Editor: Đen
Beta: Cy
–
Trong thời gian này, gần 90% tinh thần và sức lực của Nhan Lộ Thanh đều dành cho việc làm thế nào để nuôi Cố Từ khỏe lại. Ví dụ như đến giờ cơm phải ăn cơm ngay, khoảng mười đến mười một giờ tối phải lên giường đi ngủ.
Nhan Lộ Thanh cực kì khắt khe, đồng thời xét từ tình trạng hồi phục sức khỏe của Cố Từ thì hiệu quả cũng xem như không tệ.
Khoảng thời gian này tuy luôn ôm ôm ấp ấp, dính chặt với nhau như cặp song sinh dính liền, nhưng đây là sự thân mật thuần khiết, cho dù đã ngủ chung giường với nhau, nhưng cũng chỉ là nằm xuống ngủ mà thôi.
Cô nghĩ mấy chuyện thân mật như vậy, thời gian đã lâu như vậy mà không làm thì suy cho cùng cũng có hơi thẹn thùng, cứ từ từ tìm lại cảm giác từng chút một.
Không ngờ nó sẽ phát triển thành thế này.
Ở một góc sô pha.
Do cười nên đôi mắt Cố Từ cong lên, âm sắc mang theo sự mê hoặc. Sáng sớm phòng khách tràn đầy ánh mặt trời chói lọi, cực kỳ sáng sủa, chiếu lên bên người anh, chỗ nào cũng có vẻ quyến rũ mê người.
Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ có suy nghĩ chống đối với người này, chỉ là do hai người đang quá gần gũi mà mặt cô đã đỏ lên, muốn nói cái gì đấy, nhưng vừa mở miệng đã bị anh hôn ngay lập tức.
Đó là phong cách khác hoàn toàn với hành động vừa nãy của mình.
Cố Từ chạm khẽ vào môi cô, chầm chậm mơn trớn, như là dịu dàng trấn an, sau đó đầu lưỡi tiến vào theo khe hở giữa hai cánh môi.
Gần đây trong nhà đang xài loại kem đánh răng hương hoa mà Nhan Lộ Thanh thích, mỗi lần đánh răng đều muốn nuốt một ít kem đánh răng. Cố Từ vừa rửa mặt xong, lúc này giữa môi và răng cô đang tràn ngập hương thơm trộn lẫn giữa mùi bạc hà sảng khoái và mùi ngọt ngào của hoa anh đào.
Cố Từ nắm lấy cổ tay cô không quá chặt, nhưng khiến người khác không giãy ra nổi. Tình huống bây giờ cực kỳ giống không lâu trước đây, khi đó anh có vẻ dịu dàng còn có hơi yếu đuối bảo cô giúp anh sấy tóc, chờ đến khi cô bước vào phòng tắm đã giữ chặt cô rồi hôn cô đến mơ mơ màng màng.
Không biết là do đã quen, hay là đột nhiên quá gần gũi nên còn chưa quen, Nhan Lộ Thanh dần dần nhắm mắt lại, càng chìm đắm vào nụ hôn sáng sớm.
Mỗi giác quan dường như được phóng đại, cô có thể cảm nhận được cánh môi đang bị mút mạnh, như có một dòng điện nhỏ xẹt qua làm cho tê dại, thoải mái khó hình dung nổi, lại phảng phất như mới uống rượu khiến người ta mê muội.
Kỹ thuật hôn tốt, thật sự có thể biến hôn môi thành một chuyện kiến người ta hưởng thụ.
Cho dù tim có đập nhanh hơn, cho dù có hơi mới lạ, cũng bằng lòng sa vào trong đó.
Hôn mãi, vẫn chưa hưởng thụ đủ thì Cố Từ đột nhiên dừng lại.
Nhan Lộ Thanh hơi mơ màng mở mắt, giọng nói còn mang theo cảm giác lúc đang hôn, vừa ngọt vừa dính: “…Sao thế?”
Màu mắt Cố Từ sâu không thấy đáy, như có cảm xúc gì đó xẹt qua, rất nhanh lại biến mất. Cô thấy anh siết chặt quai hàm, vài giây sau mới nói: “Không sao cả.”
Sau đó từ từ ngồi dậy, tầm mắt của Cố Từ nhìn ra phía sau cô: “Con trai em muốn gọi chúng ta đi ăn cơm, đứng đấy cũng hơi lâu rồi.”
“…”
Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn.
Đúng thật là Tiểu Hắc đang đỏ mặt quay lưng về phía họ, hơn nữa còn chọn khoảng cách sẽ không nghe thấy gì mà đứng.
Gần đây cô khá nhạy cảm với hai chữ “Ăn cơm”, phải cho Cố Từ ăn cơm ba bữa đúng giờ mới được, nghe thấy thế thì lập tức ngồi dậy: “À, vậy chúng ta nhanh đi ăn cơm đi.”
…
Cho nên sáng nay, cô muốn kiểm tra Cố Từ, lại vì bản thân không chống cự nổi trước cái đẹp mà bị mê hoặc đến choáng váng, cuối cùng lại biến thành bị phản công.
Ăn sáng xong, Nhan Lộ Thanh cảm thấy để có cơ thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống thì không thể không vận động, cho nên hai người họ cũng tham gia một phần vào việc dẫn Sói đi dạo.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời xanh thẳm, Nhan Lộ Thanh giải quyết được nỗi lo phải đến nhà họ Nhan đón tết, sáng sớm còn có thu hoạch là nụ hôn ngọt ngào, tâm trạng vô cùng tốt.
Lúc dắt Sói về đến cửa nhà, cô bất chợt nảy ra ý nghĩ gọi điện thoại kêu Tiểu Hắc ra, quay lại cảnh này rồi lưu vào điện thoại.
Nói mới thấy lạ, Tiểu Hắc có thể lực tốt, mỗi lần dắt Sói đi dạo là thở không ra hơi sống không bằng chết, ấy thế mà khi Nhan Lộ Thanh và Cố Từ dắt đi, nó như biết thể chất của chủ nhân thế nào, chưa bao giờ chạy lung tung, cũng không kéo người khác chạy theo mình, chỉ yên lặng đi bên cạnh hai người bọn họ.
Bọn họ thường dắt Sói đi dạo một vòng xung quanh khu biệt thự rồi về nhà, tốn khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, nhưng chỉ thế thì không thỏa mãn cơn thèm chơi của Sói, cho nên lúc bọn họ về nhà, Sói chạy lại kéo ống quần của Tiểu Hắc lôi ra ngoài cửa, bắt cậu ta phải dẫn mình đi chơi thêm lần nữa.
Tiểu Hắc tỏ vẻ rất chán ghét.
Qua vài ngày nữa, Nhan Lộ Thanh nghĩ là mùi màu vẽ ở phòng ngủ Cố Từ đã bay đi không ít, chuẩn bị đêm nay sẽ đến chỗ anh ngủ, tiện thể lấy thêm ít đồ trang trí nhà cửa, làm cho cả hai nơi ở của hai người có không khí của năm mới.
Lúc biết tin này, Tiểu Hắc mới vừa bị giày vò trở về.
