặt khiến người khác rung động bất cứ lúc nào.
Thì ra bọn họ đã gặp nhau sớm như vậy.
Bọn họ gặp nhau vào một mùa đông lạnh lẽo, cho dù lạnh, nhưng cô lại trải qua mùa hè bên anh.
Cho nên đó trở thành mùa đông ấm áp nhất mà cô từng trải qua.
Trước mắt Nhan Lộ Thanh vừa mơ hồ vừa rõ ràng, nước mắt rơi ra một lúc là xong, nhưng một giọt chảy ra, giọt khác lại nhanh chóng ngưng tụ.
Cố Từ im lặng nhìn cô một lúc, sau đó giơ tay lau nước mắt cho cô.
Tay anh rất lạnh, đụng vào khuôn mặt đang nóng lên vì khóc của cô lại giống như có tác dụng trấn an.
“Cố Từ…” Nhan Lộ Thanh gọi tên anh, cố gắng khiến giọng mình ổn định một chút, nói rõ từng chữ: “Em rất nhớ anh.”
Ngón tay anh dừng lại, sau đó đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười kia vô cùng đẹp, Nhan Lộ Thanh nhìn thấy, chóp mũi càng thêm chua xót, cô buồn bực hỏi: “Cười cái gì?”
“Giấc mơ lần này khác quá.” Anh nói.
Giọng nói của Cố Từ rất nhẹ, so với cô mà nói thì anh mới giống người đang nói mê.
Lời này giống như trực tiếp giải phóng tuyến nước mắt Nhan Lộ Thanh đang gắng gượng kìm nén, gần như phát tiết ra, cô khóc sắp không ổn nữa, từ yên lặng rơi nước mắt biến thành nức nở thút tha thút thít.
“Ai nằm mơ hả! Mơ mà chân thật vậy à!” Cô vừa khóc vừa trực tiếp cúi xuống ôm anh, vùi mặt vào chiếc gối cạnh anh: “Sao anh lại gầy như vậy… Em lại phải nuôi lại từ đầu…” Sau đó càng khóc càng đau lòng, cuối cùng trực tiếp bắt đầu “hu hu hu”, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lâu lắm rồi tiếng nói ồn ào dày đặc như vậy mới truyền vào lỗ tai.
Dường như làm máu của người khác ấm lại.
Nhan Lộ Thanh khóc mãi, không hiểu sao trong đầu xuất hiện cảnh tượng trước đây, giữa bọn họ đã từng xảy ra đoạn đối thoại này một lần.
Sinh nhật cô, sắm vai nhân vật ở công viên giải trí, bọn họ đổi vai dưới sự gây rối vô cớ của thiếu nữ. Thiếu nữ đặt câu hỏi, thiếu niên kia vì cô mà trợn mắt nói dối.
Cô lau nước mắt, hít mũi rồi nói: “Em bây giờ không có gì cả, không có thân phận, là dân thất nghiệp lang thang, nghèo rớt mồng tơi.”
Nói xong câu này, Nhan Lộ Thanh chợt thấy bên hông căng chặt.
Cô bị ôm chặt, giống như đang ôm bảo vật trân quý hiếm có.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Nhưng anh gả cho em đi được không?”
“…”
Anh cảm nhận được độ ấm khỏe mạnh ấm áp trong lòng ngực, hốc mắt đột nhiên không nhịn được đỏ lên.
“Được.”
Mãi mãi đều được.
Một bàn tay của Cố Từ chuyển ra sau cổ Nhan Lộ Thanh, cô thuận theo ngẩng mặt từ trên gối lên, theo lực ngón tay của anh hôn lên môi anh.
Nhợt nhạt nhưng mềm mại.
Đây là nụ hôn đầu tiên mang theo nước mắt.
Cô nghĩ…
Cuối cùng em cũng đã đến thế giới của anh.
*Tác giả có lời muốn nói:
Vua Gấu Trúc có nghèo cũng đừng lo lắng về vật chất.
Bởi vì công chúa nước Măng không chỉ vĩnh viễn là thần, cũng VĨNH VIỄN ĐẢO THIẾP*
“Xứng đôi.”
