Thiếu niên trên giường bệnh đang ngẩng đầu xem tin tức trên TV.
Nghe có người gọi mình, cậu ta hơi hoang mang quay đầu lại: “À, tôi là A Lộc…”Lộ Hy nhìn chị ta: “Tôi nghĩ hẳn không phải chị đã giết La Nhất Lượng, nhưng lúc chị tới viếng mộ Chúc Tinh Dạ đã trông thấy thi thể của anh ta. Tuy nhiên chị không tiết lộ mà nảy ra một kế hoạch, hơi khó nhưng lại có hiệu quả đáng ngạc nhiên.”Lộ Hy: “Chuyện đã thế rồi, nếu không chị nghĩ tại sao Bắc Đẩu đạo trưởng tới giờ vẫn chưa được ra.”“Tôi nhớ chị từng nói Tiểu Duyệt từng mua đồ ở chỗ Chúc Tinh Dạ, vậy rất có thể tấm danh thiếp đó là đồ của Tiểu Duyệt.”
Lộ Hy tự giác kéo ghế ngồi cạnh giường cậu ta.Ra khỏi phòng bệnh, A Nguyệt đã chờ sẵn ngoài cửa ra vào, quay đầu sang hỏi cô: “Nói chuyện gì rồi?”Lộ Hy cười: “Chị chưa từng gặp anh ấy mà lại từng thấy chữ của anh ấy à, tại sao? Hẳn là Tiểu Duyệt cho chị xem nhỉ.”
Cậu ta nằm trong phòng bệnh dành cho người, giường còn lại đều có người nhà chăm sóc, bên giường bày rất nhiều trái cây tươi, Lộ Hy để ý mép giường trống không của A Lộc rồi mỉm cười, biến ra một quả táo như làm ảo thuật.“Trong mắt em, cô ta là một người chị tốt, điều tra nhiều thế rồi, chị cũng hiểu được cô ta sống không dễ chút nào.” Lộ Hy cười, “Nhưng làm chuyện xấu thì phải đối diện với hình phạt.”
“Ngại quá, lần này tới hơi vội nên không có đem theo gì cho em ăn hết.”Lộ Hy ngẩn người ra, chậm rãi lắc đầu: “Chị không phải là cảnh sát.”
A Lộc nhìn quả táo trong tay cô, khẽ cười câu nệ: “Cảm ơn ạ… Chị là bạn của chị tôi à?”Loài người là một sinh vật tình cảm, một khi đã có nền tảng, sự cố được đưa vào như một chất xúc tác thì mọi hành vi của nhân vật này đều trở nên hợp lý cả.Lộ Hy nhìn nét mặt của thiếu niên, vẫn im lặng gật đầu.
Lộ Hy đáp lại: “Cũng không phải là quá thân, nhưng tốt xấu gì cũng gặp nhau lần rồi, nghe nói sức khỏe em không tốt lắm nên chị nghĩ cũng nên tới thăm em.”A Lộc im lặng một lúc rồi đưa tay tìm thứ gì đó: “Tới giờ cũng đã gần năm rồi. Tôi đã lưu tất cả những tin tức về chuyện xấu mà chị tôi làm. Sau khi phá được án tôi sẽ xóa bỏ, tới giờ chỉ còn lại vụ thôi.”Làn khói của A Nguyệt rơi xuống đất, Lộ Hy quay người rời khỏi bệnh viện.Lộ Hy hạ giọng hỏi chị ta: “Vì A Lộc không sống được bao lâu nữa nên chị mới nôn nóng lật lại vụ án thay Tiểu Duyệt đúng không? Chị muốn họ gặp nhau lần cuối cùng.
A Lộc “À” một tiếng, bầu không khí rơi vào một sự im lặng ngắn ngủi, có vẻ như cậu ta không giỏi giao tiếp với người khác cho lắm.A Lộc suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lắc đầu: “Chị ấy không nói gì hết, nhưng tôi nhớ khoảng thời gian đó chị ấy chẳng nói gì hết, dường như là có tâm sự. À, chị ấy từng hỏi tôi có muốn chị ấy tìm một người anh rể không, bảo là một người cực kỳ dịu dàng, trông cũng đẹp trai nữa.”Xem ra đúng là trước đó Tiểu Duyệt đã phát tài rồi, Lộ Hy hỏi tiếp: “Tiểu Duyệt không kể cho em nghe những chuyện mình gặp được gần đây à? Chi tiết nhỏ cũng được.”