“Nhan tiểu thư, sao hai người cứ muốn đổi chỗ ở thế?” Cuối cùng Tiểu Hắc cũng hỏi ra nghi vấn bấy lâu nay của bản thân: “Ở luôn một chỗ không được sao? Cứ đi đi về về không mệt hả?”
Cả hai nơi này đều chứa đựng ký ức đặc biệt của hai người bọn họ, một nơi chứng kiến cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người đã mất rất lâu mới tìm lại được, một nơi chứng kiến hai người quên nhau nhưng lại yêu nhau, nơi nào cũng có ý nghĩa rất đặc biệt.
Đương nhiên Nhan Lộ Thanh sẽ không giải thích mấy chuyện này.
“Cậu không hiểu được đâu.” Nhan Lộ Thanh đi qua cậu ta, thuận miệng nói: “Cậu cũng chưa yêu đương bao giờ.”
“…”
“Vừa già thêm một tuổi, chuyện bạn gái cũng nên suy nghĩ đến rồi đó.” Nhan Lộ Thanh thở dài tức giận: “Không lẽ là do tôi gọi cậu là Tiểu Hắc, nên cậu nghĩ là mình vẫn còn nhỏ tuổi đấy chứ?”
Tiểu Hắc: “…”
Nhan tiểu thư đã hoàn toàn bị đồng hóa rồi!!!
*
Nhan Lộ Thanh đã cho mọi người trong biệt thự nghỉ làm mấy ngày năm mới, ngày năm mới đến thì chỉ còn hai người là cô và Cố Từ.
Mở tivi ở phòng khách ra, giống như trở về rất lâu trước đây khi bọn họ ngồi sóng vai nhau xem tivi, chỉ có điểm khác là Cố Từ dựa vào ghế sô pha, còn cô dựa vào lồng ngực Cố Từ.
Makka Pakka đã từng nói, bàn tay vàng là thứ mà nó mang đến, cho nên chỉ cần nó ở ở đây thì mấy cái đấy vẫn còn hiệu lực.
Thật ra Nhan Lộ Thanh cũng không còn tham vọng muốn thăng cấp bàn tay vàng nữa rồi, nhưng cô vẫn rất thích ứng dụng xem video ngắn, vì thế nằm trên người Cố Từ mở ứng dụng đen trắng ấy lên.
Cũng đã khoảng hai tháng rồi không đăng nhập, Nhan Lộ Thanh không ngờ tài khoản của mình lại có rất nhiều thông báo: Tin nhắn, bình luận, tag tên.
Tốt xấu gì thì khi đó cô điên cuồng đăng nhiều bình luận như vậy cũng thu hút được không ít người xem, mọi người đều nhớ cô và muốn cô trở lại bình luận tiếp.
Càng kỳ lạ hơn là…
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Nhan Lộ Thanh mở phần tin nhắn lên, cười ra tiếng: “Cố Từ, Cố Từ! Anh biết không, vậy mà còn có công ty liên lạc với em nữa này, nói sẽ thử xây dựng hình ảnh cho tài khoản này, biến em trở nên nổi tiếng, cười chết mất…”
Cố Từ cũng nhìn điện thoại, nhưng anh chỉ đọc tin nhắn người ta gửi đến, nghe vậy thì “Ừ” một tiếng: “Em thích à?”
“Em thích cái con khỉ á, em không buôn bán tài khoản, cũng không làm người nổi tiếng nổi đâu.” Nhan Lộ Thanh không thèm để ý đến tin nhắn này nữa.
Nhưng trừ tin này ra, những tin nhắn khác cũng khiến cô dở khóc dở cười, mấy người này đúng là quá để ý đến cô.
Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lát, vừa khéo hôm nay là năm mới, cô nhớ đến video hôm bữa mình kêu Tiểu Hắc quay lại, lập tức đăng lên rồi viết: “Không ngờ lại có nhiều chị em nhớ tôi như vậy, một nhà ba người gửi lời chúc tết đến mọi người nè~”
Một đoạn video thường ngày, ở trong video là bóng lưng hai người dắt Sói đi dạo. Nhan Lộ Thanh đăng xong, hơn mười phút sau mới đi xem bình luận.
[? Đây là ai? Sao lại xuất hiện trong danh sách follow của tôi vậy?]
[Khóc một dòng sông, còn ai nhớ tài khoản “Đức mẹ Maria đang bỏ trốn” này mấy tháng trước còn đứng đầu trong khu bình luận của mấy video hot không, khi đấy chỉ cần có video thì rất muốn @ cô ấy vào bình luận, chị gái Đức mẹ Maria mấy tháng nay đã hết hot rồi hu hu hu.]
[Nếu tôi nhớ không nhầm thì tài khoản này đã từng đăng một video về chú chó Border Collie rất thông minh nữa, đã thế còn có thêm bàn tay siêu đẹp, chắc chắn là tay của cậu chủ!]
[Bóng của một nhà ba người nhìn đẹp kinh khủng aaaaaaaaaaaaaaaaa.]
[Tôi cắt được sườn mặt của cô ấy rồi! Sườn mặt của cô ấy quá đẹp! Yêu rồi, yêu rồi! Đây là Đức mẹ Maria đang bỏ trốn hả?”
…
[Tuy là thế, nhưng càng nhìn càng mắc cười, sao tôi có cảm giác cậu chủ đang dắt cô chủ đi dạo, còn cô chủ thì dắt chó đi dạo vậy?]
[Ể, sao tôi lại cảm thấy như cả cậu chủ và chú chó kia đang dắt cô chủ đi dạo vậy nhỉ?]
Nhan – cô chủ – Lộ Thanh: “…?”
Cô hung hăng trả lời bình luận: [Tết nhất đừng chọc tôi xử mấy người.]
Thế mà lại được phản hồi bằng một đống bình luận “Ha ha ha ha ha”.
Ngày tết hôm nay không khác gì những ngày bình thường, ngoại trừ phim truyền hình biến thành tiết mục “Đêm hội mùa xuân” và lên giường ngủ khuya hơn ngày bình thường một tiếng.
Nhan Lộ Thanh nhìn lại những ngày qua, cô và Cố Từ giống như cặp vợ chồng già đang sống với nhau vậy. Đợi đến lúc tắt đèn, cô nhéo cánh tay của Cố Từ ở trong chăn: “Nè.”
Anh trả lời: “Hửm?”
“Anh có thấy là có chỗ nào đấy không đúng không?”
“Chỗ nào?”
“Thì…” Nhan Lộ Thanh lựa lời một lúc lâu, nói: “Hôm nay là ngày tết đó! Ngày tết đặc biệt như thế này, anh không thấy chúng ta đón tết mà không có gì đặc biệt hết à?”
“Không có gì không đúng cả. Chúng ta vẫn có thể trải qua những tháng giống như hôm nay rất nhiều lần nữa.” Giọng nói Cố Từ nhẹ nhàng truyền đến tai cô, từ từ chậm rãi như đang kể chuyện cổ tích: “Ngày tết với anh mà nói cũng không có gì đặc biệt.”
