Việc lựa chọn tiến vào phó bản bằng vai trò giáo viên vừa là trùng hợp vừa là tất yếu.
Mặc dù được giao cho thân phận học sinh nhưng Lâm Hòe lại khá miễn cưỡng đối với việc học. Vậy nên y đã đánh ngất bảo vệ trong trường rồi đổi đồ với anh ta, cũng chôn luôn... À không, giấu anh ta bên ngoài trường học, sau đó tự mình sinh tồn bằng chức vụ mới này.
Chỉ là không ngờ y lại may mắn gặp được một tên lừa đảo.
Trong lúc nói chuyện, y phát hiện tên giáo viên sở hữu bằng đại học thuộc trường top 985 này thực chất chỉ đỗ cao đẳng nghề. Vậy mà gã vẫn được cái nơi gọi là "tư bản bóc lột" này tuyển làm giáo viên dạy thay trong vòng một tháng.
Bên cạnh việc tăng không gian và thời gian hành động, chức vụ mới còn giúp y có cơ hội được tiếp xúc với nhiều người cả trong lẫn ngoài trường. Mà qua đó, y cũng chẳng cần phải mặt dày giả vờ làm con ngoan trò giỏi trong cái thân xác hai mươi tuổi với tâm hồn trăm tuổi này...
Chỉ là...
Thế quái nào, một con quỷ hung ác như y, lại có kiến thức cấp ba...
Rất rõ là đằng khác.
Sau khi tiếp quản thân xác mới, việc đầu tiên y làm là nhồi hết đống kiến thức chuyên ngành của chủ cũ để tránh bị đuổi khỏi trường do học kém. Nhưng điều khó hiểu là, mỗi khi ngồi vào bàn mở sách đọc bài...
Mọi kiến thức cứ trôi tuột vào đầu y dễ như ăn bánh vậy.
Thay vì cho rằng bản thân thông minh, không bằng nói những thứ này cứ như đã tồn tại trong tâm trí Lâm Hòe từ rất lâu, giúp y có thể dễ dàng đón nhận chúng. Để kiểm chứng suy đoán không lời giải thích này, sau khi đọc rất nhiều sách cũng như làm hàng tá bài kiểm tra, y phát hiện phạm vi hiểu biết của mình gói gọn trong chín năm giáo dục bắt buộc + ba năm cấp ba + hai năm chuyên ngành đại học.
Có lẽ đây chính là tài sản quý giá mà chủ nhân cũ để lại cho y. Dù linh hồn đã không còn, nhưng những tri thức của cậu ta vẫn khắc sâu trong từng tấm màng não. Như thể dữ liệu đã được lưu trữ, chỉ cần đọc lại một lần là có thể dễ dàng trích xuất.
Cũng giống như bây giờ, ngồi trên bục giảng lật xem từng tờ bài thi cuối kỳ chi chít lỗi sai, y có thể cảm nhận được dòng chảy tri thức đang cuồn cuộn bên trong tâm hồn mình.
Rất hợp lý, rất trơn tru.
Cứ như cơ thể này vốn được... chuẩn bị cho y vậy.
Một vài ánh mắt lén lút hướng về phía bục giảng. Sau khi lật qua tờ bài tiếp theo, người đàn ông trẻ tuổi cầm phấn gõ nhẹ vào thái dương rồi bày ra vẻ mặt sốt ruột.
Lần im lặng hiếm hoi này khiến cho đám học sinh ngủ ít hơn sáu tiếng cảm thấy có chút lim dim. Rất nhanh, Lâm Hòe đã lên tiếng: "Chữ 'an lạc' trong 'Thân tâm an lạc'1 không phải đọc là 'pán' sao?
Y chỉ vào câu hỏi trên tờ đề thi: "Sao lại sửa thành 'pàng'?"
Phía dưới đưa mắt nhìn nhau. Một người trong số đó khẽ nói: "Thầy bảo đọc là 'pàng', trước đó bọn em đã bị chép phạt cả trăm lần bởi vì đọc sai rồi."