Lộ Hy tự tìm đề tài: “Nhắc mới nhớ, rất lâu rồi chị chưa thấy chị gái em, cũng chẳng biết cô ấy đi đâu nữa, sao lại để em một mình ở đây chứ?”A Nguyệt thở dài: “Cũng chẳng thể giấu cả đời được, sao mà giấu được mãi chứ.”Lộ Hy lắc đầu: “Còn nhớ tôi đã nói với chị rằng trạng thái tinh thần của Tiểu Duyệt không quá tốt không? A Lộc nghĩ bản thân mình là gánh nặng, nhưng có thể đối với Tiểu Duyệt, sự ỷ lại và cần cô ta lại là động lực để cô ta tồn tại, cũng chính là hy vọng của cô ta.”
A Lộc im lặng một chút rồi thử dò hỏi: “Chị không biết chị tôi có chuyện gì ư?”Mặt A Nguyệt không chút biểu cảm: “Tôi nói bậy một chút. Trước đây đã rất nhiều lần tôi khuyên Tiểu Duyệt từ bỏ điều trị đi, em trai cô ấy mắc bệnh đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, dù tiêu nhiều tiền như thế cũng chỉ là đang níu kéo.”
Lộ Hy nhìn vào mắt cậu ta, hỏi lại: “… Em biết à?”Lộ Hy tựa vào tường bên cạnh chị ta: “Hỏi một vài chuyện về chị gái cậu ta. Cậu ta là một đứa trẻ thông minh, bọn chị không nói cho cậu ta biết nhưng cậu ta cũng đã đoán được – phần rồi.”A Lộc nhìn quả táo trong tay cô, khẽ cười câu nệ: “Cảm ơn ạ… Chị là bạn của chị tôi à?”
A Lộc nhận lấy quả táo mà cô đưa, cắn một miếng nhỏ rồi mỉm cười: “Ngọt quá.”Lộ Hy trộm nghĩ, lúc Bé Mập đưa cho cô đã hứa chắc quả táo này bao ngọt rồi mà. Vừa nhìn đã biết Bé Mập rất biết chọn đồ ăn rồi.
Lộ Hy trộm nghĩ, lúc Bé Mập đưa cho cô đã hứa chắc quả táo này bao ngọt rồi mà. Vừa nhìn đã biết Bé Mập rất biết chọn đồ ăn rồi.Lộ Hy nhìn vào mắt cậu ta, hỏi lại: “… Em biết à?”A Lộc “À” một tiếng, bầu không khí rơi vào một sự im lặng ngắn ngủi, có vẻ như cậu ta không giỏi giao tiếp với người khác cho lắm.
A Lộc cầm quả táo, cụp mắt xuống: “Mọi người không nói tôi cũng biết thôi.”“Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Tôi đoán tấm danh thiếp đó là của Tiểu Duyệt, cô ta bắt chước bút tích của Chúc Tinh Dạ, sau đó để lại trong quán của chị.”
Lộ Hy nhíu mày: “Sao em biết được?”
A Lộc chỉ vào TV, rồi lại lấy điện thoại ra: “Tôi biết chắc chắn là chị ấy gặp chuyện nên mới không đến thăm tôi được, tra trên mạng một chút đã đoán ra được quá nửa. Chị à, chị, chị là cảnh sát đúng không? Chị tôi nhờ chị tới à?”Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Một số cô gái khi thích một người sẽ vô thức bắt chước theo người đó, dùng cùng loại nước hoa với anh ấy, uống đồ uống mà anh ấy thích, còn có… bắt chước chữ viết của anh ấy.”Lộ Hy hắng giọng: “A Lộc à, dù chị không phải cảnh sát nhưng đúng là chị đang điều tra một số chuyện, cũng xem như là giúp đỡ cảnh sát đấy.”
Lộ Hy ngẩn người ra, chậm rãi lắc đầu: “Chị không phải là cảnh sát.”Lộ Hy tự giác kéo ghế ngồi cạnh giường cậu ta.
