Buffet có ưu điểm là tự do thoải mái, nhưng nhược điểm cũng chính là nó.
Dù Cừu Tiềm đã dẫn Bạch Lãng dạo một vòng chào hỏi khắp hội trường thì khi ngồi xuống dùng bữa vẫn không ngừng có người đến thăm hỏi đôi ba câu chuyện. Giờ thì anh mới hiểu, vì sao mỗi lần Cừu Tiềm tham gia tiệc xã giao là trở về còn tranh ăn mì anh nấu.
Bạch Lãng thì không định ăn nhiều rồi, cả nhà mới từ nước ngoài về, ăn nữa đến lúc đóng phim lại béo, anh chỉ lấy ít rau củ và hoa quả nên không vấn đề gì. Nhưng Cừu Tiềm thì khác, sức ăn lớn, mới ăn được nửa đĩa thịt đã nguội ngắt và váng đầy dầu mỡ. Bạch Lãng đứng dậy đi làm cho Cừu Tiềm một chiếc hamburger tự chế, chỉ là xẻ đôi chiếc bánh mì đen, thêm mấy lá xà lách, mấy lát cà chua và thịt bò vào giữa rồi cắt bỏ hai đầu cứng thành một chiếc hamburger cầm tay, nhân lúc Cừu Tiềm nghỉ ngơi đưa cho gã.
Cừu Tiềm có vẻ rất là hưởng thụ, đánh bay chiếc bánh trong vòng một nốt nhạc, còn ngỏ ý muốn ăn nữa. Dung Tư Kỳ ngồi góc bên cạnh, vì bị anh chắn tầm nhìn nên không ai đến quầy rấy, thấy Cừu Tiềm ăn phè phỡn thì chớp mắt nhìn theo, thế là Bạch Lãng làm thêm cho cậu một cái, cũng thích thú ra trò.
Ăn uống no nê, Dung Tư Kỳ bị trưởng bối lôi đi, không biết là đi gặp ai. Cừu Tiềm thì dẫn Bạch Lãng đi chào hỏi nốt mấy người còn sót để mà chuẩn bị ra về.
Gọi nhân viên phục vụ cho một thêm chút rượu vang, Cừu Tiềm nhìn quanh một lượt, “Còn vị cuối cùng, qua chào là có thể chuồn rồi.”
Bạch Lãng gật đầu, uể oải đáp. Xã giao cả buổi làm xương sống và thắt lưng anh mỏi rã rời.
Cừu Tiềm nghiêng đầu, “Mệt hử?”
Anh khẽ rướn vai giãn cơ, “Đến quay phim cũng không mệt bằng tối nay.”
“Quen dần đi là vừa.” – Cừu Tiềm cười nâng ly, “Nhưng phải chân thành khen một câu, đêm nay đẹp trai lắm.”
Bộ đồ tối nay anh mặc chính là bộ suit đen được Lý Phúc may từ chính số đo của mình. Đường vai thẳng thớm, phần eo chít gọn ôm gọn cơ thể, kết hợp cùng chiếc quần âu vừa vặn, nổi bật lên thân hình dỏng cao và đường nét cơ thể của Bạch Lãng, thêm tư thế mà Lý Phúc từng hướng dẫn, đứng không thôi cũng như công tử thế gia bước từ tranh ra.
Bạch Lãng giơ cốc nước trái cây trong tay khẽ chạm vào ly rượu của Cừu Tiềm, “Cám ơn, bộ đồ hơn trăm nghìn, không đẹp thì Lý đại sư có mà thất nghiệp.”
Cừu Tiềm cúi xuống, bàn tay không cầm rượu vỗ vỗ lên ngực anh, “Thú thật là anh muốn cởi nó hơn cơ.”
Bạch Lãng bình thản đáp, “Nếu anh giải quyết được Tiểu Hải thì ok thôi.”
Mỗi khi cả hai cùng về muộn, Tiểu Hải sẽ bám chặt lấy hai người. Mấy lần trước được Bạch Lãng ngủ cùng, những lần sau nhóc con quen mui biết mùi nhớ mãi. Đêm nay lại đúng phóc với điều kiện trên, nhất định thằng bé sẽ chạy đến phòng chen chúc ngủ với hai người.
Cừu Tiềm cũng biết, chỉ đành tiếc nuối, “Phải vận động mới hết cứng khớp mà.”
Bạch Lãng cũng có hơi chút đau lưng, “Đi thôi, cuối cùng là ai?”
Gã cười, chỉ một hướng khác của hội trường, “Chỗ náo nhiệt nhất kia kìa.”
Chính là Cừ Toàn và ông lão ngồi xe lăn mà hắn đứng cạnh suốt hành trình.
***
“Lâu rồi không gặp, Hồng lão tiên sinh ngày càng khỏe khoắn, thật khiến người khác ngưỡng mộ nha.”
Cừu Tiềm đợi đám khách khứa vây quanh Hồng Ngụ nói vãn chuyện mới cất tiếng chào hỏi. Ai nấy nghe thấy đều thoáng dịch ra tạo không gian trước mặt Cừu Tiềm để Hồng Ngụ ngồi trên xe lăn có thể trông thấy.
Bây giờ Bạch Lãng mới có cơ hội nhìn nhân vật chỉ xuất hiện trên tivi ở khoảng cách gần như vậy.
Hồng Ngụ độ sáu mươi, tóc muối tiêu, thân hình gầy gò, thần thái có hơi mệt mỏi nhưng đôi mắt thì sáng quắc.
