Tờ mờ sáng, Phùng Dao nằm trên giường trộm mở mắt.
Trong phòng ngủ chỉ có hai chiếc giường, vì có dáng người nhỏ nên cô cùng Trương Lộ ngủ chung, còn Bành Huyên ngủ một mình trên giường còn lại. Cô nằm thẳng người, cẩn thận dùng khóe mắt quan sát khuôn mặt thanh tú của Trương Lộ dưới ánh sáng mờ ảo.
Vẫn chưa thức.
Trương Lộ còn đang ngủ, dường như nỗi sợ hãi tột độ đã khiến cho người bạn nối khố này trằn trọc suốt đêm, vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ nhờ sự hỗ trợ của thuốc.
Chắc chắn sẽ không tỉnh lại. Phùng Dao nghĩ, bởi vì cậu thật ngu ngốc, hư vinh, kiêu ngạo, ỷ vào ngoại hình xinh đẹp mà hành xử ngang ngược.
Ngu xuẩn.
Phùng Dao là một học sinh trung học bình thường, có ngoại hình bình thường, gia thế bình thường và thể chất bình thường, điều này khiến cô trở thành tấm phông nền mờ nhạt trong một bộ phim tình cảm học đường rực rỡ. Cô là kiểu người đại trà có thể bắt gặp ở bất cứ đâu với cặp kính gọng đen và bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, hoạt động giải trí duy nhất là dùng chiếc điện thoại di động có giá dưới một nghìn tệ để đọc tiểu thuyết, chỉ cần trò chơi nào tốn dung lượng một chút cũng có thể khiến nó bị chập chờn.
Thành phố nơi cô sống là một đô thị lớn, trình độ kinh tế giảm dần từ các trung tâm tài chính đến ngõ hẻm. Quãng đường từ trường trở về nhà, ngồi trên xe buýt có thể bắt gặp vô số những khu phố phồn hoa. Dưới ánh đèn rực rỡ bất kẻ ngày đêm, thỉnh thoảng cô lại mơ mộng được sở hữu cho mình mẫu túi xách mới nhất của Chanel, tùy ý mua những món đồ mỹ phẩm giới hạn đắt tiền dưới con mắt lấy lòng của nhân viên bán hàng, chẳng hạn mấy mẫu màu gì đó đang xu hướng hiện nay, phấn mắt Kuala Lumpur... Chứ không phải như bây giờ, mặc bộ đồng phục học sinh rẻ tiền, nghèo kiết xác chỉ có thể đi phương tiện giao thông công cộng, mỗi ngày đều phải nghe bố mẹ cãi nhau vì vài đồng rau tăng giá. Còn cô, chỉ có thể ngồi ở bàn học, trên tay cầm một cây kẻ lông mày đã qua sử dụng được mua bằng tiền ăn sáng, mỗi ngày đến lớp lén lút đọc truyện sau chồng sách cùng tập bài kiểm tra.
Phùng Dao thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là thể loại có hệ thống. Nữ chính tầm thường được hệ thống giúp đỡ, sau đó trở thành mỹ nữ xinh đẹp xuyên đến hàng trăm thế giới khác nhau. Chẳng cần làm gì cũng khiến mọi nam chính coi như báu vật mà hầu hạ, sau đó vinh quang đứng trên đỉnh thế giới.
Một vài người đọc thể loại này rồi ảo tưởng ra tình yêu đẹp đẽ. Nhưng Phùng Dao chỉ thấy họ thật thô tục.
Cô khác với họ.
Cốt truyện mà cô thích nhất là, những cô gái đã từng xuất sắc hơn nữ chính, do bàn tay vàng của nữ chính phá hủy hết thảy mà dần bị mọi người xa lánh. Được sự trợ giúp của các nam chính, họ rũ bỏ mọi kiêu ngạo cùng tài năng, cam chịu quỳ dưới chân nữ chính cầu xin sự thương hại, thậm chí còn tử vong.