(*Đảo thiếp (倒贴) dùng để chỉ những người lẽ ra được nhận tiền và đồ vật lại đưa tiền bạc, đồ vật của mình cho người khác.)
*
Giải thích về diễn đàn BBS:
Diễn đàn trực tuyến thường được gọi là BBS, tên tiếng Anh đầy đủ là Bulletin Board System, trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là “bảng thông báo điện tử”. BBS lần đầu tiên được sử dụng để công bố các thông tin như giá cả thị trường chứng khoán, lúc đó BBS thậm chí còn chưa có chức năng truyền tệp tin và chỉ có thể chạy trên máy tính của Apple. BBS ban đầu cũng giống như bảng thông báo trên đường phố và trong khuôn viên trường, chỉ là nó truyền bá hoặc lấy tin tức từ máy tính. Mãi cho đến sau khi máy tính cá nhân trở nên phổ biến, một số người đã cố gắng chuyển BBS từ máy tính Apple sang máy tính cá nhân và BBS dần trở nên phổ biến. Trong những năm gần đây, nhờ sự nỗ lực của người hâm mộ, các chức năng của BBS đã được mở rộng hơn rất nhiều.
BBS là một mạng lưới bảng tin tương tự như Reddit nhưng được xây dựng trên blockchain và không có sự kiểm duyệt tập chung. BBS mở đường cho việc chia sẻ nội dung, phát trực tuyến video và viết blog theo cách phi tập trung nhằm thưởng cho những người tạo ra nội dung, người quản lý và quản trị viên, ngoài những người sáng tạo mạng như hiện nay.
Beta: Cy
–
Ký ức lúc trước ùn ùn kéo đến, lấp đầy vào khoảng trống trước đây.
Cố Từ nhớ rõ đó là một quá trình ngắn ngủi nhưng lại dài lâu.
Anh nhớ đến hình ảnh kia, lại nghĩ đến vô số cảnh tượng khác, khoảnh khắc đó, anh nhận ra ý thức vốn nên tiêu tan lại ngưng tụ vào, dường như anh còn thấy được cảnh tượng không phải trong hồi ức…
Nhìn thấy cô có mái tóc hình như còn dài hơn trước kia đang ngồi trên máy bay, vẻ mặt đầy tức giận nhìn điện thoại, dường như đang chửi gì đó.
Rồi sau đó anh mất đi ý thức, lại rơi vào bóng tối lần nữa.
Nếu sau khi sống lại đại diện cho sự tồn tại rất mạnh, vậy chắc chắn cũng có lúc yếu nhất, có thể là vào khoảng thời gian này, đoạn ký ức kia đã trở nên rõ ràng.
Cho nên lúc anh mở mắt ra lần nữa… mới có thể gặp được cô hoàn toàn xa lạ.
*
Từ lúc Cố Từ vào phòng ngủ, đã khoảng mười mấy tiếng vẫn chưa ra ngoài.
Makka Pakka đã chuẩn bị dùng máy móc để phá cửa.
Không biết có phải vì liên kết với Maria vẫn chưa giải trừ, hay vì hệ thống bó tay không thể làm gì Cố Từ hay không, không hiểu sao nó có loại trực giác rằng Maria sẽ trở về nhanh thôi.
Không chỉ sẽ trở về, hơn nữa cô ấy trở về mà nhìn thấy Boss của cô ấy biến thành dạng này, nhất định sẽ đau lòng muốn chết, còn sẽ mắng nó không chăm sóc tốt.
Nhưng nó muốn chăm sóc là có thể chăm sóc được à!
Makka Pakka đang rầu rĩ xem bây giờ nên làm gì mới ổn thì cửa phòng ngủ kia đột nhiên mở ra từ bên trong…
Quần áo Cố Từ đang mặc không giống với lúc đi vào lắm, anh mặc một chiếc áo lông màu đen, cùng màu với quần dài, có thể là vì anh luôn thích mặc quần áo tối màu kiểu vậy, ngược lại khiến sắc mặt càng không ổn, luôn có loại cảm giác người đẹp chán nản bị bệnh.
Makka Pakka lại nghĩ đến một chuyện khác.