"Phát âm của chữ 'an nhiên' trong 'Thân tâm an nhiên'2 đã được đổi từ 'pán' thành 'pàng' vào năm 2016. Nhưng 'an lạc' trong 'Thân tâm an lạc'1 vẫn như cũ đọc là 'pán'. Cả đáp án của đề này nữa, sai hết rồi..." Sau khi dứt lời, nhìn thấy ánh mắt mơ màng của đám học sinh, Lâm Hòe lại tiếp tục, "Các cô cậu buồn ngủ lắm phải không?"
Trước giọng điệu tràn đầy uy lực của y, đám học sinh chỉ biết lắc đầu điên cuồng.
Lâm Hòe nhìn chằm chằm bọn họ một hồi rồi đột nhiên mỉm cười: "Mệt thì ngủ đi."
Y liếc đồng hồ: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả úp mặt xuống bàn ngủ một tiếng cho tôi."
"Hả?"
Bị nghi ngờ, Lâm Hòe dùng tập bài kiểm tra che mặt chỉ để lộ hai mắt rồi nói: "Nếu không thì sao? Tôi giảng bài cho ma nghe à? Học không hiệu quả như thế thì thà ngủ còn hơn, à nhân tiện... Trong thời gian này, tôi sẽ giúp các em chữa bài thi...""Nhưng bọn em..."
"Không có nhưng." Lâm Hòe lạnh lùng cắt ngang, "Tôi mà nhìn thấy ai lén nghịch điện thoại thì tôi sẽ đập nát đầu người đó."
Cả đám:...
Từng người lần lượt úp mặt xuống bàn. Có lẽ do quá mệt mỏi vì học hành nên đa số đều chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Trong không gian yên tĩnh thi thoảng chỉ vang lên những tiếng ngáy khe khẽ này, Hứa Trì lén mở một bên mắt.
Cậu hướng về phía bục giảng, nơi mà người đàn ông có sắc mặt tái nhợt đang vô thức cắn móng tay nhìn chăm chú vào xấp bài thi.
Giống như y thực sự bị đống giấy đó gây khó dễ, đồng thời còn sinh ra cảm giác lạ lẫm với vai trò của bản thân. Có lẽ là đã thông suốt, sau vài lần cắn móng tay, đôi mắt ấy đột nhiên sáng lên.
Hứa Trì sửng sốt mất một lúc.
Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy người nọ cầm tờ đáp án đi ra ngoài. Rất nhanh, bên kia cửa đã truyền đến tiếng xé rách.
Hứa Trì:...
Chỉ là ngay sau đó, đỉnh đầu của cậu đã bị gõ mạnh. Cậu ôm đầu nhìn lên, trước mặt là ánh mắt ân cần của người đàn ông trẻ tuổi.
"Vấn đề đã được giải quyết." Y vui vẻ thì thầm.
Hứa Trì:...
"Rác rưởi phải bị ném vào thùng rác."
Hứa Trì:...
"Thế..." Cậu cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, "Tiếp theo thầy định làm gì? Tự viết giáo án khác à?"
Mơ hồ, cậu luôn cảm thấy dường như đã có người từng làm loại chuyện tương tự.
Nhưng...
Một người như vậy làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Đầu cậu lại bắt đầu đau nhức. Người đàn ông sau khi nghe xong câu hỏi liền ngồi xổm xuống bày ra vẻ mặt khó hiểu.
"Sao có thể như vậy được? Em đang nghĩ gì thế?" Y chớp mắt, "Đương nhiên là lên mạng..."
"Copy giáo án của người khác. Nhân tiện copy luôn cả cách giảng dạy của bọn họ nữa..."
Hứa Trì:...
"Nói ra như vậy cũng ổn sao?" Cậu nhỏ giọng.
Lâm Hòe nhìn cậu một lúc rồi mỉm cười.
Y vén tóc mái, sau đó tiến lại gần Hứa Trì giữa đám học sinh đang ngủ say.
Hành động đột ngột này làm thiếu niên giật mình lùi ra sau. Trong tầm nhìn của cậu, hai mắt Lâm Hòe dần nhuộm đỏ như máu.
Áp lực khủng khiếp dần chiếm cứ lấy cơ thể, đồng thời còn trào ra từ sâu bên trong tâm hồn cậu...
