Edit: Time
Beta: Cy
–
Trong cuộc đối thoại của hai người đêm nay, từ “cả đời” này đã xuất hiện hai lần.
Lần đầu tiên là Cố Từ nói trong quá trình “làm quen cơ thể”, lần thứ hai là Nhan Lộ Thanh chợt nghĩ tới rồi nói ra sau khi “làm quen cơ thể” kết thúc.
Vốn là cô đang ngắm trăng, thể xác và tinh thần đều vô cùng thư thái, nhưng bởi vì bầu không khí thích hợp, vừa khéo có một loại linh cảm, liền quay đầu nói với anh câu nói kia.
Trước kia, Nhan Lộ Thanh vẫn luôn cảm thấy tuy rằng mình thường hay chửi bậy linh tinh trong lòng rất nhiều, trong cuộc sống hằng ngày cũng luôn là người tạo tiếng cười cho mọi người, là bậc thầy tấu hài, nhưng bản thân cô vẫn coi như một người lý trí.
Cô chưa bao giờ tùy hứng, sau khi hiểu chuyện thì đã hiểu rõ con đường mình nên đi. Ví dụ như thật ra mỗi lần nghỉ lễ xong, cô đều sẽ ra ngoài làm việc. Ví dụ như thích vẽ tranh cũng sẽ xác định nó chỉ là hứng thú và sở thích, mà nỗ lực học tập các môn chung và thi vào khoa Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc.
Lại ví dụ như, năm mười mấy tuổi được một nhân vật có tiếng trong trường theo đuổi, cho dù dùng chiêu trò đa dạng thế nào, hay mặc cho bạn bè xung quanh dụ dỗ ra sao, trong lòng cô vẫn không chút động lòng.
Mãi cho đến khi gặp được Cố Từ.
Bất kể là cấp ba khi ấy, hay là sau khi mất trí nhớ vào lần đầu tiên xuyên tới, tổng cộng làm quen lại từ đầu với anh hai lần, Nhan Lộ Thanh cũng thích anh hai lần.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện khác thường, nhưng bản thân hết lần này đến lần khác vẫn không nhận ra. Cho đến hôm nay, quay đầu lại mới phát hiện hóa ra khi người ta gặp được người mình thích, liền như thể có ai đó đang dẫn mình đi, tìm ra một chính mình hoàn toàn khác biệt.
Nhan Lộ Thanh dùng ánh mắt vô cùng yêu thích mà nhìn người trước mặt.
Người đẹp làm biểu cảm nào cũng đều đẹp mắt, nhưng biểu cảm mà ngày thường không thấy được hiển nhiên là càng thêm mê người. Ví như hiện tại, vào lúc anh hơi ngạc nhiên, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, lông mi có kẹp đến thế nào cũng không cong lên được, trông vừa đẹp mắt vừa đáng yêu.
Chẳng qua anh chỉ ngạc nhiên có vài giây, rồi đột nhiên cử động cánh tay.
Nhan Lộ Thanh cảm nhận được nơi mình vốn đang dựa vào dần di chuyển xuống, tay anh dò đến chỗ cổ cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Cô lập tức trợn to hai mắt, cũng duỗi tay bắt được cổ tay của anh, phát ra một tiếng “bốp”.
Im lặng vài giây.
Chỗ đó vẫn còn hơi trướng, khuôn mặt nóng bừng, cô nhỏ giọng nói: “…Không muốn!”
“…”
Không ngờ cô lại hiểu nhầm, Cố Từ cong môi cười: “Không phải muốn.”
Nhan Lộ Thanh chưa buông tay, nghi ngờ nhìn anh: “Vậy anh làm gì đó?”
Lông mi anh khẽ rung, hơi cụp xuống, rồi sau đó cũng mặc kệ bị cô giữ chặt tay, vòng tay ra sau gáy kéo cô lại gần, nhẹ nhàng áp lên môi cô, hàm hồ nói: “Muốn hôn em.”
…
Câu nói vừa nãy của cô khiến Cố Từ nhớ lại thời điểm lần đầu tiên gặp Nhan Lộ Thanh, cô gái nhỏ đánh giá anh: Anh thật sự là một người lương thiện.
Nghe giống như nói một người sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại vậy.
Cô nói sai rồi, anh hoàn toàn không có chút nào giống với miêu tả của từ ngữ này cả.
