Khi Phồn Tinh thất thểu đến sân bay thì cả nhà Chí Viễn đã rời khỏi đó từ lâu rồi. Cô đi từ trên cầu vượt xuống, bị những chiếc xe khác bấm còi inh ỏi. Cô cảm tháy mình như bị vắt kiệt sức, chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất.
Thư Dập không có hứng ăn nốt bữa sáng, nhờ khách sạn gọi hộ xe đưa mình ra sân bay. Lên xe, anh chợp mắt nghỉ ngơi chốc lát, khi xe lên cầu vượt dẫn vào sân bay thì đột nhiên tài xế bấm còi inh ỏi.
Thư Dập ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Phồn Tinh lảo đảo ngã xuống.
Lái xe cứ nghĩ là đụng vào kẻ ăn vạ, sợ quá liền dừng xe lại. Lúc Thư Dập mở cửa xe bước xuống thì thấy chỗ Phồn Tinh ngã có mấy người đứng vây xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Có người nói chắc là bị cảm nắng, có người bảo gọi cho (), còn có người nói không biết có phải bị bệnh tìm không, trông còn rất trẻ...
() là số xe cấp cứu y tế ở Trung Quốc.
Thư Dập bế Phồn Tinh lên xe, nói với tài xế không đến sân bay nữa mà đến bệnh viện nào gần nhất.
Từ nhỏ Phồn Tinh đã rất khỏe, sau khi tốt nghiệp ra trường cũng chưa từng bị ốm, lần này cô bị ốm nặng, sốt cao bất tỉnh, ý thức mơ hồ.
Cô gặp ác mộng, mà cơn ác mộng kinh hoàng nhất là về ngày thơ bé, khi ấy cô quên mang chìa khóa, bố mẹ lại không có nhà, cô phải gõ cửa nhà hàng xóm, muốn trèo từ ban công nhà họ vào nhà mình, không ngờ đạp hụt chân, cứ thế rơi từ tầng bảy xuống, rơi mãi, rơi mãi không chạm đất, bốn bề giống như chiếc tủ lạnh, gió vù vù thổi tới, cô cứ rơi xuống trong cơn gió lạnh buốt như thế...
Phồn Tinh còn mơ mình thi đại học, giáo viên nói cô không đỗ đại học, phải thi lại. Cô biết nếu mình thi lại thì sẽ không bao giờ thi đỗ vào trường đại học P nên lo lắng toát mồ hôi. Nếu không thi đỗ vào trường đại học P, cô sẽ khó mà tìm được việc, không có công việc, cô phải làm gì để nuôi bản thân đây? Nếu cô không nuôi được bản thân, chắc chắn bố mẹ sẽ không quan tâm đến cô.
Trong cơn ác mộng, cô kêu gào thảm thiết, nhưng dường như không thể phát ra âm thanh nào, không có ai tới cứu cô.
Ngay cả Chí Viễn cũng không cần cô nữa.
Lúc Phồn Tinh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, trong một căn phòng lớn rất sạch sẽ, ngoài cửa sổ là mặt biển xanh ngắt, gió biển thổi vào tấm rèm trắng cạnh giường, trên ban công kín hoa giấy đỏ tươi, một người đàn ông tuấn tú với đôi chân dài mặc bộ đổ ngủ màu xanh lam, đang ngồi trên chiếc ghế ở ban công trả lời email trên laptop, tiếng gõ bàn phím vọng vào phòng rất rõ, càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh của căn phòng.
Ý nghĩ đầu tiên của Phồn Tinh là: Mình sốt cao mê sảng, nằm mơ cũng gặp CEO, không biết giây tiếp theo có mơ thấy CEO đuổi việc mình không?
Cô gặp ác mộng suốt nên vô cùng sợ hãi, nhưng vừa nhấc cánh tay lên thì phát hiện mu bàn tay dán băng dính trong, dưới băng dính là lỗ kim truyền nước. Cô thấy mơ hồ, giấc mơ này quá thật, sao còn mơ đến cả chi tiết vụn vặt này nhỉ?
Vừa nghiêng đầu thì cô nhìn thấy Thư Dập hình như phát hiện cô tỉnh liền đặt laptop xuống và bước vào.
Cô nhìn vẻ mặt nặng nề của CEO, bất giác hỏi: "Sep, tôi không mắc bệnh nan y chứ?"