Bởi vì Cố Từ thông qua thông đạo dành riêng cho nó để đến cơ quan đầu não của bọn họ, nên sẽ tự động làm cho anh một bộ quần áo giống trong phim khoa học viễn tưởng, quần áo bó sát người, xanh nhạt, xanh đậm và màu xám đan xen.
Quần áo ngầu như thế, cộng thêm khuôn mặt đẹp tựa thần linh kia, mỗi lần Cố Từ đi đều sẽ bị chụp ảnh làm kỉ niệm. Ảnh chụp của anh đã lan truyền trên mạng xã hội, mỗi lần đều có một đám người tỉ mỉ thông báo anh đến lúc mấy giờ, mấy giờ đi, sau khi anh đi hệ thống đã phát điên thế nào, thu hoạch được một đống fans.
Còn có không ít người tỏ vẻ rất muốn gặp nữ chính trong câu chuyện này, vì thế ào ào đến hỏi Makka Pakka. Makka Pakka chọn một ít ảnh cho bọn họ xem, vì thế hình ảnh xinh đẹp của Maria cũng được lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Quần chúng đều đồng loạt cảm khái về tình yêu thần tiên, chửi hệ thống không phải là con người, Boss cố lên.
Tóm lại, bây giờ hệ thống mới là kẻ địch chung của cả thế giới.
Makka Pakka nhìn Cố Từ đi ra, không nói hai lời đi về phía nó, thuần thục giơ tay để lên đầu người máy, thông qua nó đi đến thế giới kia.
Makka Pakka lặng lẽ liên lạc với bạn thân của mình, hỏi thẳng vấn đề: “Này, cậu nói xem, chẳng lẽ cơ thể của Boss sống lại còn mạnh mẽ hơn so với con người bình thường hả?”
Người bạn kia khó hiểu: “Gì mà mạnh với không mạnh?”
“Thì là… Kiểu như không ăn gì ấy, một ngày nhiều lắm là một bữa cơm. Tôi cứ cảm thấy anh ấy sắp không xong rồi, vậy mà vẫn chưa nhập viện nữa…”
“Tuy sống lại không phải gen đột biến, nhưng loại trình độ này chắc chắn sẽ sống được, chủ yếu là bình thường ý chí của những người sống lại rất đỉnh, căn bản là cậu không tưởng tượng nổi đâu.”
Makka Pakka gật đầu, nó cũng cảm thấy như vậy thật.
Cũng đúng, nếu không thì sao có thể sống lại chứ?
“Hơn nữa loại tình huống cậu nói chắc chắn sẽ sống được thôi, con người một ngày ăn một bữa cơm cũng không chết được đâu!” Người bạn kia dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà… dù sao những tội đáng phải gánh chịu cũng sẽ rất nhiều, cơ thể không khỏe, khả năng cao là sẽ rất đau khổ.”
“…”
Makka Pakka lại muốn rơi nước mắt, nó mắng chửi tên đầu sỏ tội phạm chia rẽ họ mười ngàn lần.
*
Diễn đàn BBS*.
[Ông không muốn làm công việc rách nát này: Đến rồi, đến rồi! Boss đến rồi! [hình ảnh]]
[Fan số 1 của Cố Từ trên diễn đàn: Idol đến rồi!!! Cố Từ / Cố Từ / Cố Từ/!]
[Chuyên gia nhỏ xuyên sách: Ha ha ha ha ha không ngờ tôi lại đoán đúng! Tôi đã đoán hôm nay anh ấy sẽ đến, bởi vì hôm đó tôi đã đi xem bản đồ bối cảnh của thế giới kia, đã được Boss sửa lại gần 50% rồi.]
[Nhiều lần rút trúng ký chủ xuyên nhanh: 50%!!! Tôi nhớ rõ đến 70% là tương đương với thế giới thoát khỏi khống chế, hệ thống sắp xu cà na rồi, ha ha ha ha ha vui tai vui mắt!]
[Cầu nguyện ký chủ tiếp theo không phải phế vật: Nhưng bây giờ loại trình độ này cũng sắp xui xẻo rồi, cậu ta sẽ bị phạt không nhẹ đâu, hi hi.]
[Thực tập khó quá: Vui tai vui mắt! Không ngờ tôi còn có thể tận mắt chứng kiến chuyện như vậy, chẳng trách trong tài liệu giảng dạy của chúng ta chưa bao giờ nói đến các Boss sống lại trong thế giới này, thì ra bọn họ là những người chuyên trị hệ thống! Ha ha ha ha ha!]