Mỗi một chuyện Cố Từ làm đều cân bằng giữa được với mất, xem xét vốn mình bỏ ra có xứng đáng hay không rồi mới quyết định thực hiện, tiếp đến giống như những gì anh đã nói cho Nhan Lộ Thanh, chọn cách có lợi nhất trong đó.
Tất cả mọi chuyện anh đã làm với Nhan Lộ Thanh, cho tới giờ đều chưa từng tính toán có đáng giá hay không.
Nhưng…
“Cố Từ, em chắc chắn chuyện em chỉ có thích anh có thể kiên trì cả đời.”
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, cô luôn có thể trong những khoảnh khắc vô tình, khiến cho anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
*
Nhan Lộ Thanh tham gia lớp học mỹ thuật vô cùng suôn sẻ.
Nghiêm túc mà nói, nền tảng của cô không tính là con số không, có thiên phú, có kỹ năng học được qua việc tìm tòi các chương trình học miễn phí, còn có số lượng tranh vẽ rất lớn, chỉ là chưa từng thật sự học một cách có hệ thống, cho nên cô học một cách khá ung dung nhưng lại tiến bộ thần tốc, được giáo viên vô cùng yêu mến.
Một ngày nọ, khi tròn một tháng học mỹ thuật, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nghe được tin tức từ phía bên kia do Makka Pakka mang đến.
Bởi vì trước đây từng nói chuyện với Makka Pakka, biết được một số chuyện Cố Từ đã làm trong khoảng thời gian mình rời đi và việc anh cũng thu hút được không ít fans ở trong thế giới kia của Makka Pakka, Nhan Lộ Thanh vô cùng có hứng thú với lần này. Makka Pakka thường thường sẽ mang đến cho cô vài tin tức nhỏ.
Thế nhưng tin tức lần này không hề nhỏ chút nào.
“Maria, không phải lần trước tôi đã nói với cô, cái gọi là hệ thống mà chúng tôi nói thật ra giống như người đại diện hệ thống, hoặc là người thừa kế, cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi. Nhưng nếu phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì sẽ phải nghỉ việc trước thời hạn.”
Nhan Lộ Thanh “Ừm” một tiếng, thuận miệng suy đoán: “Rồi sao, đại diện này phải nghỉ việc à?”
“Đúng thế!” Makka Pakka kích động nói, bất chấp việc chửi thề sẽ bị trừ tiền: “Thật ra, con mẹ nó hắn ta đâu chỉ làm loạn ở thế giới này, ở thế giới khác cũng thế! Các chị em tôi cũng căm hận không thôi, nhân cơ hội này, mọi người làm một bản tường trình tổng hợp, gửi tất cả đến hệ thống, lỗi lớn chồng lỗi nhỏ, bây giờ hắn ta hoàn toàn toang rồi, bị xử đi lưu đày nhặt rác ở khu rác thải.”
Sau đó, nó còn vui vẻ mà miêu tả địa điểm kia thảm đến mức nào, quả là còn thảm hơn so với làm nó trực tiếp biến mất.
Nói tóm lại, mọi sai lầm nhỏ mà cái thứ bị Nhan Lộ Thanh mắng là hệ thống chó má kia phạm phải trước đây đều bị lật tẩy, cộng thêm bị thủ đoạn mạnh mẽ của Boss Từ công chúa trừng trị, thứ kia rốt cuộc phải cuốn xéo. Không chỉ cuốn xéo, còn phải nhận một hình phạt thậm chí còn thảm hơn ở tù chung thân để trải qua quãng đời còn lại.
Makka Pakka còn cho cô xem những lời bàn luận liên quan đến Cố Từ trong mấy bài đăng trên cái gọi là “Hệ thống bảng tin công cộng”, thậm chí còn có nhắc đến cô nữa.
[Chèn ép nhân viên nhất định phải lưu đày: A a a! Không ngờ chúng ta cũng có ngày hôm nay, Boss mới cũng thật tốt quá! Hàng đống quy định dở hơi trước kia đều bị hủy bỏ rồi! Bây giờ tôi mới biết hóa ra một số hạn chế là do thứ kia tự tiện thêm vào!]
[Fan số một của mạng công cộng Cố Từ: Thần tượng quá trâu bò! Cố Từ / Cố Từ / Cố Từ /]
[Lần nào cũng bốc trúng ký chủ xuyên nhanh: Bày tỏ thường ngày mỗi ngày, tôi yêu Boss, hu hu hu hu hu, cảm ơn Boss đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời chúng tôi!]