Thư Dập ngẩn người, nói: "Bác sĩ bảo cô bị mất nước, chỉ cần truyền nước và nghỉ ngơi là khỏe thôi."
Phồn Tinh vẫn thắc mắc: "Vậy sao nhìn mặt anh khó coi thế?"
Thư Dập nói: "Tôi vừa vào thì sực nhớ ra là vẫn chưa rút tiền mặt, chẳng phải tôi còn nợ cô một trăm tệ sao?"
Không ngờ Thư Dập vẫn còn nhớ đến chuyện này, Phồn Tinh bật cười.
Thư Dập nói: "Hôm nay là Ba mươi Tết, theo tập tục ở quê tôi thì bệnh nhân không nên đón Tết ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói cô không sao nên tôi làm thủ tục xuất viện cho cô. Vừa hay phòng ở khách sạn này cũng đã đặt mấy ngày, không trả lại được."
Anh khiến Phồn Tinh cảm động rơi nước mắt.
Tâm trạng hoang mang, lo lắng, bế tắc ở sân bay thế nào, cô đều nhớ rõ. Bản năng của cô là muốn trốn tránh những chuyện buồn và khó xử kia, còn gì đau đớn hơn chuyện bị người mình yêu nhất, gần gũi nhất, từng nghĩ sẽ chung sống cả đời bỏ rơi? Trong tiềm thức cô đã muốn trốn tránh rồi.
Cô có một bản lĩnh đã học được từ nhỏ, rằng trong trái tim cô có một chiếc hộp, bên trong chiếc hộp này sẽ cất giữ những chuyện cô không muốn nhớ, mỗi lần gặp phải chuyện buồn, cô đều nói với bản thân mình rằng đừng nhớ đến nữa, hãy cất những thứ đó vào trong hộp, coi như chưa từng xảy ra.
Bây giờ cô cũng cất việc cả nhà Chí Viễn rời đi không lời từ biệt vào trong chiếc hộp nhỏ này, đóng thật chặt, coi như chưa bao giờ xảy ra.
Đây là một loại bản năng tự bảo vệ của cô. Mỗi lần cô nhét thứ gì vào trong chiếc hộp này, cô đều cố gắng nghĩ đến việc khác để mình mau chóng vui lên. Thế nên cô nhớ đến việc CEO cứu mình lần này, mà rõ ràng đây là ơn cứu mạng, sau này cô sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp, cũng không chê đám kỹ sư nam kén chọn món ăn gây phiền phức cho cô nữa, sau đợt nghỉ Tết này, khi đi làm lại, cô sẽ mua cho CEO loại cà phê ngon hơn, mua máy pha cà phê mới, và cũng không coi anh là chuột bạch thử các sản phẩm mới nữa, ít nhất thì cô cũng sẽ xem xét cẩn thận trước khi mua.
CEO đâu biết được rằng trong thời gian ngắn mà cô lại có bao nhiêu suy nghĩ như thế, nên thấy dáng vẻ trầm mặc của cô, anh nói: "Cô cũng không nên quá buồn. Nguy hiểm lắm đấy, suýt thì xảy ra tai nạn rồi."
Phồn Tinh vô cùng cảm kích Thư Dập, nếu không phải anh kịp thời giúp đỡ cô ở sân bay thì có lẽ năm nay cô thật sự phải một mình đón Tết trong bệnh viện lạnh lẽo, cảm giác đó chắc chắn là cô đơn, tuyệt vọng khiến người ta muốn phát điên. Cô bất giác nói: "Sếp, tôi làm sủi cảo cho sếp ăn nhé!"
CEO ngẩn người.
Phồn Tinh nói: "Hôm nay không phải là Ba mươi Tết sao? Bây giờ cũng chiều muộn rồi, sếp cũng đâu kịp trở về đón Tết, tôi làm sủi cảo cho anh ăn thử, coi như ăn Tết."
CEO nói: "Không sao, dù sao tôi cũng ở một mình, đón Tết ở đâu cũng như nhau thôi."
Phồn Tinh tinh tế nhận ra, khi Thư Dập nói câu này, giọng anh thật buồn và cô đơn.