“…”
Nhan Lộ Thanh cảm thấy ngón tay của mình bị nắm lấy, nhiệt độ trên tay anh không ấm bằng bàn tay cô, nhưng lại mát mẻ, thoải mái như chạm vào ngọc.
Giọng nói của anh cũng vậy.
Trong đêm giao thừa yên tĩnh, cô nghe người bên cạnh bình tĩnh nói: “Ngày tháng nào có em bên cạnh thì ngày đó mới trở nên đặc biệt.”
*
Ngày mùng 4 là ngày kỷ niệm thành lập trường cấp ba mà Cố Từ từng học.
Nhan Lộ Thanh nằm trên đùi Cố Từ lướt vòng bạn bè, lướt tới video ngắn của nữ chính Khương Bạch Sơ.
Chắc hẳn là cô ấy đang ở trên trường, rõ ràng là bối cảnh của trường, video ngắn quay cảnh xung quanh sân khấu, có mấy quầy hàng được trang trí tỉ mỉ, mọi người đang đi lại cũng mặc đồ bình thường, không chỉ có học sinh mà còn có nhiều người từ độ tuổi từ bé đến lớn.
Khương Bạch Sơ học cùng trường với anh, Nhan Lộ Thanh giơ điện thoại lên trước mặt Cố Từ: “Anh nhìn nè, đây là trường anh hả?”
Cố Từ quét mắt nhìn, tiện thể đáp một câu: “Ừ, đang tổ chức hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường.”
Nhan Lộ Thanh tò mò, từ xưa đến nay cô chưa đến trường của Cố Từ bao giờ.
Cô nhanh chóng ngồi từ đùi anh dậy: “Kỷ niệm ngày thành lập trường của bọn anh đều là vào khoảng thời gian này sao? Học sinh đang nghỉ lễ mà cũng tổ chức kỷ niệm à?”
“Không chỉ tổ chức, mà còn tổ chức rất lớn, có nhiều chỗ còn livestream, nhiều người không phải người trong trường cũng đến tham gia cho vui.” Cố Từ dừng một lúc: “Anh nhớ có người nói, có thể xem cái này là ngày hội ẩm thực.”
Nhan Lộ Thanh càng nghe đôi mắt càng phát sáng. Gần đây cô rảnh rỗi nhàm chán, lại ngồi ở nhà dùng khả năng hội họa của Nhan Mã Lương tạo ra rất nhiều thứ. Ví dụ như dây buộc tóc hình gấu trúc đang ở trên đầu, hai cái lỗ tai gần nhau, trông cực kì đáng yêu.
Cố Từ có thể nhìn biểu cảm mà đọc chính xác suy nghĩ trong lòng cô, anh cũng đã có tính toán, sau đó nhẹ nhàng nói: “Muốn đi thì nên đi ngay, bằng không lát nữa phải xếp hàng lâu lắm.”
Nhan Lộ Thanh “Yeah” một tiếng, nhảy khỏi sô pha, lỗ tai gấu trúc trên đầu nảy lên hai cái: “Đi đi đi! Chúng ta đi thay quần áo nhanh!”
Dù sao cũng là hoạt động kỷ niệm thành lập trường, nghe nói còn livestream, Nhan Lộ Thanh nhẹ nhàng sửa soạn khuôn mặt của mình.
Nhanh tay lẹ chân trang điểm nhẹ nhàng xong xuôi, trước khi đi, cô còn lôi đôi khuyên tai mới “làm” mấy hôm trước ra rồi đeo lên.
Nhan Lộ Thanh và Cố Từ không ai nói trước với ai, nhưng hai người đều mặc bộ quần áo màu trắng đen.
Tuy cũng thường thấy màu này vào mùa đông, nhưng Nhan Lộ Thanh thừa nhận, mình thích mặc đồ trắng đen hình như là do bị nhiễm phong cách của anh. Học sinh lớp 10 như cô cũng không thích đồ trắng đen lắm, sau khi gặp anh, bạn bè xung quanh cô đều cảm thấy cô bị màu đen trắng kiểm soát rồi.
Khi thi đại học xong Nhan Lộ Thanh đã đi bấm lỗ tai, cũng may mà không bị nhiễm trùng, nhưng ngày thường cô rất ít khi đeo khuyên tai, nên bây giờ cô đeo nó lên, trông càng nổi bật.
Sau khi hai người lên xe, khi cô nghiêng đầu nói chuyện bên vành tai hơi lóe sáng lên, bên tai trái đeo một chiếc khuyên tai gấu trúc nhỏ phiên bản chibi sáng bóng, bên tai trái là chiếc khuyên hình măng non chibi màu xanh.
“…” Cố Từ híp mắt lại, duỗi tai khều hai chiếc khuyên tai bên tai cô, ý tứ sâu xa nói: “Lại là chủ đề này.”
“Ý anh nói là gấu trúc với măng à?” Nhan Lộ Thanh thật thà gật đầu: “Đúng vậy, em thích gấu trúc với đồ ăn của gấu trúc đó. Sao nào?”
Đồ ăn đẹp trai mỉm cười, nhìn thấu mọi thứ, nhưng cũng không vạch trần cô.
Từ nhà anh cách trường học không xa, đến nơi rất nhanh. Nhan Lộ Thanh tò mò hỏi: “Trước đây anh đi dự kỷ niệm ngày thành lập trường bao giờ chưa?”
“Chưa bao giờ.”
“…Từ đó đến nay chưa đi bao giờ luôn à?” Nhan Lộ Thanh khó khăn lắm mới tìm thấy sai sót của anh, lời lẽ đanh thép: “Sao anh có thể như thế được! Không có tình yêu tập thể tí nào cả!”
Cô cứ nghĩ lần này mình chắc chắn thắng, không ngờ chân mày Cố Từ khẽ nhếch lên, nhìn cô mỉm cười: “Anh nghĩ anh giành hạng nhất thi đua toàn quốc cho trường mới là tình yêu dành cho tập thể thật sự.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cà khịa ai thì cà khịa chứ đừng cà khịa Măng công chúa, bản thể cũng đã đeo trên tai, sao cô lại không biết nhớ trong đầu chứ.
*
Đến trường học, Nhan Lộ Thanh mới hiểu ý Cố Từ nói “xếp hàng” là xếp cái gì.
Ngày kỷ niệm thành lập trường có cực nhiều người tham dự, vì đảm bảo an toàn, nên đến trước cổng trường phải làm một vòng các thủ tục giống như kiểm tra vậy. Sinh viên xuất trình thẻ sinh viên, không phải sinh viên của trường thì phải đăng ký.
Như khi kiểm tra an ninh để lên máy bay, nam nữ chia ra kiểm tra, xếp thành hai hàng đợi, cho nên từ khi xuống xe hai người đã chia nhau ra đi đến chỗ xếp hàng.
Nhan Lộ Thanh đứng một mình, cô đứng trong hàng, người trước người sau đều dẫn bạn bè của mình đi chung cho vui, càng khiến cô trông có vẻ vô cùng lẻ loi. Thêm việc hôm nay khuôn mặt trang điểm của cô quá xinh đẹp, cô không biết mình chính là “Mục tiêu sống” của mấy người đang livestream ngẫu nhiên.