A Lộc cúi đầu đầy mất mát: “Tôi muốn đi thăm chị ấy, nhưng bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của tôi không thể xuất viện được, hơn nữa chị A Nguyệt có nói, chị tôi không mong tôi tới chỗ như thế.”
Lộ Hy hắng giọng: “A Lộc à, dù chị không phải cảnh sát nhưng đúng là chị đang điều tra một số chuyện, cũng xem như là giúp đỡ cảnh sát đấy.”“Lần phẫu thuật tiếp theo cần bao nhiêu tiền, tiền thuốc tuần mất bao nhiêu, dù sao cũng là mục tiêu của cuộc sống mà.”
A Lộc hơi hoang mang, Lộ Hy sờ mũi: “Là kiểu, ừm, công đoàn… công dân nhiệt tình ấy! Đúng vậy, chị là một công dân nhiệt tình! Phải tìm manh mối để cung cấp cho đồng chí cảnh sát chứ. Bởi vậy chị muốn hỏi em, em biết chị mình gặp chuyện lâu như thế rồi đấy, tiền thuốc men của em là do ai đóng vậy?”“Ngại quá, lần này tới hơi vội nên không có đem theo gì cho em ăn hết.”
A Lộc gật đầu: “Chuyện này thì tôi biết, là cha tôi.”
Lộ Hy hơi sửng sốt, suýt chút đã thốt lên “Chẳng phải cha em đang trốn nợ bên ngoài sao” rồi. A Lộc thấy sắc mặt của cô như thế cũng như đoán được suy nghĩ của cô.Lộ Hy từ trên cao nhìn xuống bóng lưng của chị ta.
A Lộc: “Trước khi gặp chuyện không lâu, chị tôi có nói với tôi là cha đã về rồi, nhưng chị ấy không muốn để cha thăm tôi, nên tôi cũng chưa từng gặp. Tuy nhiên… Chị ấy cũng thuê hộ lý cho tôi trước khi gặp chuyện, tôi thấy rất lạ, vì theo lý mà nói nhà chúng tôi không thể thuê nổi, trước đây đều là chị ấy chăm sóc tôi.”A Lộc gật đầu: “Chuyện này thì tôi biết, là cha tôi.”
Xem ra đúng là trước đó Tiểu Duyệt đã phát tài rồi, Lộ Hy hỏi tiếp: “Tiểu Duyệt không kể cho em nghe những chuyện mình gặp được gần đây à? Chi tiết nhỏ cũng được.”
A Lộc suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lắc đầu: “Chị ấy không nói gì hết, nhưng tôi nhớ khoảng thời gian đó chị ấy chẳng nói gì hết, dường như là có tâm sự. À, chị ấy từng hỏi tôi có muốn chị ấy tìm một người anh rể không, bảo là một người cực kỳ dịu dàng, trông cũng đẹp trai nữa.”A Lộc hơi hoang mang, Lộ Hy sờ mũi: “Là kiểu, ừm, công đoàn… công dân nhiệt tình ấy! Đúng vậy, chị là một công dân nhiệt tình! Phải tìm manh mối để cung cấp cho đồng chí cảnh sát chứ. Bởi vậy chị muốn hỏi em, em biết chị mình gặp chuyện lâu như thế rồi đấy, tiền thuốc men của em là do ai đóng vậy?”
Lộ Hy: “…”
À hiểu rồi, hình như là nhắc tới anh Chúc Tử của chúng ta đây mà.
“Tất nhiên tôi rất vui, nhưng không ngờ sau đó…” Nụ cười của A Lộc dần dần tắt đi, cậu ta nhìn Lộ Hy, “Chị à, giờ chị tới hỏi tôi những chuyện này là muốn làm rõ xem chị tôi còn phạm phải tội gì nữa không sao?”A Nguyệt gật đầu, có chút bất đắc dĩ: “Nhưng họ nói tôi đừng nghĩ lung tung. Haizz, đã lâu như thế rồi, lại chẳng có bằng chứng, dù là thật thì tôi nghĩ Tiểu Duyệt cũng khó mà lật lại vụ án này.”
Lộ Hy nhìn nét mặt của thiếu niên, vẫn im lặng gật đầu.