[Cầu mong ký chủ tiếp theo không phải phế vật: Tôi thì khác, tôi yêu vợ Boss.]
[Tặng một ký chủ nữ phụ: Được đấy! Hóa ra chị em lầu trên mới là người nịnh hót giỏi nhất, vậy tôi cũng yêu vợ Boss!]
…
Đối với những bình luận khác, Nhan Lộ Thanh đều rất hài lòng, duy nhất một chỗ rất muốn sửa lại, rõ ràng Boss mới là vợ, chứ không phải cô.
Makka Pakka phát biểu cảm nghĩ cuối cùng: “A… Thật là vui quá đi mà! Với lại tôi cũng được thăng chức, thật sự vô cùng cảm ơn chồng của Maria~”
“Là vợ.” Nhan Lộ Thanh lập tức sửa lại.
Cái khác có thể sai, cái này thì tuyệt đối không được!
“Được rồi, cảm ơn vợ của Maria.” Đối với loại tình thú của đôi tình nhân này, Makka Pakka cũng không thấy có gì bất ngờ. Sửa cách xưng hô đàng hoàng xong, nó lại nói: “Nhưng mà nói thật nhé, Maria là ký chủ chính thức đầu tiên mà tôi đảm nhiệm đấy, tôi vẫn chưa gây thù chuốc oán với hệ thống nào ngoài cô đâu, thứ kia còn là cấp trên của tôi, thời gian quen biết lâu hơn cô, thế nhưng…”
“Kể cả thế, tôi vẫn luôn luôn kiên định đứng về phía Maria ngay từ lúc bắt đầu rồi!”
Nhan – Maria chớp mắt, tò mò hỏi: “Tại sao thế?”
Vốn dĩ cứ tưởng rằng sẽ nhận được lời khen ngợi, ví dụ như nó bị cô cảm hóa, yêu mến tính cách của cô… Không ngờ lại là…
Makka Pakka đáp: “Bởi vì chúng ta cùng họ Ma đó!”
“…”
Makka Pakka, Maria.
Trời mẹ nó, CHÚNG TA CÙNG HỌ MA.
Câu nói này khiến Nhan Lộ Thanh cười suốt cả một tuần, mỗi lần nhớ tới cô lại không nhịn cười được. Cuối cùng, cô còn vẽ cho Makka Pakka một bức chân dung chibi, bên cạnh có một khung lời thoại, viết “Bởi vì chúng ta cùng họ Ma”.
*
Giữa tháng năm, Nhan Lộ Thanh bắt đầu học vẽ cơ thể người.
Dẫu sao cũng đã phát ngôn ngông cuồng, cô cảm thấy mình cũng cần phải xứng đáng với những lời răn đe mà chính mình đã thốt ra, huống hồ thành thật mà nói, đấy cũng không tính là lời răn đe, đấy chính là nguyện vọng thật sự của cô.
Tốc độ học tập của Nhan Lộ Thanh rất nhanh, cộng thêm nguyên nhân đặc biệt, cô cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với cơ thể con người, bài học này càng tương đối suôn sẻ. Hai ngày cuối tuần học tập với cường độ cao đã kết thúc, đêm chủ nhật hôm đó, cô liền thẳng thắn trình bày ý tưởng với Cố Từ.
Lúc ấy đại mỹ nhân mới tắm xong, anh thường lười sấy tóc khô hẳn, cho nên trạng thái luôn là loại vừa không quá nhỏ giọt, nhưng cũng không khô hoàn toàn. Chiếc áo phông trắng trên người chỗ bả vai và xương quai xanh gần đó đều có vệt nước nhỏ thấm qua, trông gợi cảm không nói nên lời.
Nhan Lộ Thanh lặng lẽ nuốt nước bọt, cố gắng ổn định lại, ngẩng đầu lên đối diện với mắt anh.
Phía sau chính là dụng cụ vẽ tranh vừa mới dọn dẹp xong, cô nhỏ giọng nói: “…Hôm nay em học đến chỗ đó rồi.”
Đuôi lông mày Cố Từ khẽ nhúc nhích.
Nhan Lộ Thanh chưa nói là cơ thể con người, nhưng dường như anh đã nhanh chóng hiểu ra ý của cô.
Cặp mắt xinh đẹp đen nhánh của đại mỹ nhân nhìn cô chăm chú vài giây, một tay đưa lên kéo lấy cổ áo phông, giọng điệu hết sức không đứng đắn hỏi cô: “Cởi tới mức nào?”