Ai cũng biết Hồng Ngụ phải dính lấy xe lăn vì di chứng sau một vụ tai nạn bị nghi là cố tình vào mấy năm trước, trước khi sự cố xảy ra, dù tuổi tác hơi cao nhưng cũng là một nhân vật rất được lòng phái nữ.
Về thân thế của Hồng Ngụ, ngoài có Hồng gia là danh gia vọng tộc chống lưng ra thì bản chất công việc của ông ta cũng rất đặc biệt.
Nghe qua thì có vẻ phức tạp, song bản chất thì rất đơn giản, chính là thương thuyết. Chẳng qua việc mà ông ta thương thuyết bao gồm cả những mâu thuẫn giữa các đảng phái.
Bản chất của việc thương thuyết thực chất chỉ là nghề uốn lưỡi và thường bị các bên bài xích, nhưng Hồng Ngụ có thế lực của Hồng gia đỡ đầu, lại có nhiều mánh khóe đặc biệt, từng đàm phán thành công không ít phi vụ hiệp thương. Từ đó càng ngày càng có nhiều người tìm đến nhờ Hồng Ngụ đứng ra đàm phán, quan hệ từ đó mở rộng, trở thành một nhân vật có tiếng nói. Vậy nên trong tiệc mừng thọ của Dung gia, chủ nhân bữa tiệc Dung Ái mới chủ động đến chào hỏi Hồng Ngụ.
Thấy Cừu Tiềm đến, Hồng Ngụ nhã nhặn cười, “Ra là giám đốc Cừu. Đã thấy từ xa, không ngờ đêm nay có cơ hội được hàn huyên. Thứ lỗi cho lão già này không tiện đi lại, chỉ có thể chờ giám đốc Cừu đến.”
Cừu Tiềm lại gần, lễ phép khom lưng bắt tay với Hồng Ngụ, cười đáp, “Không dám làm phiền Hồng lão tiên sinh. Xung quanh đều là tiền bối, bàn chuyện đại sự, tiểu bối không dám quấy rầy, giờ mới đến.”
“Ây chà, mới nói chuyện một lúc mà muộn thật rồi.” – Hồng Ngụ cười nheo mắt, nói tiếp, “Tiểu Cừ đợi giám đốc Cừu đến đây tâm sự mãi đấy. Cả tối nay nghe mấy ông già nói chuyện cũng buồn chán lắm rồi.”
Cừ Toàn luôn đứng sau, tay nắm tay cầm xe lăn, nghe vậy thì khẽ khom người, tỏ ra ngoan ngoãn khác hẳn dáng vẻ hay thể hiện bên ngoài, “Tiên sinh hiểu nhầm, Cừ Toàn đâu có.”
Hồng Ngụ vẫn cười, ngoái lại bảo, “Lão lại lạ gì, tối nay im hơn hẳn bình thường, lão thấy còn chẳng nỡ nữa là. Giờ giám đốc Cừu là ông chủ chính thức của em rồi, có nhiều việc cần trao đổi, không phải để ý đến lão.”
Lời lẽ tuy ôn hòa nhưng lại mập mờ để lộ thông tin gì đó, Cừu Tiềm tiếp lời, “Cừ tiên sinh có thể đến All Entertainment cũng là nhờ Hồng lão tiên sinh hỗ trợ. Về mặt công việc, công ty đều trợ giúp hết sức cho Cừ tiên sinh, đảm bảo không để ngài phải thất vọng.”
“Vậy thì tốt,” – Hồng Ngụ cười càng sâu, lại tinh quái vặn hỏi, “Như giám đốc Cừu nói, chả lẽ ngoài công việc thì không giúp gì nữa ư?”
Cừu Tiềm cười, thản nhiên bảo, “Hồng lão tiên sinh lại thừa biết, tôi với Cừ tiên sinh là đồng hương, quan tâm giúp đỡ nhau là lẽ thường tình.”
Hồng Ngụ tươi cười gật đầu, trông khá vui vẻ, song đôi mắt lại hấp háy gì đó, sau đó ông ta nhìn sang Bạch Lãng đứng sau Cừu Tiềm, hỏi: “Đứng bên cạnh giám đốc Cừu là…, trông lạ quá, giám đốc Cừu có thể giới thiệu?”
Cừu Tiềm lùi một bước nhỏ, tay trái vòng hờ ra sau lưng Bạch Lãng.
“Đây là Bạch Lãng, cũng là nghệ sĩ trong công ty, đêm nay có cơ hội nên dẫn đến mở mang tầm mắt.”
Đối diện với ánh mắt của Hồng Ngụ, đó không phải đôi mắt thân thiện gì, anh chỉ khẽ gật đầu, “Hậu bối Bạch Lãng, kính chào Hồng tiên sinh.”
Hồng Ngụ mỉm cười, dời mắt đi và bùi ngùi, “Cừu tiên sinh quả là doanh nhân thành đạt, tìm được toàn người tài năng xuất chúng, có được đôi mắt tinh chuẩn xác như thế mà ngài mà chỉ coi đây là nghề tay trái thì quả là đáng tiếc. Năm nay bao nhiêu rồi?” – câu cuối cùng lại quay ra hỏi Bạch Lãng.
Anh thoáng ngẩn ra rồi đáp, “24.”
“24 à,” – Hồng Ngụ cười, “Quả là tuổi trẻ, cố mà nắm chắc, dù sao cái nghề này cũng chỉ có tuổi trẻ làm vốn, tài hoa bao nhiêu mà có tuổi thì dù là minh tinh màn bạc cũng không so được với hậu bối các cậu, phải không?”
Lần thứ hai bị điểm danh, Cừ Toàn cúi xuống, rũ mí mắt đáp, “Tiên sinh nói phải.”