Còn cô thì rất sợ Tết, ngày trước cô không đến nhà bố mẹ ăn Tết, cảm thấy mình như là con ghẻ của họ nên không khỏi cảm thấy thừa thãi. Sau đó học đại học, bố mẹ chỉ thiếu mỗi câu nói thẳng rằng "mày đừng về nhà ăn Tết", nhưng cô vẫn mặt dày coi như không biết, ở xen kẽ hai nhà mỗi bên một năm, thế là công bằng. Sau khi có việc làm, lần nào về nhà ăn Tết cũng phải mua rất nhiều quà, quà cho người lớn trẻ nhỏ không thể bỏ sót ai, mà còn phải cẩn thận cho công bằng cả hai bên. Nhà bố mẹ còn chưa lo xong lại phải lo mua quà cho bên nhà Chí Viễn, tiền thưởng Tết cuối năm cô đều tiêu gần hết, thái độ của bố mẹ đối với cô cũng tốt lên nhiều, nhưng về quê ăn Tết có cảm giác như thế nào, trong lòng cô rõ hơn ai hết.
Mặc dù Tết năm nào cũng có rất nhiều người ở bên cạnh, nhưng cô biết rõ, thực ra chỉ có một mình cô đón Tết mà thôi. Không ngờ Thư Dập cũng một mình ăn Tết.
Phồn Tinh thật lòng muốn làm sủi cảo, cũng không vì điều gì khác, chỉ là sủi cảo giống như một nghi thức, xua đuổi cảm giác lạnh lẽo khi cô và Thư Dập phải ăn Tết một mình. Không ngờ Thư Dập lại nói: "Thôi, làm sủi cảo thì cứ để tôi."
Phồn Tinh vô cùng ngạc nhiên. "Anh cũng biết làm sủi cảo?" Anh bình thản nói: "Tôi còn có thể làm cho công ty lên sàn chứng khoán mà, cô tận mắt chứng kiến rồi đấy thôi."
Phồn Tinh phát hiện sếp mình thật biết nói đùa.
Cô quên sếp mình từng là du học sinh, mà đa số du học sinh đều bị ép phải biết nấu ăn ngon, Thư Dập không những biết làm sủi cảo mà còn biết làm cả món thịt bò bít tết thơm nức mũi.
Phồn Tinh bị đói cả ngày nay, ngửi thấy mùi thơm của món bít tết thì bụng kêu òng ọc. Cô xấu hổ đỏ mặt.
Thư Dập coi như không nghe thấy, gắp vào đĩa cho cô phần lớn, chỉ để lại phần nhỏ cho mình.
Hai người ngồi ngoài ban công ngắm cảnh biển, ăn bít tết. Phồn Tinh vừa ăn vừa khen: "Sếp nấu ăn ngon tuyệt, tôi từng cùng sếp ăn món Michelin nhưng không ngon bằng."
Thư Dập nói: "Cô không nên vì năm nay tôi phát mười chín tháng lương thưởng Tết mà nói mấy lời nịnh nọt trái với lương tâm như vậy."
Phồn Tinh thành thật nói: "Chẳng phải vì tôi mong sang năm sếp phát hai mươi chín tháng lương làm thưởng Tết hay sao?""
Phồn Tinh ăn no căng bụng, nằm trên ghế không muốn động đậy.
Trời đã dần tối, khắp nơi bao phủ ánh hoàng hôn, có một ngôi sao rất to, rất sáng, không biết có phải là sao Hôm không?
Phồn Tinh nói: "Ở đây thật là đẹp. Tôi muốn được sống cả đời như thế này, không phải nghĩ gì, không phải làm gì, ăn uống no nê và ngồi đây thơ thẩn."
Thư Dập nói: "Rửa tay, làm sủi cảo."
Nhân viên khách sạn mang bột lên. Thư Dập liền xắn ông tay áo, vừa cho nước vừa nhào bột. Phồn Tinh ở bên cạnh làm trợ thủ cho anh.
Thư Dập còn biết cán vỏ bánh, một lúc cán được hai cục bột, ở giữa dày xung quanh mỏng, vừa tròn vừa đẹp khiến Phồn Tinh phục sát đất. Cô biết làm nhân bánh rất thơm, gói bánh rất đẹp, mỗi cái bánh đều giống hình con cá vàng.
Hai người say sưa làm sủi cảo trong bếp, ti vi trong phòng khách đang phát chương trình liên hoan mừng năm mới, chỉ nghe âm thanh thì thấy rất rộn ràng.
Phồn Tinh nói: "Sếp làm tôi rất ngạc nhiên, chẳng phải sếp là người Thượng Hải ư? Sao anh biết cán bột thành thạo như vậy?"