“Trong mắt em, cô ta là một người chị tốt, điều tra nhiều thế rồi, chị cũng hiểu được cô ta sống không dễ chút nào.” Lộ Hy cười, “Nhưng làm chuyện xấu thì phải đối diện với hình phạt.”A Nguyệt nhắc cô: “Trên đó còn có bút tích của Chúc Tinh Dạ đấy.”
A Lộc im lặng một lúc rồi đưa tay tìm thứ gì đó: “Tới giờ cũng đã gần năm rồi. Tôi đã lưu tất cả những tin tức về chuyện xấu mà chị tôi làm. Sau khi phá được án tôi sẽ xóa bỏ, tới giờ chỉ còn lại vụ thôi.”
Cậu ta đưa điện thoại tới, Lộ Hy thấy ảnh chụp màn hình trong album ảnh, tấm là vụ án lừa đảo qua mạng, cảnh sát chỉ lần ra được số thẻ ngân hàng của tên tội phạm, hiện tại chưa phá được. bức khác là vụ án cướp tiệm vàng, kẻ cướp có người, như trong ảnh là nam và nữ.Lộ Hy: “…”
Thời gian phạm tội là vài ngày trước khi xảy ra chuyện của Chúc Tinh Dạ, khá trùng khớp với hành vi kỳ lạ của Tiểu Duyệt.
Lộ Hy ngẩng đầu lên, A Lộc mím môi: “Tôi không biết gì nữa hết. Tôi nghĩ rất lâu, tôi không muốn hại chị mình, tôi cũng rất muốn sống tiếp. Nhưng nếu dùng loại tiền đó để giữ mạng thì tôi lại càng không yên lòng.”Lộ Hy ngồi cạnh nói chuyện với cậu ta một chút, trước khi đi, A Lộc nhìn cái ống cắm trên tay mình: “… Chị giúp tôi nói với chị ấy, nếu chị ấy giận thì đừng cứu tôi làm gì nữa. Bệnh tôi không trị khỏi nổi, dù có khỏi thì tôi cũng tàn tật cả đời. Dù tôi không muốn chết nhưng tôi cũng chẳng muốn liên lụy tới chị ấy, chị giúp tôi nói với chị ấy, bảo chị ấy cải tạo cho đàng hoàng, sau đó thì đừng quan tâm nữa, sống một mình cho tốt đi.”
Cô đưa tay vỗ vai cậu ta: “Em đó, đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Mọi chuyện vẫn chưa đâu ra đâu hết, nhiều khi chỉ là hiểu lầm thôi, chị gái của em chỉ trúng số thôi thì sao.”Lộ Hy đã đứng dậy, nghe cậu ta nói thế chỉ hạ giọng nói: “Nhưng biết đâu cô ta không nghĩ cậu là gánh nặng thì sao.”
A Lộc đỏ mắt hỏi: “Tôi còn cơ hội gặp lại chị ấy nữa không?”
Lộ Hy ngồi cạnh nói chuyện với cậu ta một chút, trước khi đi, A Lộc nhìn cái ống cắm trên tay mình: “… Chị giúp tôi nói với chị ấy, nếu chị ấy giận thì đừng cứu tôi làm gì nữa. Bệnh tôi không trị khỏi nổi, dù có khỏi thì tôi cũng tàn tật cả đời. Dù tôi không muốn chết nhưng tôi cũng chẳng muốn liên lụy tới chị ấy, chị giúp tôi nói với chị ấy, bảo chị ấy cải tạo cho đàng hoàng, sau đó thì đừng quan tâm nữa, sống một mình cho tốt đi.”Bờ vai A Nguyệt cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn Lộ Hy.Cô đưa tay vỗ vai cậu ta: “Em đó, đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Mọi chuyện vẫn chưa đâu ra đâu hết, nhiều khi chỉ là hiểu lầm thôi, chị gái của em chỉ trúng số thôi thì sao.”
Lộ Hy đã đứng dậy, nghe cậu ta nói thế chỉ hạ giọng nói: “Nhưng biết đâu cô ta không nghĩ cậu là gánh nặng thì sao.”
Ra khỏi phòng bệnh, A Nguyệt đã chờ sẵn ngoài cửa ra vào, quay đầu sang hỏi cô: “Nói chuyện gì rồi?”