Bạch Lãng đứng nghe càng lúc càng thấy quái lạ. Vốn tưởng đã đoán ra phần nào quan hệ giữa Hồng Ngụ và Cừ Toàn, thế nhưng nghe đối thoại lại không giống lắm.
Cừu Tiềm thì có vẻ không kiên nhẫn với loại đối thoại ngậm đầy dao găm này, gã bèn lái sang câu chuyện mà Hồng Ngụ đang tán gẫu dở dang với mấy người kia, sau mười mấy phút đồng hồ hàn huyên khai thông vấn đề thì kéo Bạch Lãng cáo từ.
Trong cả cuộc đối thoại, ngoài hai câu trả lời ban nãy, Cừ Toàn vẫn im lắng không nói gì, mắt nhìn Cừu Tiềm rất nhiều lần, chẳng qua vì đứng sau lưng nên Hồng Ngụ không thấy.
Bạch Lãng không muốn để ý, nhưng phản ứng của Cừu Tiềm cũng rất lạ.
Trước ánh mắt của Cừ Toàn, Cừu Tiềm coi như không hề nhận ra, chỉ nói chuyện với Hồng Ngụ và mọi người.
Thông thường trong cuộc đối thoại, nếu có người nhìn, theo lễ phép cũng phải nhìn lại một lần thể hiện sự chú ý. Cừu Tiềm cũng không phải kẻ mới ra xã hội, bản thân lại biết co biết dãn, có thể thấy rõ qua các cuộc xã giao tối nay, nên đối với Cừ Toàn, rõ ràng Cừu Tiềm cố ý lờ đi, nếu nói là để anh không hiểu nhầm thì cách thức cũng quá ngây thơ không giống tác phong gã…
Bạch Lãng cứ đăm chiêu suy nghĩ cho đến khi lên xe và bị Cừu Tiềm kéo vào.
Vì biết tối nay kiểu gì cũng phải uống rượu nên Cừu Tiềm đã bảo Tiểu Lý đưa đi đón về, mặc dù thường thì gã thích tự lái hơn. Chiếc xe hôm nay cũng không biết có phải vì để phối hợp với nội dung buổi tiệc không mà Cừu Tiềm không đi con Land Rover thường dùng, thay vào đó là một chiếc limousine dài đen, và như thế có nghĩa là hàng ghế sau bị cách biệt hoàn toàn với ghế lái.
“Nghĩ gì vậy?” – Cừu Tiềm kéo Bạch Lãng lại gần, tay xoa bóp nhè nhẹ lên vai anh, “Muốn hỏi gì thì hỏi, để trong lòng có no được không?”
Bạch Lãng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cừu Tiềm, anh thả lỏng người tựa gần vào gã, hỏi: “Quan hệ giữa Cừ Toàn và Hồng Ngụ là gì?”
“Ra là hỏi cái này à?” – gã cười khẽ, “Anh tưởng ai ở đây cũng nhìn thấy chứ.”
Bạch Lãng im lặng, được thừa nhận mà lòng vẫn khẽ giật mình. Một người có tài có sắc như Cừ Toàn mà vẫn cần phải có đại gia đứng sau trợ giúp. Kiếp trước anh chưa từng nghe bất cứ tin đồn nào về chuyện này của Cừ Toàn, nhưng nếu là thế lực của Hồng Ngụ thì cũng có thể lắm, chẳng qua…
“Nhưng thái độ của Hồng Ngụ không giống lắm?”
Tới đây Cừu Tiềm đột nhiên kéo cổ anh ra sau, cúi đầu hôn một cái, hỏi:
“Trước khi em đến tìm anh nói bán đứt, có từng nghĩ đến chuyện mười năm sau không?”
“Có,” – Bạch Lãng gật đầu.
Đổi thành Cừu Tiềm ngạc nhiên, “Nói xem nào?”
“Anh có người mới, em thành công rút lui.”
Gã nheo mắt, “Em tin anh quá nhờ.”
“Môn thống kê mà, em chưa học nhưng cũng biết đại khái.”
Gã cắn môi anh thay cho lời trừng phạt, sau đó lại thô bạo khua khoắng hết các ngóc ngách thật lâu mới nhả ra.
“Thế nhỡ anh bị em mê hoặc, say đắm không muốn buông tay, thì em sẽ làm gì?”
“Giờ không phải đã thế rồi sao?” – Bạch Lãng đuối hơi trả lời.
Cừu Tiềm sững ra, sau đó cười phá lên khoái trá, nhấc bổng anh lên đùi gã, thích chí vuốt vuốt ve ve.
“Anh nghĩ rồi, nếu về nhà mà có Tiểu Hải thì chúng ta có thể tạm thời giải quyết vấn đề cứng cơ của em ở đây trước, thế nào?”
Bạch Lãng cứng người, khẽ liếc lên đầu xe, xác nhận cửa sổ con giữa ghế lái và hàng ghế sau đã được đóng.
“Anh sẽ lấp miệng em, Tiểu Lý không nghe thấy đâu,” – gã tích cực cắn mút cổ anh, khàn giọng dụ dỗ.
Nhưng rung động thì làm sao giấu được, Tiểu Lý lại gặp suốt ngày, Bạch Lãng nhất quyết lắc đầu, sau đó đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó, thở dài mặc cả, “… thật ra, trước khi ngủ với Tiểu Hải, chúng ta phải tắm…”
Mắt Cừu Tiềm sáng lên, “Đúng là chúng mình chưa thử phòng tắm.”
“Nên anh có thể rút tay ra khỏi quần em được không?” – Bạch Lãng bất đắc dĩ.