“…” Nhan Lộ Thanh há miệng, còn chưa kịp nói gì, anh lại “Ồ” một tiếng, như thể vừa mới nhớ ra chuyện gì đó: “Anh nhớ ra rồi, lúc đấy em nói là… “Không mặc quần áo” đúng không?”
“!!!”
Lúc ấy đúng là thế, nhưng giờ cô cảm thấy như vậy hình như không được cho lắm.
Tự thách thức bản thân mình quá mức rồi.
Nhan Lộ Thanh nghĩ ngợi ba giây, đã đến nước này rồi, cũng không thể nói mình đổi ý, vậy nên…
“Anh cởi áo trước đã.” Trong lòng cô thầm nghĩ: “Thật sự xin lỗi cô, cô giáo xinh đẹp.” Rồi sau đó nói dối: “Bây giờ em mới học được một nửa thôi.”
“…” Cố Từ như là muốn cười, nhưng kiềm được, xác nhận lại với cô: “Chỉ mới học nửa người trên?”
“Ừm.”
“Được.” Anh gật đầu, sau đó cực kỳ phối hợp theo ý cô, siêu ngầu siêu nhanh kéo cổ áo rồi cởi ra.
Ánh mắt Nhan Lộ Thanh nhìn chằm chằm vào vòng eo dưới vạt áo, mãi cho tới khi cô đột nhiên đi đến sau giá vẽ với tốc độ gần như ngay lập tức.
Mặc dù khi học tập, tâm lặng như nước, một lòng học hỏi, cho rằng phải vẽ đại mỹ nhân sao cho thật sống động.
Nhưng cô thật sự sai rồi.
Bắt đầu từ phía trên.
Vẽ mắt anh, trong đầu Nhan Lộ Thanh hiện ra vô số cảnh tượng hai người đối diện nhau. Khi anh cười, khi anh nghiêm túc nhìn cô, hoặc là lười nhác liếc mắt qua, lại ví như lúc này…
Lúc vẽ người, họa sĩ nhất định phải thường xuyên quan sát người mẫu, nhưng mỗi lần họa sĩ Nhan, Nhan Mã Lương nhìn sang đều không trụ nổi hai giây liền sẽ lập tức quay trở lại.
Cứ luôn cảm thấy người mẫu này hết sức không chuyên nghiệp.
Dám ngang nhiên quyến rũ họa sĩ.
Nhìn bờ môi của anh, trong đầu Nhan Lộ Thanh tự nhiên lại bắt đầu nhớ lại cảnh tượng mỗi lần hôn nhau, cô cũng không biết mình lại khắc ghi những chuyện này sâu sắc đến vậy, chất lượng hình ảnh vậy mà vô cùng rõ ràng.
Rồi sau đó đến cổ.
Cố Từ vừa đưa tay kéo cổ áo, nên nó hơi nghiêng về phía bên trái, lộ ra một mảng lớn xương quai xanh bên trái, trong đầu Nhan Lộ Thanh không tuôn ra hình ảnh nữa, bắt đầu chiếu thước phim ngắn: Cô gặm nơi đó như thế nào, cùng với xương quai xanh của mình bị gặm ra sao.
Nhan Lộ Thanh: “…”
Không vẽ nổi bức tranh này nữa.
Nhan Lộ Thanh không chịu nổi nữa rồi.
Cô im lặng đặt cọ vẽ sang một bên, lẳng lặng đứng lên rồi bước tới mép giường, thẳng tay nhấn bả vai của kẻ gây họa nọ rồi dang chân ngồi lên đùi anh.
Nhan Lộ Thanh giơ hai tay lên, làm động tác nhéo, nhưng hoàn toàn không dùng sức, chỉ vờ nhéo cổ anh rồi lắc cổ anh từ trước ra sau, cắn răng nói: “Anh cố ý! Là anh cố ý phải không?”
Sao có thể dùng loại ánh mắt đó nhìn người đang vẽ tranh được chứ!
“…”
Bị đối xử như vậy, Cố Từ bỗng nhiên bật cười, yết hầu chuyển động lên xuống một cách rõ ràng, thậm chí cọ qua kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ trên tay cô.
Nhan Lộ Thanh hơi ngẩn người.
Hai tay anh chống ở phía sau, rõ ràng là bị cô khống chế, nhưng lại bày ra dáng vẻ tùy cô chà đạp, đôi mắt cong cong nói: “Vậy là anh thành công rồi à?”