Khó chịu, thật khó chịu, sắp...
"Em có biết đây là gì không?" Người đàn ông thì thầm.
"... Là gì?"
Hứa Trì chật vật đáp xong, Lâm Hòe lại tiếp tục: "Đây là Sharingan có thể sao chép mọi phương pháp giảng dạy."
Hứa Trì:...
Đôi mắt đỏ như máu lại trở về màu đen tuyền vốn có, áp lực cùng căng thẳng trong nháy mắt biến mất. Lâm Hòe buông tóc, chân thành nói: "Tôi là bậc thầy copy Kaka..."
Hứa Trì:... Giỡn mặt à.
Đương lúc Lâm Hòe đang ngồi trong lớp lướt mạng thì ba người đồng đội của y đã phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo ở một phòng học khác.
Chỉ một buổi sáng mà bọn họ đã bị bắt làm hai bài kiểm tra, còn phải tự chữa đáp án, sau đó ngồi nghe giáo viên giảng lại toàn bộ trong bơ phờ. Bầu không khí của lớp B hoàn toàn tĩnh lặng, học sinh chỉ chăm chú vào sách vở, gần như không có hơi thở của người sống.
'Ở trong cái lớp như này đúng sợ...' Lý Phân vừa nghĩ vừa điên cuồng viết bài bằng tay phải, nhưng cũng không quên sờ sang tay trái đang nổi hết cả da gà.
Trước khi tiến vào trò chơi, nơi bọn họ đang ở là giữa mùa hè nên tất cả đều ăn mặc mát mẻ. Hiện giờ, bị dịch chuyển đến đây mới phát hiện thành phố Dương Thủy đang là mùa thu. Mặc dù vậy, nhưng trong phòng học của trường vẫn tràn ngập điều hòa. Ngồi bên dưới ba chiếc điều hòa đang hoạt động hết công suất, Lý Phân chỉ cảm thấy cả cánh tay mình tím tái vì lạnh.
Bên cạnh cậu cũng có vài học sinh đang làm bài với vẻ mặt vô cảm. Chuyển động của họ rất máy móc, biểu cảm thờ ơ, mỗi nét bút đều ngay ngắn chỉnh tề một cách đáng sợ.
'Cứ như học cùng ma-nơ-canh vậy...' Cậu nghĩ thầm rồi lén liếc nhìn đồng đội.
Trên đường vào trường, bọn họ đã trao đổi qua với nhau. Ngoài Lý Phân thoạt nhìn trẻ tuổi, còn có một anh trai trông cũng ưa nhìn và một nữ sinh cấp ba mặc đồng phục. Anh trai tên Hạ Tinh Dã, còn nữ sinh tên Thu Nhiên.
Kết thúc tiết ba, người học sinh thứ tư cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện. Vừa mới nhìn thấy, Lý Phân đã sốc toàn tập.
'Cái, cái người trông ba mươi gần bốn mươi tuổi này là ai vậy!' Cậu kêu gào trong lòng, 'Rõ ràng không phải người đó... Không, thậm chí còn chẳng giống học sinh cấp ba, đống nếp nhăn và râu ria kia... Ai nghĩ tên này học cấp ba thật thì có vấn đề về IQ chắc luôn!'
Nghĩ như vậy, cậu nhìn sang đồng đội của mình. Hai người còn lại cũng ngạc nhiên không kém.
'Hay, hay là thuật hóa trang? Tự biến thành ông chú để giáo viên lơ là cảnh giác... Không, không phải chứ! Không thể vì lý do này mà làm vậy được!' Lý Phân nghĩ, 'Nhưng mà, nhìn chẳng giống hàng giả chút nào!'
"Chẳng giống hàng giả" được xếp ngồi ở bàn cuối bên cạnh cửa sổ. Thấy gã đặt mông vào vị trí của nhân vật chính, Lý Phân lại càng vuốt cằm trầm tư.
'Nếu chỉ vì muốn làm người khác hoang mang thì rõ ràng anh ta đã đạt được mục đích rồi.' Lý Phân nghĩ, "Vậy thì mình...'
