Di Thiên đu người trên những mỏm đá gồ ghề phía trên đỉnh đầu, phía trên không phải bằng tường gạch mà là những thạch nhũ giống hệt trong hang động, tạo ra vô số những chỗ nấp không thể tuyệt vời hơn, sắp đến giờ người đàn ông kia đến rồi, cô không có thiết bị xác định thời gian nên chỉ đành ước lượng mà chuẩn bị trước. Từ hôm qua đến giờ, cô rất cảnh giác mà nhìn chằm chằm con búp bê kia, một giây cũng không rời mắt nhưng nó một chút động tĩnh cũng không có, cũng không dám đến gần để kiểm tra, nhỡ đâu đột nhiên nó nhào tới cắn một phát cổ đứt làm đôi a~~...Xem ra hôm qua thực sự cô hoa mắt rồi.
Nhưng hành động kì lạ của người đàn ông kia thực sự cô không giải thích nổi, con búp bê này rất giống người quan trọng với ông ta hay sao mà chăm sóc nó như người thật? Còn một lí do nữa mà cô không dám nghĩ đến...
Nếu thực sự là vậy, người đàn ông kia cũng quá mức biến thái rồi!!!
Xung quanh đột nhiên rung chuyển, Di Thiên ánh mắt khẽ động, liền biết là hắn đến rồi, bụi từ bức tường gạch di chuyển mà bay ra tứ phía, xuyên qua lớp bụi là hình dáng cao to của một người đàn ông trưởng thành nhưng hôm nay có chút khác, phía sau ông ta còn có thứ gì đó, khi hắn ta đã hoàn toàn ra khỏi lớp bụi, Di Thiên hít một ngụm khí lạnh, từ trên nhìn xuống một bộ dáng không thể tin được. Ông ta đang lôi Y Nhã đã bị đánh bất tỉnh như một miếng vải rách, kéo lê trên mặt đất mặc cho đôi chân thon dài vì ma sát trên đường mà đỏ ửng, nhiều nơi có lẽ còn rách ra vì cô thấy được vệt máu phía sau, khuôn mặt Y Nhã bầm tím, hiển nhiên bị đánh đập không nhẹ.
Người đàn ông bước vào, nhìn những thức ăn đã bị dọn sạch sẽ trên bàn, đầu tiên là biểu tình ngạc nhiên sau đó lại quay sang nhìn con búp bê với vẻ mặt cực kì kích động, gần như ngay lập tức ném Y Nhã qua một bên, chạy vội lại ôm chặt con búp bê trên ghế, thân mình ông ta run lên vì kích động, giọng nói nức nở lại có chút kìm chế :
-Cám ơn trời...Cuối cùng...cuối cùng em cũng chịu ăn rồi!!
Di Thiên cảm giác như mình ngừng thở, cái lí do mà cô tuyệt đối không muốn nghĩ đến, không...không phải đâu. Chắc chắn là không phải đâu!!!
Con búp bê đó tuyệt đối không thể là con người được!!!
Người đàn ông đó sau một hồi liền bình tĩnh trở lại, vui vẻ hớn hở mà tiếp tục nói chuyện với con búp bê :
-Nếu em đã ăn vậy thì từ ngày mai anh sẽ mang đến nhiều món ngon hơn nữa.
Hắn kéo một chiếc ghế lại ngồi đối diện con búp bê, nhẹ nhàng vuốt tóc nó như thể đó là một vật báu quí nhất trên đời vậy, Di Thiên tuy không thể nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông nhưng có thể hiểu rõ tâm tình hạnh phúc tận mây xanh của ông ta lúc này, cái vẻ cưng chiều ôn nhu sủng nịch kia là chuyện gì đang xảy ra? Ông ta đang coi nó là vợ ông ta à?
Cô càng lúc càng cảm thấy thế giới này thực sự loạn cmn hết rồi!!!
Như nhớ đến điều gì đó, người đàn ông đứng dậy, quay lưng lại tiến về phía Y Nhã, nắm cổ áo cô ta kéo lên, đi đến trước mặt con búp bê, giọng nói không kìm chế được sự vui vẻ, đưa Y Nhã gần về con búp bê như khoe chiến công vậy :
bg-ssp-{height:px}
-Em xem! Con nhỏ này làn da rất trắng lại mịn. Anh tìm thấy nó trong đống đổ nát gần thang máy đấy. Mấy ngày nữa sinh nhật em rồi, anh sẽ thay da mới cho em.