[Nhân viên trông cửa phòng điều khiển chính: Báo, Boss vào cửa rồi nha~]
…
Cố Từ đã quá quen với nơi này, anh đi đến trước mấy màn hình rất lớn, thuần thục mở ra mấy bộ số liệu và bản đồ.
“Đã được 50% rồi.”
Trong không gian truyền đến tiếng chửi bới mơ hồ, là một giọng nam vô cùng vặn vẹo.
Cái gọi là hệ thống cũng không phải là một người, bọn chúng sẽ thay đổi, giống như đổi nhiệm kỳ mới. Thứ trao đổi với anh, hay càng nên gọi là người phát ngôn thế hệ này của hệ thống. Trong thời gian nhậm chức, bọn họ tuân theo quy tắc “giám sát” vô số thế giới.
Trong không gian vẫn đang đè nén tiếng kêu rên vô cùng đau khổ, chỉ cần Cố Từ xuất hiện ở chỗ này, thứ đang tồn tại kia đã rất khó chịu.
Cho nên gần đây Cố Từ mới ở đây lâu hơn một chút.
Một màn hình hiện ra một danh sách, bên trên chi chít tên người và ảnh chân dung, có thể thông qua những thứ này để trực tiếp đi vào giấc mơ của bọn họ.
Rất nhiều lỗ hổng của thế giới này đều đến từ giấc mơ, giấc mơ cũng là phản hồi cho lỗi, cùng lúc đó, nếu muốn gợi ý cho người nào đó, đa số cũng phải thông qua giấc mơ. Giống như người máy ngu xuẩn chỉ có chút quyền hạn, nó chỉ có thể dùng đồ chơi cho chó chơi để đếm ngược thể hiện gợi ý, gợi ý đến nỗi người bình thường cũng không thèm để ý tới.
Cách thông qua giấc mơ để đưa ra gợi ý lại không có lựa chọn là Nhan Lộ Thanh, lúc này cô vẫn đang trong trạng thái lỗi, không có trong danh sách.
Cố Từ tìm được một cách khác, anh nhấn xuống.
Trên một màn hình khác hiện lên tiến trình của một trình tự.
Là tiến độ huỷ bỏ của mệnh lệnh loại bỏ lúc trước.
Đúng là anh đã bấm dừng vào khoảnh khắc cuối cùng, nhưng tiến trình của nó vẫn cứ tiếp tục, trong khoảnh khắc sắp hoàn thành, bên cạnh nhảy ra một tiến độ huỷ bỏ, từ 1% chậm rãi tăng lên, đến “Tiến độ 99%” như bây giờ.
Đã tải xong đến 99%, nhưng vẫn cần 1% cuối cùng.
1% chậm chạp không đến kia đại diện cho việc vẫn phải chờ.
Chờ… một cơ hội.
*
Tháng mười một thích hợp để đi du lịch nhất, Hoài Du là một thành phố du lịch nổi tiếng, nhưng Nhan Lộ Thanh ở Hoài Du ba ngày, căn bản không đến chỗ nào chơi cả.
Cô ngây người ở chung cư cũ nát kia hai ngày, ngày cuối cùng về thăm viện trưởng và vợ ông một ngày, sau đó ngồi máy bay về trường học.
Trước khi đi, Nhan Lộ Thanh để lại một tờ giấy ở một chỗ rất bí ẩn.
Tuy không biết khi nào viện trưởng có thể phát hiện, Nhan Lộ Thanh viết vào tờ giấy kiểu cách vô cùng kỳ quái này gần như theo bản năng, hơn nữa càng lạ hơn là cô còn không nói ra được nguyên nhân cụ thể.
Nếu phải nói thì…
Đó đại khái là một loại trực giác.
Trường đại học của Thu Noãn Lâm ở cùng một thành phố với cô, sau khi xuống máy bay Nhan Lộ Thanh cũng không về trường học ngay, mà đi tìm Thu Noãn Lâm.