Cô tưởng tượng mình là nữ chính, ai phớt lờ cô đều sẽ bị tiêu diệt. Các cô gái quỳ trên mặt đất chỉ có thể ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt ai nấy đều mờ nhạt, nước mắt giàn giụa.Ngoại hình của họ dần dần được hiện thực hóa thành một đôi bàn tay trắng nõn mềm mại cùng với đôi mắt cuốn hút và hàng môi đỏ mọng ướt át. Mà chủ nhân của những đặc điểm đó không ai khác chính là "người bạn nối khố" của cô, Trương Lộ.
Trương Lộ cùng cô lớn lên, cũng có gia cảnh tương đương như cô. Điều khác biệt là gia đình Trương Lộ may mắn được nhận một khoản bồi thường thu hồi đất để tu sửa tàu điện ngầm từ chính phủ, khoản tiền khổng lồ này đã giúp họ mua được ba căn nhà mới, gia thế giữa hai nhà nhanh chóng bị kéo dãn.
Người ngoài cho rằng Trương Lộ và Phùng Dao như đôi bạn khăng khít không tách rời. Trương Lộ xinh đẹp tài giỏi, chỉ thân thiết với một mình Phùng Dao tầm thường ít nói. Trong các cuộc thi tài năng, cô luôn sát cách cùng Phùng Dao, bản thân giành được giải thưởng piano xuất sắc cũng đem về tặng cho Phùng Dao, một người thổi kèn harmonica. Bởi vì Trương Lộ có thành tích học tập xuất sắc nên có không ít người muốn mượn sách của cô, nhưng chúng lại luôn ở chỗ Phùng Dao. Ngay cả khi xuống căng tin, Trương Lộ cũng thường gọi món giống cô bạn thân của mình.
Chỉ là Phùng Dao chưa bao giờ coi đây là tình bạn.
Làm sao một người xuất sắc lại muốn làm bạn với một kẻ tầm thường? Nếu là cô, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm vậy. Cô đã phát chán khi phải nhìn những kẻ như mình cả ngày chỉ biết cười ngây ngô không bận tâm điều gì rồi.
Vậy thì chỉ có một sự thật duy nhất - Trương Lộ đang lợi dụng cô như một chiếc lá mờ nhạt. Bởi nếu thiếu sự hiện diện của lá, làm sao có thể nổi bật vẻ đẹp của hoa?
Nhưng có một sự thật hiển nhiên là, hoa vẫn mãi là hoa, lá cũng chỉ là lá. Cô không thể với tới Trương Lộ, chỉ có thể sống trong cái bóng của đối phương, tuyệt vọng ghen ghét và đố kỵ.
Hoa coi lá như bạn, chúng giúp lá xanh tận hưởng ánh mặt trời rực rỡ trong chiếc bình đẹp đẽ từ nơi bùn đất tăm tối. Nhưng lá lại chỉ biết ghen ghét vì hoa tươi đã chắn hết tia nắng của chúng.
Cho đến khi...
Cô nhận được thư mời của một vở kịch tại nhà hát lúc nửa đêm.
Mới hôm trước, cô còn mong chờ nói với cậu bạn đẹp trai nhất lớp tên Diệp Hiến rằng cô rất thích xem kịch, cũng bởi vì Trương Lộ từng vô tình khen cậu ta, "Diệp Hiến đẹp trai thật đấy".
Thế là cô vui vẻ đến chỗ hẹn.
Nhưng không ngờ đây lại là con đường dẫn vào cõi chết.
Dựa vào việc đọc qua nhiều tiểu thuyết vô hạn lưu, Phùng Dao an toàn vượt ải trong gang tấc. Sau khi chạy trốn thành công khỏi nhà hát, cô bàng hoàng quay lại trường học, một mình run rẩy ngồi trên ghế, rồi đột nhiên rung vai cười lớn.
Cô quả thực không tầm thường, không tầm thường! Nếu đổi lại là Trương Lộ được mọi người tôn sùng thì sẽ thế nào? Cậu ta đã từng tham gia trò chơi nào như này chưa? Đã từng thoát chết như cô chưa? Đã từng...
Cô, Phùng Dao, mới là người đặc biệt!
Vì vậy, lần thứ ba nhận được thư mời, Phùng Dao mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn vô cùng mong chờ bước vào biệt thự. Ngay khoảng khắc nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm đậm của Trương Lộ, sự tự tin mà Phùng Dao vất vả lắm mới xây dựng được lại một lần nữa sụp đổ.