Vừa nói người đàn ông lại dịu dàng vuốt nhẹ lên làn da trắng bệch lại có chút khô ráp của con búp bê như sợ tổn thương nó vậy. Di Thiên càng lúc tim đập càng nhanh, lúc chạm vào con búp bê cô đã có cảm giác gì đó khác lạ, thì ra lớp da của nó là da người, hèn gì cảm giác chân thật như vậy. Cảm giác lạnh từ sống lưng, da gà cũng đã nổi lên đầy tay, Di Thiên cố gắng áp chế nỗi sợ hãi cùng kinh tởm lúc này.
Người đàn ông này dám giết người lột da để tạo ra một con búp bê? Có lẽ những bộ phận khác cũng vậy, tỉ như tim,gan, ruột, tay chân,..., rốt cuộc ông ta đã giết bao nhiêu người rồi chứ?
Hắn cột Y Nhã vào một góc rồi ngồi đối diện con búp bê, làm những động tác thân mật âu yếm mà chỉ có tình nhân làm với nhau, cứ như vậy được một quảng thời gian khá dài, cuối cùng hắn ta cũng đứng dậy, dặn dò con búp bê đủ điều giống hệt như bố dặn con gái khi con gái ở nhà một mình vậy, trước khi đi còn ôn nhu hôn lên môi con búp bê một cái rồi mới luyến tiếc rời đi. Cánh cửa đóng lại, Di Thiên vẫn chưa hồi phục tinh thần, đến khi người đàn ông có lẽ đã đi xa rồi cô mới từ phía trên nhảy xuống, tiến lại gần bàn thức ăn, bây giờ cô không có tâm tình đâu mà nuốt nổi chúng nữa, chỉ cần nghĩ đến cảnh trước mắt mình là một thứ được tạo ra từ những bộ phận của người chết thôi là cô muốn bất tỉnh rồi.
Đứng trước bức tường bằng gạch, Di Thiên sờ loạn một hồi cũng không tìm ra điểm khác biệt, lại bắt đầu ngồi bệch xuống đất tìm cơ quan bí mật, vẫn chẳng thấy gì cả, ông ta làm như thế nào điều khiển được cánh cửa này mở ra chứ? Cẩn thận hồi tưởng lại một loạt hành động của ông ta, Di Thiên bất lực đưa mắt qua con búp bê, hình như ông ta chỉ chạm vào nó thôi, nếu vậy cơ quan bí mật là nằm trên người nó sao?
Di Thiên thần kinh căng thẳng một hồi, vẫn là quyết định từ bỏ, muốn cô chạm vào thứ đáng sợ ấy? Vẫn là xin lỗi đi, gan cô cũng không lớn như vậy!!! Nhớ đến cái nhìn chằm chằm của con búp bê ngày hôm qua, Di Thiên đổ một tầng mồ hôi lạnh...
Hahahahah!!! Đây là tiểu thuyết hắc đạo...sẽ không có yếu tố yêu ma quỷ quái...phải không?!!!
Di Thiên ngồi trên ghế, vẫn là nhìn chằm chằm con búp bê đầy cảnh giác. Được một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới, cô hai mắt đã bắt đầu lờ mờ lại có ý định nhắm tịt lại, cố gắng tự nhủ không được ngủ quên nhưng mấy ngày nay tinh thần cô rất căng thẳng, cơ thể phản kháng đòi được đình chỉ nghỉ ngơi, cuối cùng cô không thể chống đỡ nổi nữa mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Ánh mắt con búp bê từ bên trái chậm rãi chuyển động đặt trên người của Di Thiên...
Di Thiên bị cái lạnh kéo từ mộng tỉnh lại, đã cảm nhận được cái lạnh nhưng kiên quyết không chịu mở mắt, mơ mơ màng màng mà nửa ngủ nửa tỉnh, trong tiềm thức nghe được một tiếng kẽo kẹt của ghế tựa vang lên, cô choàng tỉnh, mở mắt ra nhìn thẳng vào con búp bê.
Hình như...tư thế ngồi của con búp bê có thay đổi thì phải?