Gã cười hí hửng, nghe lời rút tay ra, nhưng vẫn ôm chặt để anh dựa vào người mình, quay về chủ đề cũ, “Hồng Ngụ và Cừ Toàn có giao ước mười hai năm. Giờ đã đến hạn, đáng lý Cừ Toàn có thể có được tự do, nhưng Hồng Ngụ thì không muốn.”
Bạch Lãng trầm ngâm rồi hỏi, “Nên Cừ Toàn muốn tìm đường lui?”
“Chắc thế.”
“Đường lui là anh?”
“Nếu tự do với cậu ta quan trọng hơn danh tiếng thì anh xử lý được.”
Nhưng dường như kiếp trước Cừ Toàn đã không chọn tự do, bởi danh tiếng của anh ta không hề lay chuyển, sự nghiệp thành công cả ở nước ngoại lẫn nội địa. Còn Cừu Tiềm, có lẽ cũng vì lý do nào đó mà mấy năm liền liên tục thay đổi tình nhân.
Lần này Bạch Lãng im lặng lâu hơn, “Lý do anh giúp anh ta là gì?”
Cừu Tiềm lại giữ chặt cổ anh lần nữa, mắt nhìn đăm đăm anh, cười rất khẽ, “Cuối cùng cũng chịu hỏi à?”
Bạch Lãng không trả lời, cũng không lảng tránh ánh mắt của Cừu Tiềm.
Gã cười, “Trước kia, khi anh tưởng anh và Cừ Toàn đã là một đôi, thì cậu ta đi theo Hồng Ngụ.”
Anh nhận ra khuôn mặt gã đầy vẻ trào phúng, anh không lên tiếng quấy rầy, đợi chờ gã nói tiếp.
“Khi đó anh chỉ là thằng chạy thuyền quèn, kiếm được ít tiền, lại phải phiêu bạt ngày đêm. Cừ Toàn thì muốn thành công, không có thời gian chơi trò đợi chờ tình ái, nên cậu ta đi theo Hồng Ngụ. Khi đó cả hai đều đặt bánh mì lên trước tình yêu, giống nhau cả thôi, nên bây giờ thành bạn.”
Bạch Lãng nhìn nét cười trên khuôn mặt gã, lại chẳng thấy thoải mái như tưởng.
Bởi vì biết chuyện của kiếp trước và những điều Á Kỳ nói, dường như mọi chuyện cũng dần dần sáng tỏ.
Dù sao, ai cũng có cho rằng bản thân sẽ lý trí trước bất cứ chuyện gì, nhưng một khi gặp phải rồi thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Như chính bản thân anh, trước khi bị những lời nói của Á Kỳ ảnh hưởng, anh cũng cho rằng mình sẽ không để bất cứ chuyện gì của Cừu Tiềm làm lung lạc, nhưng đến khi gặp phải rồi, bảo rằng thâm tâm không khúc mắc chỉ có thể lừa được người khác, nào lừa được bản thân.
Nên có thể lúc này Cừu Tiềm nói rất thoải mái, nhưng qua việc thay tình nhân như thay áo trong kiếp trước kia, anh coi đó như một cách trả thù ấu trĩ, có lẽ, trước sự phản bội của Cừ Toàn, lý trí và con tim gã đã đấu tranh gay gắt…
Nhưng lẽ nào mọi việc sẽ lại giống kiếp trước ư?
Kiếp trước anh không biết Dung Tư Kỳ, chưa từng ôm Cừu Tiểu Hải, cũng không bao giờ nằm gọn trong vòng tay của Cừu Tiềm.
Đời này, dù Cừu Tiềm có thế nào, thì bản thân cũng đã động tâm, anh không cần đời đời kiếp kiếp, chỉ thiết tha một quãng thời gian bên nhau, và không cần sự dối trá như Khang Kiện.
Anh rũ mí mắt, hỏi một câu thật khẽ, “Chỉ là bạn?”
Cừu Tiềm cười rung người, giễu cợt lặp lại, “Chỉ là bạn.”
Bạch Lãng không cười, chỉ gật đầu, “Em không muốn san sẻ.”
“Anh cũng thế,” – mắt gã lập lòe.
“Hãy nhớ em từng nói, nếu anh tìm người –”
Mới nói được nửa câu, miệng anh đã bị Cừu Tiềm chặn lại.
Lần này, Bạch Lãng nhiệt tình phối hợp, như muốn chôn cả bản thân vào vòng tay gã.
Một khi bị kích thích thì Cừu Tiềm sẽ chẳng thể dừng lại, vậy nên hai người buộc phải dùng tay đến một lần, nếu không thì đúng là không cách nào xuống xe được.
Nhưng cũng may mà đã ‘xử lý’ trước.
Bởi khi vừa vào nhà, cả hai đều bắt gặp Tiểu Hải đang ôm chiếc gối ôm thỏ con to bự nằm co ro trên chiếc giường đôi, cơ thể nhó xíu lọt thỏm giữa chiếc giường rộng thênh thang, trông cô đơn và tội nghiệp vô cùng.
Bao suy nghĩ ướt át đều bay biến sạch.
Cả hai vội vàng tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường, nằm vào hai bên Tiểu Hải.
Nhóc con như cảm giác được mà cả mặt nhíu tít lại, sau đó ôm thỏ trắng lăn sang bên Bạch Lãng.
Anh điều chỉnh lại tay chân để nó nằm thoải mái, rồi ịn một nụ hôn lên trán nhóc con.
Đầu vừa ngẩng lên, đến lượt Cừu Tiềm nghển cổ sang hôn anh, nói nốt lời chưa nói trên xe.