Hai người nói chuyện rất lâu, Thu Noãn Lâm nhạy bén nhận ra sự kỳ lạ của cô: “Hôm nay cậu làm sao thế? Hình như là lạ chỗ nào ấy.”
“Tớ gặp được một người mà tớ rất rất thích… Tớ không thể nói cho cậu quá nhiều, nhưng đời này tớ chỉ thích người đó.”
Con ngươi Thu Noãn Lâm chấn động.
Lời này mà đổi thành chị em nào mà đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương nói với cô ấy thì cô ấy có thể rất bình tĩnh, nhưng đây là Nhan Lộ Thanh, đây là người cứng đầu cứng cổ, hoa đào có bao nhiêu thì trảm bấy nhiêu đó!
“CMN, cưng à không phải cậu bị lừa đấy chứ?” Thu Noãn Lâm lập tức tự tưởng tượng ra: “Gặp phải trap boy cấp thần hả? Tẩy não cậu rồi à? Muốn đưa cậu cao chạy xa bay? Mẹ nó cậu đừng tin nha!”
“…”
Nhan Lộ Thanh lại tốn một lúc lâu để thề chứng minh mình không bị trap boy cấp thần tẩy não, cũng không gặp phải trap boy cấp thần nào.
Lúc chia tay cô ôm bạn tốt một lát, cũng tiện tay nhét tờ giấy vào túi nhỏ của cô ấy.
Không khác tờ lúc trước đưa viện trưởng là mấy, tờ giấy viết:
[Nếu có một ngày không thấy tớ, đừng lo lắng, chắc chắn là tớ đã đến nơi mà tớ muốn đến nhất, làm một việc tớ muốn làm nhất.]
*
Trở lại ký túc xá đã là 5 giờ chiều.
Trong phòng không bật đèn, hơi tối một chút. Lúc Nhan Lộ Thanh vào cửa, Lê Tích Tích đang ngồi trước bàn máy tính, màn hình máy tính phát ra ánh sáng âm u.
Cô có rất nhiều câu muốn hỏi Lê Tích Tích, ví dụ như Cố Từ mà cô gặp ở cấp ba tại sao lại xuất hiện trong sách cô ấy… Ví dụ như, máy bay cô ngồi đột nhiên gặp sự cố có phải đơn giản như vậy hay không.
Cô cảm thấy Lê Tích Tích sẽ biết tất cả đáp án.
Lê Tích Tích nghe thấy tiếng cửa thì quay đầu lại, nhìn thấy cô trở về, vẻ mặt đầy vui mừng đứng lên chào đón cô, miệng liến thoắng nói rất nhiều việc, chủ yếu là than phiền: “Kỳ nghỉ này chị ở ký túc xá gõ chữ sắp chết ngạt rồi…”
“…” Vấn đề Nhan Lộ Thanh định hỏi nghẹn lại, cô ngạc nhiên: “Viết… cái gì?”
Không phải kết thúc rồi à?
“Viết truyện mới ấy.” Lê Tích Tích nói xong, không đợi Nhan Lộ Thanh hỏi, đột nhiên ôm cô một cái.
Nhan Lộ Thanh càng kinh ngạc.
Cô nghe thấy Lê Tích Tích nói: “Em là bạn cùng phòng đầu tiên ở chung với chị, không hổ là nữ…” Lê Tích Tích nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, phong cách thay đổi biến thành khóc hu hu: “Chị thật sự không nỡ rời xa em.”
Cô ấy nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng vị kia nhà em cũng rất… thảm.”
Nhan Lộ Thanh nghe đến nỗi mơ hồ, câu cuối cùng cô ấy nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, hoàn toàn không nghe rõ.
Nhưng cô vẫn không ngắt lời Lê Tích Tích.
Tim cô đập nhanh đến nỗi không bình thường, giống như có linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra. Lê Tích Tích đẩy cô một cái, để cô ngồi vào ghế máy tính của mình. Nhan Lộ Thanh đối diện với màn hình, Lê Tích Tích nói ở bên tai: “Em có nhớ chị có một bộ truyện sắp viết không?”
Tên truyện rất qua loa “Cứu rỗi nhân vật đẹp, mạnh, thảm bị ngược”, nhân vật chính và giới thiệu truyện rất khác thường.