Thư Dập nói: "Mẹ tôi có thói quen đêm Ba mưoi Tết làm bánh sủi cảo, lúc còn nhỏ tôi thường giúp mẹ, thế nên cũng biết cán bột."
Phồn Tinh "ồ" lên một tiếng nhưng lại không biết nói tiếp thế nào, vì cô biết mẹ anh đã qua đời cách đây hai năm rồi.
Phồn Tinh vội vàng chuyển chủ đề: "À, hay là chúng ta cho tiền vào nhân bánh, ăn được cái bánh đó sẽ đại cát đại lợi!"
Phồn Tinh chạy đi tìm tiền lẻ, đáng tiếc chỉ có mấy đồng xu một tệ, cô thấy nó hơi to, nếu có đồng năm hào là tốt nhất, nhưng thôi thế này cũng vui rồi. Cô cẩn thận lấy bàn chải đánh răng của khách sạn đánh sạch rồi bỏ vào nồi luộc sôi để tiệt trùng, sau đó mới lấy ra cho vào nhân bánh.
Thư Dập nhìn thấy thế thì phản bác: "Ăn bông hoa cúc này thì đại cát ở chỗ nào? Chẳng lẽ là "đại cúc đại lợi" sao?"
Phồn Tinh từng cùng Cố Hân Nhiên đọc mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ, nghe câu này thì không nhịn được, ném cả tiền đi cười ha hả, cười đến nỗi gập cả bụng lại. Thư Dập thấy cô cười mà chẳng hiểu tại sao, hỏi cô đang cười gì.
Phồn Tinh cười đến nỗi chảy nước mắt, nhưng không thể giải thích cho anh biết vì sao cô cười, càng nhìn ánh mắt hoang mang của anh lại càng buồn cười, nhưng cố kìm lại, nói dối: "Mũi anh dính bột đấy."
Thư Dập quay đầu muốn đi soi gương. "Ở đâu?"
Phồn Tinh nhân lúc anh quay đầu, vội vàng dính ít bột mì lên ngón tay, bước đến trước mặt anh, kiễng chân làm động tác lau.
"Ở đây!" Cô quệt nhẹ lên sống mũi của anh rồi cho anh xem bột dính trên tay. "Vẫn chưa lau sạch, anh đợi chút." Cô lấy giấy ăn, chăm chú lau hết lớp bột mà mình vừa bôi lên sông mũi anh rồi nói: "Xong rồi."
Thư Dập có sống mũi rất cao, mắt lại sáng, khóe mắt hơi cong lên vẻ đào hoa, lần đầu tiên trong đời Phồn Tinh gần anh đến vậy, bị đôi mắt anh nhìn mình chằm chằm khiến cô chột dạ vì trò đùa ban nãy, tim đập thình thịch, vội vàng lùi về phía sau. Kết quả đụng trúng cái ghế, ngã bịch một cái chổng vó lên trời.
Trông Phồn Tinh vô cùng thảm hại, nhưng Thư Dập lại nghĩ cô vẫn còn ốm nên ngất xỉu, vội vàng bước đến đỡ cô, hỏi: "Sao thế? Lại bị choáng à? Có cần gọi bác sĩ không?"
"Không sao, không sao ạ!" Phồn Tinh thầm nghĩ đúng là không thể làm chuyện xấu, vừa đùa sếp xong đã gặp ngay quả báo. "Em không chú ý đến cái ghế ở phía sau."
Trong ánh mắt Thư Dập lộ ra ý cười, nụ cười này mới đầu chỉ khe khẽ, dần dần mở rộng ra. Lần này đến lượt Phồn Tinh bị nụ cười của anh làm cho hoảng loạn.
"Sếp đang cười gì đấy ạ?"
Tay Thư Dập dính đầy bột, vừa nãy vội vàng đỡ Phồn Tinh dậy, vô tình quệt trúng mặt cô. Anh nói: "Đừng động đậy."
Anh nghiêm túc dùng ngón tay dính đầy bột vẽ hai đường trên miệng cô, trông rất giống ông già Noel.
Phồn Tinh cười ha ha.
Hai người làm được tám mươi cái bánh sủi cảo, quá nhiều không ăn hết được, đành để vào tủ đá ăn dần.
Ngồi trên xô pha đón giao thừa, nói chuyện câu được câu chăng, đợi đến giờ Tý lại đun nước nấu sủi cảo.