Beta: Cy
–
Trong cuộc đối thoại của hai người đêm nay, từ “cả đời” này đã xuất hiện hai lần.
Lần đầu tiên là Cố Từ nói trong quá trình “làm quen cơ thể”, lần thứ hai là Nhan Lộ Thanh chợt nghĩ tới rồi nói ra sau khi “làm quen cơ thể” kết thúc.
Vốn là cô đang ngắm trăng, thể xác và tinh thần đều vô cùng thư thái, nhưng bởi vì bầu không khí thích hợp, vừa khéo có một loại linh cảm, liền quay đầu nói với anh câu nói kia.
Trước kia, Nhan Lộ Thanh vẫn luôn cảm thấy tuy rằng mình thường hay chửi bậy linh tinh trong lòng rất nhiều, trong cuộc sống hằng ngày cũng luôn là người tạo tiếng cười cho mọi người, là bậc thầy tấu hài, nhưng bản thân cô vẫn coi như một người lý trí.
Cô chưa bao giờ tùy hứng, sau khi hiểu chuyện thì đã hiểu rõ con đường mình nên đi. Ví dụ như thật ra mỗi lần nghỉ lễ xong, cô đều sẽ ra ngoài làm việc. Ví dụ như thích vẽ tranh cũng sẽ xác định nó chỉ là hứng thú và sở thích, mà nỗ lực học tập các môn chung và thi vào khoa Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc.
Lại ví dụ như, năm mười mấy tuổi được một nhân vật có tiếng trong trường theo đuổi, cho dù dùng chiêu trò đa dạng thế nào, hay mặc cho bạn bè xung quanh dụ dỗ ra sao, trong lòng cô vẫn không chút động lòng.
Mãi cho đến khi gặp được Cố Từ.
Bất kể là cấp ba khi ấy, hay là sau khi mất trí nhớ vào lần đầu tiên xuyên tới, tổng cộng làm quen lại từ đầu với anh hai lần, Nhan Lộ Thanh cũng thích anh hai lần.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện khác thường, nhưng bản thân hết lần này đến lần khác vẫn không nhận ra. Cho đến hôm nay, quay đầu lại mới phát hiện hóa ra khi người ta gặp được người mình thích, liền như thể có ai đó đang dẫn mình đi, tìm ra một chính mình hoàn toàn khác biệt.
Nhan Lộ Thanh dùng ánh mắt vô cùng yêu thích mà nhìn người trước mặt.
Người đẹp làm biểu cảm nào cũng đều đẹp mắt, nhưng biểu cảm mà ngày thường không thấy được hiển nhiên là càng thêm mê người. Ví như hiện tại, vào lúc anh hơi ngạc nhiên, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, lông mi có kẹp đến thế nào cũng không cong lên được, trông vừa đẹp mắt vừa đáng yêu.
Chẳng qua anh chỉ ngạc nhiên có vài giây, rồi đột nhiên cử động cánh tay.
Nhan Lộ Thanh cảm nhận được nơi mình vốn đang dựa vào dần di chuyển xuống, tay anh dò đến chỗ cổ cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Cô lập tức trợn to hai mắt, cũng duỗi tay bắt được cổ tay của anh, phát ra một tiếng “bốp”.
Im lặng vài giây.
Chỗ đó vẫn còn hơi trướng, khuôn mặt nóng bừng, cô nhỏ giọng nói: “…Không muốn!”
“…”
Không ngờ cô lại hiểu nhầm, Cố Từ cong môi cười: “Không phải muốn.”
Nhan Lộ Thanh chưa buông tay, nghi ngờ nhìn anh: “Vậy anh làm gì đó?”
Lông mi anh khẽ rung, hơi cụp xuống, rồi sau đó cũng mặc kệ bị cô giữ chặt tay, vòng tay ra sau gáy kéo cô lại gần, nhẹ nhàng áp lên môi cô, hàm hồ nói: “Muốn hôn em.”
…
Câu nói vừa nãy của cô khiến Cố Từ nhớ lại thời điểm lần đầu tiên gặp Nhan Lộ Thanh, cô gái nhỏ đánh giá anh: Anh thật sự là một người lương thiện.
Nghe giống như nói một người sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại vậy.
Cô nói sai rồi, anh hoàn toàn không có chút nào giống với miêu tả của từ ngữ này cả.