[Nhân vật chính: Cố Từ; Nhan Lộ Thanh
Giới thiệu truyện: Một trong những nhân vật chính đúng thật là Nhan Lộ Thanh, nhưng không phải Nhan Lộ Thanh mà mọi người vẫn nghĩ.]
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Nhớ.”
“Chị vừa mới viết mở đầu, em xem hộ chị xem có ổn hay không.” Lê Tích Tích nói xong, xoay người ra khỏi ký túc xá: “Chị đi lấy nước, em cứ đọc từ từ thôi.”
Tầm mắt Nhan Lộ Thanh nhìn qua màn hình.
Câu đầu tiên trên màn hình viết “Nhan Lộ Thanh xuyên qua rồi.” Sáu chữ, cô muốn lướt xuống chút nữa để đọc, nhưng đối diện với màn hình máy tính, Nhan Lộ Thanh lại cảm thấy trước mắt mờ nhạt. Rồi sau đó không biết một lực hút rất lớn từ đâu xuất hiện, cảm giác choáng váng như say xe, cô phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Cơn choáng váng qua đi, Nhan Lộ Thanh mở mắt.
Những cảnh vật mông lung xung quanh dần trở nên rõ ràng, cô ngồi trên sàn nhà quen thuộc, xung quanh có giường, cách trang trí, bàn ghế… rất quen thuộc. Trước mắt là phòng ngủ vô cùng quen thuộc, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên chỗ phồng lên trên giường, nơi đó có một người đang nằm.
Nhan Lộ Thanh không dám tin mà nhìn chằm chằm nơi đó.
Sau đó giống như mở ra miệng cống nào đó, trong nháy mắt ý thức được bản thân mình đang ở nơi nào, việc cô đã quên ở thế giới gốc, không ngờ lại nhớ lại ở thế giới này, nhớ lại tất cả những chuyện có quan hệ với nơi này.
Nước mắt đến trước đại não, thậm chí lúc bản thân cô vẫn chưa phản ứng lại, trên mặt cũng đã ướt nhem.
Vị trí trước mắt Nhan Lộ Thanh giống hệt vị trí lúc cô rời đi, đều là trên sàn nhà.
Cô chống chân đứng lên, không kìm được nghẹn ngào đi đến cạnh giường, từ từ ngồi xuống.
Người trên giường nhanh chóng mở bừng mắt.
Tầm mắt hai người lập tức đối diện nhau.
Giống như lại về lúc ấy, anh vẫn là thiếu niên kia, cả người lạnh lùng, nhưng trong thế giới của anh lại là mùa hè sôi động sáng ngời.
Mỗi lần đi vào phòng ngủ này, mở cửa ra là có thể nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú đang đứng hoặc ngồi của anh, cùng với khuôn mặt khiến người khác rung động bất cứ lúc nào.
Thì ra bọn họ đã gặp nhau sớm như vậy.
Bọn họ gặp nhau vào một mùa đông lạnh lẽo, cho dù lạnh, nhưng cô lại trải qua mùa hè bên anh.
Cho nên đó trở thành mùa đông ấm áp nhất mà cô từng trải qua.
Trước mắt Nhan Lộ Thanh vừa mơ hồ vừa rõ ràng, nước mắt rơi ra một lúc là xong, nhưng một giọt chảy ra, giọt khác lại nhanh chóng ngưng tụ.
Cố Từ im lặng nhìn cô một lúc, sau đó giơ tay lau nước mắt cho cô.
Tay anh rất lạnh, đụng vào khuôn mặt đang nóng lên vì khóc của cô lại giống như có tác dụng trấn an.
“Cố Từ…” Nhan Lộ Thanh gọi tên anh, cố gắng khiến giọng mình ổn định một chút, nói rõ từng chữ: “Em rất nhớ anh.”
Ngón tay anh dừng lại, sau đó đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười kia vô cùng đẹp, Nhan Lộ Thanh nhìn thấy, chóp mũi càng thêm chua xót, cô buồn bực hỏi: “Cười cái gì?”
“Giấc mơ lần này khác quá.” Anh nói.
Giọng nói của Cố Từ rất nhẹ, so với cô mà nói thì anh mới giống người đang nói mê.