"Bạn học Lý."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cậu, trước mặt Lý Phân là lớp trưởng đeo kính với vẻ mặt vô cảm.
"Có chuyện gì sao?"
"Bài kiểm tra, cậu làm xong chưa?"
"À à, xong rồi." Lý Phân nhanh chóng nộp bài cho lớp trưởng. Người nọ nghiêng đầu, dùng bàn tay tái nhợt nhận lấy.
Lý Phân loáng thoáng nhìn thấy những vết lốm đốm trên cổ tay ẩn bên trong lớp áo đồng phục của cô. Lớp trưởng cầm bài kiểm tra rồi nói: "Xong được là tốt rồi."
Sau đó, cô đi sang bàn bên cạnh thu bài tiếp.
... Người trong lớp này thật sự rất kỳ lạ...
Chuông reo lúc mười hai giờ, tất cả các lớp lần lượt ra về. Người học sinh trông giống ông chú kia cũng rời đi. Lý Phân cố ý lảng vảng quanh đó đợi hai người còn lại.
"Sáng nay mọi người có phát hiện được gì không?" Cậu hỏi.
Cả hai đều lắc đầu.
Lý Phân có chút thất vọng nhưng cũng chẳng thể làm được gì. Cả buổi sáng, hết bài kiểm tra này là đến bài kiểm tra khác, vậy nên không có thời gian thu thập thông tin là chuyện bình thường.
Ba người cùng nhau xuống căng tin ở tầng dưới. Nơi đây được chia làm hai tầng, tầng một là của học sinh và tầng hai dành cho giáo viên. Hiện tại đang là giờ cơm, từng chiếc thùng nhôm chứa canh được đầu bếp lần lượt bê ra ngoài, bên kia còn có mấy chậu inox đựng đồ ăn trông vô cùng đau mắt. Thịt rất ít nhưng vẫn cực kỳ nhiều protein, bởi Lý Phân đã được tận mắt chứng kiến món trứng sốt cà chua cháy đen với một đống tóc đó.
Đống đồ ăn trước mặt làm cho cậu không khỏi buồn nôn. Sắc mặt của hai người bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao. Bên dưới căng tin quả thật có một quầy bán đồ ăn nhỏ gồm nhiều thứ như bánh mì, nước uống,... nhưng giá thì đắt gấp nhiều lần bên ngoài.
Bọn họ không mang nhiều tiền mặt khi tiến vào trò chơi, vậy nên việc chi tiêu thoải mái trong cả một tháng là điều không thể. Tuy nhiên, so với việc chấp nhận ăn mấy thứ đồ không đảm bảo, bọn họ vẫn ưu tiên dùng tiền để bảo vệ tính mạng của bản thân hơn, ít nhất thì ngân sách lúc này vẫn đủ.
Nghĩ vậy, ba người thảo luận một hồi rồi chuẩn bị ra ngoài. Chỉ là đúng lúc này, đằng sau truyền đến âm thanh: "Thầy Lâm, nhà ăn ở bên đây."
Một giọng nói khác cũng vang lên ngay sau đó: "Vậy là căng tin có hai tầng sao? Đồ ăn nhìn ngon ghê... Nhưng vẫn kém đại học một chút..."
Cả đám cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú mặc âu phục đang nói chuyện rôm rả với giáo viên bên cạnh. Người giáo viên là chủ nhiệm lớp A, bị câu nói của đối phương làm cho bật cười.
Ba người:...
Cả đám bất lực dõi theo người nọ cùng chủ nhiệm lớp A đi lên căng tin được trang trí sang trọng trên tầng hai. Ngay trước khi bước vào, người đàn ông quay đầu nhìn bọn họ rồi biến mất đằng sau lớp cửa kính.
Ba người:...
"Hình như tôi vừa mới nhìn thấy... Đồng đội của chúng ta." Lý Phân mơ màng nói.
"Tại sao anh ấy có thể lên tầng?" Thu Nhiên hỏi.
"Nhưng tại sao mọi người lại gọi anh ấy là thầy?" Lý Phân hoang mang.
"Mà sao trông anh ấy high vậy?" Hạ Tinh Dã nói.
Ba người trầm mặc nhìn nhau.