Mãi đến khi có hai cô gái mặc đồng phục học sinh giơ điện thoại đi đến trước mặt cô, em gái số một vô cùng lễ phép hỏi cô: “Chào chị, cho em hỏi chị là đàn chị sao?”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Là đàn chị, nhưng không phải học sinh ở trường em.”
Em gái số hai: “Chào đàn chị! Chúng em đang livestream, em có thể hỏi chị mấy câu đơn giản không?”
Nhan Lộ Thanh cũng gật đầu: “Được chứ.”
Em gái số một cực kì hưng phấn, đây là chị gái xinh đẹp nhất hôm nay bọn họ phỏng vấn, quay cam thường mà lại đẹp như vậy! Mọi người ai cũng thích người đẹp, kênh livestream chán ngắt vừa nãy đột nhiên có thêm một đống người vào xem.
[Má nó! Người đẹp này là ai thế? @Tiểu Vân không muốn bị mập! Thư ký đâu rồi, cho cô ba phút điều tra cho tôi người đẹp này là ai.]
[A A A A A yêu rồi yêu rồi! Cầu xin em gái phỏng vấn cô ấy ba tiếng luôn được không! Em phỏng vấn bao lâu tôi xem bấy lâu!]
[Cút hết ra, tôi chính thức say hello vợ!]
Em gái số một hỏi: “Đàn chị đến một mình ạ?”
Cô gái xinh đẹp trước mắt dừng một chút, đôi mắt của cô ấy đảo qua đảo lại, sau đó cười tinh ranh lắc đầu: “Không phải, chị đi với bạn.”
Cô đưa tay chỉ về phía dãy xếp hàng của nam sinh: “Em nhìn thấy nam sinh cực kỳ nổi bật kia không? Anh ấy là… khụ, anh ấy là bạn học của chị.”
Em gái số hai liếc một cái đã nhìn thấy một nam sinh cực kỳ xuất sắc ở trong hàng ngũ nam sinh đang đứng xếp hàng, thậm chí anh không hề hợp với khung cảnh xung quanh, lúc này đang cúi đầu xem điện thoại.
Vẻn vẹn chỉ có sườn mặt, lại khiến livestream có một màn gào thét.
Em gái số hai có thần kinh nhạy bén, mơ hồ ngửi thấy mùi không bình thường, lập tức hỏi: “Đàn chị với anh ấy là bạn bè bình thường ạ? Sao hai người lại tham gia kỷ niệm thành lập trường chung với nhau thế?”
“Bởi vì chị đang theo đuổi anh ấy.”
Không thể ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, em gái số một và số hai đều sửng sốt, trong livestream đầy bình luận [???].
Sau đó, cô nói nhỏ với hai người họ: “Haiz, em nhìn dáng vẻ của anh ấy cũng thấy rồi đó, loại đại mỹ nhân lạnh lùng cực phẩm này rất hiếm, người thích anh ấy quá nhiều, thật sự là một người khó tán nhất trên đời, ngày kỷ niệm này cũng là do chị cầu xin anh ấy tới đó.”
[!!! Duma nó, có phải tôi lại sắp chứng kiến một mối tình không?]
[Không phải đâu, nếu đã đồng ý với cô mà tới đây, vậy là có hy vọng đó!]
[Van xin hai em gái dẫn chương trình đi phỏng vấn anh bạn kia của cô ấy vài câu, tôi muốn nhìn với khoảng cách gần xem dáng người thế nào mới có thể được em gái xinh đẹp gọi là đại mỹ nhân, còn được gái đẹp theo đuổi.]
[Muốn nhìn +1, tiện thể có thể hỏi bóng hỏi gió bạn nam kia có ý gì với người đẹp không nhé!]
Giữa một đống bình luận đang liên tục làm mới, có một người đột nhiên bình luận thế này.
[AAAA! Đây không phải là đại mỹ nhân và em gái nhỏ xinh đẹp của tôi sao??! Mấy tháng không thấy thế mà cái đậu xanh nó bây giờ bọn họ lại lên tivi rồi!!]
Nhưng rất nhanh lại bị đẩy lên, cho nên cũng không ai để ý đến câu này.
Không cần mấy người xem livestream nói, máu hóng chuyện của em gái số một và số hai đã sôi lên sùng sục.
Hai người đi đến hàng nam, máy quay đã đối diện với người “đang theo đuổi” trong lời của đàn chị xinh đẹp.
Ánh mắt anh rất lạnh lùng, biểu cảm cũng lạnh nhạt, hai em gái này lùn hơn anh rất nhiều, cho nên máy quay đang quay góc chết từ dưới lên. Dù thế, nhưng kênh phát sóng vẫn gào thét điên cuồng.
[Đúng là ánh mắt của chị gái xinh đẹp quá tốt QAQ.]
[Người cô ấy khen đúng là đại mỹ nhân thật sự, má nó, đây đúng là nhan sắc của thần tiên luôn á.]
[Ban đầu tôi còn không phục, bây giờ… Được rồi, anh ấy xứng đáng được người đẹp theo đuổi. Hu hu hu anh ấy xứng đáng.]
Em gái số một dựa theo kế hoạch phỏng vấn đàn chị vừa nãy mà hỏi, câu nào anh cũng lịch sự trả lời, đến khi hỏi có phải đi một mình không, vị đại mỹ nhân khó theo đuổi này mới nở nụ cười.
“Không phải.” Anh ngước mắt nhìn sang hàng nữ sinh đang đứng rồi nói: “Đi cùng một người, cô ấy đang xếp hàng bên kia.”
Em gái số một nuốt nước bọt: “Vậy xin hỏi đàn anh, hai người… có quan hệ thế nào?” Biết được câu hỏi của mình rất kỳ quái, cô ấy vội vã thêm câu: “Là bạn học sao?”
“Không phải quan hệ bạn học đơn thuần.” Anh nói.
Mấy chữ này sắp làm người ta xỉu ngang đến nơi rồi.
Em gái số hai tỉnh táo lại trước, hỏi: “Vậy có quan hệ thế nào?”
Trước ống kính mà vô số người đang nhìn vào, anh khẽ nói: “Tôi yêu thầm cô ấy.”
“…?”
“Tôi đang chuẩn bị theo đuổi cô ấy, nhưng không biết vị đàn chị này có ý gì với tôi không…” Anh nở nụ cười với hai người, nhẹ nhàng nói: “Hai em có tiện giúp tôi hỏi thăm được không?”
?
Hai em gái: …???
Không riêng hai cô, kênh phát trực tiếp kỷ niệm của ngày thành lập trường cũng ngốc luôn rồi.
[???????]
[Không phải nói là người khó tán nhất trên đời sao???]
[Má, đại mỹ nhân và em gái nhỏ xinh đẹp chưa bao giờ làm tôi thất vọng.]
[Khá lắm, vữa nãy tôi còn thấy không đáng thay chị gái nhỏ xinh đẹp, tôi còn nghĩ cho dù có đẹp hơn nữa cũng không đáng để chị đẹp theo đuổi, thế mà không ngờ tôi mới chính là chúa hề.]
[…Má nó chứ, đây là ông trời dí đầu tôi bắt tôi một hai phải ship hả?]