"Dao Dao, sao cậu cũng ở đây?" Trương Lộ ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc còn vô thức hiện lên một tia ghét bỏ, "Nơi này rất nguy hiểm, rất khó sống sót, tớ nghĩ cậu sẽ không..."
Sẽ không cái gì? Giống như tôi, loại người không đủ điều kiện để tham gia trò chơi như cậu sao? Phùng Dao vô cảm nói: "A... Cậu cũng ở đây à."
"Lần trước tớ suýt chết, may mắn có người cũ dẫn dắt." Trương Lộ nói, "Chỉ tiếc người đó không để lại thông tin liên lạc. Còn cậu thì sao? Cậu tham gia hai lần rồi, hẳn là có người cũ gánh? Cậu có xin thông tin liên lạc của họ không?"
Nghĩ đến những lời của Trương Lộ, Phùng Dao vốn còn đang do dự đột nhiên cười lạnh, chậm rãi bước xuống giường.
Vì cái gì? Tại sao cậu luôn muốn nổi bật trong cuộc đời của tôi? Cô oán hận nghĩ, muốn trách thì trách tại sao mình lại sinh ra đi!
Ở thế giới bên ngoài, cô không làm gì được Trương Lộ, chỉ có thể để mặc cho hoa bao vây lấy mình. Nhưng trong trò chơi thì khác!
Trương Lộ đã đọc được bao nhiêu cuốn tiểu thuyết rồi? Ý chí của cậu ta có quyết đoán như mình không? Cậu ta có biết...
Một khi tử vong ở đây, mọi dấu vết sẽ biến mất hoàn toàn. Nếu muốn giết người...
Cô còn không cần phải tự làm bẩn tay.
Phùng Dao rón rén đến bên kia giường, nhẹ nhàng đưa tay xuống dưới gối của Trương Lộ.
Ngón tay chạm vào một vật gì đó lành lạnh, là điện thoại của đối phương.
Trò chơi cấm người tham gia giết hại lẫn nhau, nhưng không cấm sử dụng thủ đoạn. Chậm rãi lấy điện thoại ra, Phùng Dao nghĩ thầm, mà mình cũng không hẳn muốn giết người...
Chỉ là muốn thử nghiệm một chút.
Tất cả các mặt hàng an toàn nhóm hai cộng lại cũng không đủ để mọi người có thể sống sót trong bảy ngày, mặc dù các mặt hàng nhóm ba rất mơ hồ, nhưng đồng thời cũng tiềm ẩn nhiều cơ hội lớn. Đôi khi, người tham gia có thể mang một số vật phẩm trong trò chơi ra ngoài, những món đồ này có thể sẽ giúp ích cho màn chơi tiếp theo. Ví dụ như túi may mắn khó lường, nói không chừng bên trong còn chứa đạo cụ hữu dụng. Bởi vậy ngay từ đầu Phùng Dao đã có ý định mua nó.
Nhưng tự mua vẫn quá rủi ro. Từ lúc Lâm Hòe mua chiếc áo ngủ, Phùng Dao đã âm thầm thử nghiệm. Cô bỏ túi may mắn vào giỏ hàng của mình, sau đó lấy số điện thoại của Trương Lộ từ sổ thông tin, cố gắng thay đổi người nhận thành Trương Lộ.
Trường hợp tốt là trong túi may mắn có chứa đạo cụ hữu ích, dù bị lộ cũng có thể nhận được một chút che chở. Tình huống thứ hai là túi may mắn không có đạo cụ, mất 500 tệ, chỉ còn lại 498 tệ. Còn trường hợp xấu nhất là trong túi có quỷ, nhưng dù sao người nhận... cũng chẳng phải là cô.
Tuy nhiên, khi cô đặt hàng thì hệ thống lại thông báo "Xin vui lòng không dùng điện thoại của mình để điền thông tin người nhận khác".
Có vẻ như phương pháp này không hiệu quả, cần phải đổi cái khác. Phùng Dao nghĩ, hơn nữa cô cũng không tin vào vận may của mình, nếu có giải pháp khác, cô sẽ từ bỏ việc mua túi may mắn.
Cuối cùng, cô đã tìm ra một cách.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này không thuộc mạch truyện chính.