Mỗi một chuyện Cố Từ làm đều cân bằng giữa được với mất, xem xét vốn mình bỏ ra có xứng đáng hay không rồi mới quyết định thực hiện, tiếp đến giống như những gì anh đã nói cho Nhan Lộ Thanh, chọn cách có lợi nhất trong đó.
Tất cả mọi chuyện anh đã làm với Nhan Lộ Thanh, cho tới giờ đều chưa từng tính toán có đáng giá hay không.
Nhưng…
“Cố Từ, em chắc chắn chuyện em chỉ có thích anh có thể kiên trì cả đời.”
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, cô luôn có thể trong những khoảnh khắc vô tình, khiến cho anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
*
Nhan Lộ Thanh tham gia lớp học mỹ thuật vô cùng suôn sẻ.
Nghiêm túc mà nói, nền tảng của cô không tính là con số không, có thiên phú, có kỹ năng học được qua việc tìm tòi các chương trình học miễn phí, còn có số lượng tranh vẽ rất lớn, chỉ là chưa từng thật sự học một cách có hệ thống, cho nên cô học một cách khá ung dung nhưng lại tiến bộ thần tốc, được giáo viên vô cùng yêu mến.
Một ngày nọ, khi tròn một tháng học mỹ thuật, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nghe được tin tức từ phía bên kia do Makka Pakka mang đến.
Bởi vì trước đây từng nói chuyện với Makka Pakka, biết được một số chuyện Cố Từ đã làm trong khoảng thời gian mình rời đi và việc anh cũng thu hút được không ít fans ở trong thế giới kia của Makka Pakka, Nhan Lộ Thanh vô cùng có hứng thú với lần này. Makka Pakka thường thường sẽ mang đến cho cô vài tin tức nhỏ.
Thế nhưng tin tức lần này không hề nhỏ chút nào.
“Maria, không phải lần trước tôi đã nói với cô, cái gọi là hệ thống mà chúng tôi nói thật ra giống như người đại diện hệ thống, hoặc là người thừa kế, cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi. Nhưng nếu phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì sẽ phải nghỉ việc trước thời hạn.”
Nhan Lộ Thanh “Ừm” một tiếng, thuận miệng suy đoán: “Rồi sao, đại diện này phải nghỉ việc à?”
“Đúng thế!” Makka Pakka kích động nói, bất chấp việc chửi thề sẽ bị trừ tiền: “Thật ra, con mẹ nó hắn ta đâu chỉ làm loạn ở thế giới này, ở thế giới khác cũng thế! Các chị em tôi cũng căm hận không thôi, nhân cơ hội này, mọi người làm một bản tường trình tổng hợp, gửi tất cả đến hệ thống, lỗi lớn chồng lỗi nhỏ, bây giờ hắn ta hoàn toàn toang rồi, bị xử đi lưu đày nhặt rác ở khu rác thải.”
Sau đó, nó còn vui vẻ mà miêu tả địa điểm kia thảm đến mức nào, quả là còn thảm hơn so với làm nó trực tiếp biến mất.
Nói tóm lại, mọi sai lầm nhỏ mà cái thứ bị Nhan Lộ Thanh mắng là hệ thống chó má kia phạm phải trước đây đều bị lật tẩy, cộng thêm bị thủ đoạn mạnh mẽ của Boss Từ công chúa trừng trị, thứ kia rốt cuộc phải cuốn xéo. Không chỉ cuốn xéo, còn phải nhận một hình phạt thậm chí còn thảm hơn ở tù chung thân để trải qua quãng đời còn lại.
Makka Pakka còn cho cô xem những lời bàn luận liên quan đến Cố Từ trong mấy bài đăng trên cái gọi là “Hệ thống bảng tin công cộng”, thậm chí còn có nhắc đến cô nữa.
[Chèn ép nhân viên nhất định phải lưu đày: A a a! Không ngờ chúng ta cũng có ngày hôm nay, Boss mới cũng thật tốt quá! Hàng đống quy định dở hơi trước kia đều bị hủy bỏ rồi! Bây giờ tôi mới biết hóa ra một số hạn chế là do thứ kia tự tiện thêm vào!]
[Fan số một của mạng công cộng Cố Từ: Thần tượng quá trâu bò! Cố Từ / Cố Từ / Cố Từ /]
[Lần nào cũng bốc trúng ký chủ xuyên nhanh: Bày tỏ thường ngày mỗi ngày, tôi yêu Boss, hu hu hu hu hu, cảm ơn Boss đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời chúng tôi!]