“Thực chất em không phải lo đâu, vì em đã bỏ bùa hai bố con anh rồi.”
Dù Cừu Tiềm đã dẫn Bạch Lãng dạo một vòng chào hỏi khắp hội trường thì khi ngồi xuống dùng bữa vẫn không ngừng có người đến thăm hỏi đôi ba câu chuyện. Giờ thì anh mới hiểu, vì sao mỗi lần Cừu Tiềm tham gia tiệc xã giao là trở về còn tranh ăn mì anh nấu.
Bạch Lãng thì không định ăn nhiều rồi, cả nhà mới từ nước ngoài về, ăn nữa đến lúc đóng phim lại béo, anh chỉ lấy ít rau củ và hoa quả nên không vấn đề gì. Nhưng Cừu Tiềm thì khác, sức ăn lớn, mới ăn được nửa đĩa thịt đã nguội ngắt và váng đầy dầu mỡ. Bạch Lãng đứng dậy đi làm cho Cừu Tiềm một chiếc hamburger tự chế, chỉ là xẻ đôi chiếc bánh mì đen, thêm mấy lá xà lách, mấy lát cà chua và thịt bò vào giữa rồi cắt bỏ hai đầu cứng thành một chiếc hamburger cầm tay, nhân lúc Cừu Tiềm nghỉ ngơi đưa cho gã.
Cừu Tiềm có vẻ rất là hưởng thụ, đánh bay chiếc bánh trong vòng một nốt nhạc, còn ngỏ ý muốn ăn nữa. Dung Tư Kỳ ngồi góc bên cạnh, vì bị anh chắn tầm nhìn nên không ai đến quầy rấy, thấy Cừu Tiềm ăn phè phỡn thì chớp mắt nhìn theo, thế là Bạch Lãng làm thêm cho cậu một cái, cũng thích thú ra trò.
Ăn uống no nê, Dung Tư Kỳ bị trưởng bối lôi đi, không biết là đi gặp ai. Cừu Tiềm thì dẫn Bạch Lãng đi chào hỏi nốt mấy người còn sót để mà chuẩn bị ra về.
Gọi nhân viên phục vụ cho một thêm chút rượu vang, Cừu Tiềm nhìn quanh một lượt, “Còn vị cuối cùng, qua chào là có thể chuồn rồi.”
Bạch Lãng gật đầu, uể oải đáp. Xã giao cả buổi làm xương sống và thắt lưng anh mỏi rã rời.
Cừu Tiềm nghiêng đầu, “Mệt hử?”
Anh khẽ rướn vai giãn cơ, “Đến quay phim cũng không mệt bằng tối nay.”
“Quen dần đi là vừa.” – Cừu Tiềm cười nâng ly, “Nhưng phải chân thành khen một câu, đêm nay đẹp trai lắm.”
Bộ đồ tối nay anh mặc chính là bộ suit đen được Lý Phúc may từ chính số đo của mình. Đường vai thẳng thớm, phần eo chít gọn ôm gọn cơ thể, kết hợp cùng chiếc quần âu vừa vặn, nổi bật lên thân hình dỏng cao và đường nét cơ thể của Bạch Lãng, thêm tư thế mà Lý Phúc từng hướng dẫn, đứng không thôi cũng như công tử thế gia bước từ tranh ra.
Bạch Lãng giơ cốc nước trái cây trong tay khẽ chạm vào ly rượu của Cừu Tiềm, “Cám ơn, bộ đồ hơn trăm nghìn, không đẹp thì Lý đại sư có mà thất nghiệp.”
Cừu Tiềm cúi xuống, bàn tay không cầm rượu vỗ vỗ lên ngực anh, “Thú thật là anh muốn cởi nó hơn cơ.”
Bạch Lãng bình thản đáp, “Nếu anh giải quyết được Tiểu Hải thì ok thôi.”
Mỗi khi cả hai cùng về muộn, Tiểu Hải sẽ bám chặt lấy hai người. Mấy lần trước được Bạch Lãng ngủ cùng, những lần sau nhóc con quen mui biết mùi nhớ mãi. Đêm nay lại đúng phóc với điều kiện trên, nhất định thằng bé sẽ chạy đến phòng chen chúc ngủ với hai người.
Cừu Tiềm cũng biết, chỉ đành tiếc nuối, “Phải vận động mới hết cứng khớp mà.”
Bạch Lãng cũng có hơi chút đau lưng, “Đi thôi, cuối cùng là ai?”
Gã cười, chỉ một hướng khác của hội trường, “Chỗ náo nhiệt nhất kia kìa.”
Chính là Cừ Toàn và ông lão ngồi xe lăn mà hắn đứng cạnh suốt hành trình.
***
“Lâu rồi không gặp, Hồng lão tiên sinh ngày càng khỏe khoắn, thật khiến người khác ngưỡng mộ nha.”
Cừu Tiềm đợi đám khách khứa vây quanh Hồng Ngụ nói vãn chuyện mới cất tiếng chào hỏi. Ai nấy nghe thấy đều thoáng dịch ra tạo không gian trước mặt Cừu Tiềm để Hồng Ngụ ngồi trên xe lăn có thể trông thấy.
Bây giờ Bạch Lãng mới có cơ hội nhìn nhân vật chỉ xuất hiện trên tivi ở khoảng cách gần như vậy.
Hồng Ngụ độ sáu mươi, tóc muối tiêu, thân hình gầy gò, thần thái có hơi mệt mỏi nhưng đôi mắt thì sáng quắc.
Ai cũng biết Hồng Ngụ phải dính lấy xe lăn vì di chứng sau một vụ tai nạn bị nghi là cố tình vào mấy năm trước, trước khi sự cố xảy ra, dù tuổi tác hơi cao nhưng cũng là một nhân vật rất được lòng phái nữ.