Beta: Cy
–
Trong thời gian này, gần 90% tinh thần và sức lực của Nhan Lộ Thanh đều dành cho việc làm thế nào để nuôi Cố Từ khỏe lại. Ví dụ như đến giờ cơm phải ăn cơm ngay, khoảng mười đến mười một giờ tối phải lên giường đi ngủ.
Nhan Lộ Thanh cực kì khắt khe, đồng thời xét từ tình trạng hồi phục sức khỏe của Cố Từ thì hiệu quả cũng xem như không tệ.
Khoảng thời gian này tuy luôn ôm ôm ấp ấp, dính chặt với nhau như cặp song sinh dính liền, nhưng đây là sự thân mật thuần khiết, cho dù đã ngủ chung giường với nhau, nhưng cũng chỉ là nằm xuống ngủ mà thôi.
Cô nghĩ mấy chuyện thân mật như vậy, thời gian đã lâu như vậy mà không làm thì suy cho cùng cũng có hơi thẹn thùng, cứ từ từ tìm lại cảm giác từng chút một.
Không ngờ nó sẽ phát triển thành thế này.
Ở một góc sô pha.
Do cười nên đôi mắt Cố Từ cong lên, âm sắc mang theo sự mê hoặc. Sáng sớm phòng khách tràn đầy ánh mặt trời chói lọi, cực kỳ sáng sủa, chiếu lên bên người anh, chỗ nào cũng có vẻ quyến rũ mê người.
Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ có suy nghĩ chống đối với người này, chỉ là do hai người đang quá gần gũi mà mặt cô đã đỏ lên, muốn nói cái gì đấy, nhưng vừa mở miệng đã bị anh hôn ngay lập tức.
Đó là phong cách khác hoàn toàn với hành động vừa nãy của mình.
Cố Từ chạm khẽ vào môi cô, chầm chậm mơn trớn, như là dịu dàng trấn an, sau đó đầu lưỡi tiến vào theo khe hở giữa hai cánh môi.
Gần đây trong nhà đang xài loại kem đánh răng hương hoa mà Nhan Lộ Thanh thích, mỗi lần đánh răng đều muốn nuốt một ít kem đánh răng. Cố Từ vừa rửa mặt xong, lúc này giữa môi và răng cô đang tràn ngập hương thơm trộn lẫn giữa mùi bạc hà sảng khoái và mùi ngọt ngào của hoa anh đào.
Cố Từ nắm lấy cổ tay cô không quá chặt, nhưng khiến người khác không giãy ra nổi. Tình huống bây giờ cực kỳ giống không lâu trước đây, khi đó anh có vẻ dịu dàng còn có hơi yếu đuối bảo cô giúp anh sấy tóc, chờ đến khi cô bước vào phòng tắm đã giữ chặt cô rồi hôn cô đến mơ mơ màng màng.
Không biết là do đã quen, hay là đột nhiên quá gần gũi nên còn chưa quen, Nhan Lộ Thanh dần dần nhắm mắt lại, càng chìm đắm vào nụ hôn sáng sớm.
Mỗi giác quan dường như được phóng đại, cô có thể cảm nhận được cánh môi đang bị mút mạnh, như có một dòng điện nhỏ xẹt qua làm cho tê dại, thoải mái khó hình dung nổi, lại phảng phất như mới uống rượu khiến người ta mê muội.
Kỹ thuật hôn tốt, thật sự có thể biến hôn môi thành một chuyện kiến người ta hưởng thụ.
Cho dù tim có đập nhanh hơn, cho dù có hơi mới lạ, cũng bằng lòng sa vào trong đó.
Hôn mãi, vẫn chưa hưởng thụ đủ thì Cố Từ đột nhiên dừng lại.
Nhan Lộ Thanh hơi mơ màng mở mắt, giọng nói còn mang theo cảm giác lúc đang hôn, vừa ngọt vừa dính: “…Sao thế?”
Màu mắt Cố Từ sâu không thấy đáy, như có cảm xúc gì đó xẹt qua, rất nhanh lại biến mất. Cô thấy anh siết chặt quai hàm, vài giây sau mới nói: “Không sao cả.”
Sau đó từ từ ngồi dậy, tầm mắt của Cố Từ nhìn ra phía sau cô: “Con trai em muốn gọi chúng ta đi ăn cơm, đứng đấy cũng hơi lâu rồi.”
“…”
Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn.
Đúng thật là Tiểu Hắc đang đỏ mặt quay lưng về phía họ, hơn nữa còn chọn khoảng cách sẽ không nghe thấy gì mà đứng.
Gần đây cô khá nhạy cảm với hai chữ “Ăn cơm”, phải cho Cố Từ ăn cơm ba bữa đúng giờ mới được, nghe thấy thế thì lập tức ngồi dậy: “À, vậy chúng ta nhanh đi ăn cơm đi.”
…
Cho nên sáng nay, cô muốn kiểm tra Cố Từ, lại vì bản thân không chống cự nổi trước cái đẹp mà bị mê hoặc đến choáng váng, cuối cùng lại biến thành bị phản công.
Ăn sáng xong, Nhan Lộ Thanh cảm thấy để có cơ thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống thì không thể không vận động, cho nên hai người họ cũng tham gia một phần vào việc dẫn Sói đi dạo.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời xanh thẳm, Nhan Lộ Thanh giải quyết được nỗi lo phải đến nhà họ Nhan đón tết, sáng sớm còn có thu hoạch là nụ hôn ngọt ngào, tâm trạng vô cùng tốt.
Lúc dắt Sói về đến cửa nhà, cô bất chợt nảy ra ý nghĩ gọi điện thoại kêu Tiểu Hắc ra, quay lại cảnh này rồi lưu vào điện thoại.
Nói mới thấy lạ, Tiểu Hắc có thể lực tốt, mỗi lần dắt Sói đi dạo là thở không ra hơi sống không bằng chết, ấy thế mà khi Nhan Lộ Thanh và Cố Từ dắt đi, nó như biết thể chất của chủ nhân thế nào, chưa bao giờ chạy lung tung, cũng không kéo người khác chạy theo mình, chỉ yên lặng đi bên cạnh hai người bọn họ.
Bọn họ thường dắt Sói đi dạo một vòng xung quanh khu biệt thự rồi về nhà, tốn khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, nhưng chỉ thế thì không thỏa mãn cơn thèm chơi của Sói, cho nên lúc bọn họ về nhà, Sói chạy lại kéo ống quần của Tiểu Hắc lôi ra ngoài cửa, bắt cậu ta phải dẫn mình đi chơi thêm lần nữa.
Tiểu Hắc tỏ vẻ rất chán ghét.
Qua vài ngày nữa, Nhan Lộ Thanh nghĩ là mùi màu vẽ ở phòng ngủ Cố Từ đã bay đi không ít, chuẩn bị đêm nay sẽ đến chỗ anh ngủ, tiện thể lấy thêm ít đồ trang trí nhà cửa, làm cho cả hai nơi ở của hai người có không khí của năm mới.
Lúc biết tin này, Tiểu Hắc mới vừa bị giày vò trở về.