[Cầu mong ký chủ tiếp theo không phải phế vật: Tôi thì khác, tôi yêu vợ Boss.]
[Tặng một ký chủ nữ phụ: Được đấy! Hóa ra chị em lầu trên mới là người nịnh hót giỏi nhất, vậy tôi cũng yêu vợ Boss!]
…
Đối với những bình luận khác, Nhan Lộ Thanh đều rất hài lòng, duy nhất một chỗ rất muốn sửa lại, rõ ràng Boss mới là vợ, chứ không phải cô.
Makka Pakka phát biểu cảm nghĩ cuối cùng: “A… Thật là vui quá đi mà! Với lại tôi cũng được thăng chức, thật sự vô cùng cảm ơn chồng của Maria~”
“Là vợ.” Nhan Lộ Thanh lập tức sửa lại.
Cái khác có thể sai, cái này thì tuyệt đối không được!
“Được rồi, cảm ơn vợ của Maria.” Đối với loại tình thú của đôi tình nhân này, Makka Pakka cũng không thấy có gì bất ngờ. Sửa cách xưng hô đàng hoàng xong, nó lại nói: “Nhưng mà nói thật nhé, Maria là ký chủ chính thức đầu tiên mà tôi đảm nhiệm đấy, tôi vẫn chưa gây thù chuốc oán với hệ thống nào ngoài cô đâu, thứ kia còn là cấp trên của tôi, thời gian quen biết lâu hơn cô, thế nhưng…”
“Kể cả thế, tôi vẫn luôn luôn kiên định đứng về phía Maria ngay từ lúc bắt đầu rồi!”
Nhan – Maria chớp mắt, tò mò hỏi: “Tại sao thế?”
Vốn dĩ cứ tưởng rằng sẽ nhận được lời khen ngợi, ví dụ như nó bị cô cảm hóa, yêu mến tính cách của cô… Không ngờ lại là…
Makka Pakka đáp: “Bởi vì chúng ta cùng họ Ma đó!”
“…”
Makka Pakka, Maria.
Trời mẹ nó, CHÚNG TA CÙNG HỌ MA.
Câu nói này khiến Nhan Lộ Thanh cười suốt cả một tuần, mỗi lần nhớ tới cô lại không nhịn cười được. Cuối cùng, cô còn vẽ cho Makka Pakka một bức chân dung chibi, bên cạnh có một khung lời thoại, viết “Bởi vì chúng ta cùng họ Ma”.
*
Giữa tháng năm, Nhan Lộ Thanh bắt đầu học vẽ cơ thể người.
Dẫu sao cũng đã phát ngôn ngông cuồng, cô cảm thấy mình cũng cần phải xứng đáng với những lời răn đe mà chính mình đã thốt ra, huống hồ thành thật mà nói, đấy cũng không tính là lời răn đe, đấy chính là nguyện vọng thật sự của cô.
Tốc độ học tập của Nhan Lộ Thanh rất nhanh, cộng thêm nguyên nhân đặc biệt, cô cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với cơ thể con người, bài học này càng tương đối suôn sẻ. Hai ngày cuối tuần học tập với cường độ cao đã kết thúc, đêm chủ nhật hôm đó, cô liền thẳng thắn trình bày ý tưởng với Cố Từ.
Lúc ấy đại mỹ nhân mới tắm xong, anh thường lười sấy tóc khô hẳn, cho nên trạng thái luôn là loại vừa không quá nhỏ giọt, nhưng cũng không khô hoàn toàn. Chiếc áo phông trắng trên người chỗ bả vai và xương quai xanh gần đó đều có vệt nước nhỏ thấm qua, trông gợi cảm không nói nên lời.
Nhan Lộ Thanh lặng lẽ nuốt nước bọt, cố gắng ổn định lại, ngẩng đầu lên đối diện với mắt anh.
Phía sau chính là dụng cụ vẽ tranh vừa mới dọn dẹp xong, cô nhỏ giọng nói: “…Hôm nay em học đến chỗ đó rồi.”
Đuôi lông mày Cố Từ khẽ nhúc nhích.
Nhan Lộ Thanh chưa nói là cơ thể con người, nhưng dường như anh đã nhanh chóng hiểu ra ý của cô.
Cặp mắt xinh đẹp đen nhánh của đại mỹ nhân nhìn cô chăm chú vài giây, một tay đưa lên kéo lấy cổ áo phông, giọng điệu hết sức không đứng đắn hỏi cô: “Cởi tới mức nào?”