Về thân thế của Hồng Ngụ, ngoài có Hồng gia là danh gia vọng tộc chống lưng ra thì bản chất công việc của ông ta cũng rất đặc biệt.
Nghe qua thì có vẻ phức tạp, song bản chất thì rất đơn giản, chính là thương thuyết. Chẳng qua việc mà ông ta thương thuyết bao gồm cả những mâu thuẫn giữa các đảng phái.
Bản chất của việc thương thuyết thực chất chỉ là nghề uốn lưỡi và thường bị các bên bài xích, nhưng Hồng Ngụ có thế lực của Hồng gia đỡ đầu, lại có nhiều mánh khóe đặc biệt, từng đàm phán thành công không ít phi vụ hiệp thương. Từ đó càng ngày càng có nhiều người tìm đến nhờ Hồng Ngụ đứng ra đàm phán, quan hệ từ đó mở rộng, trở thành một nhân vật có tiếng nói. Vậy nên trong tiệc mừng thọ của Dung gia, chủ nhân bữa tiệc Dung Ái mới chủ động đến chào hỏi Hồng Ngụ.
Thấy Cừu Tiềm đến, Hồng Ngụ nhã nhặn cười, “Ra là giám đốc Cừu. Đã thấy từ xa, không ngờ đêm nay có cơ hội được hàn huyên. Thứ lỗi cho lão già này không tiện đi lại, chỉ có thể chờ giám đốc Cừu đến.”
Cừu Tiềm lại gần, lễ phép khom lưng bắt tay với Hồng Ngụ, cười đáp, “Không dám làm phiền Hồng lão tiên sinh. Xung quanh đều là tiền bối, bàn chuyện đại sự, tiểu bối không dám quấy rầy, giờ mới đến.”
“Ây chà, mới nói chuyện một lúc mà muộn thật rồi.” – Hồng Ngụ cười nheo mắt, nói tiếp, “Tiểu Cừ đợi giám đốc Cừu đến đây tâm sự mãi đấy. Cả tối nay nghe mấy ông già nói chuyện cũng buồn chán lắm rồi.”
Cừ Toàn luôn đứng sau, tay nắm tay cầm xe lăn, nghe vậy thì khẽ khom người, tỏ ra ngoan ngoãn khác hẳn dáng vẻ hay thể hiện bên ngoài, “Tiên sinh hiểu nhầm, Cừ Toàn đâu có.”
Hồng Ngụ vẫn cười, ngoái lại bảo, “Lão lại lạ gì, tối nay im hơn hẳn bình thường, lão thấy còn chẳng nỡ nữa là. Giờ giám đốc Cừu là ông chủ chính thức của em rồi, có nhiều việc cần trao đổi, không phải để ý đến lão.”
Lời lẽ tuy ôn hòa nhưng lại mập mờ để lộ thông tin gì đó, Cừu Tiềm tiếp lời, “Cừ tiên sinh có thể đến All Entertainment cũng là nhờ Hồng lão tiên sinh hỗ trợ. Về mặt công việc, công ty đều trợ giúp hết sức cho Cừ tiên sinh, đảm bảo không để ngài phải thất vọng.”
“Vậy thì tốt,” – Hồng Ngụ cười càng sâu, lại tinh quái vặn hỏi, “Như giám đốc Cừu nói, chả lẽ ngoài công việc thì không giúp gì nữa ư?”
Cừu Tiềm cười, thản nhiên bảo, “Hồng lão tiên sinh lại thừa biết, tôi với Cừ tiên sinh là đồng hương, quan tâm giúp đỡ nhau là lẽ thường tình.”
Hồng Ngụ tươi cười gật đầu, trông khá vui vẻ, song đôi mắt lại hấp háy gì đó, sau đó ông ta nhìn sang Bạch Lãng đứng sau Cừu Tiềm, hỏi: “Đứng bên cạnh giám đốc Cừu là…, trông lạ quá, giám đốc Cừu có thể giới thiệu?”
Cừu Tiềm lùi một bước nhỏ, tay trái vòng hờ ra sau lưng Bạch Lãng.
“Đây là Bạch Lãng, cũng là nghệ sĩ trong công ty, đêm nay có cơ hội nên dẫn đến mở mang tầm mắt.”
Đối diện với ánh mắt của Hồng Ngụ, đó không phải đôi mắt thân thiện gì, anh chỉ khẽ gật đầu, “Hậu bối Bạch Lãng, kính chào Hồng tiên sinh.”
Hồng Ngụ mỉm cười, dời mắt đi và bùi ngùi, “Cừu tiên sinh quả là doanh nhân thành đạt, tìm được toàn người tài năng xuất chúng, có được đôi mắt tinh chuẩn xác như thế mà ngài mà chỉ coi đây là nghề tay trái thì quả là đáng tiếc. Năm nay bao nhiêu rồi?” – câu cuối cùng lại quay ra hỏi Bạch Lãng.
Anh thoáng ngẩn ra rồi đáp, “24.”
“24 à,” – Hồng Ngụ cười, “Quả là tuổi trẻ, cố mà nắm chắc, dù sao cái nghề này cũng chỉ có tuổi trẻ làm vốn, tài hoa bao nhiêu mà có tuổi thì dù là minh tinh màn bạc cũng không so được với hậu bối các cậu, phải không?”
Lần thứ hai bị điểm danh, Cừ Toàn cúi xuống, rũ mí mắt đáp, “Tiên sinh nói phải.”