“Nhan tiểu thư, sao hai người cứ muốn đổi chỗ ở thế?” Cuối cùng Tiểu Hắc cũng hỏi ra nghi vấn bấy lâu nay của bản thân: “Ở luôn một chỗ không được sao? Cứ đi đi về về không mệt hả?”
Cả hai nơi này đều chứa đựng ký ức đặc biệt của hai người bọn họ, một nơi chứng kiến cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người đã mất rất lâu mới tìm lại được, một nơi chứng kiến hai người quên nhau nhưng lại yêu nhau, nơi nào cũng có ý nghĩa rất đặc biệt.
Đương nhiên Nhan Lộ Thanh sẽ không giải thích mấy chuyện này.
“Cậu không hiểu được đâu.” Nhan Lộ Thanh đi qua cậu ta, thuận miệng nói: “Cậu cũng chưa yêu đương bao giờ.”
“…”
“Vừa già thêm một tuổi, chuyện bạn gái cũng nên suy nghĩ đến rồi đó.” Nhan Lộ Thanh thở dài tức giận: “Không lẽ là do tôi gọi cậu là Tiểu Hắc, nên cậu nghĩ là mình vẫn còn nhỏ tuổi đấy chứ?”
Tiểu Hắc: “…”
Nhan tiểu thư đã hoàn toàn bị đồng hóa rồi!!!
*
Nhan Lộ Thanh đã cho mọi người trong biệt thự nghỉ làm mấy ngày năm mới, ngày năm mới đến thì chỉ còn hai người là cô và Cố Từ.
Mở tivi ở phòng khách ra, giống như trở về rất lâu trước đây khi bọn họ ngồi sóng vai nhau xem tivi, chỉ có điểm khác là Cố Từ dựa vào ghế sô pha, còn cô dựa vào lồng ngực Cố Từ.
Makka Pakka đã từng nói, bàn tay vàng là thứ mà nó mang đến, cho nên chỉ cần nó ở ở đây thì mấy cái đấy vẫn còn hiệu lực.
Thật ra Nhan Lộ Thanh cũng không còn tham vọng muốn thăng cấp bàn tay vàng nữa rồi, nhưng cô vẫn rất thích ứng dụng xem video ngắn, vì thế nằm trên người Cố Từ mở ứng dụng đen trắng ấy lên.
Cũng đã khoảng hai tháng rồi không đăng nhập, Nhan Lộ Thanh không ngờ tài khoản của mình lại có rất nhiều thông báo: Tin nhắn, bình luận, tag tên.
Tốt xấu gì thì khi đó cô điên cuồng đăng nhiều bình luận như vậy cũng thu hút được không ít người xem, mọi người đều nhớ cô và muốn cô trở lại bình luận tiếp.
Càng kỳ lạ hơn là…
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Nhan Lộ Thanh mở phần tin nhắn lên, cười ra tiếng: “Cố Từ, Cố Từ! Anh biết không, vậy mà còn có công ty liên lạc với em nữa này, nói sẽ thử xây dựng hình ảnh cho tài khoản này, biến em trở nên nổi tiếng, cười chết mất…”
Cố Từ cũng nhìn điện thoại, nhưng anh chỉ đọc tin nhắn người ta gửi đến, nghe vậy thì “Ừ” một tiếng: “Em thích à?”
“Em thích cái con khỉ á, em không buôn bán tài khoản, cũng không làm người nổi tiếng nổi đâu.” Nhan Lộ Thanh không thèm để ý đến tin nhắn này nữa.
Nhưng trừ tin này ra, những tin nhắn khác cũng khiến cô dở khóc dở cười, mấy người này đúng là quá để ý đến cô.
Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lát, vừa khéo hôm nay là năm mới, cô nhớ đến video hôm bữa mình kêu Tiểu Hắc quay lại, lập tức đăng lên rồi viết: “Không ngờ lại có nhiều chị em nhớ tôi như vậy, một nhà ba người gửi lời chúc tết đến mọi người nè~”
Một đoạn video thường ngày, ở trong video là bóng lưng hai người dắt Sói đi dạo. Nhan Lộ Thanh đăng xong, hơn mười phút sau mới đi xem bình luận.
[? Đây là ai? Sao lại xuất hiện trong danh sách follow của tôi vậy?]
[Khóc một dòng sông, còn ai nhớ tài khoản “Đức mẹ Maria đang bỏ trốn” này mấy tháng trước còn đứng đầu trong khu bình luận của mấy video hot không, khi đấy chỉ cần có video thì rất muốn @ cô ấy vào bình luận, chị gái Đức mẹ Maria mấy tháng nay đã hết hot rồi hu hu hu.]
[Nếu tôi nhớ không nhầm thì tài khoản này đã từng đăng một video về chú chó Border Collie rất thông minh nữa, đã thế còn có thêm bàn tay siêu đẹp, chắc chắn là tay của cậu chủ!]
[Bóng của một nhà ba người nhìn đẹp kinh khủng aaaaaaaaaaaaaaaaa.]
[Tôi cắt được sườn mặt của cô ấy rồi! Sườn mặt của cô ấy quá đẹp! Yêu rồi, yêu rồi! Đây là Đức mẹ Maria đang bỏ trốn hả?”
…
[Tuy là thế, nhưng càng nhìn càng mắc cười, sao tôi có cảm giác cậu chủ đang dắt cô chủ đi dạo, còn cô chủ thì dắt chó đi dạo vậy?]
[Ể, sao tôi lại cảm thấy như cả cậu chủ và chú chó kia đang dắt cô chủ đi dạo vậy nhỉ?]
Nhan – cô chủ – Lộ Thanh: “…?”
Cô hung hăng trả lời bình luận: [Tết nhất đừng chọc tôi xử mấy người.]
Thế mà lại được phản hồi bằng một đống bình luận “Ha ha ha ha ha”.
Ngày tết hôm nay không khác gì những ngày bình thường, ngoại trừ phim truyền hình biến thành tiết mục “Đêm hội mùa xuân” và lên giường ngủ khuya hơn ngày bình thường một tiếng.
Nhan Lộ Thanh nhìn lại những ngày qua, cô và Cố Từ giống như cặp vợ chồng già đang sống với nhau vậy. Đợi đến lúc tắt đèn, cô nhéo cánh tay của Cố Từ ở trong chăn: “Nè.”
Anh trả lời: “Hửm?”
“Anh có thấy là có chỗ nào đấy không đúng không?”
“Chỗ nào?”
“Thì…” Nhan Lộ Thanh lựa lời một lúc lâu, nói: “Hôm nay là ngày tết đó! Ngày tết đặc biệt như thế này, anh không thấy chúng ta đón tết mà không có gì đặc biệt hết à?”
“Không có gì không đúng cả. Chúng ta vẫn có thể trải qua những tháng giống như hôm nay rất nhiều lần nữa.” Giọng nói Cố Từ nhẹ nhàng truyền đến tai cô, từ từ chậm rãi như đang kể chuyện cổ tích: “Ngày tết với anh mà nói cũng không có gì đặc biệt.”
“…”
Nhan Lộ Thanh cảm thấy ngón tay của mình bị nắm lấy, nhiệt độ trên tay anh không ấm bằng bàn tay cô, nhưng lại mát mẻ, thoải mái như chạm vào ngọc.
