Con trai là cái quái gì. Chỉ những đứa ngu mới suốt ngày nghĩ về chúng nó. Phần lớn con trai đều hôi, đều trơ tráo, tham lam, và chắc chắn lén lút xem phim “Đen”. Tởm. Kinh. Gớm guốc.
Cho nên với con trai mình phải trừng trị, phải cho bọn nó nhừ đòn, bò lê bò càng ra càng tốt. Tuyệt nhất là giết béng chúng đi.
-Giết? - Mai hét lên thất thanh.
Mai là đứa bạn thân nhất của tôi. Nó không đẹp bằng tôi. Tất nhiên! Ở trường này tôi là nữ hoàng, là chúa đảng. Mũi Mai to, tai Mai vểnh, và kỳ quái nhất là khi nó đi, mông nó cứ chĩa ra đằng sau. Ưu điểm duy nhất của Mai là da trắng. Và ngốc. Nhân tiện nói thêm, có tin đồn dai dẳng trong xã hội là bọn con trai thích những đứa ngốc. Do chúng nghĩ mình thừa thông minh rồi, không cần thêm nữa. Láo toét. Do bọn trai còn ngốc vô tận.
-Giết! - Mai lặp lại lần nữa. Cái gì nó không hiểu, nó thường lặp lại. Nên bọn tôi có kinh nghiệm, giảng cho Mai mọi vấn đề đều mất thời gian gấp đôi.
Tôi gật đầu:
-Phải. Giết. Để chúng sống làm gì.
Mai run run:
-Giết chúng mình sẽ đi tù đấy, Ly Cún.
A, quên mất, chưa tự giới thiệu, tôi tên là Phạm Ngọc Lưu Ly nhưng tất cả những ai biết tôi đều gọi tôi là Ly Cún. Chả phải do tôi thích chó con. Thậm chí, tên nào tặng cho tôi chó bông những hôm sinh nhật là tôi căm thù.
Tôi lấy tên Ly Cún vì bên lớp 11B có con nhỏ tên Ly Mèo. Ngu đến mấy cũng phải hiểu, chó luôn hơn mèo một bậc, thậm chí hai bậc.
Tôi mười bảy tuổi, da đen, nhưng không phải đen bẩm sinh, mà đen vì không thèm trắng. Tôi khoái mặc váy ngắn, vì thừa hiểu mặc thế “chúng nó” nhìn. Tóc thay đổi kiểu và màu theo tạp chí, răng thì đánh ngày tới ba lần. Tôi học giỏi, nhưng chỉ học cho vừa đủ. Tôi đã yêu ba lần, hai lần đá nó, một lần bị nó đá.
Ly Cún là tên tôi viết trên “Fây”. Ở “Fây”, không biệt danh chả khác gì không quần áo.
Tôi nhìn Mai, thương hại, âu yếm, nghiêm khắc:
-Đi tù là khi mình giết thể xác. Còn tao sẽ băm nát chúng về tâm hồn. Không cớ gì kết tội được.
Mai vẫn ú ớ:
-Giết tâm hồn là giết làm sao?
-Là làm cho bọn trai điên dại, vật vờ, sống mà như chết. Suốt ngày chỉ gọi tên ta, nhắn tin cho ta, chờ đợi ta đến mức gầy mòn. Nhưng ta không thiết. Ta đá đít.
Mai rú lên:
-Đá đít?
Tôi khoái trá:
-Đúng. Đá thật mạnh.
Chỉ nghĩ đến hình ảnh ấy, tôi đã sướng run hết cả người. Thử tưởng tượng một gã trai đẹp đứng co ro, khóc thút thít, và ta phi tới, tung chân đá trúng mông, khiến gã văng xa, trời ơi sung sướng tới độ nào. Gã ấy sẽ mang vết sẹo trên mông tới tận cuối đời.
Mai hỏi tiếp một câu cực ngốc, ngốc toàn diện, ngốc đỉnh cao:
-Thế mày đã giết ai chưa, Ly Cún?
Tôi phì một cái mạnh đến mức suýt văng hết cả răng:
-Muốn giết phải yêu. Mày xem lớp mình có thằng nào yêu được?