Lời này giống như trực tiếp giải phóng tuyến nước mắt Nhan Lộ Thanh đang gắng gượng kìm nén, gần như phát tiết ra, cô khóc sắp không ổn nữa, từ yên lặng rơi nước mắt biến thành nức nở thút tha thút thít.
“Ai nằm mơ hả! Mơ mà chân thật vậy à!” Cô vừa khóc vừa trực tiếp cúi xuống ôm anh, vùi mặt vào chiếc gối cạnh anh: “Sao anh lại gầy như vậy… Em lại phải nuôi lại từ đầu…” Sau đó càng khóc càng đau lòng, cuối cùng trực tiếp bắt đầu “hu hu hu”, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lâu lắm rồi tiếng nói ồn ào dày đặc như vậy mới truyền vào lỗ tai.
Dường như làm máu của người khác ấm lại.
Nhan Lộ Thanh khóc mãi, không hiểu sao trong đầu xuất hiện cảnh tượng trước đây, giữa bọn họ đã từng xảy ra đoạn đối thoại này một lần.
Sinh nhật cô, sắm vai nhân vật ở công viên giải trí, bọn họ đổi vai dưới sự gây rối vô cớ của thiếu nữ. Thiếu nữ đặt câu hỏi, thiếu niên kia vì cô mà trợn mắt nói dối.
Cô lau nước mắt, hít mũi rồi nói: “Em bây giờ không có gì cả, không có thân phận, là dân thất nghiệp lang thang, nghèo rớt mồng tơi.”
Nói xong câu này, Nhan Lộ Thanh chợt thấy bên hông căng chặt.
Cô bị ôm chặt, giống như đang ôm bảo vật trân quý hiếm có.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Nhưng anh gả cho em đi được không?”
“…”
Anh cảm nhận được độ ấm khỏe mạnh ấm áp trong lòng ngực, hốc mắt đột nhiên không nhịn được đỏ lên.
“Được.”
Mãi mãi đều được.
Một bàn tay của Cố Từ chuyển ra sau cổ Nhan Lộ Thanh, cô thuận theo ngẩng mặt từ trên gối lên, theo lực ngón tay của anh hôn lên môi anh.
Nhợt nhạt nhưng mềm mại.
Đây là nụ hôn đầu tiên mang theo nước mắt.
Cô nghĩ…
Cuối cùng em cũng đã đến thế giới của anh.
*Tác giả có lời muốn nói:
Vua Gấu Trúc có nghèo cũng đừng lo lắng về vật chất.
Bởi vì công chúa nước Măng không chỉ vĩnh viễn là thần, cũng VĨNH VIỄN ĐẢO THIẾP*
“Xứng đôi.”
(*Đảo thiếp (倒贴) dùng để chỉ những người lẽ ra được nhận tiền và đồ vật lại đưa tiền bạc, đồ vật của mình cho người khác.)
*
Giải thích về diễn đàn BBS:
Diễn đàn trực tuyến thường được gọi là BBS, tên tiếng Anh đầy đủ là Bulletin Board System, trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là “bảng thông báo điện tử”. BBS lần đầu tiên được sử dụng để công bố các thông tin như giá cả thị trường chứng khoán, lúc đó BBS thậm chí còn chưa có chức năng truyền tệp tin và chỉ có thể chạy trên máy tính của Apple. BBS ban đầu cũng giống như bảng thông báo trên đường phố và trong khuôn viên trường, chỉ là nó truyền bá hoặc lấy tin tức từ máy tính. Mãi cho đến sau khi máy tính cá nhân trở nên phổ biến, một số người đã cố gắng chuyển BBS từ máy tính Apple sang máy tính cá nhân và BBS dần trở nên phổ biến. Trong những năm gần đây, nhờ sự nỗ lực của người hâm mộ, các chức năng của BBS đã được mở rộng hơn rất nhiều.
BBS là một mạng lưới bảng tin tương tự như Reddit nhưng được xây dựng trên blockchain và không có sự kiểm duyệt tập chung. BBS mở đường cho việc chia sẻ nội dung, phát trực tuyến video và viết blog theo cách phi tập trung nhằm thưởng cho những người tạo ra nội dung, người quản lý và quản trị viên, ngoài những người sáng tạo mạng như hiện nay.