Giọng nói của anh cũng vậy.
Trong đêm giao thừa yên tĩnh, cô nghe người bên cạnh bình tĩnh nói: “Ngày tháng nào có em bên cạnh thì ngày đó mới trở nên đặc biệt.”
*
Ngày mùng 4 là ngày kỷ niệm thành lập trường cấp ba mà Cố Từ từng học.
Nhan Lộ Thanh nằm trên đùi Cố Từ lướt vòng bạn bè, lướt tới video ngắn của nữ chính Khương Bạch Sơ.
Chắc hẳn là cô ấy đang ở trên trường, rõ ràng là bối cảnh của trường, video ngắn quay cảnh xung quanh sân khấu, có mấy quầy hàng được trang trí tỉ mỉ, mọi người đang đi lại cũng mặc đồ bình thường, không chỉ có học sinh mà còn có nhiều người từ độ tuổi từ bé đến lớn.
Khương Bạch Sơ học cùng trường với anh, Nhan Lộ Thanh giơ điện thoại lên trước mặt Cố Từ: “Anh nhìn nè, đây là trường anh hả?”
Cố Từ quét mắt nhìn, tiện thể đáp một câu: “Ừ, đang tổ chức hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường.”
Nhan Lộ Thanh tò mò, từ xưa đến nay cô chưa đến trường của Cố Từ bao giờ.
Cô nhanh chóng ngồi từ đùi anh dậy: “Kỷ niệm ngày thành lập trường của bọn anh đều là vào khoảng thời gian này sao? Học sinh đang nghỉ lễ mà cũng tổ chức kỷ niệm à?”
“Không chỉ tổ chức, mà còn tổ chức rất lớn, có nhiều chỗ còn livestream, nhiều người không phải người trong trường cũng đến tham gia cho vui.” Cố Từ dừng một lúc: “Anh nhớ có người nói, có thể xem cái này là ngày hội ẩm thực.”
Nhan Lộ Thanh càng nghe đôi mắt càng phát sáng. Gần đây cô rảnh rỗi nhàm chán, lại ngồi ở nhà dùng khả năng hội họa của Nhan Mã Lương tạo ra rất nhiều thứ. Ví dụ như dây buộc tóc hình gấu trúc đang ở trên đầu, hai cái lỗ tai gần nhau, trông cực kì đáng yêu.
Cố Từ có thể nhìn biểu cảm mà đọc chính xác suy nghĩ trong lòng cô, anh cũng đã có tính toán, sau đó nhẹ nhàng nói: “Muốn đi thì nên đi ngay, bằng không lát nữa phải xếp hàng lâu lắm.”
Nhan Lộ Thanh “Yeah” một tiếng, nhảy khỏi sô pha, lỗ tai gấu trúc trên đầu nảy lên hai cái: “Đi đi đi! Chúng ta đi thay quần áo nhanh!”
Dù sao cũng là hoạt động kỷ niệm thành lập trường, nghe nói còn livestream, Nhan Lộ Thanh nhẹ nhàng sửa soạn khuôn mặt của mình.
Nhanh tay lẹ chân trang điểm nhẹ nhàng xong xuôi, trước khi đi, cô còn lôi đôi khuyên tai mới “làm” mấy hôm trước ra rồi đeo lên.
Nhan Lộ Thanh và Cố Từ không ai nói trước với ai, nhưng hai người đều mặc bộ quần áo màu trắng đen.
Tuy cũng thường thấy màu này vào mùa đông, nhưng Nhan Lộ Thanh thừa nhận, mình thích mặc đồ trắng đen hình như là do bị nhiễm phong cách của anh. Học sinh lớp 10 như cô cũng không thích đồ trắng đen lắm, sau khi gặp anh, bạn bè xung quanh cô đều cảm thấy cô bị màu đen trắng kiểm soát rồi.
Khi thi đại học xong Nhan Lộ Thanh đã đi bấm lỗ tai, cũng may mà không bị nhiễm trùng, nhưng ngày thường cô rất ít khi đeo khuyên tai, nên bây giờ cô đeo nó lên, trông càng nổi bật.
Sau khi hai người lên xe, khi cô nghiêng đầu nói chuyện bên vành tai hơi lóe sáng lên, bên tai trái đeo một chiếc khuyên tai gấu trúc nhỏ phiên bản chibi sáng bóng, bên tai trái là chiếc khuyên hình măng non chibi màu xanh.
“…” Cố Từ híp mắt lại, duỗi tai khều hai chiếc khuyên tai bên tai cô, ý tứ sâu xa nói: “Lại là chủ đề này.”
“Ý anh nói là gấu trúc với măng à?” Nhan Lộ Thanh thật thà gật đầu: “Đúng vậy, em thích gấu trúc với đồ ăn của gấu trúc đó. Sao nào?”
Đồ ăn đẹp trai mỉm cười, nhìn thấu mọi thứ, nhưng cũng không vạch trần cô.
Từ nhà anh cách trường học không xa, đến nơi rất nhanh. Nhan Lộ Thanh tò mò hỏi: “Trước đây anh đi dự kỷ niệm ngày thành lập trường bao giờ chưa?”
“Chưa bao giờ.”
“…Từ đó đến nay chưa đi bao giờ luôn à?” Nhan Lộ Thanh khó khăn lắm mới tìm thấy sai sót của anh, lời lẽ đanh thép: “Sao anh có thể như thế được! Không có tình yêu tập thể tí nào cả!”
Cô cứ nghĩ lần này mình chắc chắn thắng, không ngờ chân mày Cố Từ khẽ nhếch lên, nhìn cô mỉm cười: “Anh nghĩ anh giành hạng nhất thi đua toàn quốc cho trường mới là tình yêu dành cho tập thể thật sự.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cà khịa ai thì cà khịa chứ đừng cà khịa Măng công chúa, bản thể cũng đã đeo trên tai, sao cô lại không biết nhớ trong đầu chứ.
*
Đến trường học, Nhan Lộ Thanh mới hiểu ý Cố Từ nói “xếp hàng” là xếp cái gì.
Ngày kỷ niệm thành lập trường có cực nhiều người tham dự, vì đảm bảo an toàn, nên đến trước cổng trường phải làm một vòng các thủ tục giống như kiểm tra vậy. Sinh viên xuất trình thẻ sinh viên, không phải sinh viên của trường thì phải đăng ký.
Như khi kiểm tra an ninh để lên máy bay, nam nữ chia ra kiểm tra, xếp thành hai hàng đợi, cho nên từ khi xuống xe hai người đã chia nhau ra đi đến chỗ xếp hàng.
Nhan Lộ Thanh đứng một mình, cô đứng trong hàng, người trước người sau đều dẫn bạn bè của mình đi chung cho vui, càng khiến cô trông có vẻ vô cùng lẻ loi. Thêm việc hôm nay khuôn mặt trang điểm của cô quá xinh đẹp, cô không biết mình chính là “Mục tiêu sống” của mấy người đang livestream ngẫu nhiên.