Lộ Hy tựa vào tường bên cạnh chị ta: “Hỏi một vài chuyện về chị gái cậu ta. Cậu ta là một đứa trẻ thông minh, bọn chị không nói cho cậu ta biết nhưng cậu ta cũng đã đoán được – phần rồi.”
A Nguyệt thở dài: “Cũng chẳng thể giấu cả đời được, sao mà giấu được mãi chứ.”“Có đôi lúc tôi cảm thấy như bị cô nhìn thấu vậy.” A Nguyệt lấy ra điếu thuốc trong túi rồi cho vào miệng cắn cắn, “Nếu tôi thừa nhận thì cô có vạch trần mọi chuyện không?”Lộ Hy thở dài: “Đó cũng chính là chỗ khiến tôi nghi ngờ chị. Tôi biết trên tấm danh thiếp đó có bút tích của Chúc Tinh Dạ, đây là thông tin mà cảnh sát đã tiết lộ cho tôi, vậy làm thế nào mà chị biết được?”
Lộ Hy nhìn dàn đèn trên hành lang bệnh viện: “Cậu ta nói với tôi mình rất muốn sống tiếp, chỉ trong chốc lát mà đã nói tới lần. Nhưng cậu ta cũng nói bảo cô ta đừng để ý tới mình nữa, cậu ta không muốn liên lụy tới cô ta.”
Mặt A Nguyệt không chút biểu cảm: “Tôi nói bậy một chút. Trước đây đã rất nhiều lần tôi khuyên Tiểu Duyệt từ bỏ điều trị đi, em trai cô ấy mắc bệnh đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, dù tiêu nhiều tiền như thế cũng chỉ là đang níu kéo.”A Nguyệt nhìn A Lộc trong cửa sổ, hạ giọng nói: “Xem như tôi xin cô đi, cô làm như không biết gì, thành hay không cứ để cho ý trời. Dù sao Chúc Tinh Dạ cũng đã chết rồi, xem như anh ta chẳng tổn hại gì, nhưng Tiểu Duyệt và A Lộc lại có thể gặp nhau lần. Bác sĩ nói A Lộc có thể gắng gượng được tháng nữa đã là kỳ tích rồi, cậu ấy không đợi được Tiểu Duyệt về đâu… Cho Tiểu Duyệt một cơ hội để làm lại đi.”
Lộ Hy lắc đầu: “Còn nhớ tôi đã nói với chị rằng trạng thái tinh thần của Tiểu Duyệt không quá tốt không? A Lộc nghĩ bản thân mình là gánh nặng, nhưng có thể đối với Tiểu Duyệt, sự ỷ lại và cần cô ta lại là động lực để cô ta tồn tại, cũng chính là hy vọng của cô ta.”Lộ Hy lắc đầu: “Vậy nếu anh ấy còn sống thì sao? Vì chị ngụy tạo bằng chứng mà anh ấy phải lãnh cái tội mưu sát đấy.”Lộ Hy hơi sửng sốt, suýt chút đã thốt lên “Chẳng phải cha em đang trốn nợ bên ngoài sao” rồi. A Lộc thấy sắc mặt của cô như thế cũng như đoán được suy nghĩ của cô.
“Lần phẫu thuật tiếp theo cần bao nhiêu tiền, tiền thuốc tuần mất bao nhiêu, dù sao cũng là mục tiêu của cuộc sống mà.”
A Nguyệt im lặng, chửi thề một câu rồi ngồi sụp xuống trước cửa phòng bệnh, hùng hổ nhưng giọng nói lại có chút nghẹn ngào: “Nhưng em trai cô ấy sống chẳng bao lâu nữa, má nó, cậu ta không xuất viện được, cô ấy cũng không được ra tù, cmn phải làm sao đây!”Bàn tay cầm thuốc lá của A Nguyệt hơi khựng lại: “Nhưng dù sao anh ta cũng đã chết rồi, chỉ là thanh danh…”
Lộ Hy từ trên cao nhìn xuống bóng lưng của chị ta.