Mai lẩm nhẩm: Ừ hén. Hùng thì khoèo. Việt thì đầy mụn. Tùng lúc nào cũng mặc quần rách. Hải luôn nham nhở, Long cứ đi qua là thấy hôi rình. Chỉ có Sơn đẹp trai, nhưng hình như bóng.
Tôi chán nản:
-Hình như gì nữa. Bóng chúa. Hễ chạm vào con gái là mặt xanh lè.
May quá. Mai không hỏi đã chạm vào lúc nào, và chạm vào đâu. Chơi với bạn ngốc nhiều cái lợi thật.
Mai nhìn tôi, thở dài:
-Thế là mình không giết được đứa nào. Chúng thoát.
Tôi buồn bã:
-Ừ, thoát.
Các bạn đang ở đâu? Đang làm gì trên thế giới này? Các bạn có hiểu, có thông cảm với hai đứa con gái trẻ, đầy căm thù lũ con trai, ở một trường phổ thông cấp III vùng ven, muốn giết trai mà không có để giết? Còn nỗi bất hạnh nào hơn? Còn bi kịch nào hơn? Ôi, chị Thúy Kiều ơi, chị nhảy xuống sông là đúng rồi. Em cũng sắp nhảy xuống kênh đây.
Ly Cún xinh đẹp và Mai ngốc nghếch trắng tươi nói những chuyện này khi đang đứng ở lầu 2 nhìn xuống sân trường.
Một đám con trai đông như ruồi đang vo ve bên dưới. Nhìn chúng thật thảm thương. Chúng không hề biết rằng sở dĩ còn sống là do chưa xứng đáng để hai cô gái giết tâm hồn.
Chuông reo. Vào lớp.
Tôi uể oải vào bàn ngồi, lôi tập vở ra. Đến giờ Lịch sử. Tại sao tôi phải biết thời Trần, thời Lý như thế nào mà không biết thời của Ly Cún sẽ ra sao? Lố bịch quá.
Thằng Sơn lao vào như một tia chớp, hét toáng lên:
-Tin vui đây bà con. Cô Sử ốm rồi.
Cả lớp gào lên như thác lũ. Tiếng hò reo vang vọng một góc trời. Ốm muôn năm. Cô giáo Lịch sử muôn năm. Con xin quỳ xuống giữa sân trường, cầu cho cô không bị nặng thêm, nhưng cũng đừng khỏi vội.
Làm gì bây giờ? Đi xem phim? Đi ăn bánh tráng trộn? Hay là đi “siêu thị chỉ”? Tương lai hồng rực chợt mở ra trước mặt. Tôi vội vàng mở bóp, kiểm lại xèng. Muốn gì cũng phải có xu.
Bỗng Mai huých vào vai tôi:
-Coi kìa, Cún.
Tôi gắt gỏng:
-Coi gì?
Mai thì thầm:
-Trai đẹp.
Tôi ngẩng lên. Choáng váng. Tê dại. Đờ đẫn.
Ở cửa lớp xuất hiện một chàng trai. Đẹp đến mê hồn. Đẹp không thể nào tả được. Như trong phim Hồng Kông. Như trong phim Hàn Quốc. Như trong tranh. Như Ngô Kiến Huy và Lee Min Ho cộng lại, sau đó nhân lên gấp mười lần.
Tôi thở đứt quãng:
-Ơ.
Toàn thể tim nữ sinh trong lớp ngừng đập. Cả bọn đều chết đứ đừ.
Ly Cún và Mai Tồ cũng không ngoại lệ.
Từ lúc sinh ra cho tới cách đây một giây, tôi vẫn khinh bọn fan cuồng. Tại sao phải lăn ra khóc, tại sao phải hò hét, phải nằm vật ra như động kinh khi thấy một nam tài tử hay nam ca sĩ đi qua? Khùng. Vớ vẩn.
Nhưng giờ thì tôi đã hiểu. Với vẻ đẹp kia, có nằm vật ra, ngất lịm đi, hay lăn lông lốc trên sàn cũng đáng.