Mãi đến khi có hai cô gái mặc đồng phục học sinh giơ điện thoại đi đến trước mặt cô, em gái số một vô cùng lễ phép hỏi cô: “Chào chị, cho em hỏi chị là đàn chị sao?”
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Là đàn chị, nhưng không phải học sinh ở trường em.”
Em gái số hai: “Chào đàn chị! Chúng em đang livestream, em có thể hỏi chị mấy câu đơn giản không?”
Nhan Lộ Thanh cũng gật đầu: “Được chứ.”
Em gái số một cực kì hưng phấn, đây là chị gái xinh đẹp nhất hôm nay bọn họ phỏng vấn, quay cam thường mà lại đẹp như vậy! Mọi người ai cũng thích người đẹp, kênh livestream chán ngắt vừa nãy đột nhiên có thêm một đống người vào xem.
[Má nó! Người đẹp này là ai thế? @Tiểu Vân không muốn bị mập! Thư ký đâu rồi, cho cô ba phút điều tra cho tôi người đẹp này là ai.]
[A A A A A yêu rồi yêu rồi! Cầu xin em gái phỏng vấn cô ấy ba tiếng luôn được không! Em phỏng vấn bao lâu tôi xem bấy lâu!]
[Cút hết ra, tôi chính thức say hello vợ!]
Em gái số một hỏi: “Đàn chị đến một mình ạ?”
Cô gái xinh đẹp trước mắt dừng một chút, đôi mắt của cô ấy đảo qua đảo lại, sau đó cười tinh ranh lắc đầu: “Không phải, chị đi với bạn.”
Cô đưa tay chỉ về phía dãy xếp hàng của nam sinh: “Em nhìn thấy nam sinh cực kỳ nổi bật kia không? Anh ấy là… khụ, anh ấy là bạn học của chị.”
Em gái số hai liếc một cái đã nhìn thấy một nam sinh cực kỳ xuất sắc ở trong hàng ngũ nam sinh đang đứng xếp hàng, thậm chí anh không hề hợp với khung cảnh xung quanh, lúc này đang cúi đầu xem điện thoại.
Vẻn vẹn chỉ có sườn mặt, lại khiến livestream có một màn gào thét.
Em gái số hai có thần kinh nhạy bén, mơ hồ ngửi thấy mùi không bình thường, lập tức hỏi: “Đàn chị với anh ấy là bạn bè bình thường ạ? Sao hai người lại tham gia kỷ niệm thành lập trường chung với nhau thế?”
“Bởi vì chị đang theo đuổi anh ấy.”
Không thể ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, em gái số một và số hai đều sửng sốt, trong livestream đầy bình luận [???].
Sau đó, cô nói nhỏ với hai người họ: “Haiz, em nhìn dáng vẻ của anh ấy cũng thấy rồi đó, loại đại mỹ nhân lạnh lùng cực phẩm này rất hiếm, người thích anh ấy quá nhiều, thật sự là một người khó tán nhất trên đời, ngày kỷ niệm này cũng là do chị cầu xin anh ấy tới đó.”
[!!! Duma nó, có phải tôi lại sắp chứng kiến một mối tình không?]
[Không phải đâu, nếu đã đồng ý với cô mà tới đây, vậy là có hy vọng đó!]
[Van xin hai em gái dẫn chương trình đi phỏng vấn anh bạn kia của cô ấy vài câu, tôi muốn nhìn với khoảng cách gần xem dáng người thế nào mới có thể được em gái xinh đẹp gọi là đại mỹ nhân, còn được gái đẹp theo đuổi.]
[Muốn nhìn +1, tiện thể có thể hỏi bóng hỏi gió bạn nam kia có ý gì với người đẹp không nhé!]
Giữa một đống bình luận đang liên tục làm mới, có một người đột nhiên bình luận thế này.
[AAAA! Đây không phải là đại mỹ nhân và em gái nhỏ xinh đẹp của tôi sao??! Mấy tháng không thấy thế mà cái đậu xanh nó bây giờ bọn họ lại lên tivi rồi!!]
Nhưng rất nhanh lại bị đẩy lên, cho nên cũng không ai để ý đến câu này.
Không cần mấy người xem livestream nói, máu hóng chuyện của em gái số một và số hai đã sôi lên sùng sục.
Hai người đi đến hàng nam, máy quay đã đối diện với người “đang theo đuổi” trong lời của đàn chị xinh đẹp.
Ánh mắt anh rất lạnh lùng, biểu cảm cũng lạnh nhạt, hai em gái này lùn hơn anh rất nhiều, cho nên máy quay đang quay góc chết từ dưới lên. Dù thế, nhưng kênh phát sóng vẫn gào thét điên cuồng.
[Đúng là ánh mắt của chị gái xinh đẹp quá tốt QAQ.]
[Người cô ấy khen đúng là đại mỹ nhân thật sự, má nó, đây đúng là nhan sắc của thần tiên luôn á.]
[Ban đầu tôi còn không phục, bây giờ… Được rồi, anh ấy xứng đáng được người đẹp theo đuổi. Hu hu hu anh ấy xứng đáng.]
Em gái số một dựa theo kế hoạch phỏng vấn đàn chị vừa nãy mà hỏi, câu nào anh cũng lịch sự trả lời, đến khi hỏi có phải đi một mình không, vị đại mỹ nhân khó theo đuổi này mới nở nụ cười.
“Không phải.” Anh ngước mắt nhìn sang hàng nữ sinh đang đứng rồi nói: “Đi cùng một người, cô ấy đang xếp hàng bên kia.”
Em gái số một nuốt nước bọt: “Vậy xin hỏi đàn anh, hai người… có quan hệ thế nào?” Biết được câu hỏi của mình rất kỳ quái, cô ấy vội vã thêm câu: “Là bạn học sao?”
“Không phải quan hệ bạn học đơn thuần.” Anh nói.
Mấy chữ này sắp làm người ta xỉu ngang đến nơi rồi.
Em gái số hai tỉnh táo lại trước, hỏi: “Vậy có quan hệ thế nào?”
Trước ống kính mà vô số người đang nhìn vào, anh khẽ nói: “Tôi yêu thầm cô ấy.”
“…?”
“Tôi đang chuẩn bị theo đuổi cô ấy, nhưng không biết vị đàn chị này có ý gì với tôi không…” Anh nở nụ cười với hai người, nhẹ nhàng nói: “Hai em có tiện giúp tôi hỏi thăm được không?”
?
Hai em gái: …???
Không riêng hai cô, kênh phát trực tiếp kỷ niệm của ngày thành lập trường cũng ngốc luôn rồi.
[???????]
[Không phải nói là người khó tán nhất trên đời sao???]
[Má, đại mỹ nhân và em gái nhỏ xinh đẹp chưa bao giờ làm tôi thất vọng.]
[Khá lắm, vữa nãy tôi còn thấy không đáng thay chị gái nhỏ xinh đẹp, tôi còn nghĩ cho dù có đẹp hơn nữa cũng không đáng để chị đẹp theo đuổi, thế mà không ngờ tôi mới chính là chúa hề.]
[…Má nó chứ, đây là ông trời dí đầu tôi bắt tôi một hai phải ship hả?]