Bạch Lãng đứng nghe càng lúc càng thấy quái lạ. Vốn tưởng đã đoán ra phần nào quan hệ giữa Hồng Ngụ và Cừ Toàn, thế nhưng nghe đối thoại lại không giống lắm.
Cừu Tiềm thì có vẻ không kiên nhẫn với loại đối thoại ngậm đầy dao găm này, gã bèn lái sang câu chuyện mà Hồng Ngụ đang tán gẫu dở dang với mấy người kia, sau mười mấy phút đồng hồ hàn huyên khai thông vấn đề thì kéo Bạch Lãng cáo từ.
Trong cả cuộc đối thoại, ngoài hai câu trả lời ban nãy, Cừ Toàn vẫn im lắng không nói gì, mắt nhìn Cừu Tiềm rất nhiều lần, chẳng qua vì đứng sau lưng nên Hồng Ngụ không thấy.
Bạch Lãng không muốn để ý, nhưng phản ứng của Cừu Tiềm cũng rất lạ.
Trước ánh mắt của Cừ Toàn, Cừu Tiềm coi như không hề nhận ra, chỉ nói chuyện với Hồng Ngụ và mọi người.
Thông thường trong cuộc đối thoại, nếu có người nhìn, theo lễ phép cũng phải nhìn lại một lần thể hiện sự chú ý. Cừu Tiềm cũng không phải kẻ mới ra xã hội, bản thân lại biết co biết dãn, có thể thấy rõ qua các cuộc xã giao tối nay, nên đối với Cừ Toàn, rõ ràng Cừu Tiềm cố ý lờ đi, nếu nói là để anh không hiểu nhầm thì cách thức cũng quá ngây thơ không giống tác phong gã…
Bạch Lãng cứ đăm chiêu suy nghĩ cho đến khi lên xe và bị Cừu Tiềm kéo vào.
Vì biết tối nay kiểu gì cũng phải uống rượu nên Cừu Tiềm đã bảo Tiểu Lý đưa đi đón về, mặc dù thường thì gã thích tự lái hơn. Chiếc xe hôm nay cũng không biết có phải vì để phối hợp với nội dung buổi tiệc không mà Cừu Tiềm không đi con Land Rover thường dùng, thay vào đó là một chiếc limousine dài đen, và như thế có nghĩa là hàng ghế sau bị cách biệt hoàn toàn với ghế lái.
“Nghĩ gì vậy?” – Cừu Tiềm kéo Bạch Lãng lại gần, tay xoa bóp nhè nhẹ lên vai anh, “Muốn hỏi gì thì hỏi, để trong lòng có no được không?”
Bạch Lãng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cừu Tiềm, anh thả lỏng người tựa gần vào gã, hỏi: “Quan hệ giữa Cừ Toàn và Hồng Ngụ là gì?”
“Ra là hỏi cái này à?” – gã cười khẽ, “Anh tưởng ai ở đây cũng nhìn thấy chứ.”
Bạch Lãng im lặng, được thừa nhận mà lòng vẫn khẽ giật mình. Một người có tài có sắc như Cừ Toàn mà vẫn cần phải có đại gia đứng sau trợ giúp. Kiếp trước anh chưa từng nghe bất cứ tin đồn nào về chuyện này của Cừ Toàn, nhưng nếu là thế lực của Hồng Ngụ thì cũng có thể lắm, chẳng qua…
“Nhưng thái độ của Hồng Ngụ không giống lắm?”
Tới đây Cừu Tiềm đột nhiên kéo cổ anh ra sau, cúi đầu hôn một cái, hỏi:
“Trước khi em đến tìm anh nói bán đứt, có từng nghĩ đến chuyện mười năm sau không?”
“Có,” – Bạch Lãng gật đầu.
Đổi thành Cừu Tiềm ngạc nhiên, “Nói xem nào?”
“Anh có người mới, em thành công rút lui.”
Gã nheo mắt, “Em tin anh quá nhờ.”
“Môn thống kê mà, em chưa học nhưng cũng biết đại khái.”
Gã cắn môi anh thay cho lời trừng phạt, sau đó lại thô bạo khua khoắng hết các ngóc ngách thật lâu mới nhả ra.
“Thế nhỡ anh bị em mê hoặc, say đắm không muốn buông tay, thì em sẽ làm gì?”
“Giờ không phải đã thế rồi sao?” – Bạch Lãng đuối hơi trả lời.
Cừu Tiềm sững ra, sau đó cười phá lên khoái trá, nhấc bổng anh lên đùi gã, thích chí vuốt vuốt ve ve.
“Anh nghĩ rồi, nếu về nhà mà có Tiểu Hải thì chúng ta có thể tạm thời giải quyết vấn đề cứng cơ của em ở đây trước, thế nào?”
Bạch Lãng cứng người, khẽ liếc lên đầu xe, xác nhận cửa sổ con giữa ghế lái và hàng ghế sau đã được đóng.
“Anh sẽ lấp miệng em, Tiểu Lý không nghe thấy đâu,” – gã tích cực cắn mút cổ anh, khàn giọng dụ dỗ.
Nhưng rung động thì làm sao giấu được, Tiểu Lý lại gặp suốt ngày, Bạch Lãng nhất quyết lắc đầu, sau đó đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó, thở dài mặc cả, “… thật ra, trước khi ngủ với Tiểu Hải, chúng ta phải tắm…”
Mắt Cừu Tiềm sáng lên, “Đúng là chúng mình chưa thử phòng tắm.”
“Nên anh có thể rút tay ra khỏi quần em được không?” – Bạch Lãng bất đắc dĩ.