“…” Nhan Lộ Thanh há miệng, còn chưa kịp nói gì, anh lại “Ồ” một tiếng, như thể vừa mới nhớ ra chuyện gì đó: “Anh nhớ ra rồi, lúc đấy em nói là… “Không mặc quần áo” đúng không?”
“!!!”
Lúc ấy đúng là thế, nhưng giờ cô cảm thấy như vậy hình như không được cho lắm.
Tự thách thức bản thân mình quá mức rồi.
Nhan Lộ Thanh nghĩ ngợi ba giây, đã đến nước này rồi, cũng không thể nói mình đổi ý, vậy nên…
“Anh cởi áo trước đã.” Trong lòng cô thầm nghĩ: “Thật sự xin lỗi cô, cô giáo xinh đẹp.” Rồi sau đó nói dối: “Bây giờ em mới học được một nửa thôi.”
“…” Cố Từ như là muốn cười, nhưng kiềm được, xác nhận lại với cô: “Chỉ mới học nửa người trên?”
“Ừm.”
“Được.” Anh gật đầu, sau đó cực kỳ phối hợp theo ý cô, siêu ngầu siêu nhanh kéo cổ áo rồi cởi ra.
Ánh mắt Nhan Lộ Thanh nhìn chằm chằm vào vòng eo dưới vạt áo, mãi cho tới khi cô đột nhiên đi đến sau giá vẽ với tốc độ gần như ngay lập tức.
Mặc dù khi học tập, tâm lặng như nước, một lòng học hỏi, cho rằng phải vẽ đại mỹ nhân sao cho thật sống động.
Nhưng cô thật sự sai rồi.
Bắt đầu từ phía trên.
Vẽ mắt anh, trong đầu Nhan Lộ Thanh hiện ra vô số cảnh tượng hai người đối diện nhau. Khi anh cười, khi anh nghiêm túc nhìn cô, hoặc là lười nhác liếc mắt qua, lại ví như lúc này…
Lúc vẽ người, họa sĩ nhất định phải thường xuyên quan sát người mẫu, nhưng mỗi lần họa sĩ Nhan, Nhan Mã Lương nhìn sang đều không trụ nổi hai giây liền sẽ lập tức quay trở lại.
Cứ luôn cảm thấy người mẫu này hết sức không chuyên nghiệp.
Dám ngang nhiên quyến rũ họa sĩ.
Nhìn bờ môi của anh, trong đầu Nhan Lộ Thanh tự nhiên lại bắt đầu nhớ lại cảnh tượng mỗi lần hôn nhau, cô cũng không biết mình lại khắc ghi những chuyện này sâu sắc đến vậy, chất lượng hình ảnh vậy mà vô cùng rõ ràng.
Rồi sau đó đến cổ.
Cố Từ vừa đưa tay kéo cổ áo, nên nó hơi nghiêng về phía bên trái, lộ ra một mảng lớn xương quai xanh bên trái, trong đầu Nhan Lộ Thanh không tuôn ra hình ảnh nữa, bắt đầu chiếu thước phim ngắn: Cô gặm nơi đó như thế nào, cùng với xương quai xanh của mình bị gặm ra sao.
Nhan Lộ Thanh: “…”
Không vẽ nổi bức tranh này nữa.
Nhan Lộ Thanh không chịu nổi nữa rồi.
Cô im lặng đặt cọ vẽ sang một bên, lẳng lặng đứng lên rồi bước tới mép giường, thẳng tay nhấn bả vai của kẻ gây họa nọ rồi dang chân ngồi lên đùi anh.
Nhan Lộ Thanh giơ hai tay lên, làm động tác nhéo, nhưng hoàn toàn không dùng sức, chỉ vờ nhéo cổ anh rồi lắc cổ anh từ trước ra sau, cắn răng nói: “Anh cố ý! Là anh cố ý phải không?”
Sao có thể dùng loại ánh mắt đó nhìn người đang vẽ tranh được chứ!
“…”
Bị đối xử như vậy, Cố Từ bỗng nhiên bật cười, yết hầu chuyển động lên xuống một cách rõ ràng, thậm chí cọ qua kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ trên tay cô.
Nhan Lộ Thanh hơi ngẩn người.
Hai tay anh chống ở phía sau, rõ ràng là bị cô khống chế, nhưng lại bày ra dáng vẻ tùy cô chà đạp, đôi mắt cong cong nói: “Vậy là anh thành công rồi à?”