Loài người là một sinh vật tình cảm, một khi đã có nền tảng, sự cố được đưa vào như một chất xúc tác thì mọi hành vi của nhân vật này đều trở nên hợp lý cả.“Tôi không cần nên đã chôn trong mộ của Chúc Tinh Dạ, xem như Tiểu Duyệt xin lỗi anh ta.”A Nguyệt gật đầu, có chút bất đắc dĩ: “Nhưng họ nói tôi đừng nghĩ lung tung. Haizz, đã lâu như thế rồi, lại chẳng có bằng chứng, dù là thật thì tôi nghĩ Tiểu Duyệt cũng khó mà lật lại vụ án này.”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”A Lộc đỏ mắt hỏi: “Tôi còn cơ hội gặp lại chị ấy nữa không?”
Như A Nguyệt, chị ta đứng trên lập trường của Tiểu Duyệt, thật lòng cảm thấy bản thân thật đáng thương… và sẽ xem nhẹ sự đau khổ của người khác.
Lộ Hy hạ giọng hỏi chị ta: “Vì A Lộc không sống được bao lâu nữa nên chị mới nôn nóng lật lại vụ án thay Tiểu Duyệt đúng không? Chị muốn họ gặp nhau lần cuối cùng.A Nguyệt nhìn cô chằm chằm: “Ý của cô là sao?”
Bờ vai A Nguyệt cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn Lộ Hy.
Lộ Hy nhìn chị ta: “Tôi nghĩ hẳn không phải chị đã giết La Nhất Lượng, nhưng lúc chị tới viếng mộ Chúc Tinh Dạ đã trông thấy thi thể của anh ta. Tuy nhiên chị không tiết lộ mà nảy ra một kế hoạch, hơi khó nhưng lại có hiệu quả đáng ngạc nhiên.”
“Tôi nhớ chị từng nói Tiểu Duyệt từng mua đồ ở chỗ Chúc Tinh Dạ, vậy rất có thể tấm danh thiếp đó là đồ của Tiểu Duyệt.”A Lộc: “Trước khi gặp chuyện không lâu, chị tôi có nói với tôi là cha đã về rồi, nhưng chị ấy không muốn để cha thăm tôi, nên tôi cũng chưa từng gặp. Tuy nhiên… Chị ấy cũng thuê hộ lý cho tôi trước khi gặp chuyện, tôi thấy rất lạ, vì theo lý mà nói nhà chúng tôi không thể thuê nổi, trước đây đều là chị ấy chăm sóc tôi.”Lộ Hy tự tìm đề tài: “Nhắc mới nhớ, rất lâu rồi chị chưa thấy chị gái em, cũng chẳng biết cô ấy đi đâu nữa, sao lại để em một mình ở đây chứ?”A Lộc nhận lấy quả táo mà cô đưa, cắn một miếng nhỏ rồi mỉm cười: “Ngọt quá.”
A Nguyệt nhắc cô: “Trên đó còn có bút tích của Chúc Tinh Dạ đấy.”
Lộ Hy thở dài: “Đó cũng chính là chỗ khiến tôi nghi ngờ chị. Tôi biết trên tấm danh thiếp đó có bút tích của Chúc Tinh Dạ, đây là thông tin mà cảnh sát đã tiết lộ cho tôi, vậy làm thế nào mà chị biết được?”Lộ Hy nhìn dàn đèn trên hành lang bệnh viện: “Cậu ta nói với tôi mình rất muốn sống tiếp, chỉ trong chốc lát mà đã nói tới lần. Nhưng cậu ta cũng nói bảo cô ta đừng để ý tới mình nữa, cậu ta không muốn liên lụy tới cô ta.”
A Nguyệt lẩn tránh ánh mắt: “Tôi từng thấy chữ của anh ta rồi, chẳng có gì lạ hết.”
Lộ Hy cười: “Chị chưa từng gặp anh ấy mà lại từng thấy chữ của anh ấy à, tại sao? Hẳn là Tiểu Duyệt cho chị xem nhỉ.”A Lộc cúi đầu đầy mất mát: “Tôi muốn đi thăm chị ấy, nhưng bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của tôi không thể xuất viện được, hơn nữa chị A Nguyệt có nói, chị tôi không mong tôi tới chỗ như thế.”
A Nguyệt nhìn cô chằm chằm: “Ý của cô là sao?”
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Một số cô gái khi thích một người sẽ vô thức bắt chước theo người đó, dùng cùng loại nước hoa với anh ấy, uống đồ uống mà anh ấy thích, còn có… bắt chước chữ viết của anh ấy.”
“Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Tôi đoán tấm danh thiếp đó là của Tiểu Duyệt, cô ta bắt chước bút tích của Chúc Tinh Dạ, sau đó để lại trong quán của chị.”
“Chị để lại tấm danh thiếp ở hiện trường vụ án giết người lần này tất nhiên không phải để chứng minh Chúc Tinh Dạ đã giết La Nhất Lượng, chị muốn họ biết rằng tấm thẻ này rơi vào trong bẫy từ năm trước. năm trước là Chúc Tinh Dạ hẹn Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt vì tự vệ mới giết Chúc Tinh Dạ, chị không quan tâm ai đã giết La Nhất Lượng, chị chỉ muốn nhân cơ hội này để lật lại vụ án của người chị em mình mà thôi.”
“Có đôi lúc tôi cảm thấy như bị cô nhìn thấu vậy.” A Nguyệt lấy ra điếu thuốc trong túi rồi cho vào miệng cắn cắn, “Nếu tôi thừa nhận thì cô có vạch trần mọi chuyện không?”
Lộ Hy không nói gì.“Tất nhiên tôi rất vui, nhưng không ngờ sau đó…” Nụ cười của A Lộc dần dần tắt đi, cậu ta nhìn Lộ Hy, “Chị à, giờ chị tới hỏi tôi những chuyện này là muốn làm rõ xem chị tôi còn phạm phải tội gì nữa không sao?”
A Nguyệt nhìn A Lộc trong cửa sổ, hạ giọng nói: “Xem như tôi xin cô đi, cô làm như không biết gì, thành hay không cứ để cho ý trời. Dù sao Chúc Tinh Dạ cũng đã chết rồi, xem như anh ta chẳng tổn hại gì, nhưng Tiểu Duyệt và A Lộc lại có thể gặp nhau lần. Bác sĩ nói A Lộc có thể gắng gượng được tháng nữa đã là kỳ tích rồi, cậu ấy không đợi được Tiểu Duyệt về đâu… Cho Tiểu Duyệt một cơ hội để làm lại đi.”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”
Lộ Hy nhìn chị ta: “Chúc Tinh Dạ cũng có gia đình đấy.”
Bàn tay cầm thuốc lá của A Nguyệt hơi khựng lại: “Nhưng dù sao anh ta cũng đã chết rồi, chỉ là thanh danh…”A Lộc cầm quả táo, cụp mắt xuống: “Mọi người không nói tôi cũng biết thôi.”
Lộ Hy lắc đầu: “Vậy nếu anh ấy còn sống thì sao? Vì chị ngụy tạo bằng chứng mà anh ấy phải lãnh cái tội mưu sát đấy.”
A Nguyệt trợn tròn mắt: “Sao lại thế được!”
Lộ Hy: “Chuyện đã thế rồi, nếu không chị nghĩ tại sao Bắc Đẩu đạo trưởng tới giờ vẫn chưa được ra.”Lộ Hy đáp lại: “Cũng không phải là quá thân, nhưng tốt xấu gì cũng gặp nhau lần rồi, nghe nói sức khỏe em không tốt lắm nên chị nghĩ cũng nên tới thăm em.”
Làn khói của A Nguyệt rơi xuống đất, Lộ Hy quay người rời khỏi bệnh viện.“Đợi đã.” A Nguyệt gọi cô lại, “… Có một việc tôi còn chưa nói, trước khi hẹn Chúc Tinh Dạ ra, Tiểu Duyệt có đưa cái hộp cho tôi. Cô ấy nói nếu không ai chăm sóc em trai cô ấy thì hãy để tôi quản lý, những thứ trong hộp là để tôi chạy tiền.”
“Đợi đã.” A Nguyệt gọi cô lại, “… Có một việc tôi còn chưa nói, trước khi hẹn Chúc Tinh Dạ ra, Tiểu Duyệt có đưa cái hộp cho tôi. Cô ấy nói nếu không ai chăm sóc em trai cô ấy thì hãy để tôi quản lý, những thứ trong hộp là để tôi chạy tiền.”
“Tôi không cần nên đã chôn trong mộ của Chúc Tinh Dạ, xem như Tiểu Duyệt xin lỗi anh ta.”