Gã cười hí hửng, nghe lời rút tay ra, nhưng vẫn ôm chặt để anh dựa vào người mình, quay về chủ đề cũ, “Hồng Ngụ và Cừ Toàn có giao ước mười hai năm. Giờ đã đến hạn, đáng lý Cừ Toàn có thể có được tự do, nhưng Hồng Ngụ thì không muốn.”
Bạch Lãng trầm ngâm rồi hỏi, “Nên Cừ Toàn muốn tìm đường lui?”
“Chắc thế.”
“Đường lui là anh?”
“Nếu tự do với cậu ta quan trọng hơn danh tiếng thì anh xử lý được.”
Nhưng dường như kiếp trước Cừ Toàn đã không chọn tự do, bởi danh tiếng của anh ta không hề lay chuyển, sự nghiệp thành công cả ở nước ngoại lẫn nội địa. Còn Cừu Tiềm, có lẽ cũng vì lý do nào đó mà mấy năm liền liên tục thay đổi tình nhân.
Lần này Bạch Lãng im lặng lâu hơn, “Lý do anh giúp anh ta là gì?”
Cừu Tiềm lại giữ chặt cổ anh lần nữa, mắt nhìn đăm đăm anh, cười rất khẽ, “Cuối cùng cũng chịu hỏi à?”
Bạch Lãng không trả lời, cũng không lảng tránh ánh mắt của Cừu Tiềm.
Gã cười, “Trước kia, khi anh tưởng anh và Cừ Toàn đã là một đôi, thì cậu ta đi theo Hồng Ngụ.”
Anh nhận ra khuôn mặt gã đầy vẻ trào phúng, anh không lên tiếng quấy rầy, đợi chờ gã nói tiếp.
“Khi đó anh chỉ là thằng chạy thuyền quèn, kiếm được ít tiền, lại phải phiêu bạt ngày đêm. Cừ Toàn thì muốn thành công, không có thời gian chơi trò đợi chờ tình ái, nên cậu ta đi theo Hồng Ngụ. Khi đó cả hai đều đặt bánh mì lên trước tình yêu, giống nhau cả thôi, nên bây giờ thành bạn.”
Bạch Lãng nhìn nét cười trên khuôn mặt gã, lại chẳng thấy thoải mái như tưởng.
Bởi vì biết chuyện của kiếp trước và những điều Á Kỳ nói, dường như mọi chuyện cũng dần dần sáng tỏ.
Dù sao, ai cũng có cho rằng bản thân sẽ lý trí trước bất cứ chuyện gì, nhưng một khi gặp phải rồi thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Như chính bản thân anh, trước khi bị những lời nói của Á Kỳ ảnh hưởng, anh cũng cho rằng mình sẽ không để bất cứ chuyện gì của Cừu Tiềm làm lung lạc, nhưng đến khi gặp phải rồi, bảo rằng thâm tâm không khúc mắc chỉ có thể lừa được người khác, nào lừa được bản thân.
Nên có thể lúc này Cừu Tiềm nói rất thoải mái, nhưng qua việc thay tình nhân như thay áo trong kiếp trước kia, anh coi đó như một cách trả thù ấu trĩ, có lẽ, trước sự phản bội của Cừ Toàn, lý trí và con tim gã đã đấu tranh gay gắt…
Nhưng lẽ nào mọi việc sẽ lại giống kiếp trước ư?
Kiếp trước anh không biết Dung Tư Kỳ, chưa từng ôm Cừu Tiểu Hải, cũng không bao giờ nằm gọn trong vòng tay của Cừu Tiềm.
Đời này, dù Cừu Tiềm có thế nào, thì bản thân cũng đã động tâm, anh không cần đời đời kiếp kiếp, chỉ thiết tha một quãng thời gian bên nhau, và không cần sự dối trá như Khang Kiện.
Anh rũ mí mắt, hỏi một câu thật khẽ, “Chỉ là bạn?”
Cừu Tiềm cười rung người, giễu cợt lặp lại, “Chỉ là bạn.”
Bạch Lãng không cười, chỉ gật đầu, “Em không muốn san sẻ.”
“Anh cũng thế,” – mắt gã lập lòe.
“Hãy nhớ em từng nói, nếu anh tìm người –”
Mới nói được nửa câu, miệng anh đã bị Cừu Tiềm chặn lại.
Lần này, Bạch Lãng nhiệt tình phối hợp, như muốn chôn cả bản thân vào vòng tay gã.
Một khi bị kích thích thì Cừu Tiềm sẽ chẳng thể dừng lại, vậy nên hai người buộc phải dùng tay đến một lần, nếu không thì đúng là không cách nào xuống xe được.
Nhưng cũng may mà đã ‘xử lý’ trước.
Bởi khi vừa vào nhà, cả hai đều bắt gặp Tiểu Hải đang ôm chiếc gối ôm thỏ con to bự nằm co ro trên chiếc giường đôi, cơ thể nhó xíu lọt thỏm giữa chiếc giường rộng thênh thang, trông cô đơn và tội nghiệp vô cùng.
Bao suy nghĩ ướt át đều bay biến sạch.
Cả hai vội vàng tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường, nằm vào hai bên Tiểu Hải.
Nhóc con như cảm giác được mà cả mặt nhíu tít lại, sau đó ôm thỏ trắng lăn sang bên Bạch Lãng.
Anh điều chỉnh lại tay chân để nó nằm thoải mái, rồi ịn một nụ hôn lên trán nhóc con.
Đầu vừa ngẩng lên, đến lượt Cừu Tiềm nghển cổ sang hôn anh, nói nốt lời chưa nói trên xe.
“Thực chất em không phải lo đâu, vì em đã bỏ bùa hai bố con anh rồi.”